Sáng sớm hôm sau quả nhiên Mộ Dung Nguyệt tỉnh lại. Hắn nghiêng đầu nhìn
sang bên thì thấy Phiên Phiên đang gục bên mép giường ngủ.
Nha
đầu này ở bên cạnh hắn cả đêm qua sao? Tối hôm qua khi hắn… tỉnh lại còn chưa kịp hỏi nàng vì sao còn chưa rời khỏi vương phủ thì nàng đã mừng
rỡ như điên chạy ra ngoài. Lúc nào cũng lanh chanh, nhanh nhảu như chú
chim nhỏ, tính cách lại thẳng thắn đáng yêu đến vậy, nói hắn làm sao bỏ
được đây?
Nhìn thấy đáy mắt nàng hiện lên dấu vết mệt mỏi, hắn
nhịn không được bèn vươn tay xoa xoa lọn tóc rối bên mặt nàng, hắn không biết rằng trong đôi mắt luôn luôn hững hờ với mọi thứ của mình lúc này
đã hiện lên ít nhiều đau xót.
Dáng người nhỏ nhắn ngủ gục bên mép giường hình như ngủ không được an ổn lắm, thỉnh thoảng nhíu chặt
mày, hàng lông mi cong vút động đồng rồi hé mở.
Phiên Phiên tròn
mắt chống lại đôi mắt ôn nhu chưa từng có của Mộ Dung Nguyệt, nàng ngơ
ngác nhìn, ngơ ngác để tùy bàn tay to lớn của hắn chạm vào nàng. Tình
cảnh hiện tại rất quỷ dị, một cảm giác kỳ lạ nháy mắt choáng ngợp cả hai người rồi nhanh chóng len lỏi nảy mần trong lòng bọn họ.
Sau một hồi lâu hai người mới phát hiện có điểm không đúng, Phiên Phiên cúi đầu đỏ bừng mặt, không biết phải làm sao. Ánh mắt Mộ Dung Nguyệt lóe lên,
miệng thốt ra những câu chữ đả thương người đối diện.
– Không phải bảo ngươi đi rồi ư? Sao còn ở đây?
Phiên Phiên ngẩng đầu nhìn, sự ngượng ngùng ban nãy nhanh chóng biến mất, nàng thanh tỉnh, lúng ta lúng túng nói:
– Ta … Ngươi trúng độc!
– Thì sao? – nhu tình trong mắt hắn đã không còn chút dấu vết, điều này
làm cho Phiên Phiên hoài nghi vừa rồi có phải mình đã hoa mắt hay không?
Không muốn nhìn nàng ngây ngốc nữa, hắn cố ý chuyển đề tài:
– Không phải nói ngươi chuẩn bị lễ vật sao?
– Vâng! – nàng chậm rãi đáp lời rồi lấy ra từ trong túi một chú dế mèn
được làm từ lá cây, màu xanh xanh của chú dế nổi bật trong lòng bàn tay
trắng nõn non nớt, nhỏ bé của nàng. Đôi bàn tay đưa ra trước mặt hắn,
giọng nàng ngập ngừng. – Thật sự không nghĩ ra cái gì để tặng ngươi nên
ta tự tay làm con dế mèn này, nếu ngươi không thích thì có thể vứt nó
đi.
Con dế mèn bằng lá cây trong tay nàng trông rất sống động,
giống y như thật vậy, nhìn qua cũng biết người làm ra nó đã cẩn thận và
có tâm thế nào. Nhưng Mộ Dung Nguyệt làm bộ khinh thường, mày nhíu nhíu, nói như ra lệnh:
– Vứt nó đi!
Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận cái đáp án này nhưng sau khi chính tai mình nghe được
thì lòng tự trọng của Phiên Phiên bị tổn thương không nhỏ.
Tức
giận đứng bật dậy, nàng chăm chăm nhìn hắn, trong mắt đã sớm dâng lên
một tầng hơi nước; nàng vung tay lên ném con dế mèn bằng lá cây vào góc
tường sau đó chạy trối chết ra khỏi phòng. Nhìn theo bóng dáng thương
tâm của Phiên Phiên rời đi, Mộ Dung Nguyệt mệt mỏi thở dài một hơi.
Ý của hắn đã thể hiện ra hết! Rõ ràng là hắn kêu nàng tặng quà, hiện tại
lại chê quà của nàng. Hắn biết rõ nàng không thể ra ngoài vương phủ,
cũng không thể mua được mấy cái lễ vật cho lễ sinh thần thế mà còn sỉ
nhục tấm lòng của nàng khi nói vứt bỏ con dế mèn tự tay nàng làm.
Nói đúng ra là hắn cố ý đùa giỡn với nàng. Nàng đúng là đồ đại ngốc mà, sao có thể nghĩ là hắn đối tốt với nàng chứ, trong vương phủ này chưa từng
có nữ nhân, ngoài trừ nàng thì chỉ có mình Triển Ly, cái này thì nói lên được cái gì chứ?
Nghĩ lại lúc đó mình dồn tâm dồn óc thực ngu
ngốc mà, cho dù có tặng hắn cái gì thì hắn cũng chẳng thèm để ý chứ nói
gì một con dế mèn bằng lá cây? Cứ nghĩ là mình có thành ý thì ít ra cũng nhận được chút tôn trọng nào đó nhưng rốt cuộc một gã tỳ nữ thì có là
cái đinh gì? Cố không cho mình khóc nhưng nước mắt lại không thể ngừng
lại được, nàng chỉ có thể giận dỗi mà lấy tay chà sát lau đi nước mắt
trên mặt.
Chạy một hồi cũng về tới phòng của mình, Phiên Phiên
một bên khóc một bên thu dọn quần áo, nàng quyết định dù có thế nào thì
cũng không để cho chính mình phải chịu ủy khuất nữa, một lần là đủ rồi.
Hầm hừ một hồi nàng thẳng tiến tới cửa chính của vương phủ, trên suốt đường đi nàng gặp không ít tôi tớ nhưng không có một người nào ngăn đón nàng, giống như bọn họ không nhìn thấy cái gì vậy.
Trong lòng Phiên
Phiên cười lạnh, cười Mộ Dung Nguyệt trở mặt vô tình, cười chính mình
ngây thơ khờ dại. Từng bước bước ra khỏi vương phủ, Phiên Phiên cảm thấy hai lần rời khỏi nơi này tâm tình rất khác nhau, dường như ánh mặt trời trên cao kia đang cười nhạo sự ngu xuẩn của nàng vậy.
Nàng đứng
tần ngần giữa ngã ba đường, mọi người xung quanh ồn ào la hét giống như
muốn thủng cả lỗ tai, bây giờ nàng phải đi đâu đây? Có lẽ là nên về nhà. Lúc này nàng mới nhớ tới phụ thân, không biết lúc nghe tin nàng đào hôn thì người tức giận tới mức nào, nghĩ lại nàng thấy mình thật bất hiếu,
bất giác thở dài thườn thượt.
– Tâm tình của cô nương không tốt! – tiếng nói vang lên trên đỉnh đầu khiến nàng theo phản xa ngẩng đầu lên nhìn.
Hàn Mặc Hiên một thân trường bào phiêu dật, vầng trán mỏng lộ ra làm cho
người ta nghĩ đến hắn là một tri âm tri kỷ, là nhàn vân dã hạc (mây trói chân hạc giữa đồng>>ý nói người sống không bị câu thúc ràng buộc
gì – theo Đạo gia), ý cười bên khóe miệng cũng y như con người hắn, mơ
hồ mà xa xưa.
Phiên Phiên cúi đầu, nàng không muốn có bất kỳ mối
quan hệ nào với những người liên qua tới Mộ Dung Nguyệt; nàng vòng qua
người Hàn Mặc Hiên rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước. Nhưng một giây
tiếp theo thì nàng hốt hoảng phát hiện hai chân mình đã cách mặt đất.
Không thể nào, sao nàng lại bị người ở phía sau túm áo xách lên chứ?
Phẫn nộ trừng mắt nhìn Hàn Mặc Hiên, Phiên Phiên thở hổn hển quát:
– Ngươi làm cái gì đó! Mau bỏ ta xuống. Ngươi có bệnh à! Ta với ngươi
không thù không oán không cần làm như thế này. Mau bỏ ta xuống! Sao
người nào có quyền có thế đều biến thái không biết nói lý lẽ chứ?
Bị ném vào xe ngựa, lại còn bị điểm huyệt, Phiên Phiên một đường bị đưa về phủ thế tử. Khốn! Đây là cái quái gì vậy chứ? Sao kẻ nào cũng muốn khi
dễ trừng phạt nàng như vậy, mới ra khỏi hang hổ lại chui phải hang ổ sói a!!!!!