Thế Giới Thứ Nhất: Mạnh Khương Nữ Khóc Trường Thành (2)
☆ Chương 3: Nội Dung Vở Kịch.
Thấy đứa con nhà mình hoảng hốt, Cố thị chỉ nói hắn bệnh nặng mới khỏi, rồi lại nhìn ra bên ngoài hô to: "Con dâu à! Nhanh lấy thuốc đến, Sanh tỉnh rồi!"
Bên ngoài phòng, Mạnh Khương Nữ đang khâu đế giày nghe vậy liền vui vẻ, thả xuống kim may trong tay trả lời: "Mẹ, con đi lấy liền!" Nàng đi vào nhà bếp, đem chén thuốc đã nấu sẵn trong bếp bưng vào, cùng mang theo mứt ngọt đặt ở bên trong chiếc dĩa nhỏ.
Tiểu thúc uống thuốc nhiều năm như vậy nhưng vẫn là sợ đắng, mứt này luôn để sẵn.
Cố lão thái thái nhẹ nhàng đem Cố Lương Sanh nâng dậy, nhét cái gối sau lưng hắn để cho hắn dựa vào, nhận lấy chén thuốc từ trong tay Mạnh Khương Nữ, múc từng muỗng nhỏ nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó đút cho Cố Lương Sanh, giọng từ ái nói: "Sanh, mau uống thuốc!"
Cố Lương Sanh nghe lời há miệng, đem nước thuốc đen thùi lùi kia uống.
Trong miệng có vị đắng chát của thuốc đông y làm cho hắn hơi nhíu mày.
Cố lão thái thái biết con trai nhỏ của mình sợ thuốc đắng liền nói: "Sanh, ngoan! Chờ uống thuốc xong, mẹ liền cho ngươi ăn mứt."
Cố Lương Sanh gật gật đầu, tỏ ra hiểu rõ.
Chờ uống xong thuốc.
Cố lão thái thái cầm khăn cho hắn lau miệng.
Cho hắn ăn một viên mứt, Cố Lương Sanh ngậm mứt trong miệng, chỉ cảm thấy ngọt ngán vô cùng, vị đắng phai đi, thế nhưng trong cổ họng tất cả đều là cảm giác ngọt ngáy, đợi lão thái thái muốn đút cho hắn ăn miếng thứ hai, Cố Lương Sanh cự tuyệt lắc đầu một cái.
Mạnh Khương Nữ đứng ở một bên nhìn tiểu thúc ngồi dựa ở trên giường.
Thân thể gầy yếu, trên mặt mang theo dáng vẻ bệnh tật, dáng người nhỏ nhắn yếu ớt như liễu rủ trong gió, lại không giảm chút phong thái trái lại tăng thêm mấy phần mềm yếu làm người thương tiếc.
Mạnh Khương Nữ nhìn vào gương mặt tựa như hoa của Cố Lương Sanh, trong lòng thầm than sao huynh đệ hai người tướng mạo lại cách biệt to lớn như thế, phu quân của nàng Cố Kỷ Lương tuy là tuấn tú mười phần, cũng không có giống tiểu thúc như vậy đẹp đến nỗi nữ nhân đều xấu hổ không bằng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
[Vong Tiện] Di Lăng Lão Tổ Đi Đòi Tiền
2.
Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
3.
Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều
4.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
=====================================
Bên này Mạnh Khương Nữ âm thầm nghĩ như thế, bên kia Cố Lương Sanh như có như không mà đánh giá người đại tẩu này, cũng chính là nhân vật trung tâm của cái thế giới này.
Nói cách khác chính là nữ chính.
Chỉ thấy nàng thân người mặc hoàng tùng la sam đã nhạt màu, bên hông buộc một vải lụa màu hồng nhạt, dung nhan trang nhã, giữa hai lông mày lộ ra khí chất cứng cỏi.
Cũng khó trách nàng sẽ một thân một mình đến trường thành tìm phu quân, thực sự là can đảm hơn người.
Sau khi uống xong thuốc, Cố lão thái thái giúp Cố Lương Sanh nằm xuống nghỉ ngơi.
Này bệnh nặng mới khỏi, vẫn là nghỉ ngơi một chút cho mau khỏe! Cố Lương Sanh cũng không có chối từ, hắn có thể cảm thụ được chính mình trạng thái hiện tại mềm yếu vô lực, thừa dịp nghỉ ngơi dưỡng sức, trong lúc đó hắn còn có thể xem lại dữ liệu trong đầu liên quan với thế giới này.
Thời đại của nước Tần, Doanh Chính thống nhất sáu quốc, trong lịch sử xưng Thủy Hoàng, tin lời đạo sĩ Lô Sinh: Đại Tần vong, bởi Hung Nô.
Liền bắt đầu xây dựng trường thành.
Phu quân của Mạnh Khương Nữ cũng chính là Cố Lương Sanh anh trai của hắn.
Cố Kỷ Lương bị quan binh bắt đi xây dựng trường thành.
Đến nay đã một năm, trong nhà vẫn không nhận được tin tức của Cố Kỷ Lương.
Mạnh Khương Nữ không yên lòng.
Dưới đáy trường thành xương người chất thành đống, nhiều xác người đều bị chôn dấu ở nơi không thấy ánh mặt trời đó.
Nàng trong lòng bất an, liền chuẩn bị hành trang, từ biệt mẹ chồng cùng tiểu thúc.
Một thân một mình đi tìm phu quân.
Dọc theo đường đi ăn gió nằm sương, trải qua đủ loại đau khổ rốt cuộc tìm tới trường thành, lại được nghe tin dữ, phu quân của nàng đã chết từ lâu.
Mạnh Khương Nữ chỉ cảm thấy sấm sét giữa trời quang, nhật nguyệt ảm đạm, đất trời tối tăm, gió thu bi thương, nước biển gợn sóng dữ.
Mạnh Khương Nữ khóc lóc, bỗng nhiên "Ầm ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, trường thành như trời long đất lở sụp đổ một đoạn lớn, lộ ra một đống xương cốt trồng lên nhau.
Nhiều xương trắng như vậy, cái nào mới là của phu quân mình đâu? Nàng bỗng nhớ lại từng nghe mẹ của mình kể qua câu truyện xưa: Nàng cắn ngón tay giữa, nhỏ máu nhận thi thể.
Nàng vừa cẩn thận phân biệt quần áo rách nát, cuối cùng nhận ra được hài cốt của phu quân mình.
Mạnh Khương Nữ nhìn hài cốt trong tay, khóc chết đi sống lại.
Chính là đang khóc lóc, Tần Thủy Hoàng mang theo đại đội người cưỡi ngựa đi tuần dọc một bên tường thành đi ngang qua nơi này.
Nghe nói Mạnh Khương Nữ khóc ngã tường thành, Tần Thủy Hoàng lập tức nổi trận lôi đình.
Y dẫn theo tam quân đi đến sườn dưới, muốn đích thân xử lý Mạnh Khương Nữ.
Nhưng lại thấy Mạnh Khương Nữ tuổi trẻ xinh đẹp, mi thanh mục tú, như hoa như ngọc, sinh lòng nhớ nhung, muốn chiếm lấy nàng.
Mạnh Khương Nữ nào chịu theo! Đối mặt với đế vương hung tàn vô đạo, người đã gián tiếp giết chết phu quân nàng, nàng liền đập đầu tự sát chết tại trên tường thành, máu tươi ba thước.
Tần Thủy Hoàng giận tím mặt, ra lệnh bắt người nhà của nàng, bất luận già trẻ đều đi xây dựng trường thành.
Ở nhà khổ sở chờ đợi tin tức Cố lão thái thái cùng Cố Lương Sanh bị quan binh mang đi.
Lão thái thái tuổi tác đã cao, không chịu được đường xá khổ cực, nhiễm bệnh qua đời.
Cố Lương Sanh nguyên bản liền ốm yếu, cũng bệnh nặng mà mất..