Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 92

Năm Thịnh Nguyên thứ hai mươi sáu, trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế đã hơn bốn mươi tuổi ngồi trên ghế rồng, nhìn chồng tấu chương cao cao trên ngự án, trong mắt lộ ra một tia không kiên nhẫn, lại nhìn án thư bên trái trống không: "Tiểu Tam nhi đâu, chạy đi đâu rồi?"

Lộ công công canh một bên vội trả lời: "Hiện giờ Thái tử gia đang ở Khôn Ngọc cung, cùng Hoàng hậu nương nương dùng bữa."

Cảnh đế vừa nghe lời này, trong lòng liền ê ẩm, chuyện bồi Hoàng hậu dùng bữa tiêu khiển không phải là của hắn sao? Từ khi nào đến phiên Tiểu Tam nhi rồi: "Bãi giá Khôn Ngọc cung."

Lộ công công biết sẽ như vậy, hắn nhìn đống tấu chương còn nguyên chất như núi, sau hắng giọng một cái, ngâm xướng: "Bãi giá Khôn Ngọc cung."

Từ sau khi được phong Hậu, Thẩm Ngọc Quân đã chuyển đến cung Khôn Ngọc, cung Cảnh Nhân của Văn Khang Hoàng hậu đã qua đời để lại cho tiểu Tứ Nguyên Thụy.

"Nào, ăn nhiều một chút," Thẩm Ngọc Quân gắp một đũa cá quế hoa trân châu cho đại nhi tử Nguyên Húc ngồi bên tay trái nàng, cũng chính là Tiểu Phì Trùng đã lớn, sau lại gắp một thịt kho cho tiểu nhi tử Nguyên Thần bên tay phải: "Con cũng ăn nhiều một chút."

"Tạ mẫu hậu," hai huynh đệ mỉm cười ăn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nguyên Húc nhìn cá quế hoa trân châu trong chén, viền mắt nóng lên, yên lặng cúi xuống bắt đầu ăn. Nó mới bị phụ hoàng gọi gấp từ Dụ Môn quan trở về, hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn dùng bữa cùng mẫu hậu sau khi hồi kinh. Từ sau khi hồi kinh, nó phát hiện mẫu hậu nó già đi không ít, chắc là vì lo lắng cho nhi tử là nó đây.

Ăn không nói ngủ không nói, ba mẫu tử đều không lên tiếng mà dùng bữa.

"Hoàng thượng giá lâm," thái giám thủ vệ ngâm xướng.

Thẩm Ngọc Quân dẫn đầu buông đũa xuống, dẫn hai nhi tử ra cửa nghênh đón: "Thần thiếp/ nhi thần thỉnh an Hoàng thượng/ phụ hoàng."

Cảnh đế chắp hai tay sau lưng, nói: "Đứng lên đi," rồi bước nhanh vào cung Khôn Ngọc.

Ba mẫu tử theo sát phía sau, Cảnh đế đi thẳng tới chủ vị ngồi xuống.

Thẩm Ngọc Quân tiến vào rót cho Cảnh đế một ly trà, đưa tới, cười hỏi: "Hoàng thượng dùng bữa trưa chưa?"

Cảnh đế nhận trà, thổi vài cái, nhấp một ngụm, sau đó đặt ly xuống: "Gần đây chính sự bận rộn, sau khi hạ triều trẫm vẫn bận tới tận giờ, cũng chỉ tới chỗ của nàng mới uống được ngụm trà."

Lộ công công đứng một bên cảm thấy hắn thật sự bị oan chết rồi, Hoàng thượng đây là đang nói chuyện dối lòng nha, hắn tỉ mỉ hầu hạ, sao với ý này của Hoàng thượng, giống như thái giám thủ lĩnh ngự tiền hắn đây không tận tâm vậy chứ?

Cái gì mà hạ triều vẫn bận tới tận giờ? Rõ ràng sau khi Hoàng thượng hạ triều, đã đến hậu điện của điện Càn Nguyên nằm đến trưa mới dậy, tấu chương chất đống trên ngự án còn chưa đụng tới, cùng lắm chỉ là nhìn chúng nó vài lần.

"Chính sự quan trọng, nhưng Hoàng thượng cũng phải bảo trọng thân thể" Thẩm Ngọc Quân nói xong, phân phó Trúc Vũ làm thêm mấy món Hoàng thượng thích ăn.

Cảnh đế cảm thấy vẫn là Hoàng hậu quan tâm hắn, sau đó hắn nhìn về hai nhi tư một cao một thấp đang đứng bên cạnh, đứa lớn chính là Trữ quân hắn tự mình bồi dưỡng: "Sao hôm nay con không đến Càn Nguyên điện?"

Nguyên Húc vừa nhìn thấy sắc mặt của Lộ công công, nghĩ thôi cũng biết phụ hoàng nó lại sắp bắt đầu kể khổ rồi. Lúc còn nhỏ nó ngu ngốc không hiểu chuyện, không biết đã ăn bao nhiêu khổ từ phụ hoàng nó: "Nhi thần mới từ Dụ Môn quan về, nghĩ nhiều năm như vậy vẫn chưa tận hiếu dưới gối mẫu hậu, tròng lòng hổ thẹn vô cùng, nên mấy ngày nay muốn ở cùng mẫu hậu nhiều hơn."

Phụ hoàng nó cũng coi như là một thế hệ minh quân, cũng đốt xử rất tốt với mẫu hậu nó. Tuy rằng hậu cũng vẫn thường có một số phi tần mới, nhưng phụ hoàng nó một tháng luôn có hai mươi ngày nghỉ ở cung Khôn Ngọc. Từ sau khi tiểu Ngũ được sinh ra, hậu cung cũng không có đệ đệ muội muội nào, nếu nói đây là do mẫu hẫu nó động tay động chân, nó tuyệt đối không tin, vậy thì chỉ có thể là do phụ hoàng nó.

Cảnh đế nghe nhi tử hắn luôn lấy làm kiêu ngạo nói ra lời này, trong lòng thấy bất bình, hóa ra phụ hoàng hắn đây không cần nó tận hiếu: "Nếu con đã về, vậy sau này thời gian tận hiếu còn dài. Con cũng đừng quên ngoại trừ làm nhi tử, con còn là Thái tử Đại Vũ, là quân vương kế tiếp."

Nguyên Húc thầm trợn mắt trong lòng, biết sẽ thế này mà, nó chắp tay với phụ hoàng, nói: "Nhi thần hiểu ạ, nhi thần sẽ ghi nhớ lời phụ hoàng nói vào lòng, ngày mai nhi thần sẽ thượng triều thính chính [1]."

[1] Thính chính:  nghe báo cáo và quyết định sự việc.

Tiểu Ngũ Nguyên Thần đứng phía sau Nguyên Húc, từ sau khi phụ hoàng nó vào, nó bắt đầu thầm lùi về sau, cố gắng giữ khoảng cách với đôi phụ tử kia, tránh làm cá trong chậu bị vạ lây.

"Tiểu Ngũ," mỗi khi nhìn thấy ấu tử này, hắn liền cảm thấy đau răng, luôn muốn ra tay đánh nó, nhưng khi hắn nhìn thấy đôi mắt đào hoa giống hệt mẫu hậu nó đang nhìn hắn, lửa giận trong lòng hắn nguôi đi không ít: "Con lùi nữa thì sẽ lùi đến cửa đại điện."

Nguyên Thần cũng không vì phụ hoàng trừng mắt với mình mà như chân chó chạy tới bên cạnh phụ hoàng nó xum xoe, nó vừa cười ha ha, vừa lùi rất nha ra hướng cửa chính điện cung Khôn Ngọc: "Phụ hoàng, nhi thần đột nhiên nhớ nhi thần còn có rất nhiều bài vở chưa hoàn thành, để tránh cho người mất mặt, nhi thần đi hoàn thành ngay." Nói xong nó xoay người nhanh chân chạy, rất sợ phụ hoàng nó gọi trở lại.

Cảnh đế nhìn ấu tử chạy trốn nhanh như thỏ, trong lòng không nhịn được mà nổi lửa: "Bài vở, từ khi vào học tới nay nó có làm khi nào?" Mặt mũi hắn đã sớm bị nó làm mất hết.

Nguyên Húc nhìn gương mặt biến đen của phụ hoàng nó, mặt cũng không tự nhiên mà co rúm lại. Phải nói khi còn nhỏ Ngũ đệ của nó rất ngoan, hơn nữa lại nhìn giống mẫu hậu sáu, bảy phần, mọi người đều chiều nó. Mãi đến khi vào học, tới trong tay Tam cửu nó, đó là không một ngày yên tĩnh, ngày nào cũng khóc mà về. Nhưng mặc dù mỗi ngày đều vì không hoàn thành bài học mà bị phạt, nó vẫn kiên trì với bản thân, không bao giờ làm bài vở.

Nhớ lúc còn nhỏ tiểu Ngũ còn cầm đùi gà và cá bột nó thích nhất đi hối lộ Tam cửu, nhưng Tam cửu dù cũng thu đùi gà và cá bột, nhưng hình phạt không ít đi chút nào. Trước mười tuổi tiểu Ngũ vẫn luôn mộng tưởng hủy đi thư phòng của Tam cửu, nhưng hiện giờ nó đã mười một tuổi, vẫn không sờ được đến thư phòng của Tam cửu nó.

Thẩm Ngọc Quân ngồi một bên hứng thú nhìn phụ tử bọn họ đấu pháp, trong tay chỉ còn thiếu đ ĩa hạt dưa thôi. Bây giờ tiểu Ngũ chạy, nàng cũng dẹp tâm tư xem náo nhiệt: "Hoàng thượng, người bớt giận, Trúc Vũ cũng chuẩn bị sắp xong rồi, chúng ta dùng bữa trước, người bận đến tận giờ, chắc chắn là đói bụng."

Cảnh đế vỗ vỗ tay Thẩm Ngọc Quân đang đặt trên bàn: "Dùng bữa thôi."

Sau khi một nhà ba người dùng bữa trưa xong, Cảnh đế lập tức dẫn Nguyên Húc về điện Càn Nguyên, Thẩm Ngọc Quân tiễn phụ tử bọn họ đến cửa cung Khôn Ngọc mới dừng lại, nhìn bóng lưng họ rời đi, cuối cùng nàng không kìm được cầm khăn tay che miệng cười.

Sau khi hai phụ tử tới điện Càn Nguyên, Cảnh đế đi thẳng tới ngồi xuống ghế rồng, ra hiệu bằng mắt cho Nguyên Húc đang đứng giữa điện ngồi xuống vị trí của nó.

Nguyên Húc nhìn án thư bên trái phía dưới ngự án, trong lòng có một tia ấm áp, thì ra mặc dù nó không có ở đây, phụ hoàng nó vẫn không dẹp án thư của nó. Nhưng phần ấm áp này sau khi nó ngồi xuống thì đã không còn, biến mất vô ảnh vô tung. Bởi vì nó vừa ngồi xuống, Tiểu Lộ Tử công công đã dời tất cả tấu chương trên ngự án sang án thư của nó.

"Phụ hoàng, đây... Đây là sao ạ?" Trong lòng Nguyên Húc đã có suy đoán, nhưng nó vẫn còn có một chút ảo tưởng, nghĩ phụ hoàng nó sẽ không đối xử với nó như vậy, dù sao nó mới từ Dụ Môn quan về được hai ngày: "Phụ hoàng, đây là tấu chương người đã phê rồi sao?" Nói xong nó vươn tay cầm quyển tấu chương trên cùng lên, mở ra xem.

Cảnh đế dựa vào ghế rồng: "Con đã mười sáu tuổi, là túc bắt đầu tiếp nhận chính sự rồi." Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nguyên Húc nhìn quyển tấu chương trên tay vẫn chưa có ý kiến phúc đáp gì, khóe miệng giật một cái, nó dám chắc chắn mớ tấu chương này phụ hoàng nó căn bản là chưa xem, vậy lúc nãy ở cung Khôn Ngọc phụ hoàng nó nói bận tới trưa là bận cái gì: "Nhi thần tuổi còn nhỏ, chưa trải qua nhiều chuyện lắm, còn cần phụ hoàng dạy dỗ nhiều hơn." Vừa nói nó vừa đưa mắt nhìn Tiểu Lộ Tử công công đang đứng bên cạnh phụ hoàng nó, nó thấy Tiểu Lộ Tử công công chột dạ tránh ánh mắt nó, nó còn gì không hiểu chứ?

"Mười sáu tuổi không nhỏ," Cảnh đế không hề có chút xấu hổ khi bị nhìn thấu, vẫn dựa và ghế rồng: "Trẫm mười tám tuổi đã đăng cơ, con cách mười tám tuổi cũng không xa."

Nguyên Húc vừa nghe lời này đã lập tức ném tấu chương trong tay đi tới giữa đại điện quỳ xuống: "Nhi thần không hề muốn..."

Không để Nguyên Húc nói hết câu, Cảnh đế đã vươn tay cầm lấy một tờ giấy đã hơi ố trên ngự án, đưa cho Tiểu Lộ Tử đứng bên cạnh: "Đưa cho nó xem."

Lộ công công hai tay nâng tờ giấy kia, mặt như bị rút gân, nhưng hắn cũng không dám lề mề, cầm tờ giấy đưa tới trước mặt Thái tử đang quỳ bên dưới.

Nguyên Húc nhìn tờ giấy đã ố kia, trong lòng nổi lên một dự cảm bất thường. Lúc tờ giấy kia bày ra trước mặt nó, hắn muốn nhắm tịt mắt lại, nhắm mắt làm ngơ: "Phụ hoàng, người còn giữ nó làm gì?"

Cảnh đế liếc mắt nhìn nó: "Con đã lớn rồi, nên thực hiện lời hứa với trẫm lúc trước, từ hôm nay trở đi con giúp trẫm xử lý quốc sự, trẫm sẽ ở bên cạnh xem, chỉ điểm con."

Nguyên Húc nhìn mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên tờ giấy, cùng một cái dấu bàn tay nho nhỏ, nó muốn vò tờ giấy thành viên rồi nuốt xuống cho xong, nhưng là Trữ quân một nước, tạm thời nó vẫn không làm được loại chuyện thế này: "Vâng, nhi thần đã biết."

"Ừ," Cảnh đế nhìn nhi tử càng ngày càng vừa lòng: "Vậy con xem những tấu chương đó trước đi, trẫm hơi mệt, đi hậu điện ngủ một lúc."

Nguyên Húc còn có thể nói gì: "Nhi thần cung tiễn phụ hoàng."

Ngày này, Nguyên Húc ở điện Càn Nguyên xem tấu chương suốt một buổi chiều, mà phụ hoàng nó sau khi ngủ ở hậu điện một giấc thì đi dạo Ngự Hoa viên, nghe nói còn đến chỗ Đức mẫu phi của nó chơi mấy ván cờ.

Chờ đến tối, Cảnh đế thấy Thái tử đã phê xong tấu chương, vô cùng vừa lòng, hung hăng khen Thái tử một hồi. Nguyên Húc chẳng thèm để ý đến phụ hoàng nó, nó muốn lấy tờ giấy lúc trước nó đã ký trở về, nhưng phụ hoàng cũng không quan tâm đ ến nó.

Buổi tối, Cảnh đế lăn lộn với Thẩm Ngọc Quân xong, nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, chắc là do ban ngày ngủ nhiều quá, buổi tối tỉnh như sáo. Hắn nhìn con mèo nhỏ ngủ say bên cạnh, trong lòng vô cùng kiên định. Nói thật trước đây hắn chưa từng nghĩ đến hắn sẽ có ngày như hôm nay, hắn cho rằng hắn sẽ giống tiên đế không được chết thọ, nhưng hiện tại hắn cảm thấy cuộc sống sau này sẽ rất tốt.

Hắn nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Thẩm Ngọc Quân, nét mặt là ôn nhu chưa từng thấy qua. Hắn nhớ lúc nhìn thấy tên Thẩm thị Ngọc Quân trong danh sách tuyển tú, điều hắn nghĩ tới chỉ là giá trị lợi dụng của Thẩm gia, cùng với khối minh chỉ Thánh tổ kia của Thẩm gia.

Từ khi Đại Vũ khai quốc đến nay, Thẩm Ngọc Quân là nữ tử Thẩm gia đầu tiên vào hậu cung. Lúc Cảnh đế nhìn xuất thân của Thẩm Ngọc Quân, hắn cũng đã quyết định muốn cho nàng tiến vào hậu cung. Khi hắn nhìn thấy nàng lần đầu tiên trong điện tuyển, hắn biết là nàng muốn vào hậu cung, vậy càng tốt, hắn không thích miễn cưỡng người khác.

Sau đó là đủ mọi chuyện hắn không thể đoán trước được, nàng thông minh nhanh nhạy, nhưng lại sống hiểu chuyện thông suốt, hắn và nàng là cùng một loại người. Nàng dần dần hấp dẫn ánh mắt của hắn, chậm rãi tiến vào chiếm giữ trái tim hắn. Nàng biết ranh giới cuối cùng của hắn ở đâu, cũng chưa bao giờ cố gắng đụng vào ranh giới cuối cùng của hắn.

Hắn vẫn luôn nghĩ đến Thẩm gia, lúc đó phía Bắc không yên ổn, hắm muốn dùng Thẩm gia lần nữa thì nhất định phải trấn an Thẩm gia. Tiên đế làm lòng người Thẩm gia rét lạnh, vậy hắn sẽ tận lực bù đắp. Lúc trước mèo nhỏ còn chưa tiến cung, hắn cũng từng đưa ra thiện ý của hắn với Thẩm gia, hắn tin người có tâm sẽ nhìn ra thái độ của hắn với Thẩm gia khi hắn ban phân vị cho mèo nhỏ lúc mới tiến cung.

Nhưng hắn không ngờ một nước cờ trước đây của hắn, khiến hắn thắng được hiền thê hợp tâm ý hắn cùng với Thái tử mà hắn vừa lòng, đến tận hôm nay hắn vẫn đắc ý với tính toán không chút lưu tâm ban đầu của mình.

Nhưng hắn đã sớm nó rõ với mèo nhỏ mục đích lúc đầu của mình, mèo nhỏ vẫn rất hiểu chuyện, không đào đến tận cùng, lúc nên hồ đồ thì hồ đồ, lúc cần thông minh thì không có chút mơ hồ nào. Hiện tại trong cung cũng sẽ có thêm một số người mới, nhưng hắn đã có Thái tử khiến hắn vừa lòng, hắn cũng không muốn có con nữa, dù sao hiện tại nhi tử của hắn cũng không ít.

Nghĩ đến Thái tử, hắn cũng cảm thấy hơi ngộp, nhớ đến lúc hắn đăng cơ năm mười tám tuổi, cẩn cẩn trọng trọng, hàng ngày dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó, một lần làm chính là hai mươi sáu năm. Bây giờ vất vả lắm mới chờ được Tiểu Phì Trùng trưởng thành, thằng nhóc kia vậy mà còn muốn lười biếng, hắn đã hơn bốn mươi rồi, qua mấy năm nữa là năm mươi, chẳng lẽ hắn thật sự phải mệt đến chết luôn sao?

Châm ngôn nói rất đúng "Nuôi con dưỡng già", hừ..., bây giờ hắn già rồi, cần phải hưởng thụ ngày tháng không còn nhiều lắm, cũng nên để nhi tử trẻ tuổi khỏe mạnh đi bán mạng cho Nguyên gia rồi.

Sáng sớm hôm sau, Nguyên Húc đến cung Khôn Ngọc từ sớm, ngoại trừ thỉnh an mẫu hậu nó, chủ yếu là muốn đi cùng phụ hoàng nó vào triều. Nhưng nó trăm triệu lần không ngờ là, nó vừa mới vào cung Khôn Ngọc đã gặp phải Tiểu Lộ Tử công công: "Ây da, Thái tử gia, nô tài đang muốn đi tìm ngài đây."

"Tiểu Lộ Tử công công tìm là phụ hoàng ta [2] có chuyện gì sao?" Nguyên Húc không hiểu thế nào mà mắt phải nó cứ giật giật, lòng nó cũng run lên.

[2] Từ đoạn này Nguyên Húc xưng với Lộ công công là "cô", nhưng vì thấy nhiều đoạn để thấy hơi khó hiểu nên mình để "ta" luôn.

Lộ công công cũng không dám nhìn Thái tử, chỉ có thể cúi đầu trả lời: "Hoàng thượng thân thể không khỏe, nói ngài thay ngài ấy thượng triều."

"Cái gì?" Nguyên Húc cảm thấy hôm nay lỗ tai nó có vấn đề, rõ ràng hôm qua phụ hoàng nó vẫn còn khỏe khoắn, sao hôm nay lại có bệnh: "Phụ hoàng ta bị sao vậy?" Đôi mắt phượng giống hệt phụ hoàng nó nhìn chằm chằm vào Tiểu Lộ Tử công công, thấy Tiểu Lộ Tử công công vẫn luôn né ánh mắt nó, nó liền biết phụ hoàng nó lại thích làm thiêu thân: "Nếu phụ hoàng ta bị bệnh, vậy ta thân làm nhi tử, vẫn nên vào xem thử."

Lộ công công vừa thấy Thái tử nhấc chân đã vội ngăn lại: "Thái tử gia, ngài xem bây giờ cũng không còn sớm nữa, sắp tới giờ lâm triều rồi, có phải ngài nên vào triều trước hay không?" Hắn cảm thấy chức thái giám thủ lĩnh ngự tiện này càng ngày càng không dễ làm, Hoàng thượng nghĩ cái gì làm cái đó, hắn cũng thật sự khó xử.

Nguyên Húc thở ra một hơi thật sau, xoay người rời đi: "Ta vào triều, ngươi nói với phụ hoàng ta một tiếng, sau khi hạ triều ta sẽ qua đây thăm người."

"Vâng," Lộ công công thấy Thái tử rời đi, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Tẩm điện, Cảnh đế nằm trên giường, cầm quyên tân du ký xem, không hề có ý định đứng dậy. Thẩm Ngọc Quân ngồi trước gương, Đông Mai hầu hạ trang điểm: "Hoàng thượng, người cứ như vậy yên tâm để Húc nhi một mình thượng triều sao?"

Cảnh đế ngay cả đầu cũng không nâng lên: "Có gì mà không yên tâm, trẫm mười tám tuổi đã đăng cơ, lúc đó tiền triều hậu cung một mớ hỗn loạn, không phải trẫm vẫn đi đến hôm nay sao." Nghĩ đến cảnh tượng rối bời lúc mới đăng cơ, Cảnh đế không nhịn được mà tự thương bản thân. Nhớ tới quốc khố trống rỗng tiên đế giao lại cho hắn, hắn lại không nhịn được mà đố kỵ với Tiểu Phì Trùng, bây giờ quốc khố đầy ắp như thế.

Càng nghĩ trong lòng hắn lại càng bất bình, hắn cảm thấy nửa đời trước của hắn thật là quá mệt mỏi rồi, chẳng lẽ tuổi già hắn vẫn phải tiếp tục mệt mỏi sao? Tuyệt đối không được, tuổi già hắn muốn được thoải mái dễ chịu.

Thẩm Ngọc Quân không giúp được gì, chỉ có thể dặn phòng bếp nhỏ làm chút đồ nhi tử thích ăn, lát nữa chờ nhi tử hạ triều qua đây dùng.

Lâm triều một lát, Nguyên Húc bị mấy lão thần quấn lấy, hắn biết tâm tư của mấy lão thần này, không phải là muốn biết phụ hoàng nó thế nào sao, nó có thể nói phụ hoàng nó đang giả bệnh à? Chắc chắn là không thể, Nguyên gia còn cần mặt mũi, chỉ có thể nói đại khai phụ hoàng nó bị nhiễm phong hàn.

Chờ nó đuổi được đám lão thần kia đi, trở lại cung Khôn Ngọc, thấy mẫu hậu nó đang ngồi trên giường thêu hoa, cũng không thấy phụ hoàng nó đâu: "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu."

Thẩm Ngọc Quân ngước mắt lên nhìn như tử cao lớn trước mắt, bất đắc dĩ cười: "Phụ hoàng con ở trong tẩm điện, con dùng bữa trước hay thăm phụ hoàng con trước."

Nguyên Húc không hề có tâm tư dùng bữa, hiện tại nó muốn đi xem phụ hoàng nó bị bệnh gì, sao ngay cả lâm triều sáng cũng không được: "Nhi thần vẫn nên đi thăm phụ hoàng trước."

"Vậy con đi đi," Thẩm Ngọc Quân ngồi trên tháp không hề có ý định đi theo, hôm nay nàng không muốn xem hai phụ tử họ đấu nhau, dứt khoát không xen vào, dù sao xem nhiều năm như vậy Tiểu Phì Trùng không thắng nổi một lần.

Nguyên Húc vào tẩm điện, thấy phụ hoàng nó còn nằm trên giường, nó đưa mắt ra lệnh cho Tiểu Thạch Tử đi theo sau: "Ngươi đi Thái Y viện một chuyến."

Tiểu Thạch Tử khổ sở, thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn, hi vọng lần này Thái tử gia sẽ thua không quá thảm: "Nô tài đi ngay."

"Con đến rồi à, khụ khụ...," Cảnh đế giả vờ ho khan vài tiếng: "Già rồi, không dùng được nữa."

Nguyên Húc đi tới ngồi xuống giường: "Nhi thần cảm thấy phụ hoàng vẫn khá khỏe mạnh," nó nghĩ tới mặt mày hớn hở của mẫu hậu, cười nói: "Nói không chừng còn có thể cho bọn con thêm mấy đệ đệ muội muội nữa đó."

Cảnh đế không hề cảm thấy xấu hổ: "Con trưởng thành rồi, nhớ lúc trước con ôm đầu trẫm, khóc lóc nói muốn trẫm chờ con lớn lên..."

Nguyên Húc vừa nghe phụ hoàng nó nói đến chuyện này, nó muốn vả cho mình mấy bạt tai, lúc trước sao nó dễ bị lừa như vậy: "Phụ hoàng, lúc trước nhi thần còn nhỏ, lời trẻ con không cố kị."

Cảnh đế cũng mặc kệ nói: "Khi còn nhỏ con rất hiếu thuận!"

Hiện giờ nó cũng rất hiếu thuận, Nguyên Húc cảm thấy hôm nay nó sắp ngã: "Phụ hoàng, nhi tử đã cho Tiểu Thạch Tử đi mời thái y rồi."

Cảnh đế biết thằng nhóc này không phải là hiếu thuận thật: "Ừ, trầm chờ." Hắn không tin, hắn nói hắn bị bệnh, thái y của Thái Y viện còn dám nói thân thể hắn khỏe mạnh?

Không lâu sau, Tiểu Thạch Tử dẫn thái y vào. Nguyên Húc nhìn thấy, Tiểu Thạch Tử đúng là làm không tệ, mời chính là người ngay thẳng nhất Thái Y viện, Thành Sâm, hắn là tôn tử của Thành Lục Vị.

Cảnh đế liếc Thành Sâm một cái, nói: "Thân thể trẫm không khỏe, ngươi tới chẩn trị cho trẫm."

"Vâng," Thành Sâm chỉ là ngay thẳng chứ không khờ, hắn tiến lên bắt mạch cho Hoàng thượng, hồi lâu sau, hắn vẫn chưa chẩn ra gì, Hoàng thượng mạch đập mạnh mẽ, nào có dáng vẻ của mang bệnh?

"Thành thái y, thân thể của phụ hoàng ta thế nào?" Nguyên Húc nghĩ Thành Sâm này là người nổi danh ngay thẳng, vậy đáp án của hắn sẽ làm nó hài lòng.

Thành Sâm trộm nhìn lướt qua Hoàng thượng đang nằm dựa vào giường, thấy sắc mặt hồng hào, cũng không giống là sinh bệnh, lại quét mắt nhìn sách trên đùi của Hoàng thượng, là một quyển du ký. Đời này Thành Sâm hiếm khi khôn khéo một lần: "Bẩm Thái tử điện hạ, thần mới bắt mạch cho Hoàng thượng, phát hiện thân thể Hoàng thượng có tồn đọng, cộng thêm suy nghĩ quá nặng, sợ là vất vả nhiều năm tích tụ lại, Hoàng thượng còn cần tĩnh dưỡng nhiều hơn mới được."

Nguyên Húc híp mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc nói nhảm của Thành Sâm, hắn thật sự muốn hỏi là ai nói Thành Sâm này là người ngay thẳng: "Ta biết rồi, ngươi lui ra đi."

"Vâng," Thành Sâm lanh lẹ chạy đi, thật sự chỗ này không nên ở lâu.

Cảnh đế cười nhìn Tiều Phì Trùng ngồi ở mép giường: "Muốn đổi thái y không?"

Nguyên Húc đè ngụm máu tươi trong lòng xuống: "Phụ hoàng người như vậy thật sự được không?"

Cảnh đế cầm bản du ký: "Trẫm cảm thấy rất tốt, nghỉ triều sớm, trẫm thấy cả người nhẹ nhàng không ít."

"Phụ hoàng người không sợ nhi thần soán ngôi vị Hoàng đế của người sao?" Nguyên Húc vẫn giãy chết.

Cảnh đế khinh miệt nhìn nó: "Con có bản lĩnh, thì soán đi."

Nguyên Húc thở dài, gục đầu xuống: "Con biết người gọi con từ Dụ Môn quan về không có chuyện gì tốt."

"Hừ...," Cảnh đế hừ lạnh một tiếng: "Cho con và tiểu Tứ ở Dụ Môn quan tiêu dao lâu như vậy, con nên biết đủ, bắt đầu từ ngày mai, ngoan ngoãn vào triều xử lý chính sự."

Nguyên Húc ngửa người ra sau, nằm ngang trên đùi phụ hoàng nó, còn dùng lực đ è xuống: "Vậy người định khi nào khỏe lại?"

Cảnh đế bật cười: "Dù sao tạm thời cũng rất mệt."

Ngày hôm sau Cảnh đế hạ chỉ, để Thái tử giám quốc. Từ đó Nguyên Húc trải qua cuộc sống của cha nó trước đây, dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn chó.

Năm Thịnh Nguyên thứ hai mươi bảy, Nguyên Húc đã giám quốc một năm, nhưng nó thấy phụ hoàng nó không hề có ý định khỏe lại. Ngày hôm đó nó ở Ngự Hoa viên, vừa hay gặp tiểu Ngũ. Nhưng thằng nhóc kia thấy ca ca thì quay đầu bỏ chạy, Nguyên Húc lạnh giọng nói: "Chạy một bước nữa, ta sẽ tự mình đuổi theo đệ."

Tiểu Ngũ vốn cũng là người thức thời, lập tức xoay người đi tới bên cạnh thân ca ca của nó: "Tam ca, sao hôm nay huynh xong sớm vậy?" Sao nó lại không biết hiện tại Tam ca của nó không dễ sống, ngày nào cũng bận đến đầu óc choáng váng không thấy bóng dáng đâu.

Nguyên Húc nhìn bộ dáng cợt nhả của thằng nhóc, biết là nó đang nghĩ gì: "Đệ vừa mới thấy ta là chạy, không biết thân ca ca của đệ hả?"

Tiểu Ngũ vội lắc đầu: "Sao có thể chứ? Đây không phải là do mẫu hậu bảo đệ học xong về sớm một chút để dùng bữa với người sao."

Nguyên Húc cười lạnh một tiếng: "Đệ cứ bịa tiếp đi, bây giờ mẫu hậu còn cần đệ tới cùng dùng bữa à." Phụ hoàng nó suốt ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm, mẫu hậu nó còn có thể muốn tiểu Ngũ ở cùng sao.

Tiểu Ngũ biết không gạt được Tam ca nó, cũng không giãy giụa nữa: "Đệ đây không phải là sợ huynh bắt lính sao, ai biết huynh có không muốn thấy đệ nhàn rỗi hay không?"

Nguyên Húc quan sát đệ đệ cùng mẫu thân này của mình từ trên xuống dưới, có chút ghét bỏ nói: "Mắt ta vẫn bình thường, đầu óc cũng tỉnh táo, sẽ không rảnh rỗi đi tìm việc cho mình."

Tiểu Ngũ nghe lời này, nó cũng không tức giận, mà là thả lỏng: "Sao huynh không nói sớm, nói sớm đệ sẽ không phải trốn huynh."

Hóa ra suốt ngày nó không thấy thằng nhóc này, là bởi vì thằng nhóc này cố ý tránh nó: "Gần đây có phải việc học của đệ quá nhẹ nhàng không?"

Tiểu Ngũ chớp mắt: "Sao có thể chứ? Ngày nào đệ cũng treo cổ đâm dùi chong đèn học đêm, không biết bao nhiêu là vất vả."

Nguyên Húc liếc mắt: "Đệ có nghĩ sau này đệ làm gì không?"

Nói đến chuyện này, tiểu Ngũ rất hăng hái: "Có nghĩ, sau này đệ sẽ vào Công bộ, chuyên nghiên cứu binh khí cho huynh." Từ nhỏ nó đã thích binh khí, nhưng nó chỉ thích hủy và lắp ráp, không thích chơi. Nhớ trước đây lần đầu tiên nó đến Tề Dương hầu phủ, nhìn thấy Trấn Nhật cung, nó vừa muốn phá, kết quả bị Tam cửu nó quất một cái, đuổi về cung. Càng bi thảm hơn chính là, mẫu hậu nó biết nó muốn hủy Trấn Nhật cung, nó lại bị mẫu hậu quất một cái.

Nguyên Húc biết thằng nhóc này yêu thích, vỗ vỗ đầu nó: "Vậy đệ cần phải cố gắng."

Tiểu Ngũ gật đầu, nhìn Tam ca của nó, thật ra nó vẫn luôn muốn hỏi Tam ca nó một vấn đề: "Tam ca, huynh bị phụ hoàng bắt lính, huynh không nghĩ tới sẽ bắt một tên lính khác sao?"

"Ai?" Nguyên Húc liếc tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ nhìn nó trợn mắt: "Đệ muốn nói huynh nên thành thân, sau đó sinh nhi tử, xem ra huynh vẫn không có sự thông minh của phụ hoàng."

Nguyên Húc lập tức nheo mắt lại, hôm nay tiểu Ngũ vô cớ bị ca ca nó đánh một trận.

Lại qua một năm, Nguyên Húc tiếp tục giám quốc, mà phụ hoàng nó vẫn còn dưỡng bệnh. Ngày hôm đó nó xong việc triều chính thì đến cung Khôn Ngọc, đến cửa cung Khôn Ngọc, vừa lúc nhìn thấy tiểu biểu muội nhà Tam cửu nó từ cung Khôn Ngọc đi ra.

"Thần nữ thỉnh an Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ cát tường."

Nguyên Húc nhìn tiểu biểu muội mặt bộ cung trang màu hồng nhạt: "Đứng lên đi, đi về à?"

Thẩm thị Mộng Mộng gật đầu: "Sắc trời không còn sớm, thần nữ cũng nên về."

Nguyên Húc nhìn tiểu nha đầu ngoan ngoãn này, trong lòng không khỏi khinh bỉ, lại là một kẻ giả bộ, nó đã tận mắt nhìn thấy nha đầu này một mũi tên bắn chết chim sẻ: "Ta bảo Tiểu Thạch Tử đưa muội xuất cung."

"Cảm ơn Thái tử điện hạ," thiếu nữ còn nét mặt trẻ con lại hành lễ với Nguyên Húc, rồi theo Tiểu Thạch Tử rời đi.

Nguyên Húc nhìn bóng lưng của tiểu nha đầu, khóe miệng cong lên, xem ra sau này cuộc sống của Tứ đệ nó sẽ không được yên, nhưng cũng không hề gì, dù sao từ nhỏ hai người đó cũng chưa từng yên tĩnh.

Chờ nó vào chính điện cung Khôn Ngọc, thì thấy mẫu hậu nó và Đức mẫu phi đang bàn bạc sính lễ của Tứ đệ nó đang ở Dụ Môn quan, nó bèn có chút ý tưởng: "Mẫu hậu, Đức mẫu phi, có phải hai người quên gì rồi không?"

"Cái gì?" Hai người này đầu cũng không nâng lên, vẫn đang bàn bạc chuyện sính lễ.

"Có phải hai người đã quên con còn chưa thành thân hay không?" Nguyên Húc cảm thấy nó thật sự đáng thương, cha không thương mẹ không yêu.

Khoảng chừng qua hai nhịp thở, Đức phi đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Nguyên Húc đang đứng bên cạnh: "Không đúng, con vừa nói gì?"

"Con nói con còn chưa thành thân," Nguyên Húc cười khổ: "Không phải hai người quên con rồi đó chứ?"

Lúc này Thẩm Ngọc Quân cũng ngẩng đầu lên, không chút hổ thẹn hỏi: "Có phải con coi trọng khuê tú nhà ai không, trước đây cũng không thấy con sốt ruột mà."

Nguyên Húc thở dài: "Con không nôn nóng thành thân, nhưng con nôn nóng muốn nhi tử." Nó coi như đã nhìn ra bệnh này của phụ hoàng nó không có ý định khỏi, nó nên sớm làm chút chuẩn bị, sinh mấy nhi tử trước, bồi dưỡng đàng hoàng, sau này nó sẽ bỏ gánh thật sớm.

Thẩm Ngọc Quân và Đức phi liếc nhìn nhau, nở nụ cười: "Được, sắp tới ta và Đức mẫu phi của con sẽ tìm cho con, cũng là lúc con nên lập gia đình."

Phải nói năng suất làm việc của mẫu hậu nó và Đức mẫu phi cực nhanh, rất nhanh đã có một xấp tranh khuê tú đưa tới trước mặt nó. Nguyên Húc nghĩ nó làm Thái tử, tổng hợp các điều kiện lại, sau cùng chọn được ba vị khuê tú coi như là phù hợp với yêu cầu, cầm ba bức tranh kia đi gặp phụ hoàng nó.

Cảnh đế nhìn ba bức tranh nhi tử đem tới: "Con muốn lấy ai?"

Nguyên Húc cũng không dài dòng: "Đích trưởng nữ Trường Ninh hầu."

Cảnh đế gật đầu: "Ánh mắt cũng không tệ lắm, ngày mai trẫm sẽ triệu Trường Ninh hầu tiến cung." Hắn cũng không nói với Nguyên Húc, từ rất lâu trước đây hắn đã bắt đầu xem xét Thái tử phi giúp nó, người hắn coi trọng cũng chính là đích trưởng nữ của Trường Ninh hầu.

Chuyện này, rất nhanh đã được quyết định, Cảnh đế triệu Trường Ninh hầu Kỳ Chưởng vào cùng, ngày hôm sau thì hạ chỉ tứ hôn.

Vào lúc Nguyên Húc tròn mười tám tuổi, hai người thành thân. Sau khi thành th@n dưới sự vất vả cày cấy của Nguyên Húc, ba tháng tân hôn, Thái tử phi Kỳ thị có tin vui.

Tục truyền lúc Thái tử phi sinh hạ Hoàng Trưởng tôn, Thái tử Nguyên Húc ôm Hoàng Trưởng tôn vui mừng cực độ mà khóc.
Bình Luận (0)
Comment