Tiếng ho nhẹ vang lên làm cho hai người còn lại chú ý tới, Mộ Dung Nguyệt
cũng cố che dấu sự mất kiểm soát của chính mình. Thật sự hắn không cố ý
xem nhẹ ảnh hưởng của Phiên Phiên tới mình.
– Có thể mời tùy tùng của ngươi tránh đi một chút? – hắn nhìn Hàn Mặc Hiên đề nghị.
Không cần Hàn Mặc Hiên mở miệng, Phiên Phiên biết điều liền lui ra ngoài cửa; nàng vốn định đứng ở cửa sau chờ đợi nhưng lại bị một bóng dáng màu
trắng thoáng hiện phía xa mà cước bộ cũng bất giác đi theo.
– Triển tỷ tỷ! – Phiên Phiên đuổi theo gọi nàng.
Triển Ly xoay người lại cười nhìn Phiên Phiên; thấy nàng đã đi tới trước mặt mình, Triển Ly mới nói như chọc ghẹo:
– Ngô đại tổng quản vẫn bình an chứ?
– Tỷ tỷ đừng có giễu cợt ta mà, chỉ là đục nước béo cò thôi! – Phiên Phiên xấu hổ cười gượng hai tiếng.
Triển Ly cầm tay nàng cùng đi tới hoa viên. Mùa thu, trong vườn lá rụng đầy
đất làm cho người ta hoài nghi hạ nhân trong vương phủ có phải đã chết
hết hay không mà để cho lá chất dày thế này lại không chịu quét dọn.
Tiếng bước chân giẫm lên lá khô kêu giòn tan… Phiên Phiên cùng Triển Ly
vào trong một mái đình ngồi xuống.
Trong mũi phảng phất ngửi được một mùi hoa lá cây cỏ khô lại, không khí cuối thu khiến cho lòng người
cũng trở nên khoan khoái bình yên. Nhưng sau khi ngồi xuống thì không
một ai trong hai người nói điều gì, không khí có vẻ cứng ngắc, sượng
sùng.
Rốt cuộc Phiên Phiên nhịn không được mà nói ra nghi hoặc trong lòng:
– Hôm nay thế tử gia là đặc biệt tới thăm vương gia!
– Ừm! – Triển Ly đáp một tiếng, tựa hồ không muốn nói nhiều. Dung nhan
xinh đẹp không hề gợn lên một chút biến đổi hay sợ hãi nào.
– Quý thể của vương gia không có việc gì chứ? – Phiên Phiên cũng không dễ dàng mà buông tha, tiếp tục truy vấn.
– Đều tốt!
Trời ạ! Đây là câu trả lời kiểu gì thế, không phải là cái mà nàng muốn! Phiên Phiên như đã phát hỏa:
– Độc trong người vương gia rốt cuộc có giải được không?
Không ngờ nàng hỏi một đường thì Triển Ly lại trả lời một nẻo:
– Vấn đề mấu chốt là nằm ở hoàng thượng! – nói xong, Triển Ly toan đứng dậy rời đi.
Thoáng thấy Triển Ly phải đi, Phiên Phiên nghĩ tới nỗi băn khoăn trong lòng mình, tung ra một đòn sát thủ:
– Độc trong người vương gia không có thuốc giải! – rõ ràng nàng cảm nhận
được thân thể người trước mặt mình đang run lên.
– Đừng có nói bậy! – Triển Ly không có xoay người mà chỉ quát lên với nàng.
– Nếu độc tố đã được giải thì cần gì phải dùng hương hoa quế để che dấu
Long Tiên Hương? – Phiên Phiên vẫn không từ bỏ.
– Ngươi… – đột nhiên Triển Ly quay người lại, dường như nàng ta kinh ngạc tới mức không nói được lời nào.
Thực ra Phiên Phiên là muốn thử một chút, hiện tại nhìn thấy phản ứng kinh
hoàng của Triển Ly thì nàng đã hiểu được mọi chuyện. Nàng không hỏi thêm gì nữa, đúng lên cúi người nói:
– Phiên Phiên
đường đột, mong tỷ tỷ thứ lỗi. Ta xin lui xuống trước! – không đợi cho
Triển Ly có phản ứng, Phiên Phiên đã nhanh rời khỏi hoa viên.
Trở lại thư phòng, xa xa nhìn thấy Hàn Mặc Hiên đang từ bên trong đi ra,
Phiên Phiên nhanh chân chạy lại. Tới nơi, nàng lơ đãng nhìn vào bên
trong rồi nhìn Hàn Mặc Hiên hỏi:
– Thế tử gia, phải về rồi sao?
Hàn Mặc Hiên im lặng gật đầu, hai người một trước một sau rời khỏi vương
phủ. Ngồi trong xe ngựa, Phiên Phiên ôm tay ngồi một bên cúi đầu trầm
tư. Hàn Mặc Hiên thấy nàng cúi đầu, hai tay ôm chặt, cái bộ dáng này
nhất định là có tâm sự đầy cõi lòng từ lâu lắm rồi. Dưới cổ áo lộ ra
chiếc gáy trắng nõn, thon mịn của nàng thật sự làm cho hắn nhìn mê mẩn.
Hít một hơi thật sâu, áp chế sự khô nóng trong lòng, Hàn Mặc Hiên tận
lực bảo trì sự bình thản của mình, nói nhỏ:
– Cảm giác như thế nào?
– Hả? – đang còn trầm tư, đột nhiên bị Hàn Mặc Hiên hỏi một câu không đầu không đuôi làm cho Phiên Phiên có điểm giật mình.
Nhìn cái bộ dáng mơ hồ đến là đang yêu của nàng, khóe môi Hàn Mặc Hiên câu lên một nụ cười sủng nịnh:
– Ta hỏi là nhìn thấy vương thì cảm giác thấy thế nào?
Đăm chiêu một hồi, Phiên Phiên nói ra ý nghĩ trong lòng:
– Không tốt!
Hàn Mặc Hiên nhíu mày, ý bảo nàng tiếp tục nói. Phiên Phiên đón nhận tầm
mắt của hắn, trong mắt nàng không giấu nổi một tầng nghi hoặc:
– Độc trong người vương gia rõ ràng không thể giải, vì sao lại muốn dùng hương hoa quế che dấu chứ?
– Là Triển Ly nói cho nàng biết? – hắn đoán.
– Là ta đoán nhưng bây giờ thì càng thêm chắc chắn mà thôi! – Phiên Phiên lắc đầu.
Thật là thông minh nha, trong lòng Hàn Mặc Hiên thầm khen ngợi nàng; nén
không nổi sự hứng thú đối với nàng, hai tròng mắt hắn ngưng trụ nhìn
nàng.
Bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, Phiên Phiên lại cố ý chuyển đề tài:
– Nhưng mà vừa rồi Triển tỷ tỷ có nói một câu mà ta không hiểu gì cả!
– Sao?
– Nàng nói, mấu chốt của vấn đề nằm ở hoàng thượng. – Phiên Phiên nhíu mày, nói ra.
– Ý nàng muốn nói là thuốc giải duy nhất nằm ở chỗ hoàng thượng. – sau
giây lát trầm ngâm, Hàn Mặc Hiên thản nhiên nói.
– Chẳng lẽ y thuật của Triển tỷ tỷ không thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc
giải sao? – nàng nói mà gần như là lầm bầm lầu bầu trong miệng.
– Có lẽ là nàng ấy không nắm chắc hy vọng.
– Vậy phải làm sao bây giờ? – Phiên Phiên nóng nảy. Nếu thật sự Mộ Dung
Nguyệt không thể cứu thì … nàng không dám nghĩ tiếp. Chỉ cần nghĩ tới
việc hắn sẽ chết thì trong ngực nhói lên đau đớn khó hiểu.
– Kế này của hoàng thượng vô cùng hiểm ác, nếu vương gia không hướng hắn
xin thuốc giải thì chờ cho vương gia chết đi, mọi binh quyền tự nhiên
rơi vào tay hoàng thượng. Nếu vương gia vì thuốc giải mà trở mặt với
hoàng thượng, dùng binh quyền võ lực để ép lấy thuốc giải thì người
trong thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào? Chỉ duy nhất một ý nghĩ chính là tội danh loạn thần tặc tử âm mưu cướp ngôi. Đối với vương gia mà nói, một
khi giang sơn này đổi chủ thì hắn đừng hòng ngồi yên! – dừng một chút
Hàn Mặc Hiên mới nói tiếp. – Làm bất cứ chuyện gì thì đều cần một cái
cớ, hiện giờ cái mà vương gia thiếu chính là một cái cớ để xuất binh.
Đúng thế, tuy rằng mấy người bọn họ biết hoàng thượng hạ độc với hắn nhưng
người trong thiên hạ lại không biết, mà những người hôm đó cùng ngồi
uống rượu với hắn lại càng không tin tưởng.
Vì muốn bảo vệ mình,
lại gặp phải trở ngại việc binh đao với hoàng thượng, nào luân thường
đạo lý của người xưa, triều cương, tong miếu, pháp luật và kỷ cương, quả nhiên là không bằng heo chó.
Đường đường là hoàng đế lại dùng
cách này uy hiếp người khác; hắn hoàn toàn có thể không giao ra thuốc
giải, vua muốn thần tử thần không thể không tử, đó chính là đặc quyền
của hoàng đế.
Giống như nghĩ tới cái gì, Phiên Phiên buột miệng hỏi:
– Vậy có thể trộm hay không?
Hàn Mặc Hiên cười khổ. Trộm? Nói thì lúc nào cũng dễ hơn làm. Hoàng đế vắt
óc tính kế dĩ nhiên là chuẩn bị rất chu toàn rồi. Nhìn biểu cảm của hắn, Phiên Phiên biết lời nói vừa rồi của mình đúng là người ngốc nói mê
rồi.
Cứ thế, xe ngựa dần dần ngừng lại, đã về tới phủ thế tử.