Chu Chỉ sắp xếp cho ta ở lạc viện tốt nhất sau tẩm viện của hắn.
"Sau này ngươi ở lại nơi này, là chủ nhân của nơi này, viện tử này từ nay về sau sẽ gọi là Nguyệt Các, Tiểu Đào ta cũng sai người đón từ thanh lâu về rồi, vẫn giữ làm tỳ nữ cho ngươi."
Chu Chỉ gọi lang trung chẩn mạch cho ta, sau khi biết chỉ là do rơi xuống nước bị phong hàn, thở phào nhẹ nhõm.
Ta dựa vào giường, trang phục trên người cũng đã thay, nhìn Chu Chỉ còn chưa kịp thay quần áo, nhẹ giọng mở miệng: "Có người muốn giết ta, tiểu Hầu gia sau này ngươi phải che chở cho ta."
Hắn im lặng.
Đột nhiên hắn cúi người tới gần ta, véo má ta một cái.
"Đừng tưởng rằng tiểu gia không biết, chuyện hôm nay là do ngươi tính toán."
Nhìn xem.
Mọi người trong kinh thành đều nói tiểu Hầu gia phong lưu, không làm nên nghiệp lớn.
Nếu không được hoàng thượng sủng ái, làm gì có nữ nhân nào để hắn vào mắt.
Nhưng chỉ có ta biết, hắn là kẻ tâm tư khó lường.
Làm một người nhàn rỗi không ham thứ gì mới có thể sống được lâu dài.
"Hầu gia đã đoán được, vậy tại sao phải làm theo ý ta?"
Chu Chỉ dùng sức bóp mặt ta một cái, gò má có chút đau, ta không chịu được đẩy tay hắn ra.
Hắn nhíu mày, lại dùng sức nhéo một cái nữa.
"Ngươi quá phiền phức. Nếu không đưa ngươi về phủ, ngươi nhất định sẽ nghĩ biện pháp khác làm bị thương chính mình, ép ta che chở ngươi. Nếu đã như vậy, thôi thì ta cứ thoả mãn cho ngươi. Về phần Bùi Tương, ở trong Hầu phủ, cô ta cũng không làm hại ngươi được."
Hắn nói lời này cực kỳ tự tin.
Cũng không phải không đúng.
Có lẽ là vì đề phòng Bùi Tương hại ta, thế nên những ngày sau đó khi ta ra vào cửa viện, phía sau đều có vài gia đinh đi theo, Bùi Tương căn bản tìm không được bất kỳ cơ hội nào để làm trò hại ta.
Nàng ta không thể tìm thấy ta, nhưng ta phải cho nàng ta tìm ra.
Ở Nguyệt Các tĩnh dưỡng mấy ngày, hôm nay ta quyết tâm đi hậu hoa viên dạo một vòng.
Ngồi ở bàn trang điểm trang điểm, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, ta vội vàng phân phó Tiểu Đào.
"Tiểu Đào, ngươi tìm một cái dao găm cho ta, hoặc là đao cũng được."
Tiểu Đào không nhúc nhích, lắc đầu nói: "Tiểu Hầu gia nói, mặc dù đề phòng Bùi Tương hại người. Nhưng đồng thời cũng phải phòng ngươi xuống tay, cho nên trong Nguyệt các chúng ta không có dao găm và đao."
Ta tức giận nở nụ cười.
"Vậy nếu ta muốn ăn trái cây thì phải làm sao bây giờ? Không lột vỏ cẩn thân, ta không ăn được."
Thực ra ta không khó tính đến vậy.
Nhưng dù sao cũng phải tìm một lý do để có một con dao găm mới được.
Tiểu Đào cười khổ: "Tiểu Hầu gia cũng nói, nếu muốn ăn hoa quả thì sai người trong bếp, dù muốn điêu khắc hoa văn, cũng có thể đưa tới cho người trong thời gian ngắn nhất."
"Chậc, chả thú vị gì cả."
Ta tức giận đến mức nhổ trâm ngọc trắng trên búi tóc xuống, thay một cái trâm vàng bắt mắt đeo lên.
Mới đến hậu viện, từ xa đã thấy Bùi Tương đi từ phía đối diện tới, dù sao toàn bộ Hầu phủ cũng chỏ rộng bằng đấy, dùng bữa tối xong đi dạo một chút là có thể gặp được.
"Không danh không phận ở Hầu phủ, ngươi quả nhiên là không biết xấu hổ."
Bùi Tương bầy ra bộ dạng hận không thể ăn tươi nuốt sống ta.
Nhưng phía sau ta có vài gia đinh canh giữ, nhất là nhìn thấy Bùi Tương xuất hiện, càng được bảo vệ cẩn thận hơn.
Ta đẩy đám người ra, đi tới trước mặt nàng ta, cười duyên mở miệng: "Không giữ được trái tim phu quân nên mới không cần mặt mũi cầu xin thánh chỉ ban hôn, cuối cùng không phải vẫn chăn đơn gối chiếc hay sao?"
Ngay từ câu đầu đã xé rách mặt nàng ta.
Ban đầu Bùi Tương ghét ta vì cho rằng ta quyến rũ đệ của nàng ta, thiếu chút nữa huỷ hoại mối hôn sự với hoàng thân. Bây giờ hận ta vì ta chiếm đoạt phu quân nàng ta, thực sự muốn giết chết ta.
Mà ta, cũng hận Bùi Tương.
Hai đứa em nhỏ còn chưa tới mười tuổi, ở cái tuổi vô tư hồn nhiên lại đột nhiên ngã chết, máu tươi làm mờ mặt chúng, nhìn không rõ dung mạo.
A Nặc yêu quý dung mạo nhất, lúc trước ta cho nó tiền mừng tuổi, nó để dành một nửa bảo làm của hồi môn cho tỷ, còn lại thì phải mua son phấn.
Khi đó ta còn chê cười nó, tuổi còn nhỏ, sao lại thích chưng diện như vậy?
Nó sẽ xấu hổ đỏ mặt, sau đó vùi trong lòng ta, thế nào cũng không chịu ngẩng đầu nhìn ta.
Về phần A Uyên.
Nó sẽ lấy tiền ra, một nửa cho ta, một nửa cho muội muội rồi nói nữ tử thích chưng diện một chút cũng là bình thường.
Nếu chúng vẫn còn sống.
Năm nay, A Nặc của ta đã đến tuổi cập kê.
Còn A Uyên của ta thông minh như thế, phu tử khen nó không dứt miệng. Có lẽ, nó có thể đi thi tú tài.
Tất cả đều do người phụ nữ trước mắt này ban tặng.
Đột nhiên nỗi hận trong ta dâng lên, ta không do dự, rút cây trâm vàng trên tóc, đâm mạnh vào ngực Bùi Tương.
"Bùi Tương, giết người phải đền mạng!!"
Đáng tiếc, nàng ta không chết.
Rõ ràng ta đã dùng hết toàn bộ sức lực, đâm cây trâm cài kia vào ngực nàng ta, nhưng vẫn lệch nửa phần, Lang trung vẫn kịp thời cứu chữa.
Ta nhìn tay mình đầy máu tươi, trong lòng không ngừng tiếc hận.
Nếu đó là một con dao găm, ta nhất định có thể giết chết Bùi Tương.
"Cô nương, sao người lại kích động như thế?"
Tiểu Đào mang áo choàng đến đắp lên người ta, cô ấy có vẻ muốn nói với ta rất nhiều điều nhưng lại nhịn không nói. Còn thở dài, hình như có chút tức giận.
"Là do ta quá kích động. Đang lẽ ta phải nhịn đến lúc lấy được dao, hoặc là đao, tóm lại là bất kì cái gì tốt hơn cây trâm, không thể làm cho nàng ta mất mạng tại chỗ, là ta thất sách."
Ta nghiêm túc mở miệng, sau đó đem rơm rạ phía sau xếp cao hơn một chút, dựa vào mới thoải mái.
Dù sao trước mắt bao người ta đã ám sát Bùi Tương.
Chu Chỉ có muốn che chở ta thế nào, cũng phải cho Bùi gia một câu trả lời thỏa đáng.
Hôm nay hắn chỉ nhốt ta trong phòng củi.
Cũng là bởi vì hắn hứa hẹn sẽ bảo vệ ta.
"Cô nương!"
Tiểu Đào đột nhiên cao giọng lên, nắm chặt tay ta, có vẻ rất sốt ruột.
"Ta biết người hận Bùi Tương, hận người Bùi gia. Nhưng phương pháp báo thù có ngàn vạn, có thể làm cho nàng ta đau đớn mất đi tình yêu, cũng có thể làm cho nàng mất đi tất cả. Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến, người thật sự sẽ trực tiếp giết nàng ta."
Ta buông tay, cười bất đắc dĩ.
"Ta vốn không phải là người thông minh, cái gọi là đau đớn mất đi tình yêu, làm cho nàng mất đi tất cả, cái này quá mức gian nan. Hơn nữa chỉ cần không cẩn thận, có khả năng thù không báo được, còn có thể mất mạng. Cái mà ta muốn, chính là giết người đền mạng, chỉ tiếc nàng ta thật sự mạng quá lớn."
Ta vừa nói xong.
Cửa phòng củi "rầm" một cái bị người đá văng ra.
Tiểu Đào vừa định mở miệng nói cái gì đó, đã bị gia đinh phía sau Chu Chỉ mang đi, cửa phòng củi bị đóng lại, Chu Chỉ vẻ mặt sương lạnh, nửa ngồi nửa quỳ, đưa tay dùng sức bóp chặt cằm ta.
"Thẩm Khuynh Nguyệt, ngươi thật sự điên rồi!"
Đây là lần đầu tiên hắn gọi ta bằng tên đầy đủ.
Nữ tử thanh lâu, không xứng có được tên của mình.
"Ngay từ đầu ngươi đã biết ta nhất định sẽ tìm Bùi Tương báo thù. Cho nên mới để cho Nguyệt Các không xuất hiện bất cứ thứ gì có thể lấy mạng người."
"Nhưng thân là nữ tử, đeo trang sức, đó là tất nhiên. Ngọc dễ vỡ, ta cố ý chọn trâm cài cứng rắn nhất, thế mà còn chưa thể giết nàng ta."
Ánh mắt Chu Chỉ hung tợn, như là thật sự tức giận đến cực hạn, tay bóp má tôi cũng càng ngày càng mạnh hơn.
"Ngươi đến cuối cùng có biết không, ngươi muốn giết Bùi Tương trước mặt mọi người, bây giờ Bùi gia tìm tới cửa, muốn ta giết ngươi cho Bùi Tương một cái công đạo!"
Ta nắm vị trí cổ tay hắn, ý đồ muốn kéo xuống, nhưng kéo không nổi, ngược lại bị hắn kiềm chế tay, giữ chặt trên giường trải rơm rạ.
"Dùng mạng của ta đổi lấy mạng tôn quý của nàng ta, cũng đáng giá."
"Giết nàng ta có thể báo thù cho A Uyên, A Nặc của ta, cũng có thể báo thù cho mình, cho dù bồi thường một mạng, đó cũng là có lời."
Thân thể ta hơi hơi hướng về phía trước, cùng Chu Chỉ bốn mắt nhìn nhau.
"Huống chi, ngươi sẽ che chở ta mà!"
Hắn chưa mở miệng nói chuyện, ta đã vén tay áo của mình lên, lộ ra vết sẹo trên cánh tay.
"Khách đến thanh lâu luôn có chút sở thích đặc biệt."
Ta mở miệng, chậm rãi nhớ lại hai năm trước khi chưa gặp Chu Chỉ.
Những vết sẹo này, là vì muốn chạy trốn, rồi bị bắt trở về, chúng treo ta lên đánh vài trận. Sau đó bị buộc tiếp khách, những khách nhân kia cố ý hành hạ ta, làm cho ta sống không bằng chết.
Vết sẹo do sáp nhỏ xuống, đó là minh chứng cho sự sỉ nhục của ta.
Sau đó ta cứu Chu Chỉ, có hắn che chở ta, ta mới không cần tiếp tục chịu những chuyện này.
Nhưng những vết sẹo này, không làm sao xóa đi được, ngày đêm đều nhắc nhở ta, đừng quên nỗi đau cắt da này.
"Chu Chỉ, ngươi nói người rách rưới như ta, làm sao có thể sống đến bây giờ, nếu không phải trong lòng tích góp phần hận kia, ta căn bản là sống không nổi. Cho nên kẻ thù ở trước mặt ta, ngươi bảo ta làm sao không giết?"
Ta nức nở.
Kéo dài hơi tàn đến hôm này, vất vả mới có được cơ hội báo thù, kết quả vẫn bị ta làm hỏng.
"Chu Chỉ, đệ đệ muội muội của ta sẽ hận ta. Bọn chúng sẽ nói, tỷ tỷ thật vô dụng, có mỗi chuyện báo thù cho bọn họ, cũng không làm được..."
Ta còn chưa nói xong, bàn tay Chu Chỉ nắm vai ta đột nhiên dùng sức.
Hắn cúi đầu, cắn chặt môi ta.
Nuốt hết nhưng lời còn chưa nói xong kia.
Máu tươi từ trong miệng chảy ra, không phân biệt được là của hắn hay của ta, chỉ là mùi máu tươi cũng không dễ ngửi, ta ý đồ lui về phía sau, lại bị hắn giữ gáy, không thể di chuyển được.
Đêm nay, là lần đầu tiên hắn chạm vào cơ thể dơ bẩn của ta.
Đêm khuya không biết bao nhiêu lần.
Ta cảm thấy mình gần như sắp chết trên giường rồi.
Hăn ôm chặt ta từ phía sau, lúc ta muốn ngất đi, hình như ta nghe thấy hắn nói:
“Thẩm Khuynh Nguyệt, chuyện này sẽ không xảy ra nữa.”
-----