Nguyệt Loan Loan

Chương 15

“Canh giờ nào rồi?” Cơ Doanh Đế ngủ mê, nhưng ác mộng liên tục quấy nhiễu khiến ngài không ngủ ngon, ngồi dậy hỏi nội thị ngoài trướng.

“Hoàng thượng, còn nửa canh giờ nữa là tảo triều. Ngài ngủ thêm nửa canh giờ nữa đi.”

“Không cần, giúp ta ngồi dậy.” Sau khi rửa mặt thay long bào đội hoàng quan, Cơ Doanh Đế với thân thể càng lúc càng suy kém ngồi cạnh bàn nghỉ ngơi, “Trời còn chưa sáng sao.”

Nội thị một bên ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trời đã mông lung sáng rồi, đèn trong phòng cũng đã không còn ác được ánh sáng mặt trời nữa, hoàng đế làm sao vậy? Không có người nào dám lên tiếng, Thường công công lặng lẽ nói gì đó với một tiểu công công, tiểu công công cẩn thận lùi lại, sau đó quay người đi ra.

“Canh giờ nào rồi?”

“Còn nửa cảnh giờ nữa mới lên triều, hoàng thượng ngài nghỉ ngơi một chút đi.” Thật ra Thường công công đứng bên trái Cơ Doanh Đế, nhưng Cơ Doanh Đế không quay đầu sang hướng Thường công công để tìm người.

Một lát sau ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, Yến Lục cầm theo rương thuốc, nhìn căn phòng đầy cung nữ thái giám, nhíu mày, “Hoàng thượng, tại hạ muốn xem chẩn cho ngài, có phải nên bảo tất cả mọi người lui xuống không.”

“Đều lui xuống đi.” Đám người như thủy triều tản xuống, Yến Lục đến trước mặt hoàng đế. “Quá mức rồi.” Nói xong lấy tay huơ huơ trước mặt Cơ Doanh Đế, “Trẫm có thể nhìn thấy được cái bóng của tay, nhưng không nhìn rõ góc cạnh.”

Yến Lục trầm mặc, “Hoàng thượng, thứ cho tại hạ nói thẳng, tại hạ đã không thể giúp gì nữa rồi.” Lấy châm ra khỏi rương thuốc, “Ta chỉ có thể giúp ngài tạm thời hồi phục thị giác trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng chỉ trong vòng hai tháng, sau đó hoàng thượng ngài có thể không còn nhìn thấy cái gì nữa.”

“Có cách nào khiến ta có thể nhìn thấy trong nửa năm không?”

Yến Lục ngừng động tác trên tay, “Có, nhưng biện pháp hơi cường liệt một chút, cần phải dùng đến cổ trùng. Thân thể hiện nay của ngài, ta sợ…….”

“Nếu như dùng đến nó thì còn lại mấy tháng?”

“Bốn tháng.”

Cơ Doanh Đế ngừng một chút, trầm mặc rất lâu, “Vậy thì dùng đi, chuyện trẫm phải làm còn nhiều, không làm xong ta cũng không yên tâm mà đi.”

“Ta cũng cần chuẩn bị một chút, mấy ngày này hoàng thượng cần dưỡng thân thể, biện pháp này rất mạnh, ta sợ ngài chịu không nổi.”

Thời gian tảo triều Cơ Doanh Đế miễn cưỡng chống đỡ bản thân, đại thần ở dưới vẫn một mảng hỗn loạn, tấu chương quan trọng không hỏi, chuyện lập thái tử thì rất náo nhiệt, mấy vị hoàng tử tự tiến cử một lượt, Cơ Doanh Đế nửa mở mắt nhìn đám người cãi qua cãi lại, đợi thời gian đã xấp xỉ, Cơ Doanh Đế mới lên tiếng.

“Trẫm còn chưa chết đâu, chuyện lập thái tử để sau hãy nói. Gần đây thân thể trẫm có chút khiếm an, nên để cho ngũ hoàng tử Cơ Nguyên phò trợ trẫm, Tả tướng cần phải nhắc nhở thêm.” Đại điện một mảng tĩnh mịch, các đại thần cúi đầu, dùng dư quang khóe mắt đánh giá lẫn nhau, “Không sự bãi triều, trẫm thật sự mệt mỏi.”

Cơ Doanh Đế phất tay bãi triều, chúng thần tả hữu nhìn nhau, rồi quay người ra khỏi đại điện, một lát sau thì tụ lại nhóm năm nhóm ba, vừa đi vừa rù rì, Tả tướng gọi Cơ Nguyên lại.

“Đừng hỏi ta, chuyện này tảo triều hôm nay ta cũng mới biết được, một lát ta sẽ đi gặp phụ hoàng.”

“Vậy thần đợi tin của ngũ hoàng tử.” Tả tướng Lý Tử Viễn đưa mắt tiễn Cơ Nguyên đi, đứng ở nơi đó rất lâu, Uy Vũ đại tướng quân Hà Tiến không biết lúc nào đã đứng sau lưng Lý Tử Viễn.

“Nhị hoàng tử bảo ta giúp hắn, ngươi sao lại liên kết với ngũ hoàng tử.”

Lý Tử Viễn khóe môi co giật, quay người đánh vào đầu Hà Tiến, “Ngươi tên ngốc này, không thể nhỏ tiếng một chút sao, sợ người khác không nghe thấy ngươi nói hả.”

Hà Tiến bị đánh kêu ai ai, “Tử Viễn, ngươi nhẹ chút, còn có người kìa, còn có người kìa.”

“Ngươi còn biết là có người sao.” Lý Tử Viễn nhìn xung quanh, có thể đã quen nhìn thấy Tả tướng và tướng quân thỉnh thoảng lại gây nhau, những kẻ xung quanh nên làm gì thì vẫn lo làm đó, căn bản không ai chú ý bên này. “Ngươi cũng thu liễm một chút đi, nơi này không phải là mẩu đất ba phần trên núi của ngươi, đừng cho người khác thấy được cái thóp để nắm, đến chết cũng không biết tại sao lại chết.”

“Ta cũng không quen, ai bảo ngươi nhất định muốn ta tới. Đau chết ta rồi, ngươi làm gì mà đánh mạnh như vậy.” Hà Tiến lớn đầu như thế, còn làm động tác y chang như một tiểu hài tử.

“Thật sự đánh đau lắm sao? Nói ngươi ngốc, ngươi cũng ngốc thật?” Thấy Hà Tiến đau đến nhăn mày, Lý Tử Viễn còn thật sự cho rằng mình đánh quá nặng tay, vội vàng giúp tên kia xoa xoa.”

Hà Tiến lập tức chộp lấy cánh tay của Lý Tử Viễn, “Hắc hắc, bị ta bắt được rồi nga?” Cung nữ xung quanh nhìn thấy thế thì trộm cười, Uy Vũ đại tướng quân là sơn đại vương mà tướng gia xuất mã đi quy thuận về, quy về triều đình liền dán theo Tả tướng gia, giống y như một hài tử.

Lý Tử Viễn đỏ mặt, “Ngươi bỏ tay ra không?” Híp mắt lại, dọa Hà Tiến nhanh chóng buông tay, hắn biết rõ công phu của Lý Tử Viễn, Lý Tử Viễn trong mắt Hà Tiến mà nói là thuộc loại phẫn trư ăn lão hổ.

“Nhị hoàng tử nói gì với ngươi?”

“Muốn ta đi đánh trận.”

“Hắn muốn bức ta mà, ngươi không có đáp ứng cái gì chứ hả?”

“Không không, ta một chút cũng không thích tiểu tử đó, nói chuyện toàn văn thơ trang nhã, cười khiến ta đau cả răng. Ta nói ta thật sự muốn đi đánh trận, ở trong cung lâu như vậy ta sắp sinh bệnh luôn rồi.”

“Ngu ngốc, thật sự là thứ ngu không tả nổi.” Lý Tử Viễn quay người rời khỏi hoàng cung, sau lưng là Hà Tiến đi theo cử nhử lải nhải. Người lão hoàng đế vừa ý nhất là ngũ hoàng tử, nhưng thân phận của ngũ hoàng tử thấp kém, mẫu thân chỉ là một nữ tử ngoại tộc, mà đại hoàng tử có Chấn Thiên tướng quân Lưu Toàn nắm nửa binh phù làm chỗ dựa, Nhị vương gia có tên Hữu tướng cổ hủ thâm căn kia, đội này không dễ chọn, nếu đứng sai bên, nhẹ thì mất chức quan, nặng hơn, thì mất đầu, hắn quay lại nhìn tên ngốc nghếch đang cười ha ha sau lưng, thật không nên kéo tên này về. “Bỏ đi bỏ đi, quân đến thì tướng ngăn, nước đến đắp đê. Người xưa nói loạn thế xuất anh hùng, cũng là cho ta một cơ hội.”

“Ngươi nói cái gì vậy?”

“Nói ngươi ngốc.” Hai người nhao nhao đi xa dần.

Hạ triều xong, Cơ Doanh Đế dưới sự dìu đỡ của Thường công công trở về ngự thư phòng, Cơ Nguyên sớm đã đợi ở đó rất lâu, thấy Cơ Doanh Đế liền cong người quỳ bái.

“Đứng lên đi.” Chỉ vào Thường công công. “Ngươi lui xuống, bảo người ngoài cửa canh chừng cho ta, không có lời nói của ta ai cũng không được phép tiến vào.”

Thường công công lui xuống, Cơ Nguyên rót trà cho Cơ Doanh Đế. “Phụ hoàng, sao lại đột nhiên gọi ta về, còn bảo ta giám quốc? Còn bệnh của ngài nữa, rốt cuộc đây là chuyện gì?”

Cơ Doanh Đế uống hớp trà, đột nhiên cảm thấy không thuận cổ, nghẹn ho ra, Cơ Nguyên vội vàng lại gần, “Phụ hoàng?!” Trên chiếc khăn trắng tinh trên tay Cơ Doanh Đế, có một vết máu thật lớn.

“Đừng gọi, chuyện này không thể để cho người khác biết, qua một lát sẽ tốt thôi.” Chùi sạch vết máu bên khóe miệng, “Đợi một lát là tốt rồi, đừng kinh sợ, về sau làm hoàng đế rồi, phải biết học cách che giấu bản thân.”

“Phụ hoàng, ta……..” Cơ Nguyên tiêu dao đã quen, thật sự không có tâm tư muốn làm hoàng đế.

“Được rồi, được rồi, trẫm biết tâm tư của ngươi, từ nhỏ trưởng thành bên cạnh trẫm, trẫm hiểu rõ ngươi. Ngồi đi, trẫm có vài chuyện muốn nói với ngươi, những chuyện mà ngươi nhất định phải biết.”

“Phụ hoàng, ta…….”

“Đừng xen mồm, một lát nghe ta nói, đừng nói gì cả. Đi vào lấy rương trong ám thất ra cho ta.”

Thuận theo hướng tay Cơ Doanh Đế chỉ, Cơ Nguyên lấy ra một cái rương màu đen, giao cho Cơ Doanh Đế. Cơ Doanh Đế đặt rương lên bàn, nhưng không mở ra. “Nguyên Nhi, phụ hoàng biết ngươi không thích bị các quy củ trong cung trói buộc, nhưng trẫm không có chọn lựa nào nữa. Đại hoàng huynh của ngươi tính tình đôn hậu, tuy là trưởng tử, nhưng không sinh ra để làm hoàng đế, nhị hoàng tử, tính tình đa nghi, tuy có tài khiển tướng nhưng không thể dung người, trẫm không yên tâm giao giang sơn lại cho nó, có nó, các ngươi đều không có chỗ dung thân.”

“Nhưng mà đại hoàng huynh……”

“Nghe trẫm nói xong, hiện tại trong triều nhìn thì bình tĩnh, là vì trẫm còn ở đây, mấy năm trước mưa thuận gió hòa, quốc khố còn có dư dả, nhưng mấy năm nay, tai họa liên miên, đại thần trong triều câu kết chiếm hữu của riêng, quốc khố đã không đủ nữa. Nguyên Nhi, trẫm nói thật với ngươi, quốc khố, đã không đủ được một vạn lượng bạch ngân.”

“Cái gì?” Cơ Nguyên biết trong triều tham ô hoành hành, nhưng không ngờ lại đến mức độ này.

“La cái gì mà la, ngồi xuống, phải ra dáng một vị quân chủ. Phương bắc lại sắp dấy lên chiến sự, ngày mai thủy lợi Hoàng Hà lại cần tiền, còn có chi tiêu thường ngày trong cung, trẫm xin lỗi ngươi, không thể để lại cho ngươi một thái bình thịnh thế.”

“Phụ hoàng……” Cơ Nguyên bị chấn động, hắn không biết nguyên lại tình huống đã tồi tệ đến mức độ này.

“Vốn trẫm không muốn ngươi làm hoàng đế gì cả, làm hoàng đế có cái gì tốt chứ, người khác đều bảo hoàng đế quyền khuynh thiên hạ, có tề nhân chi phúc, nhưng có ai biết làm hoàng đế, lại không phải chỉ vì một người, mà là hoàng để của toàn thiên hạ bách tính, đối với người bên cạnh mà nói, vĩnh viễn đều đứng sau bách tính……”

Cơ Doanh Đế ngây ngây nhìn Cơ Nguyên, trong thoáng chốc, giống như lại nhìn thấy nữ tử dám nói dám làm kia, đôi mắt giống y nhau, “Trẫm từng đáp ứng mẫu thân của ngươi, sẽ không để ngươi ngồi vào vương vị băng lạnh này, nhưng trẫm không còn biện pháp, trẫm không thể mở mắt nhìn giang sơn Đại Hạ cứ như vậy sụp đổ, trẫm cuối cùng vẫn ích kỷ như vậy, mẫu thân của ngươi, sợ là đến khi trẫm xuống hoàng tuyền cũng sẽ không tha thứ cho trẫm.”

“Mẫu phi?” Cơ Nguyên bị lời nói của Cơ Doanh Đế làm cho có chút hồ đồ, trong ký ức của hắn, Cơ Doanh Đế và mẫu phi của hắn vĩnh viễn đều là bộ dáng tương kính như tân, nhưng lúc này, từ trong lời nói của Cơ Doanh Đế, thì hình như ngài có tình cảm rất tốt với mẫu phi.

“Cũng đã đến lúc nên nói với ngươi rồi.” Cơ Doanh Đế mở chiếc rương trên bàn, bên mép rương bị ánh sáng chiếu lên chói lọi, xem ra là thường xuyên được sử dụng. Cơ Doanh Đế chậm rãi lấy một cuộn tranh, để Cơ Nguyên từ từ mở ra. Cơ Nguyên há to miệng, nữ tử trong tranh, có tám phần giống hắn.

“Phụ hoàng, đây là ai?”

Nữ tử trong tranh, một thân quân trang, cầm kiếm đứng thẳng, mày mắt mang ý cười, Cơ Doanh Đế kích động vuốt ve bức tranh. “Nàng luôn hoạt bát tự tin như thế, trời không sợ đất không sợ, xem đi, ta mang nhi tử tới rồi, nó giống y nàng, từ nhỏ đã là đứa quỷ láu lỉnh, quen sống tự do, cũng không thích bị các quy củ quản chế. Tính cách rất tốt, nếu không phải nàng nghịch ngợm mặc nam trang trà trộn vào quốc tử giám, ta sao có thể gặp được nàng, bao nhiêu năm như vậy rồi……”

“Phụ hoàng, đây là…..” Lời tình ý Cơ Doanh Đế thầm thì nói với nữ tử trong tranh, Cơ Nguyên nghe thấy rất chấn động.

“Nàng mới là mẫu thân chân chính của ngươi, đáng tiếc, đến khi nàng chết, trẫm cũng không thể cho nàng một danh phận, là trẫm nợ nàng, trẫm, nợ nàng thật sự rất nhiều.”

Cơ Nguyên trừng to mắt nhìn nữ tử trong tranh, “Làm sao có thể, mẫu phi của ta, mẫu phi của ta rõ ràng là…..” Cơ Nguyên nói không ra lời, mẫu phi của hắn Hoàn Nhan Hồng Ngọc là người Khiết Đan, tóc vàng mắt nâu, hắn một chút cũng không kế thừa tướng mạo của mẫu thân, từ nhỏ hắn cũng từng nghi hoặc, cũng từng tự điều tra, nhưng không ngờ chân tướng sự việc lại là thế này, “Trong tranh này, lẽ nào chính là Lưu Yến?”

“Đúng, trẫm biết ngươi từng tra qua, xác thực không thể ngờ có thể tra được nhiều như thé, người năm đó nên giết đã giết, lưu đày đã lưu đày, gần như không còn ai nhớ rõ nữa.”

“Là mẫu phi nói với ta.”

“Cái gì? Nàng nói cái gì với ngươi?” Cơ Doanh Đế híp mắt lại.

“Mẫu phi từng nói người mà cả đời này phụ hoàng yêu thương chính là Lưu Yến, những người khác đều chỉ là công cụ.” Cơ Nguyên bình tĩnh nói, trải qua sự kích động ban đầu, hắn đã trấn định lại, đều là những chuyện xưa cũ, hắn không nguyện phí lực để bi hay hỉ, nữ nhân trong tranh đã cho hắn sinh mạng này, nhưng mẫu phi mới là người nuôi dưỡng hắn.

Cơ Doanh Đế nhắm mắt lại, “Mẫu thân của ngươi, là tiểu nữ nhi của Chấn Thiên tướng quân, nàng từ nhỏ đã tinh ngịch, khi quốc tử giám chiêu sinh nàng đã tiền trảm hậu tấu đi báo danh, còn khảo thí vào……”
Bình Luận (0)
Comment