Nguyệt Nhiễm vừa bước vào tẩm cung, liền chứng kiến một chuyện đáng sợ.
Chỉ thấy trên long sàng rộng lớn, nằm một thiếu niên đang khỏa thân, sắc mặt trắng xanh, trên người đều là vết tích xanh tím, bộ phận dưới đùi có bạch trọc đã khô cạn, xem ra vô cùng thê thảm. Bởi vì trên cổ hắn có một vòng dấu vết xanh tím rõ ràng, có thể thấy được là hắn bị ghìm chết.
Nguyệt Nhiễm chán ghét nhíu mày, yên lặng đứng không lên tiếng.
Dạ Khuynh Thiên còn nằm trên giường, trông thấy hắn tiến đến, chỉ liếc mắt nhìn hắn, tùy ý khoác kiện áo choàng bước xuống giường.
Chỉ là cái liếc mắt này, làm cho trái tim nhỏ của Nguyệt Nhiễm phát lạnh. Cặp mắt kia.. Đáy mắt phiến đỏ, tràn đầy băng lãnh, phảng phất như muốn xuyên thấu linh hồn người khác.
"Ba! Ba!" Dạ Khuynh Thiên vỗ tay hai tiếng, Vương Phúc tổng quản cùng với một đám thị nữ đúng lúc tiến vào, cũng đông thời thức tỉnh Nguyễt Nhiễm đang ngây người.
Đem thi thể trên giường mang đi, đổi lại sàng đan sạch sẽ, xử lý mọi thứ đâu vào đấy chưa đầy mấy nhịp thở, trong lúc làm càng không phát ra một chút tiếng động, mỗi người biểu tình thong dong, không có một tia kinh ngạc hay hoảng sợ. Thật không hỗ là kẻ hầu hạ bên người Dạ Khuynh Thiên. Nguyệt Nhiễm không chút nghi ngờ, nếu có người phát sinh một chút động tĩnh, nhất định sẽ bị Dạ Khuynh Thiên xử chết tại chỗ.
Dạ Khuynh Thiên được một đám thị nữ vây xung quanh đi đến mộc dục, thân thể thon dài màu mật ong xích lõa tiến vào trong nước, thoải mái mà hưởng thụ thị nữ hầu hạ, thỉnh thoảng lại cầm lên chung rượu thưởng thức cùng với món ngon.
Từ sau khi hắn tự tay giết chết Thương Lan quốc chủ, cuộc sống của hắn càng thêm xa hoa, hắn nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, quốc gia của hắn, quyền lực của hắn, hậu đại của hắn, đều chỉ là món đồ chơi trong tay hắn mà thôi. Mà Thương Lan quốc, dưới sự thống trị của hắn cũng rất nhanh đã xưng bá cả khối đại lục.
Nguyệt Nhiễm nhìn xem hồ tắm lớn đến quá mức, trước đây khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã liên tiếp thán phục không thôi, lớn như vậy, đây căn bản là cái hồ bơi cỡ nhỏ.
Thị nữ rất nhanh thối lui, chỉ lưu lại hắn cùng với Dạ Khuynh Thiên.
Nguyệt Nhiễm đi tới bên cạnh cái ao, 'Từ trên cao mà nhìn xuống hắn'. Dạ Khuynh Thiên duỗi tay ra, "Ùm" một tiếng Nguyệt Nhiễm rơi thẳng vào trong nước, một trận bọt nước bắn lên tung tóe.
Nguyệt Nhiễm nổi lên mặt nước, lắc lắc đầu nhỏ, trong mắt ẩn chứa tức giận nói:
"Dạ Khuynh Thiên, ngươi cái tên hỗn đản này."
Thanh âm du dương linh hoạt kỳ ảo quẩn quanh khắp gian phòng. Nếu có người nghe được thanh âm như vậy, coi như bị mắng chửi cũng cảm thấy xứng đáng.
Dạ Khuynh Thiên tà tà cười, kéo hắn phóng đến trên đùi mình, chế trụ đầu của hắn hôn xuống. Lần này không phải như lần trước nồng nhiệt nhưng đúng lúc thì dừng, mà là kịch liệt, quay cuồng như thủy triều dâng lên cắn nuốt lấy hắn. Dạ Khuynh Thiên đầu lưỡi rất nhanh đảo qua hết thảy mọi ngõ ngách trong khoan miệng, đồng thời câu dẫn chiếc lưỡi đinh hương của hắn cùng múa. Thẳng đến khi Nguyệt Nhiễm bị hôn đến thở không nỗi, giãy dụa cũng chỉ phí công. Lấy cái thân thể nhỏ bé của hắn làm sao có thể phản kháng được, chỉ cầu cho hắn không phải bởi vì hôn khiến hít thở không thông mà chết.
Đây không phải là tình dục, đơn thuần chỉ là muốn phát tiết.
Nam nhân này là dã thú sao? Thật là đáng sợ! Nguyệt Nhiễm lần đầu tiên ở trong lòng xuất hiển khủng hoảng.
Rốt cuộc đôi môi lẫn nhau cũng tách ra, Nguyệt Nhiễm hai mắt trắng dã, giữa đôi môi lại lộ ra một sợ chỉ bạc, phảng phất như chưa được thỏa mãn, Dạ Khuynh Thiên lại lưu luyến trên đôi môi anh đào sưng đỏ của hắn mà liềm qua liếm lại mấy lần.
Nguyệt Nhiễm trông thấy, đáy mắt Dạ Khuynh thiên sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt đã từ từ bình ổn lại.
Nguyệt Nhiễm hung hăn trừng mắt liếc y. Dạ Khuynh Thiên nguy hiểm nheo mắt, thanh âm càng thêm trầm thấp, phảng phất mang theo một tia nguy hiểm:
"Trẫm không phải đã nói, cấm không được phép nhìn trẫm như vậy rồi sao?"
Giọng nói kia, dĩ nhiên mang theo sát khí băng lãnh.
Nguyệt Nhiễm nhìn loại ánh mắt này của y thì càng hoảng sợ. Hắn cảm thấy, chính mình như cá nằm trên thớt, lật lên cái bụng trắng, chờ hắn tới làm thịt. Nghĩ đến điểm này, hắn lập tức giật mình.
Nhưng cảm giác được cự vật đang để ở bụng dưới hắn, không khỏi hắc tuyến. Người này..
Cái này gác sang bên không nói đến, ham muốn của Dạ Khuynh Thiên luôn luôn đến một cách bất chợt mà kỳ quái.
"Phụ hoàng," thanh âm du dương không giống của hài đồng vang lên.
Dạ Khuynh Thiên nhìn hắn, thúc giục hắn nói tiếp.
"Ngươi có phải hay không nghĩ muốn giết người?" vừa rồi mấy lần cảm nhận được sát khí, căn bản không phải là ảo giác.
"Ngươi biết?" đã như vậy, cần cân nhắc có nên lưu lại hắn hay không.
Nguyệt Nhiễm ngưng thần liếc mắt, "Ngươi, chẳng lẽ.."
Dạ Khuynh Thiên không có trả lời, nhưng thái độ trầm mặc đã làm cho Nguyệt Nhiễm hiểu được.
Cái nhân loại này, chỉ sợ vì che giấu một thân Huyết tinh Sát khí mà đem chuyển nó thành tình dục a!
Người như vậy, nhất định trải qua rất nhiều giết chóc khó có thể tưởng tượng. Bằng không, thì là trúng phải lời nguyền nào đó. Lấy Dạ Khuynh Thiên cao ngạo tự kiềm chế, sao có thể coi trọng một hài tử như hắn cơ chứ!