Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ

Chương 15


Bành Tiểu Soái ngồi xổm trên hành lang một giờ, cuối cùng cũng đợi được mục tiêu.

Viện trưởng Trương từ bên ngoài đi vào, trên người mặc một bộ tây trang chỉnh tề, đầu tóc chải gọn gàng, không khó nhận ra là được chuyên môn tạo kiểu.

Bành Tiểu Soái loạng choạng suýt ngã khỏi bậc thềm, vội vàng lấy điện thoại ra nhắm vào, điên cuồng nhấn nút chụp.

Cho đến khi viện trưởng Trương vào thang máy, hắn mới thu lại điện thoại gửi tin nhắn cho huynh đệ vẫn luôn bồi hắn trên WeChat: [Nhà trai xuất hiện rồi, cố ý ăn mặc đặc biệt, thật không biết vợ ông ấy thấy được sẽ cảm thấy thế nào】
Bên kia nhanh chóng trả lời:
- [Ngọa tào, tới thật a]
- [Vị trí điểm hẹn này cũng quá lớn mật rồi, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất sao?]
- [Nhưng cậu có ảnh chụp hai người lên lầu cũng không giải thích được gì, còn có những người khác đi lên a]
- [Tòa nhà cao gần 300 tầng, không biết ai ra vào, này đều sẽ hỏi bằng chứng]
Bành Tiểu Soái nhấp vào liên kết, hiện tại có một nửa số người ủng hộ hắn, còn có người chỉ trích hắn, mắng hắn cái gì khó nghe cũng có, nói hắn đáng khinh, bại não, hạ tiện, tâm hắn đen tối nhìn ra cái gì cũng đều đen tối.

Bành Tiểu Soái xem mỗi một cái, lửa giận trong lòng lại bốc lên.

Hắn làm những chuyện này không phải vì bản thân mà vì Tiểu Nguyệt Lượng, vì những người đến gặp bác sĩ Lâm Ỷ Miên mà phải chịu đãi ngộ bất công.

Vấn đề của Tiểu Nguyệt Lượng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Khi hắn vạch trần chuyện của Lâm Ỷ Miên và viện trưởng Trương mà không có người hỗ trợ, phần còn lại sẽ tự nhiên nổi lên mặt nước.

Này rất nguy hiểm, hoàn toàn có liên quan đến an nguy của cá nhân, nhưng những lời nhục mạ đó tùy thời nhắc nhở hắn, đây là chuyện hắn cần phải làm.

Chứng minh mình trong sạch, hơn nữa còn làm cho thế giới này trở nên sạch sẽ!
Nghĩ đến đây, Bành Tiểu Soái chỉ cảm thấy cả người tràn đầy tự hào, càng cản càng hăng.

- [Sẽ có bằng chứng, bằng chứng như núi]
Hắn trả lời bằng hữu.

Gửi tin nhắn xong, hắn liền đến trạm y tá, vui vẻ trò chuyện với mọi người rồi lấy thẻ thang máy trên bàn.

Lúc này, trong viện không có ai, tòa nhà mới càng thêm im ắng.


Bành Tiểu Soái tìm kiếm từ trên tầng 5.

Đúng như hắn dự đoán, chỉ khi lên đến tầng cao nhất thì mới có ánh sáng.

Trong phòng sáng đèn, tựa hồ có âm thanh bên trong.

Bành Tiểu Soái ghim điện thoại vào túi trước ngực để đảm bảo có thể ghi lại tất cả những gì mình nhìn thấy.

Hắn bước đến phòng, giữ lấy tham vọng cao cả, nắm lấy tay nắm cửa của căn phòng, kéo xuống.

Không nghĩ tới, thế mà cửa lại không khóa.

Hắn vốn là muốn bất ngờ bắt gian người trong phòng, nhưng hiện tại có thần giúp đỡ, thời điểm cửa mở ra, trên mặt hắn không khống chế được biểu tình vui sướng, cơ hồ bắt đầu run lên.

Theo kế hoạch, Bành Tiểu Soái nỗ lực làm ra bộ dáng tình cờ xâm nhập, hô lên một tiếng, "A, có người ở đây a!"
Căn phòng rực rỡ ánh đèn, có thứ gì đó bị ném trên bàn và sô pha, chăn bông trên giường bị kéo, hiển nhiên có người ở trong chăn.

Mà người ở mép giường mới vừa cúi xuống, sau đó đứng thẳng người, thân hình thon dài thẳng tắp, quả nhiên là Lâm Ỷ Miên.

Bành Tiểu Soái mở miệng hô lên một lần nữa, "A, là bác sĩ Lâm!"
Hắn nắm chắc thời gian nhét tin tức: "Ngài đến đây là có chuyện gì sao? Tôi không nghe nói là ngài có bệnh nhân..."
Lâm Ỷ Miên nhìn sang.

Cô đeo khẩu trang và mắt kính, cho nên biểu tình của cô chỉ có thể truyền tải qua đôi lông mày cùng đôi mắt khó hiểu.

Cô tựa hồ có chút sửng sốt cùng nghi hoặc, nhưng vẫn đứng ở nơi đó, hai tay đút vào túi áo blouse trắng, tư thế đứng thẳng, không hề có chút hoảng loạn.

Bành Tiểu Soái tiến lên, hướng vị trí camera điện thoại trên ngực mình về phía trên giường bệnh, cố gắng ghi lại khuôn mặt người trên giường: "Đã muộn như vậy rồi, ngài còn chưa tan tầm..."
Cuối cùng Lâm Ỷ Miên cũng lên tiếng ngắt lời hắn: "Cậu đang làm gì vậy?"
Dù sao thì máy ảnh cũng không quay được hắn, cho nên Bành Tiểu Soái không màng đến bộ dáng của hắn, hắn đi thẳng đến giường bệnh, chỉ cần một bước, một bước nữa thôi, tất cả xấu xa sẽ bị phơi bày ra khắp thiên hạ.

Nhưng khi bước này sắp đi tới, Lâm Ỷ Miên đã ngăn hắn lại, tay cô nắm lấy vai hắn, bàn tay thon dài của một nữ nhân lại giống như móng vuốt đại bàng, cơ hồ ghim vào trong xương của hắn.

Bị làm đau, Bành Tiểu Soái hét to một tiếng.


Lâm Ỷ Miên chỉ véo vào bả vai hắn, ném hắn ra ngoài.

"Cô sợ sao?!" Bành Tiểu Soái hét lên, "Cô cho rằng có thể ngăn được tôi sao!
"Cô cho rằng sự việc hôm nay bị bại lộ, cô còn có thể là bác sĩ Lâm sao!"
"Cô làm như vậy có xứng với lời thề đã đọc khi còn học ngành Y không! Có xứng đáng với công ơn cha mẹ đã sinh thành ra cô, nuôi nấng cô không!"
"Tôi kính trọng cô, coi cô như một người thầy, nhưng thế mà..."
"Bệnh không nhẹ." Lâm Ỷ Miên trầm giọng nói, trên mặt lộ ra vẻ khó tả.

Cô đi đến đầu giường, cố gắng chặn tầm nhìn của Hứa Nguyệt Lượng, không cho nàng nhìn thấy một màn khó xử này, nhưng Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên duỗi tay ra, kéo cô sang một bên.

Cả người gần như lăn khỏi giường, mặc kệ bàn tay ghim kim của mình, nàng quát Bành Tiểu Soái, "Không phải như vậy! Tôi không cho phép cậu nói bác sĩ Lâm như vậy!"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Cuối cùng người trên giường cũng xuất hiện trong tầm mắt của Bành Tiểu Soái, xuất hiện trong camera điện thoại của hắn.

Bành Tiểu Soái sững sờ đứng ở đó, hắn chưa bao giờ tưởng tượng được người lén lút với Lâm Ỷ Miên lại là Tiểu Nguyệt Lượng mà hắn tâm tâm niệm niệm.

Khi gọi điện hỏi thăm tình trạng hậu phẫu của Hứa Nguyệt Lượng, nàng nói hắn là kẻ lừa đảo, hung hăng cúp điện thoại, giống như đã mất lòng tin vào toàn bộ Hữu Hải và tất cả các bác sĩ trong đó.

Vậy tại sao nàng vẫn còn xuất hiện ở đây? Mu bàn tay còn ghim kim?
Bành Tiểu Soái đột nhiên nhanh trí, nghĩ tới đáp án duy nhất, hắn kích động hỏi Hứa Nguyệt Lượng: "Nguyệt Lượng, cô thế nào rồi, có bị nhiễm trùng không? Có phải có vấn đề xảy ra trong quá trình phẫu thuật không? Đừng sợ, nói cho tôi biết.

Tôi biết rất nhiều bác sĩ lợi hại, tôi sẽ giúp cô giải quyết.

Cô đừng lại bị cô ta lừa, cô ta...!"
Hứa Nguyệt Lượng cau mày, chịu đựng vết thương vẫn còn đau, rõ ràng từng chữ nói: "Bác sĩ Lâm chính là bác sĩ lợi hại."
"Tôi không bị nhiễm trùng, cuộc phẫu thuật cũng không có vấn đề gì, chỉ là cơ địa của tôi mà thôi, chỉ bị nhiễm trùng một chút.

"Bác sĩ Lâm thực sự rất tốt, tôi không có việc gì, đến khu này là bởi vì toà nhà bên kia quá nhiều người, tôi ngại ồn ào."
"Khu VIP, tôi đã trả tiền! Không liên quan đến bác sĩ Lâm!"
Bành Tiểu Soái: "..."
Lâm Ỷ Miên: "Phụt."
Cô nhìn xuống cánh tay của Hứa Nguyệt Lượng, nói, "Bảo bối, kim bị cong rồi."
Mặt Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên đỏ bừng.


Bành Tiểu Soái: "...".

Chương mới nhất tại { T гЦмtгuуen.

V И }
Lâm Ỷ Miên hoàn toàn không quan tâm đến tên hề kia, cô kéo Hứa Nguyệt Lượng lại, ra lệnh cho nàng: "Ngồi xuống."
Hứa Nguyệt Lượng giống như cá thở hồng hộc, người ngồi xuống liền muốn xông ra cãi nhau với người ta: "Hy vọng cậu đừng tung tin đồn nhảm, bác sĩ Lâm là bác sĩ tốt tận chức tận tâm, chị ấy đều đối xử rất tốt với mọi người! Không có...!tư tâm!"
Nói đến đây rõ ràng là có chút thiếu tự tin.

Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu, trộm nhìn Lâm Ỷ Miên, Lâm Ỷ Miên đang tận tâm xử lý cây kim ngoằn ngoèo ghim trên mu bàn tay, động tác rất gọn gàng nhẹ nhàng, Hứa Nguyệt Lượng không hề cảm thấy đau.

Điều này liền cho nàng dũng khí, thẳng người tự tin nói: "Tôi là bệnh nhân của chị ấy, tôi có thể chứng minh!"
"Được rồi." Lâm Ỷ Miên điều chỉnh lại ống truyền dịch, vỗ vai Hứa Nguyệt Lượng, "Ngoan ngoãn ngồi đi, cái này nữa là xong."
Hứa Nguyệt Lượng dùng sức gật đầu: "Ân! Tôi đều nghe lời bác sĩ Lâm nói!"
"Được." Lâm Ỷ Miên cười với nàng.

Bành Tiểu Soái vẫn đứng đó, toàn thân như đông cứng lại.

Lâm Ỷ Miên xoay người, đi về phía hắn, kéo cánh tay hắn đi.

Bành Tiểu Soái không phản kháng, cơ hồ bị lôi ra khỏi phòng.

Cửa phòng đóng lại, Lâm Ỷ Miên mang người đi hết lối đi an toàn rồi mới buông tay.

Cô lấy ra chiếc điện thoại đang ghim vào túi trước ngực của Bành Tiểu Soái, Bành Tiểu Soái vô thức đi tới lấy lại, nhưng cô đã sớm dự đoán liền tránh được.

Màn hình điện thoại còn đang ở trạng thái ghi hình, đã gần mười phút.

Lâm Ỷ Miên không bấm ngừng ghi hình, đưa máy ảnh vào mặt Bành Tiểu Soái: "Nói đi, còn có gì muốn lên án không."
Một người bối rối vô thố cùng xấu hổ, cơ hồ không có chỗ nào che chắn ở trước máy ảnh.

Da thịt lộ ra bên ngoài quần áo của Bành Tiểu Soái đều đỏ bừng, ngũ quan vặn vẹo vào nhau, lại giật lấy điện thoại trong tay Lâm Ỷ Miên.

Lâm Ỷ Miên đưa tay lên, giơ ngón trỏ về phía hắn.

Bành Tiểu Soái giống như một con chó đã được thuần hóa, nhìn chằm chằm vào ngón trỏ, sau đó hắn không động nữa.

Tư thế này, Phương Tuệ Trân thường xuyên sử dụng.

Thường sử dụng làm Bành Tiểu Soái im lặng, ngăn hắn làm một số hành vi sai trái, để hắn nghiêm túc học tập.


Phương Tuệ Trân là lão sư của hắn, mà Lâm Ỷ Miên cùng cấp bậc với Phương Tuệ Trân, cũng là lão sư của hắn.

Khi sinh viên vào bệnh viện, họ ít khi gọi bác sĩ là bác sĩ mà gọi là lão sư như ở trường học.

Thân thiết cùng tôn trọng.

Trước kia hắn rất kính trọng lão sư, sao có thể đột nhiên trở nên như vậy.

Bành Tiểu Soái cúi xuống, ngọn lửa hừng hực trong lồng ngực rơi xuống biển khiến cả người lạnh toát.

Sau khi nghĩ lại hắn cũng không rõ, chỉ có thể lẩm bẩm: "Tại sao không cho tôi làm trợ lý, cô đã đáp ứng rồi..."
Lâm Ỷ Miên: "Bởi vì cậu có tồn tại tâm tư với Hứa Nguyệt Lượng, lúc cậu nhìn thấy cô ấy rất không bình tĩnh.

Tôi không chắc cậu có thể giữ bình tĩnh trong quá trình phẫu thuật hay không."
Bành Tiểu Soái ngồi xổm xuống, đưa tay kéo tóc, hung hăng mà nắm: "Vậy sao cô không để tôi gặp Hứa Nguyệt Lượng, đó là thời gian tan tầm..."
Lâm Ỷ Miên: "Cậu chỉ quan tâm đến suy nghĩ của bản thân, có thể cậu không để ý Hứa Nguyệt Lượng không muốn để người trong bệnh viện nhận ra cô ấy là một streamer.

Khi đến bệnh viện cô ấy không trang điểm, không ăn mặc chỉnh tề, thậm chí cũng không mang bạn bè bên người."
"Lúc nói chuyện cô ấy không tiết lộ bất kỳ thông tin chuyên môn nào, mà cậu đã cho cả bệnh viện biết có một nữ streamer nổi tiếng trên mạng đến Hữu Hải..."
Lâm Ỷ Miên nhướng mày, thở dài, "Còn nhấn mạnh với tôi nhiều lần."
Bành Tiểu Soái hoàn toàn sửng sốt, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Ỷ Miên, hai mắt đỏ ngầu: "Lúc trước hỏi cô tại sao không nói cho tôi biết?"
Ngữ khí Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng bình tĩnh: "Bởi vì tôi không phải mẹ cậu."
Cô đưa camera điện thoại vào nền, nhấp vào lịch sử duyệt web của Bành Tiểu Soái, vào diễn đàn y tế.

Đăng các bản ghi, chụp ảnh màn hình, mở WeChat tìm được chính mình.

Vốn dĩ công việc và cuộc sống riêng tư của Lâm Ỷ Miên không lộ ra nhiều, vì thuận tiện hơn nên để tên là Lâm Ỷ Miên.

Nhưng Bành Tiểu Soái đã thay đổi biệt hiệu của cô là [Lâm nữ ma đầu].

Lâm Ỷ Miên gửi một ảnh chụp màn hình, nói: "Cảm ơn".

Sau khi xong việc, cô ném điện thoại cho Bành Tiểu Soái: "Tôi không cần video, cậu có thể xem, khi không có việc gì thì xem thêm hai lần nữa."
"Diễn đàn được xây đủ cao, không thiếu người tấn công vào cá nhân tôi còn rò rỉ quyền riêng tư, tôi đều chuyển cho luật sư của tôi xử lý.

"Nếu cậu có bất kỳ câu hỏi nào về việc điều trị của Hứa Nguyệt Lượng trong bệnh viện chúng ta, cậu có thể thu thập tài liệu giao cho văn phòng bệnh viện."
Lâm Ỷ Miên nói, đột nhiên nở nụ cười: "Nếu cậu sợ văn phòng bệnh viện có bất kỳ quan hệ cá nhân nào với tôi, cậu có thể gửi đơn khiếu nại lên viện trưởng."
"Viện trưởng Trương nhất định sẽ xử lý công bằng.".

Bình Luận (0)
Comment