"Ân.. Ân.. a!"
Gió đêm xuyên thấu qua song cửa sổ, chui vào màn che kín kẽ, khẽ vén lên một góc giường.
Dưới ánh nến, lộ rõ hình ảnh xung quanh căn phòng, lư hương đặt nơi góc bàn đang tỏa hương thơm ngát dần bị hòa lẫn vào vị đạo của tình dục, cảm giác kiều diễm đến khó tả.
Thiếu niên bị nam nhân áp dưới thân, trên người y đầy vết xanh tím, có nơi thậm chí có viết máu nhàn nhạt, thế nhưng ánh mắt lại tràn đầy mê muội cùng tình yêu, sùng bái và si mê nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn mỹ vô song của người phía trên, đôi môi xinh đẹp yêu mị phun ra đều là ái ngữ cao vút:
"A.. a-- bệ hạ.."
Thiếu niên không ngừng thở dốc, cái miệng nhỏ nhắn lúc đóng lúc mở dụ dỗ nam nhân đoạt lấy.
Dạ Khuynh Thiên ở trên người thiếu niên ra sức, phân thân nóng bỏng giống như một đầu dã thú tràn ngập tính xâm lược, không ngừng tiến nhập nơi tư mật của thiếu niên.
"..."
Thiếu niên thét chói tai, khó khăn thừa nhận xâm nhập bá đạo tận lực thả lỏng chính mình.
Tiếp đến, chính là từng hồi va chạm cùng luật động nguyên thủy nhất, thân giường hơi lay động biểu hiện đầy đủ tình hình kịch liệt bên trong.
Đôi mắt của thiếu niên rất nhanh đã bị hơi nước lấp đầy một mảnh thủy quang liễm diễm. Phân thân bên trong như vô tình đấu đá lung tung rồi lại tràn ngập kỹ xảo tựa hồ chạm đến cả trái tim của hắn. Hắn cảm thụ được bộ phận nơi hai người tương liên dần cọ xát nóng rực như lửa, chân chính cảm nhận được ngay tại lúc này hắn đang được vị cao cao tại thương kia ôm lấy. Cho nên, hắn đem hết khả năng, dùng hết vẻ đẹp của chính mình, phóng túng bản thân, ở dưới thân bệ hạ không cần rụt rè, chỉ cần tận lực nghênh đón y, thỏa mãn y.
"A a.. Thật thoải mái.."
Trong phòng không ngừng vang lên tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ.
* * *
Bóng cây che khuất, ánh trăng chiếu rọi xuống mặt hồ tỏa sáng một mảnh rực rỡ.
Đã vài đêm Dạ Khuynh Thiên không ở, không có người khác quấy rầy, thế mà hắn lại cảm thấy rất buồn chán.
Nguyệt Nhiễm lẳng lặng đứng ở ven hồ, dưới ánh trăng, một thân bạch y của hắn tựa như búp bê đẹp đến bức nhân. Đôi thương mâu như hấp thu hết thảy ánh trăng, trong suốt sáng ngời. Đương khi đôi mắt kia nhìn về phía người, tin tưởng rằng không ai có thể ngăn nổi mị hoặc của nó.
Đột nhiên, trong đầu truyền tới một hồi ý niệm từ xa đến. Hắn có thể cảm nhận được, đó là sát ý, hơn nữa còn chỉ có một người. Mặc dù đối phương ẩn giấu rất tốt, nhưng thông qua phương diện thanh âm từ linh hồn thì không cách nào có thể lừa gạt được hắn.
Thật đúng là cuối cùng cũng để hắn gặp phải loại sự tình này. Bất quá, tới rất đúng lúc, hắn cũng đang muốn kiểm chứng một chút tu vi của mình đã khôi phục được tới đâu.
Lúc này, hắc y nhân giấu mặt đã ẩn mình dưới tàng cây, ngay tại phía trên đỉnh đầu Nguyệt Nhiễm. Vận khí của y rất tốt, đội tuần tra hoàng cung cũng không đi qua nơi này, nếu không đến gần xem sẽ rất khó phát hiện ra y. Sự tình đơn giản vượt quá sức tưởng tượng của y, chỉ cần động một ngón tay, mục tiêu sẽ lập tức bị mất mạng.
Nguyệt Nhiễm trong tay ôm một nhân ngẫu màu băng lam, hắn lay động nhân ngẫu trong tay, lẩm bẩm nói: "Này! Lam, về sau ngươi cũng sẽ có linh hồn của chính mình, có cao hứng không? Ngươi sẽ không lại tĩnh mịch nữa.."
Hắc y nhân lắng nghe thanh âm tựa như dòng suối thanh triệt lại tiến hành đoạn đối thoại quỷ dị, dường như hài tử này đang cùng nhân ngẫu màu lam kia nói chuyện, còn về nội dung, sợ rằng sẽ không có người có thể lý giải được. Bất quá, chuyện này cũng không liên quan đến y, y chỉ cần giết chết mục tiêu là xong việc.
Thế nhưng, cũng chính vì hắn nghe không hiểu, nên hắc y nhân không thể biết được, y sớm bị hài tử thoạt nhìn nhu nhược không chút lực sát thương dưới tàng cây phát hiện, vai diễn thợ săn cùng con mồi tráo đổi cho nhau, mà vận mệnh của y đã định trước là sẽ dừng lại ngay giờ phút này..
Mà y ở trước đêm nay càng sẽ không thể tin rằng, một người có tu vi luyện võ mười mấy năm mà thân thể lại đang dần dần phân rã trước nụ cười của một tiểu hài tử.