Ngày hôm đó, sau khi ăn cơm
trưa, Tần Liệt nghiêm chỉnh dẫn Bảo Khâm lên núi tắm suối nước nóng, lấy danh
nghĩa là vì muốn trừ độc cho nàng. Bảo Khâm hỏi ông lão, nhận được lời khẳng
định, liền vui vẻ đi lấy vài bộ quần áo lên núi. Tần Liệt nghiêm túc đi sau,
chân bước nhanh nhẹn.
Đi được mấy bước, đột nhiên
Tần Liệt quay lại lườm Cửu Cân ở phía sau, tuy vẫn là vẻ mặt không biểu cảm như
bình thường, nhưng Cửu Cân bị dọa cả người lạnh toát. Ông lão thấy vậy liền gọi
rồi đưa tay kéo hắn lại.
Đợi người đi khá xa rồi, ông
lão mới lắc đầu nói: “Thằng nhóc này, sao không chịu nhìn mặt người khác mà
hành động chứ?” Cửu Cân không nói gì, chỉ cười ngây ngốc. Không phải hắn không
hiểu chuyện, chẳng qua hắn vẫn còn nhớ lời Tần Tu dặn dò trước đó, nên muốn cố
gắng hết sức mình làm tròn bổn phận.
Còn Bảo Khâm và Tần Liệt vừa
đi vừa nói chuyện, không bao lâu đã tới nơi. Tần Liệt chạy như bay đến căn nhà
cỏ kia bê mấy cái ghế và bàn đá lại cho nàng để quần áo, bận rộn “hầu hạ” nàng
chu đáo. Cho đến khi xuống hồ, Bảo Khâm mới cảm thấy có chút không ổn... giữa
lưng chừng núi chỉ có hai người họ, nếu nàng trượt chân trong hồ nước, chỉ có
thể nhờ Tần Liệt đến cứu mình...
Vừa nghĩ đến đây, mặt nàng
nóng bừng lên, động tác cũng dần chậm lại. Tần Liệt thấy vậy nhưng làm như
không biết gì, đi ra phía sau hòn giả sơn, bên đó vẫn còn một dòng suối nước
nóng khác.
“A Liệt...” Bảo Khâm khẽ gọi
tên hắn: “Hay là chàng gọi thêm một cô nương nữa đến đây đi. Nếu chẳng may có
chuyện...”
“Mấy hôm nữa là đến Tết rồi.”
Tần Liệt không trả lời nàng, hạ giọng nói: “Khi nãy ở trên núi, ta thấy mọi
người đang bận muối thịt.” Cho nên, tất cả các cô nương trong sơn trại đều bận
rộn hết, không có ai lên đây?
“Còn có ta ở đây.” Hắn lại
nói: “Sẽ không có chuyện gì xảy ra được đâu.”
Chính vì có hắn ở đây nên
nàng mới không yên tâm. Bảo Khâm nghĩ thầm như vậy, nhưng ngẫm kĩ lại, có vẻ
như bản thân đã nghĩ nhiều quá rồi. Sức khỏe của nàng tuy không tốt, nhưng cũng
không đến nỗi ngâm nước nóng chân tay mềm nhũn không đứng dậy được. Nghĩ đến
đây, nàng liền đuổi Tần Liệt sang cái hồ khác, còn mình cởi bỏ cái áo khoác dầy
trên người và mấy lớp áo khác, chỉ giữ lại áo lót, nhanh chóng xuống nước.
Suối nước nóng này đúng là dễ
chịu hơn nhiều so với những con suối khác họ từng gặp trên núi Tiểu Chướng,
nhiệt độ hơi cao một chút, nhưng vẫn chịu được, trong hồ còn có mùi lưu huỳnh,
nhưng không nồng nặc lắm, chất lỏng ấm áp bao trùm xung quanh Bảo Khâm, thấm
ướt từng chỗ nhỏ trên da thịt nàng.
Một lát sau, thấy trong người
không còn chỗ nào khó chịu nữa, dòng suối ấm đã thẩm thấu vào cả người nàng,
không chỉ làn da, mà còn vào tận xương tủy.
“A Bảo...” Tần Liệt gọi tên
nàng từ sau hòn giả sơn: “Nước không còn quá nóng nữa rồi.”
“Ừm...” Bảo Khâm lười nhác
tựa vào hồ, tay hơi dùng lực, ngồi lên một viên đá to, hai chân đạp nước, khẽ
đáp lại hắn: “Không sao, rất thoải mái!”
Lúc nói, nàng nhảy thật mạnh
từ trên hòn đá xuống, phát ra một tiếng “ùm”. Tần Liệt đột nhiên thấy lo lắng,
cất cao giọng hỏi: “A Bảo, A Bảo, có phải là nàng không?”
Bảo Khâm chỉ cười không trả
lời. Phía bên kia, Tần Liệt bắt đầu sốt ruột, tiếng nước cuộn ào ào. Bảo Khâm
chớp chớp mắt, vừa ngẩng đầu đã thấy hắn chạy nhanh đến chỗ mình, trên người
chỉ mặc bộ quần áo trong màu xanh nhạt đã bị nước suối thấm ướt từ lâu, dính
chặt vào, làm lộ ra từng đường nét rắn rỏi hoàn mỹ bên trong...
Bảo Khâm “á” lên một tiếng,
lập tức quay người đi, giận dữ nói: “Tần Liệt, chàng làm gì thế! Sao không mau
đi đi.”
Tần Liệt nghe thấy vậy liền
quay người không dám nhìn nàng, đầu cúi gằm, giọng nói có chút hối lỗi: “Vừa
nãy không nghe thấy nàng trả lời, ta sợ nàng xảy ra chuyện gì nên sốt ruột.”
Nàng không phải đứa bé hai ba
tuổi không biết lo cho mình, làm gì đến mức phải cẩn thận từng li từng tí như
vậy. Đột nhiên, trong lòng Bảo Khâm cũng không rõ mình đang nghĩ gì, vừa buồn
bực, nhưng lại có chút ngọt ngào. Trên thế giới này, tìm được người yêu mình mà
mình cũng yêu người thật không dễ, hơn nữa người đó còn đặt mình vào nơi quan
trọng nhất trong tim.
Tần Liệt nói xong, trong lòng
cũng thấy có lẽ bản thân hơi kích động. Đến chính hắn cũng không hiểu được, khi
nãy vội vàng chạy đến, là do lo lắng hay còn có ý đồ gì khác? Nghĩ đến đây, hắn
chợt xấu hổ, vội vàng đi nhanh về chỗ cũ.
Có lẽ do xấu hổ nên đầu óc
hơi quay cuồng, Tần Liệt không để ý dưới chân mình đã bị ướt. Vừa quay người đi
được nửa bước, hắn bị trượt ngã, cả người chao đảo, rơi tõm xuống nước, phát ra
âm thanh rất lớn.
Tần Liệt biết bơi, nhưng vừa
trượt chân, đầu lao xuống nước trước nên hắn uống liền mấy ngụm, mũi và tai
cũng khó thoát. Vùng vẫy một hồi, cả người mới tạm đứng vững, hắn ho đến nỗi
kinh thiên động địa, mặt mũi đỏ bừng.
Bảo Khâm ở bên này, vốn dĩ
còn tức giận, nhưng nghe thấy hắn ho như vậy cũng nguôi giận mấy phần, còn lại
hóa thành lo lắng, khẽ hỏi: “A Liệt, chàng không sao chứ?”
Tần Liệt ho mấy tiếng muốn
trả lời, nhưng giống như người câm vậy!
Bảo Khâm nghĩ một lúc liền
đứng dậy, thay quần áo ướt ra, vớ lấy đống áo dày sụ mặc vào, rồi khoác thêm áo
khoác, đi giày, xong xuôi chạy nhanh ra phía sau hòn giả sơn xem hắn thế nào.
Vừa thấy người, Bảo Khâm liền khựng lại. Có lẽ là do vừa trượt ngã nên lớp áo
trong của hắn không biết bị nước cuốn đi đâu. Tần Liệt đứng giữa hồ, lộ hơn nửa
người, nàng chỉ thấy được làn da màu đồng trơn bóng như sa tanh. Bờ vai vừa rắn
chắc vừa rộng lớn, vòng eo thon gọn, xuống dưới... xuống dưới nữa... Bảo Khâm
ngại ngùng không dám nhìn tiếp, lập tức quay đầu đi.
Tần Liệt không ngờ nàng lại
chạy đến, trong chốc lát cũng hơi ngượng, thấy Bảo Khâm đỏ mặt quay người đi,
hắn vui vẻ trở lại, giống như một gã lưu manh, hạ thấp giọng: “A Bảo! Nước bên
này tốt hơn, hay là nàng cũng xuống đây đi!”
Bảo Khâm ngồi xuống, vớ lấy
hòn đá trên đất ném về phía hắn.
Không thể ngâm trong suối
nước nóng quá lâu! Trước khi đi ông lão đã dặn dò như vậy rồi, nếu ngâm quá lâu
sẽ khiến tinh thần không ổn định, không cẩn thận còn bị ngất. Cho nên Tần Liệt
mới hết sức cẩn thận, lúc nào cũng gọi hỏi Bảo Khâm. Nàng còn giận hắn vừa rồi
trêu đùa mình, nên mặc kệ, mỗi lần hắn hỏi, nàng đều ném một viên đá nhỏ qua
thị uy.
Hai người ngâm suối nước nóng
trên núi một lúc, cả người cảm thấy uể oải mới lên bờ, thay quần áo và nắm tay
nhau quay về.
Tính ra, Tần Liệt rời quân
doanh cũng được mười ngày, Bảo Khâm có chút lo lắng cho chiến sự ở phía Bắc.
Tuy hắn luôn nói mình cầm quân, thuộc hạ ai làm việc nấy, nhưng bất kể thế nào,
hắn mới là thống soái thật sự. Hiện giờ hai quân giao chiến, nàng không sao yên
tâm nổi.
Cho nên, về đến phòng, Bảo
Khâm liền giục hắn mau quay về nước Tần.
Tần Liệt không lập tức trả
lời nàng, suy nghĩ một lúc, đợi đến tối mới nói: “Sáng ngày mai ta lên đường
trở về, nàng, lão tiền bối và Cửu Cân cứ ở lại sơn trại một thời gian. Nơi này
có suối nước nóng có thể trừ độc, ở lại mấy ngày cũng tốt cho nàng.”
Bảo Khâm nghe vậy lặng đi một
lúc, mở to mắt nhìn hắn, trong lời nói có chút nghi hoặc: “Một mình chàng quay
về ư?”
“Ừ.” Hắn cúi đầu, không nhìn
nàng. “Nàng nói đúng, ta ra ngoài đã lâu, thật là không nên. Nếu có tin tức
truyền ra ngoài, chỉ sợ lòng quân xao động. Cũng may nơi này cách đó không xa
lắm, đi một hai ngày đường là tới. Nàng không dễ gì gặp lại thuộc hạ cũ, ở lại
đây ôn chuyện cũng tốt.”
Nhưng, trong lòng Tần Liệt
vẫn có chút không nỡ. Hắn vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, khó khăn lắm mới cứu
được nàng. Suốt dọc đường chỉ lo chạy trốn, không có mấy cơ hội nói lời tình
cảm. Giờ hiếm có dịp bình tĩnh ngồi lại nói lời yêu thương với nhau thì phải ra
đi, làm sao hắn không buồn cho được.
Đến nhìn nàng thêm một lần
nữa hắn cũng không dám, hắn sợ, đến phút cuối cùng mình sẽ không đành lòng dứt
áo ra đi, hoặc nhất thời kích động đưa nàng cùng về.
Bảo Khâm im lặng một lúc, ánh
mắt có chút mê man, hồi sau, nàng mới trầm giọng trả lời: “Ừm.”
Tần Liệt không rõ nên thở
phào nhẹ nhõm hay là xả được nỗi bực tức. Trong lòng rất phức tạp, vui mừng hay
thất vọng, thế nào cũng không nói rõ được. Hắn run run nắm lấy tay Bảo Khâm,
muốn dặn dò nàng vài điều, nhưng lời vừa ra đến cửa miệng, lại như bị chặn lại,
thế nào cũng không thốt ra được.
Buổi tối hôm đó Tần Liệt
không sao ngủ được, lại sợ Bảo Khâm trông thấy không yên tâm, nên chỉ dám nhắm
mắt bất động, cho đến tận khi trời sáng. Hôm sau thức giấc, Tần Liệt mới phát
hiện dưới mắt Bảo Khâm cũng xuất hiện quầng thâm. Trong lòng bỗng nhiên hiểu
rõ, nỗi buồn tiễn biệt người thương đã biến thành một nỗi niềm khó nói, hắn
dang tay ôm chặt nàng vào lòng.
Cuối cùng, Bảo Khâm bảo Cửu
Cân cùng về với Tần Liệt. Tuy núi Tiểu Chướng cách nước Tần không xa, Tần Liệt
lại thân thủ nhanh nhẹn, nhưng nàng vẫn không yên tâm nhìn hắn đi về một mình.
Những ngày đông giá rét thế này, một mình độc bước, cô đơn biết bao!
Nàng ngồi trên núi phóng tầm
mắt dõi theo bóng hình Tần Liệt dần dần biến mất vào trong gió tuyết ngập trời,
rất lâu, rất lâu không động đậy. Ông lão khẽ nói bên cạnh: “Ta còn tưởng Bảo
nha đầu ngươi sẽ theo họ về cơ!”
“Bây giờ vẫn chưa thể về.”
Nàng khẽ lắc mình, chậm rãi nói: “Giờ tiểu nữ phải ở đây chữa cho khỏi bệnh.
Lần sau gặp lại, sẽ không bệnh tật ốm yếu như bây giờ nữa!”
Từ trước đến nay, nàng không
phải là một đóa hoa kiều diễm, càng không phải là sợi tơ yếu mềm, nàng như một
cây bạch dương vừa đầy nghị lực vừa mạnh mẽ, cưỡi ngựa, phi thương, ngẩng cao
đầu cùng hắn vào sinh ra tử.
***
Vì có bọn Lão Béo chỉ đường
đi tắt trong núi, Tần Liệt và Cửu Cân chưa đầy hai ngày đã về đến doanh trại
Tây Xuyên. Tần Tu nghe tin liền chạy ra đón từ xa, thấy chỉ có Tần Liệt và Cửu
Cân, sắc mặt khó chịu, lạnh lùng chất vấn: “Tam ca đi bặt vô âm tín hơn nửa
tháng, hôm nay tay không trở về như vậy sao?”
Nếu là lúc bình thường, Tần
Liệt sẽ kiên nhẫn ngồi xuống giải thích cho Tần Tu hiểu, nhưng hắn mới vừa chia
tay Bảo Khâm, trong lòng đang rất khó chịu, làm sao có tâm trạng nói rõ ràng?
Nghe những lời trách móc vớ vẩn kia, hắn cũng chẳng buồn để ý, đi thẳng một
mạch vào trong doanh trại, không thèm liếc nhìn lấy một cái.
Tần Tu thấy vậy càng thêm
nóng nảy, ánh mắt như tóe lửa, Cửu Cân vội vàng chạy đến dập lửa, kéo hắn ra
một bên. Sau đó, Cửu Cân thuật lại đầu đuôi những chuyện dọc đường rõ ràng rành
mạch cho hắn nghe. Đến khi biết Bảo Khâm đã thoát khỏi hiểm nguy, gương mặt Tần
Tu mới dễ chịu hơn một chút, lại nghe chuyện Bảo Khâm gặp thuộc hạ cũ, ở lại
núi Tiểu Chướng dưỡng bệnh, Tần Tu mở to mắt, không dám tin vào tai mình hỏi
lại: “Mấy tên ngốc ngươi nhắc đến không phải là bọn Lão Béo và Thư Sinh đấy
chứ?”
Tần Tu và Bảo Khâm vừa đánh
nhau vừa hợp tác đã nhiều năm, cho nên hắn rất biết mấy người phó tướng cũng
như thị vệ của nàng. Nhất là tên Béo, không ít lần bày mưu kế đen tối cho Bảo
Khâm. Sau này khi cùng liên thủ đánh nước Yên, tên Béo đó lại cùng hắn uống
rượu nói chuyện, cũng coi như trở thành bạn rượu.
Nhưng từ sau khi Chung tiểu
tướng quân bị mưu hại, đám thuộc hạ cũ của nàng cũng mất tăm mất tích luôn.
Cũng không hiểu nghĩ gì, ban đầu Tần Tu còn phái người đi tìm, nhưng vẫn không
có tin tức. Nay nghe thấy Cửu Cân nhắc đến mấy người này, Tần Tu bất giác nhớ
lại những ngày tháng xưa cũ vừa là thù vừa là bạn, trên mặt hiện ra cảm xúc
hoài niệm.
Cửu Cân thấy thế, nét mặt vừa
lo lắng vừa khó hiểu, suy nghĩ một lúc, hắn nghiến răng, cuối cùng cất lời
khuyên: “Ngũ gia, tiểu nhân thấy, Tam gia và Bảo cô nương... tâm đầu ý hợp,
trai tài gái sắc, trời đất tác hợp, ngài... ngài sao phải...” Ngài sao phải chen
vào giữa làm gì? Tất nhiên câu này hắn không thể nói ra, chỉ làm khuôn mặt như
do dự, hi vọng Tần Tu có thể hiểu ý mình.
Tần Tu nghe xong thì ngây ra,
một lúc sau mới hiểu hết, lập tức trở nên phiền não, tức giận đến mức mặt đỏ
tía tai, mắng: “Ngươi nói huyên thuyên gì đấy, không phải ta không lấy được vợ,
việc gì phải tranh cướp với Lão Tam cơ chứ. Chung Bảo Khâm chẳng qua có chút
nhan sắc, nhưng xét dáng dấp sao đẫy đà được như người khác. Ngươi còn nói lung
tung nữa, coi chừng ta xẻo miệng.” Nói rồi hắn đập mạnh vào đầu Cửu Cân một cái
mới hả giận, chậm rãi quay về lều của mình.
Lần này Tần Liệt rời doanh
trại gần hai mươi ngày, nhưng những người biết tung tích của hắn đếm trên đầu
ngón tay. Tuy mọi người đều rất tin tưởng Tần Liệt, nhưng nhiều ngày không có
chút tin tức nào, bọn Lão Hắc cũng bắt đầu lo lắng. Khi hay tin Tam điện hạ đã
trở về, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay tối hôm đó đã có một
chồng giấy tờ dày được đưa đến chỗ Tần Liệt.
“Gần đây hành tung quân Yên
có chút kì quái.” Lão Hắc vuốt vuốt chòm râu ngắn ngủn khó khăn lắm mới mọc
dưới cằm, mặt nghiêm nghị nói: “Liên tục mười mấy ngày đều không có động tĩnh
gì, không biết do sợ hãi hay chúng có ý đồ khác.” Trong lòng hắn hiểu rất rõ,
người nước Yên rất nhanh nhẹn dũng mãnh, trước nay tôn thờ kẻ mạnh, rất ít khi
hoảng sợ, vậy mà lúc này lại khác thường như thế, tám chín phần là có ý đồ
khác.
“Binh đến tướng ngăn, nước
đến đất chặn.” Tần Liệt lạnh lùng nói: “Dặn dò xuống dưới, nhắc nhở mọi người
phải hết sức cẩn thận, không nên tham công mạo hiểm. Chỉ cần chúng ta tính toán
kĩ từng bước, không phải sợ chúng có âm mưu quỷ kế gì hết.” Nhắc đến kế hoạch,
Tần Liệt lại nhớ đến Hạ Lam Thanh. Kẻ này năm lần bảy lượt thách thức Tần Liệt,
nếu không cho hắn biết lễ độ, chỉ sợ y sẽ được đằng chân lân đằng đầu.
“Không phải ngươi nói bọn
chúng gần đây im lặng đến bất thường sao?” Gương mặt nghìn năm không đổi của
Tần Liệt đột nhiên có chút gì đó kì quái không thể diễn tả được, ánh mắt sáng
bừng, Lão Hắc nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy lạnh người.
“Ngươi cho người loan tin,
rằng ta một mình đến nước Yên, đến giờ vẫn chưa về, sống chết không rõ.” Rồng
mất đầu, lòng quân xao động, hắn không tin, quân Yên nghe tin này lại chịu để
yên. Nếu Hạ Lam Thanh hay tin, hắn sẽ càng thêm chắc chắn người đã cứu Bảo Khâm
từ trong quán trọ ra chính là Tần Liệt.
“Nhưng...” Khuôn mặt Lão Hắc
tỏ vẻ do dự, lưỡng lự khuyên ngăn: “Tam gia, thuộc hạ chỉ lo, khi tin này
truyền về Kinh, sẽ có người nhân cơ hội thêm dầu vào lửa, tố tội ngài...”
Tần Liệt liếc mắt nhìn ông
ta, ánh mắt chất chứa thù hận vô cùng. Lão Hắc không ngốc, rất nhanh đã hoàn
hồn trở lại. Tin bên ngoài do họ truyền ra, thời gian cũng do họ quyết định, mà
giờ đây Tần Liệt vẫn ở trong doanh trại, sao phải sợ lời lẽ bên ngoài. Đến lúc
đó dù có người muốn bắt hắn, hắn chỉ cần nói đây là kế dụ địch, cũng không ai
dám nghi ngờ, hơn nữa, đây vốn dĩ chỉ là chiêu dụ địch mà thôi.
“Thuộc hạ sẽ đi sắp xếp
ngay.” Lão Hắc đã hiểu rõ vấn đề, lập tức vui mừng trở lại, cười “hề hề”, xoa
xoa tay, đắc ý nói: “Thuộc hạ không tin bọn chúng có thể nhẫn nhịn được.”
Khoan nói đến bên này bày
binh bố trận ra sao, Bảo Khâm ở trên núi Tiểu Chướng bị phương thuốc mới kê của
ông lão làm cho khổ sở vô cùng.
Nàng bịt mũi uống một hơi hết
bát thuốc, sau đó ngậm ngay viên kẹo vào miệng, nhưng vẫn thấy chưa đủ, nàng
vươn tay lấy ấm trà bên cạnh uống mấy hớp liền, cuối cùng cũng chế ngự được vị
đắng. “Lão tiền bối, tiểu nữ có đắc tội gì ông đâu, sao dạo này ông toàn kê
những vị thuốc đắng đến nỗi không nuốt nổi như vậy?”
Ông lão tức giận phì phì,
nhìn nàng nói: “Có biết thế nào là thuốc đắng giã tật không? Nếu là người khác,
lão phu sẽ không kê như thế đâu, mấy vị thuốc này rất đắt đấy! Mà hơn nữa,
không phải ngày nào nha đầu ngươi cũng lải nhải bên tai lão muốn sớm khỏi bệnh
sao, nếu không ta kê đơn thuốc mới làm gì?”
Bảo Khâm vốn chỉ muốn than
phiền vài câu, không hề có ý nào khác, nhưng nghe ông nói như vậy, liền cười
phá lên, vui vẻ hỏi: “Ý lão tiền bối là chẳng bao lâu nữa bệnh của tiểu nữ sẽ
khỏi?”
Ông lão bĩu môi, làm ra vẻ
sâu xa: “Bảo nha đầu à, có những việc không thể vội vàng được, nhất là...” Ông
chưa nói dứt lời, đã thấy sắc mặt Bảo Khâm thay đổi, khuôn mặt vừa dịu dàng vừa
thân thiện khi nãy trở nên hung dữ, ông lão vội sửa lại lời nói của mình: “Tất
nhiên, có lão phu ở đây, không đến ba tháng nhất định ngươi sẽ có thể vui vẻ
bay nhảy như người bình thường.”
Ba tháng... lúc đó đồng cỏ
Tây Xuyên cũng đã nở hoa rồi.
Từ dưới núi vọng lên tiếng
Lão Bao, lúc rõ lúc không. Bảo Khâm đứng dậy chạy đến sườn dốc đáp lời, Lão Bao
vui mừng, cao giọng nói: “Tam gia...”
Sau khi Tần Liệt đi, Bảo Khâm
quay lại mặc trang phục nữ, nhưng bọn Lão Béo không đổi được cách xưng hô, luôn
miệng gọi “Tam gia”. Mấy vị huynh đệ trong trại cảm thấy kì lạ, nhưng bốn vị
đương gia không giải thích, bọn họ cũng chỉ dám đoán mò, không ai dám tưởng
tượng thiếu nữ xinh đẹp này chính là Chung tiểu tướng quân danh tiếng lẫy lừng
ngày trước.
“Tam gia...” Lão Bao rất
nhanh đã chạy lên đỉnh núi, thở hổn hển, vẫy vẫy lá thư trong tay, nói lớn:
“Lão Tía hồi âm, nghe nói ngài đang ở đây liền vội vã chạy tới, nói là sẽ đón
năm mới ở sơn trại chúng ta.”
Lão Tía là thuộc hạ cũ của
Chung lão tướng quân, từ khi Bảo Khâm biết ghi nhớ, đã thấy ông ấy rồi. Trong
lòng nàng, ông ấy giống như cha mình vậy. Suốt mười mấy năm qua, ông là một
trong số rất ít người biết được thân phận thật sự của nàng. Sau này vì nàng bị
hãm hại, ông mới rời quân Tây Bắc đã gắn bó mấy chục năm để về quê, trong lòng
không tránh khỏi phẫn uất tuyệt vọng.
Từ khi nàng lên thuyền rời
nước Trịnh đi hòa thân, nàng không nghĩ sẽ có cơ hội được gặp lại mọi người
nữa. Nhưng ngẫm lại, ông trời cũng không đối xử với nàng quá bạc bẽo, không chỉ
tặng cho nàng một lang quân yêu thương nàng hết mực, còn cho nàng được gặp lại
bao nhiều bè bạn, người thân. Tuy không thể trở về quê hương, nhưng có nhiều
người ở bên cạnh như vậy, nàng không còn cảm thấy cô đơn nữa.
“Lão Tía một mình đến đây?”
Bảo Khâm sau khi vui mừng lại nhanh chóng trở về dáng vẻ bình tĩnh: “Núi Tiểu
Chướng tuyết băng giăng kín, đường không dễ đi, Lão Tía tuổi cao, ta sợ...”
“Tam gia, ngài yên tâm đi.”
Lão Bao vỗ ngực đảm bảo: “Thuộc hạ vừa nhận được thư liền bảo Lão Tứ xuống núi
đón người rồi. Lão Tía tuổi cao nhưng sức khỏe vẫn rất tốt, lấy một chọi ba
không thành vấn đề. Nếu biết ngài lo lắng cho ông ấy như vậy, có khi đến đây
ông ấy còn mắng ngài nữa ấy chứ!”
Bảo Khâm phì cười. Lão Tía là
người không bao giờ chịu thua ai, nàng vẫn còn nhớ khi phụ thân nàng còn sống
đã từng khuyên Lão Tía về quê dưỡng già, kết quả khiến ông ấy tức giận bừng
bừng, còn chọn ra mấy thị vệ bên cạnh phụ thân đánh nhau một trận, đánh cho đến
khi người kia phải bò đi mới chịu nguôi giận.
Cũng không biết Lão Tía còn
khỏe như trước không?
Vì sắp đón năm mới, khắp nơi
trong sơn trại đều giăng đèn kết hoa, tạo nên bầu không khí tươi vui. Bảo Khâm
cũng hòa vào trong đó, giúp ông lão viết câu đối, dán chữ Phúc, bận quay cuồng.
Đây là cái Tết đầu tiên kể từ
khi nàng rời khỏi nước Trịnh. Nàng vốn nghĩ là sẽ cùng Tần Liệt đón năm mới,
nhưng chẳng hiểu thế nào cuối cùng nàng ở lại đây. Tuy nơi này không phải Hồng
Cốc quan nàng đã gắn bó, nhưng hiếm có dịp cố nhân tề tựu, Bảo Khâm vô cùng mãn
nguyện...
... Tất nhiên, nếu Tần Liệt
cũng ở đây thì càng tốt hơn nữa.
Trưa ngày ba mươi, Bảo Khâm
ngồi gói bánh chẻo với các bà các mẹ, vừa nói chuyện vừa cười tít mắt. Bánh còn
chưa cho vào nồi luộc thì đã nghe thấy tiếng Lão Bao hét lớn: “Tam gia! Tam
gia! Ngài ra đây mà xem ai đến này!”