Nguyên Soái Bất Đắc Dĩ

Chương 8

Trở lại Trần phủ, tôi gọi quản gia mang ra mấy bình rượu, rồi cùng Trần Đường ngồi bên bàn đá trong sân uống rượu thưởng trăng. Thấy người bên cạnh từ lúc về vẫn giữ vẻ mặt muốn nói lại thôi, tôi cất quạt qua một bên, rót đầy hai ly rượu, nhìn cậu ta:

“Đệ muốn hỏi gì thì hỏi đi”.

Trần Đường nhìn thẳng vào mắt tôi:

“Đệ chỉ là không hiểu tại sao đại ca lại như vậy?”.

Tôi híp mắt:

“Sao? Ý đệ là tại sao tôi lại thích đàn ông?”.

Cậu ta bật cười:

“Đệ đương nhiên biết đại ca không có sở thích đó. Chỉ là không rõ đại ca vì sao chấp nhận mang tiếng là kẻ đoạn tụ. Nếu muốn tránh Y Ninh công chúa, cũng không cần đưa ra hạ sách như vậy”.

Tôi cầm c h é n rượu khẽ chạm vào chén của Trần Đường, tự mình uống cạn, từ tốn giải thích:

“Đệ không thấy lạ ư? Chúng ta gấp rút hồi kinh. Sau đó lại lập tức lên triều, vừa về không được bao lâu, công chúa kia đã có mặt ở phủ. Tin tức nhanh nhạy như thế, nếu không phải hoàng thượng cố ý sao lại khéo như vậy? Mà cô ta còn ở lại trong phủ không chịu về, nếu truyền ra ngoài chẳng phải hoàng thất mất hết mặt mũi? Hoàng thượng biết rõ nhưng lại dung túng, là có mục đích gì?”.

Trần Đường thay tôi rót rượu, nhíu mày hỏi:

“Hoàng thượng muốn đại ca làm phò mã?”.

Tôi cười nhạt:

“Có lẽ vậy. Hoàng thượng muốn cột một chân Trần gia lên thuyền, dùng chúng ta để đối phó Khương gia”.

Tôi thấy Trần Đường yên lặng suy nghĩ thì bình thản uống rượu, đợi cậu ta hỏi tiếp. Qua một lúc, Trần Đường mới thở dài, giọng lo lắng:

“Nếu đã như vậy, đại ca chẳng phải đã đắc tội với hoàng thượng?”.

Ánh trăng chiếu lên gương mặt chàng trai trẻ tuổi, tôi nhìn thấy trong đáy mắt cậu ta tràn đầy bất an, sự chân thành đó trong thoáng chốc khiến tôi có cảm giác mình chính là Trần Ngạn. Tôi biết, cảm giác đó chính là tình thân. Trần Đường không phải sợ Trần gia bị liên lụy, chỉ đơn thuần một ý nghĩ lo lắng cho tôi, cho đại ca của mình. Tôi cười trấn an:

“Đừng lo lắng quá. Hoàng thượng quả thật có ý định nhưng còn chưa chính thức ban hôn. Nếu đợi thánh chỉ tuyên đọc, tôi mới phản đối, lúc đó đã muộn. Hiện tại đi trước một bước, để hoàng thượng biết tôi không có suy nghĩ gì với vị trí phò mã kia. Có lẽ hoàng thượng sẽ có chút không vừa lòng, nhưng cũng không làm khó đâu”.

Trần Đường nghe xong mới không còn căng thẳng, cùng tôi uống rượu. Được một lát, cậu ta lại thở dài:

“Chỉ đáng thương cho Y Ninh công chúa, từ nhỏ đã thích đại ca…”.

Tôi chống cằm, khóe miệng cong cong:

“Sao? Không phải đệ thích cô ta đấy chứ?”.

Cậu ta lắc đầu cười:

“Đệ chỉ có chút cảm thán. Người của hoàng thất, xưa nay đều không thể tự chọn lựa sống theo ý muốn. Gả cho ai, đều được quyết định bởi một câu nói của hoàng thượng”.

Tôi lại không hề thấy đồng cảm hay thương xót gì. Hoàng tử, công chúa lớn lên trong nhung lụa, ăn sang mặc quý, được hưởng những thứ người thường không thể hưởng. Đương nhiên lúc sống cũng phải có nghĩa vụ của người sống ở nơi cao. Hơn nữa, trên đời này, thật sự có mấy người có thể sống theo đúng ý nguyện?

Trong đêm, giọng tôi khe khẽ:

“A Đường, đệ cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt chính là đệ quá tốt bụng”.

Cậu ta ngẩn ra nhìn tôi. Rất lâu sau lại vui vẻ mở miệng:

“Đệ rất vui. Trước kia đều là đệ với A Ninh lo lắng đại ca làm người quá thẳng thắn, rất dễ đắc tội kẻ khác, cũng dễ bị người ám hại. Hiện tại, đại ca có thể nói những lời này, đệ thật sự cảm thấy có thể yên tâm rồi”.

Tôi cười. Bởi vì tôi hiện tại đã không còn là Trần Ngạn mà cậu ta biết.

Cùng Trần Đường uống mãi đến khi trời gần sáng thì cậu ta say gục lên bàn, tôi không muốn phiền quản gia, tự mình cõng cậu ta về phòng. Lại ra sân tiếp tục chén nối chén.

Hôm nay tôi hai lần nhận rõ một điều: hoàng thượng muốn lợi dụng Trần gia, chính xác là lợi dụng Trần Ngạn, để đối phó với Khương Nguyện. Nếu như trước ngày hôm nay, tôi còn có ý nghĩ chạy trốn không khó. Chỉ việc leo lên lưng ngựa, chạy khỏi đất nước này, sau đó đến vùng hẻo lánh sống ẩn dật. Nhưng kể từ lúc nhìn thấy ánh mắt lóe sáng của hoàng đế thanh niên, tôi biết bản thân muốn rời đi chỉ có cách “trá tử”. Có điều giả chết đòi hỏi độ khó quá cao, làm không khéo, giả thành thật thì thà tôi cứ tiếp tục giả vờ là Trần Ngạn.

Nếu Trần Ngạn đơn giản là một người đàn ông họ Trần, tên Ngạn, tôi đã không phải lo nghĩ nhiều như vậy. Nhưng anh ta là đại nguyên soái chinh Bắc, là con cờ mang tính quyết định ở trong tay hoàng đế thanh niên. Tôi không muốn làm tướng quân mỗi ngày đều đứng giữa hai lằn ranh sống – chết, càng không muốn làm một con cờ trong tay kẻ khác.

Nếu đã không thể âm thầm bỏ trốn, nhất định phải tìm cách khác để rời đi!
Bình Luận (0)
Comment