Nguyệt Hoa Khuynh Thiên

Chương 24

Máu không ngừng chảy xuống, nhiễm đỏ cây cối, cũng tụ thành một vũng máu trên mặt đất, e rằng nơi đây không bao lâu sẽ sinh trưởng ra một mảng lớn hoa cỏ! Mà đứng chính giữa vũng máu là một đôi hài bạch sắc hoàn mỹ..

Thiếu niên tự nhận là đã xem qua không ít tràng diện, cũng tập võ từ nhỏ chưa bao giờ sợ huyết tinh. Nhưng hiện tại hai đầu gối của hắn lại đang không ngừng phát run đứng cũng không vững, đôi môi cũng run như cầy sấy, không còn cách nào có thể phát âm ra dù chỉ là một chữ. Hắn liều mạng khép lại miệng cũng là phí công.. Trong đầu chỉ quanh quẩn hai chữ: Ác ma!

Ác ma!

Người thường dù cho đối với đối phương có thù hận ngút trời tới đâu cũng sẽ làm như vậy sao? Hơn nữa, kẻ giết người vẫn chỉ là một hài tử không tới sáu tuổi.

Dưới ánh trăng, hài tử bạch y bị máu tươi thấm đẫm mà khóe môi của hắn lại nở nụ cười xinh đẹp như hoa. Cặp thương mâu thanh triệt không một tia ô nhiễm lúc này lại là một mảnh đỏ đậm.

"Ồ, thật là trùng hợp. Bất quá, tiểu hài tử ban đêm không nên đi dạo lung tung." đôi môi đỏ mọng như anh đào lúc mở lúc đóng, thanh tuyến trong trẻo như tiếng vọng từ nơi xa xôi nào đó lúc này lại mang theo quỷ dị trầm thấp khàn khàn.

Hài tử nhìn hắn ngón trỏ khẽ cong, cục thịt trên cây run run một hồi lại hạ xuống sắc đỏ như mưa, tựa như hoa tươi rơi lả tả đầy trời.

Cảnh tượng như vậy, đối với người khác là ác mộng mà ở trong mắt Dạ Khuynh Thiên là nhân gian cảnh trí tuyệt sắc. Nhìn thấy hài tử tuyệt trần đứng giữa vũng máu, môi mỏng của y câu dẫn ra một mạt cười say mê..

Thiếu niên toàn thân cứng ngắt như mất đi sự linh hoạt, duy chỉ có đầu óc lại phi thường tỉnh táo, ở trong tối xoay chuyển. Đột nhiên, sau đầu bị vật gì bắn trúng, mắt tối sầm lại, trước khi mất đi ý thức hắn nhìn thấy trăng tròn huyết sắc nở rộ trên không trung xinh đẹp không chút kiêng kỵ..

Huyết vụ tinh ngọt tung bay đầy trời, đầu lưỡi đỏ thẫm như máu của hài tử khẽ liếm dịch thể chảy tới khóe miệng, vui vẻ cười, hôn nhiên mà yêu mị. Hai con mắt của hắn tựa như có sinh mệnh vậy, dần dần hướng về một phương hướng mà quay lại, đối mặt với con mắt kinh diễm không chút nào che giấu của Dạ Khuynh Thiên.

Vương Phúc lại nhìn đôi con ngươi chuyển động của hắn thân thể dần cứng ngắt, phảng phất như thấy được tử thần đang nhìn chăm chú về phía y, cặp huyết mâu kia ngay cả là người trải qua sóng to gió lớn như Vương Phúc đều cảm thấy đó là đồ vật đáng sợ nhất trên thế gian này! Y giương mắt nhìn về phía Dạ Khuynh Thiên, đã thấy hắn bạc thần câu lên.. cười vui mừng khoái ý?

Vương Phúc không dám tin nháy nháy mắt, sau khi xác nhận bản thân không nhìn lầm, trong lòng chỉ có một ý tưởng: Người điên, đều điên!

Dạ Khuynh Thiên mê muội nhìn chăm chú khuôn mặt của hài tử, đi ra khỏi đại thụ đang ẩn thân.

Hài tử đã liễm đi tiếu ý, khóe môi xinh đẹp ở dưới ánh trăng tỏa sáng rực rỡ, cực kỳ lóa mắt.

Dạ Khuynh Thiên kinh diễm trong mắt không lui cứ như vậy trắng trợn mà nhìn hắn, thanh âm trầm thấp mang theo hưng phấn không dễ dàng phát giác: "Nguyệt nhi, ngươi thật sự là cùng trẫm càng ngày càng giống nhau rồi!" quả thật giống với những việc mà Dạ Khuynh Thiên đã từng làm.

Vương Phúc kinh ngạc đứng ở phía sau, trong đầu không ngừng biến đổi hình ảnh trong trí nhớ.

Giống! Quá giống!

Tràng cảnh huyết tinh trước mắt cùng mười lăm năm trước là cỡ nào tương tự!

Một vài hình ảnh hiện ra, thiếu niên đầy người là máu đứng bên long ỷ, mang theo nụ cưới ngông cuồng ngạo mạn, miệt thị chúng sinh như chiếu cáo thiên hạ: Ngôi vị hoàng đế của trẫm chính là đoạt như thế, ai muốn khiêu chiến với trẫm!

Tại trên long ỷ, một khối thi thể đã sớm thành một đống máu thịt be bét, cơ thể rõ ràng bị tàn phá không chịu nổi cho thấy đây chính là Tiên hoàng.

Trong trí nhớ, trên mặt đất của Ngâm Long đại điện, vô số vết máu đan xen nhau tạo thành một bức họa vĩnh viễn không phai mờ, cũng trở thành ác mộng mười mấy năm qua của Vương Phúc.

Đại đế Khuynh Thiên của Thương Lan Quốc từ đó về sau có danh hiệu 'Tử thần' lan xa ngàn dặm khắp Thương Vũ đại lục.

Mà nay, hài đồng yêu mỹ đang đứng trên vũng máu kia, nhất định chính là phiên bản năm đó của bệ hạ!
Bình Luận (0)
Comment