Nguyên Thủy Tái Lai

Chương 13

Edit: Nhiên Nhiên Vi Vũ (PKDB)

Beta: Mimi

*****

White và Black đúng là hai Kantus non, nếu dùng lịch Địa Cầu để tính toán, bọn hắn còn chưa đến 18 tuổi, ở trong quần thể Kantus là vị thành niên đích thực.

Song, khác với những Kantus non còn sống trong sự bao bọc của papa, bọn hắn đã có thể tự sinh tồn bằng chính sức lực của mình rồi. Một ngày nào đó của tám năm về trước, khi ấy, bọn hắn vẫn còn sống cùng papa, vô tư đùa giỡn, không phải lo lắng về vấn đề an toàn và thực phẩm của bản thân. Mà papa họ là một Kantus trưởng thành, thân dài 11 mét, có cấu trúc xương sọ cực kỳ vững chắc, hàm dưới khỏe mạnh cùng những chiếc răng nanh sắc bén và một đôi cánh khổng lồ. Papa bảo vệ lãnh địa bản thân cùng hai con rất tốt, White và Black lúc nào cũng vô tư thoải mái tận hưởng cuộc sống thảnh thơi muốn ăn cái gì liền có ngay cái đó.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn đã đột ngột xảy ra. Một ngày cũng giống như mọi ngày, papa đi săn mang về một phần con mồi cho bọn hắn, sau đó lại ra ngoài kiếm thêm định một ít thực phẩm dữ trữ về. Nhưng mà papa bọn hắn rời đi chưa được bao lâu, lòng bất chợt đất phát ra một tiếng gầm đáng sợ, kế tiếp chính là chấn động kịch liệt vô cùng —

Sau khi chấn động kết thúc, White và Black vẫn còn ở trong hang ổ ban đầu, chỉ là, cảnh sắc xung quanh đã hoàn toàn thay đổi! Đất bằng biến thành núi cao, mà núi cao lõm xuống chìm vào đại dương sâu thẳm.

Papa, đã không còn thấy nữa.

Nương tựa vào nhau, bọn hắn sống sót như một kỳ tích.

Tám năm sau đó Black và White vẫn luôn không rời hang ổ ban đầu quá xa, bởi vì cả hai đều hy vọng papa vẫn còn sống, sau đó sẽ trở về tìm bọn hắn. Năm năm trước, khi hình dáng con người của cả hai đã khá tương đồng với những người trong tộc, bọn họ liền đi đến điểm tụ họp, phần nhiều cũng bởi hy vọng có thể tìm được papa của mình.

Hy vọng tìm được papa ở đó, mà cũng không hy vọng sẽ gặp được papa…

Nói cho cùng, White và Black chỉ là những đứa trẻ không đủ mười tám tuổi mà thôi.

Dùng quan điểm khoa học để nhìn vào những gì bọn hắn đã trải qua thì, tám năm về trước, nơi mà bọn hắn sinh sống đã xảy ra một trận động đất rất lớn, một tảng băng không lồ vỡ thành mấy miếng. Cho dù papa của White và Black có sống sót cũng chưa chắc đã ở cùng trên một mảnh lục địa băng với hai người.

Đây là chuyện mà hai đứa trẻ kia không hề biết, nếu biết lại có lẽ bọn hắn càng buồn hơn.

Vì chờ đợi papa quay trở về, bọn hắn không dám rời khỏi hang ổ ban đầu, đây có lẽ cũng là một trong những lý do giúp bọn hắn may mắn sống sót đến tận bây giờ. Bên trong hang ổ ấy nồng nặc mùi của một Kantus trưởng thành (thậm chí Black còn rất thích thu gom lông rụng của papa), nhờ thế mà đám kẻ thù hùng mạnh mới không dám tới gần, cho nên bọn hắn mới có thể vượt qua hai năm đầu khó khăn nhất. Về sau, sự biến hóa của địa hình khiến cho khí hậu nơi này trở nên vô cùng rét lạnh, không thích hợp cho thực vật sinh sôi, một lượng lớn khủng long ăn cỏ đã chết hoặc chuyển đi, khủng long ăn thịt cũng di dời trận địa theo cùng. Những động vật còn lại đa phần đều có hình thể nhỏ bé bị White hung hãn trấn áp, cho nên bọn hắn mới có thể vui vẻ sống qua ngày.

“Cục Cưng, đây là lông của ông nội, về sau con nhìn thấy người nào có lông dài như vậy là phải gọi ‘ông nội’ nha ~” Đưa con non về hang ổ mà mình đã ở gần mười tám năm, Black cẩn thận lấy một cái lông đè chặt dưới đáy ổ ra cho Mạnh Cửu Chiêu ngửi.

“Hắt xì –” Mạnh Cửu Chiêu rất không nể mặt mà hắt hơi một cái: Mẹ nó! Một cái lông thì có thể thấy được cái chim gì?!

“Đây là răng nanh mà ông nội đã thay ra, về sau răng của con cũng sẽ to và cứng như vậy đó!” Black lại cẩn thận nâng một cái răng lên.

“–” Có để tôi tái sinh thêm một lần nữa, tôi cũng không mọc nổi cái răng dài nửa mét đâu, Mạnh Cửu Chiêu tiếp tục đen mặt.

“Đây là ‘phưn’ mà ông nội con đã từng bài tiết ra nha, con — ”

Đến khi Black giơ món đồ thứ ba ra, Mạnh Cửu Chiêu đã không thể nhịn được nữa mà khóc thét hòng bày tỏ sự kháng nghị của mình.

Hang ổ thật lớn dùng đá tảng, cành cây còn và da của một loài động vật không biết tên dựng thành, tuy rằng đơn sơ nhưng cũng có thể che chắn mưa giông bão tuyết ở bên ngoài, Mạnh Cửu Chiêu hiểu, từ nay về sau đây sẽ là nhà của cậu và Louis.

Đúng vậy, nhà.

Đây là món quà to lớn nhất mà cậu nhận được sau khi tái sinh.

Một mái nhà với những người thân trong gia đình.
Bình Luận (0)
Comment