Nói về Tần Liệt, hắn thúc ngựa thật nhanh nên chỉ mất một hôm là về đến
kinh thành. Tần Liệt tinh thần phấn chấn nhưng lại khiến Thái tử mệt
trời ơi đất hỡi, vừa về kinh là ngủ liền một mạch, suýt nữa khiến Thái
tử phi hoảng sợ.
Vốn dĩ Tần Liệt định đưa Thái tử về kinh xong sẽ quay trở lại nơi cắm trại. Nào ngờ sáng hôm sau đang chuẩn bị đi, hắn lại bị thị vệ phủ Thái tử
ngăn cản.
Thái tử thấy hắn thì gọi to: “Dù đệ có sốt ruột thế nào cũng không cần phải
gấp như thế chứ. Vừa về kinh đã lập tức đi ngay, chẳng lẽ là ‘một ngày
không gặp tựa ba thu’? Lão Tam à Lão Tam, không phải ca ca ta xui đệ,
nhưng phụ nữ ấy à, chỉ nên dỗ dành, không nên quá bận tâm kẻo làm hỏng
chính sự”.
Tần Liệt lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt có vẻ không vui, giọng lạnh như băng:
“Lời Thái tử Điện hạ chỉ dạy, thần đệ sẽ khắc ghi trong lòng. Nhưng
những chuyện riêng tư này không nhọc người quan tâm. Nương tử của đệ
không rộng lượng được như Thái tử phi, trong lòng đệ cũng chỉ có mình
nàng nên đương nhiên phải cẩn thận lấy lòng, không chỉ dỗ dành là xong
được.”
Nói rồi, hắn còn nhắc nhở Thái tử với giọng không mấy tốt đẹp: “Tuy Thái tử phi hiền hậu rộng lượng nhưng chuyện tình cảm đều phải đến từ hai phía, không ai đối tốt với ai vô điều kiện mãi được. Bây giờ Thái tử điện hạ
trái ôm phải ấp, phong lưu vô cùng, sau này đừng có đến tìm thần đệ kể
khổ chuyện hậu cung.”
Hắn và Thái tử xưa nay thân thiết, có bao giờ xưng hô lạnh nhạt vậy đâu.
Thái tử nghe xong lập tức hiểu ra mình đã chọc vào chỗ không nên chọc
của hắn, bèn cười cười làm hòa: “Thôi thôi, đệ thương vợ là chuyện của
đệ, ta cũng chẳng muốn quan tâm. Đúng rồi…” Hắn xấu hổ đỏ mặt, xua tay
bảo bọn hạ nhân lui xuống, tất cả đều hiểu ý tránh đi, trong phòng chỉ
còn hai hai huynh đệ hắn.
“Chuyện của Nhị nha đầu là ta không tốt.” Thái tử ngại ngùng xin lỗi hắn, hạ
giọng, dáng vẻ vừa bất đắc dĩ vửa hối hận: “Muội ấy quả thật được chiều
chuộng đến mức coi trời bằng vung rồi, ta sợ muội ấy trở về sẽ tìm Thái
tử phi khóc lóc khiến đại tẩu đệ không vui.”
Tần Liệt lạnh lùng nói: “Nếu huynh muốn đại tẩu vui vẻ, không cần phải lãng phí sức lực gì cả, chỉ cần bớt nạp thiếp đi, ở bên tẩu ấy nhiều một
chút là được”. Nói rồi hắn lắc đầu, nhấc chén uống một hơi hết sạch. Hắn và Thái tử thân thiết nên nói chuyện không có gì phải cố kỵ cả.
Thái tử nghe thế có vẻ không tin, sờ đầu nói: “Đệ còn chưa lấy vợ, đâu hiểu
được đạo lý vợ chồng, đừng nói linh tinh. Thái tử phi là người hiền
lành…” Hắn càng nói càng nhỏ. Suy nghĩ kỹ, hình như, hình như… lòng nàng thật sự rất khó dò.
Hai huynh đệ không thảo luận thêm về vấn đề này nữa, hôm nay họ còn có
chính sự phải làm. Sứ thần nước Trịnh đã đến dịch quán, đang đợi tiếp
kiến. Mà Thái tử cảm thấy mình xưa nay quá dễ gần, không đủ oai phong
nên mới sai người mời Tần Liệt tới giúp. Sứ thần nước Trịnh đến không rõ ý đồ, Thái tử dù sao cũng còn trẻ, không thể một mình chủ trì đại cục,
đương nhiên cẩn thận một chút vẫn hơn.
Còn phía Bảo Khâm, nàng và Ngô Thúy Bình rất hợp nhau, mấy ngày liền cùng
nhau cưỡi ngựa, đi săn. Từ lúc nàng và Tần Liệt nồng thắm, Thanh Nhã lại trở nên trầm mặc. Bảo Khâm cũng đoán được nguyên nhân, cười khổ trong
lòng, thầm nghĩ sau một thời gian nữa có lẽ sẽ phải đổi thị nữ bên cạnh
mất.
Nhưng Bảo Khâm ngoài mặt coi như không biết, vẫn sống như cũ. Mấy ngày này,
nàng gọi Ngô Thúy Bình cùng nhau đến doanh trại xem các thị vệ luyện
tập.
Do lần trước phải so tài với Vương Nhạn Như, Bảo Khâm và Tần Liệt đến đây
không ít lần, nên rất quen thuộc với những tướng sĩ nơi đây. Nàng còn
chưa vào cửa, một binh sĩ đứng canh đã nhìn thấy nên chạy nhanh vào bẩm
báo. Không lâu sau, Lão Hắc và Nhị Lăng Tử vộira nghênh đón.
Thấy chỉ có Bảo Khâm và Ngô Thúy Bình, Nhị Lăng Tử ngây ra, mở to mắt nhìn
ra sau Bảo Khâm, thấp giọng hỏi: “Công chúa muội muội à, nha đầu tròn
trịa dễ thương bên cạnh muội đâu sao không thấy?”
Lão Hắc đập cái thìa vào đầu hắn mắng: “Thằng chó con này, ngươi chứa cái
quái gì trong đầu thế? Trước mặt Công chúa cũng dám ăn nói linh tinh,
không sợ ta không nể mặt lão nhân gia đánh ngươi à?”
Bảo Khâm mỉm cười chào hắn: “Lão Hắc hạ khẩu lưu tình, đừng gọi ta là ‘lão
nhân gia’, vô duyên vô cớ khiến ta già đi.” Nói xong, nàng giới thiệu
Ngô Thúy Bình: “Vị cô nương này là thiên kim của Ngô đại nhân – Binh bộ
Thị lang, cùng đến đây chơi với ta, cũng không phải người quá coi trọng
lễ giáo nên mọi người không cần khách khí, cứ thoải mái là được”.
Lão Hắc vỗ đầu, cười hì hì: “Thì ra Ngô tiểu thư, ha ha, dạo trước tôi từng làm tên lính quèn dưới trướng Ngô đại nhân, nhưng khi ấy không có tiền
đồ, không ít lần bị ngài ấy đánh mắng.”
Nhị Lăng Tử như bừng tỉnh, lớn tiếng nói: “Thì ra Lão Hắc huynh cũng từng
bị người khác đánh mắng, ngày trước không phải huynh luôn miệng nói, cả
doanh trại huynh chỉ phục mỗi Tam Điện hạ thôi sao? Vậy…” Hắn còn đang
oang oang, đã bị Lão Hắc bịt miệng kéo vào trong lều, một lúc sau, Lão
Hắc mới đi ra, cười gượng nói với Bảo Khâm: “Mời hai vị vào, lát nữa tôi sẽ đích thân dẫn hai vị đi tham quan.”
Bảo Khâm đã quen với loại hành vi này nên không thấy có gì lạ, nhưng Ngô
Thúy Bình ngạc nhiên, nhân lúc Lão Hắc không chú ý, giật giật tay áo Bảo Khâm hỏi: “Cái người cao to khi nãy… chẳng lẽ bị đánh rồi?”
“Đánh nhiều sẽ quen.” Bảo Khâm không ngẩng đầu, nói chuyện rất nghiêm chỉnh:
“Chẳng qua là hành động giữa đồng liêu với nhau, càng đánh càng chứng tỏ tình cảm tốt đẹp, mọi người ra tay đều có chừng mực, sẽ không xảy ra
chuyện gì đâu.” Nhưng đánh chửi vui đùa là một chuyện, ẩu đả tư thù lại
là chuyện khác, là vi phạm quân quy, theo chuyện phải bị phạt.
Nhắc đến chuyện trừng phạt, Bảo Khâm đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước phạt Thất Điểu ba mươi trượng nên thuận miệng hỏi. Sắc mặt Lão Hắc trở nên
phức tạp cổ quái, ngập ngừng ấp úng mãi không thốt ra được câu nào. Hắn
càng như vậy, Bảo Khâm càng thêm nghi ngờ, nàng nheo mắt quan sát hắn
thật kĩ: “Thất Điểu xảy ra chuyện gì ư?”
Lão Hắc thấy không thể trốn tránh được nữa nên nhỏ giọng: “Sau khi Thất
Điểu bị đánh, hắn tức giận chạy đi, cũng không biết đã chạy đi đâu nữa.
Tam Điện hạ sai người ra ngoài tìm, sau đó… sau đó không biết rốt cuộc
nhận được tin tức gì lại gọi người đi về. Nghe nói… nghe nói hắn đi Bắc
Yên...”
Lão Hắc vừa nói chuyện vừa lén nhìn Bảo Khâm, thấy mặt nàng không có cảm
xúc, không hiểu được nàng đang nghĩ gì, đầu óc hỗn loạn, cất lời an ủi:
“Công chúa không cần tự trách mình, có thể tin tức của Tam Điện hạ sai
sót, hơn nữa, dù Thất Điểu đến Bắc Yên thật, chưa chắc hắn sẽ đầu quân
cho Bắc Yên. Hắn quê ở thôn Thanh Hà, nơi đó gần biên giới Bắc Yên, có
lẽ là hắn về quê cũng nên.”
Bảo Khâm nghe vậy, miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng nghiêm túc.
Lão Hắc sợ nàng nghĩ không thông, vội vàng chuyển chủ đề, muốn làm cho Bảo
Khâm vui vẻ. nàng đương nhiên hiểu được ý của ông ta, rất nhanh khôi
phục lại trạng thái cũ, dẫn Ngô Thúy Bình đi dạo hai vòng quanh doanh
trại.
Doanh trại này, ngoài đám người Lão Hắc còn có các thị vệ khác đóng quân. Do
Bảo Khâm và họ không quen biết nên nàng cũng không đi về hướng đó. Ngắm
nhìn một lúc, đang định vào trong lều uống trà cho đỡ khát. Ngô Thúy
Bình đột nhiên kéo áo nàng, vẻ mặt năn nỉ, hỏi: “Công chúa, ở đây có nhà xí không?”
Câu hỏi của nàng ta khiến Bảo Khâm ngây ra. Thứ nhất, nàng chưa bao giờ đi
nhà xí trong doanh trại. Thứ hai, chỗ này toàn đàn ông, dù có nhà xí,
cũng sẽ toàn là đàn ông trong đó. Bảo Khâm da mặt dày đến đâu cũng không thể không xấu hổ mà dẫn Ngô Thúy Bình đến đó được.
“Hay là muội cố nhịn, chúng ta lập tức quay về?” Nàng nói xong, Ngô Thúy
Bình giống như sắp khóc. “Muội… muội nhịn lâu lắm rồi, thật sự không
nhịn nổi nữa.”
Bảo Khâm thấy nàng ta khổ sở, rất muốn cười nhưng không dám biểu hiện ra
ngoài, đành nín lại. Nàng nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Hay là, muội đến
chỗ cánh rừng ngoài kia giải quyết, ta sẽ ở ngoài trông chừng, canh
không cho ai vào.”
Chuyện đã đến nước này, Ngô Thúy Bình cũng không do dự nữa, vội gật đầu.
Thế là Bảo Khâm lập tức kéo Ngô Thúy Bình đi chào Lão Hắc, hai người chạy
thật nhanh vào rừng. Khó khăn lắm mới tìm được chỗ cây lá um tùm, Ngô
Thúy Bình vội vàng xách váy chui vào. Bảo Khâm ở ngoài canh giữ, sợ đột
nhiên có người chạy tới.
Nhưng quả là mọi việc diễn ra rất đúng lúc, càng lo lắng điều gì thì nó càng
đến. Bảo Khâm vừa quay người liền trông thấy xa xa có một gã đàn ông
thong dong đi đến đây. Hắn cao cao, gầy gầy, bước chân nhẹ nhàng không
có tiếng động, cả người vững vàng. Bảo Khâm thấy dáng người này rất quen thuộc, suy nghĩ một lúc, cả người toát mồ hôi lạnh.
Đó chính là tên thích khách hôm trước đã truy sát nàng!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Bảo Khâm vội xoay người bước vào chỗ bụi
cỏ, cả người nấp dưới tán cây um tùm, sợ bị kẻ đó nhìn thấy.
Tuy nàng có mang chủy thủ theo nhưng vẫn không dám mạo hiểm đối đầu trực
diện với hắn. Lời của Tư Đồ nàng vẫn nhớ rõ, nếu nàng còn hành động tùy
tiện, cái mạng nhỏ này e khó giữ, sợ sẽ để lại tật, cả đời chịu khổ.
Gã kia hình như không chú ý đến nàng, vẫn chậm rãi bước đi trên con đường
mòn, cũng không hề dừng lại khi đi qua chỗ Bảo Khâm. Nhưng, hắn vừa mới
đi được mấy bước, Ngô Thúy Bình đột nhiên đi ra, hét toáng lên: “Công
chúa, Công chúa…” Lúc nói, ánh mắt nàng ta nhìn vào gã đàn ông trên
đường, đầu tiên là kinh hãi, sau đó thét lên một tiếng chói tai.
“Aaa…”
Đúng là muốn giết người mà.
Cánh tay Bảo Khâm trượt đẩy thanh chủy thủ trong giày, chỉ cần bên ngoài có động tĩnh là sẵn sàng xông ra cứu người.
“Ngươi… người” Ngô Thúy Bình mặt mày đỏ bừng, đang định nói thì chợt nhớ đến
điều gì đó, vội vàng ngồi xổm xuống, cất tiếng: “Ngươi mau quay mặt đi,
có ngay thấy không?”
Gã kia không nói gì, một lúc sau mới từ từ quay đi, thấp giọng hỏi: “Công chúa trong miệng cô nương, không biết là vị nào?”
Bảo Khâm nghe vậy giật mình, cánh tay run rẩy, nắm chặt thanh chủy thủ.
“Liên quan gì đến ngươi?” Ngô Thúy Bình nấp đằng sau hét lớn, vừa nói vừa nức nở: “Ngươi đi mau đi, đứng đực ra đó làm gì, còn không cút đi.”
Gã kia không lên tiếng, trái lại còn chậm rãi đi về phía sau. Bảo Khâm hốt hoảng, trái tim như sắp vọt ra ngoài, tay nàng run rẩy, chỉ cần hắn đến gần, nàng sẽ bất ngờ xông ra cho hắn một đòn chí mạng.
Tiếng bước chân đến gần, từng chút từng chút một, Bảo Khâm dường như có thể
nghe thấy tiếng lá cây lạo xạo dưới chân hắn. Nàng hít một hơi, định
xông ra thì chợt nghe thấy phía ngoài rừng vang lên tiếng quát mắng quen thuộc: “Kẻ nào kêu la om sòm đấy? Ầm ĩ muốn chết!”
Tần Tu đến rồi! Bảo Khâm thở phào một hơi, nhưng nàng cũng không ra ngoài
ngay. Tính tình Tần Tu nàng hiểu rõ, thấy nàng trốn tránh khác thường
thế này, hắn nhất định sẽ hỏi cho ra nhẽ. Nếu biết gã thị vệ kia chính
là kẻ lần trước truy sát nàng, sợ rằng sẽ có đánh nhau. Tuy Tần Tu không kém nhưng trong rừng chỉ có mấy người bọn họ, Ngô Thúy Bình không biết
võ công, Bảo Khâm có lòng nhưng không có sức, nơi này lại hoang vu hẻo
lánh, nhỡ hắn có trợ thủ, chẳng may Tần Tu bị thương, nàng sẽ thành kẻ
có tội mất.
Nghĩ vậy, Bảo Khâm rụt đầu lại, quyết định trốn tiếp, chỉ vươn tai ra nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Lúc này Tần Tu đã đi vào rừng, lớn tiếng chất vấn gã thị vệ kia: “Ngươi là người của ai? Sao trước giờ ta chưa thấy?”
Gã đó thấp giọng đáp: “Tham kiến Ngũ điện hạ.Thuộc hạ là thị vệ của Tứ
điện hạ. Khi nãy thuộc hạ ngang qua đây, nghe thấy trong rừng có người
nói chuyện nên mới đến xem thử.”
“Ờ.” Tần Tu nheo mắt quan sát hắn cẩn thận một lượt, không nhận ra có gì
khác thường mới xua tay: “Đi đi, đi đi, chỗ này không còn việc của ngươi nữa.”
Gã đó khẽ tuân lệnh, cả người chậm chạp nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm nữa, xoay người rời đi. Đợt hắn đi xa, khuôn mặt Tần Tu mới lộ ra ý
cười xấu xa, hắn vuốt cằm, cố ý lớn tiếng hỏi: “Ai đang lén lút trốn ở
đây? Còn không mau ra đây cho bản vương!”
Ngô Thúy Bình cố nhịn không lên tiếng, Tần Tu càng cười to hơn, ôm bụng
ngặt nghẽo xong hắn mới tiếp tục hắn: “Sao? Còn không ra ư? Thật sự cho
rằng Ngũ gia ta mắt mù không thấy gì sao? Còn không ra, ta sẽ vào trong
bắt người!”
Hắn vừa nói vừa chậm rãi đi vào rừng, cố ý giẫm chân thật mạnh. Mới đi được hai bước, Ngô Thúy Bình không chống đỡ nổi, khóc toáng lên: “Không được qua đây, không được qua, ta đang ở trong này.” Tuy đã lên tiếng, nhưng
nàng ta vẫn không dám ra ngoài, vẫn nấp trong đó, đầu cũng không dám thò ra.
Tần Tu nhìn cười, bày ra dáng vẻ ngờ vực hỏi: “Ngươi là ai? Giữa ban ngày
ban mặt nấp trong rừng giả thần giả quỷ, không phải làm chuyện khuất tất đấy chứ? Không được, ta phải đi xem thử.”
“Á… đừng đến đây!” Ngô Thúy Bình sợ rơi nước mắt, vừa nói vừa nức nở: “Ta
là… Ngô Thúy Bình, ta…ta…” Nàng ta ấp úng mãi không nói ra được những
điều mình nghĩ, chỉ thút thít không ngừng, khiến Bảo Khâm nghe thấy mà
đau lòng.
Nói về Tần Liệt, hắn thúc ngựa thật nhanh nên chỉ mất một hôm là về đến
kinh thành. Tần Liệt tinh thần phấn chấn nhưng lại khiến Thái tử mệt
trời ơi đất hỡi, vừa về kinh là ngủ liền một mạch, suýt nữa khiến Thái
tử phi hoảng sợ.
Vốn dĩ Tần Liệt định đưa Thái tử về kinh xong sẽ quay trở lại nơi cắm trại. Nào ngờ sáng hôm sau đang chuẩn bị đi, hắn lại bị thị vệ phủ Thái tử
ngăn cản.
Thái tử thấy hắn thì gọi to: “Dù đệ có sốt ruột thế nào cũng không cần phải
gấp như thế chứ. Vừa về kinh đã lập tức đi ngay, chẳng lẽ là ‘một ngày
không gặp tựa ba thu’? Lão Tam à Lão Tam, không phải ca ca ta xui đệ,
nhưng phụ nữ ấy à, chỉ nên dỗ dành, không nên quá bận tâm kẻo làm hỏng
chính sự”.
Tần Liệt lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt có vẻ không vui, giọng lạnh như băng:
“Lời Thái tử Điện hạ chỉ dạy, thần đệ sẽ khắc ghi trong lòng. Nhưng
những chuyện riêng tư này không nhọc người quan tâm. Nương tử của đệ
không rộng lượng được như Thái tử phi, trong lòng đệ cũng chỉ có mình
nàng nên đương nhiên phải cẩn thận lấy lòng, không chỉ dỗ dành là xong
được.”
Nói rồi, hắn còn nhắc nhở Thái tử với giọng không mấy tốt đẹp: “Tuy Thái tử phi hiền hậu rộng lượng nhưng chuyện tình cảm đều phải đến từ hai phía, không ai đối tốt với ai vô điều kiện mãi được. Bây giờ Thái tử điện hạ
trái ôm phải ấp, phong lưu vô cùng, sau này đừng có đến tìm thần đệ kể
khổ chuyện hậu cung.”
Hắn và Thái tử xưa nay thân thiết, có bao giờ xưng hô lạnh nhạt vậy đâu.
Thái tử nghe xong lập tức hiểu ra mình đã chọc vào chỗ không nên chọc
của hắn, bèn cười cười làm hòa: “Thôi thôi, đệ thương vợ là chuyện của
đệ, ta cũng chẳng muốn quan tâm. Đúng rồi…” Hắn xấu hổ đỏ mặt, xua tay
bảo bọn hạ nhân lui xuống, tất cả đều hiểu ý tránh đi, trong phòng chỉ
còn hai hai huynh đệ hắn.
“Chuyện của Nhị nha đầu là ta không tốt.” Thái tử ngại ngùng xin lỗi hắn, hạ
giọng, dáng vẻ vừa bất đắc dĩ vửa hối hận: “Muội ấy quả thật được chiều
chuộng đến mức coi trời bằng vung rồi, ta sợ muội ấy trở về sẽ tìm Thái
tử phi khóc lóc khiến đại tẩu đệ không vui.”
Tần Liệt lạnh lùng nói: “Nếu huynh muốn đại tẩu vui vẻ, không cần phải lãng phí sức lực gì cả, chỉ cần bớt nạp thiếp đi, ở bên tẩu ấy nhiều một
chút là được”. Nói rồi hắn lắc đầu, nhấc chén uống một hơi hết sạch. Hắn và Thái tử thân thiết nên nói chuyện không có gì phải cố kỵ cả.
Thái tử nghe thế có vẻ không tin, sờ đầu nói: “Đệ còn chưa lấy vợ, đâu hiểu
được đạo lý vợ chồng, đừng nói linh tinh. Thái tử phi là người hiền
lành…” Hắn càng nói càng nhỏ. Suy nghĩ kỹ, hình như, hình như… lòng nàng thật sự rất khó dò.
Hai huynh đệ không thảo luận thêm về vấn đề này nữa, hôm nay họ còn có
chính sự phải làm. Sứ thần nước Trịnh đã đến dịch quán, đang đợi tiếp
kiến. Mà Thái tử cảm thấy mình xưa nay quá dễ gần, không đủ oai phong
nên mới sai người mời Tần Liệt tới giúp. Sứ thần nước Trịnh đến không rõ ý đồ, Thái tử dù sao cũng còn trẻ, không thể một mình chủ trì đại cục,
đương nhiên cẩn thận một chút vẫn hơn.
Còn phía Bảo Khâm, nàng và Ngô Thúy Bình rất hợp nhau, mấy ngày liền cùng
nhau cưỡi ngựa, đi săn. Từ lúc nàng và Tần Liệt nồng thắm, Thanh Nhã lại trở nên trầm mặc. Bảo Khâm cũng đoán được nguyên nhân, cười khổ trong
lòng, thầm nghĩ sau một thời gian nữa có lẽ sẽ phải đổi thị nữ bên cạnh
mất.
Nhưng Bảo Khâm ngoài mặt coi như không biết, vẫn sống như cũ. Mấy ngày này,
nàng gọi Ngô Thúy Bình cùng nhau đến doanh trại xem các thị vệ luyện
tập.
Do lần trước phải so tài với Vương Nhạn Như, Bảo Khâm và Tần Liệt đến đây
không ít lần, nên rất quen thuộc với những tướng sĩ nơi đây. Nàng còn
chưa vào cửa, một binh sĩ đứng canh đã nhìn thấy nên chạy nhanh vào bẩm
báo. Không lâu sau, Lão Hắc và Nhị Lăng Tử vộira nghênh đón.
Thấy chỉ có Bảo Khâm và Ngô Thúy Bình, Nhị Lăng Tử ngây ra, mở to mắt nhìn
ra sau Bảo Khâm, thấp giọng hỏi: “Công chúa muội muội à, nha đầu tròn
trịa dễ thương bên cạnh muội đâu sao không thấy?”
Lão Hắc đập cái thìa vào đầu hắn mắng: “Thằng chó con này, ngươi chứa cái
quái gì trong đầu thế? Trước mặt Công chúa cũng dám ăn nói linh tinh,
không sợ ta không nể mặt lão nhân gia đánh ngươi à?”
Bảo Khâm mỉm cười chào hắn: “Lão Hắc hạ khẩu lưu tình, đừng gọi ta là ‘lão
nhân gia’, vô duyên vô cớ khiến ta già đi.” Nói xong, nàng giới thiệu
Ngô Thúy Bình: “Vị cô nương này là thiên kim của Ngô đại nhân – Binh bộ
Thị lang, cùng đến đây chơi với ta, cũng không phải người quá coi trọng
lễ giáo nên mọi người không cần khách khí, cứ thoải mái là được”.
Lão Hắc vỗ đầu, cười hì hì: “Thì ra Ngô tiểu thư, ha ha, dạo trước tôi từng làm tên lính quèn dưới trướng Ngô đại nhân, nhưng khi ấy không có tiền
đồ, không ít lần bị ngài ấy đánh mắng.”
Nhị Lăng Tử như bừng tỉnh, lớn tiếng nói: “Thì ra Lão Hắc huynh cũng từng
bị người khác đánh mắng, ngày trước không phải huynh luôn miệng nói, cả
doanh trại huynh chỉ phục mỗi Tam Điện hạ thôi sao? Vậy…” Hắn còn đang
oang oang, đã bị Lão Hắc bịt miệng kéo vào trong lều, một lúc sau, Lão
Hắc mới đi ra, cười gượng nói với Bảo Khâm: “Mời hai vị vào, lát nữa tôi sẽ đích thân dẫn hai vị đi tham quan.”
Bảo Khâm đã quen với loại hành vi này nên không thấy có gì lạ, nhưng Ngô
Thúy Bình ngạc nhiên, nhân lúc Lão Hắc không chú ý, giật giật tay áo Bảo Khâm hỏi: “Cái người cao to khi nãy… chẳng lẽ bị đánh rồi?”
“Đánh nhiều sẽ quen.” Bảo Khâm không ngẩng đầu, nói chuyện rất nghiêm chỉnh:
“Chẳng qua là hành động giữa đồng liêu với nhau, càng đánh càng chứng tỏ tình cảm tốt đẹp, mọi người ra tay đều có chừng mực, sẽ không xảy ra
chuyện gì đâu.” Nhưng đánh chửi vui đùa là một chuyện, ẩu đả tư thù lại
là chuyện khác, là vi phạm quân quy, theo chuyện phải bị phạt.
Nhắc đến chuyện trừng phạt, Bảo Khâm đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước phạt Thất Điểu ba mươi trượng nên thuận miệng hỏi. Sắc mặt Lão Hắc trở nên
phức tạp cổ quái, ngập ngừng ấp úng mãi không thốt ra được câu nào. Hắn
càng như vậy, Bảo Khâm càng thêm nghi ngờ, nàng nheo mắt quan sát hắn
thật kĩ: “Thất Điểu xảy ra chuyện gì ư?”
Lão Hắc thấy không thể trốn tránh được nữa nên nhỏ giọng: “Sau khi Thất
Điểu bị đánh, hắn tức giận chạy đi, cũng không biết đã chạy đi đâu nữa.
Tam Điện hạ sai người ra ngoài tìm, sau đó… sau đó không biết rốt cuộc
nhận được tin tức gì lại gọi người đi về. Nghe nói… nghe nói hắn đi Bắc
Yên...”
Lão Hắc vừa nói chuyện vừa lén nhìn Bảo Khâm, thấy mặt nàng không có cảm
xúc, không hiểu được nàng đang nghĩ gì, đầu óc hỗn loạn, cất lời an ủi:
“Công chúa không cần tự trách mình, có thể tin tức của Tam Điện hạ sai
sót, hơn nữa, dù Thất Điểu đến Bắc Yên thật, chưa chắc hắn sẽ đầu quân
cho Bắc Yên. Hắn quê ở thôn Thanh Hà, nơi đó gần biên giới Bắc Yên, có
lẽ là hắn về quê cũng nên.”
Bảo Khâm nghe vậy, miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng nghiêm túc.
Lão Hắc sợ nàng nghĩ không thông, vội vàng chuyển chủ đề, muốn làm cho Bảo
Khâm vui vẻ. nàng đương nhiên hiểu được ý của ông ta, rất nhanh khôi
phục lại trạng thái cũ, dẫn Ngô Thúy Bình đi dạo hai vòng quanh doanh
trại.
Doanh trại này, ngoài đám người Lão Hắc còn có các thị vệ khác đóng quân. Do
Bảo Khâm và họ không quen biết nên nàng cũng không đi về hướng đó. Ngắm
nhìn một lúc, đang định vào trong lều uống trà cho đỡ khát. Ngô Thúy
Bình đột nhiên kéo áo nàng, vẻ mặt năn nỉ, hỏi: “Công chúa, ở đây có nhà xí không?”
Câu hỏi của nàng ta khiến Bảo Khâm ngây ra. Thứ nhất, nàng chưa bao giờ đi
nhà xí trong doanh trại. Thứ hai, chỗ này toàn đàn ông, dù có nhà xí,
cũng sẽ toàn là đàn ông trong đó. Bảo Khâm da mặt dày đến đâu cũng không thể không xấu hổ mà dẫn Ngô Thúy Bình đến đó được.
“Hay là muội cố nhịn, chúng ta lập tức quay về?” Nàng nói xong, Ngô Thúy
Bình giống như sắp khóc. “Muội… muội nhịn lâu lắm rồi, thật sự không
nhịn nổi nữa.”
Bảo Khâm thấy nàng ta khổ sở, rất muốn cười nhưng không dám biểu hiện ra
ngoài, đành nín lại. Nàng nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Hay là, muội đến
chỗ cánh rừng ngoài kia giải quyết, ta sẽ ở ngoài trông chừng, canh
không cho ai vào.”
Chuyện đã đến nước này, Ngô Thúy Bình cũng không do dự nữa, vội gật đầu.
Thế là Bảo Khâm lập tức kéo Ngô Thúy Bình đi chào Lão Hắc, hai người chạy
thật nhanh vào rừng. Khó khăn lắm mới tìm được chỗ cây lá um tùm, Ngô
Thúy Bình vội vàng xách váy chui vào. Bảo Khâm ở ngoài canh giữ, sợ đột
nhiên có người chạy tới.
Nhưng quả là mọi việc diễn ra rất đúng lúc, càng lo lắng điều gì thì nó càng
đến. Bảo Khâm vừa quay người liền trông thấy xa xa có một gã đàn ông
thong dong đi đến đây. Hắn cao cao, gầy gầy, bước chân nhẹ nhàng không
có tiếng động, cả người vững vàng. Bảo Khâm thấy dáng người này rất quen thuộc, suy nghĩ một lúc, cả người toát mồ hôi lạnh.
Đó chính là tên thích khách hôm trước đã truy sát nàng!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Bảo Khâm vội xoay người bước vào chỗ bụi
cỏ, cả người nấp dưới tán cây um tùm, sợ bị kẻ đó nhìn thấy.
Tuy nàng có mang chủy thủ theo nhưng vẫn không dám mạo hiểm đối đầu trực
diện với hắn. Lời của Tư Đồ nàng vẫn nhớ rõ, nếu nàng còn hành động tùy
tiện, cái mạng nhỏ này e khó giữ, sợ sẽ để lại tật, cả đời chịu khổ.
Gã kia hình như không chú ý đến nàng, vẫn chậm rãi bước đi trên con đường
mòn, cũng không hề dừng lại khi đi qua chỗ Bảo Khâm. Nhưng, hắn vừa mới
đi được mấy bước, Ngô Thúy Bình đột nhiên đi ra, hét toáng lên: “Công
chúa, Công chúa…” Lúc nói, ánh mắt nàng ta nhìn vào gã đàn ông trên
đường, đầu tiên là kinh hãi, sau đó thét lên một tiếng chói tai.
“Aaa…”
Đúng là muốn giết người mà.
Cánh tay Bảo Khâm trượt đẩy thanh chủy thủ trong giày, chỉ cần bên ngoài có động tĩnh là sẵn sàng xông ra cứu người.
“Ngươi… người” Ngô Thúy Bình mặt mày đỏ bừng, đang định nói thì chợt nhớ đến
điều gì đó, vội vàng ngồi xổm xuống, cất tiếng: “Ngươi mau quay mặt đi,
có ngay thấy không?”
Gã kia không nói gì, một lúc sau mới từ từ quay đi, thấp giọng hỏi: “Công chúa trong miệng cô nương, không biết là vị nào?”
Bảo Khâm nghe vậy giật mình, cánh tay run rẩy, nắm chặt thanh chủy thủ.
“Liên quan gì đến ngươi?” Ngô Thúy Bình nấp đằng sau hét lớn, vừa nói vừa nức nở: “Ngươi đi mau đi, đứng đực ra đó làm gì, còn không cút đi.”
Gã kia không lên tiếng, trái lại còn chậm rãi đi về phía sau. Bảo Khâm hốt hoảng, trái tim như sắp vọt ra ngoài, tay nàng run rẩy, chỉ cần hắn đến gần, nàng sẽ bất ngờ xông ra cho hắn một đòn chí mạng.
Tiếng bước chân đến gần, từng chút từng chút một, Bảo Khâm dường như có thể
nghe thấy tiếng lá cây lạo xạo dưới chân hắn. Nàng hít một hơi, định
xông ra thì chợt nghe thấy phía ngoài rừng vang lên tiếng quát mắng quen thuộc: “Kẻ nào kêu la om sòm đấy? Ầm ĩ muốn chết!”
Tần Tu đến rồi! Bảo Khâm thở phào một hơi, nhưng nàng cũng không ra ngoài
ngay. Tính tình Tần Tu nàng hiểu rõ, thấy nàng trốn tránh khác thường
thế này, hắn nhất định sẽ hỏi cho ra nhẽ. Nếu biết gã thị vệ kia chính
là kẻ lần trước truy sát nàng, sợ rằng sẽ có đánh nhau. Tuy Tần Tu không kém nhưng trong rừng chỉ có mấy người bọn họ, Ngô Thúy Bình không biết
võ công, Bảo Khâm có lòng nhưng không có sức, nơi này lại hoang vu hẻo
lánh, nhỡ hắn có trợ thủ, chẳng may Tần Tu bị thương, nàng sẽ thành kẻ
có tội mất.
Nghĩ vậy, Bảo Khâm rụt đầu lại, quyết định trốn tiếp, chỉ vươn tai ra nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Lúc này Tần Tu đã đi vào rừng, lớn tiếng chất vấn gã thị vệ kia: “Ngươi là người của ai? Sao trước giờ ta chưa thấy?”
Gã đó thấp giọng đáp: “Tham kiến Ngũ điện hạ.Thuộc hạ là thị vệ của Tứ
điện hạ. Khi nãy thuộc hạ ngang qua đây, nghe thấy trong rừng có người
nói chuyện nên mới đến xem thử.”
“Ờ.” Tần Tu nheo mắt quan sát hắn cẩn thận một lượt, không nhận ra có gì
khác thường mới xua tay: “Đi đi, đi đi, chỗ này không còn việc của ngươi nữa.”
Gã đó khẽ tuân lệnh, cả người chậm chạp nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm nữa, xoay người rời đi. Đợt hắn đi xa, khuôn mặt Tần Tu mới lộ ra ý
cười xấu xa, hắn vuốt cằm, cố ý lớn tiếng hỏi: “Ai đang lén lút trốn ở
đây? Còn không mau ra đây cho bản vương!”
Ngô Thúy Bình cố nhịn không lên tiếng, Tần Tu càng cười to hơn, ôm bụng
ngặt nghẽo xong hắn mới tiếp tục hắn: “Sao? Còn không ra ư? Thật sự cho
rằng Ngũ gia ta mắt mù không thấy gì sao? Còn không ra, ta sẽ vào trong
bắt người!”
Hắn vừa nói vừa chậm rãi đi vào rừng, cố ý giẫm chân thật mạnh. Mới đi được hai bước, Ngô Thúy Bình không chống đỡ nổi, khóc toáng lên: “Không được qua đây, không được qua, ta đang ở trong này.” Tuy đã lên tiếng, nhưng
nàng ta vẫn không dám ra ngoài, vẫn nấp trong đó, đầu cũng không dám thò ra.
Tần Tu nhìn cười, bày ra dáng vẻ ngờ vực hỏi: “Ngươi là ai? Giữa ban ngày
ban mặt nấp trong rừng giả thần giả quỷ, không phải làm chuyện khuất tất đấy chứ? Không được, ta phải đi xem thử.”
“Á… đừng đến đây!” Ngô Thúy Bình sợ rơi nước mắt, vừa nói vừa nức nở: “Ta
là… Ngô Thúy Bình, ta…ta…” Nàng ta ấp úng mãi không nói ra được những
điều mình nghĩ, chỉ thút thít không ngừng, khiến Bảo Khâm nghe thấy mà
đau lòng.
Bảo Khâm bị hắn làm cho đỏ mặt, đang định lên tiếng phản đối, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân khe khẽ, Thanh Nhã đứng ở cửa ho nhẹ, nói: “Đã không còn sớm nữa, Tam Điện hạ nên đi về thôi. Nô tỳ đã sai người châm
đèn ở ngoài đợi sẵn.”
------
Khuôn mặt hắn lập tức cứng ngắc, có thể nhìn thấy nét chán nản trên khuôn mặt lạnh lùng kia. Tần Liệt cúi đầu khẽ oán thán: “Thanh Nhã chuyên phá
hỏng chuyện tốt, ta nhất định sẽ sớm gả nàng ta đi.”
Bảo Khâm vừa tức giận vừa buồn cười, mắng hắn: “Thanh Nhã là người của
thiếp, chàng muốn đuổi nàng ấy đi thì không xong với thiếp đâu!”
Tần Liệt không nói gì, chán nản đứng lên, nghĩ rồi lại thấy không cam tâm,
hắn cúi đầu ôm mặt Bảo Khâm cắn một cái, mãi đến khi Thanh Nhã đứng
ngoài đập cửa hắn mới chịu buông tay, dịu dàng nói: “Sáng sớm mai ta sẽ
đến thăm nàng”.
Ra đến cửa, hắn đột nhiên quay người lại, ánh mắt xám xịt, trầm giọng nói: “Lương Khinh Ngôn đã đến.”
Đại sư huynh? Bảo Khâm ngạc nhiên, thoáng chốc ngây ra. Đợi khi nàng hoàn
hồn, Tần Liệt đã đi mất, nhưng Thanh Nhã lại bước vào, nhẹ nhàng cài
cửa, đến gần nàng, nói nhỏ: “Công chúa, chủ nhân đến rồi!”
Bảo Khâm “ừ” một tiếng, sau đó quay lưng chui vào chăn. Tuy Thanh Nhã đã ở
cạnh nàng một thời gian nhưng Bảo Khâm cũng không muốn nàng ta nhìn thấy bộ dạng mình bây giờ. Không cần soi gương nàng cũng đoán được mình bây
giờ trông thế nào, mặt ửng hồng, tóc tai lộn xôn, môi vừa đỏ vừa sưng.
“Đại sư huynh…” Bảo Khâm trốn trong chăn hỏi: “Huynh ấy là sứ thần nước Trịnh đúng không?”
Nàng không ngốc. Tuy ngoài mặt Tần Liệt không có thái độ gì nhưng sự ghen
tuông của hắn đều lọt vào mắt nàng. Nàng mới chỉ thất thần một lúc, hắn
đã quay người đi mất không nói câu nào.
Đó là sư huynh của nàng, là người luôn bên cạnh từ khi nàng mới sáu tuổi.
Dù nàng không có tình cảm nam nữ gì với huynh ấy, nhưng bao nhiêu năm
bao bọc giúp đỡ lẫn nhau, không thể chỉ tùy tiện nói vài câu là có thể
xóa bỏ.
Bảo Khâm mất ngủ. Đây là lần đầu tiên nàng thích một người, là lần đầu tiên có những cử chỉ thân mật, trong lòng không khỏi kích động. Hơn nữa, sư
huynh cũng đến rồi.
Cả buổi tối nàng không yên giấc, đến tận sáng hôm sau mới thiếp đi, nhưng
vừa nhắm mắt nàng liền nằm mơ. Giấc mộng rất hỗn loạn, không biết đang
ầm ĩ cái gì, đợi khi tỉnh lại, nàng đã quên sạch.
Cũng may nàng còn trẻ, khi tỉnh dậy sắc mặt không quá khó coi, chỉ hơi tiều
tụy mà thôi. Thanh Nhã vì đang vui nên cũng không nhận ra điều gì lạ.
Rửa mặt ăn sáng xong xuôi, Thanh Nhã xung phong đi mời Lương Khinh Ngôn:
“Chủ nhân là sứ thần, về tình về lý cũng nên đến chào Công chúa. Nô tỳ
đi mời ngài ấy đến cũng là điều hiển nhiên”.
Bảo Khâm gật đầu, trong lòng lại không nghĩ vậy. Với thái độ của Tần Liệt
tối qua, chắc chắn hắn sẽ dùng mọi biện pháp ngăn cản, cho dù có e ngại
lễ giáo, hắn nhất định vẫn sẽ theo nàng nửa tấc không rời, đời nào chịu
để nàng và Lương Khinh Ngôn nói chuyện một mình.
Hoa nở hai đóa, người chỉ chọn một.
Sáng hôm sau, Tần Liệt triệu kiến Lương Khinh Ngôn. Vì là lần đầu gặp mặt
nên Lương Khinh Ngôn cũng không vội nói rõ mục đích chuyến đi lần này,
chỉ khách sáo hàn huyên một lúc. Đến phút chót, hắn đột nhiên mở miệng:
“Trước khi đi, bệ hạ từng đích thân dặn dò vi thần hỏi thăm Thất Công
chúa, Thái phi nương nương cũng gửi không ít đồ cho người, trước khi đi
còn dặn thần tỉ mỉ, thật khiến người ta thương xót. Hy vọng bệ hạ có thể hiểu cho nỗi lòng của người làm mẹ.”
Tần Đế vốn không coi trọng sự khác biệt nội ngoại, đương nhiên cảm thấy một sứ thần đến gặp Công chúa chẳng có gì lạ. Ông định gật đầu đồng ý, Tần
Liệt đột nhiên mở miệng: “Lương Khinh Ngôn nói có lý, lát nữa bản vương
sẽ dẫn ngài đến gặp Công chúa. Hiện giờ Công chúa đang ở Hỉ Thúy viên
phía Đông, không xa nơi này mấy.”
Lương Khinh Ngôn nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Tần Liệt, khuôn mặt tuấn tú không
có gì khác thường, nghiêm túc cảm ơn hắn: “Nếu vậy đánh làm phiền Tam
Điện hạ!”
Tần Đế thản nhiên nhìn hai người đồng ý.
Sau khi ra khỏi điện, Tần Liệt chưa dẫn Lương Khinh Ngôn đến Hỉ Thúy viên
mà sai Ngũ Cân đi thông báo: “Đến bảo với Công chúa Lương đại nhân đến
rồi, bảo Thanh Nhã chuẩn bị đón tiếp.” Lúc nói, hắn nháy mắt ra hiệu với Ngũ Cân.
Ngũ Cân lanh lợi, đương nhiên hiểu ý, vội vàng mỉm cười tuân lệnh rồi quay người đi đến Hỉ Thúy viên.
Tần Liệt dẫn Lương Khinh Ngôn đi lòng vòng quanh nơi cắm trại một lúc rồi
mới chậm rãi đi đến Hỉ Thúy viên. Đến nơi liền nhìn thấy Thanh Nhã đang
xị mặt đứng ngoài cửa đón tiếp.
Lương Khinh Ngôn lập tức cười khổ, trong lòng đã đoán được phần nào nguyên
do. Hắn lắc đầu, theo Tần Liệt vào trong. Vừa vào cửa đã bị tấm bình
phong lớn đặt trong phòng khách làm cho hoa mắt.
“Mời đại nhân ngồi.” Ngũ Cân cười “hì hì” đứng chờ ở cửa, hắn vừa nói vừa
dẫn Lương Khinh Ngôn vào trong mỉm cười giải thích: “Tam Điện hạ luôn
bảo tiểu nhân nói năng hành động lỗ mãng, làm mất mặt ngài. Lại nói Công chúa là lá ngọc cành vàng, coi trọng phép tắc lễ nghi, không thể đem ra so sánh với đám đàn bà con gái suốt ngày ra đường được. Thế nên, tiểu
nhân mới đem tấm bình phong to nhất đến đây, xem ai còn dám nói người
nước Tần không hiểu lễ giáo?”
Nói rồi, hắn nhìn Tần Liệt cười nịnh nọt.
Tiểu viện nơi Bảo Khâm ở không lớn lắm, phòng khách cũng rất nhỏ, thường
ngày chỉ có nàng và vài a hoàn ra vào nên cũng không có cảm giác chật
hẹp. Nhưng hôm nay có mười mấy người ở đây. Ngoài đám hạ nhân đang đứng
hầu, Tần Liệt và Lương Khinh Ngôn còn dẫn theo một đám tùy tùng, khiến
phòng khách đầy ắp người.
Trước mặt bao nhiêu người như vậy, lại còn chắn tấm bình phong thật dày,
không những chẳng nói lời tâm sự, ngay đến đưa mắt nhìn nhau cũng không
thể. Lương Khinh Ngôn bình tĩnh, ngoài mặt không có biểu hiện gì, yên
lặng ngồi trước bình phong nói chuyện với Bảo Khâm, dù là giọng điệu hay nôi dung đều rất thỏa đáng. Tần Liệt nghiêm túc ngồi bên cạnh, thong
thả nhâm nhi chén trà, không nói lời nào.
Bảo Khâm vốn không phải là cô gái dịu dàng gì, nàng lăn lộn trong quân đội
bao nhiêu năm, tính tình cương trực mạnh mẽ, bị Tần Liệt quay trong tay
như vậy vốn đã rất khó chịu. Giờ còn trông thấy bộ mặt ra vẻ của hắn,
nàng càng không nhìn nổi bực tức trong lòng.
Trước mặt nhiều người, đương nhiên Lương Khinh Ngôn không tiện nói gì thân
thiết, đợi sau khi đã truyền đạt lại lời hỏi thăm của Trịnh Đế và Thái
phi, hắn liền cáo từ. Tần Liệt đứng dậy định nói vài câu xã giao thì bị
Bảo Khâm cướp lời.
Giọng nói của nàng không vui vẻ gì, có chút lạnh nhạt: “Lương đại nhân xin hãy dừng bước!”
Lương Khinh Ngôn ngạc nhiên, dừng lại nhìn Tần Liệt một cách vô thức. Thấy ánh mắt hắn chứa đầy hàm ý, miệng khẽ nhếch lên.
“Bổn cung có một số chuyện riêng muốn hỏi Lương đại nhân, những người không liên quan cảm phiền tránh mặt một lát.”
Do bị ăn bởi tấm bình phong nên không ai trông thấy thái độ của Bảo Khâm,
nhưng Tần Liệt thì cảm nhận được rõ ràng nàng đang giận mình, trong lòng có cảm giác khó nói thành lời.
Hắn không giỏi dỗ dành con gái, cũng không biết phải đối xử thế nào với họ. Trước giờ hắn nghĩ gì làm nấy, không để ý đến suy nghĩ của người khác,
bởi thân phận hắn cao quý nên không ai dám dị nghị, ngay cả Tần Đế cũng
vì Lưu Quý phi mà đối xử với hắn vô cùng nhường nhịn. Tần Liệt đâu ngờ
hôm nay Bảo Khâm lại vì một chuyện nhỏ mà giận hắn, hơn nữa lại là vì
Lương Khinh Ngôn. Cho nên, hắn vừa lo lắng không yên lại vừa cảm thấy
đau lòng. Bảo Khâm vừa dứt lời, hắn không nói câu nào, quay người đi
luôn.
Ôm cục tức ra khỏi tiểu viện, Tần Liệt mới dần dần bình tâm lại, đầu óc
cũng tỉnh táo hơn, hắn bắt đầu cảm thấy hối hận. Hắn tốn bao công sức
mới có thể cùng Bảo Khâm tiến triển tới mức độ này. Lần này thì xong
rồi, thoáng cái đã chọc giận người ta. Với tính tình của nàng, nếu thật
sự nổi giận, sợ là đôi ba câu khó mà dỗ dành được. Nàng không thèm để ý
hắn vài ngày cũng không sao, hắn chỉ sợ trong lúc nóng nảy, nàng sẽ cùng Lương Khinh Ngôn trở về nước Trịnh, như vậy chẳng phải hắn…
Tần Liệt mặc kệ có mất mặt hay không, quay lại lương đình trong tiểu viện
ngồi xuống, dặn dò Ngũ Cân: “Ngươi đến nói với Công chúa, ta ở đây đợi
nàng. Bao giờ nàng và Lương Khinh Ngôn ôn lại chuyện xưa xong thì bảo
người đến báo lại với ta”.
Ngũ Cân đang định đi, Tần Liệt gọi hắn lại: “Đợi đã...” Ánh mắt hắn đang do dự, nghĩ rồi lại xua tay bảo Ngũ Cân lui xuống: “Thôi, để ta tự mình đi nói cho nàng hay.”
Nói xong, hắn phất áo đứng lên, bước nhanh đến cửa, mặc kệ Lương Khinh Ngôn và Bảo Khâm đang nói chuyện, lớn tiếng: “A Bảo, ta có đem ít đồ từ kinh thành đến cho nàng, bao giờ nàng nói chuyện xong nhớ gọi ta.” Hắn và
Bảo Khâm tổng cộng mới có vài lân gần gũi nên đâu biết được nhũ danh của nàng. Hắn chẳng qua cố ý chọc tức Lương Khinh Ngôn nên mới bịa ratên A
Bảo, nào ngờ lại trúng!
Hắn vừa nói xong, liền nghe thấy trên cửa “bốp” một tiếng, thì ra Bảo Khâm ném chiếc giày về phía hắn.
Ngũ Cân giật mình sợ hãi, muốn xông lên kéo Tần Liệt đi, miệng còn khẽ oán
thán: “Tam gia bình tĩnh, Thất Công chúa đang rất giận, may mà trong tay nàng chỉ có đôi giày, nếu là dao, chẳng phải sẽ mắc tội sát phu sao?”
Tần Liệt thở phào, nhặt chiếc giày lên, nhìn Ngũ Cân mắng: “Ngươi biết cái
gì?” Nàng đang giận mà muốn đánh người, chứng tỏ chỉ là bực mình, nếu
nàng không nói lời nào mới gọi là phiền to!
Nói rồi Tần Liệt cất giày đi, phủi quần áo, ngoan ngoãn đến lương đình ngồi đợi.
Bên trong phòng, Bảo Khâm tức đến đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi,
Lương Khinh Ngôn thấy vậy trong lòng chua xót. Hắn và Bảo Khâm lớn lên bên
nhau nên hiểu rõ tính nàng. Nếu nàng thật sự giận dữ, sẽ không phát tác
ra ngoài, mà chỉ im lặng không nói tiếng nào, cất hết mọi cảm xúc của
mình vào sâu trong tim. Giống như lúc Chung tướng quân mới qua đời, nàng tiếp nhận quân kỳ Tây Bắc, vừa lạnh lùng vừa trầm tĩnh.
“Huynh nghe Thanh Nhã nói, muội và Tần Liệt..”
Bất kể lúc nào, Lương Khinh Ngôn cũng luôn dịu dàng trầm tĩnh như vậy.
Gương mặt đạm mạc giống một miếng Bạch ngọc mềm mại, khiến người khác
như được tắm trong gió xuân. Ngay cả loại chuyện xấu hổ như thế mà hắn
còn có thể nói ra một cách thoải mái.
------
Bảo Khâm cũng không giấu giếm hắn, thành thật thừa nhận. Nàng cúi đầu nói
nhỏ: “Chàng rất tốt với muội. Muội… muội thấy, hình như mình cũng thích
chàng.
Căn phòng trở nên yên lặng một lúc, Lương Khinh Ngôn không nói gì, Bảo Khâm chợt thấy lo lắng, cầm chén trà lên tu ừng ực.
“A Bảo…” Lương Khinh Ngôn dịu dàng gọi nàng. Đã nhiều năm rồi hắn không
gọi nhũ danh của nàng như thế này: “Muội không định trở về thật sao?”
Bảo Khâm nuốt nước miếng, chần chừ một lúc mới đáp lại: “Muội đã không thể trở về nữa rồi.”
Chung tiểu tướng quân đã chết, nàng phải trở về với thân phận gì đây? Dù
Lương Khinh Ngôn có giúp nàng thay tên đổi họ, trở về rồi nàng sẽ sống
thế nào?
Nàng không phải thiên kim tiểu thư được chiều chuộng nuôi nấng ở nước Trịnh. Công dung ngôn hạnh nàng đều không biết nhưng cầm kiếm múa thương cái
gì cũng tài. Nào ai chịu lấy một cô nương như nàng vào cửa? Chưa cần nói đến chuyện gả cho người ta, tập tục nước Trịnh bảo thủ, ngay đến các cô gái con nhà thường dân cũng không dám tùy tiện ló mặt ngoài đường, nếu
nàng về đó rồi, chẳng phải nửa đời còn lại sẽ bị giam trong cái nhà lao
vô hình hay sao?
“ A Bảo…”
“Sư huynh!” Bảo Khâm ngẩng đầu đột ngột, đôi mắt sáng long lanh tràn đầy
kiên quyết: “Dù không có Tần Liệt, dù muội không bị ép trở thành Thất
Công chúa đến Phong thành, muội cũng sẽ không về đó đâu.”
Nàng hy sinh tất cả vì nước Trịnh, dùng bờ vai non nớt của một cô gái nhỏ
gánh vác cả một đội quân. Bốn năm tuổi xuân như hoa, cuối cùng lại rơi
vào thảm cảnh, sao nàng có thể không oán, không hận? Đã lâu như thế Bảo
Khâm không nói ra, chỉ vì những chuyện đó đều là quá khứ, nàng không
muốn cứ nhắc đến mãi, tự làm đau trái tim mình.
Lương Khinh Ngôn cụp mắt, không để bi thương trong đó phơi bày. Giọng hắn run run: “Huynh chỉ là lo lắng cho muội. Muội một mình đi xa, huynh và nhị
sư đệ lại không ở bên cạnh, chẳng may xảy ra chuyện gì, núi sông cách
trở, huynh sợ…”
Nói rồi, hắn khẽ thở dài, giọng nói càng thêm do dự: “Hoàng đế bây giờ
không giống Tiên đế bất tài vô dụng, sư huynh và người lại có giao tình
nhiều năm. Chỉ cần muội quay về, những oan ức trước kia sẽ được làm sáng tỏ, thuộc hạ cũng trong quân Tây Bắc của muội, ai cũng mong ngóng
muội.”
Bảo Khâm cười khổ: “Nếu họ biết được thân phận của muội, e là sẽ không mong đợi nữa đâu.”
Lương Khinh Ngôn có lý do nào lại không hiểu điều này. Chẳng qua hắn muốn tìm thêm lý do mà thôi. Thấy nàng kiên quyết như thế, hắn cũng không nói
nhiều nữa, chỉ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Muội định như thế nào?” Dù sao
nàng cũng không phải Thất Công chúa thật, khó tránh khỏi có ngày bị phát hiện, đến lúc đó Tần Liệt có thể bảo vệ nàng hay không thì không biết,
nhưng nàng định tự bảo vệ mình ra sao?
“Tạm thời đến đâu hay đến đó”. Bảo Khâm lắc đầu, thái độ dửng dưng. “Từ lúc
muội nhặt về được cái mạng này khi đã trúng độc Đoạn Trường, sống đến
bây giờ đã thấy giống như buôn bán có lời, muội đâu còn tâm trí nghĩ đến chuyện xa xôi. Nếu mỗi ngày chỉ vì không biết tương lai sẽ ra s mà lo
lắng, muội còn sống làm gì nữa.”
Sau khi trải qua sinh tử, nàng đã nghĩ thoáng hơn. Có nhiều chuyện không
thể chỉ vì lo không có kết quả tốt mà từ bỏ, tình cảm với Tần Liệt cũng
như vậy.
Lúc đầu nàng vẫn còn băn khoăn, Tần Liệt là con cháu Hoàng tộc, ba vợ bốn
nàng hầu là chuyện bình thường. Hơn nữa nàng đang “mượn” thân phận Thất
Công chúa, đang phải chịu tang, chưa hết ba năm không được xuất giá. Dù
Tần Liệt không vội thì liệu Tần Đế có để yên không? Bây giờ là vì nàng
mới đến kinh thành, Tần Đế mới nể mặt ngăn cản Văn Quý phi, chỉ sợ qua
một hai năm, chẳng cần Văn Quý phi lên tiếng, ông ấy cũng sốt ruột.
Nhưng nếu như nàng chỉ vì những “tội danh” “chẳng may” sẽ xảy ra này mà vứt bỏ Tần Liệt, vậy có phải quá oan ức cho hắn hay sao?
“Sư huynh…” Bảo Khâm nghiêm túc hứa với Lương Khinh Ngôn: “Muội nhất định sẽ sống tốt!”
Nàng là Chung tiểu tướng quân từng sống trong gió tanh mưa máu nơi chiến
trường, không phải là thiên kim tiểu thư nhu nhược yếu đuối. Dù hoàn
cảnh có khó khăn đến đâu, dù có gặp phải trắc trở thế nào, nàng cũng sẽ
cố gắng vượt qua.
Ánh mắt nàng kiên định, trong mắt sáng lấp lánh, Lương Khinh Ngôn nhìn Bảo
Khâm, không khuyên ngăn nữa. Cuối cùng, hắn cũng đành cười lắc đầu:
“Thôi thôi, nếu muội đã nói vậy, huynh cũng không muốn khuyên nữa. Chỉ
cần muội nhớ kĩ, dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần muội đồng ý, huynh… huynh
sẽ mãi bảo vệ muội.”
“Muội biết rồi!” Bảo Khâm nghiêng mặt, lặng lẽ lấy tay lau má, muốn giấu
những giọt lệ nơi khóe mắt đi, nhưng giọng nói nức nở đã bán đứng nàng:
“Trước giờ muội đều biết…”
Từ khi nàng còn rất nhỏ, sư huynh đã luôn bên cạnh nàng, bao nhiêu năm nay không rời xa.
…
Tần Liệt uống đầy bụng nước trong lương đình, đi nhà xí mấy lần, cuối cùng
cũng đợi được đến khi Lương Khinh Ngôn ra về. Tần Liệt đang rất sốt
ruột, nhưng nhìn thấy Lương Khinh Ngôn vẫn cố gắng kiềm chế, khôi phục
lại dáng vẻ lạnh lùng điềm nhiên, gật đầu với hắn.
Lương Khinh Ngôn cũng không có ý muốn tán dóc với Tần Liệt, chỉ nhìn hắn thật sâu xa rồi đi thẳng.
Đợi đến khi không còn thấy bóng Lương Khinh Ngôn, Tần Liệt mới chậm rãi quay người, sải bước đến tìm Bảo Khâm nhận sai.
Vừa đến cửa hắn đã bị Thanh Nhã ngăn lại. Tiểu cô nương này luôn khó chịu
với hắn, nàng ta nói rất bình tĩnh: “Công chúa nói mệt mỏi không muốn
gặp ai. Vương gia về cho!”
Hắn đã đoán được nàng sẽ không dễ gì nguôi giận, Tần Liệt “ừ” một tiếng vô
cảm, không nói hai lời, quay lưng đi thẳng. Thanh Nhã vốn tưởng sẽ không dễ gì đuổi hắn, thấy hắn nói vậy thì rất ngạc nhiên. Trong lúc nàng còn đang sửng sốt, Tần Liệt đột nhiên quay đầu, nhẹ nhàng lách qua cánh tay nàng tiến vào trong phòng.
Hắn bước vào trong, thấy Bảo Khâm quả nhiên vẫn chưa ngủ. Nàng ngồi trước cửa sổ quay lưng về phía hắn.
Nàng rất cao, thậm chí còn cao hơn cả các cô gái nước Tần, lại sống trong
quân đội một thời gian dài nên khó tránh nhiễm một vài động tác trong
quân doanh, sống lưng thẳng tắp như một ngọn giáo. Nhưng nàng dù sao
cũng là con gái, lại ốm một thời gian nên đã gầy đi nhiều, khiến người
khác nhìn mà đau lòng.
Nghe thấy có tiếng bước chân, Bảo Khâm không quay lại, vẫn ngồi ngẩn ra
trước cửa sổ. Xa xa bên ngoài là rừng cây tươi tốt, xa hơn nữa còn có
núi cao trùng điệp, ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy bầu trời xanh thẳm.
Ánh sáng lên qua cây lá sum sê rọi vào, rơi trên mặt Bảo Khâm. Tần Liệt đưa tay che lại, giọng nói dịu dàng vô cùng: “Nàng ngủ đi, nhé?”
Bảo Khâm nghiêng mặt nhìn hắn, đôi mắt ửng hồng, trong mắt ngấn lệ, ánh mắt không vui chút nào.
Tần Liệt mặc kệ nàng có buồn bực hay không, kéo nàng vào trong lòng mình,
hôn lên trán nàng, khẽ nói: “Là ta lòng dạ hẹp hòi, nàng muốn đánh muốn
mắng thế nào cũng được. Nhưng trước hết nàng hãy nằm nghĩ đi đã, tinh
thần tốt thì mới có sức để giận ta”.
Bảo Khâm không ngờ sẽ bị hắn chơi xấu như thế, nhất thời không nghĩ ra biện pháp nào trừng trị hắn. Nàng hung hăng lườm hắn một cái, nghiến răng
mắng nhỏ: “Ta còn chưa lấy chàng mà chàng đã quản hết chuyện nọ chuyện
kia, thật khiến ta tức chết! Nhất định ta sẽ cho chàng biết tay trước
mặt người khác!”
Chỉ cần nàng không nhắc đến chuyện ra đi, Tần Liệt không buồn bực chút nào. Hắn chỉ tiếc không thể nở nụ cười, càng không thể dùng khuôn mặt cười
dỗ dành nàng, mà phải dùng khuôn mặt không có chút cảm xúc này, khẽ nói: “Ta sai rồi, nàng đừng giận nữa, giờ cho ta biết tay vẫn chưa muộn…”
Ngũ Cân ở ngoài nghe trộm, đến đây không dám nghe tiếp, dứt khoát rời đi.
Cứ thế này không biết Tam gia nổi nữa.