[Nguyệt Chi Bộ Khúc Thứ Hai] - Hỏa Nguyệt

Chương 4

Nếu nói đêm qua nàng kì lạ như vậy là vì kinh sợ quá độ, như vậy sau đó cũng không thể luôn bám lấy Nam Cung Hỏa Tiêu. Hỏa Nguyệt ngồi xổm nghĩ thẫn thờ, nàng là tỷ tỷ mà, tuy chỉ lớn hơn Hỏa Tiêu một tuổi mà thôi. Phải có khí thế tỷ tỷ! Nàng nắm tay hạ quyết tâm.

Tuy vẫn nghi ngờ Nam Cung Tu Trúc cố tình dọa bọn nàng, chỉ là học nhiều một vài thứ thật sự là chuyện tốt. Cho nên đối với việc Nam Cung Tu Trúc sắp xếp kế hoạch ban ngày tập võ, ban đêm tập chú, Nam Cung Hỏa Nguyệt đành vô điều kiện chấp nhận. Tuy nhiên từ đấu đến cuối nàng hoàn toàn không định học tập pháp thuật diệt yêu trừ ma gì gì đó.

Thế là, mỗi đêm tối đến, Nam Cung Hỏa Nguyệt khuôn mặt luôn nhăn nhó như khổ qua. Chỉ là Nam Cung Tu Trúc là ai, hắn còn nhiều, rất nhiều biện pháp trị bọn họ, hắn nhìn Hỏa Nguyệt cười nhẹ.

Hỏa Nguyệt lạnh sống lưng, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn."Su phụ định làm gì vậy?"

"Con nói con không muốn học pháp thuật?"Nam Cung Tu Trúc cười dịu dàng, bộ dáng giống như vô cùng ôn nhu thân thiết."Trong Tiêu Hồn Điện này có không biết bao nhiêu oan hồn, con không học pháp thuật, vạn nhất...... Thật là làm sao đây a, thật sự là làm cho người ta khó xử a."

"Con...... Con học!"Nam Cung Hỏa Nguyệt vừa nghĩ tới buổi tối khắp nơi đều là u hồn phiêu đãng, hai đầu gối lại có chút như nhũn ra. Học pháp thuật có thể bảo vệ mình đi, chắc chắn là như vậy, hẳn là vậy.

Khóe miệng Nam Cung Tu Trúc nở ra nụ cười đắc ý, vui vẻ dẫn đầu đi đến điện lớn.

Hỏa Nguyệt cắn môi, tóm lấy góc áo Nam Cung Hỏa Tiêu, tâm không cam lòng không nguyện cũng phải đi đến đại điện.

Nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng, khóe miệng Hỏa Tiêu lại không tự chủ hơi cong lên."Đừng sợ, đệ học xong có thể bảo vệ tỷ."

Chỉ là đệ có thể ở bên cạnh tỷ bảo vệ tỷ cả đời sao? Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hắn một cái, câu nói kia nuốt xuống.

Cam đoan của đứa trẻ thì không thể tin, cho nên cần gì phải mở miệng.

Nam Cung Tu Trúc coi như có lương tâm, sau khi tới đây vài ngày cũng không tiếp tục cho bọn họ xem mấy thứ kỳ quái gì đó. Chỉ rất chăm chú dạy cho bọn họ một ít pháp thuật hàng yêu phục ma, lại dạy bọn họ vẽ mấy lá bùa kỳ quái.

Sao giống Mao Sơn đạo sĩ quá vậy? Không chỉ một lần trong lòng Nam Cung Hỏa Nguyệt nổi lên nghi vấn này.

(AN: Mao Sơn Tông là tên một giáo phái của Đạo giáo, lấy Mao Sơn (núi cỏ mao), nằm ở giữa hai huyện Kim Đàn và Cú Dung của tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, làm tổ đình. Mao Sơn có tên xưa là Cú Khúc Sơn, Địa Phế Sơn, Cương Sơn, Kỷ Sơn. Đây là ngọn núi thuộc hàng động thiên phúc địa nổi tiếng. Mao Sơn Tông kế thừa Thượng Thanh Phái. Đào Hoằng Cảnh là tổ sư đời thứ 9 của Thượng Thanh Phái (không chú trọng phù lục). Sau khi quy ẩn 10 năm tại Mao Sơn, ông sáng lập Mao Sơn Tông (coi trọng phù lục), lấy tên núi làm tên giáo phái.

Mao Sơn được mọi người biết đến với uy danh đệ nhất khưu tà trừ ma, phép thần thông quản đại cao siêu và còn lập đàn, bố trận pháp. Mao Sơn phái có các đời tông sư rất nổi tiếng, qua nhiều thời, sáng tạo ra những pháp thuật xuất chúng, có ảnh hưởng rất lớn đến văn hóa đạo giáo Trung Hoa. Là một môn phái lớn trong tám đại huyền thuật của Trung Quốc với những pháp như: Hành thông linh pháp (đi xuyên tam giới), Luyện cương thi(luyện xác chết thành thi biến nhằm mục đích đưa về quê an táng)... Ngoài những pháp thuật kể trên Mao Sơn oo2n có những trận pháp vô cùng huyền diệu như: Cửu đăng liên hoa trận, cửu tiền bôi đỉnh trận, bát quái trận... Cho đến nay Mao Sơn không còn phát triển rộng rãi như ngày xưa, do quá trình hiện đại hóa của xã hôi, nhưng vẫn còn những người biết và tìm đến học đạo thuật Mao Sơn, hiện mao sơn phái còn hoạt động ở 3 nơi là Trung Quốc, Hồng Kông và Đài Loan(tổ đình thì ở núi Mao -Trung Quốc) có lẽ Mao Sơn đạo phái sẽ không bị thất truyền trong tương lai mai sau.

Do tính chất coi trọng phù chú, đàn pháp mà nó đã có những nghi thức nghi lễ khá hay. Khiến quần chúng bị mê hoặc khi người Thầy đó nếu không phải là Minh sư. Bùa chú nói chung rất mơ hồ, do đó trước khi làm một việc gì đó cần phải xem xét kỹ lưỡng tránh bị lừa gạt)

Thấy nàng lại thất thần, Nam Cung Tu Trúc đi qua, gõ đầu nàng một cái."Đó là gì vậy? Chưa nghe nói qua. Tập trung vẽ bùa cho ta!"Ô ô ô, ôn thần này lại có thuật đọc tâm, thật thê thảm!

"Nam Cung Hỏa Nguyệt, con lại muốn chép Kinh phải không?!"Nam Cung Tu Trúc chịu không nổi người khác gọi hắn là ôn thần.

"Đừng đừng đừng, đồ nhi biết sai rồi!"Nam Cung Hỏa Nguyệt tranh thủ thời gian cúi đầu xuống giả bộ như chăm chú vẽ bùa.

Ỏ Tiêu Hồn Điện vài ngày, nhìn chung cảm thấy thật khoan khoái không ngờ. Ngoại trừ Nam Cung Tu Trúc rất nghiêm khắc ra, hết thảy đều rất đẹp tốt. Nam Cung Hỏa Nguyệt cảm thấy cuộc sống bên ngoài như vậy rất thoải mái, rất nhẹ nhàng.

Đương nhiên, ngoại trừ ngày đầu tiên, nàng cứng rắn ngủ chung trên giường Nam Cung Hỏa Tiêu. Những ngày sau đó, Hỏa Nguyệt lại mang dáng vẻ tỷ tỷ, mỗi người bò lại giường của mình. Sao có thể để cho Hỏa Tiêu xem thường chính mình, nàng mới là tỷ tỷ cơ mà.

Chẳng qua đêm hôm đó, Nam Cung Hỏa Nguyệt ngủ đến nửa đêm, luôn cảm thấy rất lạnh, cho dù đang đắp chăn bông nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh. Cuối cùng, nàng thật sự không chịu được nữa, mở mắt ra muốn nhìn một chút có phải cửa sổ không khóa hay không.

Hình như trước giường có bóng đen, trong nháy mắt tiếp theo, nàng đã bị đánh thức hoàn toàn. Bóng đen?! Nàng mạnh mẽ quay đầu nhìn sang, trước giường trống rỗng, gì cũng không có. Vừa rồi vật kia là?

Lúc nàng đang hoài nghi, mình không phải ngủ mơ mơ màng màng, dẫn đến hoa mắt. Liền không đẻ ý chống lại ánh mắt của Nam Cung Hỏa Tiêu, lại trong sáng không có một chút buồn ngủ, hắn không ngủ hả? Như vậy vừa rồi có phải hắn cũng đã nhìn thấy?

Nam Cung Hỏa Tiêu chống lại ánh mắt nàng, bỗng chốc nở một nụ cười trấn an với nàng. Giống như muốn nói đừng sợ, không có gì nguy hiểm đâu. Chỉ là trong lòng Nam Cung Hỏa Nguyệt Tâm vẫn là gà con, nàng sợ hãi hỏi."Đệ cũng thấy?"

Hỏa Tiêu nhẹ gật đầu, lại nhìn thấy Hỏa Nguyệt trở nên cứng ngắc, tranh thủ nói một câu,"Đừng sợ, là cha mẹ trở về nhìn tỷ."

Cái...... Gì? Cha mẹ? Sau đó Nam Cung Hỏa Nguyệt theo bản năng nghĩ đến, hôm nay cách hôm Hách Liên sơn trang bị diệt, đã được vài ngày. Nói như vậy, trong lòng của nàng đột nhiên nổi lên hai chữ đến,‘chết tiệt’.

Cả người giống như con nhím, tất cả tóc gáy của nàng cũng không tự chủ được dựng đứng.

Nàng đáng thương nhìn về phía Nam Cung Hỏa Tiêu,"Hỏa Tiêu, tỷ muốn ngủ cạnh đệ."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hỏa Tiêu lại một lần nữa biến thành quả táo. Hắn khẽ gật đầu.

Nam Cung Hỏa Nguyệt không có một chút do dự, lập tức nhảy lên, chạy vội tới trên giường Hỏa Tiêu. Bò vào trong chăn bông của Hỏa Tiêu, nàng cảm thấy hình như có vài ánh mắt đang lẳng lặng nhìn hết tất cả hành động của nàng.

Không tự chủ được nắm lấy tay áo Hỏa Tiêu, Hỏa Tiêu bất đắc dĩ cười nhẹ, sau đó vươn tay nắm lấy tay Hỏa Nguyệt. Rồi mới nhẹ giọng an ủi nàng,"Đừng sợ, không có việc gì. Có đệ ở đây."

Trong lòng Hỏa Nguyệt cảm thấy ấm áp, chỉ có ở trong ngực Hỏa Tiêu, cảm giác sợ hãi của nàng mới có thể tốt hơn một chút."Hỏa Tiêu, sau này tỷ ngủ cùng đệ có được hay không?"

Nam Cung Hỏa Nguyệt hoàn toàn vì sợ hãi, nhưng Hỏa Tiêu nghe xong những lời này, mặt quả thực hồng đến sắp nhỏ máu.

Nhưng hắn vẫn gật đầu, đáp ứng."Được."

Hỏa Nguyệt nhìn hắn đáp ứng rồi, lúc này trong lòng mới hơi nhẹ nhõm thở ra, tiếp theo buồn ngủ lại đánh úp tới. Lại dán chặt vào Nam Cung Hỏa Tiêu, lúc này mới từ từ ngủ.

Nam Cung Hỏa Tiêu nhẹ nhàng giúp nàng đắp kín góc chăn, nhìn khuôn mặt nàng ngủ say, độ cong của khóe miệng càng lúc càng lớn.
Bình Luận (0)
Comment