Thái y tên là Trương Trí Tân, là thái y chủ của thái y viện, thái độ làm người ngay thẳng, là một người nhanh mồm nhanh miệng, bất quá mặc dù có đôi lúc nói ra những lời phạm thượng, nhưng lão vẫn được Tư Không Viêm Lưu tin tưởng làm thái y ngự dụng.
Khi Trương thái y vén vén tay áo của Tư Không Vịnh Dạ lên, hết thảy mọi người đều cảm thấy một trận lãnh khí tràn ngập, chỉ thấy trên cánh tay nho nhỏ ấy được phủ kín bởi những vết tím đỏ, vết bầm và vô số những vết sẹo to nhỏ khác, một cánh tay vốn non nớt mềm mại, nhất thời lại vô cùng kinh khủng.
Tư Không Viêm Lưu sắc mặt càng thêm khó coi, trầm mặc mím chặt môi, hiển nhiên là do cực lực kìm nén lửa giận trong lòng.
“Đây ~~~” thái y trừng mắt thật to, một phen cởi toàn bộ quần áo của Tư Không Vịnh Dạ, lộ ra nửa thân trên gầy nhỏ của y. Trên da lộ ra vô số vết thương cùng vết bầm làm cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.
“Đây thật sự là quá đáng, quả thật là ngược đãi cực kỳ tàn ác a! Cư nhiên dám hạ độc thủ với một tiểu hài tử như vậy, thật là không có nhân tính a!” Trương thái y tính tình hơi thẳng, cũng không biết lời nói của mình đã phạm thượng, tức giận đến râu cũng đã run run.
Tư Không Viêm Lưu thần sắc không thay đổi, chính là trong ánh mắt ngày càng tối lại , tựa như hố sâu vạn trượng.
“Hảo hảo kiểm tra những vết thương trên người y, còn phải nghĩ biện pháp để xóa sạch những vết sẹo, và các dấu vết này.” Tư Không Viêm Lưu ngữ khí không chút gợn sóng, lẳng lặng liếc nhìn Tư Không Vịnh Dạ hai mắt nhắm nghiền, trong lòng lại đau đớn vô cùng.
“Vâng, Hoàng Thượng.” Thái y nhìn thấy vị Tứ hoàng tử mình từng gặp nội tâm thập phần đau lòng , động tác vô cùng mềm nhẹ bắt đầu kiểm tra toàn diện Tư Không Vịnh Dạ. Cả quá trình, Tư Không Viêm Lưu nhìn lão không chuyển mắt, thần sắc trên mặt càng ngày càng đen, mày kiếm anh tuấn cũng bắt đầu nhíu lại, lòng buồn bả như mất thứ gì đó.
Trương thái y cởi toàn bộ quần áo trên người Tư Không Vịnh Dạ, tỉ mỉ xem xét vết thương trên người, biểu tình càng ngày càng khó coi. Tư Không Viêm Lưu vẫn im lặng bất động, chỉ có đôi tay dắt phía sau lưng không ngừng nắm chặt lại buông lỏng, hành động này thể hiện trong lòng hắn hiện giờ đang khẩn trương.
Từng giây từng phút của mọi việc, cả phòng đều lâm vào im lặng một cách khó hiểu, mỗi người đều trầm ngâm hít thở yên lặng, tựa hồ chỉ cần thoát ra một âm thanh sẽ ảnh hưởng đến Tư Không Vịnh Dạ đang nằm trên giường.
Những giọt mồ hôi trên trán Trương thái y ngày càng dày đặc, cầm lấy chăn nhẹ nhàng phủ lên người Tư Không Vịnh Dạ, cung kính hướng Tư Không Viêm Lưu mở miệng: “Hoàng Thượng, Tứ điện hạ tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, chính là bởi vì đói khát quá độ, hơn nữa lại bị ghì cổ hít thở không thông trong thời gian dài, cho nên tạm thời hôn mê, không có gì trở ngại.”
“Đói khát quá độ?” Tư Không Viêm Lưu nhíu mày, có chút khó tin nhìn lại Tư Không Vịnh Dạ trên giường. Hắn thật không ngờ Hoàng hậu lại có thể ác độc như thế, không chỉ có ngược đãi y, ngay cả ăn cũng không chịu cho y ăn. Tuy nhiên, Tư Không Viêm Lưu ngẫm lại suy nghĩ của mình, không cho y ăn uống, đó còn không phải là một loại ngược đãi sao, xem ra hoàng hậu tâm địa thật ác độc a. Tư Không Viêm Lưu khóe miệng lộ ra một ý cười lạnh, hoàng hậu, xem ra đây cũng là lúc nên hảo hảo kìm ngươi lại.
“Tâu vâng.” Trương thái y xem Tư Không Viêm Lưu không giận ngược lại còn mỉm cười, biết hắn trong lòng đã bắt đầu tức giận, xem ra lần này hoàng hậu coi như xong rồi, vì thế tiếp tục nói: “Tứ điện hạ này hai năm nay hẳn là không hảo hảo nếm qua thứ gì, sắc mặt nhợt nhạt, thân thể gầy yếu, rõ ràng đây chính là biểu hiện của việc dinh dưỡng không đầy đủ, hơn nữa hai năm nay không ngừng bị ngược đãi, Tứ điện hạ tâm tư lao lực quá độ, cần một khoảng thời gian dài để điều trị, thêm vào điện hạ tuổi còn nhỏ, lại bị tra tấn như thế, chỉ sợ nội tâm sẽ lưu lại ám ảnh, nên Tứ điện hạ tốt nhất nên tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, không nên tiếp xúc với những chuyện thị phi .”
“Vậy vết sẹo trên người y có thể xóa không?” Tư Không Viêm Lưu lo lắng nhất chính là vết thương trên người hắn, một tiểu hài tử, hơn hết lại là hoàng tử, trên người nếu che kín vết sẹo, kia truyền ra ngoài chẳng phải thành trò cười cho kẻ khác sao?
” Hoàng Thượng không cần lo lắng, Tứ điện hạ tuổi còn quá nhỏ, năng lực phục hồi của làn da rất mạnh, tuy những vết sẹo này nhìn dọa người, kỳ thật đều là những tổn thương ngoài da, cũng không phạm vào trong cơ thể,chỉ cần dùng chút dược thượng đẳng, bôi một thời gian, có thể phục hồi như cũ. Bất quá ~~~~” Trương thái y chuyển đề tài: “Đây chỉ là vết thương ngoài da, vi thần lo lắng chính là Tứ điện hạ hai năm nay vừa đúng vào thời kì trưởng thành, nhưng lại dinh dưỡng không tốt, chỉ sợ ~~~ chỉ sợ ~~~” Trương thái y ngừng lại, nhìn Tư Không Viêm Lưu, muốn nói lại thôi, ánh mắt có chút lo lắng.
“Chỉ sợ cái gì?” Tư Không Viêm Lưu ngữ khí lạnh nhạt mở miệng hỏi, cùng vẻ mặt lúc nãy một trời một vực, làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ của hắn.
Trương thái y nhìn sắc mặt hắn, thật cẩn thận mở miệng, trong lời nói tận lực chọn một ít từ ngữ ôn hòa: “Vi thần lo lắng Tứ điện hạ hai năm đói khát này có thể khiến cho phản ứng của y trở nên chậm chạp.” Trương thái y thật sự không thể đối Tư Không Viêm Lưu nói ra từ “nhược trí”, trong lòng lão vẫn phi thường thích Tứ điện hạ vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn này. Mỗi lần giúp Oánh phi nương nương xem bệnh, lão lại cùng Tư Không Vịnh Dạ rất vui vẻ, lão thật lòng thích Tứ hoàng tử không hề yếu ớt này.
“Như vậy, sẽ biến thành nhược trí?” Tư Không Viêm Lưu nói ra một cách cực kỳ thẳng thắn, trong ngôn ngữ lại tỏ dấu hiệu không để ý.
“Không! Không! Vi thần chỉ nói là có thể, có biến thành ~ ách ~ nhược trí, còn phải chờ sau này Tứ điện hạ tỉnh lại mới có thể phán đoán.” Trương thái y vội vàng phủ định. Nội tâm thập phần mê muội, Hoàng thượng lại nghĩ ra ý tưởng kì quái gì, nếu nói hắn vì Tứ hoàng tử khẩn trương, hắn lại lộ biểu tình lạnh nhạt không quan hệ, còn nói hắn không lo lắng cho Tứ hoàng tử, hắn lại vì Tứ hoàng tử không tiếc cùng Hoàng hậu trở mặt, thật sự là làm cho người ta không nắm bắt được.
“Ân, ngươi trở về bốc thuốc, phải hết sức cẩn thận viết đơn thuốc, nghĩ biện pháp làm Vịnh Dạ mau chóng khỏe hơn. Về sau bệnh tình của y liền do ngươi tới phụ trách.” Tư Không Viêm Lưu phất tay, ý bảo Trương thái y lui ra, ánh mắt nhìn Tư Không Vịnh Dạ trở nên ôn hòa hẳn.
“Vâng, bệ hạ. Vi thần cáo lui.” Trương thái y thu thập hòm y dược, lui ra ngoài, trước khi đi quay đầu lại nhìn thoáng qua Tư Không Vịnh Dạ trên giường, vẻ mặt thập phần từ ái.”Về sau người sẽ không còn chịu khổ , phụ hoàng người hẳn là sẽ rất yêu thương người.” Trương thái y trong lòng âm thầm nói với y.
“Xuân Hà, về sau ngươi phụ trách chăm lo việc ăn uống của Vịnh Dạ, theo phân phó của Trương thái y điều trị cho hắn, tận lực làm không được có một chút sai lầm nào.” Tư Không Viêm Lưu đối một cung nữ thanh tú bên cạnh mở miệng, ngữ khí thản nhiên, lại lộ ra sự quan tâm của hắn với Tư Không Vịnh Dạ.
“Vâng, nô tỳ biết, nô tỳ nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố Tứ điện hạ.” Xuân Hà nội tâm phi thường vui vẻ, từ lần trước nhìn thấy Tứ hoàng tử bị mọi người gọi là “cương thi”, nàng liền phi thường thích y, sau này y lại bị đưa vào Hòa Trữ cung của Hoàng hậu, nàng còn lo lắng cho y, hiện tại thì tốt rồi Hoàng Thượng rốt cuộc cũng thừa nhận y, y cũng không phải chịu khổ nữa.
“Trần Tiến Trung!” Tư Không Viêm Lưu ngữ khí đột nhiên trở nên lạnh lùng cứng rắn, không thèm che dấu khí phách vương giả làm cho tất cả mọi người ở đây đều chấn động ngây người.
“Vâng, Hoàng Thượng có gì phân phó?” Trần Tiến Trung cúi đầu, khép nép mở miệng. Hắn biết, Hoàng Thượng nhất định sẽ nghiêm trị hoàng hậu , lần này hoàng hậu lại làm long nhan tức giận, phỏng chừng hậu quả sẽ rất thê thảm.
Tư Không Vêm Lưu sắc mặt nghiêm túc, đôi mắt đen như mực giờ đây lại bị bao phủ bởi một lớp sương mù hỗn loạn, vô cùng u ám, khuôn mặt không giận mà uy nghiêm: “Truyền khẩu dụ của trẫm, lập tức đem hoàng hậu tống vào thiên lao, nhị hoàng tử Tư Không Vĩnh Minh tạm thời giam lỏng trong Hòa Trữ cung, hai người tạm thời bỏ tất cả quan tước, không có trẫm cho phép, không thể khôi phục.”
“Vâng, Hoàng Thượng.” Trần Tiến Trung nội tâm thập phần vui vẻ, bởi vì hắn nhìn thấy sắc mặt Lí Đại Phúc đang đứng một bên nháy mắt trở nên tái nhợt ~~~
Hết chương thứ mười một