Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Chương 38

Thương thế của Tần Liệt nghiêm trọng hơn Bảo Khâm nhiều. Mũi tên xuyên qua cánh tay hắn, chảy rất nhiều máu, sau đó hắn còn ngoan cố vật lộn với quân địch nên càng thêm mất sức. Đợi Bảo Khâm băng bó xong, Tần Liệt đã tựa vào người nàng ngủ mất.

Lâm Túc vẫn ngồi im nhìn hai người họ, lúc này đột nhiên lạnh lùng cất tiếng: “A Bảo, muội thành thân bao giờ thế?”

Bảo Khâm sợ làm Tần Liệt tỉnh giấc, giữ nguyên tư thế không động đậy, khẽ trả lời: “Muội mới thành thân thôi.” Thấy Lâm Túc có vẻ nghi ngờ, nàng mới ý thức được những chuyện xảy ra vài năm gần đây hắn hoàn toàn không hay biết gì, liền đem toàn bộ những chuyện đã xảy ra nói hết cho hắn nghe, sau đó cười bảo: “Muội cũng chỉ đoán mò huynh ở trên đảo, ai ngờ may mắn thật!”

Lâm Túc dường như không muốn nhắc đến những chuyện xảy ra vài năm này, chỉ thuận miệng hỏi vài câu, sau đó đổi chủ đề. Hai người nói một lúc, hắn đột nhiên hỏi: “Đại sư huynh có liên lạc với muội không?”

Tần Liệt lật người, gối lên đùi Bảo Khâm, tìm một vị trí thoải mái nhất nằm ngủ.

Nàng vỗ nhẹ vào lưng hắn, dịu dàng như đang dỗ trẻ con, thấy hơi thở của hắn cuối cùng cũng ổn định mới lên tiếng trả lời: “Đại sư huynh từng đến nước Tần. Bọn muội gặp nhau một lần.” Tình cảm của Bảo Khâm và Lương Khinh Ngôn, tất cả mọi người trên núi Thanh Lương đều biết. Tuy hai người chưa hề đính ước, nhưng Chung tướng quân đã coi hắn như con rể, chuyện xảy ra sau đó, ai mà đoán trước được?

Dù là Bảo Khâm hay Lương Khinh Ngôn đều là những người lý trí và chín chắn, cho nên mới dễ dàng buông bỏ cho khoảng thời gian đã qua, chỉ có nhị sư huynh Lâm Túc vẫn luôn cố chấp, đã thừa nhận chuyện gì liền làm đến cùng.

Nghe Bảo Khâm nói vậy, Lâm Túc không hỏi nhiều nữa, cúi đầu nhìn Tần Liệt đang hôn mê, ánh mắt phức tạp, không biết trong lòng nghĩ gì.

Ba người bên ngoài sức dài vai rộng, thuyền lướt nhanh như gió, chẳng bao lâu đã lên đến bờ. Lão Thất cất tiếng gọi, sau đó cẩn thận ôm Ngũ Cân xuống thuyền, Vân Sơ vào trong cõng Lâm Túc, còn Vân Hựu lạnh lùng lôi cổ Hạ Lam Hi.

Trên bờ không có xe ngựa, đoàn người tạm thời cuốc bộ, tốc độ chậm vô cùng. Đi một lúc họ thấy xa xa có một đội binh mã đang tiến về phía này. Ban đầu, ai ai cũng lo lắng, đợi đến gần mới biết hóa ra Liên Tử dẫn người đến tiếp ứng.

Lão Thất vui sướng vô cùng, không ngừng gọi tên Liên Tử từ xa. Liên Tử hung hăng lườm hắn, tức giận mắng: “Đại ca… huynh cút đi, có đại ca nào như huynh không, bỏ lại muội muội một mình không quan tâm, đi mấy tháng liền không tin tức. Huynh còn dám trở về sao?”

Lão Thất không có tức giận chút nào, làm lơ để mặc nàng mắng. Đợi Liên Tử mắng cho thoải mái mới cười “hì hì” xin tha thứ: “Liên Tử, muội đừng tức giận nữa, là đại ca không tốt, muội muốn đánh muốn mắng, chúng ta để về nhà nói sau. Ngũ Cân đại ca của muội bị trọng thương, phía sau còn có truy binh, chúng ta mau vào trấn mời đại phu rồi nói tiếp.”

Liên Tử và Ngũ Cân tình cảm rất tốt, vừa nghe tin hắn bị thương, nàng liền khẩn trương, vội vã chạy ra bảo Lão Thất ôm người lên xe ngựa. Vân Sơ cõng Lâm Túc lên theo. Bảo Khâm và Tần Liệt ngồi một chiếc xe khác. Trận nổ lớn trên đảo vô danh không chỉ san bằng kho hàng, mà ngay đến Liên Tử ở tít huyện Quảng Bình cũng nghe thấy tiếng nên mới chạy vội đến đây tiếp ứng.

Cả đoàn người thúc ngựa đi đến huyện Quảng BÌnh, dọc đường không uống một giọt nước, tốc hành cho kịp đến nơi. Lần này họ không dám bao trọn cả nhà trọ nữa, kiếm đại phu kê thuốc rồi đổi xe ngựa và tiếp tục đi về phía trước.

Trời tối, Ngũ Cân cuối cùng cũng tỉnh lại. Hắn mơ màng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt đầy râu của Lão Thất đầu tiên, khó chịu nhíu mày, vẻ mặt đưa đám: “Lão Thất này! Sao ngươi lại theo ta xuống đây? Không phải ngươi ở bên cạnh phu nhân ư? Ngươi cũng đi theo ta, vậy phu nhân có phải cũng không còn đường sống… Á…”

Lão Thất đập vào đầu hắn một cái, cười “hì hì” nói với Liên Tử: “Tên này mệnh lớn, không chết được, nhưng não bị hỏng rồi.”

Ngũ Cân cuối cùng cũng chú ý đến Liên Tử, lúc này mới có phản ứng, chớp chớp mắt, dường như không dám tin: “Ta… ta chẳng phải… Ta không chết sao?”

Liên Tử tức giận quát: “Đều tại huynh đó, hại Tam gia bị thương. Huynh thích trổ tài cái gì kia chứ, kho hàng là nơi huynh muốn đốt thì đốt à? Dù có muốn ra tay cũng phải thông minh một chút, đừng làm khổ bản thân, người ngợm như quỷ. Nếu không chết dưới lưỡi đao của địch mà chết trong tay chính mình, đến lúc xuống đất rồi, mọi người hỏi vì sao chết… hừ… muội e là huynh xấu hổ không dám mở miệng đâu!”

Ngũ Cân gục đầu, mặt mũi oan ức, sau đó hít một hơi dài, khẽ rên đau. Liên Tử thấy vậy mới không nói nữa.

Lâm Túc vốn đang nằm im, nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe Liên Tử nói xong, đột nhiên mở mắt, nhìn Ngũ Cân một cách sâu xa. Lão Thất bề ngoài thô lỗ nhưng bên trong cẩn thận, phát hiện ra, định mở miệng nói gì đó nhưng thấy không thỏa đáng nên vẫn giữ im lặng. Còn về Hạ Lam Hi, kẻ này rất thức thời, vẫn luôn trốn một góc, chỉ mong cuộn tròn mình lại không để kẻ nào nhìn thấy là tốt nhất.

Trời tối mà đoàn người vẫn không dám nghỉ ngơi, chạy liên tục hai lượt, người chịu được nhưng ngựa thì không. Có điều, nếu không chạy nhanh, e lệnh truy nã sẽ gửi đến các châu, phủ. Họ đã để lộ mặt, nhất là Tần Liệt, nếu chân dung của hắn bị người ta nhận ra, chỉ sợ nước Yên dù có xới tung đất lên cũng phải bắt lại bằng được.

Nhưng dù mọi người cố gắng đến đâu, cũng không nhanh bằng bồ câu đưa thư. Chiều ngày hôm sau, Liên Tử đã thấy lệnh truy nã và chân dung của họ dán ở huyện gần đó.

“Làm thế nào đây?” Liên Tử rất sốt ruột. “Bên này còn lơi lỏng, nhưng phía trước vẫn còn mấy tòa thành nữa, đều canh gác nghiêm ngặt. Chúng ta đông như vậy, muốn qua cửa chẳng khác gì nằm mơ!”

“Nếu không được, chi bằng chia nhau ra để đi.” Lão Thất đề nghị.

Ngũ Cân lập tức lắc đầu phản đối: “Không tách được. Chân dung mấy người chúng ta được dán khắp nơi, Lâm công tử còn có đặc điểm nhận dạng rõ ràng, rất dễ bị người khác nhận ra. Dù tách nhau ra cũng không thể phân tán nổi sự chú ý, trái lại còn khiến chúng ta bị chia mỏng lực lượng. Nếu gặp phải quân địch, càng dễ dàng hỏng chuyện.”

“Nhưng như vậy cũng không được. Chúng ta có hơn hai mươi người, sao liều mạng nổi với quân Yên.”

“Tam gia, ngài nói xem nên làm gì bây giờ?”

“Đúng! Chúng thuộc hạ đều nghe Tam gia phân phó!”

Tần Liệt nhìn Bảo Khâm, trong mắt có ý cười. Nàng lập tức hiểu ý hắn, nhướn mi, cười nói: “Ý của A Liệt là… chúng ta lại đi lên núi Tiểu Chướng lần nữa.” Lần trước bọn họ có vài người, cùng bị truy sát, cuối cùng đi vòng qua núi Tiểu Chướng về nước Tần. Giữa đường còn gặp lại thuộc hạ cũ của Bảo Khâm, dẫn theo cả bọn Lão Béo về đầu quân cho Tần Liệt luôn.

“Trong sơn trại có còn người không?” Tần Liệt hỏi.

Bảo Khâm gật đầu: “Tuy một số ít đã rời đi, nhưng sơn trại vẫn có người canh gác. Cả một ngọn núi bao la, nếu không có người dẫn đường, rất khó để ra khỏi đó. Nếu đi vòng lên núi Tiểu Chướng, chúng ta sẽ loại bỏ được một nửa truy binh.”

“Được! Vậy lên núi Tiểu Chướng!” Tần Liệt nói dứt khoát. Mọi người đều tín phục hắn nên không ai phản đối, chỉ có Hạ Lam Hi mặt xanh xao, phiền muộn vô cùng. Nhưng hắn rất trân trọng tính mạng của mình, không dám nhiều lời, sợ chọc giận Bảo Khâm dẫn đến tai bay vạ gió.

Có điều, nơi này cách núi Tiểu Chướng một đoạn khá xa, dọc đường còn phải đi qua mấy trấn khác, không dễ chút nào.

Buổi tối, họ nghỉ ngơi ngoài trời, đốt lửa nấu đồ ăn. Ai ai cũng mệt nên nói chuyện một lúc liền ngủ. Nửa đêm tỉnh dậy, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa, càng lúc càng gần. Do đang trên đường chạy trốn nên họ ngủ không sâu, mọi người lập tức bừng tỉnh, những thị vệ đều căng thẳng, tất cả đều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Không lâu sau, quả nhiên có một đội binh mã qua đây. Do sắc trời tối nên không rõ bao nhiêu người.

“E phải đến cả trăm người.” Lâm Túc đột nhiên mở miệng nhắc nhở. Tần Liệt ngạc nhiên nhìn hắn. Suốt đường đi Lâm Túc câm như hến, chưa bao giờ chủ động nói chuyện với người khác, dù là Bảo Khâm cũng rất hờ hững, không biết tại sao đột nhiên hắn lại lên tiếng.

Bảo Khâm tỏ ra tin tưởng, khẽ nói: “Tai sư huynh ta rất thính, nếu huynh ấy đã nói vậy, nhất định là như thế.” Nói rồi, nàng đưa tay vào miệng “huýt” một tiếng, truyền tin cho đội quân kia nghe. Đây là mật ngữ Tần Liệt dùng để liên lạc với thuộc hạ, khi còn ở bãi săn, hắn và mọi người đều truyền tin cho nhau như vậy. Bảo Khâm rất thích nên học theo.

Địch đông ta yếu, e là phải đấu một trận ác liệt. Tần Liệt nhíu mày, lần này ra ngoài, hắn dẫn theo đều là quân tinh nhuệ, tổn thất một, hai người hắn cũng đau lòng. Hơn nữa, lần này có thắng nổi hay không còn chưa biết.

Lão Thất chỉ huy đội thị vệ bày trận bẫy ngựa, che giấu hành tung, im lặng đứng mai phục hai bên đường, đợi quân địch đến liền xông lên.

Tiếng vó ngựa ngày càng gần, tim mọi người đập càng mạnh, giống như muốn rớt ra ngoài.

“Bụp”, ngựa của đám quân đi đầu tiên liền bị vấp ngã, những kẻ ngồi trên lưng trượt xuống theo. Những kẻ đằng sau không tránh kịp, cũng bị bổ nhào. Thế là, con đường này ồn ào hẳn lên, có tiếng người rơi xuống ngựa, có tiếng kẻ bị đau kêu rên, còn có tiếng kêu thảm thiết của kẻ chẳng may bị vó ngựa giẫm phải…

Lão Thất hạ lệnh, tất cả thị vệ lập tức nắm chắc binh khí trong tay xông lên, chém loạn xạ vào quân địch còn đang hoảng hồn, trong chốc lát chém người như chẻ tre, chỉ mong một khắc ngắn ngủi đã giết hết một nửa quân địch.

Nhưng đối phương cũng nhanh chóng phản ứng lại, có người lớn tiếng chỉ huy đội ngũ, lách qua thế nào, xuống ngựa ra sao, nhanh chóng tập hợp lại quân đội, ngoan độc tấn công đám người Lão Thất.

Bọn chúng người đông, lại còn là tinh binh kinh nghiệm chiến đấu phong phú, giao đấu nửa khắc, bọn Lão Thất không trụ nổi nữa, không ít thị vệ bị thương, liên tục thoái lui.

“Tam gia, gặp phải cường địch rồi!” Lão Thất lùi đến chỗ xe ngựa, khẽ nói: “Ngài và phu nhân chạy mau! Thuộc hạ sẽ dẫn người cản đường chúng!”

Tính tình Tần Liệt thế nào, sao có thể bỏ họ lại chạy trước. Hắn “hừ” một tiếng, nhảy xuống xe, giơ tay rút kiếm, bộ dạng muốn ăn thua liều mạng với quân địch.

Bảo Khâm cũng không khuyên hắn mà nhảy xuống theo, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, cả người lạnh lẽo.

Hai người đang muốn xông lên, chợt nghe thấy âm thanh xé gió bay tới chỗ quân địch, giống như một thanh đao sắc bén, xuyên thẳng vào lồng ngực kẻ địch.

Trong nháy mắt, vài tên ngã xuống. Đừng nói là Tần Liệt và Bảo Khâm, ngay đến Lão Thất cũng thấy lạ, vò đầu nhảy cẫng lên, kinh ngạc: “Thật là kỳ lạ, cứu binh ở đâu ra vậy?” Hắn nói chuyện nhưng vẫn không ngừng tay, hét lớn xông thẳng vào quân địch, vừa chém vừa gào.

Đám truy binh bị công kích hai phía, trở tay không kịp, chưa đầy một khắc, kẻ chết người bị thương, đám còn lại thoái chạy như chuột. Chẳng bao lâu, trên con đường đen kịt chỉ còn lại đám người Tần Liệt và viện binh. Tần Liệt nheo mắt nhìn kỹ, đối phương tổng cộng hơn ba mươi người, tất cả đều cưỡi ngựa, mặc đồ đen, trang phục nhìn không quen thuộc.

Lão Thất định mở miệng hỏi, một người trong số đó chậm rãi bước ra. Bây giờ đối phương mới đốt đuốc, khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã, chính là Lương Khinh Ngôn đã lâu không gặp… Tần Liệt chợt cau mày.

Theo đúng lương tâm, lần này Lương Khinh Ngôn kịp thời trợ giúp, Tần Liệt hắn phải cảm kích vô cùng. Nhưng như vậy hắn càng rõ ràng về tình cảm đặc biệt Lương Khinh Ngôn dành cho Bảo Khâm, nếu không ghen, e là nói dối. Khi ở bãi săn mùa thu, chẳng phải hắn còn làm trò trẻ con dùng bình phong chắn giữa hai người kia sao?

Thời gian trôi đi, vật đổi sao dời, Tần Liệt không còn cảm giác vừa lo lắng, vừa ưu phiền, vừa bất lực như ngày trước nữa. Vì khi đó hắn và Bảo Khâm danh không chính, ngôn không thuận, hắn chưa chiếm được mỹ nhân. Còn giờ thân phận của hắn là chồng nàng, trên thế giới này, còn ai đủ tư cách hơn hắn kia chứ?

Nhìn thấy Lương Khinh Ngôn, Bảo Khâm vui mừng ra mặt, lập tức phấn chấn, vừa ngạc nhiên vừa sung sướng xông đến chỗ hắn: “Đại sư huynh, sao huynh lại ở đây? Đúng rồi, nhị sư huynh cũng đang ở đây đó!” Vừa nói, nàng vừa chạy qua chỗ xe ngựa, vén rèm lên, nói với Lâm Túc: “Nhị sư huynh, huynh xem ai đến này!”

Lâm Túc đương nhiên rất vui, nhưng hắn là người nghiêm túc, dù lòng có vui đến đâu ngoài mặt vẫn dửng dưng, chỉ mỉm cười với Lương Khinh Ngôn, sau khi gọi “Đại sư huynh” xong, liền im lặng.

Lương Khinh Ngôn rất khách sáo ôm quyền mỉm cười chào hỏi Tần Liệt: “Tam điện hạ, lâu rồi không gặp.”

Tần Liệt cũng khách sáo, gật đầu: “Thì ra là Lương đại nhân giúp đỡ. Tần mỗ vô cùng cảm ơn.” Lúc nói, hắn còn vái một vái. Lương Khinh Ngôn khẽ nhíu mày, trong đầu nghĩ đến điều gì đó, không đưa tay ra cản, nghênh ngang nhận một vái của Tần Liệt.

Tuy khi nãy có chịu ơn bọn họ, nhưng khi thấy Lương Khinh Ngôn ngạo mạn như vậy, trong lòng Lão Thất khó chịu vô cùng.

Bảo Khâm coi như không thấy, mỉm cười hỏi: “Đại sư huynh không bận gì à? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Lương Khinh Ngôn không trả lời trực tiếp, liếc nhìn nàng, giọng nói vô cùng thân thiết: “A Bảo, muội nói vậy ta còn tưởng mình đang ở Phong thành đó. Đây là đất Yên, bọn muội đến được, sao ta không thể?”

Bảo Khâm nhìn hắn, chớp chớp mắt đã hiểu: “Sư huynh cũng đến vì chuyện đại bác Tịnh Viễn?” Ngày hôm đó quân Yên chịu lỗ to ở doanh trại Tây Xuyên, nước Trịnh sao có thể không biết? Hơn nữa hôn lễ của Tần Liệt và Bảo Khâm còn có tướng lĩnh nước Trịnh đến chúc mừng, hiển nhiên bên đó phải biết tin tức về đại bác Tịnh Viễn. Bằng đầu óc của Lương Khinh Ngôn, sao mặc kệ thứ này tồn tại được. Hắn nhất định phải làm cho rõ ngọn ngành.

Lương Khinh Ngôn bật cười, ánh mắt cưng chiều nhìn nàng: “Sau khi biết tin ta liền đuổi theo quân Yên, đi được nửa đường lại nghe nói đảo Vô Danh bị phá hủy, nên nghĩ chuyện này chắc chắn có liên quan đến muội. Đúng như dự đoán, chưa đến hai ngày đã trông thấy chân dung bọn muội dán khắp nơi. Ta sợ muội và nhị sư đệ chịu thiệt mới vội vã đuổi theo giúp một tay.”

Lương Khinh Ngôn là người thẳng thắn, chỉ nói đến giúp đỡ Bảo Khâm và Lâm Túc, chẳng buồn nhắc đến mấy người Tần Liệt. Đương nhiên, Tần Liệt cũng không tự mình đa tình, cho rằng Lương Khinh Ngôn sẽ chủ động đến cứu hắn.

Hai đoàn người nhập lại thành một, thanh thế của họ đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng cũng vì vậy càng khiến người khác chú ý. Sáng sớm hôm sau, Lương Khinh Ngôn đến tìm Tần Liệt bàn bạc hành trình, quyết định đi men theo núi Tiểu Chướng, sau đó ai đi đường nấy. Còn Lâm Túc, Lương Khinh Ngôn sẽ sai người đưa hắn về núi Thanh Lương, nhờ sư phụ là Hàn Thạch lão nhân giúp chữa trị vết thương ở chân.

Bảo Khâm nghe vậy đương nhiên không có ý kiến, Lão Thất và Ngũ Cân thì thầm to nhỏ với nhau, nhân lúc Bảo Khâm không chú ý, len lén chạy đến trước mặt Tần Liệt nói: “Tam gia, ngài thật sự để Lâm công tử đi theo Lương đại nhân sao?”

“Đúng đó! Tam gia à, thuộc hạ thấy, Lương đại nhân nhất định có ý đồ. Ngài ấy và Lâm công tử là sư huynh đệ, nếu ngài ấy nhờ Lâm công tử chế tạo đạn sắt, như vậy biết làm sao?”

“Hay là, để phu nhân chúng ta nói chuyện với Lâm công tử, bảo hắn đi cùng chúng ta?”

Tần Liệt lườm hai người kia, lạnh lùng hỏi lại: “Hai người các ngươi có thấy phu nhân dị nghị gì không?”

Hai người lập tức hận không thể vả cho mình một cái, chuyện gì thế này? Họ đi theo Tần Liệt đã lâu, đến giờ vẫn còn không hiểu chuyện gì nên nói chuyện gì không. Dáng vẻ Tần Liệt rõ ràng khó chịu, nhưng đang ở trên đường nên không muốn nổi cáu với họ, đợi về nước e là cả hai sẽ phải chịu tội. Tần Liệt ghi hận rất dai…

“Tam gia, thuộc hạ có thể rút lại lời nói của mình không?” Ngũ Cân đi theo Tần Liệt lâu nhất, nói chuyện cũng tự nhiên hơn, khuôn mặt đưa đám, hối hận: “Thuộc hạ chẳng qua là… chấn thương kia… khiến đầu óc quay cuồng. Ngài xem này, ai ôi! Lại choáng rồi!” Nói xong hắn còn tiện thể ngã vào người Lão Thất.

Lão Thất tức giận lập tức né tránh, tức tối mắng chửi: “Ngũ Cân khốn nạn, cũng tại ngươi làm trò. Ông đã bảo phu nhân không phải người như vậy, ngươi cứ bắt phải đi tìm Tam gia nói chuyện. Thế không phải cố ý hại ông đây sao?” Vừa nói, hắn còn xông đến đánh Ngũ Cân. Ngũ Cân vội vàng lùi ra xa, hai người vừa đánh vừa chửi, rất nhanh đã chạy sang chỗ khác.

Đợi hai người đi khuất mắt, Tần Liệt mới thở dài, khẽ tựa đầu vào ghế, từ từ nhắm mắt. Đằng sau chợt có tiếng bước chân, sau đó dừng lại bên lưng hắn, đôi tay mềm mại khẽ chạm vào huyệt thái dương của Tần Liệt, từ từ, dịu dàng xoa bóp. Bảo Khâm khẽ nói: “A Liệt, nhị sư huynh của thiếp không phải là loại người đó.”

“Ta biết.” Tần Liệt vẫn nhắm mắt, hưởng thụ khoảnh khắc nhàn hạ hiếm có, giọng nói cũng trở nên lười biếng: “Nhị sư huynh của nàng trông có vẻ nho nhã, nhưng lại rất bướng bỉnh, cố chấp. Nếu không, huynh ấy đã chẳng bị nhốt trên đảo Vô Danh vài năm liền.”

“Chàng mới biết huynh ấy vài hôm, sao hiểu tính tình huynh ấy nhanh như vậy.” Bảo Khâm cười: “Nhưng mà, A Liệt, chàng nói đúng lắm! Tính tình nhị sư huynh là vậy. Ngày thường trông huynh ấy rất thành thật nho nhã, nhưng nghiêm túc ngoan cố vô cùng. Ngày trước sư phụ thiếp còn mắng huynh ấy là đầu bò, ngay cả lời sư phụ, có lúc huynh ấy cũng chẳng nghe.” Cho nên, chàng hoàn toàn không cần lo lắng huynh ấy sẽ bị đại sư huynh thuyết phục, giúp họ chế tạo súng đạn. Với tính của huynh ấy, biết rõ súng đạn có bao nhiêu nguy hiểm đến tính mạng. Chuyện có khả năng xảy ra nhất, đó là từ nay về sau huynh ấy sẽ ẩn cư trên núi Thanh Lương, không bước chân ra ngoài.

“A Bảo…” Tần Liệt đột nhiên mở mắt, mặt mày hòa hoãn, trong khoảnh khắc này, ngay cả phong cảnh tươi đẹp ngày xuân cũng chẳng thể bì nổi sự dịu dàng trong mắt hắn: “Bao giờ an toàn, chúng ta đừng trở về vội, được không?”

“Hả?” Bảo Khâm cúi đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghi hoặc.

Khuôn mặt Tần Liệt ngại ngùng: “Nàng cũng biết, chúng ta thành thân ngoài trận tiền. Tuy ta đã viết thư bẩm báo với phụ hoàng, nhưng tính tình ông ấy, hai tháng không đủ để nguôi giận. Nếu chúng ta cứ về như vậy, chắc chắn sẽ bị trách phạt. Ta thì không sao, cùng lắm chỉ bị mắng một trận, nhưng ta không muốn nàng bị sỉ nhục.”

“Vậy bao giờ chúng ta trở về?” Bảo Khâm đối với chuyện trở về Phong thành không có ý gì khác, không phản đối tẹo nào.

Tần Liệt tính toán: “Nửa năm chắc đủ để phụ hoàng nguôi giận, nhưng khi đó cũng là lúc trời nóng nhất, hơn nữa… ừm… Hai là đợi qua tháng Tám chúng ta hẵng về. Lúc bấy giờ tiết trời mát mẻ, ông già có giận cũng phải chịu thua chúng ta.”

Bảo Khâm không hiểu lắm, mở to mắt nhìn Tần Liệt.

Khuôn mặt Tần Liệt vừa hớn hở vừa thần bí, còn chớp mắt với nàng, tuy vậy chỉ khiến cho khuôn mặt tuấn tú càng thêm khó coi: “A Bảo, nàng quên rồi sao? Lần trước chúng ta lên chùa, vị cao tăng giải quẻ chẳng nói, ừm… khi đó nàng có lẽ cũng có rồi…”

Bảo Khâm nghẹn họng, dở khóc dở cười, xoa xoa mặt hắn, nói: “Chẳng qua là lời nói bừa thôi, chàng còn tưởng thật sao?”

Tần Liệt lập tức rầu rĩ, sốt ruột nói: “Đương nhiên là ta tin rồi. Vị cao tăng đó chẳng phải nói rất chuẩn sao? Ông ấy rất quả quyết, nhất định phải chắc chắn lắm mới dám khẳng định như vậy. Hơn nữa, ngày nào ta cũng chăm chỉ, đáng lẽ nàng phải có thai từ lâu mới đúng! Nàng xem xem, thái tử và Nhị hoàng huynh con cái đã thành đàn rồi, sao ta có thể không vội?”

Bảo Khâm khựng lại, miễn cưỡng mỉm cười. Nàng hơi quay mặt đi, đột nhiên hạ giọng nói: “Thiếp… cơ thể thiếp bị thương như vậy, nếu… nếu sau này không thể sinh…”

“Nàng nói linh tinh gì thế!” Tần Liệt nghe xong đứng phắt dậy, khuôn mặt bao phủ một lớp băng giá: “A Bảo…”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt kiên định, vẻ mặt nghiêm túc: “Cả Tư Đồ và sư phụ hắn đều nói, bệnh của nàng chỉ cần tĩnh dưỡng là khỏi. Nàng xem xem, ngày trước nàng thế nào, bây giờ nàng ra sao? Nàng vung đao chém người còn mạnh mẽ hơn bọn Ngũ Cân, nào giống người bệnh? Dù có bệnh, giờ cũng khỏi rồi. Nàng đừng suy nghĩ lung tung. Hơn nữa, dù… dù đúng như nàng nói, lẽ nào ta lại vì thế bỏ rơi nàng? Đợi Ngũ đệ và Ngô tiểu thư thành thân, để bọn họ sinh mấy đứa con rồi chúng ta sẽ lấy một đứa về nuôi. Ngũ đệ có thể không chịu sao?”

“Thiếp cũng chỉ nói vậy thôi mà.” Bảo Khâm cúi đầu, cố gắng đè nén nước mắt, nhưng phát hiện như vậy thật sự rất khó khăn, bèn nhào vào lòng Tần Liệt, dụi hết nước mắt lên ngực hắn.
Bình Luận (0)
Comment