"Tiểu điện hạ, tiểu điện hạ.."
Hòa Nhật ở xung quanh Càn Thanh Cung khắp nơi tìm kiếm Nguyệt Nhiễm. Hạ nhân nhìn dáng vẻ lo lắng của hắn thì biết rõ tiểu thái giám này lại bị chủ tử trêu chọc. Hòa Nhật này làm người thành thật, nói khó nghe một chút là ngu ngốc, hơn nữa rất thích lải nhải, Nguyệt Nhiễm chính là chịu không nối hắn luôn đi theo sau lưng, quả thực là giống như cái đuôi của mình, bất quá thỉnh thoảng cho hắn chút điểm kích thích ngược lại không tệ, liền như cái tát lần trước.
"Tiểu điện hạ, người đang ở đâu mau ra đây đi! Không nên làm khó nô tài.." Hòa Nhật đều nhanh muốn khóc. Trong tay hắn cầm một đôi tiểu hài màu trắng của điện hạ. Nguyệt Nhiễm thích đi chân trần là chuyện mà toàn bộ người trong Càn Thanh Cung đều biết, bây giờ tiểu thái giám bộ dạng khóc không ra nước mắt nhất định là vì Nguyệt điện hạ lại đi chân trần ngắm cảnh Thần Uyển Cung rồi.
Nguyệt Nhiễm cau mày xoa đầu gối sau khi đã một phen vất vả leo lên khối cự thạch.
Hắn lại chạy đến chỗ bờ hồ bên kia. Hắn thích hồ nước này, trong xanh lấp lánh, ánh sáng chiếu rọi xuống tựa như khối ngọc bích, không khí chung quanh tươi mát vui sướng, thanh lương sảng khoái. Mà ngồi trên tản đá lớn này có thể khái quát toàn bộ quang cảnh mặt hồ.
Dạ Tiêu Vũ xa xa đã nhìn thấy một tiểu hài tử mặc bạch y ngồi trên tảng đá lớn, gió nhẹ thổi bay mái tóc dài mềm mại của hắn, giống như thác nước lay động theo chiều gió, lóng lánh quang mang linh động.
Hắn nhớ lại đứa bé năm năm về trước, cũng ngồi trên khối đá kia, thân thể nho nhỏ cơ hồ khiến người lãng quên. Vốn tưởng rẳng chỉ là tinh linh dưới đêm trăng, mà y cũng chưa từng nghĩ sẽ tái kiến, không ngờ rằng còn có thể nhìn thấy hắn ở đây.
Lắc đầu cười, y chậm chậm bước đến.
"Lại một mình đi dạo sao?" y mỉm cười nói.
Nguyệt Nhiễm nghiêng đầu nhìn, nhận ra là thiếu niên sạch sẽ ôn nhuận đã gặp tại Thư quán lần đó. Hắn kinh ngạc mở to hai mắt, người trước mắt áo trắng như tuyết, thanh âm ôn hòa, cùng với hình ảnh thiếu niên năm năm trước gặp dưới đêm trăng như trùng điệp lên nhau.
Đã nói tại sao lại quen thuộc như vậy, nguyên lai là y.
Nhìn cặp thương mâu không tỳ vết, Tiêu Vũ hơi ngẩn ra, sau phục hồi lại tinh thần khẽ mỉm cười, cũng leo lên ngồi trên tảng đá.
"Vị trí này có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp nhất." y nói.
"Đúng vậy." Nguyệt Nhiễm thanh âm trong suốt vang lên, phảng phất như tiếng vọng từ không trung phiêu đãng, không linh thanh tịnh.
Tiếp đến là khoảng thời gian yên tĩnh.
Nguyệt Nhiễm nghĩ đến người nọ chắc là Đại hoàng tử -- Dạ Tiêu Vũ. Thực sự là cùng Dạ Khuynh Thiên chênh lệch rất nhiều. Thành thật mà nói, hắn mặc dù đối với tính cách bá đạo của Dạ Khuynh Thiên không tính là ghét nhưng cũng không hề thích. Hắn không thích bị người khác giam cầm. So với vị đế vương kia, hắn càng muốn tiếp xúc cùng kiểu người này hơn. Bất quá, thật đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính, mỗi người đều không giống nhau.
Chẳng biết tại sao lại nghĩ tới Dạ Khuynh Thiên. Chẳng lẽ năm năm này, sức ảnh hưởng của Dạ Khuynh Thiên đối với hắn lại lớn như vậy?
Hắn luân chuyển bao nhiêu thời không, từng nơi hắn đến bất quá hắn đều cảm giác mình như người qua đường, vội vã mười sáu năm, tựa như một giấc mộng luân hồi. Hắn chưa từng đối với ai động tâm qua, cũng không có đem người nào để trong lòng.
Hắn không có tim, nơi ngực trái là một mảnh trống rỗng. Mạch đập của hắn vĩnh viễn đều như nhau, mặc kệ là vui vẻ hay bi thương, khỏe mạnh hay bệnh tật đều sẽ không biến hóa, bởi vì đó là giả.
Cũng chính vì như vậy, hắn không có cảm giác là mình đang sống, nơi sâu nhất dưới đáy lòng cự tuyệt vì người khác động tâm, nhưng giống như, lại đang mông chờ điều gì đó.
Thời điểm Dạ Khuynh Thiên phát hiện Nguyệt Nhiễm không có tim là lúc hắn hai tuổi. Khi đó, Dạ Khuynh Thiên tuy kinh ngạc nhưng cũng không có biểu hiện gì khác. Chỉ là, không biết có phải là ảo giác của mình, hắn nhìn thấy nơi đáy mắt của vị đế vương lãnh huyết vô tình này lóe lên chút bi thương.
Khi đó, Nguyệt Nhiễm không hề biết rằng, mọi thứ trên đời đều đã được chú định sẵn. Dù cho hắn có chạy trốn đến cùng trời cuối đất, người kia vẫn có thể đem hắn tìm trở về.