“Có thể đến phòng trà hay không?” Trăn Trăn nói.
Lâm Ỷ Miên nhìn theo tầm mắt của nàng, có người bước ra từ phòng nghỉ, hai y tá từ khoa khác đang tập trung lại, nhìn vào lối vào của hành lang.
"Đã đến lúc kiểm tra tình trạng xuất huyết của bệnh nhân rồi, nếu có vấn đề gì thì gọi cho tôi." Lâm Ỷ Miên giải thích với Trăn Trăn, sải bước về phía trước.
Khi đến chỗ y tá, hai người vẫn đang ríu rít trò chuyện.
"Làm sao vậy nhỉ...!bị dọa sợ sao? Vừa rồi bộ dáng tôi rất đáng sợ sao?"
"Chúng ta chỉ có chút kích động, nhưng đối với một đại streamer như vậy là không đến mức đi."
"Chúng ta còn đều là nữ nhân, chúng ta cũng sẽ không làm gì a, chỉ xin chữ ký thôi mà."
"Sẽ không phải trước kia cũng bị fans dọa khóc đi? Tiểu Soái lúc ấy cũng rất điên cuồng..."
“Sao lại nhắc đến Bành Tiểu Soái?” Lâm Ỷ Miên trả lời.
Hai y tá quay đầu lại, nhìn thấy là cô nên đều sợ hãi lùi lại: "Bác sĩ Lâm..."
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên mỉm cười đáp lại, thoạt nhìn không có lãnh đạm, “Vừa rồi gặp ai vậy?"
Y tá không dám giấu giếm, nói: "Một bệnh nhân trước kia đã đến bệnh viện của chúng ta, là người nổi tiếng trên mạng...!Chúng tôi rất thích chị ấy, chúng tôi chỉ muốn xin chữ ký."
Lâm Ỷ Miên: "À, Hứa Nguyệt Lượng sao?"
Y tá: "Đúng vậy, là chị ấy! Bác sĩ Lâm, ngài còn nhớ ngài đã nhổ răng khôn cho chị ấy không?"
Lâm Ỷ Miên: "Đương nhiên là nhớ, cô ấy rất xinh đẹp."
Y tá nhanh chóng gật đầu, thấy Lâm Ỷ Miên nói đến đề tài làm đẹp, bầu không khí cũng thoải mái hơn rất nhiều: "Đúng vậy, chị ấy rất xinh đẹp, giống như tiểu minh tinh, nhưng lại quá nhát gan a..."
Lâm Ỷ Miên siết chặt đầu ngón tay sau lưng, vẻ mặt vẫn rất ấm áp: "Hừm? Đang nói gì vậy? Dọa khóc sao?"
Y tá: "Đúng vậy, khóc, đột nhiên khóc.
Kỳ thực tôi không có nói gì cả, chỉ nói là mọi người rất thích chị ấy..."
Lâm Ỷ Miên nói thêm mấy câu, hai y tá giải thích tình hình vừa rồi.
Nụ cười trên mặt Lâm Ỷ Miên dần biến mất, khi họ nói tới nhóm, cô liền nhíu mày.
Nhìn thấy thay đổi trong biểu hiện của cô, y tá lùn kéo người cao hơn, cả hai đồng loạt ngậm miệng.
Họ đứng trước Lâm Ỷ Miên, cúi đầu im lặng.
Đột nhiên hết thảy trở nên trầm mặc, Lâm Ỷ Miên để cho trầm mặc kéo dài đủ lâu, cho đến khi hai người trước mặt sợ hãi sắp khóc, cô liền nói: "Hai người làm việc mệt mỏi rồi, lúc không làm việc đến đây uống trà nghỉ ngơi một chút..."
Thanh âm cô đều đều thanh lãnh: “Nhưng không được làm phiền bệnh nhân."
“Bệnh nhân đến bệnh viện khám bệnh chứ không phải để mua sắm hay tổ chức fans meeting, họ không muốn bị quấy rầy vào ngay lúc này."
“Là nhân viên y tế, chúng ta phải thể hiện chuyên nghiệp, làm tròn trách nhiệm của mình trong bệnh viện.
Điều chúng ta quan tâm nhất là chính sức khỏe của bệnh nhân."
“Sau này, loại chuyện này không được xảy ra nữa.” Lâm Ỷ Miên nhìn người trước mặt.
“Không quấy rầy người khác, cũng không thể chia sẻ bất kỳ thông tin riêng tư của bệnh nhân trong phần mềm xã hội."
Hai y tá liên tục gật đầu, không dám phát ra tiếng động.
Lâm Ỷ Miên dừng lại: "Được rồi, đi đi."
Y tá vội cúi đầu, xoay người rời đi.
Nhưng vừa nhấc chân lại bị Lâm Ỷ Miên gọi lại.
“Chờ một chút.” Lâm Ỷ Miên nói, “Các cô có biết tại sao Bành Tiểu Soái không ở lại bệnh viện của chúng ta không?”
Hai y tá lắc đầu, Lâm Ỷ Miên chờ họ hoảng sợ ngước mắt lên, đối diện với cô rồi mới nói: "Đó chính là những điều tôi vừa mới nhấn mạnh."
Lúc này y tá thực sự sắp khóc.
Y tá cao cao mang thanh âm nức nở, lẩm bẩm nói: "Bác sĩ Lâm, chúng tôi là lần đầu tiên, thực xin lỗi, sau này chúng tôi sẽ không tái phạm nữa..."
“Tôi chỉ nhắc nhở các cô một chút thôi.” Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng nói, “Tôi không quản những việc này.”
Hai y tá ngơ ngác, Lâm Ỷ Miên nhấc chân đi vào văn phòng viện trưởng.
Mười lăm phút sau, văn phòng bệnh viện đưa ra thông báo,.