Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 111

Địa lao không nằm trong doanh địa.

Trưởng công chúa mang thân binh phi ra ngoài hai ba mươi dặm, đi vào một bãi chăn ngựa giam giữ nô lệ do người của bà trông coi, chỉ có thân binh của bà mới có thể ra vào.

Bà căn dặn: “Trừ mấy người các ngươi thì không ai biết rõ việc này, quan Đoạn Sự cũng không biết, lát nữa gặp hắn, dù có phải là Thái tử Ngụy quốc hay không thì đều phải miệng kín như hũ nút, không được tiết lộ ra ngoài, nhất là không thể để cho mấy ả phu nhân kia nghe phong thanh.”

Cuộc đời bà long đong, từng là Khả Đôn của Đột Quyết, sau rơi vào tay Vương thất Bắc Nhung gả cho quan Đoạn Sự, dù mấy năm qua rất được quan Đoạn Sự sủng ái, nhưng vì là người Hán, địa vị luôn không bằng mấy vợ khác của quan Đoạn Sự, mấy vị phu nhân ghen ghét bà vẫn luôn nhằm vào nắm lấy nhược điểm của bà.

Thân binh đáp: “Tiểu nhân nhớ kỹ.”

Chuồng ngựa rất hoang vu, tuyết sâu đến phủ cả ủng dài, đám người xuống ngựa, đi hơn mười dặm đường, đến một căn phòng sâu một nửa dưới đất, dùng đất đá đắp dựng lên, đốt đuốc đi vào trong.

Trong địa lao đen tối, lạnh như hầm băng.

Lính gác phạm nhân mở địa lao, tiếng xiềng xích kéo kinh động người bên trong, trong góc hẻo lánh một người đàn ông dựa vào tường đất, nhướng mi mắt, lạnh lùng quét mắt một vòng qua mấy người ngoài lao thất.

Một tì nữ người Hồ ra hành lễ đón Trưởng công chúa, thấy người Hán sau lưng Trưởng công chúa có dáng vẻ như thân binh, người lén run rẩy.

Trưởng công chúa ra hiệu. Thân binh bước đến trước lao thất, cẩn thận phân biệt người kia.

Người kia quần áo rách nát, lộ ra vết thương ngoài da chồng chất, như từng chịu trọng hình, bẩn thỉu chật vật, vẫn không che đậy ngũ quan tuấn lãng sâu sắc, dù đang nằm, vẫn thấy thân hình cao lớn thon dài, lưng eo thẳng tắp, thân bị cầm tù vẫn khí thế bất phàm, thần thái trầm tĩnhnhìn qua ung dung bễ nghễ.

Giữa mái tóc dài rối loạn, một đôi mắt phượng hẹp dài, sáng rực nội liễm.

Thân binh kích động nói: “Công chúa, tiểu nhân nhận ra hắn, lang quân Lý gia đều mắt phượng hẹp dài thế này, hắn chính là Thái tử Ngụy quốc!”

Trưởng công chúa mở to mắt, nhìn cô gái người Hồ.

Tì nữ người Hồ quỳ xuống nói: “Trưởng công chúa, nô cũng thấy hắn giống Thái tử Ngụy quốc, nhưng mấy ngày qua nô nói gì, hắn đều không để ý nô, nô không hỏi được gì.”

Trước đó, chỉ có một mình cô gái xác nhận, Trưởng công chúa không thể xác định người đó có là Lý Huyền Trinh không, giờ thân binh cũng nói, bà lặng thinh một lúc, híp mắt.

“Thảo nào Vân Nương cứ mãi nhung nhớ ngươi…” Gã này dám bỏ ngôi vị Thái tử, không ngại xa vạn dặm tìm Chu Lục Vân, tấm chân tình này, thật hiếm có.

Trưởng công chúa trải qua khó khăn trắc trở, biết một tấm chân tình khó có đến chừng nào.

Lý Huyền Trinh không nói gì.

Trưởng công chúa ngẫm nghĩ một lát, quay người ra địa lao, dặn dò thân binh: “Thái tử Nguỵ Quốc đến là vì Vân Nương, các ngươi đừng cho nó biết, tránh nó sinh sự.”

Thân binh thưa vâng, hỏi: “Công chúa, nên làm gì đây? Giết Thái tử ạ?”

Trưởng công chúa lắc đầu: “Lý Huyền Trinh không thể giết, hắn là con trai yêu thích nhất của Hoàng đế Ngụy quốc, giết hắn, Ngụy quốc sẽ không từ bỏ ý đồ. Thêm nữa, còn cả Vân Nương, nó là huyết mạch duy nhất của anh trai ta, Lý Huyền Trinh chịu vì nó không màng sống chết, vì Vân Nương, ta giữ lại một mạng hắn.”

Thân binh nghĩ nghĩ, nói: “Hay chúng ta dùng Thái tử uy hiếp Hoàng đế Nguỵ quốc, ép hắn đem Lương Châu ra đổi, dù chúng ta muốn gì, chắc chắn Hoàng đế Ngụy quốc sẽ không dám cự tuyệt.”

Trưởng công chúa vẫn lắc đầu: “Làm vậy tiết lộ phong thanh, một khi quan Đoạn Sự, A Lăng hay Khả Hãn biết chuyện, sẽ khó mà kết thúc, Vân Nương sẽ dính vào, ngay cả ta cũng không giữ được nó. Hiện tại không ai biết Lý Huyền Trinh nằm trong tay ta, xem như ta đâm lao phải theo lao, cứ giam hắn đã rồi tính.”

Bà nhắc lại lần nữa: “Tuyệt đối không nên để Vân Nương biết Lý Huyền Trinh bị nhốt ở đây.” Nhắc đến Chu Lục Vân bà liền đau đầu, cô cháu gái này rất giống anh trai bà, không quả quyết, thay đổi thất thường, lúc thì nói muốn quên Lý Huyền Trinh, lúc thì nói Lý Huyền Trinh cho mình vòng ngọc mà rơi lệ, ngốc nghếch gì cũng làm được.

Mấy thân binh đồng thanh vâng dạ.

Trong địa lao, đợi đoàn Trưởng công chúa rời đi, cửa nhà lao chậm rãi khép lại, cô gái và Lý Huyền Trinh trong lao thất trao đổi một ánh mắt.

Binh sĩ giục cô gái rời đi, cảnh cáo: “Trưởng công chúa đã dặn, việc này không thể tiết lộ ra ngoài, ngươi nhớ kỹ đó, nếu không liền đưa ngươi đi khen thưởng cho đám lính Hán!”

Tì nữ người Hồ gật đầu nói được, buông hộp cơm, đứng dậy ra khỏi lao thất, đi qua chuồng ngựa, trở lại một địa huyệt nhỏ sâu, nhanh nhẹn mở tấm màn nhìn quanh xác định xung quanh không có ai, thở một hơi thật dài.

Trong địa huyệt u ám vang vài tiếng ho khan kìm nén của một người đàn ông. Cô gái liền vội vàng xoay người, đẩy cỏ khô chất một đống thật dày ra khỏi góc hẻo lánh, nhỏ giọng nói: “Lý công tử, Chu Lục Vân vừa từ Vương Đình về.”

Cỏ dại lay động, một người khôi ngô cường tráng từ trong bóng tối chợt ngồi dậy, tóc đen mắt đen, nét mặt tươi sáng nhưng sắc mặt trắng bệch ủ dột, mắt phượng sâu sắc, ánh mắt âm trầm, trên người mặc giáp bào cổ bẻ khảm da thú, đai lưng bên hông dắt một thanh loan đao, một thanh dao găm ngắn, một cuộn dây thừng, như một du mục thông thường.

Tim cô gái đập thình thịch, Văn Chiêu công chúa đã khuynh quốc khuynh thành, anh trai nàng vốn anh lãng bất phàm, đáng tiếc Nhị hoàng tử bị thương nặng, vết thương rất tệ, dưỡng đến giờ vẫn chưa khỏe. 

Lý Trọng Kiền giãy dụa ngồi dậy, trên khuôn mặt tiều tụy hiện vẻ vui mừng, mắt lấp lánh mấy tia sáng, ho khan vài tiếng, nắm chặt tay cô ta. “Vương Đình sao rồi? Cô ta có gặp Minh Nguyệt Nô không? Cô ta nói với Lý Huyền Trinh thế nào? Minh Nguyệt Nô sao rồi?”

“Minh Nguyệt Nô đâu?”

Cô gái lắc đầu nói: “Công tử, Trưởng công chúa giấu Chu Lục Vân, không cho ngài ấy gặp Thái tử, Thái tử không biết Chu Lục Vân có gặp được Văn Chiêu công chúa hay không.”

Hỏi mấy câu như đã dùng hết mọi sức lực, Lý Trọng Kiền hai cánh tay run lên, phịch một tiếng, đổ xuống đống cỏ, da mặt co quắp mấy lần, ánh mắt ảm đạm.

Cô gái thở dài, nhẹ nhàng an ủi hắn: “Công tử, ngài yên tâm, Phật Tử đã thông cáo các nước, giờ ai ai cũng đều biết Văn Chiêu công chúa được Phật Tử che chở, nhất định ngài bình an vô sự.”

Lý Trọng Kiền mơ màng, muốn ngồi dậy, bước đi ngay đến Vương Đình, đi tìm Minh Nguyệt Nô của hắn.

Vì sống sót, con bé không thể không phó mặc mình cho một tên hòa thượng! Chịu khổ nhiều thế kia chắc chắn rất sợ hãi, hắn muốn đi cứu con bé, mang nó về nhà.

Nhưng bây giờ Bắc Nhung phong tỏa khắp nơi, hắn vết thương mới đè vết thương cũ, không thể không đóng vai thành dân du mục trốn trong địa huyệt này. Lý Trọng Kiền cắn răng, mắt phượng trừng trừng lên nóc nhà, lửa rực trong ánh mắt.

Hắn không dám tưởng tượng Minh Nguyệt Nô lúc này thế nào, trừ phi lập tức tìm nàng, không thì chẳng giây phút nào hắn không chịu dày vò.

Vết thương âm ỉ đau, trong kích thích, hắn lại mê man.

Cô gái người Hồ trông chừng hắn, giúp hắn thay thuốc, thay băng gạc nhuốm máu, tìm lý do bắt chuyện với đám thân binh mới về xem Chu Lục Vân ở Vương Đình xảy ra chuyện gì.

Chạng vạng tối, binh sĩ tới giục cô đưa cơm cho Lý Huyền Trinh. Cô vội vàng vâng lời rồi ôm cơm đến địa lao.

Lý Huyền Trinh nhận hộp cơm, xiềng xích trên tay kêu loảng xoảng.

“Phúc Khang công chúa có mang tin Văn Chiêu công chúa về không?” Hắn dùng tiếng địa phương của quận Ngụy nhẹ giọng hỏi.

Cô gái lắc đầu, đáp lại cũng bằng tiếng địa phương: “Đám thân binh rất kín miệng, không chịu kể chuyện Chu Lục Vân ở Vương Đình… Có điều…”

Hai tay Lý Huyền Trinh run rẩy: “Có điều sao?”

Cô gái nhỏ giọng: “Tôi nghe chúng bàn tán, nói Văn Chiêu công chúa không biết liêm sỉ, dụ dỗ người xuất gia, hình như chúng bị Văn Chiêu công chúa dạy cho một trận, nói rất nhiều lời khó nghe.”

Lý Huyền Trinh nhìn bánh naan trong tay, lòng từ từ chùng xuống, càng lúc càng sâu, sâu không thấy đáy.

Nàng không biết liêm sỉ, rơi vào hoàn cảnh người người chế giễu, chỉ để sống sót…

Lý Huyền Trinh run lên, xé miếng bánh naan lạnh lẽo cứng ngắc bỏ vào miệng, mặt không đổi sắc nhai liên tục. Hắn nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức, mau chóng tìm cơ hội đưa Lý Trọng Kiền ra khỏi Bắc Nhung, cứu nàng ra khỏi lồng giam.

“Ngươi nghĩ cách gặp Phúc Khang công chúa… Mời nàng ấy đến gặp ta.” Hắn nhỏ giọng nói.

Cô gái bảo được. 

Chu Lục Vân không quen ăn thức ăn Bắc Nhung, cô tì nữ đến từ Trung Nguyên, nấu ăn rất ngon, nên lúc đầu được Trưởng công chúa Nghĩa Khánh điều tới hầu hạ Chu Lục Vân.

Hôm nay, thân binh đến bẩm, Chu Lục Vân cả đường lo sợ hãi hùng đã ngã bệnh, Trưởng công chúa lệnh cô ta nấu vài món cho Chu Lục Vân dễ tiêu hóa. Cô gái vâng dạ, tìm một cơ hội, giấu ban chỉ tùy thân của Lý Huyền Trinh trong món chè, đưa đến lều Chu Lục Vân.

Hôm sau, cô ta bị gọi đến.

Sắc mặt Chu Lục Vân như bị bệnh, con ngươi lại lấp lánh, hỏi: “Ban chỉ này ở đâu ra? Có phải chàng đến đây không? Chàng đến tìm ta à? Lý Huyền Trinh đến đây đúng không?”

Cô gái người Hồ lắc đầu, nói: “Công chúa, nô không biết gì hết! Không biết ban chỉ này ở đâu ra, nô chưa từng gặp Thái tử Ngụy quốc!” Nói xong, cố ý lộ ra vẻ thấp thỏm lo âu, cả người run lẩy bẩy.

Chu Lục Vân siết ban chỉ thật chặt, “Nhất định chàng đã đến!” Trên đời này chỉ có Lý Huyền Trinh tốt nhất với mình, rốt cục chàng đã bỏ hết tất cả Đại Ngụy mà tìm đến mình!

Cô gái hỏi gì cũng không biết, cáo lui ra, sau khi đi một khoảng, từ khóe mắt thoáng thấy sau lưng có hai bóng người lén lén lút lút, giả như không có việc gì tiếp tục đi đến bãi chăn ngựa.

Đêm đó, bên ngoài bãi chăn ngựa có tiếng la hét ầm ĩ. Chu Lục Vân tìm tới.

Trong địa huyệt, cô gái người Hồ vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, chậm rãi thở phào.

Ngoài địa lao trăm bước, quan trông coi bãi chăn ngựa sứt đầu mẻ trán ngăn Chu Lục Vân, nói: “Công chúa, không có thủ lệnh của Trưởng công chúa, thứ cho tiểu nhân không thể để ngài vào.”

Chu Lục Vân mặt trắng bệch, rút ra một cây chủy thủ, tự chĩa vào ngực: “Các ngươi đừng giấu ta, ta biết Lý Huyền Trinh đang ở bên trong! Để cho ta gặp hắn!”

Quan canh chuồng ngựa vô cùng chấn kinh, một mặt đưa mắt ra hiệu thuộc hạ nhanh đi xin chỉ thị của Trưởng công chúa, một mặt dùng lời lẽ khuyên bảo: “Công chúa, đừng xúc động! Có chuyện gì từ từ nói, nếu ngài có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, chẳng phải là đã phụ tấm lòng từ ái của Trưởng công chúa hay sao?”

Đôi môi Chu Lục Vân run rẩy: “Ta muốn gặp Lý Huyền Trinh!”

Đang loạn một chặp, Trưởng công chúa nghe tin vội chạy tới, bốp, một bàn tay đánh Chu Lục Vân đến lảo đảo. “Vân Nương, nó là Thái tử Ngụy quốc, ngươi là con gái Chu gia, ngươi muốn cùng nó về Ngụy quốc hay sao?”

Nước mắt Chu Lục Vân chảy ròng, nghẹn ngào nói: “Cô mẫu, chàng ngàn dặm xa xôi đến tìm con, van xin người cho con đi gặp chàng! Mấy năm qua ở Đại Ngụy, chỉ có chàng tốt với con, con không thể bỏ mặc chàng!”

Cô ta nói, trên tay dùng sức, chủy thủ đâm vào quần áo.

Mi tâm Trưởng công chúa nhảy dựng, bất đắc dĩ thở dài, khoát tay, “Ngươi đi gặp hắn đi.”

Chu Lục Vân vô cùng vui mừng, thu lại chủy thủ, bước nhanh vào địa lao.

Đám thân binh nhìn nhau. Mặt Trưởng công chúa đầy mệt mỏi, suy tư thật lâu mới ra quyết định, dặn dò thân binh: “Nếu Vân Nương đã biết, vậy thì đừng để nó ra, các ngươi xem chừng đừng để nó bước ra chuồng ngựa một bước. Mấy hôm nay có biến cố, hẳn quan Đoạn Sự tạm thời không nhớ đến nó, chờ đại quân nhổ trại, các ngươi cho Lý Huyền Trinh trà trộn vào trong đám nô lệ, cẩn thận một chút, đừng để ai phát hiện.”

“Vâng.” Thân binh đốt đuốc, chiếu sáng lao thất, ánh lửa rọi vào trên người Lý Huyền Trinh, chiếu sáng khuôn mặt tiều tụy của hắn.

Chu Lục Vân nhào vào lao thất, nước mắt như mưa. Lý Huyền Trinh ngẩng lên, nhìn thấy Chu Lục Vân xa cách đã lâu, trong lòng bách vị tạp trần.

Hai người nhìn nhau hồi lâu.

Lúc trước Chu Lục Vân trong tức giận rời khỏi Trung Nguyên, hạ quyết tâm cả đời không về, nhưng gặp lại Lý Huyền Trinh, những lửa giận khiến cô quyết tuyệt rời đi trong khoảnh khắc tan thành mây khói, chỉ còn lại những gì chàng ấy đã đối xử tốt với mình.

Cô ta khóc không thành tiếng: “Trường Sinh ca ca, sao chàng lưu lạc đến Oát Lỗ Đóa rồi? Sao cô mẫu ta lại bắt được chàng?”

Lý Huyền Trinh thở dài.

Nói ra thì dài dòng.



Mấy tháng trước.

Lý Huyền Trinh, Lý Trọng Kiền và thân binh cày ngày cày đêm đuổi tới Y Châu, còn chưa kịp thám thính tin tức, đã bị người của Trưởng công chúa Nghĩa Khánh chụp lại.

Vốn là Trưởng công chúa Nghĩa Khánh lo lắng bị quan Đoạn Sự nghi ngờ, hạ quyết tâm để Chu Lục Vân cắt đứt toàn bộ liên hệ với Trung Nguyên, đuổi tất cả mọi thân binh cạnh Chu Lục Vân kể cả tai mắt do Lý Huyền Trinh cài vào. Hai bên bị cắt đứt tin tức, tai mắt không kịp cảnh báo, đoàn Lý Huyền Trinh đến Y Châu, chẳng khác gì dê rơi bầy hổ.

Thân binh gặp mặt liền quát hỏi: “Các ngươi là ai? Do Thái tử Ngụy quốc phái tới phải không?”

Để tránh bại lộ thân phận, Lý Huyền Trinh quả quyết giết hết mật thám dẫn họ vào Bắc Nhung. Trong đó có người của Trưởng công chúa, y vừa chết, thân binh của Trưởng công chúa không biết thân phận của họ, lúc ấy Chu Lục Vân lại bị đưa đi Vương Đình nên không ai nhận ra họ, chỉ có thể giam giữ bọn hắn.

Khi đó thế cục Y Châu rung chuyển, thân binh Trưởng công chúa canh giữ không nghiêm, Lý Huyền Trinh, Lý Trọng Kiền giết đám thân binh, chạy khỏi Y Châu.

Vì mật thám đã chết, họ chỉ biết vài từ tiếng Hồ cơ bản, không hiểu ngôn ngữ lại bị binh đuổi theo, chết mất mấy người, không có thời gian từ từ nghe ngóng tin tức, hai người thương lượng xong, quyết định thẳng tiến đến lãnh địa của Hải Đô A Lăng, hẳn Lý Dao Anh đang ở đấy, cứ vào đó trước rồi tính sau. 

Mấy hôm sau, họ tìm tới lãnh địa, vừa mới đổi y phục dân du mục chuẩn bị trà trộn vào thì sấm sét nổ vang nơi chân trời, một đội kỵ binh chỉnh tề đột nhiên giết tới, triển khai trận hình, vây quanh doanh địa.

Kèn lệnh tu tu thổi, quan tướng cầm đầu cất cao giọng: “Chúng ta phụng lệnh Đại Vương tử tiếp quản lãnh địa của Hải Đô A Lăng, tất cả bỏ vũ khí xuống, không được chống cự, nếu không, giết chết không luận tội!” Nói xong, mấy chục tay cung giục ngựa lao vùn vụt qua, giương cung cài tên ngay trên lưng ngựa, vạn tên cùng bắn, bắn mười mấy người Bắc Nhung trong doanh địa định cưỡi ngựa thoát khỏi trùng vây thành nhím.

Lý Huyền Trinh, Lý Trọng Kiền nhìn nhau, hiểu rằng rất có thể họ đã bị dính vào phân tranh giữa mấy vị Vương tử Bắc Nhung.

Bộ hạ của Hải Đô A Lăng không chịu đầu hàng chịu trói, la hét um sùm, rất nhanh tập kết lực lượng bắt đầu phản kích, đánh nhau với phe Đại Vương tử, hai bên chém giết, rung động toàn bộ doanh địa.

Lý Huyền Trinh Lý Trọng Kiền lòng nóng như lửa đốt, thừa dịp loạn tiến vào doanh địa, tìm kiếm Lý Dao Anh nhưng không thu hoạch được gì. Thấy cuộc chiến sắp kết thúc, doanh địa Hải Đô A Lăng sắp thất thủ, hai người quyết định nhanh chóng, dẫn thân binh xách đao chém giết binh sĩ Bắc Nhung, cứu một tên bộ hạ người Hán của Hải Đô A Lăng, đem hắn xông ra trùng vây.

“Văn Chiêu công chúa ở đâu?” Lý Trọng Kiền một đao rạch cánh tay bộ hạ người Hán, hỏi.

Tên bộ hạ bị dọa mặt vàng ệch như đất: “Văn Chiêu công chúa? Là vị công chúa Ngụy quốc mà Vương tử giành được ở bộ lạc Diệp Lỗ à?”

Sắc mặt Lý Huyền Trinh lạnh lẽo: “Không sai, là cô ấy, Hải Đô A Lăng giam nàng ở đâu?”

Tên bộ hạ vội vàng nói: “Ta biết! Ta biết chỗ giam Văn Chiêu công chúa! Cô ta và tù binh của bộ lạc Diệp Lỗ bị giam cùng một nơi! Vương tử rất thích cô ta, luôn mang theo cạnh. Ta có thể dẫn các ngươi đi tìm Văn Chiêu công chúa, chỉ xin hai vị hảo hán tha ta một mạng!”

Sau khi Đại Vương tử cướp lãnh địa của Hải Đô A Lăng, bắt đầu không e dè bắt giết đám bộ hạ, hai người lo rằng Lý Dao Anh bị dính dáng, không kịp dò xét, trước mắt đành tin tên này.

Họ một mặt tránh bị Đại Vương tử bắt, một mặt lên  đường.

Trong lúc đó, Lý Huyền Trinh vặn hỏi tên bộ hạ, thấy hắn khai rất rõ ràng chuyện làm sao Lý Dao Anh lưu lạc đến bộ lạc Diệp Lỗ, bị Hải Đô A Lăng bắt đi thế nào, lại nhát như chuột, vô cùng sợ chết, hẳn không có gan nói láo, dần dần thả lỏng cảnh giác.

Ba ngày sau, đi vào một doanh địa khác.

Tên bộ hạ nói, Hải Đô A Lăng đã đi Cao Xương, không ở doanh địa, Đại Vương tử, Nhị Vương tử, Tiểu Vương tử và Hải Đô A Lăng minh tranh ám đấu, rất có thể Hải Đô A Lăng đã chết ở Cao Xương, lúc này bộ hạ của hắn đều nơm nớp lo sợ, sợ bị dính líu, buông lỏng phòng thủ.

Lý Huyền Trinh để ý, không tùy tiện xông vào, điều tra bên ngoài trước.

Tên bộ hạ người Hán không ngừng thúc giục họ, nói: “Văn Chiêu công chúa ở ngay đây, tháng trước tôi tận mắt thấy ngài ấy âu yếm con ngựa Ô Tôn của mình uống nước bên bờ sông.”

Vừa nói vừa chỉ vào một cô gái người Hồ nhặt phân dê ngoài doanh địa, “Đó chính là thị nữ của Văn Chiêu công chúa.”

Lý Huyền Trinh, Lý Trọng Kiền cứu người sốt ruột, nghe nhắc đến ngựa Ô Tôn đã tin tưởng năm phần, Lý Huyền Trinh nhận ra cô tì nữ kia đúng là giống thị nữ bên cạnh Dao Anh lúc hòa thân, kích động đến đỏ hai mắt.

Đến khi vào doanh địa, Lý Huyền Trinh tỉnh táo lại, tự dưng cảm thấy hơi kỳ quặc: Tuyết lớn đóng băng, nước sông còn chưa tan, sao dẫn ngựa uống nước bên bờ sông được? Vừa định lên tiếng nhắc nhở Lý Trọng Kiền, vút vút vút, tên bắn lén rít tới, mười mấy binh sĩ Bắc Nhung bay nhào ra từ sau đống tuyết, xông tới.

Đối phương hiển nhiên mai phục đã lâu, người bắn tên là tay cung thủ, thế tên mãnh liệt, vốn không thể tránh, Lý Trọng Kiền Lý Huyền Trinh đều trúng tên, thân binh một đao chặt đứt cánh tay tên bộ hạ muốn chạy, che chắn hai người rời khỏi doanh địa.

Bản thân hai huynh đệ bị trọng thương, chỉ còn mấy thân binh không thể địch khỏi đám đông, vừa đánh vừa lui, cuối cùng kiệt lực bị bắt.

Tên bộ hạ mất một cánh tay đau đến mặt mũi đầy mồ hôi, nhe răng cười: “Vương tử A Lăng đã nói, bất kỳ người Hán tới cứu Văn Chiêu công chúa đều phải bắt lại! Đám các ngươi không phú thì quý, nhìn tuổi và thân thủ của các ngươi, nhất định trong đám các ngươi phải có Lý Trọng Kiền anh ruột của Văn Chiêu công chúa. Bắt được Lý Trọng Kiền, chẳng khác nào bắt được Văn Chiêu công chúa! Đợi Vương tử về, ta lập công lớn!”

Lý Huyền Trinh trừng mắt đến muốn nứt, nghe trong lời gã thì hiểu rõ tung tích: Lý Dao Anh không ở đây! Là Hải Đô A Lăng bố trí cạm bẫy, muốn dùng Lý Trọng Kiền uy hiếp Lý Dao Anh!

Tên bộ hạ người Hán ném mấy người nhốt vào bãi nhốt cừu. 

Lý Trọng Kiền đã bị thương từ trước còn chưa khỏi, trúng tên động đến vết thương cũ, thương thế nặng nề, Lý Huyền Trinh đành bó tay.

Chỉ sau một lát, tên bộ hạ băng bó qua loa dẫn theo tỳ nữ người Hồ vào bãi nhốt cừu, chỉ vào đám Lý Huyền Trinh, hỏi: “Ngươi xem, có nhận ra ai không? Tên nào là Lý Trọng Kiền?”

Lý Huyền Trinh nặng nề trong lòng, khi hắn đi bộ lạc Diệp Lỗ đã từng gặp cô tỳ nữ tên Talie này. Không ngờ, Talie híp mắt, cẩn thận nhìn từng người bọn hắn, khiếp vía thốt lên: “Nô không nhận ra ai, chưa hề gặp qua.”

Tên bộ hạ cười lạnh rời đi.

Lý Huyền Trinh cho rằng Talie không nhớ rõ mình, nhưng Talie quay lại liếc hắn một cái với ánh mắt đầy thâm ý.

Hắn vẫn thản nhiên như không.

Trong đêm, Talie cho mấy người đưa cơm, nhìn xem mắt phượng mày rậm Lý Trọng Kiền, nói: “Hẳn công tử là anh trai của Văn Chiêu công chúa, lúc tôi ở Trường An có nghe người trong Vương phủ nhắc đến ngài, công chúa từng nói, dù nàng ấy lưu lạc nơi đâu, chắc chắn công tử sẽ đến cứu nàng…” Nói đến đây, cô nhíu mày nhìn Lý Huyền Trinh, như rất bực cái tên đưa công chúa xuất giá sao lại cũng ở đây.

Lý Huyền Trinh không nói.

Lý Trọng Kiền túa đầy mồ hôi, không để ý cơn đau, giãy dụa ngồi dậy: “Ngươi biết Minh Nguyệt Nô à? Nàng ở đâu?!”

Talie nhỏ giọng nói: “Công tử, ngài đừng lo lắng, Văn Chiêu công chúa hiện tại rất an toàn, nàng ấy đang ở Vương Đình, được Phật Tử che chở.”

Lý Huyền Trinh bỗng ngẩng lên, con ngươi co rút. 

Lý Dao Anh ở Vương Đình ư?

Sao nàng ấy biết vị hòa thượng Quân chủ mà hắn muốn kết minh?

Chưa kịp hỏi, Talie cảnh giác nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói: “Công tử, Vương tử A Lăng cứ nhất định phải có được công chúa, Phật Tử chiêu cáo các quốc gia, nói công chúa là Ma Đăng Già của ngài, Vương tử A Lăng không tìm thấy cơ hội ra tay. Quan Đoạn Sự đưa ra chủ ý, dạy ngài ấy phái người phong tỏa tin tức, dụ người thân của công chúa tới cứu nàng. Vương tử biết người công chúa để ý duy nhất chính là công tử, bố trí thiên la địa võng, chỉ chờ công tử mắc câu.”

Lý Trọng Kiền mê man, nghe nói Lý Dao Anh hiện tại rất an toàn, những thứ khác một câu cũng không lọt tai. Lý Huyền Trinh nghe đến túa mồ hôi lạnh ròng ròng, lòng còn sợ hãi. Hắn hỏi: “Hải Đô A Lăng giờ ở đâu?” Chắc chắn họ phải chạy trước khi y về đến. 

Talie lắc đầu: “Không ai biết Vương tử A Lăng ở đâu cả, tình thế giờ rất hỗn loạn. Công tử, các ngài mau chạy đi, chắc chắn Vương tử sẽ bắt các ngài uy hiếp Văn Chiêu công chúa. Bộ hạ Vương tử đã từng theo ngài ấy đi đất Hán, hẳn sẽ có người nhận ra các ngài, cho đến lúc có người nhận ra công tử, các ngài chạy không xong.” Nói xong, cô vội vàng rời đi.

Lý Huyền Trinh dựa vào tường, nhìn Lý Trọng Kiền bị thương nặng, hai mắt nhắm lại, dặn dò thân binh. “Hải Đô A Lăng thâm sâu không lường, chúng ta phải nghĩ cách nhanh chóng rời khỏi đây, ta sẽ tìm cơ hội gây náo loạn, các ngươi thừa dịp dẫn Lý Trọng Kiền chạy đi, đến Vương Đình.”

Thân binh lo lắng hỏi: “Còn điện hạ ngài thì sao?”

Lý Huyền Trinh rút mũi tên sắt trên cánh tay, kêu một tiếng đau đớn, mặt không đổi sắc, nhìn ra bóng đêm bên ngoài. “Nếu Lý Trọng Kiền chết ở chỗ này… Cả một đời nàng ấy cũng sẽ không tha thứ cho ta.” Lý Dao Anh từng nói, vì Lý Trọng Kiền, có thể cùng hắn đồng quy vu tận.

Khi đó, Lý Huyền Trinh chỉ xem như Lý Dao Anh nói nhảm. Trong lòng hắn chỉ có thù hận, không xem là thật, trong vô thức hắn cảm thấy, đợi đến khi Lý Trọng Kiền chết rồi, nàng ấy không chỗ nương tựa, cuối cùng sẽ nhận rõ hiện thực…

Còn sau đó?

Chuyện sau đó thật ra hắn vốn chưa từng cẩn thận nghĩ qua. 

Di ngôn của mẹ trước khi lâm chung như nặng ngàn quân, đặt trong lòng hắn, hắn chỉ muốn nhanh chóng diệt trừ Lý Trọng Kiền, lại không muốn suy nghĩ sau khi Lý Trọng Kiền chết xử lý nàng thế nào.

Giết nàng?

Tra tấn nàng?

Hay giam giữ nàng, buộc nàng cúi đầu?

Lý Huyền Trinh không muốn suy nghĩ, cứ như chỉ cần Tạ Quý phi và Lý Trọng Kiền chết rồi, tất cả đều dễ dàng giải quyết.

Lần đầu hắn ý thức được mình mềm lòng với nàng, là lúc ở Tương Châu. Đêm đó, Ngụy quân thắng trận, trong buổi tiệc ăn mừng, Lý Dao Anh giả trang thành một đồng bộc xuất hiện cạnh Lý Trọng Kiền, ngoan ngoãn ngồi quỳ chân, rót rượu gắp thức ăn tận tay ca ca, một đôi mắt thon dài nhìn ngó xung quanh, tràn đầy phấn khởi xem náo nhiệt.

Những người khác không biết nội tình, chỉ chút xíu Lý Huyền Trinh đã nhận ra nàng, trong lòng cười lạnh.

Nàng không thích trói buộc, lúc còn ở Xích Bích hay ăn mặc như tiểu lang quân nhà giàu chơi ở bến đò, không hổ là em gái Lý Trọng Kiền, đúng là thích náo nhiệt.

Đang yên ắng, đột nhiên vũ kỹ lộ ra vũ khí, muốn ám sát Lý Trọng Kiền.

Lý Trọng Kiền uống đã ngà say, không có phát giác nguy hiểm, Lý Huyền Trinh mắt lạnh nhìn, tưởng tượng cảnh Lý Trọng Kiền máu tươi tại chỗ, một nỗi khoái ý khó hình dung toát lên trong lòng.

Hắn ước gì Lý Trọng Kiền chết, không từ thủ đoạn.

Nhưng, sau một khắc, cả người hắn rét run, tay không kiềm được bội kiếm phóng tới của mình.

Lý Dao Anh không chút do dự nhào tới trước người Lý Trọng Kiền, nàng không biết võ, chỉ là một tiểu nương tử đến cái bàn còn không nhấc nổi, trong một khắc thấy đoản đao trong tay vũ kỹ, liền không chút nghĩ ngợi, kiên định, quả quyết chặn trước người anh trai mình. 

Đoản đao chém xuống, chém vào người nàng.

Tiếng lưỡi đao xé rách y phục vô cùng rõ ràng.

Trong một nháy mắt, Lý Huyền Trinh cảm giác tiếng gió gào thét bên tai, cảnh tượng trước mắt bỗng trở nên mơ hồ, máu khắp người như sôi trào, đầu hắn ong ong.

Hắn rút kiếm mà lên, bay vút đến, khi hắn kịp tỉnh lại, vũ kỹ đã chết dưới kiếm hắn. Còn Lý Trọng Kiền mặc dù còn say chuếnh choáng, vẫn trong một tích tắc cảm giác được sát khí, theo bản năng ôm Lý Dao Anh lộn một vòng trên đất, tránh được một đao kia.

Những người khác đang ngồi kịp phản ứng, cùng tiến lên, đá văng vũ kỹ.

Lý Trọng Kiền tỉnh rượu hơn phân nửa, giận tím mặt, xoay người ôm Lý Dao Anh đã ngất vội vàng rời đi. Lý Huyền Trinh đứng tại chỗ, cả người đầy máu, chung quanh hỗn loạn, hắn như không nghe thấy. Hắn nhìn Lý Dao Anh hai mắt nhắm nghiền trong lòng Lý Trọng Kiền, trường kiếm trong tay leng keng rơi xuống đất.

Lý Trọng Kiền tình nguyện mình bị thương cũng không muốn con bé xảy ra chuyện, mặc dù phản ứng chậm một nhịp, tên vũ kỹ kia vẫn không thể đắc thủ.

Đã vậy, tại sao hắn phải nhiều chuyện?

Nếu lúc ấy hắn tỉnh hồn lại, nhiều chuyện về sau sẽ không xảy ra, Lý Dao Anh cũng sẽ không chịu nhiều trắc trở. Giờ đây Lý Trọng Kiền vì cứu nàng đã đi Bắc Nhung, nếu cứ thế mà chết ở Bắc Nhung, sau này Lý Dao Anh biết sự thật, nói không chừng lại nghi ngờ rằng hắn cố ý.

Nàng sẽ hận hắn cả một đời.

Máu trên cánh tay chảy ồ ạt, vết thương trong lòng cũng đau không kém, Lý Huyền Trinh nhắm mắt lại, nói: “Ta mạng lớn, không dễ dàng chết vậy đâu, Lý Trọng Kiền không có mạng lớn như ta, các ngươi không cần phải để ý đến ta, dẫn hắn đi trước. Để ta dẫn dụ chúng.”

Hơn nữa… Hắn có rơi vào trong tay Hải Đô A Lăng cũng không uy hiếp được Lý Dao Anh.

Nàng không thèm để ý sống chết của hắn.

Các thân binh liếc nhau thở dài, nhỏ giọng đáp lại.
Bình Luận (0)
Comment