Mũi kiếm rung động, lưỡi kiếm sắc bén cắt xuống, trong chớp mắt liền khiến cổ Nhị Hoàng tử trào máu tươi. Máu thấm trên lưỡi kiếm, lập tức men theo mũi kiếm, rơi xuống đất như châu ngọc, vẽ nên một bức tranh đỏ thẫm.
Nhị Hoàng tử không thể nói gì nổi, thị vệ của hắn cũng bị dọa không nhúc nhích, trợn tròn mắt nhìn kiếm trong tay Bảo Khâm, sợ nàng không cẩn thận, hơi run sẽ lấy mạng Nhị Hoàng tử.
“Văn Quý phi sức khỏe không tốt, Nhị Hoàng tử muốn làm con ngoan, nếu đã đến thăm, chi bằng tới Ninh An cung cùng muội một chuyến?” Bảo Khâm mỉm cười trên mặt, nhưng giọng nói vô cùng lạnh lẽo, giống hệt Tần Liệt, như Tu La dọa người.
Nhị Hoàng tử không dám nói gì, đầu óc trống rỗng, tay chân mềm nhũn, ngây người đi theo nàng, lúc này mới dần có phản ứng. Hắn vừa buồn vừa bực, một mặt hận Bảo Khâm quỷ kế đa đoan, một mặt trách mình quá sơ suất, không cẩn thận rơi vào bẫy của nàng.
Ra khỏi điện, bên ngoài hành lang dài xuất hiện một đám phản binh, Bảo Khâm cười lạnh. Đám phản binh thấy nàng đang nắm giữ tính mạng Nhị Hoàng tử trong tay nên không dám vọng động, nhưng vẫn có kẻ to gan, lớn tiếng đe dọa Bảo Khâm, còn chỉ huy đám binh sĩ chuẩn bị bắn tên. Bảo Khâm không nhiều lời, ra tay cắt một nửa đầu ngón tay Nhị Hoàng tử, hắn đau đớn, gào ầm lên, đám phản quân lập tức vội vàng lui xuống.
Trong tay còn có con tin, Bảo Khâm đi đường dũng cảm hơn nhiều, bước chân còn nhanh hơn lúc đến, chẳng bao lâu nàng đã về tới cửa Ninh An cung, nghiêng người bước vào.
Hoàng hậu sai Tô ma ma đứng canh ngoài cửa cổng, vừa nhìn thấy đoàn người máu me nhầy nhụa thì giật mình, nhìn lại thấy kẻ bị thương là Nhị Hoàng tử, bà lập tức che miệng, phi như bay vào trong. Chẳng bao lâu, Hoàng hậu nương nương tự mình ra nghênh đón.
Hoàng hậu căn bản không thèm nhìn Nhị Hoàng tử lấy một cái, chỉ run rẩy nắm lấy tay Bảo Khâm, nói:
“Con có ổn không?”
Bảo Khâm điểm huyệt cho Nhị Hoàng tử ngất đi, giao người cho Tô ma ma mới trả lời: “Mẫu hậu yên tâm, nhi thần không sao.” Trong mấy tháng ở Giang Nam, nàng và Tần Liệt luôn chú ý chăm sóc cơ thể, sức khỏe đã ổn định từ lâu, giờ thai nhi trong bụng cũng được ba tháng, rất vững vàng. Lần này nàng gặp may nên không phải vận động mạnh, không ảnh hưởng gì đến thai nhi.
Tuy Nhị Hoàng tử đã bị tóm, nhưng điều này không có nghĩa là đã hết lo lắng. Phản quân bên ngoài chẳng may cứ tấn công thì dù Bảo Khâm có Nhị Hoàng tử trong tay cũng không cứu được mọi người. Mới kéo dài được hai ngày, nếu đám phản quân phát điên thì cuối cùng chắc chắn nàng sẽ rơi vào cảnh ngọc nát đá tan, mà nàng không muốn chết tẹo nào.
“Trước tạm kéo dài hai ngày, nếu thật sự không được...” Hoàng hậu hít một hơi dài, nghiêm túc nói: “Con dẫn vợ Tần Tu và mấy tiểu Công chúa đi trước.”
Bảo Khâm không đồng ý, cũng không cự tuyệt, chỉ cười nói: “Nói không chừng quân cứu viện đã tới.”
Nhưng sự thật chứng minh, lời này chỉ là hi vọng của nàng. Họ trấn giữ trong cung hai ngày vẫn chẳng thấy bóng dáng quân cứu viện. Phản quân bên ngoài không ngừng bắn tên vào muốn đàm phán, dựa vào tần suất và lời lẽ trong thư, e rằng nhà họ Văn đã không đợi nổi nữa rồi.
Nếu thật sự nhà họ Văn cố tình tấn công, e rằng cuối cùng chỉ có con đường chết. Bảo Khâm suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng đưa ra điều kiện: “Hai cỗ xe ngựa, đưa họ ra ngoài.”
Đám phản quân không suy nghĩ đồng ý luôn. Ngay lập tức có hai cỗ xe ngựa đưa đén cửa cổng. Bảo Khâm bảo Thanh Nhã ra ngoài kiểm tra liền phát hiện ra vấn đề, lập tức trả xe ngựa lại, đồng thời gửi kèm một ngón tay của Nhị Hoàng tử.
Nhà họ Văn không dám giở trò quỷ nữa, lần sau đó tới một cỗ xe vững chắc, Thanh Nhã kiểm tra mắt, miệng của con ngựa thật cẩn thận, xác định không bị hạ thuốc mới về cung báo cho Bảo Khâm.
Chỉ có hai cỗ xe, đương nhiên không thể mang theo tất cả mọi người cùng đi. Bảo Khâm không sợ đắc tội người khác, nàng không bảo vệ nổi tất cả đám phi tần trong cung, nên dứt khoát không dẫn người nào theo. Ngoài Hoàng hậu ra, chỉ có mấy vị tiểu Hoàng tử và tiểu Công chúa.
Tô ma ma và Thanh Nhã lo việc đánh xe. Trong xe chật kín người: Hoàng hậu, Ngô Thúy Bình, các tiểu Công chúa, tiểu Hoàng tử, còn có cả Nhị Hoàng tử đang hấp hối.
Cửa cung mở ra, thị vệ trong cung Ninh An dẫn đầu, phía trước có hơn chục người và ngựa, theo sau là hai cỗ xe, cuối cùng lại có hơn mười thị vệ nữa. Văn đại nhân chặn giữa đường, sắc mặt u ám, nói: “Nếu các ngươi nuốt lời, mang theo Nhị điện hạ, chẳng phải bọn ta chịu thiệt lớn hay sao? Nhất định phải lưu lại một người!”
Bảo Khâm cương quyết, lạnh lùng nói: “Văn đại nhân xin cứ yên tâm, trên xe còn có Hoàng hậu nương nương, đại nhân cho rằng Hoàng hậu nương nương là kẻ tiểu nhân lật lọng như mình sao? Tất nhiên, nếu đại nhân không thả bọn ta ra ngoài, cùng lắm là ngọc nát đá tan. Dù sau cũng chỉ chết mà thôi, mấy người phụ nữ đổi lấy mạng của Nhị Hoàng tử cũng đáng giá.”
Lời này của nàng khiến Văn đại nhân xanh mặt. Ông ta suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy nàng nói cũng có lý. Nếu Nhị Hoàng tử thật sự mất mạng, chuyện bọn họ làm phản sẽ thành trò cười. Thuộc hạ nhà họ Văn có bao nhiêu bản lĩnh, ông biết rõ nhất. Đám binh lính của ông ta sao địch nổi với đại quân nước Tần. Nay cùng Nhị Hoàng tử mưu phản, một mặt do gần đây Tần Đế bức ông ta quá mức, nếu không ra tay chỉ sợ toàn quân bị hủy diệt. Mặt khác, ông ta cũng có lòng riêng, nếu thật sự khiến Tần Đế thoái vị, để Nhị Hoàng tử đăng cơ, nhà họ Văn chẳng phải đã lập công lớn...
Thấy Văn đại nhân không nói gì, Bảo Khâm nháy mắt với thị vệ. Thanh Nhã và Tô ma ma quất roi, mọi người vội vã rời cung.
Xe ngựa nhanh chóng ra ngoài thành, Bảo Khâm móc chiếc bình sứ ra ngửi, sau đó đổ toàn bộ thứ có trong bình vào miệng Nhị Hoàng tử, cười lạnh: “Ta đồng ý thả ngươi, nhưng không nói sẽ không hạ độc. Cũng coi như Nhị ca vận khí tốt, trên người ta không có hạc đỉnh hồng, thuốc độc trong bình chẳng qua lấy từ Dược Vương cốc ra mà thôi. Nhị ca muốn sống, phải hành động nhanh một chút.” Nói xong, nàng cũng không bảo Thanh Nhã giảm tốc độ đã đạp hắn xuống xe.
Tuy biết Bảo Khâm thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng Hoàng hậu chưa thấy tận mắt bao giờ. Nay được chứng kiến màn này, bà im lặng thật lâu không nói gì. Đám thị vệ bên ngoài nhanh chóng hiểu ý, nếu không phải Bảo Khâm từng nói với họ trước, chỉ e lúc này tất cả đều nằm dưới chân Nhị Hoàng tử.
Xe ngựa chật kín người nên tốc độ cũng không thể quá nhanh. Bảo Khâm không hi vọng họ có thể thuận lợi chạy đến bãi săn. Nếu nàng là phản quân, nhất định sẽ bày mai phục trên đường đến đó. Nếu thật sự đi rồi, chắc chắn không có đường quay lại.
Nghĩ một lúc, Bảo Khâm cắn răng, hỏi ý Hoàng Hậu: “Mẫu hậu, nhi thần muốn đến chỗ đóng quân ngoài thành.”
Hoàng hậu kinh ngạc: “Chẳng phải con nói đội quân đã bị nhà họ Văn mua chuộc rồi hay sao?”
Bảo Khâm lắc đầu: “Nếu nhà họ Văn thành công, Mao Kiểm Hoành nhất định sẽ ra tay nhanh hơn ai hết, nhưng tình hình này… ngay cả chúng ta cũng thoát ra rồi, nhà họ Văn và Nhị Hoàng tử có chiếm được kinh thành cũng không được như mong muốn. Mao Kiểm Hoành là một lão hồ ly, đương nhiên ông ta biết nên làm thế nào cho phải. Lúc này quân cứu viện chưa tới, nếu ông ta vào Kinh tiêu diệt toàn bộ phản quân coi như sẽ lập được công lớn. Nhi thần thấy, so với việc đến bãi săn xa xôi, chi bằng đến chỗ đóng quân ngoài thành. Nếu Mao Kiểm Hoành không chịu xuất quân, trong doanh trại lẽ nào chỉ có mình hắn mới làm nổi thống lĩnh?” Nói đến câu cuối cùng, trên mặt nàng hiện lên sát ý.
Hoàng hậu hiểu ý Bảo Khâm, nếu Mao Kiểm Hoành có lòng khác, sợ các nàng đã không thấy ánh mặt trời ngày mai.
Hoàng hậu lúc này cũng hiểu, bà có thể quản lý mọi việc trong cung ổn thỏa, nhưng ra khỏi cung, bà chỉ là một người bình thường, cái gì cũng không biết, chuyện gì cũng dựa vào Bảo Khâm, không chút nghi ngờ… Cùng lắm mất mạng mà thôi! Chỉ cần Thái tử bình yên là được.
Thế là đoàn người chuyển hướng, đến doanh trại ngoài Kinh thành.
Doanh trại ngoài thành cách Kinh thành bốn mươi dặm về phía Nam, có khoảng ba mươi nghìn quân đóng ở đó, thống lĩnh là Mao Kiểm Hoành, phó thống lĩnh là Hàn Phong.
Bảo Khâm chưa gặp hai người này bao giờ, chỉ nghe Tần Liệt nhắc đến họ trong lúc rảnh rỗi, cho nên nàng mới biết Mao Kiểm Hoành là lão hồ ly giảo hoạt, còn Hàn Phong là người trung hậu thật thà, chẳng qua xuất thân thấp kém, bao nhiêu năm mới ngồi lên được vị trí phó tướng, trong triều không có chỗ dựa nên càng thêm trung thành.
Chưa vào được doanh trại các nàng đã bị chặn đường, thị vệ vội vàng kêu gọi những kẻ chặn đường kia đầu hàng, nói rằng Nhị Hoàng tử mưu phản, Hoàng hậu và các tiểu Hoàng tử, tiểu Công chúa đã rời khỏi kinh thành, Mao Kiểm Hoành mau tới tiếp đón.
Khi bên ngoài nói chuyện, Bảo Khâm cũng xuống xe ngựa. Lúc này nàng đã không còn dáng vẻ hung thần ác sát, tóc tai được sửa sang, lại có Thanh Nhã giúp đổi y phục, nhìn nàng gọn gàng hơn rất nhiều. Bảo Khâm từ từ tiến lên phía trước.
Đám thị vệ canh gác trại nghe thấy vậy thì xôn xao, có người nhanh chóng vào lều trướng bẩm báo. Không bao lâu, Bảo Khâm thấy một người đàn ông tóc hoa râm đi ra ngoài.
Mao Kiểm Hoành chưa quá bốn mươi tuổi, sao có thể già như vậy? Thiết nghĩ, người này không phải là thống lĩnh Mao, mà là phó thống lĩnh Hàn Phong. Còn đang suy nghĩ, người đàn ông kia đã ra khỏi nơi đóng quân, nhìn đội ngũ bằng một đôi mắt long lanh có thần, sau đó cao giọng hỏi: “Các ngươi nói Nhị Hoàng tử làm phản, có chứng cứ gì không?”
Do mấy ngày này Bảo Khâm thể hiện được tầm quan trọng của mình nên các thị vệ rất tôn kính nàng. Giờ thấy nàng ở đây, không ai dám nhiều lời. Bảo Khâm thấp giọng, nói: “Nhị Hoàng tử có tạo phản hay không, phó thống lĩnh phái người vào cung là biết ngay. Lúc nói, đôi mắt nàng hơi híp, ánh mắt sắc bén như dao xuyên qua mặt Hàn Phong: “Trong Kinh thành hỗn loạn đã bốn, năm này. Lẽ nào ở đây không biết gì? Phó thống lĩnh Hàn, thế là thế nào?” Nàng nghi ngờ hỏi.
Hàn Phong kinh ngạc, vội vàng trả lời: “Mấy hôm trong quân doanh có gian tế, thống lĩnh hạ lệnh cảnh giới nghiêm ngặt, không cho bất cứ ai vào nên không biết trong Kinh thành xảy ra chuyện, không nghĩ đến lại tạo ra sai lầm lớn như vậy…” Lúc nói, sắc mặt ông ta trắng bệch, không hề nghi ngờ lời Bảo Khâm, quả đúng như lời Tần Liệt: Người này đích thực rất “thật thà”.
Nếu ngay cả Hoàng hậu cũng đến đây, đương nhiên Hàn Phong phải ra tiếp đón. Ông ta bảo binh lính mở cửa, nhưng ngay sau đó có một tiếng quát lớn vang lên: “Khoan đã!”
Mọi người quay lại nhìn, thấy một người mập lùn không râu, mồ hôi đầy người vội vã tiến về phía này. Thấy Hàn Phong định mở cửa, hắn lập tức lớn tiếng mắng: “Giỏi lắm Hàn Phong! Dám coi thường lệnh của cấp trên, tự ý mở cửa doanh trại, tội này phải làm sao đây?”
Hàn Phong cảm thấy oan uổng, đang muốn giải thích, Bảo Khâm đã cướp lời. Nàng cười lạnh, nói: “Thống lĩnh Mao thật to gan, dám chặn xa giá của Hoàng hậu nương nương!” Lúc nói, nàng giơ lệnh bài của Hoàng hậu lên. Hàn Phong trông thấy, vội vàng quỳ xuống. Mao Kiểm Hoành lại liếc ngang liếc dọc, còn muốn nói gì đó thì Bảo Khâm đã lên tiếng trước: “Nghe nói thống lĩnh Mao là thông gia của thủ lĩnh phản quân là Văn gia. Mấy ngày này Kinh thành hỗn loạn vô cùng, vậy mà doanh trại đóng chặt cửa lớn, không đến cứu giá, giờ còn cố ý chặn xa giá của Hoàng hậu, không biết…”
Nàng chưa nói xong, Mao Kiểm Hoành đã nhảy dựng lên, lớn tiếng: “Có nhầm lẫn, tất cả chỉ là nhầm lẫn. Vị này là…”
“Đồ mắt mù! Còn không mau bái kiến Duệ vương phi!” Thị vệ ở bên cạnh nói.
Mao Kiểm Hoành nghe nói là Duệ vương phi, trên trán túa mồ hôi lạnh, vội vàng khom lưng giải thích: “Vương phi bớt giận! Hạ thần cũng là… vì cẩn thận. Khi nãy không nhìn thấy lệnh bài của Hoàng hậu nương nương, sợ nhận lầm người nên mới cản đường, thần không có ý thất lễ.” Nói rồi, hắn vội gọi Hàn Phong: “Còn ngây ra đó làm gì, không mau mời Hoàng hậu và Vương phi vào?”
Bảo Khâm biết đây không phải lúc tính sổ với hắn, đám phản quân đằng sau còn phải dựa vào người này nên đã cho Mao Kiểm Hoành một đường lui. Nàng không nhắc đến việc này nữa, chỉ nhìn họ một cái rồi quay người bước lên xe ngựa. Một lúc sau, doanh trại mở rộng cửa, Mao Kiểm Hoành cùng các quan viên quỳ xuống tiếp giá.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm khi vào đến doanh trại. Hoàng hậu và Ngô Thúy Bình đã bình tĩnh, nhưng các tiểu Hoàng tử và tiểu Công chúa lại khóc òa lên. Bị giam cầm nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng được khóc một trận thoải mái.
Mao Kiểm Hoành biết mình ở trước mặt Bảo Khâm thất lễ, muốn lấy công chuộc tội, chỉ có thể nhanh chóng dẫn quân vào Kinh thành trấn áp phản tặc. Nếu may mắn tìm thấy Nhị hoàng tử, sai lầm nho nhỏ khi nãy sẽ không ai nhắc đến nữa. Thế nên ông ta một mặt sai Hàn Phong sắp xếp chuyện trong quân doanh, một mặt tự mình dẫn năm nghìn quân xông vào Kinh thành.
Bảo Khâm khó khăn lắm mới ngủ được một giấc yên lành, nàng vừa đặt mình xuống giường liền ngủ say tít. Dù gì nàng đang mang thai, có khỏe đến đâu cũng không thể tự giày vò mình. Bảo Khâm cứ nằm im như vậy mãi khiến Hoàng hậu hoảng sợ, vội truyền quân y đến khám, bà còn tự mình qua chăm sóc nàng, qua một buổi tối nàng mới mở mắt ra.
Bên trong lều yên tĩnh vô cùng, mùi thuốc dày đặc trong không khí, chỉ ngửi thôi đã khiến người ta mê man. Bảo Khâm muốn ngồi dậy, vừa hơi động đậy Hoàng hậu liền tỉnh dậy, vội vàng đỡ nàng, hỏi một cách quan tâm: “Con à, con có chỗ nào không khỏe?”
Bảo Khâm lắc đầu, mỉm cười nói: “Có lẽ nhi thần ngủ quá lâu nên nhức đầu.”
Hoàng hậu nói: “Mấy hôm nay con phải lo lắng nhiều, lại ngủ ít nên mệt nhọc quá độ, vừa ngủ liền ngủ bảy canh giờ, khiến cho mọi người sợ hãi không thôi.”
Bảo Khâm ngại ngùng đỏ mặt, ngồi dậy hỏi tình hình mọi người bây giờ. Biết tin tất cả bình an, nàng mới thở phào, suy nghĩ rồi nói tiếp: “Bên chỗ bãi săn có tin tức gì không thưa mẫu hậu?”
Hoàng hậu thở dài, nói: “Vẫn không có tin gì. Người đưa thư lần trước bị phản quân tóm lại giữa đường, cũng may Bệ hạ cảm thấy khác thường nên sai người trở về xem xét, lúc này tin tức mới được truyền đi. Giờ đại quân đang gấp rút lên đường, đi suốt ngày đêm, chắc cũng sắp đến nơi.” Đang nói chuyện, Hoàng hậu nhớ đến những phi tần bị vứt trong cung, không biết phản quân có gây khó dễ cho họ không?” Tuy phải bỏ lại họ vì bất đắc dĩ, nhưng Hoàng hậu vẫn cảm thấy xấu hổ trong lòng, tối ngủ không yên.
Bảo Khâm rất nhớ Tần Liệt. Mấy ngày bị vây khốn, lúc ép Nhị Hoàng tử, nàng không phải vẫn luôn anh dũng oai phong như mọi người vẫn nghĩ. Nàng đã từng sợ hãi, đặc biệt là lúc này, trong bụng nàng còn có máu thịt của mình và Tần Liệt, thậm chí nàng còn không dám nghĩ, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, nàng sẽ phải sống tiếp ra sao?
Thời khắc nguy hiểm là lúc cần Tần Liệt nhất, hắn lại không có bên nàng. Nghĩ đến đây, nàng khó chịu nghiến răng.
Những ngày bị giam cầm trong cung, tuy vẫn được ăn uống đầy đủ, nhưng lại không thể tắm rửa, đến quần áo cũng không thay được. Bởi khi ấy tình hình cấp bách, không ai thấy không ổn. Bây giờ đã có thể buông lỏng tinh thần, Bảo Khâm mới phát hiện trên người đã bốc mùi. Nàng vội kêu Thanh Nhã chuẩn bị nước nóng, còn dặn mang quần áo sạch đến, không cần đẹp đẽ, chỉ cần mặc vào thoải mái.
Mao Kiểm Hoành vào Kinh trấn áp phản quân, để Hàn Phong ở lại canh giữ doanh trại, bận rộn quay cuồng. Bảo Khâm không nỡ, mấy lần bảo ông ta mau vào Kinh giúp đỡ, không cần bắt được thủ lĩnh phản quân, chỉ cần đến điểm danh, ngày sau luận công ban thưởng, ông ta sẽ có phần.
Nhưng Hàn Phong lắc đầu, nói: “Thống lĩnh Mao tự mình xuất quân, mang hơn năm nghìn người, chắc chắn sẽ bắt được phản quân. Các vị nương nương ở lại trong quân doanh, tiểu nhân đương nhiên phải hầu hạ chu đáo. Nếu có gì sơ suất, chẳng phải thuộc hạ có tội lớn hay sao?”
Mọi người đều cho rằng lần này nhất định Mao Kiểm Hoành sẽ lập công, nhưng không ngờ công lao sắp đến tay lại bị người ta cướp mất. Trưa hôm đó, Tứ Hoàng tử dẫn quân cứu viện từ Kinh thành. Tứ Hoàng tử đến, đương nhiên Mao Kiểm Hoành phải đứng qua một bên.
Tần Tu và Tần Liệt đều có ở bãi săn, sao lại để Tứ hoàng tử thống lĩnh quân đội? Bảo Khâm còn đang nghi ngờ không hiểu, đã nghe thấy tiếng Thanh Nhã vui mừng kinh ngạc: “Vương gia, ngài đến rồi!”
Còn chưa dứt lời, người bên ngoài đã xông vào phòng, Bảo Khâm chưa kịp ngẩng đầu đã bị hắn ôm chặt vào lòng.
Việc Tần Liệt phải nói bao lời dụ dỗ, mất bao nhiêu công sức mới khiến Vương phi hết tức giận, bất kể là binh sĩ trong doanh trại hay thị vệ ở An Ninh cung ai ai cũng biết. Hắn bình thường là Duệ vương lạnh lùng nói năng thận trọng thành thục, nhưng ở trước mặt Vương phi… lại tỏ vẻ ngoan ngoãn phục tùng, quả thật khiến người ta… trợn tròn mắt!
Nửa tháng trôi qua, phản quân trong Kinh thành bị tiêu diệt toàn bộ. Tần Đế nổi trận lôi đình, ban chết cho Nhị Hoàng tử và Văn Quý phi, xử Văn gia và hơn hai trăm người có liên quan. Tứ Hoàng tử được Tần Đế trọng dụng, được phong làm Quận vương. Tuy còn kém vị trí Thân vương của Tần Liệt một bậc, nhưng hắn cũng đã rất hài lòng rồi. Ngày thứ hai được thụ phong, Tứ Hoàng tử tự mình vào phủ, nói chuyện hàn huyên cùng Tần Liệt một buổi chiều, khi ra về, hai mắt rơm rớm.
Tuy Hoàng hậu từng giải thích Tần Đế không hoàn toàn biết chuyện này, nhưng Bảo Khâm vẫn nảy sinh ác cảm với ông. Khi Tần Đế luận công ban thưởng, nàng mượn có thai nhi không khỏe, từ chối vào cung nhận thưởng. Tần Liệt hiểu ý Bảo Khâm, trở về Kinh không lâu liền dẫn nàng đến biệt viện suối nước nóng, đến Tết cũng không về.
***
Ngày mùng Sáu, tháng Năm năm sau.
Tần Đế đang phê duyệt tấu chương trong cung, thấy một loạt các bản tấu phiền lòng, không phải nơi này lũ lụt thì nơi kia có nạn châu chấu, nếu không cũng là quan lại nào đó tham ô… Tần Đế tức giận bừng bừng, quăng hết tấu chương xuống đất. Đột nhiên, ông thấy chữ viết bản tấu trong tay rất quen, mở ra nhìn, ông vui mừng hét lớn, nói với thái giám đang hầu hạ: “Cao Thành! Cao Thành! Mau đi báo cho hoàng hậu, Duệ vương phi đã sinh con trai…”
Tháng Sáu. Cuối cùng Bảo Khâm cũng sinh con. Nàng tắm rửa thật thoải mái rồi thay y phục, trở về phòng đã thấy Tần Liệt ôm con vội vàng chạy tới. Đám bà vú theo sau, bộ dạng muốn nói nhưng không dám.
“A Bảo! Nàng nhìn này! Con chúng ta… sao ngủ suốt như vậy. Từ sáng đến tối ta ở bên mà không thấy con mở mắt.” Tần Liệt khó khăn lắm mới độ lượng nhờ Tần Đế đặt tên cho con trai, ai ngờ ông già cả tháng trời không nghĩ ra được cái tên nào hay cả. Vì vậy, mọi người trong nhà đành gọi cậu nhóc bằng nhũ danh. Nhũ danh do Tần Liệt đặt, nói tên đứa con đầu tiên là Nhất Nhất, Bảo Khâm phản ứng không kịp, còn cảm thấy tên đó rất có ý nghĩa, nhưng sau lại có vấn đề, nghe không lọt tai chút nào. Nếu đứa thứ hai là con gái, chẳng lẽ sẽ đặt là Thái Nhị hay sao?
Nhưng đó đều là chuyện sau này. Giờ Bảo Khâm không còn sức tranh cãi với Tần Liệt. Nàng còn phải dành thời gian chăm con!
Bảo Khâm chưa chăm con bao giờ, nghe Tần Liệt nói vậy cũng cảm thấy hình như không ổn thật. Nàng vội vàng ôm con, giơ đầu ngón tay chọc chọc vào mặt thằng bé, một cái, hai cái… cảm giác thật tuyệt.
Bà vú ở phía sau sắp khóc ra nước mắt, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa đành lên tiếng giải thích: “Vương gia! Vương phi! Em bé mới sinh đều như vậy, nếu không ngủ tốt sẽ không lớn nhanh. Tiểu thế tử thích ngủ lại dễ trông, đây là chuyện tốt!”
Bảo Khâm “ồ” một tiếng, ngón tay đang giơ lên chợt do dự, nàng muốn chọc cái nữa nhưng cảm thấy không ổn lắm. Tần Liệt vội vàng bế con, khẽ nói: “Sao có thể để mình nàng chọc được, ta cũng muốn chơi.”
Bà vú và mọi người: “…”