Tư Không Viêm Lưu trên mặt từ từ hiện ra hồng ngân năm dấu ngón tay vô cùng rõ ràng, bên má phải bắt đầu hơi sưng.
Cái tát này đánh cho rất nặng, Tư Không Vịnh Dạ cảm giác bàn tay phải của mình đau rát, không thể không nắm chặt thành quyền, để giảm bớt đau đớn.
Tư Không Viêm Lưu kinh ngạc nhìn Tư Không Vịnh Dạ, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve nửa bên mặt vừa bị đánh của mình, nửa ngày không có phản ứng.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trong phòng nhất thời im lặng chỉ còn lại tiếng hai người hít thở, âm thanh lúc này chói tai như vậy, làm cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Trên mặt đau đớn dần dần trở nên rõ ràng, Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Không Vịnh Dạ là vẻ thất kinh, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm.
Một ngọn lửa vô danh trong nội tâm Tư Không Viêm Lưu bốc cháy lên, chậm rãi thiêu hết tính nhẫn nại vốn chả nhiều gì cho cam của hắn.
Nhìn thấy bên trong đôi mắt nam nhân tối tăm thâm thúy lưu chuyển hàn quang lạnh thấu xương có thể đông chết người, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời toàn thân mồ hôi lạnh, hai chân theo bản năng tránh bàn tay nam nhân, muốn lui ra phía sau.
Động tác này, đau đớn ánh mắt Tư Không Viêm Lưu.
Tư Không Viêm Lưu nhẹ nhàng vuốt ve nửa bên mặt của mình, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh: “Ngươi cư nhiên dám đánh trẫm? Trẫm từ lúc sinh ra tới nay, không ai dám chạm một sợi tóc gáy của ta, Vịnh Dạ, lá gan của ngươi thật đúng là càng lúc càng lớn a.”
Tư Không Viêm Lưu bên trong ngữ khí mang theo một tia châm chọc, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra, hắn vẫn đối Tư Không Vịnh Dạ vô cùng sủng ái, trừ bỏ triều chính, hắn cơ hồ là đem toàn bộ tâm lực cùng thời gian ở bên Tư Không Vịnh Dạ, không nghĩ tới cuối cùng lại có kết quả như vậy.
Cái gọi là tâm hàn, đại khái chính là như vậy .
Tư Không Vịnh Dạ cả người lạnh run, có chút hoảng sợ nuốt nuốt nước miếng, cơ hồ muốn trực tiếp bổ nhào vào trong lòng hắn nhận sai, chính là ánh mắt nam nhân hiện tại quá mức đáng sợ, làm cho thân thể Tư Không Vịnh Dạ cứng ngắc không thể nhúc nhích.
Thấy ánh mắt tiểu gia hỏa hoảng sợ mà vô tội, Tư Không Viêm Lưu nhất thời mềm lòng, lửa giận vốn mãnh liệt nhất thời bị cảm giác thương tiếc đè ép xuống, rốt cuộc không có cách nào khác cường quyết với y.
Nhưng Tư Không Viêm Lưu không cam lòng, cứ như vậy bị hung hăng đánh một cái tát, đối hắn đế vương quyền khuynh thiên hạ mà nói, là quá mức khuất nhục, hơn nữa người đánh hắn là Tư Không Vịnh Dạ hắn yêu nhất, Tư Không Vịnh Dạ luôn mồm nói yêu hắn kia, chính là hiện tại lại không lưu tình chút nào dập nát tấm lòng tràn đầy vui mừng của hắn, ngay cả cặn bả cũng không còn lại xíu nào, làm cho hắn cảm thấy chẳng còn mặt mũi.
Vì thế, thừa dịp cơn giận còn sót lại chưa hết, Tư Không Viêm Lưu hạ quyết tâm, túm châm Tư Không Vịnh Dạ đang định chạy trốn, kéo y trở về, trực tiếp đặt trên đùi mình.
Hắn muốn giáo huấn một chút tiểu tử không nghe lời này, làm cho y hiểu được cái gì là quân uy bất khả phạm.
Tư Không Vịnh Dạ bị nam nhân đè lại, thân thể nằm ngang trên đùi hắn thành góc vuông chín mươi độ, mông hoàn toàn đưa lên không trung.
Tư thế như vậy làm cho y cảm giác vô cùng khuất nhục, giống như một búp bê gỗ rối mặc người thưởng thức.
“Buông!” Tư Không Vịnh Dạ quơ tay chân, cuồng loạn quào trong không khí, giống như một con mèo con bị bắt được đang phẫn nộ giãy dụa.
Chính là lực lượng quá mức hênh lệch, Tư Không Vịnh Dạ giãy dụa vô ích, cho dù dùng hết bản lĩnh, thân thể Tư Không Vịnh Dạ vẫn không có chút suy chuyển.
Trường hợp như vậy hoàn toàn trong dự kiến của Tư Không Viêm Lưu, hắn đã hoàn toàn thấy rõ bộ mặt thực của Tư Không Vịnh Dạ, tiểu gia hỏa này không phải tiểu cừu dịu ngoan đáng yêu, mà là một tiểu ác lang đang thu móng vuốt, mặt ngoài đơn thuần ôn hòa, kỳ thật nội tâm rất cường hãn.
Chính là, nói như vậy, hình như càng thú vị mà.
Tư Không Viêm Lưu trên mặt nổi lên một mỉm cười ý tứ không rõ, nâng lên tay phải cao cao, sau đó, hung hăng hướng tiểu mông đáng yêu non mịn vô cùng của Tư Không Vịnh Dạ đánh xuống!
“Ba!” Tiếng đánh lanh lảnh vang lên, Tư Không Vịnh Dạ kêu thảm thiết một tiếng, hung hăng cắn môi dưới, nước mắt bỗng nhiên không thể khống chế mãnh liệt lên, khó mà tin được mình cư nhiên đang bị người đánh đòn.
Tư Không Viêm Lưu bàn tay đánh trên hai nộn nhục co dãn của Tư Không Vịnh Dạ, sau đó lại một lần nữa nâng tay lên.
Nguyên bản mông cánh hoa trắng mềm tròn vo lúc này bị in dấu bàn tay vô cùng rõ ràng, bên ngoài chưởng ấn đỏ đậm là trắng nõn vây quanh có vẻ phi thường nổi bật, lại làm cho Tư Không Viêm Lưu cảm thấy có điểm. . . đáng yêu. (ˉ-ˉ, ác thú vị a, ác thú vị ~ ~ ~)
Tư Không Viêm Lưu phi thường vừa lòng nhìn chằm chằm “Kiệt tác” của mình, mỉm cười lại một lần nữa dùng sức hạ bàn tay. . . Sau đó đoạn thời gian rất dài, cả phòng đều tràn ngập tiếng bàn tay lanh lảnh cùng tiếng cố nén rên của Tư Không Vịnh Dạ, không khí có vẻ “hài hòa” .
Tư Không Vịnh Dạ hai tay nắm chặt quần Tư Không Viêm Lưu, cắn chặt khớp hàm không cho chính mình kêu thảm thiết ra, nội tâm cũng đã đem mười tám đời tổ tông của đại biến thái Tư Không Viêm Lưu này ân cần thăm hỏi n lần. (ˉ-ˉ, hình bọn họ cũng là tổ tông của ngươi. . . )
Tư Không Viêm Lưu dễ sợ, mắt thấy tiểu mông Tư Không Vịnh Dạ vốn đáng yêu trở nên đỏ bừng, Tư Không Viêm Lưu không có một chút ý dừng tay, ngược lại càng đánh càng hăng say, rất có khoái cảm “báo thù”.
Tư Không Viêm Lưu chỉ số thông minh rất cao, nhưng là tình thương lại phi thường thấp. Cho nên, hắn bề ngoài thoạt nhìn trầm ổn đại khí, thực tế nội tâm ngây thơ muốn chết, nhất là khi ở cùng Tư Không Vịnh Dạ bề ngoài hay nội tâm đều ngây thơ như nhau, quả thực chính là hai tiểu thí hài không thể nói lý lẽ.
Mông đã tê dại mất đi tri giác, nước mắt Tư Không Vịnh Dạ tràn ra, cho dù y đã cố gắng mở to mắt hết cỡ, cũng không có cách nào ức chế nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.
Tư Không Vịnh Dạ lúc này mới rốt cục hiểu được, vì sao mà tiểu hài tử trên phim truyền hình bị đánh đòn đều khóc thê thảm như vậy, hóa ra căn bản là không có cách nào khống chế được, là nước mắt từ trong lòng chảy ra.
Bỏ qua cảm giác đau đớn không nói, cái loại khuất nhục cùng bất lực khi bị đánh làm cho người ta khó có thể chịu được, tiểu hài tử cũng vậy thôi. Giống Tư Không Vịnh Dạ sống hai tính cách, nhất là đối với y kiếp trước là lính đánh thuê giết người vô số chỉ đổ máu không đổ lệ, loại khuất nhục này mãnh liệt không bình thường. Y nhất thời ngay cả chết cũng muốn.
Tư Không Vịnh Dạ thập phần hoài nghi linh hồn của chính mình xuyên qua đến thân thể này về sau, thừa hưởng không phải tính cách nguyên bản của mình, mà là tính cách chủ nhân thân thể này, nếu không bản thân vốn vô cùng cường hãn, sao đột nhiên liền trở nên yếu đuối như vậy? Hoàn toàn giống một đứa nhỏ không lớn lên.
Mà trên thực tế cũng đích xác như thế, linh hồn Quan Việt xuyên qua đến thân thể Tư Không Vịnh Dạ về sau, trừ bỏ trí nhớ cùng tư tưởng, cơ hồ tất cả còn lại đều là thuộc Tư Không Vịnh Dạ bản gốc, nhất là tính cách cùng thói quen, y hoàn toàn không khống chế được, nghĩ muốn sửa cũng sửa không được. Này cũng là nguyên nhân y sống trong hoàng cung xa lạ lâu như vậy cũng không bị người hoài nghi.
Nội tâm ủy khuất cùng thân thể đau đớn làm cho y bắt đầu có chút chịu không được, vì thế, Tư Không Vịnh Dạ ủy khuất gục đầu xuống, bắt đầu phát ra tiếng nghẹn ngào, nước mắt lại mãnh liệt vô cùng, Tư Không Vịnh Dạ để nước mắt tung hoành trên khuôn mặt, sàn dưới mặt y cũng ướt một mảng.
Nghe tiếng khóc tiểu tử kia ủy khuất, Tư Không Viêm Lưu nhất thời cơn tức cả người đều tan mất , chỉ còn lại có lòng tràn đầy thống khổ cùng đau nhói.
Hắn kỳ thật không muốn đánh Tư Không Vịnh Dạ, thật sự là hắn cảm thấy Tư Không Vịnh Dạ đối hắn hơi quá đáng, không chỉ có vì một Thượng Quan Lưu Hiên không dính dáng gì mấy lần lừa gạt hắn, thậm chí vì vào Thiên lao không tiếc “sắc dụ” Nhan Tử Khanh biến thái kia.
Hơn nữa, tuy rằng tiểu tử kia luôn mồm nói thương hắn, nhưng là tới thời khắc mấu chốt lại không chút do dự cự tuyệt yêu cầu của hắn, thậm chí còn hung hăng tát hắn một cái. Điều này làm cho hắn suy sụp. Thậm chí hoài nghi Tư Không Vịnh Dạ yêu không phải là hắn, mà là Thượng Quan Lưu Hiên đáng giận kia.
Tư Không Viêm Lưu luôn luôn muốn gió được mưa, sao chịu được suy sụp như vậy, vì thế giận dữ muốn kiên quyết giáo huấn một chút Tư Không Vịnh Dạ, làm cho y đối mình sinh ra tâm lý sợ hãi, như vậy y cũng không dám “hồng hạnh xuất tường”* nữa, “câu dẫn” nam nhân khác .
Người đang yêu đều mù quáng cả.
Vì thế, với ý tưởng đó, Tư Không Viêm Lưu nhất thời xúc động, làm thành trường hợp người ta không biết nên khóc hay nên cười như vậy.
Cái gọi là tình yêu làm lầm đường lạc lối, đại khái chính là như vậy.
Tư Không Viêm Lưu tay nâng lên không trung run rẩy nửa ngày, rốt cuộc đánh không nổi nữa.
Tư Không Vịnh Dạ tiểu mông đáng yêu kia nguyên bản làm cho hắn thèm nhỏ dãi giờ phút này hỗn độn, dấu bàn tay xích hồng sắc trải rộng, trên da thịt trắng nõn như ngọc của y, thoạt nhìn có chút ghê người.
Tư Không Viêm Lưu cảm giác trong lòng mình bị cắt một cái, từ miệng vết thương trung dần dần tràn ra một cảm giác chua xót, Tư Không Viêm Lưu nửa ngày mới phản ứng lại, loại cảm giác này gọi là hối hận.
Hắn đã đáp ứng hảo hảo bảo hộ Tư Không Vịnh Dạ, làm cho y không thể bị một chút thương tổn. Mà hiện tại sự thật cũng chính hắn thương tổn tiểu tử kia, tuy rằng chỉ là đánh mông tiểu tử kia vài cái.
Tay trái đặt ngang ngực Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu đưa y từ trên đùi ôm vào trong lòng, ôn nhu an ủi nói: “Thực xin lỗi, Vịnh Dạ, phụ hoàng vừa rồi rất kích động .”
Tiểu tử kia khóc lê hoa đái vũ, nước mắt lưng tròng giống như hồ nước tràn bờ, hay là bão cấp mười hai. Nước mũi trong suốt dưới cái mũi, thân thể còn không ngừng nấc lên, hoàn toàn mất đi bộ dáng tiểu quỷ ngày thường, nhưng lại có vẻ càng thêm đáng yêu .
Tuy rằng Tư Không Vịnh Dạ khi khóc đáng yêu làm cho người ta đỡ không nổi, chính là, lúc này Tư Không Viêm Lưu không có ý đùa giỡn y, bởi vì Tư Không Vịnh Dạ nhìn thấy mặt hắn tràn ngập hối lỗi xong, khóc càng thêm hung mãnh, đến cuối cùng trực tiếp đem mặt chôn trước ngực hắn, đem tất cả ủy khuất nội tâm toàn bộ hướng tới hắn phát tiết ra, nước mắt nước mũi dính đầy trước ngực hắn.
Mà Tư Không Viêm Lưu luống cuống tay chân ôm Tư Không Vịnh Dạ, dỗ cũng không phải, mắng cũng không phải, nhất thời có chút vô cùng lúng túng.
Trường hợp thật buồn cười.
Nghĩ tới tiểu hài tử đúng là sinh vật khó đối phó nhất trên thế gian. Cảm giác y phục trước ngực mình đã ướt một mảng lớn, Tư Không Viêm Lưu nhất thời có chút khóc không ra nước mắt.
Hết chương thứ bảy mươi chín
hồng hạnh xuất tường*: ta hem biết nghĩa chính xác, nhưng đoán chắc là ý chỉ “ngoại tình” =))