Nguyên Thủy Tái Lai

Chương 82

Edit: DLinh

Beta: Mimi

*****

Ngay lúc bộ lạc Awash đang vui sướng hướng về tương lai tươi đẹp, rộn rã tu sửa nhà cửa dưới sự hướng dẫn của Vũ thì, những bộ lạc khác lại không được hưởng sự yên bình như thế.

Mất đi toàn bộ dê và bò, bộ lạc linh cẩu của Amanda bắt đầu triển khai cướp bóc điên cuồng ở khắp mọi nơi. Nhưng bây giờ không hoàn toàn giống như lúc trước, đoàn nữ tướng cướp Amanda hiện tại chẳng những cướp đoạt dê bò của các bộ lạc, mà còn tập kích các thành viên của những bộ lạc này! Vô số thú nhân tộc ăn cỏ không chỉ mất đi tài sản mà ngay cả người thân bạn bè cũng bị giết hại, một bộ phận thú nhân may mắn sống sót cũng bắt đầu tính tới việc dời đi.

Bộ lạc Cinnamon là bộ lạc duy nhất chưa có vinh hạnh được đội nữ tướng cướp này ghé thăm. Tuy nhiên, họ đã được nghe về thảm cảnh của các bộ lạc khác từ rất sớm, bởi lẽ đó người trong bộ lạc Cinnamon đều hoang mang vô cùng, ai cũng chuẩn bị cho việc di dân.

“Cho nên, mọi người phải rời đi?” Kể từ khi kết bạn với Halu, Mạnh Cửu Chiêu vẫn thường tới chỗ gặp mặt lần đầu tiên để chơi cùng hắn. Mấy ngày nay, vì bận rộn chuyện nhà cửa nên cậu mới không tới, nào ngờ vừa gặp lại đã nghe tin đối phương phải di dời.

Halu gật đầu, “Bộ lạc Amanda sớm muộn gì cũng tới cướp của bộ lạc chúng tôi, mà chúng tôi thì đánh không lại bọn họ.”

Mạnh Cửu Chiêu muốn nói lại thôi, trong một khoảnh khắc, cậu đã muốn khuyên đối phương đến ở tại bộ lạc của mình, nhưng rồi cậu nhanh chóng hiểu ra: Halu sẽ không đồng ý.

Vì thế, cậu chỉ đành cúi đầu xuống một cách đầy cô đơn.

“Tôi sẽ nhớ cậu.” Ngay khi Mạnh Cửu Chiêu cúi đầu, một giọng nói bất thình lình vang lên từ phía đối diện.

Halu xoa xoa đầu cậu.

Mạnh Cửu Chiêu lập tức ngẩng mặt lên.

“Đây là gà tôi nuôi, từ giờ trở đi cậu hãy chăm sóc cho bọn chúng.” Halu huýt sáo một cái, bốn con gà mái lập tức cục tác cục tác chạy tới. Đã trải qua khoảng thời gian thuần dưỡng, mấy con gà mái này nghe hiểu rất nhiều mệnh lệnh, thân hình chúng nó lớn lên cũng mập mạp săn chắc cực kỳ.

“A? Làm sao thế được?” Mạnh Cửu Chiêu vội vàng xua tay.

“Nhận lấy đi. Chúng tôi sẽ mau chóng rời khỏi nơi này, hơn phân nửa động vật mang theo sẽ bị đem ra làm mồi dụ dọc đường, giả dụ có một ngày bất ngờ bị bộ lạc Amanda tập kích, chúng nó sẽ là đối tượng bị vứt bỏ đầu tiên.”

Halu dạy cho Mạnh Cửu Chiêu mấy khẩu lệnh cơ bản, đợi đến khi Mạnh Cửu Chiêu có thể thành thạo mấy câu lệnh chỉ huy bốn con gà mái, hắn mới rời đi.

Lúc đầu, mấy con gà còn bám theo đằng sau Halu, chỉ tới khi hắn huýt một tiếng sáo, chúng mới dừng lại.

“Hẹn gặp lại!” Mạnh Cửu Chiêu bỗng hét lên một tiếng từ phía đằng sau.

Halu ngẩn người không biết phải hồi đáp thế nào.

“Cậu cũng mau nói ‘hẹn gặp lại’ đi! Chúng ta nhất định sẽ gặp nhau thêm lần nữa!” Mạnh Cửu Chiêu hét to với hắn.

Nghe xong, Halu chầm chậm nở nụ cười.

“Hẹn —— ”

Hai chữ “gặp lại” còn chưa kịp thốt ra, Halu bỗng dưng trợn to cả hai con mắt.

Một bóng đen thình lình xông ra từ đằng sau Mạnh Cửu Chiêu, không đợi Halu lên tiếng cảnh báo, đã quật ngã cậu rồi mang đi!

Linh cẩu! Chính xác là một con linh cẩu! Halu xác định được thân phận kẻ tập kích ngay tức khắc!

***

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mất một lúc lâu sau Mạnh Cửu Chiêu vẫn không hiểu chuyện gì vừa mới diễn ra!

Đến khi một cơn đau từ đùi ập tới, cậu mới ý thức được: Chắc hẳn mình đã bị mãnh thú nào đó tập kích rồi, hiện giờ đối phương đang ngậm cậu trong miệng mà nhanh chân bỏ chạy. Treo lơ lửng giữa không trung, Mạnh Cửu Chiêu nhìn đất không ngừng trôi tuột về sau với tốc độ cực kỳ chóng mặt.

Tốc độ của kẻ mới đến rất nhanh, chỉ một lát đối phương đã chạy ra ngoài phạm vi bộ lạc Awash.

Răng nanh của kẻ đột kích đâm rách chân trái cậu, mất một lượng máu lớn khiến Mạnh Cửu Chiêu choáng váng như muốn ngất đi.

Cậu có chút hối hận, hối hận vì đã đi xa bộ lạc như vậy. Người lớn trong bộ lạc đều dặn cậu đừng đi quá xa, mà cậu một mặt vừa tự cho phép mình quang minh chính đại lợi dụng thân phận trẻ con ham chơi không chịu nghe lời, một mặt lại tự tin bản thân đã là người lớn chừng ấy tuổi đời, dù gặp phải chuyện gì cũng có cách để chạy trốn. Cậu biết bản thân hiện giờ đang sống trong một thế giới mạnh được yếu thua, nhưng lại không hoàn toàn thấu hiểu được điều ấy. Từ trước đến nay, Black và White đều bảo vệ cậu rất kĩ càng, lại thêm chuyện tự có khả năng săn bắt khiến Mạnh Cửu Chiêu suýt chút nữa quên mất, ở trong thế giới nguyên thủy tàn khốc, cậu thực sự chẳng là gì.

Có khi nào cậu phải chết ở ngay chỗ này?

Trước khi ngất đi, suy nghĩ của Mạnh Cửu Chiêu vẫn còn đang quanh quẩn tại đó.

Cậu vốn tưởng rằng mình không sợ chết, nói sao đi chăng nữa, cậu cũng là người đã từng chết một lần. Nhưng thực tế thì, cậu lại rất sợ, vô cùng sợ.

Thời điểm trước khi chết ở kiếp trước, cậu hoàn toàn không có người thân cũng chẳng có bạn bè, nếu phải chết đi sẽ không một ai thương xót.

Nhưng mà bây giờ, cậu lại sợ, ngộ nhỡ mình chết đi rồi sẽ không còn cơ hội gặp lại những người xung quanh. Cũng như Black và White từng ngày đều hi vọng cậu lớn lên, Mạnh Cửu Chiêu làm sao lại không ngóng đợi từng ngày được chứng kiến dáng vẻ uy phong lẫm liệt của ba con Kantus non trẻ ấy?

“Black! White! Louis!” Mạnh Cửu Chiêu hét lên những cái tên mà dù chết cũng không muốn chia xa.

Không biết đã chạy được bao lâu, Mạnh Cửu Chiêu mơ mơ màng mang cảm thấy mình bị ném xuống đất một cách đầy thô bạo. Cậu cố gắng hết sức ngẩng đầu lên để nhìn về phía đối diện.

“… là cô…” Tuy chỉ gặp qua một lần, nhưng con linh cẩu to lớn trước mặt ắt hẳn là thủ lĩnh của bộ lạc linh cẩu.

Trước đây con linh cẩu oai phong hùng dũng này không chật vật như thế, Mạnh Cửu Chiêu để ý đến cái chân sau bên phải máu thịt lẫn lộn của nó, giống như bị thứ gì chặt đứt, lớp lông da dày bên ngoài cũng toạc ra, khắp nơi đầy những vết sẹo do cắn xé.

Tuy thoạt nhìn rất chật vật nhưng đối phương vẫn lộ vẻ cực kỳ nguy hiểm, còn không ngừng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cậu. Ngay trong khoảnh khắc Mạnh Cửu Chiêu cho rằng con linh cẩu nọ sẽ lao tới cắn đứt cổ mình thì đối phương lại lặng im quan sát cậu, rồi nhanh chóng rời đi.

Kế tiếp, Mạnh Cửu Chiêu nghe thấy tiếng cười lớn ở cách đó không xa!

Đúng là đàn linh cẩu —— sắc mặt Mạnh Cửu Chiêu thoáng cái trở nên trắng bệch.

***

Hắc Á gầm to một tiếng, những con linh cẩu khác cũng đồng loạt gầm theo, tiếng gầm rú của bọn chúng nhanh chóng lan ra khắp phạm vi cả ki lô mét xung quanh.

Tiếng gầm của Hắc Á tràn đầy sự khoe khoang và đắc ý.

Mấy ngày trước, Hắc Á rốt cuộc đã đánh bại Amanda, trở thành thủ lĩnh của bộ lạc, mà người kia vì bị cô cắn đứt chân sau nên chỉ đành chật vật chạy trốn. Một con linh cẩu lạc đàn đã định trước chỉ có một đường chết, Hắc Á đoán chắc rằng không bao lâu mình sẽ nhìn thấy thi thể đã thối rữa của Amanda ở gần đây.

Thủ lĩnh mới nhậm chức – Hắc Á liên tiếp hạ lệnh xâm lược khắp nơi, nói chung là hoàn toàn đối lập với phương thức hành động của Amanda. Hắc Á cướp bóc nhiều bộ lạc liên tiếp, cảm nhận được mùi vị chiến thắng, nên trực tiếp lựa chọn mục tiêu cuối cùng, chính là nơi Amanda vẫn luôn không cho cả bọn bén mảng tới – bộ lạc Cinnamon.

Hiện giờ bọn chúng đang trên đường thẳng tiến tới lãnh địa của bộ lạc Cinnamon.

“Đúng là mùi máu của thủ lĩnh!” Con linh cẩu chạy đầu tiên hét lên, nhanh chóng nhận ra mình đã lỡ lời, vì thế vội vã sửa lại, “Đúng là mùi máu của Amanda!”

Lạnh lùng liếc con linh cẩu vừa mới nói sai kia một cái, Hắc Á chạy ra khỏi đội ngũ, dùng mũi ngửi ngửi trên mặt đất.

Chính xác, cô ta cũng ngửi thấy mùi máu của Amanda.

Không chỉ có mùi máu của Amanda, mà còn có một mùi máu xa lạ nữa, hoàn toàn không giống mùi của bất kì loài thú dữ nào.

“Xem ra mặc dù đã mất đi chân phải nhưng Amanda vẫn có thể cướp được đồ ăn ~” Hắc Á đắc ý cười rộ lên, “Chúng mày nói xem, nếu tao cướp đi phần thực phẩm cô ta vất vả mới kiếm được thì sẽ thế nào?”

Có mấy con linh cẩu khác có chút chần chờ, tuy nhiên phần lớn đều nhao nhao bày tỏ sự tán thành. Vì thế, dưới sự chỉ huy của Hắc Á, bầy linh cẩu đổi hướng, đi về nơi mùi máu tỏa ra.

Càng đi vào sâu, mùi máu của Amanda càng nồng, từng mảng máu lớn nối tiếp nhau, dẫn tới chỗ của cô.

Hắc Á liếm môi một cái, tựa hồ đã không chờ đợi được nữa, cơ bắp toàn thân đều căng cứng hẳn lên, chuẩn bị sẵn sàng vồ tới Amanda ngay trong nháy mắt nhìn thấy bóng dáng ả. Lần này cô nhất định sẽ không để Amanda chạy thoát nữa, nhất định phải cắn đứt cái cổ của Amanda.

Thấy được bóng đen cách đó không xa, Hắc Á lộ ra nụ cười chiến thắng, vội vã tăng tốc độ mà chạy tới, sau đó ——

Tại chỗ vết máu cuối cùng, cô ta đối diện với cặp mắt đen nhánh của Mạnh Cửu Chiêu.

Khóe miệng Hắc Á co rút lại, không thấy bóng dáng của Amanda như dự định khiến cô tức đến phát điên. Hoàn toàn bỏ qua Mạnh Cửu Chiêu với sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, cô ta lùng sục khắp nơi, đánh hơi mùi máu của Amanda.

“Đồ hèn! Amanda, bây giờ mày chỉ dám chạy trốn thôi sao? Nhìn thấy tao liền lẩn mất!?” Giống như một con chó điên, cô ta gào thét khắp nơi.

Mỗi lần Hắc Á cười gằn, bả vai Mạnh Cửu Chiêu lại không kiềm được mà run lên cầm cập, cậu tuyệt vọng nhận ra mình đang bị hơn mười con linh cẩu bao vây.

“Amanda, rốt cuộc mày đang diễn trò hề gì đấy? Ha ~ nếu mày không ra, tao sẽ cướp con mồi của mày!” Uổng công gào thét một hồi nhưng đến bóng ma của Amanda cũng chẳng thấy xuất hiện, Hắc Á gắt gỏng trở về, tầm mắt dừng lại trên người Mạnh Cửu Chiêu một lúc, rồi ngoắc cái miệng to lao về phía cậu!

Mạnh Cửu Chiêu tuyệt vọng nắm chặt hòn đá trong tay, cho dù có chết, cậu cũng phải giẫy dụa một chút!

“Chiếp ~” Đúng lúc ấy, Mạnh Cửu Chiêu nghe thấy tiếng chiêm chiếp quen thuộc.

Ngay sau đó, thân hình mập mạp vàng óng của Louis xuất hiện ở trước mắt cậu!

Xòe đôi cánh nhỏ ra, Louis từ trên trời nhảy xuống, đạp vào đầu một con linh cẩu đứng ở vòng ngoài. Chỉ thấy nó rất nhanh đã chạy đến ngậm lấy Mạnh Cửu Chiêu, theo thói quen quăng cậu lên lưng mình, rồi lại dùng động tác cũ đạp vào đầu một con linh cẩu khác để chạy trốn.
Bình Luận (0)
Comment