“Hình Nghiên.” Lý Kha Minh vung áo, ngồi phía bên trái nàng, lạnh lùng mở
miệng: “Trưởng nữ nhà Thiếu Khanh Hồng Lư tự – Hình Lý Quang, năm nay
mười sáu, sinh tại Tô Châu năm Vĩnh Hòa thứ hai mươi mốt, Nguyên Phong
năm thứ bảy về kinh, Nguyên Phong năm thứ tám do mang bệnh trong người
nên đến tu hành lễ phật tại am Quảng Bình, cuối năm ngoái mới về phủ.”
Hắn đọc một mạch rõ ràng thân phận Hình gia đại tiểu thư, hẳn đã có
chuẩn bị từ trước.
Tuy nhiên, sư huynh của nàng chuẩn bị còn kỹ lưỡng hơn. Hình gia đại tiểu
thư sinh ở Tô Châu, chín tuổi về kinh, sau đó được đưa đến am Quảng
Bình, khi trở về cũng ít ra ngoài. Ngay đến người hầu Hình gia cũng rất
ít người biết mặt nàng. Lý Kha Minh dù có nghi ngờ cũng không tìm được
chứng cứ.
Huống hồ, ai lại đi giả mạo một đằng thiếp hòa thân?
Bảo Khâm thản nhiên nhìn hắn cười, trong mắt còn có chút chế nhạo, “Lý đại
nhân, ngài gọi thẳng khuê danh của ta như vậy hình như không phải phép
lắm?” Theo phong tục Trịnh quốc, hắn phải gọi nàng là “Hình đại tiểu
thư”.
Lý Kha Minh hoàn toàn không nhìn ra được chút ngượng ngùng hay bất an nào
trên gương mặt nàng, mày hắn càng nhíu lại. Nàng không giống các tiểu
thư Trịnh quốc mảnh mai yếu đuối, cười lớn lại còn lộ hàm răng trắng.
Quả thực ngoài khuôn mặt xinh đẹp kia ra, nhìn chỗ nào cũng không thấy
giống nữ nhân.
“Hình đại tiểu thư,” Lý Kha Minh đổi lại cách xưng hô với nàng, “Hẳn tiểu thư đã đoán được mục đích của tại hạ.” Cho nên nàng mới mặc phục sức trang
trọng như vậy, ánh mắt hắn dừng ở đóa phù dung, không hiểu sao thấy phát run. “Chẳng biết tiểu thư có gì phật ý không?”
Bảo Khâm ra vẻ cung kính, nói: “Ta sao lại dám phật ý gì đây? Lần này tới,
chẳng qua là muốn nhờ đại nhân giữ lại hai người.” Ánh mắt hắn sắc bén
đảo qua Nhã Lan, mày vẫn nhíu chặt: “Ngoài nàng ta ra thì còn ai?”
“Lần này đi theo Công chúa có vị Thái y họ Vương...” Bảo Khâm nhỏ giọng nói, “Vương Thái y rất tốt, mấy ngày qua ta cũng làm phiền ngài ấy không ít
lần. Nhận một ân trả ngàn lần chưa thỏa, giờ ta thân bất do kỷ, không
thể báo đáp, chỉ hy vọng cứu được một mạng cho ngài ấy, mong đại nhân
thành toàn.”
Lý Kha Minh mắt sáng rực, không đáp, chỉ liếc về phía nàng rồi cúi đầu
nhìn mặt đất chằm chặp, như thể ở đó có gì hấp dẫn lắm. Hồi lâu sau hắn
mới chậm rãi ngẩng lên, lạnh nhạt hỏi: “Không sợ lưu lại mầm tai họa
sao?” Càng nhiều người biết thân phận của nàng, ngày sau sẽ càng nguy
hại. Hắn muốn nhổ cỏ tận gốc mà Bảo Khâm lại tính toán cho tương lai.
Nếu bên nàng chỉ còn toàn người của Lý Kha Minh, đến Phong thành rồi mới
đích thực là tứ cố vô thân. Không cần nghĩ cũng biết kẻ tàn ác này vừa
rời đi sẽ sai người quay lại giết nàng diệt khẩu, nàng chết rồi, chuyện
này mới xem như hoàn toàn chấm dứt. Bảo Khâm không hề muốn chết, nàng
chịu khổ nhiều như vậy, uống thuốc nhiều như vậy cũng chỉ vì muốn sống
lâu thêm một chút. Nàng luôn ghi lòng tạc dạ lời cha căn dặn, phải sống, phải sống thì mới có hy vọng.
“Không cần Lý đại nhân lo lắng.” Bảo Khâm nhấc chén lên, lại phát hiện trà đã
cạn từ lâu, hơi cau mày, hắng giọng một tiếng. Thị vệ đứng bên ngoài
nghe thấy, lặng lẽ bước vào phòng. Lý Kha Minh khó chịu vẫy tay, lệnh
cho người nọ hầu hạ trà nước.
Hình gia nghe nói cũng là dòng tộc danh giá có tiếng ở Tô Châu, sao lại có
vị tiểu thư thiếu kiềm chế như vậy? Lý Kha Minh day day trán, bất đắc dĩ đáp: “Nếu Hình đại tiểu thư đã kiên quyết thì cứ theo ý tiểu thư đi.”
Nói xong hắn lại liếc Nhã Lan một cái, nàng ta lập tức cúi đầu nghiêm
chỉnh.
“Đa tạ.” Bảo Khâm vẫn ngồi ngay ngắn ở ghế trên, giọng điệu trang trọng
nhưng cũng rất lạnh nhạt. Thị vệ lúc nãy đã bưng mấy tách trà ngon mới
pha tới, nàng liền lấy luôn một tách, thổi thổi rồi ngửa cổ uống hết quá nửa. Lý Kha Minh nhất thời tái mét mặt, tuy ai cũng nói Tần quốc mọi rợ không biết phải trái, nhưng đem “Thất Công chúa” này gả cho người ta,
chẳng phải quá mất mặt Trịnh quốc vốn xưa nay tự hào là tri thư đạt lễ
sao?
“Lý đại nhân còn có việc gì muốn nói?” Nàng nhìn hắn ngồi mãi không đi, hỏi vô cùng tự nhiên, như thể đây chính là phòng của mình vậy. Hắn định nói thêm gì đó nhưng nhất thời không biết diễn đạt sao cho phải, chỉ lạnh
lùng nhìn nàng, phất tay áo tức giận bỏ đi.
Đợi hắn khuất bóng, Nhã Lan mới thở phào một hơi, dần dần bình tĩnh, nhưng
khuôn mặt vẫn không giấu nổi sợ sệt nói: “Tiểu thư, sao người lại nói
chuyện với Lý Đại nhân như vậy, nhỡ chọc giận hắn, chẳng phải...” “Chẳng phải cái gì?” Bảo Khâm cười nhạo. “Dù thế nào bây giờ hắn cũng đâu dám
làm gì ta, sao lại phải hạ mình nịnh nọt?” Hơn nữa, cho dù nàng có dụ
ngọt, hắn chưa chắc đã cảm động mà buông tha. Đợi đến nước Tần, xong
chuyện hôn sự, hắn nhất định sẽ ra tay.
“Mấy ngày này ăn uống cho thoải mái, đợi đến lúc vào Phong thành rồi chưa
chắc sống nổi đâu.” Bảo Khâm đưa tay lấy vài chiếc gậy Như Ý bằng ngà
voi lên, lật qua lật lại, miệng cười trào phúng: “Truyền Vương Thái y
lại đây bắt mạch cho ta, chống đỡ đã lâu, cả người mệt mỏi rồi.”
Nhã Lan vâng dạ, nhanh chóng tới dìu nàng. Bảo Khâm ngồi im, hờ hững nhìn
vào mắt nàng ta. Nhã Lan giật thót, toàn thân run rẩy, nhỏ giọng hỏi:
“Tiểu thư, không trở về sao?”
Bảo Khâm liếc nhìn ra cửa, ánh mắt bình thản, khe khẽ nói: “Nhã Lan, nếu
ngươi còn giả ngốc thì cứ trở về đi.” Nhã Lan mặt mày biến sắc, cắn môi
im lặng. Một lúc sau, nàng hoàn toàn hồi phục dáng vẻ bình thường, nhẹ
nhàng khom lưng hành lễ với Bảo Khâm, sự nhún nhường nhút nhát trên
khuôn mặt biến mất, chỉ còn lại sự lãnh đạm: “Nô tỳ Thanh Nhã bái kiến
Tam gia.”
Bảo Khâm đứng hàng thứ ba trong số các sư huynh sư đệ, nếu không phải người của sư huynh, sao có thể gọi nàng là Tam gia? Bảo Khâm cười phá lên,
khóe mắt cong cong. “Ta biết mà...”
Sau đó Bảo Khâm ở trong khoang thuyền trên lầu ba vốn thuộc về Thất Công
chúa, ngoài Thanh Nhã, Lý Kha Minh còn sai ba nha hoàn và hai bà vú đến
hầu hạ nàng, trông lạ hoắc, đều gọi nàng là “Thất Công chúa”, dường như
hoàn toàn không biết nàng chỉ là kẻ giả mạo.
Bảo Khâm yên tâm làm Công chúa, đương nhiên nàng cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Rõ ràng biết đến Phong thành sẽ không có kết cục gì hay ho
nhưng bất luận thế nào, bây giờ cũng phải sống. So với việc ngày đêm nơm nớp sợ hãi, nàng thà chăm sóc mình thật tốt để đến lúc tháo chạy chân
tay còn nhanh nhẹn.
Vương Thái y mỗi ngày đều xem bệnh cho nàng, bốc thuốc cũng không hạn chế như trước. Nàng giờ là Công chúa, của hồi môn không thiếu thuốc quý, thậm
chí mỗi ngày nàng còn sai nhà bếp chưng hạ thảo, thưởng cho Thanh Nhã và Vương Thái y bồi bổ cơ thể. Lý Kha Minh đối với việc xa xỉ hoang phí
của nàng không có ý kiến gì, hắn chỉ đau đầu một việc là cho dù có tra
thế nào cũng không tìm ra bất cứ manh mối gì về vị tiểu thư Hình gia
này, đến a hoàn hầu hạ bên cạnh nàng cũng là do Thất Công chúa ban
thưởng. Không một ai từng gặp, biết quá khứ cũng như hiểu tính cách
nàng.
Hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng đã gần đến Phong thành, thôi
thì đâm lao đành phải theo lao. Dù sao cũng chỉ là một cô nương, Lý Kha
Minh luôn tự nhủ, hơn nữa còn là một cô nương bệnh tật, đi vài bước thở
không ra hơi, nói không chừng vừa lên bờ đã không hợp phong thủy mà đi
đời nhà ma, hắn hà tất phải quan tâm?
Thuyền dừng ở trấn Hưu Thủy thuộc nước Tần, Lý Kha Minh sai thị vệ mua thêm
một ít người hầu, bổ sung chỗ trống trên thuyền. Đám đằng thiếp đi theo
không còn một ai, hắn vốn dĩ định mua thêm vài ca cơ, nhưng cuối cùng
lại thôi. Dù sao cũng là đưa đến chỗ hoàng thất, nếu sau này xảy ra
chuyện gì, chẳng phải sẽ liên lụy mình sao?
Cho tới hôm nay, Bảo Khâm mới biết đối tượng hòa thân lần này không phải
lão Hoàng đế nước Tần mà là Tam Hoàng tử, Chiến thần – Tần Liệt. Sư
huynh định bụng cướp người giữa đường nên cũng không giải thích kỹ
chuyện này, khiến nàng hiểu lầm. Bảo Khâm đã nghe danh Tần Liệt từ lâu,
hồi còn ở Hồng Cốc quan, nàng từng cùng sư huynh trò chuyện về hắn. Hắn
sinh ra đã có thiên phú, mười lăm tuổi ra chiến trường, mười bảy tuổi
thống lĩnh quân tiên phong đánh đội kỵ binh nước Yến, một trận thành
danh.
Bởi sư huynh rất sùng bái Tần Liệt nên nàng nảy sinh cảm giác bài xích,
muốn cùng hắn đánh một trận phân chia cao thấp. Đáng tiếc Tần Liệt trước nay chỉ ở phương Bắc, kẻ cầm quân mạn Hồng Cốc quan là đệ đệ của hắn,
Ngũ hoàng tử Tần Tu. Bảo Khâm lại không ưa kẻ này lắm.
“Công tử đã sớm phái người tiếp ứng ở Phong thành, chỉ đợi tam gia vừa đến sẽ cứu đi, không ngờ giữa đường lại xảy ra chuyện.”
Thanh Nhã than ngắn thở dài, có chút không yên. Họ bị Lý Kha Minh trông coi
rất kỹ, chỉ cần boong tàu hơi nổi gió, nàng cũng có thể nhanh chóng phát hiện bốn bề đều có người giám thị. Cẩn mật như thế này, dù đến Phong
thành chưa chắc đã có cơ hội bỏ trốn.
“Không cần gấp.” Bảo Khâm uống canh, khuôn mặt bình thản. “Chúng ta đau đầu,
Lý Kha Minh càng đau đầu hơn. Dù hắn có muốn ra tay cũng phải tìm được
thời cơ thích hợp. Phong thành không giống Trịnh đô, hắn không thể làm
loạn. Đến khi chúng ta vào được hành cung, hắn gặp mặt đã khó nói gì đến việc ám sát.”
Duy nhất cần cẩn thận là đám a hoàn bà vú bên cạnh họ. Bảo Khâm có thể
khẳng định, trong năm người, ít nhất ba người là do Lý Kha Minh bố trí.
Người luyện võ, dù có cẩn thận đến đâu cũng có lúc để lộ sơ hở, trừ phi
giống nàng, uống thuốc độc mất hết võ công. Thuyền đi gần hai mươi ngày, cuối cùng cũng đến Phong thành.
Đây là kinh đô Tần quốc, từ xa nhìn lại đã trông thấy thành trì nguy nga.
Nước Tần thượng võ, phong thái dũng mãnh thể hiện trên kiến trúc của họ, tất cả đều toát lên khí phách oai hùng. Phòng ốc không thiên về tinh
xảo, cửa thành cao rộng, tất cả mang màu xám xịt, đơn giản thô ráp nhưng rất vững vàng và kiên cố. Lý Kha Minh đã sớm rời thuyền đi tiếp đón
quan viên nước Tần. Bảo Khâm vẫn ngồi trong khoang, nhìn người người
chào hỏi lẫn nhau trên bến tàu phía xa. Bên ngoài hành lang, vài a hoàn
đang thì thầm to nhỏ, nàng thính lực nhạy bén, lờ mờ đoán ra được lời họ nói, tất cả đều xoay quanh chuyện than phiền phòng ốc nước Tần xấu xí,
con người cũng thô lỗ...
“Bảo họ câm miệng lại.” Bảo Khâm phất tay áo, mất kiên nhẫn nói với Thanh
Nhã. Mới sáng sớm tỉnh dậy, hai bà vú đã đưa người đến trang điểm, bắt
nàng mặc sáu lớp y phục, không được phép thiếu, nói là hôm nay phải ra
mắt, không thể lơ là. Người nước Tần tự do phóng túng, đâu có để ý nhiều vậy. Mặc kín như thế, không chỉ nóng mà xoay xở cũng khó khăn, động tác cứng ngắc như con rối. Bảo Khâm ngột ngạt vô cùng, không còn tâm trạng
gì nữa. Thanh Nhã đi ra nói vài câu, ngoài hành lang yên tĩnh trở lại,
nhưng tiếng ồn ào ngoài bến tàu vẫn không ngừng truyền tới khiến nàng
khẽ hậm hực: “Những người này thật không biết lễ nghĩa.”
“Còn phải nói.” Bà vú như tìm được tri âm, kích động than vãn: “Bến tàu mà
như cái chợ, không trang trọng chút nào, nếu như ở nước Trịnh chúng
ta...” Bảo Khâm chau mày, bà vú nuốt từng lời vào bụng, không dám nói gì thêm. Trong phòng yên tĩnh, Thanh Nhã thấy trán Bảo Khâm lấm tấm mồ
hôi, vội vàng đi tìm quạt, đứng phe phẩy cho nàng.
Bảo Khâm dần dần nhắm mắt, một lúc sau bắt đầu thở sâu, lúc này bà vú mới
khẽ thả lỏng, quay sang Thanh Nhã đưa mắt cảm ơn, rồi nhẹ nhàng đi ra.
Vài a hoàn bên ngoài nín thở tập trung, thấy bà vú đi ra bèn nhanh chóng hành lễ.
Bà vú khẽ dặn: “Đừng làm ồn, Công chúa vừa mới ngủ.”
Ngủ? Cả đám ngẩn ra, không hổ là Công chúa, vào lúc này còn có thể an nhiên
mà ngủ. Sự thật chứng minh, cách này của Bảo Khâm rất cao minh. Tuy
ngoài bến tàu ầm ĩ như cái chợ, nhưng kỳ thực cũng không có gì, đám a
hoàn ban đầu còn lén lút thò đầu ra xem náo nhiệt, nhưng sau đó ai làm
việc của người nấy, hôm nay mà chưa xuống thuyền được thì tối còn phải
chuẩn bị cơm nước. Bảo Khâm ngủ rất sâu, khi tỉnh dậy tinh thần đã khá
hơn, vẫy tay gọi Thanh Nhã vào: “Cho người xuống hỏi xem, rốt cuộc xảy
ra chuyện gì?”
Thanh Nhã vâng lời đi ra ngoài, một lát sau trở lại, trên mặt có chút không
cam chịu: “Nước Tần ức hiếp người quá đáng, xe ngựa tiếp đón chưa cũ thì cũng sắp hỏng rồi, không hợp quy cách. Lý Đại nhân đang cùng họ đàm
phán.”
Phong cách hành xử vô sỉ đến lộ liễu này, quả thật là... Bảo Khâm chau mày
hỏi: “Bên nước Tần phái người nào đến?” Thanh Nhã ngẩn ra, nghĩ kỹ, mơ
hồ trả lời: “Hình như là Ngũ Hoàng tử.” “Tên lưu manh này!” Bảo Khâm mở
miệng liền mắng, trên mặt tỏ ý chế giễu. Thấy Thanh Nhã kinh ngạc nhìn
mình, nàng mới lắc đầu giải thích: “Ta với Tần Tu là chỗ quen biết. Hồi
trước ở Hồng Cốc quan, bọn ta... ừm... hắn từng chịu thiệt không ít lần
trong tay ra. Người này trơ tráo vô cùng!”
Đương nhiên, nàng cũng chịu khổ không ít dưới tay hắn, có hai lần còn suýt
mất mạng. Bọn họ từng liên thủ đối phó với đám mọi rợ phương Bắc, cùng
nhau uống rượu, cãi vã, thậm chí hắn còn rủ nàng tắm sông. Tần Tu đúng
là một gã lưu manh bẩm sinh, miệng lưỡi chua ngoa, ngày xưa hắn còn cười nhạo nàng ẻo lả.
Cũng khó trách Lý Kha Minh phải chịu thiệt thòi, tuy hắn thủ đoạn nham hiểm, nhưng dù gì cũng xuất thân thế gia, thích sĩ diện, có những chuyện đánh chết cũng không làm. Đối phó với loại người không biết xấu hổ kia, Bảo
Khâm đã có thừa kinh nghiệm, nàng liền thì thầm với Thanh Nhã một hồi,
vẫy tay bảo nàng ta nhanh chóng xuống dưới: “Đi nhanh đi, nhớ kỹ phải
nói trước mặt Tần Tu.”
Vừa nghĩ đến vẻ mặt của hắn khi nghe những lời đó, Bảo Khâm liền cảm thấy hả lòng hả dạ.
Lý Kha Minh đang nhẫn nhịn, ngọn lửa tức giận trong lòng ngột ngạt nhưng
không có chỗ trút. Khó khăn lắm mới đưa được người đến Phong thành, chỉ
còn đợi vào Hành cung, làm lễ xong là hắn có thể trở về triều, việc này
tạm coi như xong. Ai ngờ đến nơi rồi còn có chuyện, hắn xưa nay tâm cao
khí ngạo, dù biết Thất Công chúa hiện tại chỉ là giả mạo nhưng cũng
không thể để nàng bị ức hiếp. Dù sao cũng là Công chúa nước Trịnh, nếu
vừa vào kinh đã bị người ta gây khó dễ, thể diện nước Trịnh phải vứt đi
đâu? Hơn nữa, nếu chuyện này truyền về, có kẻ ác tâm thêm mắm dặm muối,
hắn biết ăn nói ra sao?
“Lý đại nhân cũng biết, nước chúng ta không giàu có như nước Trịnh, hàng
ngày bản vương xuất hành cũng đều rất đơn giản. Ngài xem này, hôm nay
quần áo bản vương mặc cũng là đồ cũ.” Tần Tu mặt dày than nghèo kể khổ
trước mặt Lý Kha Minh, không có vẻ gì là mất mặt cả. “Công chúa không
quản xa xôi gả đến nước ta, theo lý mà nói, chúng ta đương nhiên nên...”
Chưa dứt lời, hắn đã thấy Thanh Nhã chầm chậm bước tới từ phía cửa, lông mày cong lên, để lộ ra nụ cười xấu xa.
“Lý đại nhân.” Thanh Nhã hành lễ với hắn, sau đó liếc nhìn một vòng khắp căn phòng, nhưng không hề để mắt đến Tần Tu.
Giờ này nàng còn đến thêm dầu vào lửa, Lý Kha Minh bắt đầu thấy bực bội,
giọng nói có chút gượng gạo: “Chẳng hay Công chúa có gì sai bảo?” Thanh
Nhã khẽ nở nụ cười, tiếng nói dịu dàng cất lên: “Công chúa nghe kẻ dưới
nói, ở đây có kẻ khoa môi múa mép, nói là xa giá nước Tần không đủ,
chẳng hay có chuyện này không?” Lý Kha Minh chưa kịp nói, Tần Tu đã lớn
tiếng chen vào: “Không sai, không sai, Công chúa vận khí thật không tốt. Hôm nay bệ hạ cùng Lưu Quý phi xuất cung, xe ngựa đều mang đến núi
Thanh Tuyền hết rồi, bản vương khó khăn lắm mới tìm được chiếc xe ngựa
này.”
Thanh Nhã nghe xong, không giận chút nào, tủm tỉm nói với Lý Kha Minh: “Công
chúa dặn nô tỳ nói với Lý đại nhân, nếu điện hạ không tìm thấy xe ngựa,
chúng ta đợi thêm vài ngày nữa cũng không sao. Hôm nay không được thì
đợi ngày mai, ngày mai không có thì đợi ngày kia. Nước Tần lãnh thổ rộng lớn, dù nửa tháng cũng chưa chắc đã gom xong. Còn về việc ăn uống của
nô bộc trên thuyền, cũng không cần phiền Ngũ điện hạ. Chỉ có điều...”
Nàng ngừng lại, cười càng dịu dàng, thái độ càng khách khí: “Công chúa gần
đây sức khỏe không tốt, lại phải ở trên thuyền, ăn không ngon miệng. Nô
tỳ bạo gan đưa thực đơn Công chúa thường dùng ra, mong Ngũ điện hạ mang
đồ ăn tới. Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng người trong thiên hạ đều biết,
Thất Công chúa là Vương phi của Tam điện hạ quý quốc. Ngũ điện hạ không
phải đến chút thể diện cũng không cho đấy chứ?”
Vừa dứt lời, nàng cũng không thèm để ý đến khuôn mặt đen như đáy nồi của
hai người Lý, Tần, rất tự nhiên đưa thực đơn trong tay cho Tần Tu.
Ban nãy Thanh Nhã nhắc đến việc đợi một vài ngày cũng không sao, Tần Tu đã
biết Thất Công chúa không phải tốt đẹp gì. Chần chừ mở tờ thực đơn, vừa
nhìn xuống hàng chữ đầu tiên, hắn liền giận dữ: “Mỗi ngày năm mươi con
vịt sống? Năm mươi con? Công chúa các người có thể ăn hết?”
Tần Tu quanh năm sống trong quân đội, trên người luôn tản ra sát khí,
thường ngày bị lấp dưới vỏ ngoài dung tục hờ hững, nhưng khi hắn tức
giận sẽ vô cùng đáng sợ. Thanh Nhã dường như không cảm nhận được sự tàn
ác đó, mặt mày tươi cười, dịu dàng đáp lời: “Ngũ điện hạ nói đùa. Công
chúa thích ăn tước thiệt yến[1], khi còn ở trong cung mỗi ngày đều dùng
hơn trăm con chim anh vũ, nay người chỉ yêu cầu năm mươi con vịt, có thể nói là đã vô cùng nể mặt điện hạ.”
Nói xong, nàng cười với hắn, rồi tiếp tục: “Mời điện hạ xem tiếp. Công chúa không thích xa xỉ lãng phí, chỉ gọi những thứ đơn giản dễ kiếm, tay gấu tổ yến gì đó người đều không yêu cầu.”
Khuôn mặt Tần Tu khẽ giật giật, hắn quẳng thực đơn xuống chiếc bàn phía tay
trái, không xem tiếp nữa. Người ta nói hoàng thất nước Trịnh xa hoa cực
độ, chi phí ăn mặc nhiều không kể xiết, hắn không tin, cảm thấy bản thân cũng chẳng kém. Cách đây không lâu hắn còn bị quan Ngự sử hạch tội, nói hắn phung phí, lý do là hắn lấy tơ lụa được ngự ban đi làm rèm cửa, nay xem ra thế chưa thể gọi là phung phí, đâu có bằng sợi tóc trên đầu
người ta, hắn càng được thể bùng phát.
Thôi thôi, hà tất phải gây khó dễ ở đây để trích quốc khố nuôi nàng ta.
Chẳng thà mau chóng đưa nàng ta nhập thành, sớm rước vào cửa nhà Tần
Liệt, để kẻ kia tự đi mà lo cho nàng tân nương phá gia chi tử này.
Nghĩ vậy, Tần Tu lập tức dễ chịu hẳn, vỗ đầu làm ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ:
“Xem trí nhớ ta này, quên mất chỗ Thái tử điện hạ vẫn còn mấy chiếc xe
ngựa, để ta điều qua đây. Chắc không đến nửa canh giờ là tới nơi.
Mời Lý đại nhân vào nói với Công chúa một tiếng, chuẩn bị xuống thuyền.”
Thanh Nhã hành lễ với hắn, dịu dàng nói: “Nô tỳ dù sao cũng phải trở
lại, không cần phiền Lý đại nhân đích thân đi.” Nói xong, nàng mỉm cười
khách sáo với Tần Tu. Trở về thuyền, Bảo Khâm đã sai a hoàn dọn dẹp đồ
đạc, Thanh Nhã cười nói với nàng: “Tiểu thư đã sớm đoán được.”
Bảo Khâm nghịch chiếc gậy Như Ý bằng ngà voi trong tay, nhếch miệng: “Tần
Tu là một kẻ keo kiệt, hồi trước ở Hồng Cốc quan...” Ánh mắt nàng sắc
bén đảo qua đám người bận rộn trong phòng, thấy không ai chú ý mới tiếp
tục nói nhỏ: “Vì mấy gánh lương thực hắn có thể liều mạng với người ta,
nay sao có thể chịu thiệt thòi được.”
Huống hồ, hắn dù có bất hòa với Tần Liệt cũng không thể làm gì quá trớn. Nếu
bỏ mặc họ trên bến tàu, đừng nói nửa tháng, chỉ cần hai ngày đám quan
Ngự sử sẽ khiến hắn ra khỏi cửa cũng không nổi. “Nhưng...” Thanh Nhã
chần chừ, nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư không sợ hắn sẽ nhận ra mình sao?”
Họ dù gì cũng từng gặp nhau, kể cả Bảo Khâm có mặc đồ nữ nhi, muốn hoàn
toàn qua mặt Tần Tu cũng rất khó. Bảo Khâm cười: “Hắn không có chứng cớ, làm gì được ta?”
Dù cho nước Trịnh biết nàng giả mạo thân phận cũng tuyệt đối không vạch
trần. Thất Công chúa mất tích, còn nàng thần xui quỷ khiến thế nào lại
vào kinh, nước Trịnh sao có thể tự tát vào mặt mình mà làm lớn chuyện.
“Nhận ra mới có trò vui.” Bảo Khâm nâng chén trà uống một hơi, vẻ mặt
cười cợt.
Xe ngựa dần tiến vào cửa lớn Phong thành, của cải hồi môn cùng kẻ hầu
người hạ xếp thành hàng dài, trông thật khí thế. Có lẽ sợ “Thất Công
chúa” xảy ra chuyện, chiếc xe Bảo Khâm ngồi rộng rãi thoải mái, trong xe chỉ có nàng và Thanh Nhã, những người khác đều bị đuổi ra. Nàng mặc kệ
quy củ, đến Phong thành liền thôi đóng kịch. Lý Kha Minh cũng không nói
gì, nhưng sắc mặt không được tốt lắm. Hắn cưỡi ngựa đi đầu đội ngũ,
không ngừng quay lại, ánh mắt sắc bén liếc qua xe ngựa, chỉ thấy màn xe
buông kín, khẽ lắc lư theo tiếng xe.
Mặt trời chưa xuống núi, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi nhưng hắn vẫn thấy lạnh
người. Có một vài chuyện đã không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa rồi,
nhớ đến ánh mắt cười như không cười “Hình gia đại tiểu thư” liếc nhìn
mình, trong lòng hắn ngày càng không yên. Lẽ nào hắn đã sai lầm?
Phong thành rất lớn, đường xá rộng hơn so với nước Trịnh, người qua kẻ lại
đông đúc, cũng không quá coi trọng lễ tiết, họ ngước nhìn đoàn xe đi
qua, chỉ trỏ bàn tán, nói lớn vô cùng. Thậm chí Lý Kha Minh còn nghe
thấy có người hét: “Mỹ nhân à, đừng trốn trong xe nữa, mau ra đây cho
bọn ta ngắm nào.” Hắn lập tức trợn mắt nhưng không tìm được kẻ phát ngôn trong biển người, mà số người đứng phụ họa còn nhiều thêm: “Đúng thế,
đúng thế, mau ra đây đi.”
“Mau ra đi.” “Liệu có phải xấu như Vô Diệm nên không dám ra ngoài cho người khác nhìn?”
“Hầy, bác lớn tiếng vậy, cẩn thận dọa chết người ta.”
“...”
Đám... đám dân đen này! Sao lại dám... Lý Kha Minh giận tím tái mặt mày, một
tay ghìm chặt dây cương, một tay đặt lên thanh kiếm giắt ở hông, hận
không thể tuốt vỏ giết người. “Công chúa, bọn họ... bọn họ... thật quá
vô lễ rồi!” Thanh Nhã vừa đến nước Tần đã bị những lời lẽ thô tục này
làm tức giận nghiến răng nghiến lợi. “Tức làm gì, người nước Tần chính
là như vậy.” Bảo Khâm vỗ vỗ cánh tay nàng ấy, khẽ khuyên nhủ: “Họ vốn là người Hồ ở phía Tây Bắc, xưa nay không quan tâm đến lễ tiết. Em chẳng
phải đã gặp qua Tần Tu rồi sao, hắn có chỗ nào giống con cháu Hoàng tộc
đâu? Người ở đây không giống nước Trịnh, thấy ai đẹp là bất kể nam nữ
đều muốn đến bắt chuyện vài câu. Bây giờ coi như khá hơn, ít nhất còn
biết tôn ti trật tự.” Có điều, rõ ràng biết đối phương là Công chúa, hơn nữa còn có hôn ước với Tần Liệt mà vẫn dám phát ngôn xằng bậy, điều này không bình thường chút nào.
Rõ ràng là tại cái tên Tần Tu đó!
Bảo Khâm cười lạnh, nói nhỏ với Thanh Nhã vài câu. Nàng ta ngẩn người, do
dự một lúc mới nghe lời vén rèm lên. Tần Tu còn đang đắc ý ở phía trước, khen ngợi thị vệ Cửu Cân bên cạnh: “Làm tốt lắm, tiểu quỷ kia dám trêu
chọc bản vương, ta không tin không thể làm nàng tức chết.” Đương nhiên
trong lòng hắn vẫn còn lời chưa nói hết, ai bảo nàng ta là tân nương của Tần Liệt, đáng đời!
“Ngươi nói xem, lão Tam đúng là mua dây buộc mình.” Tần Tu cười trên nỗi đau
của người khác, hắn nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết. “Nhị ca khó khăn lắm mới làm mối cho huynh ấy và Lưu gia, thế mà không chịu.
Lần này thì hay rồi, bị phụ hoàng chỉ bừa, gả nữ tử õng ẹo kia cho. Bước vài bước đã thở không ra hơi, sau này sinh con làm sao được? Nữ nhi như vậy còn có tác dụng gì? Hơn nữa lại là Công chúa, mắng không nổi, đánh
không được, lại phải cung phụng như tổ tiên ấy. Đáng đời!”
Cửu Cân từ nhỏ đi theo Tần Tu, tình như huynh đệ, nói chuyện không cần
kiêng dè như người khác, hắn đùa: “Ngũ gia không hiểu rồi, nữ nhi bây
giờ phải có phong thái đó. Ngài chưa nghe đám nam tử nói chuyện với
nhau, nữ nhi Tần quốc chúng ta không có mĩ cảm, cao lớn thô kệch, nói
chuyện không dễ nghe chút nào. Nữ nhi là phải mềm mại như nước, kiều mị
tận xương... Ai da, chỉ tại ngài chưa thấy được ai như thế, nếu không
đảm bảo gặp xong xương cốt rụng rời.” Tần Tu cười đá chân hắn, mắng:
“Ngươi đã gặp rồi? Kiến thức thật phong phú!”
Cửu Cân chớp chớp mắt, làm ra vẻ thần bí không nói gì thêm. Hai người đang
cười nói vui vẻ, bỗng cảm thấy phía sau là lạ, quay đầu mới phát hiện
đội xe đã dừng. Lý Kha Minh mặt mày cau chặt tới mức có thể kẹp chết
ruồi nhưng không thể làm gì hơn. Xe của Công chúa đã dừng, màn xe được
vén lên, một đôi hài màu xanh thêu hình bướm ngũ sắc, bên trên còn đính
viên trân châu nhỏ, xinh đẹp vô cùng.
Cửu Cân cười phá lên, nháy mắt với Tần Tu, khẽ nói: “Ngài thấy chưa, hương
vị của phụ nữ đó.” “Họ đang làm gì?” Tần Tu không có chút hảo cảm nào
với nàng Công chúa kiêu sa kia, thấy nàng ta bày ra bộ dạng đó, trong
lòng dâng lên dự cảm chẳng lành. Người đến xem xôn xao vây bên ngoài, gã được Cửu Cân bố trí lớn tiếng, “Chao ôi, mỹ nhân xuất hiện rồi. Mỹ nhân ơi mỹ nhân, nhìn về phía này đi...”
Dân chúng nhất thời kích động, gào thét ầm ĩ, có những kẻ to gan còn ra sức chen lên xe, muốn xông vào trộm hương đoạt ngọc. Một góc rèm xe được
kéo lên, Thanh Nhã bước ra, nàng mặc một chiếc áo ngắn màu xanh thêu hoa hồng vàng bên ngoài, bên trong là váy dài màu ngọc bích, thướt tha mềm
mại, da dẻ nõn nà. Nàng trang điểm nhẹ, thanh tú đáng yêu. Mọi người
xung quanh ồn ào, kích động hét lên: “Mỹ nhân, mỹ nhân kìa.” “Trông cũng được.” Tần Tu soi mói bĩu môi, “Cũng chẳng phải quá xinh đẹp, thua xa
Ngọc Văn ở Đắc Ý lâu.” Thật ra hắn mới gặp Thanh Nhã xong, nhưng nàng
thay y phục mới, lại trang điểm, hắn vốn dĩ không giỏi nhớ mặt người
khác nên giờ không nhận ra nổi.
Cửu Cân lau mồ hôi, nhỏ giọng nhắc nhở hắn, “Ngũ gia, cô nương này... chưa
chắc đã là Thất Công chúa.” Hắn nhíu mày, tức giận nhìn Cửu Cân. Cửu Cân chán sống dạy dỗ hắn: “Vương gia xem cách nàng ta trang điểm, rõ ràng
chỉ là một a hoàn. Thất Công chúa từ xa gả tới đây, phải mặc hỉ phục mới đúng.”
Tần Tu mặt xị ra, nói như thật: “Đương nhiên là ta biết, sao ta có thể nhìn nhầm nha đầu này thành Công chúa. Nhãn lực của ta kém thế sao?” Nói
xong hắn trừng mắt nhìn Cửu Cân: “Không nói nữa, xem xem nàng ta muốn
làm gì?” Thanh Nhã tươi cười, rất khách sáo nhún mình hành lễ với mọi
người xung quanh. Đám đông kích động, hét to về phía nàng.
“Nàng là Thất Công chúa?”
“Thật xinh đẹp, nhưng chưa đủ để xứng với Tam Vương gia chúng ta.”
“Tam Vương gia tướng mạo hơn người, cô nương này tuy cũng xinh đấy, đáng tiếc vẫn còn kém xa Vương gia của chúng ta.”
“Đồ ngốc, đây đâu phải Công chúa. Công chúa vẫn còn ở trong xe kìa.”
“...”
Thanh Nhã hắng giọng, lớn tiếng nói: “Nô tỳ chỉ là người hầu, liễu yếu đào tơ không bì nổi với Công chúa, nào dám trèo cao mơ tưởng Tam Vương gia.”
“Vậy mau mời Công chúa nhà ngươi ra đây, để chúng ta xem thử nàng có xứng không?”
“Đúng đó, mau ra đây!”
Thanh Nhã cười nói: “Công chúa có xứng với Tam Vương gia hay không, chỉ bằng
mọi người không thể nói chắc. Hôn sự lần này là Quốc quân quý quốc đích
thân đến cầu, khắp thiên hạ đều biết. Tuy giờ vẫn chưa chính thức, nhưng Công chúa dù gì cũng là Vương phi chưa cưới của Tam Vương gia. Đến
Vương gia còn chưa gặp, nào đến phiên mọi người. Ngũ điện hạ nói có đúng không?”
Tần Tu chết lặng, hồ đồ không hiểu sao tự nhiên lại nhắc đến mình. Trong
khi hắn còn chần chừ, Thanh Nhã đã tiếp tục: “Các vị, nếu quả thật muốn
ngắm dung nhan Công chúa, cũng không phải là không thể. Chi bằng để Ngũ
điện hạ làm chủ, chọn ra mấy vị tráng sĩ anh hùng đến quyết đấu một trận cùng Tam Vương gia.
Nếu thắng, một trận này nhà nhà hay tiếng, Công chúa gặp mặt người đó, chắc chắn Tam Vương gia sẽ không phản đối. Nếu thua, cũng không thể chê
trách được gì. Mọi người xem, thiếp nói có hợp tình hợp lý hay không?”
Mọi người nào còn quan tâm nàng nói có hợp lý hay không, chỉ mới nghe đến
việc đấu với Tam Vương gia đã kích động phát điên lên rồi. Ai chẳng biết bản lĩnh của Tần Liệt, mười lăm tuổi xông pha trận mạc không một lần
thất bại, nếu không sao lại được ca tụng là “Chiến thần”? Hắn quanh năm
không ở kinh thành, khó khăn lắm mới chịu về nhưng thường ở trong phủ
chẳng ló mặt ra ngoài. Người trong kinh thành muốn tìm hắn có cả trăm cả ngàn, người có chí muốn đến nương nhờ, kẻ lại muốn thừa nước đục thả
câu, thậm chí còn có những kẻ muốn tìm Tam Vương gia đánh một trận phân
cao thấp...
Nhưng cửa Vương phủ cả ngày đóng chặt, đám thị vệ dữ tợn sắt đá, quả thực
không có cách nào tiếp cận. Nay nghe Thanh Nhã nói xong đám đàn ông như
điên loạn, rầm rầm chạy đi tìm Tần Liệt như ong vỡ tổ, dọa Tần Tu hoảng
sợ thúc ngựa bỏ chạy...
Một lúc sau, con phố trở nên yên tĩnh hơn. Cửu Cân chết lặng nhìn bóng dáng Tần Tu và đám tùy tùng đã đi xa mà toát mồ hôi hột thay hắn.
Lý Kha Minh nhìn con phố, cảm xúc phức tạp, quay sang thấy khuôn mặt tươi rói của Thanh Nhã càng đau đầu hơn.
Vào trong xe ngựa, Thanh Nhã thở phào một hơi, vuốt ngực nói nhỏ: “Người
nước Tần thật không có văn hóa, không có lễ giáo. Cũng may Tam gia nhanh trí, nếu không hôm nay chúng ta mất mặt rồi.”
Bảo Khâm lười biếng ngáp dài, đôi mắt mơ màng khép hờ: “Họ vốn không quan
tâm cái gì lễ giáo, nếu chúng ta càng nghiêm túc, người chịu thiệt chắc
chắn là bản thân. Đối phó với tên Tần Tu lưu manh, phải mặt dày hơn hắn
mới được.”
Nàng trở mình định ngủ tiếp nhưng chợt nhớ ra điều gì, nhắm mắt lại khẽ dặn dò Thanh Nhã: “Sau này đừng gọi ta là Tam gia nữa.”
Đường đi trở nên suôn sẻ, cả đoàn người trùng điệp tiến vào thành không còn
gặp bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào. Vừa qua Cẩn Thân môn, Tần Tu từ bên
ngã rẽ con đường thúc ngựa đến, bộ dạng chật vật nhếch nhác, tóc bay tán loạn trên trán, ngay đến áo bào đang mặc cũng bị rách mất một mảng.
Cửu Cân không nén được bật cười, bị Tần Tu trừng mắt đành vội vàng ngậm
miệng, bày ra bộ mặt nghiêm túc chạy lên phía trước chào hỏi: “Ngũ gia,
ngài đã về!”
Trong số mấy huynh đệ của Tần Tu, Lão Tam Tần Liệt là kẻ hắn không muốn gặp
mặt nhất. Hắn đối với Thái tử cũng không quá thân thiết, nhưng lại thân
với Lão Nhị nên bị mọi người xếp vào Nhị gia đảng.
Thật ra, giữa Tần Liệt và Tần Tu không có va chạm, càng không nói gì đến thù sâu hận lớn. Cả hai không ưa nhau, nguyên nhân chỉ có một, đó là “chiến công”. Cả đời Tần Tu không có sở thích gì đặc biệt khác ngoài đánh
trận, hắn chỉ tìm thấy cảm giác thỏa mãn trong những trận chiến đẫm máu.
Đầu óc Tần Tu cũng coi là thông minh, đặc biệt trong việc thống lĩnh bộ
binh. Bởi vì thích nên hắn bỏ rất nhiều công sức, học tập cũng khá, khi
còn bé đã được Trần lão thái phó coi trọng. Nhưng trên đời này luôn có
những người trời sinh đã chẳng cần học hành khổ sở, những thứ người khác tốn bao nhiêu mồ hôi nước mắt mới có thể lĩnh ngộ, họ lại dễ dàng làm
được. Tần Liệt chính là người như vậy.
Tần Liệt hơn Tần Tu hai tuổi, mẫu phi của hắn là Văn Quý phi rất được Hoàng đế sủng ái. Văn Quý phi nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, đứa con sinh ra cũng đẹp hơn những người khác. Lúc bé, Tần Tu rất thích quấn lấy Tam ca, có điều Tần Liệt tuy kế thừa được vẻ đẹp của Văn Quý phi nhưng tính cách lại khác biệt một trời một vực. Văn Quý phi dịu dàng hiền thục,
Tần Liệt từ bé đã thích trưng ra vẻ mặt cứng nhắc, lúc nhìn người khác
cũng rất lạnh lùng, không thân thiết với ai. Sau này khi mẫu phi lâm
bệnh qua đời, hắn lại càng thêm lạnh lùng thờ ơ. Nhiều huynh đệ là thế,
nhưng chỉ Thái tử mới có thể cùng hắn nói chuyện vài câu.
Khi Tần Liệt mười lăm tuổi, không biết vì nguyên nhân gì lại gây gổ với Lão Nhị Tần Tụng. Lúc bấy giờ mẫu thân Nhị Hoàng tử là Lưu Quý phi đang đắc sủng, muốn trị tội hắn thật nặng. Tần Liệt liền một mình chạy đến biên
cương Tây Bắc tìm ông ngoại hắn là Văn lão Tướng quân. Đúng dịp Bắc
Triều nước Yến đến xâm phạm, hắn thần xui quỷ khiến thế nào đánh thắng
hai trận rồi ở lại Tây Bắc. Hai năm sau, hắn dẫn theo đội quân tiên
phong năm trăm binh lính giao chiến với quân Yến ở Hà Cốc khẩu, giết ba
nghìn địch, bắt sống tướng quân nước Yến. Từ đó, danh hiệu Chiến thần
nước Tần lưu truyền từ Nam ra Bắc. Mà lúc bấy giờ, Tần Tu vẫn còn đang
theo Thái phó học binh pháp...
Tuy sau này Tần Tu thắng trận không ít, lập vô số chiến công, nhưng nếu so
sánh khả năng cầm binh thì không ai nhắc đến tên hắn, mọi người chỉ biết có Tần Liệt, Tần Liệt, luôn là Tần Liệt! Nhưng dù Tần Liệt oai hùng
thần dũng, chiến thắng nhiều đến đâu, cuối cùng chẳng phải vẫn ngoan
ngoãn nghe lời phụ hoàng, lấy một nữ nhi ốm yếu bệnh tật, lòng dạ xấu xa không kể xiết đó sao? Tần Tu nhìn chằm chằm vào xe ngựa của Bảo Khâm,
hận nghiến răng nghiến lợi.
Đoàn người thuận lợi đi qua nội thành, rồi tiến vào hoàng thành ngay sau đó. Những người có thể sống trong phạm vi hoàng thành không phải quan lại
quyền quý thì cũng là thương nhân giàu có. Đường xá rộng rãi nhưng người vây xem không nhiều. Những cỗ xe, người đi đường dừng lại trên phố y
phục cũng gọn gàng.
Tần Tu vuốt cằm cười oán hận. Cửu Cân đứng một bên nhìn mà chột dạ, khẽ
hỏi: “Ngũ gia, không phải ngài lại nghĩ ra trò gì đó chứ?” Cho dù không
ưa Tam gia thì cũng không thể nào cứ lấn tới gây sự, huống hồ chẳng lần
nào thành công, trái lại chính bản thân bị chỉnh đến thảm hại.
“Ngươi đừng xen vào.” Tần Tu nghiến răng, cười đắc ý, “Lần này nàng ta sẽ không dễ dàng thoát thân đâu.”
Hắn còn chưa nói hết, cả đoàn đã bị người ta chặn lại. Cửu Cân ngẩng đầu
lên nhìn thấy một nhóm thiếu nữ, lập tức đoán ra được ý định của Tần Tu, trong lòng thầm kêu một tiếng “Thật tàn nhẫn!”
Phụ nữ nước Tần nổi tiếng chua ngoa mạnh mẽ khắp thiên hạ. Người nước Tần
đa phần mang huyết thống tộc Hồ, không coi trọng những lễ nghi quy định
của người Hán, đặc biệt đối với những chuyện nam nữ, họ có thể nói một
cách không ngượng nghịu. Trên đường lớn Phong thành, ngày ngày đều có
thể nghe thấy đủ loại chuyện phong lưu trăng gió, không phải tiểu thư
nhà này nhìn trúng công tử nhà nọ nên tự mình đến cầu thân thì cũng là
chuyện công tử nhà kia trót yêu một quả phụ, nam hoan nữ ái, kết trái
đơm hoa, vân vân và mây mây...
Những chuyện khó lòng tưởng tượng mà nếu ở nước Trịnh sẽ bị coi là mặt dày
không biết xấu hổ, thì người nước Tần lại thấy rất bình thường, thậm chí họ còn thêm vào đủ mọi loại lý do để phong lưu khiến người khác cũng
phải cảm thán. Chỉ cần không dụ dỗ con gái nhà lành hay ra ngoài vụng
trộm thì người nước Tần đều cho đó là chuyện tình cảm nam nữ bình
thường.
Vì thế, tuy Bảo Khâm mang thân phận Công chúa nước Trịnh, là thê tử sắp
cưới của Tần Liệt, nhưng chỉ cần chưa chính thức làm lễ thì những cô
nương kia chạy đến náo loạn cũng không phải chuyện gì to tát lắm. Đám
thiên kim tiểu thư này không phải là những kẻ thô kệch quê mùa đến làm
loạn, mắng không được, đánh chẳng xong, càng không thể lừa gạt đuổi đi
như đám người trước đó nên Bảo Khâm cũng phải vắt óc suy nghĩ kỹ càng.
Những người chặn đường hầu hết đều cưỡi ngựa, trong tay cầm roi da, hiên
ngang mạnh mẽ, khuôn mặt khó chịu nhìn chằm chằm vào đoàn xe, đi tới đi
lui. Lý Kha Minh không dám manh động, vội vàng đưa tay ra hiệu thị vệ
vây quanh bảo vệ xe ngựa của Bảo Khâm.
“Ngũ điện hạ, đây là đạo đón khách của quý quốc sao?” Lý Kha Minh nhận ra vẻ mặt đắc ý của Tần Tu từ lâu nên đã đoán ra hắn bày trò, tức sôi ruột.
Tần Tu cười hỉ hả nhìn về đám tiểu thư đang vung chân múa tay kia, lớn
tiếng chào hỏi: “Lưu tiểu thư, Đổng tiểu thư đang làm gì vậy? Sao lại
chặn xe giữa đường? Có chuyện gì cùng nhau thương lượng, người đang ngồi trong xe là Thất Công chúa nước Trịnh, tân nương tử của Lão Tam. Các
nàng như vậy chẳng phải đang làm khó bản vương sao?”
Không biết tiểu thư nhà nào trong đám người tiếp lời, hung hăng vênh váo:
“Chính vì biết là Thất Công chúa nên chúng ta mới đến chặn đường. Vị đại nhân kia không cần tức giận, chúng ta chỉ muốn biết Công chúa trông như thế nào thôi, vị trí Chính phi của Tam điện hạ đâu phải ai muốn ngồi
cũng được.” Tần Tu quay sang Lý Kha Minh, nhún vai ra vẻ bất lực, “Lý
Đại nhân cũng thấy đấy, những vị tiểu thư đây ta cũng không ngăn cản
nổi. Chẳng qua mọi người chỉ muốn gặp mặt Công chúa, các nàng ấy không
giống những kẻ thô tục ngoài kia, Công chúa ra ngoài gặp gỡ cũng không
phải lo lắng gì.”
Lý Kha Minh giận run người, hắn chưa bao giờ gặp ai mặt dày, coi lễ nghĩa
bằng vung như đám người này. Nước Trịnh chỉ thua trận nhỏ, cho dù mấy
chục năm trước đại bại mất mười thành trì cũng chưa thấy ai dám coi
thường đến vậy. Trong lúc hắn tức giận chưa nghĩ ra biện pháp ứng phó,
bên trong xe ngựa bỗng truyền ra tiếng Bảo Khâm, giọng nói nhỏ nhẹ, mềm
mại như nước, giống mặt hồ phẳng lặng. “Ta có chuyện không hiểu, mong
các vị tiểu thư giải đáp.” Bên ngoài chợt yên tĩnh, tất cả dồn mắt nhìn
về chiếc xe ngựa màu lam, góc xe khẽ mở, lộ ra một mảng đỏ rực, đặt trên nền vải xanh càng thêm diễm lệ.
Bảo Khâm ngừng một chút, trong lời nói có chút giễu cợt: “Nếu ta tướng mạo
xấu xí, không lọt vào mắt các vị, không biết các vị sẽ xử lý ra sao?”
Đám thiên kim tiểu thư nhất thời cứng họng. Nếu Thất Công chúa xấu xí
thì phải làm thế nào? Họ cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Tần Liệt
muốn lấy ai làm vợ, không phải bọn họ nói là được. Dù có ngưỡng mộ, yêu
thích đến đâu, nếu hắn không cho phép, họ cũng chẳng thể bước vào vương
phủ nửa bước. Hôm nay bọn họ tức giận, làm ra chuyện náo loạn thế này
đều do bứt rứt trong lòng, không sao nuốt trôi cục tức nên muốn đến làm
Thất Công chúa mất mặt.
Họ không nói gì, Bảo Khâm bèn thừa thắng tiếp lời: “Tam điện hạ trí tuệ
hơn người, ta tướng mạo xấu xí, vốn dĩ không dám với cao. Nhưng chuyện
hôn nhân đại sự đều do cha mẹ định đoạt, ta chẳng thể nào làm chủ. Cho
dù không xứng với Tam điện hạ thì hôn phối này cũng đã định sẵn, không
thể nào thay đổi. Các vị tiểu thư đây đến tìm cũng không ích lợi gì, chi bằng đến cầu xin Thiên tử quý quốc, chỉ cần một câu nói của người cũng
có thể nối một đoạn nhân duyên tốt. Có điều, nếu như người trách cứ các
vị tội vô lễ thì chắc không phải chuyện gì hay ho.”
Mặt đám tiểu thư kia trong chốc lát đã nghệt ra, có người bắt đầu do dự,
cũng có người vẫn còn mạnh miệng: “Đừng có làm quá lên như thế, nước
Trịnh cũng chỉ là một nước bại trận, Công chúa thì sao chứ?”
Lời vừa thốt ra, đừng nói đến Lý Kha Minh, ngay cả Tần Tu cũng tái mặt. Bảo Khâm vốn không phải người hiền lành gì, những ngày này do giấu giếm
thân phận nên mới phải nấp trong thuyền ra vẻ yếu đuối. Nhưng cho dù như vậy, Lý Kha Minh và Tần Tu cũng chưa từng dám làm gì nàng, nàng sao
chịu nổi chuyện bị nhục mạ, trong lúc nhất thời tức giận bèn xốc rèm
bước ra ngoài. Nàng có dáng người cao gầy, mặc một chiếc váy cưới đỏ rực càng tôn thêm vẻ cao quý đoan trang, trên mặt trang điểm kiểu tân
nương, tuy khác xa ngày thường nhưng đẹp đến chói mắt.
Gương mặt Bảo Khâm vốn đã xinh đẹp, lại nhờ bàn tay khéo léo của bà vú tô
điểm, càng thêm diễm lệ vạn phần. Mắt phượng mày ngài, đôi môi đỏ thắm,
các thiên kim tiểu thư ở đây khi ra ngoài có trang điểm kỹ càng đến đâu
cũng không ai so bì được với nàng. Cho dù là xinh đẹp động lòng người,
thanh tú nhã nhặn hay đoan trang tao nhã, bất kể thế nào khi đứng trước
Bảo Khâm đều bị lu mờ.
“Nước nhỏ bại trận?” Bảo Khâm lạnh lùng nhìn về đám người, ánh mắt sắc bén
như kiếm, xuyên thẳng vào lưng bọn họ, không ai dám lên tiếng. “Năm
Trịnh Vĩnh Hòa thứ hai mươi mốt, nước Yến xâm phạm biên giới nước Tần,
Tần thua trận, cắt bảy thành Liêu, Bách, Sở cho Yến. Năm Nguyên Phong
thứ ba, nước Yến tiếp tục dẫn quân đánh Tần, Tần lại mất thêm mười thành nữa, còn phải cống nạp ba mươi vạn bạc. Năm Nguyên Phong thứ năm, số
bạc cống nạp lên tới năm mươi vạn. Cũng trong năm đó, Tần – Trịnh giao
tranh ác liệt, Chung lão Tướng quân dẫn quân tiến đánh hơn một trăm năm
mươi dặm phía Tây thành Đông Bình, bắt sống Đại tướng quân nước Tần lúc
bấy giờ là Mạnh Chi Như, tuy vậy vẫn đối đãi bằng lễ nghĩa, không hề làm điều gì thất đức. Mà nay nước Trịnh ta chẳng qua thua vài trận nhỏ, lui quân đến phía đông Hồng Cốc quan đã trở thành nước nhỏ bại trận trong
miệng các người! Các người đừng quên, Hồng Cốc quan vốn dĩ thuộc lãnh
thổ nước Tần, được nam nhi nước Trịnh ta cướp lại từ tay nước Yến.”
Nàng nói xong, vị tiểu thư kia sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa quên cả
chạy đi. Những người khác cũng bị vẻ ngoài và miệng lưỡi của Bảo Khâm
làm chấn động dần im thin thít. Duy chỉ có một cô nương trông cao lớn,
mặc áo lụa tím thêu hoa vàng vẫn còn cố chấp chống đỡ, hung hăng nhìn
Bảo Khâm nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi thật to gan, chuyện trong triều
há đến lượt một ả đàn bà tùy tiện nghị luận?”
Xem ra đã tới đường cùng không còn lời nào để phản bác nên đành giả bộ như
vậy, Bảo Khâm lạnh lùng nhìn nàng ta, cười nói: “Nếu đọ sự to gan, ta
đây sao dám so với các vị. Ở trong hoàng thành còn dám ra đường gây
chuyện, không biết tôn ti trật tự, thực không ai sánh bằng. Ta muốn đến
hỏi Thiên tử quý quốc, tội mạo phạm người khác phải xử như thế nào?”
“Ả đàn bà điêu ngoa này, dám cả gan...” Cô nương áo tím tức giận mặt đỏ
bừng, những người khác tuy ấm ức nhưng không ai dám lên tiếng.
“Đủ rồi!” Tần Tu nắm chặt tay thành quyền, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng,
biểu tình dọa người. “Nói năng độc ác, còn không biết xấu hổ.” Hắn lạnh
lùng nhìn đám người, sau đó quay sang ra hiệu bằng mắt với thị vệ bên
cạnh, lập tức có người bước lên giải tán đám đông.
Những vị tiểu thư chặn đường kia chưa từng thấy hắn hung dữ như vậy, không dám nhiều lời, nhìn nhau một lúc rồi lặng lẽ rời đi.
[1] Tước thiệt yến: Tiệc của hoàng cung, món chính là lưỡi rút, ví dụ như món lưỡi vịt.