Nguyên Thủy Tái Lai

Chương 132

Edit: DLinh – Beta: Chi

*****

Mạnh Cửu Chiêu không dám bạo gan tới gần vết băng nứt ấy.

Năm nay, nhờ vào biện pháp gạch băng mà Mạnh Cửu Chiêu nghĩ ra, phần lớn Kantus đều có được hang ở của riêng mình, nhưng có hang cũng không đồng nghĩa với việc bọn chúng nhất định sẽ bắt được giống cái cho mình. Dù sao vẫn có một vài “kiến trúc sư” không đủ tiêu chuẩn, hang bọn họ xây không đủ bền chắc, không cách nào giam bắt được giống cái, thành ra những con Kantus đáng thương này sau cùng chỉ đành chấp nhận số phận làm người đàn ông độc thân lang thang.

Bọn họ cũng chính là những phần tử nguy hiểm ẩn nấp giữa đồng bằng băng này.

Kantus đực không có trứng rất lưu manh, không có bạn đời vẫn chẳng chịu rời đi, cả ngày cứ lượn vòng quanh khắp vùng đất sinh sản, trông cực kì đáng ngờ. Bọn chúng sẽ không buông tha bất kì cơ hội nào, trong thời gian Louis không có mặt, những khi Mạnh Cửu Chiêu hé cửa động len lén nhìn ra ngoài, liền sẽ bắt gặp một tên lưu manh Kantus thừa dịp người đàn ông làm chủ của gia đình không có nhà, lén lút trộm đi vào hang nhà người ta, mưu đồ chiếm lấy vợ của người ta (khả năng trong bụng còn đã có trứng ==//). Cũng may giống cái đã phát tình thường rất hung hãn, các cô sẽ phản kháng rất quyết liệt, bởi lẽ đó nên đại đa phần những tên lưu manh Kantus này sẽ không được như ý nguyện.

Tuy nhiên cũng xuất hiện ngoại lệ, có lần Mạnh Cửu Chiêu đã bắt gặp một con Kantus cực kì cường tráng, thừa dịp chủ nhà đi vắng liền chui vào hang nhà người ta, tên kia hẳn còn chưa học được cách biến thành hình người, vì thế nó dùng nguyên hình để chui vào hang người ta, nguyên hình Kantus vốn không thể thực hiện những việc yêu cầu sự cẩn thận tỉ mỉ, chờ tới khi nó chui được vào, nửa cái hang cũng sập xuống cả.

Cùng ngày hôm đó, giống cái bị nhốt bên trong liền chạy trốn.

Đợi đến khi chủ nhà vất cả mang cá quay về, vùng đồng bằng băng lại xuất hiện thêm một thành viên gia nhập vào đội ngũ những người đàn ông độc thân vui vẻ.

Hai con Kantus kia cũng đánh nhau vào ngày hôm đó, chẳng rõ bọn họ đã đánh nhau bao nhiêu trận sau ngày hôm đó, cũng không biết họ giảng hòa bằng cách nào, chỉ biết đợi đến khi Mạnh Cửu Chiêu gặp lại bọn họ, hai người đang cùng nhau đi bắt cá.

Tới hiện giờ, phần lớn giống đực Kantus đều đã bước vào giai đoạn mấu chốt của kỳ ấp trứng, nếu còn đi săn, e rằng những người độc thân này sẽ chạy tới giúp đỡ ngay, Mạnh Cửu Chiêu đề cao cảnh giác.

Mạnh Cửu Chiêu đợi ở bên cạnh một lúc lâu, mãi tới tận khi bé loli miệng méo nhô cái đầu to của mình lên, cậu mới chạy vụt tới.

“Chiếp ~~~ Alice!” Gác cằm lên mặt băng, quái thú nhỏ kêu một tiếng chiếp đầy vui sướng với cậu.

Tiếng kêu của giống cái Kantus non không giống của giống đực, thế nên Mạnh Cửu Chiêu không cách nào hiểu được đối phương muốn nói gì, có điều, cậu có thể nhận ra sự vui vẻ trong giọng nói của nhóc con kia.

“Nói bao nhiêu lần rồi, Alice là tên của mi, không phải của anh đây…” Đối với cách chào hỏi của bé loli, Mạnh Cửu Chiêu hoàn toàn bất lực.

Đáng tiếc, bé loli miệng méo hoàn toàn không cảm nhận được sự bất lực của Mạnh Cửu Chiêu, chỉ nghe thấy cậu gọi tên mình, để bày tỏ sự thích thú, nó nhảy lên khỏi mặt nước, đạt tới một độ cao khó tin ——

Cơ thể cực dài nhảy vút lên khỏi nước, sau đó lại rơi cái ầm xuống, cùng với tiếng bọt nước vỡ tan, giữa không trung còn vang lên tiếng cười của Alice.

Tiếng cười văng vẳng ngân nga khắp vùng tuyết trắng bao la, tựa như âm thanh của trời đất phải may mắn lắm mới có dịp nghe được ở chốn tiên cảnh.

Bị mê hoặc bởi tiếng cười của nó, mãi lâu sau Mạnh Cửu Chiêu mới cảm thán được một câu —— tiếng cười của giống cái Kantus có sức sát thương thật lớn.

Hoàn thành phần trình diễn xong, đợi tới lúc trồi lên khỏi nước lần tiếp theo, trong miệng Alice đã có nhiều hơn một con cá, đặt cằm lên mặt băng, nó há cái miệng rộng đang ngậm cá ra, dùng cái đầu to của mình đẩy con cá về phía trước, ánh mắt mong chờ nhìn về phía Mạnh Cửu Chiêu.

Mạnh Cửu Chiêu hiểu rõ, đây là quà tặng của Alice ngày hôm nay.

“Bản thân mi ăn no chưa?” Trước khi nhận lấy cá, Mạnh Cửu Chiêu hỏi Alice theo thói quen.

Nghe thấy lời cậu, Alice thành thật lật cái bụng trong nước của mình lên cho cậu nhìn.

Được rồi, bụng tròn xoe, xem ra đã ăn no lắm rồi.

Khoe bụng xong xuôi, Alice lại cố ý quay lưng lại, thấp thoáng bên dưới lớp vảy màu xanh đậm, Mạnh Cửu Chiêu nhìn mãi mới thấy một vết thương lớn cỡ một bàn tay.

“Đây là bị thương trong hôm nay à? Lại đây, ta xem cho mi.” Mạnh Cửu Chiêu lập tức nhíu mày, cậu vẫy vẫy tay, Alice lập tức nhào nửa người từ trong nước tới, ghé lên mặt băng, nó ngoan ngoãn để yên cho Mạnh Cửu Chiêu xem xét vết thương của mình.

Đối với người luôn sinh hoạt trong nước như Alice, những gì Mạnh Cửu Chiêu có thể làm cho nó thực sự rất ít, cậu chỉ có thể cố gắng khử trùng phủi sạch bụi bẩn trên vết thương của nó, những cái khác đành tự dựa vào khả năng hồi phục của Alice.

“Con gái con đứa, đừng để bị thương nặng như thế nữa… Sau này để lại sẹo thì không đẹp…” Vừa xử lý vết thương cho Alice, Mạnh Cửu Chiêu lại quen thói lẩm bẩm.

Từ bé đã giúp papa xử lý vết thương, động tác của cậu rất thuần thục, Alice hưởng thụ mở to mắt.

Đối với giống cái Kantus mất mẹ từ nhỏ, vết thương kiểu này kỳ thực không có gì đáng nói, cứ mặc kệ một thời gian sẽ tốt lên, nó còn từng bị những vết thương nghiêm trọng hơn thế mấy trăm lần, vết thương quá lớn, không kịp xử lý cho tốt sẽ bị hoại tử, nhưng một người phải bám sát phía sau đội ngũ, chỉ lo nghĩ một giây thôi sẽ bị bỏ rơi, vết thương có nặng thế nào cũng phải giả bộ như không có việc gì xảy ra.

Có thể bị thương mang lại cảm giác thật tốt.

Cảm giác bị thương rồi được chăm sóc cũng thật tốt.

Híp mắt, Alice rên hừ hừ trong miệng.

“Mama?” Vết thương được xử lý xong xuôi cũng không vội xuống nước, nó tiếp tục nán lại trên mặt băng, sau khi mè nheo một hồi với Mạnh Cửu Chiêu, Alice bất chợt mở miệng nói lên một câu.

Phì ——

Mama trong miệng bé loli miệng méo chính là Louis.

“Mama mi đang ấp trứng, đúng rồi, lúc trước hắn đã… hạ sinh ba quả trứng.” Tay Mạnh Cửu Chiêu không hề dừng lại, tiếp tục xử lí vết thương cho nó, cậu còn tiện thể tẩy rửa qua khe vẩy cho nó.

Đây là đứa bé gái bẩn nhất cậu từng gặp, trong lớp vẩy của nó, Mạnh Cửu Chiêu có thể dọn dẹp ra tổng cộng có: mười ba con tôm nhỏ, hai mươi con sò, một đống lớn rong rêu, còn có rất nhiều thứ linh tinh trong nước khác mà cậu không thể gọi tên.

Đứa nhóc thật xứng danh một mô hình quần thể sinh vật đáy biển cỡ nhỏ.

Có điều, rong cũng tốt, chỉ có sinh vật thủy sinh như Kantus giống cái mới có thể thu nhặt được, Mạnh Cửu Chiêu cẩn thận cất đi, quyết định buổi tối sẽ làm đồ ăn cho Louis.

“Đan?” Alice lẩm nhẩm một tiếng.

“Không phải đan, là đản, sau này sẽ trở thành mẹ Kantus như mẹ mi ấy.” Về nguyên tắc, giải thích như thế là đúng, nhưng trứng mà Louis ấp… cuối cùng có nở ra thứ gì không… cậu thật sự không biết.

“Ta cho rằng trứng mama mi đang ấp thực ra chỉ là tảng đá thôi ~ nhưng mà, hắn sẽ không tin đâu, sau này nếu chẳng ấp ra được thứ gì, ta cũng không biết làm gì bây giờ, chẳng lẽ rốt cuộc thật sự phải trộm cho hắn một đứa? Không, phải trộm ba con mới đúng…” Quay sang giống cái Kantus chẳng nghe hiểu cái gì, Mạnh Cửu Chiêu kể lể phiền não của mình.

“Đản! George! George!” Nghe Mạnh Cửu Chiêu lải nhải nhiều rồi, bé loli miệng méo hôm nay cuối cùng cũng run run nói ra được mấy từ. Nhưng mà, những từ lần này nó nói ra lại khiến Mạnh Cửu Chiêu giật mình.

Cậu xin thề, cậu chưa từng nói trước mặt bé loli này bất kì điều gì về tên con nhỏ vân vân, cũng không dạy nó từ Alice, thế mà Alice lại có thể đọc một cách chính xác, xem ra  ——

“Xem ra mama mi đã nói với mi hả?” Bình thường trông qua thì có vẻ chẳng để tâm, Mạnh Cửu Chiêu cũng không thấy Louis gần gũi với Alice, không nghĩ tới…

Xem ra, trước kia lúc cậu bị giam trong hang không được ra ngoài, chắc chắn Louis đã qua đây gặp nhóc loli này.

“Mama, cá ~”

Được rồi, xem ra đã tới đây đút cá cho nhóc loli.

Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy mình hình như vừa phát hiện ra một bí mật nhỏ của Louis.

Nghe thấy Louis “sinh trứng”, nhóc loli miệng méo chớp chớp mắt, thân thể to lớn ngay sau đó chuyển động, ùng ục ùng ục lặn xuống nước, nó chỉ chừa ra mỗi phần đuôi nhọn cho Mạnh Cửu Chiêu xem.

Đây là buồn tè sao?

Mạnh Cửu Chiêu tròn mắt nhìn mặt nước gợn lên từng đợt sóng lớn, sau đó lại yên tĩnh như ban đầu, ngay lúc cậu đang băn khoăn có nên trở về hay không, bé loli đã ngóc đầu lên mặt nước lại lần nữa.

Nó nhìn Mạnh Cửu Chiêu với vẻ đắc chí, một lát sau nó há miệng ra, bên trong đầy ắp cá, đủ các loại cá từ trong lăn ra.

“Trứng! Ăn!”

Được rồi, hóa ra không phải mắc tè, nó muốn đi bắt cá cho trứng trứng đang ở dưới mông Louis kia.

Không muốn cự tuyệt ý tốt của nó, ngay trước mặt Alice, Mạnh Cửu Chiêu bỏ cá vào túi trên lưng.

“Ta đi về, mi cũng về đi.” Kéo cái túi đeo lưng thật nặng đi, Mạnh Cửu Chiêu vẫy vẫy tay với Alice, cậu muốn bảo nó đừng tới đây nữa, dù gì đây cũng là chỗ cửa vào nơi đi săn của giống đực Kantus, một giống cái còn nhỏ thường xuyên lui tới đây, nhỡ có ngày nó bị ooxx thì sao, nhưng đến lúc nhìn thấy đôi mắt nhỏ bé đầy vẻ bịn rịn của nó, lời cấm cản lại chẳng thể nói ra miệng.

Phất phất tay lần nữa, Mạnh Cửu Chiêu đi không quay đầu lại.

Chống hai vây lên mặt băng, Alice nhìn chăm chú theo bóng của Mạnh Cửu Chiêu, mãi đến khi Mạnh Cửu Chiêu đã biến mất khỏi tầm mắt của nó, lúc này nó mới ai ai chiếp chiếp kêu lên, nó kêu chiếp chiếp rất lâu, quanh quẩn khắp mặt băng đều nghe thấy tiếng kêu của nó.

Ngày hôm đó, Alice đợi trên mặt băng rất lâu rồi mới quay lại.

***

Đối với hành động của Alice sau khi mình rời đi, Mạnh Cửu Chiêu hoàn toàn không biết.

Trước mặt bày ra đủ loại cá và sò, nhưng trên mặt Mạnh Cửu Chiêu hoàn toàn chẳng thấy vẻ sung sướng vì đồ ăn dồi dào, trái lại, giữa hai chân mày cậu đã cau lại.

Lúc trước cậu không để ý, đợi đến khi về nhà chọn con mồi, cậu mới nhận thấy những con cá này… hình dáng trông cứ sai sai…

Trước kia, đại đa phần số cá mà loli miệng méo và Louis mang về cho cậu đều cùng một loại, là loại cá nước sâu mà bọn cậu vẫn ăn từ khi tới đây, cho dù thỉnh thoảng có con hình thù kỳ lạ nhưng vẫn là một loại thuộc chủng cá nước sâu, để thích nghi với cuộc sống ở đáy nước sâu, cá nước sâu đều tương đối dày mình, chất thịt dày mà nhẵn, dáng vẻ cũng có những nét đặc trưng, về cơ bản liếc mắt một cái là nhận ra được.

Nhưng lần này, cá Alice lấy cho cậu rõ ràng là loài cá nước cạn đặc trưng, lúc đầu Mạnh Cửu Chiêu không để ý tới chủng loại của cá, thế nhưng, khi cậu nhặt một con trong số đó lên, cậu lại không thể không chú ý.

Loại cá này, mấy tháng trước cậu đã ăn rồi! Lúc đó Louis còn nói ngon nữa mà!

Mạnh Cửu Chiêu đang vui vẻ, bỗng nhiên ——

Mấy tháng trước? Mấy tháng trước cậu còn chưa tới vùng đất sinh sản mà nhỉ? Đừng nói là vùng đất sinh sản, mấy tháng trước ngay cả đầu của đồng bằng băng bọn cậu cũng chưa đặt chân đến nữa là!

Nghĩ tới đây, Mạnh Cửu Chiêu rốt cuộc ý thức được chỗ không hợp lý của việc này.

Tại sao lại bắt được cá nước cạn ở khu nước sâu? Hải lưu, nhất định là dòng hải lưu bắt đầu biến chuyển ——

Sáng ngày hôm sau, Mạnh Cửu Chiêu ngay lập tức đi tới chỗ vết nứt tìm bé loli hỏi chuyện này, dựa vào ngôn ngữ cơ thể của Alice, cậu biết rằng loại cá này mới xuất hiện gần đây, loại cá này không có lực công kích, số lượng lại nhiều muốn bắt sao thì bắt, món ngon từ trên trời rơi xuống, mấy ngày vừa rồi cuộc sống của nhóc loli trôi qua trong hạnh phúc.

Từ biểu hiện bình thản của Alice, Mạnh Cửu Chiêu đoán đây không phải chuyện lần một lần hai, đừng xem thường sự thận trọng của dã thú, trong tình huống xuất hiện loại thức ăn mới, bọn chúng nhất định sẽ không chủ động ăn thử, trừ khi có người ăn trước, ăn xong mà không chết, lúc ấy bọn chúng mới cẩn thận trải nghiệm.

Tính chất chu kỳ, cá nước ngọt đi theo hải lưu nóng tới khu nước sâu…

Mạnh Cửu Chiêu cố gắng suy nghĩ, những thứ cậu có thể quan sát khá ít, dựa vào những thứ này không thể kết luận được gì, nhưng sự hoảng loạn không phải giả, bản năng cho cậu biết, sắp có chuyện lớn xảy ra.
Bình Luận (0)
Comment