Vì sao ngươi nghĩ rằng sau khi ta biết chuyện này sẽ lưu lại chỗ ngươi? – Phiên Phiên lạnh giọng hỏi.
Hàn Mặc Hiên đứng dậy, thong thả đi đến trước mặt nàng, ngồi xuống bên
người nàng, trước ánh mắt sợ hãi của Phiên Phiên, hắn khẽ cười rồi giải
khai huyệt đạo cho nàng. Thấy mình có thể cử động nhưng vì tay chân bị
bất động khá lâu nên nhất thời chưa thể thích ứng, nàng chỉ có thể nhẹ
xoa mấy đốt ngón tay.
Hàn Mặc Hiên lại thản nhiên nói tiếp:
– Nàng sẽ không nghĩ một Oanh vương đã đuổi nàng đi chỉ vì món quà mà nàng tặng cho hắn là một con dế mèn đấy chứ?
Đúng vậy, tuy rằng Mộ Dung Nguyệt cả ngày vác cái mặt âm âm u u chưa từng
dành cho nàng một cái cười nhưng chung quy hắn không phải là một con
người lòng dạ hẹp hòi.
Hắn dù một thân hoàng tộc lắm tiền nhiều
vàng nhưng những việc mua bán lỗ vốn thì tuyệt đối không làm, trước khi
hưởng hết phúc lợi thì hắn nhất định sẽ không từ bỏ; nếu làm cho hắn
đuổi người đi thì chỉ có một nguyên nhân.
Bỗng nhiên, nàng quay đầu nhìn sang Hàn Mặc Hiên, chỉ thấy hắn mỉm cười gật đầu:
– Không sai, là vì hắn muốn bảo hộ nàng.
Nàng giật thột, hai chân cứ như nhũn nhoẹt ra, Phiên Phiên cố lấy lại vẻ mặt kiên định mà tuyên bố:
– Nếu vậy thì ta càng phải quay về vương phủ. – làm người không nên không có nghĩa khí như vậy, ít nhất nàng cho rằng làm như thế là đúng.
– Hắn có thể đuổi nàng đi thì tuyệt đối sẽ không để cho nàng trở về.
– Ta…. – Hàn Mặc Hiên nói đúng, Mộ Dung Nguyệt đã quyết định chuyện gì
thì không một ai có thể lay chuyển, thay đổi được.
Thấy nàng có chút dao động, Hàn Mặc Hiên bồi tiếp:
– Cho nên, nếu không trở về vương phủ được sao không ở lại phủ thế tử làm tổng quản chứ?
Phiên Phiên nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng là quyết định nói hết mọi chuyện ra:
– Kỳ thật ta là đào hôn, bây giờ hôn ước có thể đã bị hủy bỏ cho nên ta
muốn trở về sớm một chút, tránh làm cho cha mẹ trong nhà lo lắng.
– Ta sớm biết nàng sẽ lấy chuyện này làm cớ. Cầm lấy! – nói xong, Hàn Mặc Hiên lấy từ trong ống tay ra một phong thư đưa cho nàng.
Nàng
tiếp nhận phong thư, bên ngoài rõ ràng viết to mấy chữ “Thân gửi nữ nhi
Ngô Phiên Phiên”. Đây đúng là bút tích của phụ thân nàng. Mặc dù trong
lòng thấy quái dị nhưng nàng vẫn bình tĩnh mở phong thư ra đọc.
Phiên Phiên, con tự ý rời khỏi nhà đã hơn nửa tháng, cha rất nhớ con. Hôm
trước biết được con được làm tổng quản trong phủ thế tử, cha cảm thấy
rất vui mừng, thực không ngờ con gái nhà họ Ngô ta lại may mắn đến vậy.
Trước đây mọi chuyện có thế nào cũng không quan trọng, tiền đồ trước mắt thực tốt không cần phải nói tới.
Cha mong con cố gắng làm tròn phận sự, tận tâm tận lực hoàn thành tốt nhiệm vụ của một tổng quản để không phụ kỳ vọng của Hàn thế tử. Mọi sự trong
nhà hết thảy đều bình an, cha cũng rất khỏe mạnh, con chớ lo lắng! Cha!
Đúng là bút tích của cha, con dấu cũng không sai, phong thư này tuyệt không
phải làm giả. Nhưng mà, sao cha nàng lại viết một bức thư kỳ quái như
vậy?
Sao trong thư cha còn nhắc tới Hàn Mặc Hiên? Vả lại, sao cha biết trước cả chuyện nàng tới phủ thế tử làm tổng quản? Khoan đã, phủ
thế tử?
Tất cả mọi nghi vấn đều nằm trên cái vị thế tử gia Hàn
Mặc Hiên kia. Phiên Phiên trừng mắt nhìn cái tên nam tử đang cười đến là dị thường vô hại, đột nhiên phát giác nụ cười của hắn làm cho người ta
phải sợ hãi.
– Ngươi cho người điều tra ta? – trong mắt nàng tràn đầy đề phòng.
– Thân là nhi tử của Liêu Nan vương (ta chém nhá), lấy thân phận thế tử
gia thì muốn biết thông tin về một người không phải là khó. – Hàn Mặc
Hiên đứng lên đi tới bên bàn rót một ly trà đưa cho nàng. – Huống hồ,
trước ta thì Oanh vương đã sớm xuất thân của ngươi tra rõ rồi. Vương gia vốn là một người cẩn thận, hắn sẽ không để cho một người không rõ lai
lịch vào phủ.
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn, Phiên Phiên biết những
điều hắn nói là đúng, Mộ Dung Nguyệt sao có thể là dạng người tùy tiện
thích thì dẫn người về phủ.
Nếu không phải đã biết thân phận của
nàng thì sao hắn có thể chấp nhận để nàng ở lại vương phủ nhiều ngày? Vả lại, Hàn Mặc Hiên cũng làm những chuyện giống hắn mà thôi, nhưng việc
hắn nói ra là muốn ám chỉ việc hắn và Mộ Dung Nguyệt đang đứng cùng một
chiến tuyến ư?
– Ngươi … sẽ giúp hắn? – Phiên Phiên thử thăm dò.
– Nàng hy vọng ta giúp hắn sao? – Hàn Mặc Hiên nhíu mày nhìn nàng.
– Ta không muốn hắn chết. – Phiên Phiên nói ra suy nghĩ trong lòng.
– Ta sẽ cố hết sức! – hắn cho nàng một lời hứa hẹn.
Phiên Phiên kinh hỉ nhìn về phía Hàn Mặc Hiên, nàng có thể đọc ra trong đáy
mắt hắn sự chân thành. Đúng vậy, nàng tin hắn, không biết vì sao nàng
rất tin hắn.
– Hảo! Ta sẽ ở lại! – nàng cũng cho hắn một cái đáp án mà hắn muốn.
Hậu viện của phủ thế tử có hàng trăm người, cứ thế mọi người xếp thành hai
hàng đứng chật kín trong đình viện. Cả nam lẫn nữ đều nhất nhất im lặng, mặt mày kính cẩn, tất cả đều cùng một động tác là quỳ xuống “yết kiến”
vị tổng quản mới – tổng quản đại nhân Ngô Phiên Phiên.
Khi trăm miệng một lời cao giọng tung hô “nô tài than kiến tổng quản đại nhân” thì nàng thật sự bị dọa xanh mặt.
Chưa từng đứng trước một đám đông như thế này nên Phiên Phiên tất nhiên là
run rồi, nàng cứ đứng ngây ngốc ở đó, không biết tiếp theo nên làm cái
gì. May mắn có Hàn Mặc Hiên bên cạnh cúi người nói nhỏ vào tai nàng thì
thầm chỉ điểm, nếu không thì nàng thật muốn chui nhanh xuống đất!
Hắng giọng vài lần, Phiên Phiên tận lực làm cho vẻ mặt của mình thật tự nhiên rồi thân thiết nói:
– Tất cả mọi người đứng lên đi! – thấy mọi người đều đã đứng lên, nàng
mới nói tiếp. – Sau này chúng ta đều là người hầu trong phủ thế tử, tất
nhiên là phải hầu hạ chu đáo mọi chuyện cho thể tử. Tiểu muội mới đến
nên có nhiều chỗ không biết hoặc thiếu sót mong rằng các vị ca ca tỷ tỷ
giúp đỡ, xin nhận một lễ của tiểu muội này! – nói xong nàng liền cúi
người, kể ra nàng cũng khéo vẽ chuyện thật. Hàn Mặc Hiên chỉ đứng một
bên cười không nói gì, giống như là hắn đã sớm biết nàng có thể ứng phó
được.
Kế tiếp đó là cả một quá trình làm quen với người trong phủ thế tử, Hàn Mặc Hiên không có thúc giục hay gò ép nàng điều gì. Lão
quản gia của phủ thế tử tuổi tác đã cao, hai năm trước đã cáo lão hồi
hương nên mãi mà chưa tìm được người thích hợp, lần này thực may là đã
tìm được.
Sau đó Hàn Mặc Hiên dẫn Phiên Phiên đi dạo khắp phủ thể tử, từ đầu tới cuối, từng ngóc ngách đều được chỉ dẫn chi tiết. Kiến
trúc của phủ thế tử tuy không khí phách rộng rãi bằng phủ Oanh vương
nhưng diện tích không phải là nhỏ.
Một đường tham quan cũng đủ
làm hoa mắt tê chân, giờ thì nàng cũng hiểu được cái chức tổng quản đại
nhân không phải dễ làm. Ngoài việc an bài công việc hàng ngày trong phủ, nào mua hàng hóa, thu chi, yến khách, nhận quà tặng, mua quà đáp lễ thì mọi người đều chung tay mà làm, nhất nhất chăm chỉ làm việc phần mình.
Xem ra từ nay về sau mọi chuyện không phải lúc nào cũng dễ dàng quá như vậy!