Nguyệt Loan Loan

Chương 8

Thập Tam đi rồi, khi Đại Ngưu tỉnh lại thì bên cạnh trống không, Đại Ngưu phẫn hận, nhưng không có phương hướng để hận. Vương Ma Tử cẩn thận đứng ngoài cửa sổ nghe ngóng, rất lâu không thấy động tĩnh mới cẩn thận đẩy cửa vào, thấy Đại Ngưu đỏ mắt ngồi ngây ngốc trên giường, sắc mặt tái nhợt, tóc tai tán loạn, thân thể nửa đắp chăn lộ ra những vết bầm tín, hai mắt ngây dại nhìn phía trước.

Hai mắt ngấn lệ, Vương Ma Tử nuốt nước mắt đi tới cạnh Đại Ngưu, đẩy Đại Ngưu nằm xuống, Đại Ngưu giống như đã mất hồn, tùy ý Vương Ma Tử bài bố.

“Đại Ngưu, sẽ tốt thôi mà.” Nói xong Vương Ma Tử cũng không biết nói gì nữa, ông không thể nghĩ ra cái gì để an ủi hài tử này. “Nghỉ ngơi đi, ngươi còn trẻ tuổi, sẽ tốt thôi, sẽ tốt thôi.” Nói xong lão nhân đi ra chuẩn bị nước rửa ráy cho Đại Ngưu, câu nói đó lan tỏa trong không khí, không ai hồi đáp.

Bệnh đến như núi đổ, bệnh muốn đi phải mất thật lâu, lần trước Đại Ngưu bị bệnh không điều dưỡng tốt, lần này lại bệnh không nhẹ, thêm ngọn lửa phiền muộn trong lòng, bệnh lần này kéo dài dai dẳng mất một tháng. Vương Ma Tử già rồi, không thể xuống ruộng nữa, hiện tại cỏ trong ruộng đã mọc quá đầu, không có lương thực thì làm sao trôi qua mùa đông? Cầm chén thuốc nhìn Đại Ngưu trầm mặc thần tình trì trệ, Vương Ma Tử than dài, rồi lại gấp, thân thể Đại Ngưu không tốt, cũng không cách nào xuống ruộng.

Còn về người xa lạ đêm đó, trong thôn cũng đồn đại ầm ĩ một trận, lâu rồi thì cũng bị đám người quên lãng, mọi người đều nói Đại Ngưu vì chuyện nhà cháy mà trong lòng ôm sầu, bệnh không dậy nổi, cũng chẳng ai quan tâm đến bệnh tình của y. Chỉ có Hữu Tiền nghĩ tới những hành động của mình, trong lòng không dậy nổi tư vị gì, luôn cảm thấy có lỗi với Đại Ngưu.

Thấy mọi người đối với chuyện của Đại Ngưu đã không còn để trong lòng lắm, Hữu Tiền liền thấy lễ phẩm lặng lẽ đi đến nhà Vương Ma Tử. Lúc đó Vương Ma Tử sớm đã bán xong đậu phụ, đang ở trong vườn nhà dọn dẹp. Đại Ngưu thân thể không tốt, đã nằm trên giường một tháng, luôn sầu muộn trong nhà cũng không tốt, ông nghĩ nhân thời tiết đẹp, dọn vườn một chút, để Đại Ngưu ra ngoài sưởi nắng.

“Vương gia gia.” Hữu Tiền nhìn tứ phía không người mới chui vào vườn lão nhân.

“Hữu Tiền?” Mấy tháng không ai đến nhà, Hữu Tiền đến liền khiến lão nhân cao hứng, có Hữu Tiền nói với Đại Ngưu, có lẽ Đại Ngưu sẽ tốt hơn một chút, “Nhanh vào nhà ngồi đi.”

Hữu Tiền cầm lễ vật vào nhà, nhìn xung quanh đồ đạt đều được đặt trên một chiếc bàn không mấy chắc chắn ở dưới gốc táo. “Làm gì vậy, cần ta giúp không?”

Lão nhân đang rầu một mình thì không cách nào mang được Đại Ngưu ra ngoài, liền trực tiếp nói với Hữu Tiền, “Thấy trời đẹp, Đại Ngưu lại một tháng không ra khỏi nhà, muốn đem y ra vườn sưởi nắng, có lẽ tâm tình sẽ tốt lên, bệnh cũng sẽ khỏi.”

“Ưm.” Hữu Tiền đáp ứng một tiếng rồi theo lão nhân vào nhà, khi nhìn thấy Đại Ngưu Hữu Tiền cũng bất giác xót lòng. Sắc mặt Đại Ngưu vàng vọt, hai mắt vô thần mở lớn, không còn ra dạng gì, thân thể ốm không thể tả, hai hàng xương sườn cũng lộ ra, râu dưới cằm vì rất lâu không cạo, gần như đã che kín nửa gương mặt. “Làm sao mà bệnh thành cái dạng này.”

“Ai.” Lão nhân than thở, giúp Đại Ngưu mặc xong y phục, “Giúp một tay, chúng ta dìu y xuống giường.” Dưới sự giúp đỡ của Hữu Tiền và lão nhân, Đại Ngưu cũng xuống được giường, giống như con rối bị mang ra ngoài vườn ngồi lên ghế.

Lúc này đã đến tháng chín, bầu trời tháng chín vừa cao vừa xanh, trong vắt như thủy tinh, khí hậu khô ráo thoáng mát, lá cây trên cây đã phiếm lên ánh sáng màu vàng, vì đầu thu nên vẫn còn chưa rụng, ngược lại trông cứ giống như từng đóa hoa, nở đầy trên cây. Dù cảnh có đẹp hơn nữa cũng không rơi được vào mắt Đại Ngưu, bị một nam nhân xâm phạm cũng không tính là gì, y tự khuyên mình cứ coi như bị chó cắn một phát, nhưng nhà không còn rồi, một trận lửa lớn thiêu rụi chút tưởng niệm và hy vọng cuối cùng mà nương y đã lưu lại, nhận thức này khiến Đại Ngưu thật sự như bị khoét rỗng, y không nhìn thấy hy vọng, không tìm thấy phương hướng, để mặc chính mình trầm mê.

“Đại Ngưu, nhà cháy rồi thì chúng ta dựng lại, đừng như vậy, chúng ta còn trẻ tuổi, sau này tất cả đều tốt thôi.” Hữu Tiền kéo tay Đại Ngưu, hắn không biết tâm bệnh của Đại Ngưu, chỉ có thể nói lời an ủi chung chung.

“Ngươi nói chuyện với y, ta đi làm cơm, buổi trưa ở lại đây ăn đi.” Lão nhân than thở, quay người ra khỏi viện, ở góc tường run rẩy móc một túi nhỏ trong y phục ra, đổ ra trong tay là một đồng tiền, lão nhân nhìn đồng tiền thì cau mày, mức sống của hai người, lại thêm bệnh của Đại Ngưu, thì với tiền bán đậu phụ của ông không thể chống đỡ nổi, một chút tiền tích cóp bao năm để đưỡng lão cũng đã xài sạch, thực sự không còn biện pháp, lão nhân ngẩng đầu nhìn trời, lại cúi đầu tìm kiếm trước ngực một chặp, lấy ra một túi tiền có thêu kim tơ ở mép tinh tế xinh đẹp, lão nhân tính toán trong tay một chút, xem ra khá nặng, đây chính là đồ vị gia đó đã để lại, không đến mức bất đắc dĩ thì lão nhân thật không muốn dùng tới, nói thế nào thì đây cũng là tiền bán thân của Đại Ngưu. Không phải nói ngoa, Vương Ma Tử một đời nghèo khổ, nhưng trước giờ chưa từng làm việc gì trái với lương tâm và không biết liêm sỉ, tiền này không sạch sẽ, nhưng thân thể Đại Ngưu chậm chạp không khỏi, suy nghĩ một chút, đắn đo một chút, lão nhân quyết định ngày mai vào thành, lấy một mảnh vàng trong túi đổi chút tiền lẻ cứu cấp, đợi Đại Ngưu khỏi rồi, chuyện sau này, sau này tính.

Chuyện mấy ngày trước lão nhân đều thấy rõ, nhưng mà thế thái nhạt nhẽo chính là như vậy, Hữu Tiền có thể đến thăm Đại Ngưu đã là chuyện tận hết tình nghĩa rồi. Lão nhân cũng không thể trách móc gì, có sự tác động của Hữu Tiền, Đại Ngưu quả nhiên dần dần hồi phục lại nhân khí, lão nhân cũng thở nhẹ được một hơi. Khi Đại Ngưu chân chính hồi thần đã là chính giữa tháng chín, nhà của y không còn nữa, nhưng vẫn còn mấy mẩu đất, không thể nào để mặc mấy mẩu đất này hoang phế được, y không thể mãi dựa vào một lão nhân nuôi dưỡng. Đợi khi y có thể chân chính xuống ruộng thì đã là cuối tháng chín, trong ruộng một mảng vàng vàng, hạt gạo trĩu xuống, khi gió thổi qua hạt vàng này như bị sóng cuốn bay đi xa xa. May mà có Hữu Tiền giúp đỡ, đất của Đại Ngưu tuy sản lượng không cao, nhưng cũng không đến mức cỏ dại mọc đầy. Xổm người xuống nhìn cây lúa không mấy chắc hạt, Đại Ngưu vô cùng lo lắng, mùa đông này làm sao mà qua a.

Đại Ngưu tầm mắt biết nhìn xa, nhưng cũng lực bất tòng tâm, chỉ là người thì cần phải sống, kéo tha thân thể còn chưa dưỡng tốt Đại Ngưu bắt đầu bận rộn vì cuộc sống của mình, Vương Ma Tử thấy Đại Ngưu bắt đầu có sinh khí, thầm nghĩ chuyện số tiền đó vẫn là không nên nhắc tới, nếu nhắc tới không chừng Đại Ngưu lại dựng hỏa lên, không giải được lại bệnh thêm một trận. Dù sao người đó không còn xuất hiện nữa, cứ coi như là một giấc mộng, tỉnh lại rồi thì họ phải sống những ngày chân thật.

Thập Tam đi khỏi, lý do rất đơn giản, Lãnh Thanh Thanh gửi bồ câu truyền tin, hắn để lại tiền cho Đại Ngưu đủ sống rồi mới đi. Trên giang hồ lại một trận mưa huyết gió tanh, liên quan tới một huyết án diệt môn của mấy chục năm trước, những người có liên quan tới huyết án này từng người từng người bị giết, mọi người đều biết, có người thuê Yến Thập Tam đi báo thù, không có ai chạy thoát khỏi sự truy sát của Yến Thập Tam, trong nhất thời nhân sĩ giang hồ ai ai cũng cảm thấy bất an.

“Tam thiếu gia, trên giang hồ đồn đãi, chưởng môn Phùng Kiến của Ngọc Môn Sơn chết trong tay Yến Thập Tam, hiện tại những môn phái có người bị giết đều đã thỉnh Pháp Hoăng đại sư của Thiếu Lâm Tự đứng ra chủ trì công đạo, hiện tại họ đang đi về phía Thiếu Lâm Tự.” Cơ Nguyên đang ở trong viện trêu chọc Trầm Minh Vũ, mấy ngày nay Trần Tín bận rộn việc sinh nhai, không có sự bảo hộ của Trần Tín, Trầm Minh Vũ giống như gà con không còn sự bảo hộ của gà mẹ, mặc cho Cơ Nguyên chà đạp.

“A, các ngươi có việc thương lượng, ta đi trước.” Mắt Trầm Minh Vũ đảo qua đảo lại tới tấp, không đợi Cơ Nguyên trả lời, đã chạy như bay ra khỏi nhà, cũng không cố kỵ đến vấn đề mượn cớ và thất lễ, bảo gia đinh chuẩn bị ngựa, rồi đi tìm Trần Tín, còn ở nhà tiếp nữa, nói không chừng lúc nào đó sẽ bị tên hoàng tử phúc hắc đó ăn mất.

Cơ Nguyên thú vị nhìn vị tiểu huyện thái gia đỏ mặt hoảng hốt khẩn trương chạy trốn, một chút cũng không có lễ nghi, điều này nếu như là ở trên người kẻ khác thì hắn nhất định đã đại phát lôi đình rồi, nhưng một tháng nay ở chung, hắn luôn cảm thấy vị tiểu huyện thái gia này rất đáng yêu, chép miệng, trừ Yến Thập Tam ra, không nghĩ rằng còn có người khiến hắn cảm thấy hứng thú.

“Gia, Yến Thập Tam trên giang hồ, ngài xem chúng ta.” Tên thuộc hạ nhìn sắc mặt chủ tử không xấu lắm nên lớn gan lên tiếng, tranh thủ hảo cảm của chủ tử.

“Được rồi, được rồi.” Cơ Nguyên nhìn người đang quỳ dưới đất, “Đứng lên đi, ngươi nói giang hồ có người chết.” Cơ Nguyên lật tay lại, nhìn bức danh họa treo giữa đại thính, “Chuyện này khó xử lý rồi.”

Cơ Nguyên là một hoàng tử nhàn tản, tìm kiếm Yến Thập Tam cũng chẳng qua là muốn so tài, bây giờ lại động tâm với một huyện thái gia nhỏ bé của huyện Đại Lĩnh, đối với chuyện của Yến Thập Tam cũng không mấy để tâm nữa, nhưng lúc này đồng dạng lại có tin tức của hắn, Cơ Nguyên do dự không quyết, nên đi hay không đây.

“Nghe nói có thể đàm đạo với Yến Thập Tam, mấy đại môn phái đã đi rồi.” Nhìn trúng tâm tư thích xem náo nhiệt của chủ tử, hạ nhân vội vàng đốc thúc.

Cơ Nguyên là một người thích xem náo nhiệt, nghe thuộc hạ nói như thế, cũng thật sự bị gợi hứng thú, tuy vẫn tiếc nuối vị tiểu huyện thái gia trẻ tuổi này, nhưng chuyện của võ lâm vẫn là nặng ký hơn.

Trầm Minh Vũ vốn còn lo lắng vị hoàng tử đó sẽ trừng trị tội của mình, nên bảo Trần Tín đưa hắn trở về, không ngờ bất luận là hoàng tử hay là những đại thần thân cận, sớm đã không còn tung tích, Trầm Minh Vũ cười đến phát ngốc, Trần Tín thì chung quy vẫn lo lắng, tên hoàng tử đó không có mấy ý tốt gì với Trầm Minh Vũ.

Thập Tam bị thương, trường bào hắc sắc thấm đẫm máu, đây là lần đầu tiên, chỉ vì trong lòng hắn đột nhiên thoáng hiện ra thân ảnh nồng hậu khỏe mạnh kia. Sắc mặt Thập Tam âm tàng, cũng cảm thấy bản thân đối với nam tử tên Đại Ngưu kia đã quá mức quan tâm. Là một sát thủ, một sát thủ hàng đầu, nhất định phải tuyệt tình tuyệt dục, sư phụ đã dùng máu để chứng minh sự thật này. Người này không thể lưu nữa, Thập Tam uống rượu Nữ Nhi Hồng thượng đẳng, nhìn cảnh trí gần sông, lý trí hắn biết không thể lưu Đại Ngưu sống nữa, nhưng cảm tình hắn lại rất có mâu thuẫn. Nghĩ hết nửa đêm, Thập Tam quyết định không đi gặp người đó nữa, đã cho y đủ tiền, cũng coi như sòng phẳng rồi.

Đại Ngưu tuy có thể xuống ruộng làm việc, nhưng tinh thần vẫn ủ rũ, Hữu Tiền không nhìn nổi bộ dáng chán nản của Đại Ngưu nữa, một ngày sáng sớm kéo Đại Ngưu vào thành cạo râu. Đại Ngưu không vui vẻ gì mấy đi theo, y tuy biết người khác không biết chuyện y bị người xâm phạm, nhưng trong lòng vẫn lo sợ, luôn cảm thấy người khác khinh bỉ y. Cúi đầu đi theo Hữu Tiền vào một tiệm cạo râu, Hữu Tiền phân phó sư phụ giúp Đại Ngưu cạo tẩy sạch sẽ.

Đại Ngưu cực kỳ yêu thích sạch sẽ, nhưng râu y lại mọc cực nhanh, dù cạo sạch thì không đến nửa tháng lại mọc đầy ra, phí tiền cũng không giúp ít được bao lâu, vì thế y thường ít khi bỏ tiền ra làm việc này. Hữu Tiền cũng ở bên cạnh cạo râu, hai người ngồi cùng một bên, cứ một câu hỏi một câu trả lời, nhưng không quay nhìn đối phương, đợi sư phụ làm xong rồi, Hữu Tiền mới quay đầu nhìn Đại Ngưu, kinh ngạc không nói một lời. Hữu Tiền từ rất sớm đã biết Đại Ngưu rất dễ nhìn, chỉ là từ sau khi họ đến tuổi mọc râu, Đại Ngưu lại không thường cạo râu, mới che giấu đi gương mặt dễ nhìn của y, không ngờ đã qua mấy năm, Đại Ngưu thế nhưng càng lúc càng tuấn lãng.

Mày kiếm mắt trong, sóng mũi cao, bờ môi dày thích hợp với khuôn mặt, giống như trân châu vướng bụi trần, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, kéo Đại Ngưu về thôn, trên đường các cô nương đều đỏ mặt cười yêu kiều bàn luận về vị thanh niên tuấn lãng này, Đại Ngưu còn cho rằng chuyện của mình bị bại lộ, càng không dám ngẩng cao đầu. Hữu Tiền sắc mặt phức tạp nhìn Đại Ngưu, giống như thứ bản thân yêu thương bị người đoạt mất, hắn có chút hối hận vì đã cạo tẩy cho Đại Ngưu sạch sẽ như vậy, còn không bằng để y cả một đời cứ mang bộ dáng như cũ.

Khi trở về thôn thì vừa gần tối, nhà nhà hộ họ đều rời ruộng về nhà, họ nhìn thấy Đại Ngưu sau khi được thay đổi, nếu không phải có Hữu Tiền, chắc cũng không có ai dám chắc như vậy. Đại Ngưu giống như biến thành một người khác, các cô nương trong thôn ai ai cũng quái dị tránh một bên nhìn Đại Ngưu trước đây còn xấu đến đòi mạng, sau khi cạo tẩy lại có thể không khác gì với các công tử trong thành, ai cũng không kìm được mà động tâm. Vương Ma Tử thấy bộ dáng đã biến đổi của Đại Ngưu cũng kinh ngạc, lại nhìn các cô nương xấu hổ đỏ mặt ở sau lưng Đại Ngưu, bất giác cười nói: “Thật là, tẩy rửa sạch sẽ rồi, vận may cũng tốt lên, xen ra Đại Ngưu đã có vận đào hoa rồi.” Trong lòng Hữu Tiền không vui, buồn bực quay đầu rồi đi mất, Vương Ma Tử còn cho rằng hắn ghen tỵ, cũng không để ý, Đại Ngưu vì vẫn tự cho rằng mọi người đang chế nhạo y, cũng không hề chú ý Hữu Tiền đã đi khỏi.

Viễn cảnh tương lai cũng không phát triển như nguyện của lão nhân, cho dù tướng mạo của Đại Ngưu đã hợp chuẩn, nhưng lại không có nhà, cũng khó thể cưới vợ. Đại Ngưu tuy đã cạo tẩy sạch sẽ, trở nên dễ nhìn, nhưng người thì lại càng trở nên trầm mặc. Lão nhân biết vướng mắc khó qua trong lòng Đại Ngưu, nghĩ muốn xung hỉ cho Đại Ngưu. Tiền mà người đó để lại vẫn còn nhiều, có xây lại một căn nhà mới cho Đại Ngưu cũng không thành vấn đề, sau đó cũng đủ để Đại Ngưu làm một vốn liếng buôn bán nhỏ, nhưng điều quan trọng là làm sao đề cập với Đại Ngưu, nếu nói rõ lai lịch của số tiền, dựa theo cá tính của Đại Ngưu thì có chết cũng không chịu nhận.

Đại Ngưu không biết tâm tư của lão nhân, mỗi ngày đều trở về đám tro tàn của nhà cũ thu nhặt những thứ còn có thể sử dụng, y chuẩn bị mùa đông năm nay sẽ cùng các hộ săn bắn ở thôn cách vách lên núi đi săn, tích trữ qua hết mùa đông, mùa hạ trồng ruộng, lại làm thêm chút việc lặt vặt, gom góp tiền bạc, nhờ hàng xóm giúp đỡ, vậy hai năm sau có thể dựng lại được nhà mới.

Lão nhân nghĩ tới nghĩ lui, cũng tìm được một phương pháp vẹn cả đôi đường, buổi tối khi Đại Ngưu về nhà, ông bảo Đại Ngưu ngồi xuống.

“Có chuyện gì, Vương gia gia.”

Vương Ma Tử hút tẩu thuốc nhìn Đại Ngưu, chậm rãi thở ra một đám khói, “Đại Ngưu a, ta đã là người bán trăm tuổi rồi, cũng sắp nhập thổ, mấy năm nay cũng may có ngươi chiếu cố, không thì không biết bộ xương già này của ta còn sống được bao năm.”

“Gia gia, đừng nói như thế, ngài sẽ trường thọ mà.” Đại Ngưu có chút lo lắng, lão nhân thường khi già rồi sẽ không thích nói đến chữ chết, một khi nói rồi, cũng chính là lúc đã sắp bước vào mồ.

“Ta không sao, thân thể vẫn còn tốt.” Lão nhân biết tâm tư của Đại Ngưu, “Ta chỉ là nói phòng ngừa, người thuyết thư không phải luôn nói phải chuẩn bị sẵn tâm lý sao. Ngươi xem ta không con không cái, bên cạnh cũng chỉ có một mình ngươi, ta thấy ngươi cũng là một hài tử tốt. Tiền này, là sống không mang theo, chết không mang đi, ta muốn dùng số tiền tích cóp cả đời để xây cho ngươi một căn nhà, cũng hy vọng ngươi sẽ dưỡng ta đến lúc xuống mồ.”

“Gia gia, đây làm sao mà được, chúng ta không thân không thích, ngài làm sao có thể.” Đại Ngưu kinh ngạc không biết nói sao cho tốt.

“Ngươi là hài tử tốt, ta tận mắt thấy ngươi trưởng thành, huống hồ mấy năm nay cũng là do ngươi một lòng chăm sóc ta, không có ngươi thì nào có lão nhân ta ngày hôm nay, ngươi nếu không ghét bỏ, thì sau này ta chính là thân gia gia của ngươi.”

“Gia gia, không thể được, ta vẫn luôn xem ngài là thân gia gia của ta, nhưng mà tiền này ta không cần, đó là tiền dưỡng lão của ngài, nếu như không còn nữa, sau này ngài làm sao?” Đại Ngưu khóe mắt đỏ hồng, y không ngờ sau khi cha nương đi rồi mà vẫn còn một lão nhân thế này suy nghĩ cho y.

“Đại Ngưu.” Lão nhân đặt tẩu thuốc sang một bên nhìn chăm chú thanh niên trước mắt, “Đây cũng coi như là ta xây một hậu lộ cho chính mình, có ngươi rồi, ta đi cũng an tâm, nếu không chỉ có một mình ta, đến khi già chết xuống mồ, sẽ rất cô đơn. Ngươi là hài tử tốt, gia gia tin ngươi, lấy cho ngươi một người vợ tốt, ngày tháng sau này của chúng ta khẳng định sẽ càng ngày càng dễ sống.”

“Gia gia.” Đại Ngưu mang theo ý khóc, “Ngài biết mà, ta, thân thể này của ta, thân thể này dơ bẩn.” Nói xong Đại Ngưu liền nước mắt như mưa, lão nhân trước mắt này đã thấy được thảm cảnh của y sau khi bị người xâm phạm, với thân thể như thế này, làm sao mà ôm nữ nhân.

“Đại Ngưu, chúng ta là hán tử đường tráng, chuyện đó cứ coi như là bị chó cắn thôi. Việc đó không thể trách ngươi, gia gia đều thấy rõ, người đó đã đi rồi, về sau chúng ta vẫn phải ngẩng đầu làm người.”

“Gia gia, ta.” Đại Ngưu nghẹn ngào không nói nên lời, nhiều ngày như vậy rồi, y vẫn luôn tự xem thường mình, là lão nhân cho y sự an ủi lớn nhất, ít nhất có một người, biết hết toàn bộ mọi chuyện những không hề khinh rẻ y.

“Đại Ngưu, khóc đi, nhưng đây là lần cuối cùng, sau này không thể khóc nữa, ngươi là nam nhân, không thể dễ dàng rơi lệ.” Sau lời nói của lão nhân, Đại Ngưu cũng không thể khống chế nổi nước mắt ủy khuất của mình nữa, giống như nước lũ vừa vỡ đê, thấm ướt vạt áo trước ngực.

Cách mấy ngày sau, lão nhân đứng trước mặt trưởng lão và toàn thể dân thôn nói ra quyết định của mình, cũng mời mọi người làm chứng. Trong thôn có rất nhiều thanh niên ngưỡng mộ Đại Ngưu, lại qua mấy ngày nhà của Đại Ngưu bắt đầu được dựng lại, lão nhân vào thành đổi một số tiền đủ để xây nhà. Thấy mặt Đại Ngưu lại lúng phúng râu, lão nhân lại dẫn Đại Ngưu đi cạo tẩy, sau khi làm sạch sẽ, liền nhờ người đi mai mối cho Đại Ngưu.

Thấy Đại Ngưu đã hoàn toàn hồi phục lại và nhận được sự ái mộ của các cô nương ở mấy thôn xung quanh, trong lòng Hữu Tiền chua xót, nhưng cũng không thể làm rõ là đang ngưỡng mộ Đại Ngưu hay đang đố kỵ với những cô nương đó, mỗi ngày để giả vờ nói cười với Đại Ngưu. Hôn sự của Đại Ngưu cũng coi như đã được định, hơn nữa còn nói với Hữu Tiền sẽ tổ chức chung với hôn sự của hắn, trong lòng Hữu Tiền ngũ vị tạp trần, không mò ra đầu mối, theo lý mà nói hắn nên cao hứng cho hảo hữu của mình, nhưng trong lòng hắn chỉ cảm thấy không thoải mái.

Nơi giang hồ cách xa Đại Ngưu cũng biến động, huyết án diệt môn mấy chục năm trước lại được khơi ra, một vòng báo thù bắt đầu.
Bình Luận (0)
Comment