Thế Giới Thứ Nhất: Mạnh Khương Nữ Khóc Trường Thành (4)
☆ Chương 5: Lần Đầu Tiên Gặp Gỡ.
Mùa xuân đến tiết trời se lạnh.
Trải qua vài tháng tĩnh dưỡng, Cố Lương Sanh thân thể càng ngày càng tốt hơn, tuy rằng vẫn như liễu rủ trong gió.
Nhưng cũng không lại đến nổi hai, ba ngày thì bệnh liệt giường.
Ở khi khí trời tốt, còn có thể ra khỏi nhà ngắm phong cảnh.
Mặc dù đối với việc này Cố lão thái thái mọi khi đều không yên lòng, thế nhưng không chịu nổi Cố Lương Sanh vô cùng đáng thương năn nỉ, liền làm Mạnh Khương Nữ cùng đi có gì thì cũng có thể chăm sóc hắn.
Mấy ngày nay, quan binh mấy lần đến thăm, dùng lý do Thủy Hoàng du tuần Cô Tô, cưỡng ép tăng thuế, kiến tạo hành cung.
Dân chúng Cô Tô lầm than, người bán con cái đổi tiền đếm không xuể.
Cố lão thái thái lần thứ hai đưa đi một vị thân thích đến đây vay tiền, trở lại trong phòng thở dài: "Thói đời còn có hay không để cho người ta con đường sống! Thủy Hoàng vừa tới, lại làm dân chúng tốn tiền!"
Mạnh Khương Nữ nghe vậy, lạnh lùng nói: "Bệ hạ chính sách tàn bạo, mê tín thần tiên, nào còn phong thái thống nhất sáu quốc năm đó? Chỉ đáng thương cho phu quân của con, bây giờ còn đang xây dựng trường thành, sống chết chưa biết!" Nói xong liền rơi nước mắt.
Cố lão thái thái nghe vậy, cũng lo cho an nguy của đứa con lớn, khổ sở trong lòng.
Cố Lương Sanh suy tư, sử sách ghi chép Tần Thủy Hoàng sau khi thống nhất sáu quốc, từng có năm lần đi du tuần với quy mô lớn, cũng làm hao tổn rất lớn của cải của dân.
Mà Cô Tô chính là một trong số đó.
Nếu Tần Thủy Hoàng Doanh Chính xuất hiện ở Cô Tô, kia tất nhiên không thể để cho Mạnh Khương Nữ gặp được y.
Chỉ là mấy ngày nay thời tiết tốt, hắn dự định đi hội đạp thanh.
Cố lão thái thái bên kia hắn còn phải làm thêm công tác tư tưởng.
Kết quả là, Cố Lương Sanh đối với Cố lão thái thái nhõng nhẽo, làm nũng bán manh, rốt cục cũng được một mình đi chơi.
Hắn dùng cớ Thủy Hoàng Đế bản tính háo sắc, chị dâu đẹp như vậy không thích hợp đi theo hắn ra ngoài, làm Mạnh Khương Nữ mấy ngày nay không ra khỏi nhà.
Mạnh Khương Nữ đồng ý, thế nhưng nhìn tiểu thúc dung nhan mỹ lệ, nói thầm trong lòng người nên lo lắng chính là tiểu thúc mới đúng.
Dương liễu đông đưa, gió nhẹ phất phơ.
Có một thiếu niên mặc la sam đón gió xuân, thắt lưng khắc ngọc Kỳ Lân hồng.
Mặt như thoa phấn, đôi môi hồng.
Làm nam nhân đứng cách đó không xa trái tim rung động.
Cô Tô quận trưởng nhìn vẻ mặt Tần Thủy Hoàng Doanh Chính tơ tưởng mong ước, tiến lên nói: "Người này là đứa con nhỏ nhất Cố gia, tên Lương Sanh, năm nay mười sáu tuổi, thân thể gầy yếu thường bệnh liệt giường.
Có một người anh tên là Cố Kỷ Lương, một năm trước đã đi xây dựng trường thành, đến nay vẫn chưa trở về.
Trong nhà còn có một người mẹ, một chị dâu tên Mạnh Khương Nữ." Dăm ba câu đã nói xong một nhà Cố Lương Sanh.
Tần Thủy Hoàng Doanh Chính thân mặc áo màu đen, quần dưới huân hồng.
Y thân thể như ngọc, mày kiếm, mũi cao, mắt phượng uy nghiêm.
Tướng mạo tài hoa xuất chúng, có khí thế quân chủ, làm người nhìn mà khiếp sợ.
"Các ngươi chờ ở đây!" Bỏ lại một câu, Tần Thủy Hoàng liền nhanh chân mà đi, để lại quan chức cúi đầu dạ thưa.
Một trận gió nhẹ thổi tới, tóc đen dài như mực tựa như bướm bay trong gió, mang theo hương thơm chui vào mũi người.
Tần Thủy Hoàng duỗi tay nắm lấy một lọn tóc đen, cúi đầu mà ngửi như đang trêu ghẹo gái nhà lành.
Cố Lương Sanh nhận ra được phía sau dị thường, quay người lại nhìn thấy nam nhân sắc mặt trầm mê mà ngửi tóc hắn, hắn giật mình lùi lại mấy bước, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi là ai? Sao vô lễ như thế?"
Dứt tiếng, hắn mới nhìn thấy kẻ xấu xa kia trên người mặc huyền phục, nếu như hắn không đoán sai, y phục này đại biểu trên cho trời đất, ý này cũng là thần hóa hoàng quyền cũng là đại biểu cho quyền lực duy nhất.
Cho nên, Cố Lương Sanh kinh nghi nhìn người kia, y lẽ nào chính là Tần Thủy Hoàng? Hắn là chó ngáp phải ruồi mới đụng phải y?.