Tính toán Hứa Nguyệt Lượng đã về đến nhà, Lâm Ỷ Miên gửi tin nhắn cho nàng, cảm thấy chính mình tự giác bắt đầu trò chuyện cũng rất tốt.
[Có bị ướt không?]
Ướt liền nói nàng ngốc, như thế nào lại đưa ô cho cô.
Không ướt liền nói mình cũng không ướt, cảm ơn nàng đã đưa ô cho cô.
Đưa ô trong mưa, từ xưa đến nay đều là tình tiết lãng mạn.
Ô ở bên này, áo khoác cũng ở bên này, mỗi ngày Hứa Nguyệt Lượng đều quên một thứ nhỏ, khi nào thì quên người ở nơi này.
Nhưng gửi tin nhắn xong, rất lâu Lâm Ỷ Miên không nhận được hồi âm.
Bệnh viện tổ chức cuộc họp buổi sáng, tất cả các bác sĩ đều tham dự, Lâm Ỷ Miên không thể vắng mặt.
Điện thoại cầm trong tay cô bị đảo tới lui, lãnh đạo đang nói ở trên đài.
Cuối cùng, cuộc họp sắp kết thúc, điện thoại của cô cũng phát ra tiếng rung quen thuộc.
Lâm Ỷ Miên lập tức mở màn hình, vừa vặn nhìn thấy tin nhắn của Hứa Nguyệt Lượng nhảy ra:
- [Hu hu hu, quần áo bị ướt một chút, nhưng về nhà cởi ra thì tốt rồi~]
- [Vừa rồi ngủ quên mất, tối qua uống rượu với Vi Vi cả đêm, vừa xuống xe đột nhiên buồn ngủ ~~~]
- [Ngủ rất ngon a, tỉnh dậy liền xem tin nhắn của bác sĩ Lâm ~~]
- [Tôi còn nằm mơ hahahaha】
Lâm Ỷ Miên cười, hỏi nàng: [Mơ thấy gì?]
Hứa Nguyệt Lượng:
- [Mơ thấy trời mưa ~]
- [Toàn thân ướt sũng ~]
- [Bác sĩ Lâm vẫn không mang ô ~]
- [Còn lại không nói cho chị biết đâu ~~]
Lâm Ỷ Miên: "..."
Câu không nói cho chị biết đâu, làm Lâm Ỷ Miên không khống chế được mà nghĩ về nơi khác.
[Em cố ý] Lâm Ỷ Miên đưa ra kết luận, gửi ba chữ.
Đồng nghiệp bên cạnh đụng cánh tay của cô: "Bác sĩ Lâm, kêu cô đó..."
“Hửm?” Lâm Ỷ Miên ngẩng đầu, thấy viện trưởng trên đài đang nhìn chằm chằm vào cô, một số bác sĩ ở hàng ghế đầu cũng đang quay đầu lại nhìn cô.
Lâm Ỷ Miên: "..."
Lâm Ỷ Miên cất điện thoại vào túi, nhỏ giọng hỏi đồng nghiệp: "Kêu tôi làm gì?"
Đồng nghiệp che miệng: "Kêu cô cho cái nhìn về phòng điều chỉnh."
“À, cảm ơn.” Lâm Ỷ Miên đứng lên.
Mặc dù tâm trí không ở trong cuộc họp, nhưng câu hỏi rất đơn giản.
Việc phòng chỉnh đã được thảo luận trong bệnh viện từ lâu, cô chỉ tùy tiện nói vài câu là được.
Thực sự chỉ là đơn giản nói hai câu.
Nói xong ngồi xuống, viện trưởng trên đài không đáp lại.
Hắn nói, "Nói xong rồi a?"
Lâm Ỷ Miên mỉm cười, gật đầu.
Viện trưởng: "Người trẻ tuổi thật súc tích."
Khi viện trưởng nhìn đi chỗ khác, Lâm Ỷ Miên lại lấy điện thoại ra.
Lần này, cô không trắng trợn nhìn như vậy, bàn tay hạ xuống một chút.
Hứa Nguyệt Lượng:
- [Cố ý đó]
- [Còn rất cố ý a ~]
Lâm Ỷ Miên hít sâu một hơi.
Ánh mắt đồng nghiệp liếc qua: "Sao vậy?"
“Không có gì.” Lâm Ỷ Miên cất điện thoại đi.
Đồng nghiệp cười: "Nói chuyện phiếm với đối tượng sao?"
Lâm Ỷ Miên hơi nhướng mày, đáp: "Ừm."
Nụ cười của đồng nghiệp đột nhiên đọng lại, trừng mắt: "Trời ạ, bác sĩ Lâm thật sự có đối tượng sao?"
“Có.” Lâm Ỷ Miên trả lời rõ ràng, “Về sau không thể đi ái hữu hội.”
Không có chút ý tứ đáng tiếc.
Trước kia căn bản cũng chưa từng đi.
Đồng nghiệp vẫn lễ phép kéo dài giọng "Ồ-", còn nói, "Chúc mừng cô thoát danh sách a."
Lâm Ỷ Miên cong khóe môi: "Cảm ơn."
Cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc, vẫn có tốp ba tốp năm muốn ở lại nói chuyện, Lâm Ỷ Miên vội vàng bước qua khoảng trống, rời khỏi phòng họp.
Tựa hồ có người đang gọi cô, nhưng Lâm Ỷ Miên phớt lờ.
Cô bước nhanh qua hành lang, vào giếng trời không người.
Mưa vẫn rơi, những tán cây xanh ngoài hiên đã ngả sang màu xanh tươi tốt.
Không khí ướt át mà nhào vào trên mặt cô, tầm mắt Lâm Ỷ Miên rơi xuống, cô nhìn thấy câu nói "Cả người ướt sũng" của Hứa Nguyệt Lượng.
Lâm Ỷ Miên liền gọi đi.
Cô không thể không gọi, những lời nói của Hứa Nguyệt Lượng bây giờ chính là một ngọn lửa, ném cô nướng trên ngọn lửa lăn qua lăn lại.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, ngữ khí của Hứa Nguyệt Lượng mơ hồ, nhưng lại mang theo ý cười rạng rỡ: "Alo ~~ Bác sĩ Lâm ~~~"
Nàng gọi như vậy, thực sự rất mềm, thực sự ngọt ngào, làm ra dáng vẻ kia rõ ràng là nàng đang chờ cuộc gọi của cô.
“Còn có chuyện gì là cố ý?” Lâm Ỷ Miên đi thẳng vào đề tài.
"A..." Hứa Nguyệt Lượng nói, "Chị gọi điện thoại tới là hỏi cụ thể cái này sao?"
Lâm Ỷ Miên: "Không có, nhưng muốn hỏi."
Hứa Nguyệt Lượng: "Tôi còn tưởng bác sĩ Lâm muốn quan tâm tôi một chút, hỏi có phải hôm nay dính mưa bị cảm hay không ~~~"
Lâm Ỷ Miên lập tức mỉm cười.
Tiếng cười truyền qua điện thoại, Hứa Nguyệt Lượng nghe thấy cũng cười rộ lên,
Nàng cười còn vui vẻ hơn Lâm Ỷ Miên, thanh âm đều run run.
Hai người cười một hồi, Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên dừng lại nói: "Đều là cố ý ~ Hôm nay đều là cố ý ~"
Lâm Ỷ Miên siết chặt ngón tay, chất vấn nói đến thật ôn nhu: "Mục đích là gì?"
Hứa Nguyệt Lượng nhỏ giọng nói: "Sáng nay tôi đã nói tôi muốn bác sĩ Lâm nhìn thấy những nơi không tốt về tôi..."
“Đây là nơi không tốt sao?” Nụ cười của Lâm Ỷ Miên lại tràn ra, “Là rất không tốt, dám dùng chiêu với tôi.”
Hứa Nguyệt Lượng: "Chiêu, mắc chiêu rồi sao?"
“Mắc chiêu rồi.” Lâm Ỷ Miên nói, “Vừa rồi tôi đang họp, lãnh đạo thấy tôi đang chơi điện thoại.
Lãnh đạo kêu tôi đứng dậy trả lời câu hỏi, còn chê tôi trả lời quá ngắn."
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"
Hứa Nguyệt Lượng lập tức hoảng loạn: "Vậy bác sĩ Lâm có sao không? Thực xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên gửi tin nhắn đó cho chị trong giờ làm việc..."
Lâm Ỷ Miên: "Khá tốt."
Hứa Nguyệt Lượng ngừng hoảng loạn.
Lâm Ỷ Miên: "Khi tôi còn đi học, luôn có đồng học chơi điện thoại dưới hộc bàn, còn cười haha.
Trước kia tôi không biết bọn họ cười cái gì, nhưng giờ thì tôi biết rồi."
Bên kia điện thoại lâm vào trầm mặc ngây ngốc.
Lâm Ỷ Miên nói: "Cho nên gọi điện thoại cho em muốn nói nhất chính là em có thể gửi tin nhắn cho tôi bất cứ lúc nào, dù cố ý hay vô tình, tốt hay xấu đều được."
Gió thổi mưa tạt vào mái hiên, tạt vào người Lâm Ỷ Miên.
Một lúc lâu sau, cô nghe thấy đầu dây bên kia trả lời rất rõ ràng: "Vâng!!!"
Gọi điện thoại xong, Lâm Ỷ Miên ra khỏi giếng trời, quay trở lại phòng khám của mình, nhận được rất nhiều ánh mắt.
Bước vào cửa phòng khám, Trăn Trăn trợn mắt ngoác mồm, mím môi tỏ vẻ hưng phấn, chứng thực suy đoán của Lâm Ỷ Miên.
“Nói đi.” Lâm Ỷ Miên ngồi xuống, đặt điện thoại bên cạnh bàn phím, “Lại có bát quái gì về tôi sao?"
Trăn Trăn lắc lắc đầu: "Lão sư, tôi có thể nói sao? Lão sư, tôi thật sự có thể nói sao?"
Lâm Ỷ Miên: "Nói."
Trăn Trăn đè nặng âm thanh hét chói tai: "Lâm lão sư, ngài có bạn trai a!!!!!!"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Trăn Trăn: "Trong nhóm đang lan truyền, bọn họ đều đoán bạn trai của ngài là ai."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Trăn Trăn: "Hiện đã có ứng viên, một là bác sĩ Thái thanh niên tài tuấn từ khoa phẫu thuật thẩm mỹ của chúng ta.
Hai, mặc dù chị không đến buổi họp hữu nghị lần trước, nhưng bác sĩ Vương ở bệnh viện bên cạnh đã ngưỡng mộ ngài từ lâu, còn xin thông tin liên lạc của ngài.
Ba, một bệnh nhân phú nhị đại rất soái khí đã đưa hoa hồng đến phòng khám.
Bốn..."
Đếm trên đầu ngón tay cũng có bảy cái.
Lâm Ỷ Miên ngước mắt lên nhìn nàng, khóe miệng Trăn Trăn chợt dừng lại, cả người đều trầm mặc: "Lâm lão sư, ngài đừng tức giận, tôi chỉ..."
“Không có tức giận.” Lâm Ỷ Miên nói.
Trăn Trăn: "!!!"
Lâm Ỷ Miên: "Chỉ có một chút thất vọng."
Trăn Trăn: "????"
Lâm Ỷ Miên lật xem hồ sơ bệnh án trên bàn: "Không có cái nào đúng."
Trăn Trăn hoàn toàn phát ngốc tại chỗ.
Lâm Ỷ Miên tiếp tục công việc của mình, có chút thất thần.
Lần này cô không tức giận.
Trước kia sẽ có chút tức giận, chủ yếu là vì cảm thấy nhám chán, bởi vì từ khi cô vào Hữu Hải, những suy đoán cùng tai tiếng về vấn đề cá nhân của cô chưa bao giờ dừng lại.
Nhưng lần này cô không cảm thấy nhàm chán, cô cũng phần nào hiểu được sở thích của những người này, thậm chí cô còn có chút kỳ vọng có thể có Hứa Nguyệt Lượng từ số đếm của Trăn Trăn.
Nếu người bệnh lớn lên tuấn tú đều có thể được tính, tại sao lại không thể nghĩ đến người bệnh lớn lên xinh đẹp.
Hứa Nguyệt Lượng đã xuất hiện trong văn phòng của cô nhiều hơn một lần, những người khác cũng liền thôi, ưu đãi của Lâm Ỷ Miên dành cho Hứa Nguyệt Lượng, Trăn Trăn đều xem ở trong mắt.
Tại sao lại không đoán được.
Lâm Ỷ Miên mất đi cơ hội chứng minh mối quan hệ ái muội của cô và Hứa Nguyệt Lượng, âm thầm phun ra một chữ: "Ngốc."
Trăn Trăn đối diện đã hoàn toàn sững sờ ở đó, không biết chuyện gì xảy ra với thế giới này, cũng không biết mình nên làm gì.
Giờ ăn trưa là thời gian nghỉ ngơi của Lâm Ỷ Miên, nhưng cũng là lúc Hứa Nguyệt Lượng chuẩn bị live.
Hai người gửi mấy tin nhắn liền kết thúc cuộc trò chuyện, giống như trở lại giai đoạn trước.
Lâm Ỷ Miên không cho phép trở lại, cho dù đầu óc nghĩ lại cũng không thể.
Cho nên tìm một nơi yên tĩnh, vừa ăn trưa vừa gọi cho Hoàng Tiểu Nghệ.
Nội dung chính là nói chuyện của Hứa Nguyệt Lượng hôm nay.
Mặc dù nhiều đối thoại có chừng mực quá mức tự giác của Lâm Ỷ Miên đã bị bỏ qua, nhưng Hoàng Tiểu Nghệ ở đầu bên kia điện thoại vẫn kêu lên: "Ngọa tào Lâm Ỷ Miên, cậu thành công rồi, này không phải tình yêu thì là cái gì??? Mẹ nó nếu không phải tình yêu tớ liền tháo đầu xuống cho cậu đá a!!! Hai người cũng quá dài dòng rồi, nhưng tớ thích, tớ thích đến đầu hôn nào trướng lên trời xuống đất a!!! Cái gì cho chị thấy nơi không tốt, sợ chị không thích, ý tứ này còn không phải là tôi thích chị tôi thích chị tôi thích chị sao!!!!"
Khóe môi Lâm Ỷ Miên nhếch lên: "Ồ? Vậy sao?"
Hoàng Tiểu Nghệ: "Cậu quá cùi bắp, mệt công tớ nghĩ cậu là công, cư nhiên để Nguyệt Lượng nói mấy loại lời nói này trước."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Cư nhiên bị Nguyệt Lượng đùa giỡn, hahahahahahahahahahaha..."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Vậy tối qua trong phòng, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì a? Nói cho tớ nghe một chút, tớ sẽ phân tích cho cậu xem hai người đã thực hiện bước trọng yếu này thế nào lại khiến cho Nguyệt Lượng đột nhiên trở thành công hung mãnh như vậy."
Lâm Ỷ Miên: "Cậu đời này cũng đừng nghĩ biết."
Hoàng Tiểu Nghệ: "# ¥ & * # ¥ & *..."
Hôm nay là một ngày cực kỳ vui vẻ.
Lâm Ỷ Miên hiểu ra nhiều điều giống như một tia lửa trong đầu cô cuối cùng cũng được thắp sáng.
Có rất nhiều điều trong các chương trình tạp kỹ tình yêu, nhiều điều trong các bộ phim thần tượng, nhiều hình ảnh về những người ở thời kỳ thanh niên hét to, cười lớn, chạy vội, khóc thút thít.
Đang trên đường tan tầm thì bị tắc đường, cô nhìn đèn đỏ kéo dài cả đoạn đường phía trước, thậm chí còn muốn xứng với một bài hát buồn.
Cuối cùng xuống xe, mưa bụi mông lung bao phủ cả tòa nhà cao tầng, thậm chí cô còn muốn ném ô, cảm thụ ôm lấy mưa rơi.
Khi về đến nhà, cô bật âm hưởng, để âm nhạc tràn ngập căn phòng.
Trên máy chiếu là màn hình phòng live của Hứa Nguyệt Lượng, màn hình tối, hẳn đã là giờ cơm của nàng.
Lâm Ỷ Miên cũng đi làm bữa cơm.
Nghĩ Hứa Nguyệt Lượng từng bận rộn ở nơi này vì cô, nghĩ có lẽ Hứa Nguyệt Lượng cũng sẽ giống như cô, thái rau, bật lửa, bắt đầu quá trình nấu nướng nhàm chán cũng tràn đầy hương vị.
Lâm Ỷ Miên làm cơm xong, thậm chí còn điều chỉnh tạo hình khi đặt trên bàn ăn, chụp một bức ảnh đẹp để trò chuyện với Hứa Nguyệt Lượng.
Cô cởi tạp dề, lấy điện thoại, nhưng trên điện thoại đã có tin nhắn từ Hứa Nguyệt Lượng.
Khác với văn bản ngắn trước đó, là một đoạn văn lớn, giống như một bức thư không thuộc về thời đại này.
[Bác sĩ Lâm thân ái:
Xin chào ~~
Hôm nay công việc của chị có mệt không? Tôi xin lỗi vì buổi sáng đã quấy rầy chị họp, nhưng chị cũng không giống nghiêm túc họp, cho nên tôi chỉ xin lỗi một chút!
Tuy chị đã là một bác sĩ rất ưu tú, nhưng chiều nay chị đã nói chuyện với tôi ba lần, cho nên tôi vẫn muốn khuyên chị nỗ lực làm việc.
Như vậy, mọi bệnh nhân gặp chị đều có thể may mắn như tôi, được người tốt đẹp nhất trên thế giới...!ừm...!nhổ răng? Coi như là thể nghiệm.
Trời vẫn còn mưa, chị có cầm vịt nhỏ của tôi không? Nếu để quên ở bệnh viện cũng không sao, ở chỗ tôi vẫn còn rất nhiều ô, màu đỏ cam, xanh lá, xanh dương, xanh lam, tím, chị có thể chọn một màu, ngày mai gặp lại.
Tôi rất chờ mong ngày mai được gặp chị.
Tôi thực sự muốn nói với chị ngày mai gặp lại mỗi ngày.
Lại tới cố ý trêu chọc chị, Hứa Nguyệt Lượng~~].