Thật lâu sau, ngoài cửa có tiếng động.
Tiếng xe, tiếng nói sôi nổi, tiếng cười thanh thúy.
Lâm Ỷ Miên đứng dậy, đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài.
Lâm Tử Huyên là người đầu tiên lọt vào tầm mắt, nàng chạy lon ton ở phía trước, có người nắm lấy tay nàng.
Theo đạo lý mà nói, đó nên là mẹ của nàng - Triệu Lệ, nhưng nhìn lại đó chính là Lâm Sâm.
Doanh nhân nổi tiếng, thành đạt - Lâm Sâm, luôn cau mày xụ mặt, nói dễ nghe một chút là hay tức giận tự uy, nói khó nghe một chút là giống như "Ai thiếu hắn 500 vạn".
Đại khái đã một năm không gặp, Lâm Sâm đã béo lên không ít, trên mặt nổi lên hai cục thịt, bị tiểu nữ nhi hoạt bát đáng yêu trêu đùa, khóe môi giương lên ý cười, mí mắt hạ xuống, có vẻ hiền lành nhân hậu.
“Con chậm một chút.” Lâm Sâm lê bước nói: “Tỷ tỷ con ở trong nhà, không được chạy.”
Triệu Lệ tiến lên một bước, nắm lấy tay còn lại của Lâm Tử Huyên, cười nói: "Đúng vậy, con sốt ruột làm gì, là cô nương bao nhiêu tuổi rồi, vẫn như tiểu hài tử."
Lâm Ỷ Miên khoanh tay, nghiêng đầu lặng lẽ quan sát.
Lâm Tử Huyên thở ra một hơi, "Bên ngoài nóng lắm, ba mẹ, hai người chậm quá a!!!"
Triệu Lệ túm váy nàng: "Quần áo bị nhăn hết rồi."
Lâm Tử Huyên: "Mẹ, mẹ biết đau lòng quần áo, quần áo là baba cho, baba không quan tâm."
Triệu Lệ: "Ba con biết cái gì, ba con chỉ lo bỏ tiền."
Lâm Sâm bật cười: "Ba biết con gái nhà ta xinh đẹp, mặc gì cũng đẹp a."
Lâm Ỷ Miên quả thực chỉ muốn cho bọn họ một tràng vỗ tay.
Kia là hình ảnh một bộ phụ từ tử hiếu, gia đình hạnh phúc.
Một đoạn đường đi giống như đầu phim truyền hình, nói xong câu “Một nhà chúng ta cũng thật tốt a”, lúc này đã đến trước hiên nhà.
Lâm Ỷ Miên xoay người, thay đổi hướng nhìn.
Cửa bị đẩy ra, ba người vào nhà, nhưng cô không lên tiếp đón mà ở nguyên chỗ cũ.
Lâm Tử Huyên nhìn thấy cô, ánh mắt như có vì sao, tươi đẹp nhắm vào cô.
Lúc này không ai có thể ngăn được nàng, nàng chạy về phía cô, hai tay giơ cao trong không khí, nhưng cuối cùng không dám làm bất kỳ động tác nào khác, dừng lại cách Lâm Ỷ Miên một bước.
“Tỷ tỷ!” Nàng thân thiết gọi cô.
Lâm Ỷ Miên cong khóe môi: "Ừm."
Lâm Tử Huyên: "Tỷ tỷ, chị đến khi nào vậy? Tỷ tỷ, sao em cảm thấy chị trắng lên rất nhiều a?"
Lâm Ỷ Miên: "Tôi vẫn luôn chờ ở đây, không phơi nắng khẳng định sẽ trắng."
Lâm Tử Huyên có chút phát ngốc.
Lâm Sâm hô lên: "Các con làm gì ở đằng kia vậy? Vào đại sảnh ngồi đi.
Huyên Huyên, không phải một đường con nói phải đưa quà cho tỷ tỷ sao? Chưa gì đã quên rồi."
“A!” Lâm Tử Huyên lại chạy trở về.
Lâm Ỷ Miên đi thẳng đến ghế sô pha, ngồi xuống.
Trên bàn có một chai nước, là cô lấy khi xuống xe, không còn lạnh nữa.
Lâm Ỷ Miên cầm lấy, uống một ngụm.
Lâm Sâm và Triệu Lệ đi đến chỗ cô, Lâm Sâm nhìn bàn cà phê trống không, sau đó nhìn chai nước trên tay Lâm Ỷ Miên, nói: "Bên này xa, lại không có người sống lâu như vậy, thứ gì cũng không có, sao con lại muốn đến bên này..."
“Ba cảm thấy bên này không tốt sao?” Lâm Ỷ Miên nói, “Con nhớ khi chúng ta mới chuyển đến đây, ba cảm thấy mọi thứ ở đây cái gì cũng rất tốt, gọi một đống người thân thích bạn bè lại đây, náo nhiệt ba ngày."
Lâm Ỷ Miên ngẩng đầu nhìn ông: "Nhanh như vậy người đã quên rồi sao?"
Vẻ mặt Lâm Sâm trầm xuống, ý cười gia đình hạnh phúc vừa rồi cũng biến mất: "Bao nhiêu năm rồi..."
Triệu Lệ ấn vai để ông ngồi xuống: "Nhà cũ cũng được, thỉnh thoảng đến đây xem còn rất có hương vị."
“Đúng là rất có hương vị.” Lâm Ỷ Miên nói, “Dù gì dì Triệu cũng chưa từng ngửi thấy hương vị ở đây”.
Cô nghiêng người về phía trước, vô cùng quan tâm hỏi: "Con nhớ dì Triệu còn chưa gả cho ba đã mua một căn nhà ở thành phố T, không biết hai người có mời khách nháo ba ngày ba đêm hay không?"
Triệu Lệ kéo khóe miệng cười: "Chúng ta không muốn thêm phiền toái, không làm gì cả..."
Lâm Ỷ Miên: "Đúng vậy, ngài tuổi trẻ xinh đẹp, gả cho ba con ở tuổi kết hôn, vợ trước cũng đã chết nửa năm..."
“Ỷ Miên!” Lâm Sâm hét lên, “Thật vật vả gia đình mới tụ họp với nhau, con đừng có nói lung tung!"
Lâm Ỷ Miên nhướng mày.
Triệu Lệ xấu hổ chỉ tay ra bên ngoài: "Cái kia, dì nhờ Tiểu Vương đi mua một ít đồ, tiện thể nhìn xem tối nay chúng ta ăn gì..."
Lâm Ỷ Miên: "Dì, không cần, con đã chuẩn bị rồi."
Triệu Lệ: "A, vậy sao..."
Lâm Ỷ Miên mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, đều là những cửa hàng trước kia con từng đến, hương vị rất ngon.
Dì không biết đâu, khi con còn học cao trung, trong nhà không có người lớn, ngày lễ ngày tết không thể tìm dì nấu cơm.
Con đã lên bảng biểu cho mình, 357 ăn gì, 246 ăn gì, không có nhà hàng nào trong vòng mười dặm mà con chưa ăn qua..."
Lâm Sâm đứng dậy: "Vậy chúng ta ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện."
Lâm Tử Huyên đưa một hộp quà đến tay Lâm Ỷ Miên: "Miên Miên tỷ tỷ, chị xem cái này đi, em cảm thấy rất xứng với chị a."
Lâm Ỷ Miên không trả lời, dùng tay mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay bằng đá citrine, có lẽ là một kiểu dáng mới vào đầu mùa thu của một thương hiệu nổi tiếng.
“Không tệ.” Lâm Ỷ Miên nâng cổ tay của mình, “Công việc của tôi dùng tay, không đeo mấy thứ này, em tự mình dùng đi.”
Lâm Sâm: "Lúc không đi làm, đừng nghĩ tới công việc suốt ngày, tuổi còn trẻ cũng nên có cuộc sống riêng..."
Lâm Ỷ Miên còn chưa trả lời, Triệu Lệ đi đến bàn ăn trước, đột nhiên hét lên.
"A--"
Thanh âm không cao, âm cuối lại bị ép xuống, Lâm Sâm vội vàng chạy tới, hỏi: "Sao vậy!"
Lâm Ỷ Miên nghe thấy giọng điệu sợ hãi lại có phần hoảng loạn của Triệu Lệ: "Không có gì, em vừa thấy..."
Lâm Ỷ Miên bước vào phòng ăn, ở cuối chiếc bàn dài được cho là chỗ ngồi chính, có một khung ảnh đen trắng dựng thẳng đứng, hai bên khung có chân đèn và hoa, kèm theo những món ăn đã lạnh, giống như một buổi lễ tưởng niệm lộng lẫy.
Triệu Lệ đứng ở xa, ánh mắt Lâm Sâm rơi vào khung ảnh, sắc mặt tối sầm, lông mày nhăn đến có thể giết chết được ruồi bọ.
"A..." Lâm Ỷ Miên khẽ kêu, "Dì Triệu sợ sao?"
“Thực xin lỗi a.” Thần sắc cô chân thành, “Lâm tổng nói muốn người một nhà ăn cơm đoàn viên, con nghĩ mẹ con cũng tính là thành viên trong đại gia đình của chúng ta đi?”
Triệu Lệ núp sau lưng Lâm Sâm: "Tính, tính."
Bà ra hiệu với Lâm Tử Huyên: "Huyên Huyên, qua đây."
Lâm Tử Huyên nhìn lướt qua bức ảnh, sau đó nhìn Lâm Ỷ Miên cúi đầu trước bức ảnh, đi đến bên cạnh Triệu Lệ.
Lâm Ỷ Miên bước tới, kéo ghế ra: "Ngồi đi, không ăn sẽ nguội."
Lâm Sâm nhìn món ăn dính một lớp dầu: "Đã nguội rồi."
Lâm Ỷ Miên: "À, cái này trong mắt ba đã nguội rồi sao? Con cảm thấy còn tốt, đồ bên ngoài không nóng bằng đồ mới làm ở nhà.
Đôi khi nửa đêm con đói bụng, mấy đồ nguội chỉ có bánh bao, ăn rất ngon..."
Lâm Sâm không thể ăn bữa cơm này.
Lâm Ỷ Miên thường không nói nhiều, hoặc là nói, thường không nói chuyện với ông.
Gọi điện thoại ba lần, nhấc máy một lần đã thật tốt, việc đồng ý cùng nhau ăn cơm càng là kỳ tích.
Cho nên cô đột nhiên đề nghị trở lại nhà cũ ăn cơm, Lâm Sâm cảm thấy chỉ cần đi nên không có vấn đề gì lớn, có thể ăn ở đâu cũng được.
Hiện tại, không có vấn đề gì lớn, nhưng Lâm Ỷ Miên vẫn luôn cách ứng người.
Lời nào cũng không làm người nghe thoải mái, lời nào cũng đều chỉ trích Lâm Sâm, ông có lỗi với cô, ông đã không làm tròn trách nhiệm làm cha của mình.
Lâm Sâm đã già, không thể nghe những lời này nữa.
Ông chỉ ra bên ngoài: "Tiểu Lệ, đưa Huyên Huyên ra ngoài trước, anh có chuyện muốn nói với Ỷ Miên."
Triệu Lệ nhanh chóng kéo Lâm Tử Huyên ra khỏi nhà, trong không gian rộng rãi cùng phức tạp chỉ còn lại Lâm Ỷ Miên và Lâm Sâm.
Lâm Ỷ Miên vẫn ngồi trên chiếc ghế cô thường ngồi.
Lâm Sâm vững thanh hỏi cô, "Con muốn làm gì? Nếu không vui ăn bữa cơm này, con cứ nói rõ ràng qua điện thoại..."
Lâm Ỷ Miên rót một ly rượu, kính rượu về hướng mẹ cô: "Con vui hay không sao? Đây không phải là người một nhà đoàn viên, cũng không phải là muội muội đưa quà cho con."
Lâm Sâm gõ các đốt ngón tay lên bàn: "Ta nói sai rồi, ai mà không muốn thật tình chân ý kéo gần quan hệ với con, muốn bù đắp cho con..."
“Ba.” Lâm Ỷ Miên uống cạn ly rượu, cảm thấy rất nhàm chán, “Vậy con cũng nói thẳng với người, có một số việc người muốn làm liền làm, cũng không cần phải có cảm giác tội lỗi mà mình đáng phải chịu, vốn dĩ đó đều là quá khứ, người cho con nhiều tiền như vậy..."
“Là đã có thể xóa bỏ toàn bộ.” Lâm Ỷ Miên nói thêm.
"Khi còn bé con không thể hiểu nổi, nhưng khi trưởng thành đều đã rõ ràng những việc này.
Ba không có lừa dối khi mẹ còn sống, cũng không vứt bỏ con sau khi mẹ mất, bất quá chỉ là tình mới tình cũ đổi nhanh một chút, không mang con về nhà mới của người không phải vì tính con xấu, mà là về chung một nhà cũng không yên bình."
"Người chọn cái này thì không có cái kia, người chọn gia đình mới hòa thuận, hiện tại gia đình cũ này cũng không hòa thuận."
“Về phần những thứ đã vứt bỏ hơn mười năm trước, chúng ta không cần nghĩ tới chuyện quay lại đi?"
"Sao có thể để người đoạt đi tất cả a, nơi con cũng không có thứ người muốn."
Lâm Ỷ Miên giơ tay chỉ cho ông bàn ăn khổng lồ, đồ ăn nguội lạnh, chỉ có mẹ trong ảnh và căn nhà lạnh lẽo: "Mẹ con mất, con cứ sống như thế này ba năm rồi, a...!Cụ thể là mười ba năm, người thực sự mong đợi con sẽ giống như tiểu công chúa của người, đơn thuần đáng yêu, ngọt ngào hoạt bát, trở thành tiểu áo khoác tri kỷ của ba sao."
Lâm Ỷ Miên lại điểm điểm mặt: "Người nhìn lại khuôn mặt này đi, khi con nói những lời này với người, có phải đều không có biểu tình không? Càng đừng nói tới mắt đỏ hồng, rơi nước mắt..."
Cô mỉm cười: "Này hoàn toàn vô dụng, nếu ngài có tâm tư đó, không bằng cũng có thể thừa dịp dì Triệu tuổi trẻ, lại sinh thêm một đứa."
Lâm Ỷ Miên rót cho mình một ly rượu khác, kính Lâm Sâm: "Con chúc người sớm sinh quý tử, tận hưởng gia đình hạnh phúc, sau này đừng làm phiền con."
Lâm Sâm cứng đờ ở nơi đó.
Lâm Ỷ Miên mang theo bầu rượu, đem ảnh của mẹ ôm vào trong lòng, xoay người đi lên lầu: "Đi thong thả, không tiễn."
Hoàng Tiểu Nghệ ăn cơm rất lâu, lần này nàng vội trở về, mẹ nàng cũng không chuẩn bị trước nên về đến nhà căn bản là ăn cơm mẹ vừa nấu.
Ăn xong cái này nghĩ cái kia, cái kia mới vừa vào miệng lại bỏ cái mới vào nồi.
Mãi cho đến khi ăn đến bụng tròn trịa, không thể đi được nữa, mẹ nàng mới khuyên dừng lại.
“Lại không phải chưa ăn qua, nơi nào ngon như vậy.” Hoàng Mẹ cười nói.
“Ngon a, mẹ làm cái gì cũng ngon nhất, nơi nào cũng không làm ra được hương vị của mẹ.” Hoàng Tiểu Nghệ ngồi phịch xuống ghế sô pha quẹt điện thoại, “Cho nên bụng con mới nhiều thịt như vậy, mẹ nhìn dáng của Ỷ Miên kìa, mặc gì cũng đẹp."
Hoàng Mẹ nói: "Là lỗi của mẹ à, Ỷ Miên không có mẹ à, người ta cũng ăn cơm mẹ lớn lên..."
Hoàng Tiểu Nghệ dừng một chút, lúc nói có chút khổ sở: "Mẹ, Ỷ Miên thực sự không còn mẹ, lúc con quen biết cậu ấy, mẹ của cậu ấy đã qua đời rồi."
Hoàng Mẹ sững sờ, một lúc sau bà mới nói: "Vậy thì để con bé đến nhà chúng ta ăn cơm đi."
“Tính cách của cậu ấy, kêu không được.” Hoàng Tiểu Nghệ đặt điện thoại xuống, nghĩ đến bộ dạng của Lâm Ỷ Miên hồi cao trung, “Hiện tại tốt hơn rồi, một tháng con có thể kéo cậu ấy đi ăn một bữa cơm.
Khi còn đi học, con còn không dám nói chuyện với cậu ấy.
Mẹ tin không, hai đứa con được phân ngồi cùng bàn, một học kỳ con mới nói chuyện với cậu ấy được hai lần..."
"Lúc đó cậu ấy luôn mang mặt lạnh, thật sự là...!khóe miệng luôn luôn bằng phẳng, có thể không mở miệng liền không mở miệng, muốn làm cái gì liền cho mẹ một ánh mắt, để mẹ tự hiểu."
"Con thì ngốc, đôi khi có thể hiểu được, đôi khi lại không hiểu, cho nên con rất sợ cậu ấy.
Con luôn cảm thấy mình làm sai chuyện gì, liền sẽ bị cậu ấy lôi ra sân thể dục ở phía sau trường, đánh cho tơi tả."
"Thật không phải con nhát gan, cả lớp đều sợ cậu ấy, nhìn thấy cậu ấy thì ai cũng quay mặt đi.
Cậu ấy lớn lên xinh đẹp, thành tích học tập rất giỏi, nghe nói nhà cậu ấy rất giàu, sống đều trong biệt thự.
Cho nên, con cảm thấy giống như một người từ thế giới khác..."
Hoàng Tiểu Nghệ rũ mắt: "Sau này đã xảy ra một chút chuyện, cậu ấy có việc nhờ con, cho nên mối quan hệ của tụi con mới thân thiết một chút."
Hoàng Mẹ hỏi: "Chuyện gì mà có thể nhờ đến con vậy?"
"Con đây cũng còn dùng được, hahaha." Hoàng Tiểu Nghệ nói, "Có người cách hai ngày liền thừa dịp tụi con tập thể dục buổi sáng a, lớp đi tập thể dục, canh thời gian không có ai ở trong lớp liền bỏ đồ vào hộc bàn của Ỷ Miên, Ỷ Miên nhờ con điều tra người này."
Hoàng Mẹ: "Là tiểu nam sinh theo đuổi con bé sao?"
Hoàng Tiểu Nghệ che miệng: "Là tiểu nữ sinh."
Hoàng Mẹ: "Hả?"
Hoàng Tiểu Nghệ: "Lúc nhìn thấy con cũng rất kinh ngạc, Ỷ Miên cũng rất kinh ngạc, cho nên tụi con điều tra nữ sinh này rất lâu."
"Điều tra tên của cô ấy, cô ấy học lớp nào, mỗi lần thi cử thành tích thế nào."
"Xem khi nào cô ấy đến căng tin, xem cô ấy có mối quan hệ tốt với ai, xem cô ấy có chạy đưa nước cho ai trong đại hội thể thao hay không..."
"Xem một năm rưỡi, xem đến khi tốt nghiệp."
Hoàng Tiểu Nghệ dừng một chút.
Hoàng Mẹ sốt ruột hỏi nàng: "Sau đó thì sao?"
Hoàng Tiểu Nghệ: "Sau đó trước khi tốt nghiệp, Ỷ Miên đi bắt tiểu nữ sinh này.
Tiểu nữ sinh từ trong phòng học khóc lóc chạy ra, từ đó Ỷ Miên không bao giờ nhắc đến người này nữa."
Hoàng Mẹ: "A, đã xảy ra chuyện gì?"
Hoàng Tiểu Nghệ: "Con còn không biết a."
Trong lớp học hôm đó đã xảy ra chuyện gì, Hoàng Tiểu Nghệ không ngừng suy đoán.
Khi còn nhỏ không đoán được, mấy năm nay kiến thức cũng không ít, đại khái cũng hiểu một chút.
Tâm tư của thiếu nam thiếu nữ còn có thể có chuyện gì.
Hứa Nguyệt Lượng theo đuổi người, Lâm Ỷ Miên một lòng treo ở trên người Hứa Nguyệt Lượng lâu như vậy, đại khái cũng xem như đuổi tới.
Chỉ là hai người đều có tâm tư, tại sao lại đàm phán đổ bể?
Tuổi trẻ không hiểu tình yêu? Vấn đề tính hướng không thể cưỡng cầu? Hay thời gian lâu nên thay lòng đổi dạ?
Dù sao thì từ đó đã là người xa lạ.
Hoàng Tiểu Nghệ không bao giờ dám nhắc đến Hứa Nguyệt Lượng ở trước mặt Lâm Ỷ Miên, cho đến khi Hứa Nguyệt Lượng lại xuất hiện trong cuộc sống của họ.
Hứa Nguyệt Lượng, Hoàng Tiểu Nghệ lắc đầu.
Trước kia nàng không thể hiểu Lâm Ỷ Miên, hiện tại cũng không thể hiểu Hứa Nguyệt Lượng.
Sau khi hàn huyên với mẹ xong, xem TV một lúc, Hoàng Tiểu Nghệ đi tắm chuẩn bị ngủ.
Tắm được một nửa, Hoàng mẹ không ngừng vỗ cửa ở bên ngoài: "Tiểu Nghệ Tiểu Nghệ, con có điện thoại."
Hoàng Tiểu Nghệ xoa đầu: "Trước tiên mẹ đừng động, con ra ngoài nghe."
Hoàng Mẹ: "Vẫn luôn gọi, là Ỷ Miên a!"
Hoàng Tiểu Nghệ sửng sốt một hồi, vọt ra khỏi bọt nước, bọc khăn tắm chạy ra ngoài.
Mẹ nàng nghe xong một chút chuyện xưa, liền biết Lâm Ỷ Miên không ngừng gọi cho nàng hẳn là chuyện khẩn cấp.
Hoàng Tiểu Nghệ nghe điện thoại, lo lắng đến giọng nói đều run: "Ỷ Miên, sao vậy?"
“Cậu đang ở đâu?” Lâm Ỷ Miên hỏi, giọng cô có vẻ rất bình tĩnh.
Hoàng Tiểu Nghệ: "Ở nhà."
Lâm Ỷ Miên: "Tớ phải trở lại."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Hả?"
Lâm Ỷ Miên lặp lại: "Tớ sẽ trở lại, cậu đi cùng không?"
"A..." Hoàng Tiểu Nghệ đầu óc quay cuồng với tốc độ cao.
Hôm nay trở về, Hoàng Tiểu Nghệ không hỏi Lâm Ỷ Miên trở về làm gì, bởi vì nàng biết nếu hỏi, Lâm Ỷ Miên sẽ không nói gì cả.
Nhưng hai người lại hẹn nhau chiều mai cùng nhau trở lại thành phố S.
Kết quả là mới có mấy canh giờ, nửa đêm liền phải vội vàng đi.
“Sao vậy?” Hoàng Tiểu Nghệ vẫn do dự hỏi, “Bệnh viện có việc gấp sao?
Lâm Ỷ Miên dừng một chút, nói, "Không có."
Sau đó cô nói: "Là nhà quá tối."
Lời này, Rốt cuộc Hoàng Tiểu Nghệ nghe có chút không đúng.
Ngữ khí bình tĩnh của Lâm Ỷ Miên tràn đầy mơ hồ, việc này trước đây chưa từng có.
“Cậu uống rượu à?” Hoàng Tiểu Nghệ đột nhiên nhanh trí.
Lâm Ỷ Miên: "Đúng vậy, uống rượu không thể lái xe."
Đúng là bảo bảo ngoan, đều như vậy còn biết uống rượu không thể lái xe.
Hoàng Tiểu Nghệ xác định Lâm Ỷ Miên không chỉ uống rượu mà còn uống rất nhiều.
Nếu không, cô sẽ không gọi cho nàng, sẽ không ngại nhà tối, người này chính là ở trong nhà ma toàn bộ hành trình đều là mặt vô biểu tình, còn cùng NPC cò kè mặc cả muốn manh mối từng người.
“Được” từ trước đến nay Hoàng Tiểu Nghệ đều có thể giúp bạn mà không tiếc mạng sống, “Hiện tại tớ qua nhà cậu… nhà cậu ở đâu a?"
Lâm Ỷ Miên đưa một địa chỉ.
Hoàng Tiểu Nghệ vội vã từ giã mẹ một lần nữa, xách vali đồ ăn, bắt taxi đến nhà Lâm Ỷ Miên.
Nhà Lâm Ỷ Miên thực sự rất khí phái, xem ra tin đồn không phải giả.
Nhưng nàng không có thời gian đi đánh giá ngôi nhà lộng lẫy của Lâm Ỷ Miên, bởi vì Lâm Ỷ Miên đang đứng ở cổng sân, đợi nàng, tay cầm chiếc rương.
Đèn đường hắt vào mặt cô, có chút khổ sở.
Hoàng Tiểu Nghệ nghiêng đầu nhìn kỹ, khóe mắt có chút đỏ, nhưng mặt khác đều bình thường.
“Chìa khóa.” Lâm Ỷ Miên ném một đống đồ vào trong tay Hoàng Tiểu Nghệ, “Xe ở ga ra, ga ra đi bên trái.”
Hoàng Tiểu Nghệ tìm ga ra, lái xe ra ngoài.
Lâm Ỷ Miên mở cửa ghế phó lái, khi ngồi vào, tay cô vẫn ôm chiếc rương.
"Sao cậu không ở trên xe chờ tớ, hiện tại trời vẫn còn rất nóng..." Hoàng Tiểu Nghệ nhìn chiếc rương, "Để đồ ở phía sau được không?"
Lâm Ỷ Miên đang kéo dây an toàn, bởi vì có thứ gì đó trong tay, cô hất tay mấy lần rồi mới thắt dây an toàn: "Không."
Nghe có chút giận dỗi, Hoàng Tiểu Nghệ hiếm khi thấy cô như vây, vội hống như hống tiểu hài tử, hỏi, "Là đồ bảo bối nên muốn ôm sao?"
Lâm Ỷ Miên gật đầu: "Đúng vậy, là bảo bối a~"
Kéo âm cuối một chút, thực sự rất đáng yêu.
Hoàng Tiểu Nghệ cười cười, bật định vị rồi lái xe ra ngoài: "Không nghĩ tới cậu cũng có đồ bảo bối."
Lâm Ỷ Miên: "Tớ có rất nhiều."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Oa, có rất nhiều a."
Lâm Ỷ Miên quay đầu nhìn nàng: "Không tin tớ cho cậu xem."
Hoàng Tiểu Nghệ liếc nhìn cô, ánh mắt Lâm Ỷ Miên sáng lấp lánh, có kích động cùng chờ mong không thể khống chế muốn khoe khoang.
Lúc ở cao trung, nếu mỗi khi Lâm Ỷ Miên nhìn người đều như vậy, Hoàng Tiểu Nghệ sẽ không đến mức sợ cô hơn nửa học kỳ.
“Ừm, xem một chút.” Hoàng Tiểu Nghệ nói, “Nhưng tớ đang lái xe, cậu không thể đột nhiên để nó chắn tầm nhìn của tớ a.”
“Yên tâm đi.” Lâm Ỷ Miên nói, “Tớ lại không phải ngốc."
Hoàng Tiểu Nghệ: "..."
Ngài bây giờ đã là ngốc a.
Lâm Ỷ Miên mở rương, lấy ra thứ đầu tiên trong đó: "Đây là mẹ tớ."
Hoàng Tiểu Nghệ sợ đến mức đạp phanh, quay đầu lại thì thấy trong khung ảnh có một khuôn mặt rất giống Lâm Ỷ Miên đang lặng lẽ nhìn nàng.
“Chào dì ạ.” Hoàng Tiểu Nghệ sợ hãi kêu lên.
“Tiểu Nghệ ngoan.” Lâm Ỷ Miên bắt chước phong cách của mẹ cô đáp lại, sau đó để khung ảnh lại, “Đây là giấy gói kẹo.”
So với đột nhiên giới thiệu vừa rồi, hiện tại bình thường hơn rất nhiều.
Hoàng Tiểu Nghệ khởi động xe, chậm rãi lái xe: "Sao cậu thu giấy gói kẹo a?"
Lâm Ỷ Miên: "Hứa Nguyệt Lượng cho."
Lâm Ỷ Miên: "Hứa Nguyệt Lượng mua cho tớ rất nhiều đồ ăn ngon, mới bắt đầu tớ đã vứt rất nhiều."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Đúng vậy, cậu tưởng là nam sinh nào nhét, trực tiếp ném vào thùng rác."
Lâm Ỷ Miên, "Thật đáng tiếc, ăn rất ngon."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Về sau đều ăn hết sao? Ở trường học không thấy cậu ăn, cậu cũng không cho tớ ăn, cậu lén lút đem về nhà tự mình ăn sao?"
Lâm Ỷ Miên: "Ừm."
Hoàng Tiểu Nghệ buồn cười nhìn cô: "Quỷ hẹp hòi."
Lâm Ỷ Miên: "Buổi tối lúc đói thì ăn."
Lâm Ỷ Miên: "Có một gói không ăn."
Lâm Ỷ Miên lấy túi khoai tây chiên ra: "Trong lúc chúng ta đi chụp ảnh tốt nghiệp...!vốn dĩ tớ định sau khi bắt được em ấy thì sẽ ăn cùng."
Hoàng Tiểu Nghệ: "..."
Hoàng Tiểu Nghệ nhịn đến khó chịu: "Sau đó thì sao?"
Lâm Ỷ Miên không trả lời câu hỏi của nàng, cô nhét khoai tây chiên vào, bắt đầu lật qua thư.
Cô lấy ra một bức thư màu hồng có in những con vật nhỏ đáng yêu: "Em ấy đã đưa cho tớ một bức thư."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Ừm."
Lâm Ỷ Miên: "Cậu đang lái xe, tớ đọc cho cậu nghe."
Hoàng Tiểu Nghệ: "...!Ừm."
Lâm Ỷ Miên:
“Lâm Ỷ Miên, xin chào, hôm nay là thứ ba, chị cảm thấy thế nào?
Hẳn là rất không tồi đi, em nhìn thấy ảnh chụp của chị trên học sinh danh dự, nghe nói đề thi của các chị lần này rất khó, một số người đã trượt.
Mà thậm chí chị đã giành vị trí thứ nhất, chị cũng thật lợi hại.
Em có thể thông minh bằng một nửa của chị thì tốt rồi, toán học thật nhàm chán, khiến em chỉ muốn ngủ a.
Hôm nay trời nắng đẹp nhưng theo dự báo thời tiết thì ngày mai trời sẽ có tuyết, chị có thích tuyết không?
Khi trời có tuyết phải nhớ tham gia trò ném tuyết, đắp người tuyết, dậy sớm một chút, trước khi tuyết phủ đầy ven đường, chị có thể nằm xuống trong đám tuyết sạch sẽ, ghi dấu ấn lớn a!
Nhưng phải ăn mặc dày một chút, nhớ đội mũ, quàng khăn và đeo găng tay.
Tuyết mới chơi sẽ rất lạnh, chơi xong rồi tay chị sẽ bị bỏng lạnh, có thể sẽ bị cảm.
Em không muốn tay chị bị bỏng lạnh, nhưng vạn nhất chị không cẩn thận, em có thể cho chị kem trị bỏng.
Em thực sự hy vọng ngày mai tuyết đầu tiên sẽ rơi.
Cùng nhau ngắm tuyết nhé.
"
Hoàng Tiểu Nghệ: "..."
Hoàng Tiểu Nghệ quay đầu nhìn Lâm Ỷ Miên: "Khi còn nhỏ thật đáng yêu..."
Lâm Ỷ Miên cúi đầu nhìn chằm chằm vào bức thư: "Hiện tại cũng thật đáng yêu."
Lâm Ỷ Miên: "Khi đó, có tin đồn phổ biến người cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Hiện tại cũng phổ biến."
Lâm Ỷ Miên đột nhiên ném bức thư: "Nhưng này không phải em ấy viết cho tớ."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Hả?"
Lâm Ỷ Miên: "Một trăm hai mươi bốn bức thư, em ấy đưa tớ dùm anh trai của em ấy."
Hoàng Tiểu Nghệ lại đạp phanh: "Hả? Cái gì???"
Lâm Ỷ Miên cười lại giống như đang khóc: "Không thể tưởng tượng được, em ấy thay anh trai theo đuổi tớ a."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Nhưng mà, chúng ta đã lấy vở bài tập của cô ấy so sánh nét chữ, đây là chữ viết tay của cô ấy a! Cô ấy chép lại sao? Hay là...!cô ấy viết thay cho anh trai?"
Hoàng Tiểu Nghệ hung hăng vỗ vô lăng: "Ngọa tào..."
Lâm Ỷ Miên gấp bức thư lại, đặt chỗ cũ, lấy ra một bức khác.
Trên mặt cô lộ rõ vẻ say rượu, giọng nói trở nên mơ hồ: "Tớ sẽ đọc bức thư khác, để chúng ta xem trong bức thư này có bao nhiêu thật sự là Hứa Nguyệt Lượng..."
Hoàng Tiểu Nghệ ngừng nói, cô cũng trở nên buồn bực như Lâm Ỷ Miên.
Sau khi đọc hết một nửa, giọng của Lâm Ỷ Miên trở nên khàn khàn, Hoàng Tiểu Nghệ nghe thấy giống như cô bị thất tình.
Sau khi xe đến thành phố S, cuối cùng Lâm Ỷ Miên cũng an tĩnh.
Hoàng Tiểu Nghệ đưa cô tới cửa, không nhịn được nói: "Ỷ Miên, trước kia cậu quá lạnh lùng, thật sự không ai dám nói chuyện với cậu.
Hiện tại cậu cũng lạnh lùng, chỉ là giả vờ làm ra bộ dáng giống như dễ thân cận hơn một chút mà thôi."
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng một cái, Hoàng Tiểu Nghệ dứt khoát trút hết nỗi lòng: "Dựa theo ngoại hình và điều kiện của cậu, có bao nhiêu người xếp hàng theo đuổi cậu, nhưng kỳ thực nhiều năm như vậy, không có mấy người dám nói chuyện với cậu."
“Cậu đã nghĩ xem tại sao chưa?” Hoàng Tiểu Nghệ nói, “Bởi vì cậu là thần tiên trên trời, người bình thường đứng bên cạnh cậu liền cảm thấy chính mình giống như một đống bùn dưới đất, căn bản không xứng."
“Cho nên mặc kệ là ai, cậu có trông cậy vào một vũng bùn leo lên tiên nữ không?"
"Nếu thích cô ấy, đến bây giờ vẫn không thể bỏ xuống được, vậy tại sao cậu không chân chính theo đuổi cô ấy?"
"Dù sao, hiện tại hai người còn không phải là bạn, còn sợ có thể chạy nơi nào?"
"Không phải là cậu không muốn, nếu muốn thì phải cởi khẩu trang ra."
Nếu muốn phải cởi khẩu trang ra.
Lâm Ỷ Miên cầm rương đồ bước vào nhà, dựa vào cửa, từ từ ngồi xổm xuống.
Cô không phải là một nàng tiên cao quý, cô chỉ là sợ hãi.
Cô sợ mình sẽ không đạt được những thứ mình muốn, sợ mất đi một chút tự tôn nhỏ bé, sợ yêu và thích không phải là những thứ mà cô có thể có được.
Cô lấy điện thoại ra bấm vào phòng live của Hứa Nguyệt Lượng, hôm nay Hứa Nguyệt Lượng mặc một thân Hán phục hoa sen màu hồng và xanh lá câyz đang cười nói với người xem trong phòng live.
"Ừm, thời tiết mát mẻ hơn nhiều..."
"Mùa nào tôi cũng thích."
"Thích nhất a, tôi thích tuyết, có rất nhiều thứ để chơi a ~~~"
"Thành phố S không có nhiều tuyết, đúng vậy, mấy năm nay không có tuyết rơi."
"Nếu tuyết rơi, nhất định phải ra ngoài xem với bằng hữu a, còn chơi ném tuyết, xây người tuyết..."
[Khi trời có tuyết phải nhớ tham gia trò ném tuyết, đắp người tuyết, dậy sớm một chút, trước khi tuyết phủ đầy ven đường, chị có thể nằm xuống trong đám tuyết sạch sẽ, ghi dấu ấn lớn a!
Nhưng phải ăn mặc dày một chút, nhớ đội mũ, quàng khăn và đeo găng tay.
Tuyết mới chơi sẽ rất lạnh, chơi xong rồi tay chị sẽ bị bỏng lạnh, có thể sẽ bị cảm.
Em không muốn tay chị bị bỏng lạnh, nhưng vạn nhất chị không cẩn thận, em có thể cho chị kem trị bỏng.
Em thực sự hy vọng ngày mai tuyết đầu tiên sẽ rơi.
Cùng nhau ngắm tuyết nhé]
Cùng nhau ngắm tuyết, Lâm Ỷ Miên rất muốn.
Ngay cả khi mất đi một lần cũng muốn, ngay cả khi mất tất cả cũng muốn.
Về đề tài tuyết, Hứa Nguyệt Lượng nói ra chữ này liền không nhắc tới nữa.
Nàng lại nói về bệnh viện, nói hai ngày nữa sẽ cùng bạn đến gặp nha sĩ.
"Đương nhiên là tôi sẽ đến gặp mỹ nữ bác sĩ tỷ tỷ a."
"Tên là gì? Tôi không biết." Vẻ mặt nàng có chút khó xử.
""Có vẻ như không phải là vị bác sĩ tôi đã đăng ký, thay đổi giữa chừng, chị ấy đeo khẩu trang, không thấy rõ mặt.
"Rất xinh đẹp, đúng vậy, đeo khẩu trang cũng có thể nhìn ra rất xinh đẹp.
"Là loại rất cao lãnh, cấm dục, làm người muốn nhào lên kêu tỷ tỷ a, em có thể..."
Lâm Ỷ Miên chớp mắt, Hứa Nguyệt Lượng nói đề tài này mấy lần, sẽ không nhắc lại nữa.
Cuối cùng cô không nhịn được nữa, ôm hộp bảo bối, gõ: [Tên là Lâm Ỷ Miên]
Cuồng phong đầy màu sắc lướt qua, sáng chói lóa mắt, Lâm Ỷ Miên không thể khống chế ngón tay của mình, cứng đờ lại run rẩy.
Cô gửi một câu khác: [Khi nào thì có thể?]
Trước khi tuyết rơi, khi nào thì có thể..