Năm năm sau ---
Trong lúc Dạ Khuynh Thiên tiến công, Nguyệt Nhiễm phòng thủ năm năm thời gian đã trôi qua..
Năm tuổi, cũng đến lúc vào Thái học viện. Năm năm này, Dạ Khuynh Thiên cũng không có thêm hoàng tử, hoàng nữ nào khác, vì vậy Nguyệt Nhiễm vẫn là tiểu điện hạ thần bí nổi danh nhất của Thần Uyển Cung.
Đối với thói quen dậy trễ của Nguyệt Nhiễm mà nói, mỗi ngày phải rời giường trước giờ mẹo là một kiện sự tình phi thường thống khổ.
Ngày hôm đó sắc trời vừa tản sáng, đang lúc Nguyệt Nhiễm mơ mơ màng màng nửa mê nửa tỉnh đã bị Hổ Phách cùng Lưu Ly nắm chính xác kéo từ trên giường xuống hoàn tất việc rửa mặt. Mà lúc này, Dạ Khuynh Thiên đã vào triều từ sớm.
Bất quá chỉ là đi Thái học viện mà thôi, cư nhiên cho hắn mặt long trọng như vậy. Tất nhiên, việc chán ghét nhất là phải mang hài!
Trên tọa kiệu xa hoa lộng lẫy, Nguyệt Nhiễm thoải mái ngủ thêm một lúc, đến khi tỉnh lại đã tới Thái học viện.
Tiểu thái giám Hòa Nhật đang liên tục cằn nhằn phía sau hắn: "Tiểu điện hạ, Thái học viện tiên sinh nghe nói tương đối nghiêm khắc, tiểu điện hạ ngài cũng phải cẩn thận chớ phạm sai lầm."
"Tiểu điện hạ, ngọ thiện hôm nay là trở về Càn Thanh cung dùng hay là nô tài mang đến cho ngài?"
"Tiểu điện hạ.."
"Dừng!" Nguyệt Nhiễm đứng lại, xoay người đối Hòa Nhật câu ngón tay.
Tiểu thái giám rất nghe lời thân mình cúi xuống.
"Ba!" một tiếng thanh thúy, Nguyệt Nhiễm cho hắn một cái tát. Nhìn tiểu thái giám khuôn mặt ngây ngốc, sửng sốt, Nguyệt Nhiễm nói:
"Về sau không cho phép trước mặt bổn điện hạ lải nhải."
Tiểu thái giám ngơ ngác gật đầu, nhìn tiểu điện hạ rời đi. Một chưởng kia không nặng, bất quá lại làm hắn mông lung.
Bên trong Thư quán, có rất nhiều người đều nhìn thấy một màn vừa rồi. Từ lúc bắt đầu, bọn họ vẫn nghển cổ chờ đợi, để được trông thấy vị tiểu điện hạ chưa từng bước chân ra khỏi Tẩm điện trong truyền thuyết. Bọn họ từ hôm qua, liền nghe nói vị Thất điện hạ thần bí này muốn đến Thái học viện, đều đang mong đợi được chiêm ngưỡng phong thái của hắn, bọn họ ngược lại muốn xem, hắn có năng lực gì có thể khiến vị Đế vương lãnh khốc kia đối đãi đặc thù như vậy. Thương Lan quốc tứ vị hoàng tử khác đều đang ở đây, bây giờ chỉ thiếu vị nhỏ nhất này thôi.
Mà Nguyệt Nhiễm ở ngoài Thư quán, nghe được thanh âm ma ma chít chít bên trong, theo bản năng nhíu mày. Thiếu ngủ, trên chân còn phải mang hài, chịu đựng bực bội. Chẳng lẽ còn muốn thừa nhận linh hồn bị nhiều người trong đó oanh tạc? Theo tuổi tác ngày càng lớn, lực lượng của hắn cũng dần khôi phục không ít, thanh âm nhân loại càng ngày càng nhiều có thể xâm nhập vào não bộ của hắn, ở địa phương nhiều người, tuy là có thể che giấu thanh âm của linh hồn, nhưng cũng rất phiền toái. Bất quá, hắn vẫn là nghe không được thanh âm của Dạ Khuynh Thiên.
Sau khi hắn vừa đi vào, tất cả thanh âm huyên náo giống như hộp băng ghi hình đột nhiên mất tiếng. Đối lập rõ ràng như vậy Nguyệt Nhiễm đương nhiên là chú ý đến, đôi mi nhỏ bé thoáng kinh ngạc nhìn quanh bốn phía. Nhất thời, giống như được ước định cẩn thận từ trước, chu vi xung quanh hắn một tiếng lại một tiếng hít khí.
Này thì kinh diễm, hâm mộ, tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt ghen tỵ đều phóng tới chỗ hắn, lại tựa như muốn đốt ra từng cái động trên người hắn.
Trong mắt bọn họ, đứa bé trước mặt này thật sự là Tiên Đồng hạ phàm, tóc dài nhu thuận chỉ dùng một sợi tơ ở phía sau cột chặt, trên trán lộ ra một ngọc bội hình giọt lệ cùng hoa tai màu lam, ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ, khuôn mặt hoàn mỹ khảm thủy nộn, nhất là đôi con ngươi *thương sắc mộng ảo, lại tựa như có thể chiếu rọi ra thiên địa vạn vật, khi hắn nhìn ngươi, phản phất như nội tâm bị hắn xuyên thấu, thế nhưng cũng quá mức *lãnh triệt, cái gì cũng vô pháp có thể lưu lại trong đôi mắt đó. Hắn trên người chỉ mặc một kiện bạch y vô cùng đơn giản, bên hông kéo ngang một đoạn dây lưng, trên y phục không có bất kỳ hoa văn gì, chỉ có cổ áo cùng ống tay áo dùng chỉ bạc thêu phượng hoàng, trình độ tinh vi này chỉ sợ rằng chỉ có *Tú công chuyên dụng của Đế vương mới có năng lực đó.
*thương sắc: Màu xanh biếc, trời xanh.
*lãnh triệt: Lạnh lùng, lạnh nhạt, trong suốt, sạch sẽ; ý chỉ đôi mắt quá trong suốt, sạch sẽ không phản chiếu bất kỳ hình ảnh gì và quá mức thờ ơ lạnh nhạt.
*Tú công: Thợ may vá.
Nhìn thấy một con người mỹ lệ, siêu phàm thoát tục ngoài sức tưởng tượng như vậy, tất cả mọi người vô pháp thốt lên một câu nào, rất sợ làm kinh động đến tiểu Kim đồng lầm lạc xuống phàm trần này.
Không nhìn đến dáng vẻ ngây người như phỗng của bọn họ, Nguyệt Nhiễm trực tiếp tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Rất nhiều người, chắc hẳn đại đa số đều là quan lại đệ tử. Lúc này, hắn ở trong đám người phát hiện một người quen.
Xung quanh người kia rất yên ắng, phảng phất như sự hiện hữu của hắn có thể khiến cho người khác cảm giác rất an bình, cùng hắn một chỗ, không có nóng nảy, tranh cãi ầm ĩ, phảng phất như một thế giới độc lập.