"Hoàng thượng, nó là nhi tử của người." Thẩm Ngọc Quân cảm thấy nàng cần phải nhắc nhở Hoàng thượng: "Là con ruột của người." Nàng thật sự không thể chấp nhận nhi tử mập mập đáng yêu của mình có nhũ danh như vậy.
"Oa..." Tam Hoàng tử khóc, giọt nước mắt lớn cỡ hạt đậu rơi xuống.
Thẩm Ngọc Quân vội buông cái chén trong tay, muốn bế nhi tử lên, nhưng vì hơi vội nên nàng đã quên bản thân vừa mới sinh con không lâu, thoáng cái làm động tác quá mạnh, kéo theo nửa người dưới của nàng bỗng đau đến mức hít khí lạnh: "A..."
Cảnh đế nhíu chân mày lại: "Nàng không thể sống yên một lát hay sao?" Tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn dịch qua nhìn tình hình của Thẩm Ngọc Quân, sau khi thấy nàng không sao thì khép hai ngón tay gõ xuống đầu nàng: "Mấy ngày tới chút ý một chút."
Nhũ mẫu thấy Tam Hoàng tử khóc cũng muốn đi tới, nhưng thấy Hoàng thượng ở đó, lại không có lá gan đi lên, chỉ có thể đứng một bên mà sốt ruột.
Cảnh đế thấy con khóc đến đau lòng như vậy, ngược lại nở nụ cười: "Xem ra nó rất thích nhũ danh này, quyết định như vậy đi."
Thẩm Ngọc Quân vuốt cái bụng đã xẹp của mình, vẫn còn đau âm ỉ, không ngờ chỉ trong chớp mắt, Hoàng thượng đã định ra nhũ danh của nhi tử. Hơn nữa, Hoàng thượng không phải bị mệt quá hoa mắt đó chứ, Tiểu Phì Trùng, xì, không đúng, là Bảo nhi khóc đau lòng như vậy, hắn nhìn ở đâu ra nhi tử thích cái nhũ danh kia chứ?
Thẩm Ngọc Quân quay đầu nhìn nhi tử khóc đến mức mặt nhỏ đỏ bừng, nhất thời không đành lòng, quyết định cố gắng lần nữa, xem có thể đổi nhũ danh cho nó hay không. Nàng bèn quay đầu nhìn Hoàng thượng: "Hoàng thượng, người xem có nên nghĩ lại hay không? Nếu nhi tử tên Tiểu Phì Trùng sẽ tổn hại đến hình tượng anh minh thần võ của người."
"Bản thân nàng không thấy bộ dạng xoay tới xoay lui lại xoay không được của nó giống con sâu lá sao?" Cảnh đế xoay đầu Thẩm Ngọc Quân lại, để cho nàng nhìn cái tã lót cạnh gối.
Thẩm Ngọc Quân còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn bộ dạng xoay qua xoay lại của nhi tử thì nói: "Đúng là hơi giống, nhưng màu không giống, đây là màu đỏ, còn sâu lá màu xanh."
Cảnh đế nghe vậy, đưa một tay che mặt cười, mấy hơi thở sau mới thả tay xuống, nói với tã lót: "Nhũ danh của con, mẫu phi con đã đồng ý, sau này đừng trách trẫm, ha ha..."
Cảnh đế chắp tay sau lưng, cười rời khỏi cung Chiêu Dương, để lại Thẩm Ngọc Quân đang ngây ngốc: "Thiếp đồng ý lúc nào?"
Cảnh đế đi, nhũ mẫu vội tiến lên bế Tam Hoàng tử kiểm tra: "Nương nương, Tam Hoàng tử chắc là đói bụng."
Thẩm Ngọc Quân đau lòng nói: "Vậy ngươi mau bế xuống cho bú sữa đi."
"Vâng." nhũ mẫu bế Tam Hoàng tử khom người lui xuống.
Thẩm Ngọc Quân ngồi trên giường nhưng vẫn luôn chú ý đến tiếng khóc bên ngoài, không bao lâu sau tiếng khóc ngừng, nàng quay đầu nhìn Trúc Vũ đứng bên cạnh: "Ngươi đi xem thử, xem có phải nó đang bú sữa hay không."
"Vâng." Vừa rồi Trúc Vũ vẫn luôn đứng bên cạnh, nhìn Tam Hoàng tử khóc, nàng thấy xót, nhưng đôi phụ mẫu không đáng tin là Hoàng thượng và nương nương nhà nàng lại còn đang tranh luận chuyện nhũ danh, nàng thật sự là bội phục.
Ở Hành Vân các, Phùng Yên Nhiên mang cái bụng lớn tiễn Lục Chiêu nghi ra đến cửa: "Tần thiếp cung tiễn nương nương."
"Ngươi cũng nhanh vào đi." Lục Chiêu nghi nhìn cái bụng nhô cao của Phùng Yên Nhiên, cười dịu dàng.
Phùng Yên Nhiên trở lại trong phòng, ngồi trên tháp, nghĩ đến lời Lục Chiêu nghi vừa nói, không khỏi thở dài: "Đúng là sống không yên mà."
"Tiểu chủ không muốn để ý thì không cần phải để ý," Tịch Vân bưng một chén canh nấm tuyết đến cho Phùng Yên Nhiên: "Bây giờ người đang mang thai, không để ý đến nàng ta thì nàng ta cũng không làm gì được."
Phùng Yên Nhiên nhận chén canh nấm tuyết, dùng vài ngụm thì buông xuống: "Nàng ta là Chiêu nghi nương nương, ta chẳng qua chỉ là một Thục nghi, dù ta không muốn để ý tới nàng ta, nàng ta cũng có cách đối phó ta, so với xé rách mặt nhau, không bằng cứ ứng phó trước, chờ sau khi ta sinh đứa bé ra rồi hãy tính." Vừa nói, nàng vừa đưa tay sờ bụng mình: "Sắp rồi, còn hơn một tháng thôi."
"Nô tỳ đỡ người đi dạo một lát," Tịch Vân vẫn luôn nhớ lời Hi Tu nghi nói, hàng ngày đều đỡ tiểu chủ nhà nàng đi dạo, hôm qua Hi Tu nghi sinh thuận lợi như vậy, nàng càng không dám sơ sẩy.
"Ừm." Phùng Yên Nhiên khẽ cười đứng dậy: "Con của Hi Tu nghi đã bình an sinh ra, cũng không biết Tam Hoàng tử giống Hi Tu nghi hay là giống Hoàng thượng nhiều hơn?"
Tịch Vân cũng vui thay cho Hi Tu nghi, hôm qua Hi Tu nghi sinh Tam Hoàng tử, tiểu chủ nhà nàng tị húy, bảo nàng chờ ở cung Chiêu Dương: "Hôm qua nhiều người, nô tỳ cũng không thấy được, nô tỳ vừa nghe nói mẫu tử Hi Tu nghi bình an thì vui đến quên mất, vội chạy về báo tin tốt cho tiểu chủ. Nhưng nô tỳ nghĩ dù Tam Hoàng tử giống Hoàng thượng hay Hi Tu nghi, cũng sẽ là một người vô cùng tuấn tú."
"Giống Hoàng thượng nhiều hơn vẫn tốt," Phùng Yên Nhiên nghĩ đến giờ sinh của Tam Hoàng tử, cùng với trận tuyết hôm qua, trong lòng không tránh khỏi có chút bận tâm.
"Hi Tu nghi sinh hạ Tam Hoàng tử, vậy tiểu chủ thì sao, người thích Hoàng tử hay Công chúa ạ?" Tịch Vân nghĩ tới hơn một tháng sau là thời gian lâm bồn của chủ tử nhà mình, tim vẫn lơ lửng.
Phùng Yên Nhiên khẽ cười, mặt mang hy vọng: "Ta thích Công chúa."
"Nô tỳ cũng đoán tiểu chủ thích Công chúa." Tịch Vân thở dài trong lòng, tiểu chủ nhà nàng sinh Công chúa là tốt nhất. Nếu sinh Hoàng tử, nhìn bộ dạng kia của Lục Chiêu nghi, đoán chừng sẽ không nương tay.
Phùng Yên Nhiên cũng không ngốc. Cái bụng này của nàng đã bị Lục Chiêu nghi để ý, nếu sinh Công chúa, nàng còn có thể tự nuôi, nhưng nếu là Hoàng tử, chỉ e không do nàng quyết định.
Trong cung Lục Vân, Lục Chiêu nghi ngồi trên tháp dùng xong một chén cháo tổ yến.
"Nương nương, xem ra Phùng Thục nghi không phải là người đơn giản," Thanh Y cầm mâm đứng ở bên cạnh: "Người đã nói rõ ràng như vậy, nàng ta vẫn cứ giả ngốc."
"Nếu như nàng ta ngốc, có thể dựa vào vị ở cung Chiêu Dương kia sao?" Lục Chiêu nghi được Thanh Liên hầu hạ súc miệng: "Hiện giờ luận tôn quý trong hậu cung, ai có thể qua được vị ở cung Chiêu Dương kia?"
"Đúng ạ, Hi Tu nghi có Tam Hoàng tử làm chỗ dựa, ở trong cung xem như vững chắc," Thanh Y có chút hâm mộ nói.
Lục Chiêu nghi bật cười: "Nàng ta xem như có năng lực, ở trong cung này không đơn giản chỉ là mẫu quý nhờ tử, mà còn tử quý nhờ mẫu. Nàng ta được hoàng sủng, Tam Hoàng tử sinh ra, hôm qua ngươi cũng thấy, Hoàng thượng của chúng ta rất thích đó."
"Ôi..., Đại Hoàng tử đã lớn như vậy cũng chưa thấy Hoàng thượng ôm một lần, Nhị Hoàng tử thì càng không cần phải nói, ác quỷ đầu thai. Nhưng Tam Hoàng tử của Hi Tu nghi." nói đến đây, Thanh Y cũng hơi tức giận: "Nương nương, người nói xem Hoàng thượng có phong Hi Tu nghi làm phi không? Hôm qua nô tỳ có nghe nói Hoàng thượng hứa với Hi Tu nghi, chỉ cần nàng sinh con xong sẽ phong nàng làm phi."
Nhắc tới chuyện này, tay cầm khăn của Lục Chiêu nghi cũng nắm chặt hơn, sau đó nụ cười trên mặt có hơi lạnh đi: "Phi có lẽ sẽ phải phong, nhưng không phiết có phải là một trong tứ phi hay không." Nàng hầu hạ Hoàng thượng đã hơn mười năm, nhiều năm như vậy, nàng tự nhận không có ngày nào lơi là, nhưng cho dù là như thế, đến bây giờ nàng vẫn chỉ là một Chiêu nghi, bảo nàng sao mà cam tâm? Nếu như lần này Hoàng thượng phong Thẩm thị là Hiền phi, vậy nàng nên làm gì bây giờ?
Thanh Y còn có lo lắng khác: "Nương nương, nếu như lần này Phùng Thục nghi sinh một Công chúa thì làm sao?"
"Là Công chúa, vậy lần này bổn cung cũng không tính là làm ăn phí công," Lục Chiêu nghi cụp hai mắt xuống: "Ít nhất quan hệ giữa nàng ta và Chiêu Dương cung đã không được như xưa. Lần trước nàng ta khóc lóc rời khỏi Chiêu Dương cung, thì chúng ta đã biết vị Hi Tu nghi nương nương kia cũng không phải một chủ nhân dễ hầu hạ."
"Ngày mai chính là lễ tắm ba ngày của Tam Hoàng tử, vậy Chiêu Dương cung ắt sẽ náo nhiệt lắm." Trên mặt Thanh Y mang nụ cười không có ý tốt.
"Có Hoàng thượng, ai dám làm gì chứ?" Lục Chiêu nghi có hơi tiếc nuối nói: "Hôm qua nếu như không có Hoàng thượng trấn giữ, ngươi cho rằng Hi Tu nghi có thể thuận lợi sinh Tam Hoàng tử ư, ngươi thật sự cho rằng nàng ta là khuê nữ của ông trời phải không?"
"Nương nương nói ngày mai sẽ không có gì sao?" Thanh Y cũng không ngốc, tất nhiên đã hiểu một điểm.
Lục Chiêu nghi thở dài: "Không chỉ ngày mai, có lẽ có một khoảng thời gian không ai dám dính đến Chiêu Dương cung, tính tình của Hoàng thượng không ai không biết, ai dám đụng vào chứ?" Tam Hoàng tử lọt vào mắt Hoàng thượng, hiện tại toàn bộ kinh thành ai cũng biết, nếu đã biết, có người nào ngại mạng lớn mà dám ra tay?
"Vậy thì đúng là tiện nghi cho Hi Tu nghi rồi."
...
Trong cung Chiêu Dương, Đức phi ngồi bên giường của Thẩm Ngọc Quân: "Ngày mai sẽ là Tiểu Phì Trùng... phì..." nàng vừa mới biết được chuyện tốt Hoàng thượng làm từ chỗ của Thẩm Ngọc Quân. Nhắc đến nhũ danh của Tam Hoàng tử, tuy nàng đã cười một lúc rất lâu, nhưng bây giờ vẫn không nhịn được cười: "Lễ tắm ba ngày của Tiểu Phì Trùng."
Đức phi nhìn vẻ mặt sống không có gì luyến tiếc của Thẩm Ngọc Quân, lại cười một trận, hồi lâu sau mới ngừng được: "Muội cũng đừng rầu rĩ nữa, chờ Lộ công công chọn tên cho Tiểu Phì Trùng, đến lúc đó sẽ ít người gọi nhũ danh Tiểu Phì Trùng."
"Chỉ mong là vậy." Thẩm Ngọc Quân cảm thấy sau này phụ tử bọn họ đừng vì nhũ danh này mà xích mích là được rồi, nàng không cầu mong gì hơn.
Đức phi nghĩ tới nhũ danh kia lại không nhịn cười được: "Lễ tắm ba ngày ngày mai, ta sẽ chú ý một chút, chờ ma ma đỡ đẻ chuẩn bị xong, ta sẽ ôm Tiểu Phì Trùng về cho muội."
"Cảm ơn tỷ tỷ," Thẩm Ngọc Quân nhìn nụ cười trên mặt Đức phi có ngăn cũng ngăn không được, cuối cùng không nhịn được mở miệng: "Tỷ tỷ có thể gọi Tiểu Phì Trùng Tiểu Tam nhi."
"Không không," Đức phi xua xua tay: "Ta nghĩ lúc nó còn nhỏ, vẫn có thể gọi nhiều thêm một chút, nếu chờ đến khi nó hiểu chuyện, nếu ta lại gọi vậy, chắc là sâu mập nhỏ sẽ tức giận với ta."
Thẩm Ngọc Quân cũng cười theo: "Thôi vậy, Trúc Vũ, ngươi xem Tiểu Phì Trùng bú no chưa, nếu no thì bế đến đây, cho Đức mẫu phi của nó nhìn một cái."
"Lời này của muội đúng là hợp lòng ta," Đức phi thở ra một hơi: "Hôm qua nhiều người, ta chưa nhìn cẩn thận, hôm nay phải nhìn đàng hoàng, ta còn mang đồ tặng cho nó đây." Nói xong nàng nhận một chiếc hộp gỗ tử đàn nhỏ trong tay Uyển Y, Đức phi hướng chiếc hộp về phía Thẩm Ngọc Quân, mở nó ra.
Thẩm Ngọc Quân thấy trong hộp là một mộc bài (thẻ bằng gỗ) nhỏ màu đỏ sậm, mộc bài loại tốt khắc rất nhiều chữ: "Đây là gỗ đào ạ?"
Đức phi chuyển cái hộp về phía mình, trong mắt có hoài niệm, nhìn mộc bài bên trong hộp: "Khối mộc bài này dùng gỗ đào ngàn năm tạo thành, đây là lúc ta vào vương phủ, mẫu thân ta cho ta, bên trên khắc kinh Phật, bây giờ tặng Tiểu Phì Trùng là hợp nhất."
Thẩm Ngọc Quân hơi do dự: "Đây là mẫu thân của tỷ tỷ cho tỷ tỷ để làm kỷ niệm, sao có thể cho thằng bé chứ?" Tuy biết đây là đồ tốt, nhưng nàng vẫn cảm thấy không thể nhận. Gỗ đào trấn hồn trừ tà, có người nói trẻ mới sinh hồn phách không ổn định, cần phải trấn hồn.
"Giữ lại cho nó đi," Đức phi cười nói: "Bổn cung còn một khối nữa, năm đó mẫu thân cho ta hai khối." Có điều nàng không nói, hai khối này năm đó là mẫu thân nàng vì con của nàng mà chuẩn bị. Nhưng ai có thể ngờ, nhiều năm như vậy dưới gối nàng không có ai chứ?
Đức phi nói vậy, Thẩm Ngọc Quân cũng không tiện từ chối nữa: "Vậy được rồi, muội đây đành dày mặt nhận thay Tiểu Phì Trùng vậy."
"Hai vị nương nương, xem ai tới đây?" Trúc Vũ ôm một chiếc tã lót màu xanh đi vào: "Tam Hoàng tử thỉnh an Đức phi nương nương."
"Nhanh cho bổn cung nhìn thử." vừa nói Đức phi vừa đứng dậy đi tới cạnh Trúc Vũ, mặt lộ vẻ dịu dàng.
Thẩm Ngọc Quân chưa từng thấy Đức phi như vậy, trong lòng không khỏi thương tiếc cho nàng: "Nhanh đưa Tiểu Phi Trùng cho Đức mẫu phi của nó bế một lát, dẫu sao thì nó mới nhận được đồ tốt từ Đức mẫu phi của nó."
"Được chứ?" Vành mắt Đức phi ươn ướt nhìn Thẩm Ngọc Quân, trong mắt mang theo khát vọng.
"Đương nhiên là được." Thẩm Ngọc Quân nháy mắt hai cái: "Tỷ tỷ bế đi, tỷ tỷ cứ chơi đùa với nó, chờ đến lúc nó biết đi biết chạy, muội nghĩ chắc tỷ sẽ hối hận đấy. Đến lúc đó chỉ e Trọng Hoa cung của tỷ và Chiêu Dương cung của muội sẽ soàn soạt vì nó." Lời nói hôm nay của Thẩm Ngọc Quân chỉ là thuận miệng, ai ngờ một lời thành sấm.
Đức phi vô cùng cẩn thận nhận tã lót, dù thế nào mắt cũng không nỡ rời khỏi gương mặt của Tiểu Phì Trùng: "Nào có mẫu thân nào như muội vậy, ôi, vậy mà ghét bỏ nhi tử của mình," sau lại ra vẻ như nói nhỏ với Tiểu Phì Trùng: "Đến lúc đó chúng ta sẽ ra sức soàn soạt, nếu mẫu phi của con ghét bỏ con, con cứ chạy đến cung của Đức mẫu phi, tiếp tục soàn soạt, Đức mẫu phi nhất định sẽ không ngại," nói một hồi Đức phi lại rơi nước mắt, là nàng không có phúc khí: "Muội muội, muội là người có phúc khí."
"Bây giờ tỷ tỷ nói lời này thật nhẹ nhàng, muội sẽ ghi nhớ trong lòng." Thẩm Ngọc Quân cố ý nói giễu: "Tỷ không biết Bảo ca nhi nhà đại ca muội rồi, lúc nó hai tuổi, nó đi đến đâu là nơi đó không còn ngọn cỏ. Từ sau khi nó biết đi, trong vườn nhà muội, chưa thấy hoa bao giờ."
Đức phi nghe vậy mang theo nước mắt mà cười: "Nam hài tử nên như thế, nếu không bướng không nghịch, sao ra dáng nam hài tử chứ?"
"Đại ca muội tính tình ổn trọng như thế, cũng bị tiểu chất tử kia của muội chọc đến mức ba ngày thì hết hai ngày phát hỏa," Thẩm Ngọc Quân nhớ lại mấy chuyện trong nhà, vẻ mặt sinh động lên không ít.
"Tiểu Phì Trùng của chúng ta đến lúc đó chắc cũng là một đứa bé tinh nghịch, dù sao nó cũng sinh ra ở chỗ của muội," Đức phi nhìn đứa bé trong lòng, nghĩ tới Hoàng thượng, thôi đi, hình ảnh đó nàng không dám tưởng tượng.
Vừa rồi trong đầu Thẩm Ngọc Quân vừa mới nghĩ đến Tiểu Phì Trùng và Hoàng thượng của mấy năm sau, thôi được rồi, nàng cũng không dám nghĩ.
...
Trong điện Càn Nguyên, cuối cùng Cảnh đế đã chọn xong tên cho Tiểu Phi Trùng, nhìn hai chữ trên giấy, hắn càng xem càng thấy thỏa mãn.
"Hoàng thượng." Lộ công công muốn nhắc nhở Hoàng thượng tấu chương hôm nay còn rất nhiều, nhưng hắn không dám, chỉ có thể hỏi: "Nô tài pha cho người một chung đại hồng bào ạ?"
"Ừm," cuối cùng Cảnh đế cũng cầm tấu chương trên bàn lên lật xem: "Tẩy tam yến (tiệc trong lễ tắm ba ngày) của Tiểu Phì Trùng ngày mai chuẩn bị thế nào rồi?"
"Bẩm Hoàng thượng, mọi thứ đều chuẩn bị ổn thỏa rồi ạ," Lộ công công cầm chiếc mâm tới đổi cho Hoàng thượng một chung trà: "Lát nữa nô tài sẽ đi một vòng."
"Ừ," Cảnh đế phê tấu chương: "Trước khi Hi Tu nghi ở cữ, ngươi trông chừng một chút, đừng để có các nàng có cơ hội đục nước béo cò."
"Vâng," Lộ công công cảm thấy tim Hoàng thượng đã lệch đến nách rồi, hắn chưa thấy Hoàng thượng để ý người nào như vậy.
...
Trong cung Cảnh Nhân, lúc này Hoàng hậu đang bận rộn vì tẩy tam yến ngày mai của Tiểu Phì Trùng: "Ma ma, bên Chiêu Dương cung chuẩn bị thế nào rồi?" Là đích mẫu của Tam Hoàng tử, tẩy tam yến của Tam Hoàng tử, nàng phải làm cho tốt, ngày mai đám tôn thất kia cũng sẽ tới.
"Đã chuẩn bị ổn rồi ạ." hiện tại Dung ma ma chỉ cảm thấy Hi Tu nghi thật tốt số. Người mới vào cùng, chỉ có nàng thuận lợi sinh được con. Tuy Dương Thục nghi đã chết cũng sinh ra Nhị Hoàng tử, nhưng tình hình Nhị Hoàng tử thế nào, trong lòng mọi người đều cân nhắc.
"Lần trước vì Nhị Hoàng tử sinh trước thời hạn, còn sinh vào mười lăm tháng bảy, bên phía tôn thất đã ngập tràn oán hận với bổn cung." Hoàng hậu bất đắc dĩ nói: "Bây giờ bổn cung chỉ mong tẩy tam yến ngày mai của Tam Hoàng tử có thể thật sự yên ắng, không thì chỉ e đám người tôn thất kia thật sự muốn dâng tấu, kiến nghị Hoàng thượng phế bổn cung."
"Chuyện của Nhị Hoàng tử vốn không thể trách nương nương được." Dung ma ma tức giận nói: "Muốn trách chỉ có thể trách sinh mẫu của Nhị Hoàng tử làm trò thiêu thân."
"Ngươi cũng không phải không biết, dưới gối Hoàng thượng vốn đơn bạc. Vất vả lắm mới chờ đến lúc người mới tiến cung, không ngờ lại liên tiếp mất hai đứa bé, tôn thất không thể không gấp được." Nói đến đây, trên mặt Hoàng hậu có chút mỉa mai, đám tôn thất kia bên ngoài chỉ biết tỏ thái độ, bên trong thì không ai không hy vọng Hoàng thượng đoạn tử tuyệt tôn.
Dung ma ma cũng rất bất bình: "Tôn thất chẳng có bản lĩnh gì, chỉ biết nhảy nhót."
"Hơn nữa trước đây muội muội tốt kia của ta gây chuyện trong trong, bọn họ cũng không phải tìm cớ nhìn chằm chằm bổn cung không buông sao." Hoàng hậu cũng mệt mỏi, trong nhà đã không người giúp đỡ, lại còn mãi cản trở nàng.
"Nghe nói Bình vương phi bị bệnh?" Thật ra Dung ma ma không thích Bình vương phi, nhưng trước mắt đối với Hoàng hậu nương nương nàng ta vẫn còn chút tác dụng.
Hoàng hậu cười lạnh một tiếng: "Chức vương phi này của nàng ta xem như xong rồi, trước đó nàng ta dám cả gan làm loạn trên cung yến trừ tịch, dưới mắt của Hoàng thượng, dám ra tay giết Chu Tần, đã biết nàng ta bắt đầu không an phận rồi."
Nhắc đến mấy muội muội đó của Hoàng hậu đúng là không có một ai có thể dùng được, toàn là thứ không lên được mặt bàn.
"Trong lòng nàng ta chắc là vẫn còn oán người lắm?"
"Có thể không oán sao?" Hoàng hậu khinh thường nói: "Năm đó lúc bổn cung xuất giá, nàng ta ôm bổn cung nói không nỡ xa bổn cung, dùng đủ mọi thủ đoạn muốn đi theo bổn cung làm dắng [1] thiếp. Thật đáng tiếc, cô mẫu không đồng ý, nàng ta cũng không còn cách nào. Sau này cô mẫu sắp xếp nàng ta vào Bình vương phủ, loại hàng như Bình vương sao có thể so sánh với Hoàng thượng chứ?"
[1] Dắng: Nàng hầu, các vua chư hầu ngày xưa gả chồng cho con gái, lúc vu quy cho thêm mấy đứa em gái hay cháu gái đi bồi và làm hầu lẽ cho chồng con nữa gọi là dắng.
"Nhưng mấy năm nay nàng ta giả vờ đúng là không tệ," Dung ma ma nói: "Bây giờ nghĩ lại, nàng ta cũng vì bản thân thôi."
"Đương nhiên nàng ta là vì bản thân mình, vinh hoa phú quý, thứ gì nàng ta cũng muốn, tâm quá lớn, lần này lại gặp họa." Hoàng hậu khinh thường hạ mắt xuống: "Bổn cung làm Hoàng hậu nhiều năm như vậy cũng không dám ra tay với phi tần có thai, nàng ta lại có gan lớn."
"Chỉ là liên lụy đến Hoàng hậu nương nương."
"Hừ, sao tôn thất không nghĩ hiện tại nàng ta là Bình vương phi chứ?" Mỗi khi nghĩ như vậy, Hoàng hậu cũng có hơi tức giận: "Mặc kệ kế nào, lễ tắm ba ngày ngày mai không thể có sai sót."
"Nô tỳ biết ạ." Dung ma ma nâng cao tinh thần, vội vàng trả lời.
...
Trong cung Ngọc Phù, Thục phi đang ôm Nhị Hoàng tử, thấy Y Liên trở về bèn giao Nhị Hoàng tử cho nhũ mẫu ôm xuống: "Sao rồi?"
"Nương nương thật sự muốn ra tay sao?" Y Liên cảm thấy nương nương nhà nàng làm như vậy có hơi mạo hiểm.
"Bây giờ không phải nàng ta muốn có con sao?" Vẻ mặt Thục phi vô cùng bình tĩnh: "Vậy bổn cung giúp nàng ta một tay." Nàng vĩnh viễn không quên được vị điểm tâm năm đó, nàng có thể nếm được phần điểm tâm kia, thật sự phải cám ơn Hoàng hậu: "Để cho nàng ta có mộng đẹp mấy tháng cũng tốt. Thuốc kia của Lệ Phi nhiều nhất đảm bảo đứa bé qua ba tháng, bổn cung sẽ nhìn nàng ta đau đớn khi chiếm được lại bị mất đi."
Y Liên biết nỗi hận trong lòng chủ tử nhà nàng: "Vậy được ạ, nhưng chúng ta phải có cách qua mặt Dung ma ma mới được."
"Lão bà kia lòng đề phòng rất nặng, đúng là một phiền phức." Thục phi khẽ gật đầu: "Hiện tại bổn cung đã gấp không chờ được nhìn thấy bộ dạng đau đớn của Hoàng hậu nương nương tôn quý của chúng ta, chỉ nghĩ thôi đã khiến lòng bổn cung thoải mái."
"Vậy được." Y liên thở hắt ra: "Nô tỳ sẽ nói người trong Lệ Phi ra tay."
"Đi đi." sau khi Y Liên lui ra, Thục phi chậm rãi đi đến cửa đại điện của chính điện cung Ngọc Phù, nhìn về phía đông, tuy rằng cách bức tường rất cao, không nhìn thấy gì, nhưng nàng biết hướng kia là cung Cảnh Nhân: "Đúng là một câu chuyện cười, thân làm Hoàng hậu vậy mà lại ở Cảnh Nhân cung, a..."
...
Buổi tối, Thẩm Ngọc Quân dùng xong bữa tối, cuối cùng không nhịn được, bảo Trúc Vũ đỡ nàng xuống đất đi vài bước.
"Nương nương, người vẫn nên ngoan ngoãn ở trên giường đi," Trúc Vũ lắc đầu như trống bỏi, nàng còn lui người về phía sau.
"Lại đây," Thẩm Ngọc Quân hiếm khi lạnh mặt: "Bổn cung nằm trên giường hai ngày, khớp xương đều sắp rã ra rồi, bổn cung chỉ xuống đất đi hai bước, hai bước là được rồi."
Trúc Vũ thấy chủ tử nhà mình đảm bảo không hề có chút thành ý nào càng ra sức lắc đầu: "Không được, nương nương người hãy bỏ qua cho nô tỳ đi," nói xong nàng bèn chạy đi.
Thẩm Ngọc Quân thấy trong phòng không có ai ngoại trừ bản thân nàng, một cung nhân cũng không có: "Thật sự là bị ta chiều hư, vậy mà không nghe lời. Hừ, bổn cung tự mình xuống." Xốc chăn mỏng lên, Thẩm Ngọc Quân cẩn thận xuống giường, chân đạp vào giày thêu bên cạnh, nàng muốn cúi người mang giày vào, nào ngờ lúc nàng vừa chuẩn bị, định cúi người mang giày thì giày của nàng đã bị một đôi tay vươn tới cầm đi: "Ai..."
"Nàng không thể ngoan ngoãn nằm trên giường mấy ngày chờ khỏe lên rồi mới xuống đất sao?" Cảnh đế cau mày, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô gái nhỏ: "Còn không lên giường đi?"
Thẩm Ngọc Quân chỉ có thể trơ mắt nhìn Lộ công công lấy giày của nàng, sau đó ủ rũ nói: "Hoàng thượng, bây giờ thần thiếp chẳng có tí sức nào, người để thần thiếp ngồi một lát, chờ thần thiếp có sức lại nằm lên giường." Nàng quyết định hạ thấp yêu cầu, không thể xuống đất, vậy ngồi trên giường một lát cũng được.
Cảnh đế nghe vậy thì đi về phía nàng, tự tay ấn nàng trở lại giường, sau đó chuyển hai chân đang thòng xuống của nàng lên giường: "Được rồi, bây giờ nàng nằm đàng hoàng đi."
Thẩm Ngọc Quân thở dài một hơi: "Hoàng thượng người muốn đến thăm Tiểu Phì Trùng sao?"
"Trẫm đã đi thăm rồi," Cảnh đế ngồi ở mép giường.
Thẩm Ngọc Quân có hơi chua chát nói: "Thần thiếp còn tưởng người đến thăm thần thiếp," nói rồi nàng vô lực thở dài: "Gà mái không thể đẻ trứng đúng là không đáng bao nhiêu tiền."
Cảnh đế lấy một quyển du ký trên giá đầu giường nàng: "Nàng cũng không được xem là gà mái không thể đẻ trứng, chỉ có thể coi là gà mái tạm thời không thể đẻ trứng thôi."