Nguyệt Loan Loan

Chương 1

Vương Gia thôn nằm ở phía tây huyện Đại Lĩnh, phải đi qua một con sông mới tới. Con sông đó bị người trong thôn xưng là sông Diêm Vương, chỉ là vì mỗi khi đến mùa mưa nước sông sẽ đột nhiên dâng tràn, mỗi năm đều có người chết chìm trong sông, cho nên người trong thôn mỗi ngày đều phải thờ phượng một lần, biểu thị tâm ý, cầu xin cho các hương thân trong thôn có thể sống an lành. Người trong thôn khi trời tối đều không dám qua sông, vì liên quan tới truyền thuyết quỷ thần, tin thì sẽ linh, không tin cũng không có chuyện gì, nhưng thứ này hơn phân nửa vẫn dọa người.

Vương Đại Ngưu là một người nổi danh trong thôn, sinh ra đã có một thân hình tốt, cao thước tám, hai vai săn chắc hữu lực có cơ thịt, một tay có thể nhấc được cối xay bằng đá ở đầu đông của thôn, làn da tráng kiện màu đồng cổ, một người có sức lao động tốt như vậy ở nông thôn cũng không thấy nhiều, cũng nên nói là đến lúc cưới vợ rồi, nhưng trách cũng chỉ trách tướng mạo của y, một bộ dạng giống như Trương Phi như vậy thì cũng không có cô nương nào nguyện ý gả cho, lại thêm Vương Đại Ngưu này là một cô nhi, trong nhà trừ một gian phòng một mẫu đất thì tài sản gì cũng không có, nên càng không có cô nương nào nguyện ý cùng y.

Vương Đại Ngưu tướng mạo dọa người, thật ra thì trong lòng không xấu, vô cùng hàm hậu, biết tướng mạo của mình không đẹp mắt nên yêu cầu chọn vợ không cao, chỉ cần thân thể không bệnh không tai, có thể làm việc, hoàn cảnh trong nhà thì không quan trọng lắm, còn có một điều quan trọng nhất là mông phải bự, nghe dì ở cách vách nói nữ nhân mông to thì có thể sinh được nam oa oa. Nhìn Vương Đại Ngưu dọa người như vậy, nhưng lại rất yêu thương hài tử, hài tử trong thôn luôn nguyện ý chạy tới chỗ y, vì Vương Đại Ngưu mỗi lần đi lên huyện trở về đều mua mấy xâu kẹo đường cho chúng.

Căn nhà tranh của Vương Đại Ngưu là tài sản duy nhất mà cha y trước khi qua đời đã để lại, những thứ khác đều tiêu sạch để chữa trị cho lão nhân rồi. Căn nhà tranh này nằm ở phía đông của thôn, cách con sông đó không đến một khắc, vào mùa hạ người trong thôn thà đi tới nhánh sông Nhạn Giang cách thôn mấy dặm tắm rửa cũng không nguyện tắm ở đây, Vương Đại Ngưu gan lớn, trước giờ không cố kỵ điểm này, thường xuyên vào đêm hạ đến dòng sông tắm rửa, hứng gió, tắm hết khí nóng toàn thân, để ngủ một giấc ngon, để hôm sau tiếp tục làm việc.

Vào giữa tháng tám, trong không khí ban đêm vẫn còn lưu lại sự nóng bức của ban ngày. Vương Đại Ngưu thoát sạch y phục, toàn thân quang lõa đến tảng đá lớn nằm cạnh bờ sông, tay nhấc hòn đá, lòng bàn tay đều là nhiệt khí, vốn đang đầy nhiệt huyết y nhanh chóng thả tay trượt xuống sông. Nước sông không sâu lắm, khi Đại Ngưu đứng thì nước có thể ngập tới thắt lưng y. Lúc này Vương Đại Ngưu nằm trong dòng nước, không ngừng động chân để bản thân bảo trì tình trạng nổi trên mặt nước. Nước sông vì cả một ngày phơi nắng nên vẫn còn giữ lại độ ấm, được dòng nước âm ấm chảy qua thân thể, Vương Đại Ngưu thoải mái rên rỉ một tiếng, nhắm mắt lại tận hưởng sự thanh nhàn khó có được.

Một hắc ảnh từ trong rừng xông ra, từ hướng của huyện Đại Lĩnh mà tới, hắn đi qua sông Diêm Vương, rồi dừng lại, lặng lẽ tránh sau tảng đá mà vừa rồi Vương Đại Ngưu đã đụng tới, tảng đá này thật ra không lớn, nhưng hắc ảnh này lại có thể nhanh chóng ẩn nấp bản thân, Đại Ngưu vẫn đang hưởng thụ trong dòng sông không nhìn thấy sự tồn tại của hắc ảnh đó.

Ngâm cũng lâu rồi, Đại Ngưu đứng dậy, đám cá nhỏ xung quanh chạy đến tìm mồi cắn cắn trên lông chân của Đại Ngưu, ngứa ngứa nhột nhột khiến Đại Ngưu cười lớn. Y đi đến trước tảng đá lớn, trên đó đặt y phục, khăn và quả bồ kết mới của y. Trên bầu trời không có ánh trăng, chỉ có chút tia sáng lấp lánh của vì sao, ở vùng nông quê tiếc nên không đốt đèn, thị lực của Đại Ngưu trong bóng tối cũng rất tốt, y chuẩn xác lấy được khăn và bồ kết mình cần, nhưng không nhìn thấy nhân ảnh ẩn núp sau tảng đá. Nhân ảnh cẩn thận di động vị trí của mình, từ một góc độ khác lén nhìn Đại Ngưu.

Thần kinh Đại Ngưu vốn rất đơn giản, không chút cảm nhận được bản thân đang bị nhìn trộm, y vẫn giống như bình thường tắm rửa. Vương Đại Ngưu và những nông dân khác không giống nhau ở chỗ y rất yêu sạch sẽ, cho dù là mùa đông cũng phải theo định kỳ nấu nước tắm, cho nên trên thân thể của Đại Ngưu không có mùi hôi thường thấy của nông thôn, ngược lại còn thêm chút vị thơm của bồ kết, người khác hay nói y lãng phí thứ châm lửa tốt này, y lại không để ý, dù sao sức lực lớn, đến lúc cần lại lên núi chẻ củi là được.

Đại Ngưu vắt khăn lên vai, bóc ra một chút bồ kết, phủ ở trước ngực, y cúi đầu tỉ mỉ xoa lên, tấm lưng mịn màng săn chắc vì thế hoàn toàn lộ ra, bị hắc ảnh đang ẩn nấp sau tảng đá nhìn thấy rõ ràng. Trên lưng vẫn còn lăn vài giọt nước, làn da một tầng ẩm ướt, dưới ánh sao như phủ lên một tầng ngân sắc. Nương theo vận động của Đại Ngưu, từng giọt nước tinh nghịch trượt từ cổ y, thuận theo cột sống chảy xuống, sau đó là thắt lưng săn gọn, bờ mông tròn trịa. Hai chân của Đại Ngưu dạng ra, cho dù trong bóng đêm, làn da trắng mịn trong bắp đùi vẫn có thể nhìn thấy rất rõ. Giọt nước đáng yêu trượt qua phần đùi xinh đẹp, rồi rơi thẳng xuống mặt nước, gợn lên một trận sóng lăn tăn. Có thể là phía trước đã rửa xong rồi, Đại Ngưu đang ngâm trong nước lại trồi ra, xung quanh y hình thành một tầng bọt màu trắng, y lại cầm khăn quấn lấy bồ kết, tay trái kéo lên trên, rồi tay phải lại kéo xuống dưới, cứ thế qua lại ma sát, làn da ở bả vai vì liên tục bị dùng lực mà hồng lên, bắp thịt ở vai phải cũng gồng lên, tràn đầy sức sống. Khi Đại Ngưu đang tắm rửa vẫn luôn thích tìm vui, ha ha hát tiểu khúc của thôn quê, hoàn toàn không nghe thấy tiếng thở dốc kịch liệt sau tảng đá kia. Giống như một con mèo, hoặc là con lang đã nhắm chuẩn con mồi, hắc ảnh chậm rãi di động, dưới tình huống Đại Ngưu hoàn toàn không có chuẩn bị mà nhào lên, Đại Ngưu không kịp kinh hô đã bị người đó điểm vào á huyệt.

Vương Đại Ngưu kinh hoảng mở trừng mắt, y không biết là kẻ nào tấn công y, hay là tại sao lại tấn công y, sẽ không phải muốn giết người diệt khẩu đi. Đại Ngưu bị cái bóng hắc sắc nắm chặt thắt lưng, vòng qua phía trước, để mặc Đại Ngưu giãy dụa. Hắn nhấc Đại Ngưu mang lên bờ, vứt Đại Ngưu lên mảnh đất mọc đầy cỏ xanh. Mông Đại Ngưu chạm đất, y cảm thấy phần dưới đau nhói một chút, xém nữa đã rơi nước mắt. Y đợi cơn đau này trôi qua, liền ngẩng đầu nhìn rõ nam nhân trước mặt này. Ánh sao chiếu xuống không thể nhìn thật rõ, nhưng là đôi mắt của nam nhân này sáng như con dao mổ heo của đồ tể ở trấn trên, bờ môi mỏng cắn chặt lại, nhìn không ra hỉ nộ, một thân trường bào màu tối, cũng không nhìn rõ màu sắc, hắn đứng ở đó, giống như một vị thần, thái độ khinh khi nhìn Đại Ngưu toàn thân quang lõa. Dưới nhãn quang nam nhân, Đại Ngưu quên cả sợ hãi, xấu hổ chiếm thượng phong, y co ro người lại, muốn tránh khỏi ánh mắt của nam nhân.

Nam nhân nhào lên thân thể Đại Ngưu, áp chế tứ chi vì sợ hãi mà muốn giãy dụa của Đại Ngưu. Động tác của hắn đơn giản mà nhanh chóng, lật người Đại Ngưu lại, kéo mở y sam của mình, không có bất kỳ tiền hí (chuẩn bị trước khi làm) nào, phốc một tiếng, Đại Ngưu chỉ cảm thấy bản thân bị đâm vào một cây trụ gỗ cự đại, nội tạng dường như muốn bị dồn ra khỏi thân thể, cực đại đau đớn lan tràn trong thần kinh, y mở to miệng, phát ta tiếng gió hư hư, giống như thanh âm khi cánh cửa gỗ cũ kỹ được đóng lại. Nam nhân hoàn toàn không cố kỵ tới Đại Ngưu vì đau đớn mà co rút, cánh tay cường mãnh hữu lực của hắn nắm tay Đại Ngưu cố định lên đỉnh đầu y, hai chân kẹp chặt hai bên thắt lưng Đại Ngưu, để phòng ngừa Đại Ngưu vì đau đớn mà muốn bò về trước tránh khỏi hắn. Trên trán nam nhân tiết ra từng giọt mồ hôi, rơi xuống tấm lưng quang lõa của Đại Ngưu, y phục nửa thân trên của hắn chỉnh tề, khí tức bình ổn, rất khó tưởng tượng hắn đang hưởng thụ loại khoái cảm nóng bỏng. Bao chặt lấy hắn là nội bích nóng bỏng, xúc cảm như tơ lụa, co duỗi mang tính đàn hồi, khiến một kẻ trước nay luôn lãnh tĩnh như hắn cũng dần dần giải phóng một hơi. Đại Ngưu mở to mắt, dường như ngay một giây tiếp theo con mắt đó sẽ nứt ra, hai tay của y không ngừng cào cấu vào đám đá cỏ phía dưới, như để phát tiết ra sự đau đớn của thân thể, huyết dịch hòa lẫn với bùn đất thấm đẫm đầu ngón tay. Nam nhân ngẩng cao đầu, bầu trời đầy sao hiếu kỳ quan sát sự mập hợp nguyên thủy nhất này, nơi này không có địch nhân, không có kẻ thăm dò, không có bất cứ thứ gì có thể bán đứng hắn, hắn yên tâm đem hết tâm trí tập trung vào việc này, mang hết khoái lạc giao phó lên nông phu dưới thân này, đó là một loại cực đỉnh, khoái lạc chưa từng được thể nghiệm, thân tâm giống như được chắp thêm đôi cánh, du ngoạn lên chín tầng mây. Nương theo một tiếng rên dài của nam nhân, dịch thể nóng rực tràn vào thân thể của Đại Ngưu, tại chỗ kết hợp rỉ ra nhiệt dịch hỗn hợp trắng đỏ. Nam nhân ngồi trên người Đại Ngưu, như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn ngắm Đại Ngưu đã hôn mê. Thân thể này tựa như có một loại ma lực nào đó, trong lúc Đại Ngưu hôn mê còn bài xích dị vật tự bên ngoài, lại vận động trong nội bích này, vật cự đại của nam nhân thêm một lần lên đến đỉnh, không cần suy nghĩ, thuận theo bản năng, nam nhân chìm vào trong thế giới cực lạc hoàn mỹ. Nam nhân không có sở thích kì quái gì đó, chỉ một tư thế mà hắn dùng tới hai canh giờ, cho đến khi nhiệt tình đều đã được thỏa mãn mới rời khỏi thân thể tiêu hồn này. Đại Ngưu đã chìm sâu vào trong hôn mê, nam nhân nhìn ra xa, đi đến cạnh tảng đá, cầm lấy y phục vải thô của Đại Ngưu phủ lên cho y, lại nghĩ nghĩ, lấy ra một miếng vàng nhét dưới người Đại Ngưu, rồi đến bờ sông rửa mặt, cuối cùng nhìn lại một lần người nam nhân vừa rồi còn cùng hắn mưa rền gió giật, nhảy lên một thân cây, mấy lần phóng bước rồi tiêu thất trong bóng đêm. Đại Ngưu trong lúc hôn mê còn đau đớn rên hừ hừ, một tư thế duy trì quá lâu khiến thân thể y cứng ngắc.

Khi trời tờ mờ sáng Đại Ngưu mới tỉnh lại, đã từng nghe nói qua mấy gia đình đại hộ trong thành có sở thích luyến đồng, nhưng những luyến đồng này đều là oa oa non nớt mười một mười hai tuổi, nào có ngờ được bản thân một đại hán cao to cường tráng thế này lại bị người ta, người ta xâm phạm như vậy, giống như nam tử lấy sắc thị nhân bị người coi thường, nghĩ tới đây, Đại Ngưu hung hăng đấm lên mặt đất bên dưới, nước mắt nóng hổi cũng không thể khống chế được nữa mà rơi xuống. Khóc một hồi lâu, Đại Ngưu mới ngừng lại, nhìn xung quanh căn bản không có ai, y rất mừng là người khác không ai biết chuyện này, sắc trời cũng đã sáng tỏ, một lát nữa sẽ có xe bò đi qua đây lên huyện Đại Lĩnh, nghĩ tới cái gì đó Đại Ngưu bỗng đỏ mặt một trận lại tái nhợt một trận, y cẩn thận quan sát tứ phía, phủ áo lên đi tới bờ sông, cả người đều trầm vào sông. Đại Ngưu dìm mình trong nước, lòng nghĩ cứ như vậy chết đi cho xong, nhưng bản năng cầu sinh khiến y vào lúc cuối cùng vẫn nổi lên, toàn thân đầy bọt nước thần sắc đờ đẫn. Y cúi lưng, ngón tay vươn ra đưa vào động khẩu xấu hổ kia, dẫn dịch thể đó ra ngoài. Y hung hăng moi móc, hoàn toàn không thèm để ý đến màu đỏ trong nước càng lúc càng đậm, sau đó Đại Ngưu lại trầm vào nước khóc lớn, đợi khi y leo lên bờ lần nữa thì đã hoàn toàn khống chế được tình tự của mình. Y còn không thể chết, lão Vương Gia (diêm vương) vẫn còn chừa lại cho y mạng nhỏ này, trước khi cha y qua đời đã căn dặn y nhất định phải thành hôn, hiện tại y còn chưa có được hài tử để nối dõi tông đường, thì nói sao y cũng không thể chết được.

Đại Ngưu mặc y phục chỉnh tề rồi lảo đảo ngả nghiêng rời khỏi chỗ này, căn bản không chú ý tới miếng vàng dưới người y, thứ lấp lánh sáng này sau khi Đại Ngưu rời đi thì bị đám thỏ đi ngang qua nhặt về cất giấu, ở đây lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đại Ngưu miễn cưỡng trở về nhà, vì đi bằng đường nhỏ, nên không đụng phải người nào, vừa về nhà, thì không còn chống đỡ nổi liền ngất xỉu trong vườn.

Khi đường trắng trên chân trời bị ẩn dưới đám mây để mặt trời lộ ra chiếu đỏ, thì người trong thôn đã bắt đầu lục tục vội vàng. Khói bếp bắt đầu dâng cao, trong đó còn kèm theo vài tiếng gà kêu chó sủa, một ngày bình thường của hương thôn cứ như vậy bắt đầu trong không khí bình hòa.

“Đậu phụ đây……. Đậu phụ, đậu phụ ~ tươi mới đây ~ ~” Nương theo tiếng rao gọi nhịp nhàng, một lão đầu bán hàng rong thấp bé từ phía tây đi tới. Thôn tử không lớn, một con đường xuyên suốt từ đông sang tây, Vương Ma Tử là người duy nhất bán đậu phụ trong thôn, mỗi ngày trời vừa sáng thì hắn liền gánh gánh đậu phụ đi qua con đường này.

“Dừng lại, dừng lại, cho ta hai khối đậu phụ.” Vương Ma Tử vừa đi mấy bước đã bị ngăn lại.

“Ta nói dì ngốc này, tiền đậu phụ hôm qua ngươi còn chưa trả đó.” Vương Ma Tử bỏ gánh xuống, mở nắp tre lên, nhận lấy cái bát sành của một nữ phụ trong niên, múc vào hai khối đậu phụ.

“Ai, ngươi đó, ta lúc nào thiếu tiền ngươi đâu. Này, bốn đồng đó, không thiếu đi.” Thân hình nữ phụ cồng kềnh, gương mặt phè phè.

“Này này, ngươi làm gì đó.” Đại ma hàng xóm của nữ phụ trung niên cũng đi ra, “Ngươi chỉ có một gian hàng mua bán nhỏ như vậy, cứ bán chịu như thế thì làm sao sống nổi.” Đại ma không để ý đến nữ phụ trung niên, quay người nói với Vương Ma Tử, “Cho ta một khối là được.”

“Ai, hàng xóm kế bên mà, không sao.” Trên mặt lão hán là nụ cười chân thành.

“Ai ~” Đại ma than thở, “Cứ cái tính này của ngươi, nên cả đời mới không cưới nổi vợ, niên kỷ đã lớn như vậy rồi, sắp tới lúc bước nửa chân vào mộ rồi, ngươi nói nên làm sao đây?”

“Không sao, không phải còn có Đại Ngưu sao.” Lão hán nhận tiền, lại nhấc gánh lên.

“Nói tới Đại Ngưu, đó là một hảo hài tử, đáng tiếc có tướng mạo như vậy, không thì cũng có thể tìm một người vợ tốt.”

“Ai, mấy năm nay may mà có Đại Ngưu giúp ta, nếu không thân thể xương cốt này không chịu nổi rồi.” Lão hán cũng than thở, “Ngươi giúp đỡ trông chừng điểm này, đừng để cho y phải giống như ta a.”

“Một hài tử tốt như thế, để ta tính xem.”

“Ai, ngươi đi về trước đi, ta đi đây.” Lão hán lại đi tiếp, bắt đầu rao đậu hủ của ông. Mấy chuyến cũng đi sắp tới trưa, trên gánh vẫn còn hai khối đậu hủ chưa bán hết, Vương Ma Tử cũng không tính đi bán nữa, cứ lấy đem cho Đại Ngưu ăn. Trong thôn này, Vương Ma Tử không vợ không con là một lão nhân cô quả, Đại Ngưu cũng là cô nhi không cha không mẹ, hai người giúp đỡ lẫn nhau, cũng tựa như là hai ông cháu.

Lão nhân đi đến nhà Đại Ngưu ở phía đông, kỳ quái phát hiện cửa nhà Đại Ngưu mở rộng, từ xa nhìn thấy nông cụ của Đại Ngưu vẫn đặt trước cửa, xem ra Đại Ngưu hôm nay không xuống ruộng. Đại Ngưu trước giờ đều là hài tử tốt cần cù, hôm nay không đi làm có thể là do xảy ra chuyện gì. Nghĩ tới đó trong lòng Vương Ma Tử liền khẩn trương, gia tăng nhanh cước bộ, gấp đến muốn lộn nhào. Đến trước cửa, ông mới nhìn rõ được Đại Ngưu ngất xỉu trong vườn, lão nhân vội bỏ gánh xuống, chạy qua.

“Đại Ngưu, Đại Ngưu, sao vậy, tỉnh lại đi.” Lão nhân rờ lên trán của Đại Ngưu, nóng hầm hập, liền dọa ông hoảng hốt. Trong thôn này không có đại phu xem bệnh, bình thường đều là đợi nhờ đại phu tạm bợ, nếu không thì phải lên huyện Đại Lĩnh tìm đại phu ở y quán, nhưng ở đây đều không phải là người dư dả, nào có tiền mà đi y quán tìm đại phu? Lão nhân khẩn trương vội hô hoán cầu cứu, nhưng hàng xóm cạnh nhà Đại Ngưu gần nhất cũng cách một khoảng, không có ai có thể nghe được tiếng gọi xuy yếu của lão nhân. Lão nhân bất đắc dĩ đành bỏ Đại Ngưu xuống chạy đi tìm cứu binh.

Không bao lâu Vương Ma Tử chạy về theo sau là một đám người, một nữ phụ ăn mặc như đại tiên đi đến cạnh Đại Ngưu.

“Ai da, đây là đụng phải hồ tiên đại nhân rồi, phải mở đàn tế bái thôi.” Tiếng nói sắc nhọn của nữ nhân kích vào tai người khác phát đau.

“Tránh ra, tránh ra.” Một thanh niên đẩy đám người ra xông vào. “Chớ nghe mấy lời bậy bạ của ả, Đại Ngưu có thể là bị thương hàn rồi. Ta đem thuốc lần trước cha ta uống chưa hết tới đây này, cho Đại Ngưu uống một lần là tốt rồi.” Thanh niên trên người mặt áo quần ngắn, mày rậm mắt to, làn da màu nâu sậm, hai mắt như ưng có thần, là bạn thân từ nhỏ chơi với Đại Ngưu.

“Ngươi……” Đại tiên y phục ngũ màu lục sắc phẫn nộ nhìn thanh niên, nói không ra lời, vì lần trước cứu người thất bại, ả đã trở thành trò cười của toàn thôn. Đại Ngưu là đứa nhỏ mà mọi người trong thôn đã chứng kiến đến trưởng thành, nên ai ai cũng lo lắng, cũng không có người nào đi chọc ghẹo nữ nhân đáng thương này. Thanh niên cầm thuốc đi nấu, người tại đó đều vội vàng mang Đại Ngưu vào trong nhà.

Trong căn nhà tồi tàn vô cùng, trừ một chiếc giường, một chiếc bàn, một chiếc ghế rách nát, còn thì ngay cả thêm một thứ để ngồi cho người khác cũng không có.

“Mọi người đều đi ra đi, để Đại Tiền ở lại là được, người nhiều cũng không có tác dụng.” Một đại thím cách Đại Ngưu gần nhất lên tiếng, những người khác thấy không có chuyện lớn gì cũng lục tục trở về. Trong nhà chỉ còn lại Vương Ma Tử và bà, nhặt khăn ướt ở ngoài vào, dùng nước giếng rửa sạch rồi đắp lên trán cho Đại Ngưu, “Đây là làm sao a? Sao đột nhiên lại bệnh, còn ngất ở trong vườn.” Bà vừa chiếu cố Đại Ngưu vừa hỏi Vương Ma Tử ở bên cạnh.

“Ta đâu biết? Ta thấy đậu phụ cũng gần hết rồi nên muốn đem cho y một khối, không ngờ lại đụng phải y đang cái dạng này.” Vương Ma Tử đem gánh gánh vào trong vườn, cũng cùng đại thím hàng xóm chiếu cố Đại Ngưu.

Đại thím là một người tốt nhiệt tình, bà thấy Đại Ngưu sốt cao lợi hại, sợ xảy ra chuyện gì liền cởi ngoại y của Đại Ngưu ra, muốn giúp y lau thân thể để hạ nhiệt. Đại Ngưu trong lúc phát sốt có thể là cảm thấy quá nóng không thoải mái, khó chịu lay động, làn da màu cổ đồng phủ lên một tầng mồ hôi mỏng, chân mày nhíu chặt, tiếng rên rỉ khó chịu cũng vô tình phát ra. Đại thím và Vương Ma Tử nghi hoặc nhìn lẫn nhau, luôn cảm thấy Đại Ngưu hôm nay có gì đó bất đồng, họ không hiểu cái gì là hương diễm, quyến rũ, nhưng Đại Ngưu vì phát sốt mà vô ý biểu hiện ra mị hoặc cũng vẫn khiến họ có cảm giác. Đại thím xấu hổ đỏ mặt, đều đã là người năm sáu chục tuổi rồi, vội bỏ đồ trong tay xuống rồi đi ra ngoài.

Vương Ma Tử cảm thấy kỳ quái, dù sao cả hai cũng là nam nhân, không có nghĩ gì, liền muốn giúp Đại Ngưu lau người. Làn da của Đại Ngưu bị lá cỏ và đá vụn đâm và rạch tạo ra rất nhiều vết thương nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không thấy. Vương Ma Tử cũng rất đau lòng, trên người của hài tử này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đại Ngưu phát sốt cao không cảm nhận được tất cả những gì đang xảy ra, toàn thân đau đớn đến muốn lấy mạng, còn có loại sỉ nhục bí mật này khiến y chỉ muốn trốn tránh, không muốn tỉnh lại.

Vương Hữu Tiền là bạn nối khố từ nhỏ tới lớn với Đại Ngưu, hắn nấu thuốc dưới sự giúp đỡ của đại thím, rồi bưng vào cho Đại Ngưu uống. Vừa vào phòng liền thấy Đại Ngưu đang nằm trên giường, tấm lưng và cánh mông quang lõa trong không khí, Vương Ma Tử đã đi ra ngoài giếng lấy nước, Đại Ngưu là hoàn toàn ở trong đường nhìn của Vương Hữu Tiền. Bộ dạng mặt đỏ mày nhíu của Đại Ngưu so với trước đây hình như đã bất đồng, còn phải nói cái gì bất đồng, hắn cũng nói không ra.
Bình Luận (0)
Comment