Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 157

Chương 157. Cũng không sở cầu*

*tạm chuyển: cũng không có gì mong muốn cho bản thân

Lý Trọng Kiền nhẫn nhịn nói chuyện chính sự một lúc với Dao Anh, hất cằm, hỏi: "Người trong phòng là ai đấy?"

Dao Anh đảo mắt một vòng, nói: "Y chính là người ở thôn Asa cứu được anh đó."

Lý Trọng Kiền sửng sốt, "Là thân vệ A Bì gì đó hở?"

Dao Anh lắc đầu: "Anh à, y không phải thân vệ, mà là một người bạn của em, đợi đến Thánh Thành, em sẽ nói anh biết thân phận của y."

Lý Trọng Kiền đang định đứng dậy chào hỏi người đã cứu mình, nghe vậy, dừng bước, lập tức nhướng mày, vẻ mặt càng thêm cảnh giác.

Hôm hắn gặp nạn ở thôn Asa, vạn tên cùng bắn, nam tử che mặt này không tiếc xả thân cứu hắn, sau còn bày mưu tính kế cho hắn bảo hắn đợi cứu binh của Mạc Bì Đa. Xem từ lời nói cử chỉ, nam tử che mặt đúng là chẳng giống một thân vệ bình thường mà như một tướng lĩnh chỉ huy đại quân tác chiến hơn. Sau khi tiêu diệt tàn quân Bắc Nhung, hắn nhìn thấy Dao Anh đi tìm Mạc Bì Đa nghe ngóng thương thế của y, Mạc Bì Đa bảo y đã đi, lúc ấy thần sắc con bé hơi khác thường, đứng lặng trước hiên thật lâu.


Giờ này nam tử che mặt xuất hiện trong phòng Dao Anh, nghĩa là họ đã quen biết trước, y đột nhiên xuất hiện ở thôn Asa, chính là vì cứu người anh trai Dao Anh là hắn.

Dao Anh nói y là bạn của con bé...

Quan hệ của chúng không đơn giản.

Lý Trọng Kiền nheo mắt phượng, nhíu mày dò xét nam tử trong phòng, lộ mấy phần săm soi.

Tên này võ nghệ cao cường, chạy cả ngàn dặm, mang thương tích hung hãn chém gϊếŧ kẻ địch trong trận, có dũng có mưu, gặp nguy không loạn, có điều tính tình quá trầm, im ru ít nói, lại che mặt suốt, chả biết mặt mũi ra sao... thấy y trò chuyện bằng tiếng Hồ với Mạc Bì Đa, hẳn là một người Hồ.

Lý Trọng Kiền sờ cằm, còn định nhìn thêm vài lần, Dao Anh đứng dậy lôi hắn ra ngoài. "Anh à, người ta đang dưỡng thương đấy."

Lý Trọng Kiền nhíu mày thật chặt, không khỏi cảm thấy tức giận, nhỏ giọng hỏi: "Cứ phải ở cùng một phòng với em mà dưỡng thương hửm? Em cũng đâu phải lang trung!"


Dao Anh cười híp mắt lắc cánh tay hắn: "Lúc này y không thể bị người ta nhận ra, ở chỗ của em kín đáo hơn, với lại y đã cứu anh, vì anh, em cũng phải chăm sóc hắn cho thật tốt."

Khóe mắt Lý Trọng Kiền móc nghiêng, xoa xoa đỉnh đầu nàng, thấy thoải mái bớt.

Trong phòng, Đàm Ma La Già mở to mắt, ngó ra chỗ hai anh em, đôi mắt xanh nước đọng âm u.

Hôm sau, Dao Anh không đi theo Tất Sa nữa mà theo sứ đoàn cùng về Thánh Thành. Lý Trọng Kiền nhắc nhở Dao Anh: "Em không tiện ra mặt công khai, đến Thánh Thành không cần phải yết kiến Phật Tử, mọi việc để ta ra mặt."

Hắn không muốn để Dao Anh lại tiếp xúc Phật Tử Vương Đình, nếu không phải vì cố kỵ cái tên Lý Huyền Trinh âm dương quái khí kia đã tới Cao Xương, hắn vốn không đồng ý cho Dao Anh đi Vương Đình cùng hắn.

Dao Anh nháy mắt mấy cái, hàm hồ dạ đáp.


Trên đường nàng ngồi chung một chiếc xe ngựa với Đàm Ma La Già, trong đêm nghỉ chung một gian phòng.

Không biết có phải do chàng uống thuốc ngày càng nhiều hay không mà càng lặng lẽ hơn trước, khí tức quanh người lạnh lùng, có thể không phải mở miệng thì không mở miệng.

Dao Anh không quấy rầy chàng, lúc ở thung lũng nàng nói quá nhiều, nói đến mất cả giọng, lại ho khan suốt chưa khỏe lên, Lý Trọng Kiền hỏi thăm nhiều lần. Mấy ngày qua nàng thành thành thật thật dưỡng bệnh, cố gắng ít nói chuyện.

Lý Trọng Kiền lúc đầu muốn dò xét thân phận Đàm Ma La Già xem nhân phẩm y thế nào, kết quả chẳng tìm được cơ hội nói chuyện, trong lòng không khỏi thầm nhủ.

Người này không khỏi quá đoan chính nghiêm túc, hẳn là rất lớn tuổi nhỉ?

Dù là thế nào, dù sao cũng tốt hơn gã Phật Tử Vương Đình. Lý Trọng Kiền thầm nghĩ.
Bắc Nhung đại bại, khắp nơi vui mừng, mọi người dân Vương Đình đang ăn mừng chiến thắng.

Hôm nay bọn họ đến Thánh Thành, trong thành đang cử hành lễ hội ca múa, đài cao dựng trước phố dài, cổng chào kéo dài vài dặm, vũ kỹ nam nữ người mặc y phục rực rỡ, đầu đội vòng hoa trên đài vừa múa vừa hát, biểu diễn tạp hí, dưới đài kín nghịt, hết sức náo nhiệt.

Dao Anh tựa vào trước cửa sổ xe, rất hứng thú chăm chăm nhìn mấy người vũ kỹ nhẹ nhàng nhảy múa trên đài một lúc, thân binh tới bẩm báo: "Lễ quan Vương Đình tới, A Lang muốn theo họ đi Vương Tự yết kiến Phật Tử."

Nàng ngó Đàm Ma La Già đang ngồi xếp bằng trong góc, gật đầu, "Báo A Lang ta đi tiệm tơ lụa, nếu có chuyện thì phái người truyền tin, nếu là việc gấp, ưng nô biết phải làm sao."

Sứ đoàn vào ở dịch quán, họ không ở cùng chỗ.
Lý Trọng Kiền làm chính sứ, ngoại trừ chính thức đệ trình quốc thư và tạ lễ, báo Vương Đình chuyện Ngụy triều đã thu phục các Châu, còn muốn thương nghị với Vương Đình việc hai nước thông thương, phái sứ giả. Chuyện khác không nói, liên quan tới thông thương, hai bên đều không muốn đối phương chiếm tiện nghi, đến lúc đó tránh không được tranh chấp.

Thương thảo đang lâm vào thế bế tắc, sẽ phải dựa vào những nhà buôn lanh lợi đến giải mở khớp nối, điều hòa mâu thuẫn. Mấy nhà buôn quan hệ rộng, đều lui tới mật thiết với quý tộc bộ lạc Vương Đình.

Nếu tranh chấp không giải quyết xong thì đành gác lại trước. Hiện giờ chuyện khẩn cấp trước mắt của các Châu là ổn định thế cục, khôi phục sản xuất, mấy thứ khác từ từ sẽ đến.

Đoàn người tách ra ở cửa dưới lầu, xe ngựa cũng không đi tiệm tơ lụa giống Dao Anh nói, mà ngoặt vào một đầu hẻm nhỏ.
Không bao lâu, Duyên Giác đến đón, từ sau khi Dao Anh rời Cao Xương, cậu quay về Thánh Thành, ra roi thúc ngựa cả một đường, đến sớm hơn Dao Anh Lý Trọng Kiền hai ngày.

Họ theo mật đạo vào Vương Tự, Tất Sa và y giả đã đợi sẵn, mọi thứ đều đã chuẩn bị kỹ càng.

Trên đường về, ánh mắt Đàm Ma La Già ngày càng sâu, cơ bắp cả người căng cứng, tản ra lệ khí âm u, rõ ràng có phần không áp chế nổi công pháp.

Tất Sa nhớ tới lời sư tôn kể về Tướng quân Tái Tang Nhĩ, thầm kinh hãi, lúc cuối cùng Tướng quân Tái Tang Nhĩ tẩu hỏa nhập ma cũng giống này.

Đàm Ma La Già gỡ khăn trùm đầu, mặt nạ, đi ngang qua người, đôi mắt xanh nhìn sang anh ta.

Lông Tất Sa dựng đứng, sợ run cả người.

Mặt Đàm Ma La Già không cảm xúc, khóe mắt quét một vòng qua y giả cách đó không xa. Ông đang nói chuyện với Dao Anh, Dao Anh chỉ vào từng bình sứ, hỏi kỹ càng cách dùng và cấm kỵ của mỗi một loại đan dược, hỏi lúc tán công Đàm Ma La Già phải chú ý những gì, bình thường nên điều trị thế nào.
Tất Sa hiểu ý, vội nói: "Vương, tôi sẽ chăm sóc Văn Chiêu công chúa thật tốt."

Khóe mắt Đàm Ma La Già nhìn Dao Anh, trong mắt không một tia gợn sóng.

Chàng nên tiễn nàng đi.

Lúc vào thành, nàng luôn tràn đầy phấn khởi xem múa hát trên đài. Nàng từng nói, nàng là người trần tục, thích hồng trần náo nhiệt, xưa kia nàng luôn ở trong cảnh nguy hiểm không có lòng dạ thưởng ngoạn, giờ đã đoàn tụ với Lý Trọng Kiền, hẳn phải nên vui vẻ.

Nàng còn quá trẻ, đang tuổi thanh xuân.

Dao Anh vừa vặn ngẩng lên, cảm giác được ánh nhìn chăm chú của La Già, nhìn sang chàng.

Đối mặt một lát, nàng cười cười với chàng.

Đàm Ma La Già thu tầm mắt.

Lúc quyết định rời đi, nàng đi thật dứt khoát, như là đã quên chàng. Quyết định quay về, nàng cũng quay về thật dứt khoát.

Nàng đã biết được tâm tư chàng, chàng sẽ không phủ nhận.
Nhưng mà chàng biết, mình sẽ không cho nàng được bất kỳ thứ gì.

Bây giờ nàng đối với mình là cảm kích và thương tiếc nhiều hơn là vui vẻ yêu thích, nàng đối tốt với một người, là thành tâm thành ý, biết mình đã cứu được anh trai, vết thương nặng thêm tự nhiên muốn quay về chăm sóc mình.

Chờ mình chuyển biến tốt hơn, nàng có thể rời đi.

Đàm Ma La Già quay người đi vào mật thất.

Tất Sa đưa Dao Anh ra bên ngoài đợi. "Công chúa ở đây nghỉ ngơi trước, để tôi gọi người dọn lên ít thức ăn cho công chúa." Tất Sa nói.

Dao Anh hỏi: "Còn phía sứ đoàn thì sao?"

Tất Sa cười cười, nói: "Mấy việc thế này sẽ người đi xử lý, không lạnh nhạt sứ giả quý quốc."

Anh ra ngoài, sau chốc lát, thân vệ đưa tới thịt dê tẩm muối nướng, ít canh đậu và bánh naan mỏng giòn.

Rạng sáng hôm nay Dao Anh đã lên đường, rất mỏi mệt, ăn chút rồi ngồi dựa vào giường ngủ gà gật, trong mơ mơ màng màng thấy dưới gối mềm có thứ gì cấn cấn trán, không dễ chịu, thò tay dưới gối mò mẫm, đụng phải gói đồ.
Ngón tay dinh dính.

Không ai quét dọn phòng sao?

Dao Anh giật mình tỉnh lại, ngồi thẳng lên, lật gối.

Dưới gối có một chiếc khăn cuộn lại, không biết để đây bao lâu, dưới đáy khăn đã hơi nhuốm màu.

Dao Anh sửng sốt, nhìn quanh, phát hiện chỗ này lần trước nàng đã tới. Cũng là nơi nàng xác nhận được La Già đã động tình yêu nam nữ với mình.

Cổ họng nàng muốn nghẹn, từ từ mở chiếc khăn.

Đã qua nhiều ngày, quả mật gai tinh mịn như hạt cát đã sớm đóng vón thành cục, dính chặt trên chiếc khăn, không thể ăn nữa.

Dao Anh nhìn chiếc khăn trong lòng bàn tay, kinh ngạc đến ngẩn ra.

Nghe tiếng bước chân vang, Tất Sa vào phòng, thấy nàng cầm chiếc khăn ngồi ngây ngẩn, mắt lấp lánh. Dao Anh hồi phục tinh thần, gói khăn dấu lại dưới gối như cũ.

Tất Sa không hỏi nhiều, ôm quyền với nàng nói: "Vừa rồi y giả nói, Vương có thể kiên trì về đến Thánh Thành, hẳn là vì có công chúa chăm sóc tận tình, thật cực khổ để công chúa lo lắng."
Dao Anh nhẹ chau mày: "Hôm trước sau khi ta đi rồi, có phải bệnh Pháp sư đã trở nặng thêm?"

Tất Sa chần chừ, nói: "Không gạt công chúa... Vương luyện công pháp đã nhiều năm, mỗi lần vận công, tán công đều có nguy hiểm, thương thế lặp đi lặp lại, Thủy Mãng Thảo có thể hóa giải, nhưng rốt cuộc không thể khắc chế. Lần trước sau khi công chúa rời đi đúng là bệnh Vương có nặng hơn."

Anh ta liên tục cân nhắc, bổ sung một câu, "Y giả nói, nếu công chúa có thể thường xuyên bầu bạn cùng Vương, để tâm tình Vương thoải mái thả lỏng, có thể khỏe nhanh hơn chút."

Dao Anh nhìn về hướng mật thất: "Nếu ta ở bên cạnh, ngài ấy thoải mái hơn sao?"

Tất Sa nghĩ nghĩ, nói: "Công chúa, ở Vương Đình, ngoại trừ người, không ai có thể nói chuyện như thế với Vương, cũng không ai có thể từ sáng đến tối ngồi xem sách bên bàn của Vương."
Dao Anh trầm ngâm, ừm đáp.

Tất Sa nhìn nàng, tính nói lại dừng, do dự một lát, hỏi: "Công chúa... Hôm đó..."

Dao Anh cười xòa, "Có phải anh muốn hỏi hôm đó ở hẻm núi xảy ra chuyện gì phải không? Sao Pháp sư không che dấu thân phận trước mặt ta? Anh sợ ta ép Pháp sư hoàn tục?"

Mặt Tất Sa lướt qua vẻ xấu hổ.

"Anh yên tâm, Pháp sư là Phật Tử Vương Đình." Dao Anh nói, " Pháp sư thừa nhận chung tình với ta, không làm gì khác."

Dù lấy thân phận Tô Đan Cổ, mặt đối mặt trả lời nàng, chàng cũng chỉ nhẹ nhàng thả trên đỉnh đầu nàng một nụ hôn như có như không, sau đó trực tiếp xé bỏ ngụy trang, khiến nàng hoàn toàn hết hy vọng.

Khi đó nàng không định vạch trần thân phận chàng, chỉ muốn ở chung thêm mấy ngày với Tô Đan Cổ chàng, ai ngờ chàng còn không cho nàng cơ hội.

Chàng quả quyết thản nhiên, càng làm lòng nàng chua xót.
Dao Anh khi nói chuyện, môi hiện nụ cười yếu ớt, như ánh quang của minh châu, thuần sáng trong suốt.

Tất Sa ngẩn ra nhìn nàng: "Công chúa quay về, là cầu thứ gì?"

"Ta nói với anh rồi, ta chỉ muốn giúp Pháp sư dễ chịu phần nào."

"Nếu..." Tất Sa cắn răng, "Tâm ma của Vương là công chúa, nếu chỉ có chân chính có được công chúa, sau khi hưởng qua tư vị ái tình, Vương mới có thể hoàn toàn thông suốt, vứt bỏ hết mọi tạp niệm, công chúa cũng nguyện giúp ngài sao?"

Dao Anh vẫn bình thản.

Đáp án của nàng, đã rõ ràng.

Tất Sa lặng thinh một lúc: "Vương là tín ngưỡng của tín đồ, cho dù ngài không còn là Vương của Vương Đình, ngài vẫn là Phật Tử, không thể hoàn tục."

Dao Anh thản nhiên nói: "Ta nói rồi, ta không yêu cầu ngài ấy hoàn tục, ngài khỏe hơn, ta liền rời đi."

Tất Sa trợn mắt: "Công chúa là người Hán... Tôi nghe nói, người Hán coi trọng nhất lễ giáo... Công chúa hy sinh thế này, không danh không phận, cuối cùng không có được gì, cũng sẽ không được Vương thừa nhận... sau này công chúa phải làm sao chứ?"
Dao Anh bật cười: "Lễ giáo với ta mà nói, không đáng nhắc tới, ta không thèm để ý ánh mắt thế nhân."

Nàng nhớ lúc xưa hay đùa với Tạ Thanh, buông tay, hời hợt nói, "Sau này ta có thể nuôi trai lơ mà."

Khóe mắt Tất Sa giật giật, suýt thì quên, người muốn làm thần dưới váy công chúa nhiều như thế, công chúa thiên tư quốc sắc, giàu có, lại là mỹ nhân thủ lĩnh Tây quân, dù có bao nhiêu chuyện tình trăng gió, người ái mộ nàng vẫn không thiếu.

Nhưng đối với một nữ tử, thanh danh của nàng chắc chắn sẽ hỏng, một nữ tử, dù địa vị có cao cỡ nào, chỉ cần không phù hợp lễ giáo liền sẽ bị nhạo báng là phóng đãng.

Tất Sa quan tâm đến thân thể Đàm Ma La Già, ích kỷ hy vọng Dao Anh có thể bầu bạn với ngài, nhưng cũng chẳng hy vọng La Già vì Dao Anh bị người đời thóa mạ, nên Dao Anh quay lại đã làm anh ta thở phào mà cũng có phần lo lắng.
Anh ta sợ Dao Anh ép La Già hoàn tục.

Không ngờ, Dao Anh không cần cầu thứ gì, nàng đối tốt với La Già, không cầu kết quả.

"Công chúa..." giọng Tất Sa hơi run, "Người không sợ tương lai hối hận à?"

Dao Anh mỉm cười, "Tất Sa này, anh dạo chơi bụi hoa, làʍ t̠ìиɦ lang của rất nhiều cô gái, anh yêu thích một nữ lang vì điểm nào?"

Tất Sa đáp: "Vì thích dung mạo nàng ấy, thích cười nói với nàng ấy..."

Dao Anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói: "Ta có thể gặp được Pháp sư, trong lòng thật sự rất vui sướng."

Độc hành đã lâu, tuyệt vọng bất lực, đôi khi nàng cũng sẽ nhụt chí. Đột nhiên gặp gỡ một người, không chỉ cứu mạng nàng, còn rất hợp với nàng, chàng khiến nàng càng thêm kiên định ý chí của mình, phát hiện mình không cô độc.

Khi đó, trong thâm tâm nàng không khỏi có niềm vui vẻ dâng lên, rất muốn nói một câu với chàng: Thì ra Pháp sư cũng nghĩ vậy à.
Thì ra trên đời có một người như vậy, có tất cả những gì nàng thưởng thức.

Chỉ là họ cách nhau quá xa.

Nếu như có thể gặp chàng sớm hơn có phải tốt không.

Người như Đàm Ma La Già, nàng có thể gặp được, quen biết nhau một quãng, đã vui mừng phát điên.

Dao Anh chậm rãi nói: "Sau khi ta phát hiện Pháp sư lặng lẽ cứu anh trai ta rồi bị thương rời đi, ta đã thành tâm ma của ngài... Ta suy nghĩ một đêm... Ta không muốn nhìn thấy Pháp sư bị thương."

Nàng nhìn thẳng Tất Sa.

"Còn về phần sau này ta có hối hận hay không... Tất Sa, ta biết, cho dù kết quả là gì, sau này ta già đi, nhớ lại một quãng đường này đã kinh qua, nhớ lại quyết định quay về này của ta, ta sẽ mỉm cười, còn nếu ta không quay về, cũng chỉ có tiếc nuối. Cho nên, ta quay về vì Pháp sư, cũng là vì chính ta."

Tất Sa chấn động cả người, nhìn nàng thật lâu, rồi ôm quyền lần nữa.
Lần này, mang theo cảm kích.

Giờ thì anh ta yên tâm, công chúa cũng không sở cầu.

Nghe mấy tiếng gõ ngoài cửa, Duyên Giác ôm một đống sách sách vào nhà, đều dọn từ viện tử Dao Anh từng ở đến.

"Công chúa, người còn dặn dò gì không? Còn muốn mua thêm gì không?"

Dao Anh đưa mắt liếc một vòng, phẩy tay: "Chuyển chiếc bàn nhỏ ta thường dùng về đây!"

-------------------------

truyenwk.com : claretter_812

Bình Luận (0)
Comment