Phiên Phiên không
nghĩ lại có thể dễ dàng ly khai vương phủ như vậy, trong lòng nhảy nhót
không thôi. Tuy rằng nàng gặp phải tên Hàn Mặc Hiên kỳ quái, không biết
vì sao hắn có thể ra vào Vương phủ một cách dễ dàng như thế, ngay đến Lý Ngạo đối với hắn cũng không ngăn trở, mặc cho hắn ra vào tự nhiên.
Nhưng mà, điều này cũng chẳng liên quan đến nàng nhiều, mặ kệ hắn là ai
đi nữa, cho dù là thiên tử hay lão tử, nàng đã ra khỏi Vương phủ rồi,
chẳng cần phải sợ ai nữa ~~~.
Bước nhanh ra khỏi đại môn của
Vương phủ, nàng hít một hơi thật sâu, hô~~, không khí thật tươi mát, bầu trời trong xanh, bên ngoài chính là tốt nhất! Nhịn không được thoả mãn, nàng hít vào mấy ngụm không khí thật sâu, liếc đến người bên cạnh, thấy Hàn Mặc Hiên đang nhìn nàng một cách kỳ quái, bỗng nhiên nàng nhận ra,
mục đích của chính mình là chạy trốn khỏi Vương phủ, còn chưa làm rõ đối phương là bạn hay là kẻ địch, vẫn là tự mình hành động thì hơn.
Thấy vẻ mặt nàng nhìn mình có vẻ cố ý bảo trì khoảng cách, Hàn Mặc Hiên thoáng mỉm cười, hờ hững nói: “Đi thôi.”
Nghi ngờ đi theo sát phía sau hắn, bước chân chậm rãi hướng về phía trước,
suy nghĩ xem người này rốt cuộc vì lý do gì mà đi theo nàng. Nhìn hắn
một thân phi phú tức quý, cách ăn mặc, khí chất thản nhiên, ôn nhu, ra
vào Vương phủ một cách tùy tiện, hẳn là hắn phải là một nhân vật hết sức quan trọng. Người như vậy, sáng sớm đi đến Vương phủ, chắc chắn không
phải chỉ muốn đem nàng ra khỏi Vương phủ đi mua vải bông! Nhất định là
có ý đồ khác, nhất định là thế! Nhưng rốt cuộc là vì cái gì? Nàng, chỉ
là một tỳ nữ trong Vương phủ, thân phận hèn mọn giống như con kiến, dựa
vào cái gì làm cho người ta có ý đồ với nàng?
Nghĩ mãi mà không
ra, không thể có kết luận, Phiên Phiên gõ gõ cái đầu. Quên đi, nếu đã
không nghĩ ra, cũng đừng quản nhiều như vậy, chạy nhanh thoát thân là
quan trọng nhất. Hơn nữa hiện tại đã chạy trốn khỏi vương phủ là rất tốt rồi, Hàn Mặc Hiên vẫn là đi trước nàng, không có quay đầu lại nhìn
nàng, như vậy, hiện tại, không phải nàng cũng có thể ly khai hắn sao?
Cảm giác được người đứng phía sau đột nhiên đi chậm lại, Hàn Mặc Hiên
thoáng cười, xem ra tiểu nha đầu này càng ngày càng có ý muốn chạy trốn.
hôhô~~~ rốt cục nàng được giải thoát rồi!
Thoải mái đi trên đường, đi dạo xem hết cửa hàng này đến cái sạp kia, được trở về nhân gian, cảm giác thật tốt nga!
Ra khỏi vương phủ rồi, đầu tiên nàng nên làm gì đây? Ân, hiện tại nàng vẫn chưa thể về nhà, thời gian vẫn còn sớm nha, bây giờ mà trở về nàng,
chắc chán nàng sẽ bị ném lên kiệu hoa gả cho người ta rồi. Nghĩ nghĩ,
tạm thời vẫn là quyết định không quay về, dù sao nàng cũng có rất nhiều
tiền nha. Nghĩ đến đây, Phiên Phiên liền nhịn không được, chính mình tự
tán thưởng một cái, có câu gọi là gì nhỉ? “Có tiền là có tất cả” trước
khi quyết định chạy trốn, nàng đã sớm đem theo nhiều tiền ở bên người,
hiện tại ra khỏi vương phủ sẽ không phải ăn ngủ ngoài đường.
Ha
ha ha, Ngô Phiên Phiên nàng thật tức thời nha, nhiều tiền như vậy, nàng
còn có thể thuê được cả tỳ nữ cho riêng mình. Hừ! Từ nay về chính mình
sẽ không phải hầu hạ ai hết!
Trong đầu nàng tự động hiện ra hình ảnh Mộ Dung Nguyệt ở nhà vệ sinh cọ rửa cái bô, cảnh tượng thật khiến nàng kích thích nha.
Cứ như vậy, nàng đi đến trước cửa một quán trà, mới phát hiện ra chính
mình đang rất đói bụng, vì chạy trốn, nàng cho tới trưa cũng chưa ăn cái gì. Mặc kệ mọi việc đi—trước tiên nàng phải ăn no bụng đã!
Nghênh ngang đi vào trà lâu, nàng đang chuẩn bị thét to “tiểu nhị lại đây tiếp đón”, nhìn quanh một vòng, nhất thời hoảng hốt.
“Hàn…… Hàn Mặc Hiên!” Nàng kinh ngạc gọi.
Đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ thưởng thức trà, Hàn Mặc Hiên hướng ánh nhìn
về phía nàng, mỉm cười, ôn nhu nói: “Đói bụng rồi à, lại đây ăn một chút gì.”
Phiên Phiên giống giống như đồ ngốc đứng ngây ra ở cửa,
nhìn về phía hắn. Hàn Mặc Hiên nhìn thấy nàng đứng ngây ra như vừa nuốt
phải một viên trứng chim, thấy bộ dnagj của nàng thật buồn cười, không
đành lòng thấy nàng tiến thoái lưỡng nan, xấu hổ, nhẹ nhàng kêu nàng:
“Phiên Phiên? Phiên Phiên cô nương?”
“A?” Rốt cục, nàng cũng phản ứng lại, nhìn thấy trước mặt nàng là vẻ mặt cười vui vẻ đầy thiện ý của Hàn Mặc Hiên, cuối cùng nàng cũng không thoát được hắn, vẻ mặt ai oán
đi tới, ngồi xuống bàn của hắn.
Bụng vốn đang rất đói, nhưng hiện tại, đối mặt với một bàn đầy thức ăn như thế này, nàng chả thấy đói một chút nào. Thật không biết, tại sao Hàn Mặc Hiên lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, không phải là cố ý ngồi ở đây chờ nàng đấy chứ? Nhưng là xem vẻ mặt của hắn thì lại không thấy giống như vậy, hoặc là hắn căn bản là biết nàng đây là muốn đi chạy trốn. Rốt cuộc sao lại thế này, chịu
không nổi, nàng nhất định phải mở miệng hỏi thôi.
“Hàn công tử.” Nhíu mày nhìn về phía nàng, chỉ thấy nàng đang muốn hỏi hắn cái gì đó,
gắp một miếng điểm tâm để vào trong bát của nàng, mềm giọng nói: “Ăn một chút gì đi rồi nói sau.”
Hiện tại nàng nào có tâm tình ăn cái gì nga, thầm nghĩ phải hỏi cho rõ rãng mới được, vội vàng mở miệng: “Hàn công tử, ta……”
Không đợi nàng nói hết, Hàn Mặc Hiên liền nói: “Là ta không tốt, đem ngươi đi mà lại để ngươi lạc mất, do ta đi quá nhanh, không để ý đến ngươi là nữ nhi, đi rất chậm nga, cuối cùng lại lạc mất ngươi, thật sự thật có lỗi, tái quay đầu lại tìm ngươi, lại tìm không thấy, may mắn tại trà lâu
lại gặp được ngươi, cuối cùng cũng yên lòng.” Dừng một chút, thấy nàng
không có phản ứng gì, Hàn Mặc Hiên liền từ trong lòng ngực lấy ra một
bao đồ vật này nọ đưa cho nàng.
Ngơ ngác tiếp nhận, một bên đang
định mở ra, một bên nghe được thanh âm của Hàn Mặc Hiên ở bên tai vang
lên: “Đây là sợi bông bố ta mua cho ngươi, hy vọng ngươi có thể dùng.”