Ánh trăng rải xuống một màn sáng trong như sương tuyết, phía trước hiên gió thổi như tiếng ngọc .
Đàm Ma La Già đứng trước thềm đá, mặt như trăng lạnh, đôi mắt xanh trong trẻo mát lạnh, nghe tiếng Duyên Giác và Dao Anh nói chuyện trong phòng truyền ra đứt quãng, nhắm mắt.
Nàng không sao rồi.
Hơi lạnh từng chút một thấm vào, chàng đứng trong bóng tối nơi ánh trăng và ánh đèn không chiếu tới, ép cảm giác ngai ngái vọt lên cổ họng xuống, suy nghĩ dần dần ổn định.
Gợn sóng cuộn tận đáy lòng từ từ khôi phục thành một mảng yên tĩnh.
Rầm, một tiếng vang lớn, cửa sân bị một lực cực mạnh phá tan, một người đàn ông cao lớn giữa đám thân binh vọt vào, mày kiếm nhíu chặt, mặt đầy sốt ruột, như một cơn gió thổi qua trước đình, bước lên thềm đá, hai luồng ánh mắt tràn đầy lo âu đụng phải ánh mắt Đàm Ma La Già, hơi khựng lại.
"A Lang!" Thân binh vọt từ trong phòng ra, "Thất Nương không sao!"
Mặt Lý Trọng Kiền đầy nôn nóng, thu tầm mắt, vừa bước nhanh vào trong, vừa hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên Minh Nguyệt nô bị bệnh? Có phải tên Lý Huyền Trinh kia lại làm gì?"
Thân binh đáp: "Thái tử điện hạ không làm gì, trái lại còn cản một đao giúp Thất Nương nên đã bị thương. Không biết sao Thất Nương bỗng phát bệnh, rất nguy hiểm, Nhϊếp Chính Vương mời mấy y giả đến xem đều nói không ổn... Thật vô cùng may mắn, Thất Nương vừa mới chuyển nguy thành an."
"Nhϊếp Chính Vương?" Lý Trọng Kiền quét mắt một vòng qua người đàn ông đứng trước cửa, sải bước vào phòng, phóng thẳng đến trước giường.
Dao Anh đang nghe Duyên Giác kể lại chuyện sau khi nàng ngất ở dưới đài cao, chợt thấy vẻ mặt âm trầm như nước của hắn, sửng sốt.
"Anh." Nàng gọi khẽ, hơi chột dạ.
Mặt Lý Trọng Kiền đen như đáy nồi, ánh mắt nghiêm khắc, phất tay, ra hiệu tất cả lui xuống.
"Em không sao." Dao Anh cực nhanh nói, "hôm nay chỉ là việc ngoài ý muốn." Lý Huyền Trinh cản cho nàng một đao, trừng phạt đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, lúc này nàng chẳng còn nhớ rõ ràng gì.
Lý Trọng Kiền không nói, ngồi xuống bên giường, tường tận xem nàng mãi lâu, sờ trán sờ lòng bàn tay.
Trán vẫn lạnh buốt, lòng bàn tay đã hơi nóng, mạch tượng đã ổn định, có thể cảm nhận nảy thình thịch trong lòng bàn tay.
"Còn khó chịu không?" Nỗi lòng lo lắng của hắn được thả về, trầm giọng hỏi, giọng khàn đi, cả đường ra roi thúc ngựa chạy tới, hứng gió lạnh, cổ họng như đang bị một cây kéo chọc khuấy.
Hắn không quên được cái lần con bé phát bệnh, hắn mời biết bao đại phu, thậm chí đi cầu Lý Đức, tất cả đại phu đều lắc đầu thở dài, bảo không có thuốc nào có tác dụng, khuyên hắn chuẩn bị hậu sự sớm cho con bé. Hắn luôn trông chừng con bé, gọi tên nó, muốn nó quay về, mãi cho đến lúc con bé thức tỉnh.
Cậu đã chết, mẹ thì điên, hắn chỉ còn mỗi Minh Nguyệt nô, nếu con bé cũng rời hắn mà đi, hắn còn gì quyến luyến đây?
Dao Anh lắc đầu, nói: "Anh à, em khỏe hơn rồi, hôm nay Nhϊếp Chính Vương luôn chăm sóc cho em."
Nàng còn nhớ rõ trước khi hôn mê đứng dưới đài xem ca múa, Đàm Ma La Già còn đang tu dưỡng trong Vương Tự, không ngờ lúc tỉnh lại lại nhìn thấy chàng, còn thay trang phục Tô Đan Cổ, thấy khó chịu trong lòng.
Vừa hỏi một câu, chàng không ừ hử một tiếng, đứng dậy đi luôn.
Dao Anh chả hiểu ra sao, trừng mắt to mắt nhỏ với Duyên Giác đứng kế bên một hồi, hỏi chuyện đã xảy ra.
Duyên Giác lặng lẽ lau nước mắt, kể lại từ lúc nàng hôn mê, còn nói, sau khi nàng bị dọa mê man mãi đến tối, mạch càng lúc càng yếu, Tất Sa mời hết các y giả tới, thử rất nhiều phương pháp, suýt thì đã lấy cả máu, Đàm Ma La Già luôn ở bên chăm sóc cho nàng.
Dao Anh sửng sốt mãi.
Lúc sát thủ ám sát nàng, sao La Già xuất hiện kịp thời đến vậy? Chàng cũng ở gần phố dài sao?
Chàng rất hiếm khi ra khỏi Vương Tự, hơn nữa đang bệnh, lại có giới luật về ca múa, sao lại ra phố chợ?
Một suy đoán lướt qua biển não của Dao Anh như chớp, có điều nàng không dám xác định.
Dẫu nói thế nào, hôm nay La Già luôn canh chừng nàng.
Trên đường về Lý Trọng Kiền nghe thân binh kể lại vắn tắt, lúc Dao Anh hôn mê, Tô Đan Cổ luôn bên cạnh con bé.
Nghe nói thích khách là người Vương Đình, việc liên quan đến tranh đấu giữa triều đình Vương Đình.
Trước mắt Lý Trọng Kiền hiện ra khuôn mặt sẹo của Tô Đan Cổ, cau mày, nói: "Em đang yếu, nghỉ ngơi cho thật tốt." Nói xong đứng dậy.
Dao Anh giữ chặt tay áo hắn: "Anh à, anh định đi tìm Lý Huyền Trinh à?"
Vẻ mặt Lý Trọng Kiền lạnh băng, sắc lạnh lấp lóe trong mắt phượng.
Dao Anh nắm hắn chặt không buông: "Anh à, Lý Huyền Trinh giờ đang bị thương nặng, anh có đi tìm cũng chẳng hỏi ra chuyện gì, chuyện của hắn để em giải quyết, để bọn em nói chuyện."
Lý Trọng Kiền trầm mặt. Lúc còn ở Cao Xương, hắn đã đồng ý với Dao Anh sẽ không làm việc lỗ mãng.
"Lý Huyền Trinh âm trầm cổ quái, không thể đoán, bắt buộc phải đề phòng hắn..."
Lý Trọng Kiền ngồi lại cạnh giường, định nói lại thôi.
Tên Lý Huyền Trinh u ám thâm trầm, hắn nghi Lý Huyền Trinh đang định làm gì Minh Nguyệt nô. Từ hồi ở Trường An, hắn đã phát hiện ánh mắt Lý Huyền Trinh nhìn Minh Nguyệt nô phá lệ âm tàn. Bắc Nhung đại bại, Chu Lục Vân và Trưởng công chúa Nghĩa Khánh không rõ tung tích, thế mà tên đấy không tự mình mang binh đi tìm Chu Lục Vân mà chỉ cho thân vệ đi nghe ngóng. Càng nghĩ hắn càng thấy kỳ cục, mượn cơ hội đi sứ đưa Minh Nguyệt Nô đến Vương Đình cũng vì sợ khi hắn không có ở đấy tên đấy sẽ ra tay.
Không ngờ Lý Huyền Trinh lại lặng lẽ theo tới Vương Đình, còn núp gần Minh Nguyệt nô nữa. Cho dù tên đấy đã cứu Minh Nguyệt nô, Lý Trọng Kiền vẫn không thể nào thả lỏng cảnh giác mà cảm giác bất an trong lòng càng thêm mạnh mẽ.
Quãng thời gian Lý Huyền Trinh ở cùng với hắn ở Bắc Nhung, có thể nói cửu tử nhất sinh, hắn xông pha khói lửa vì Minh Nguyệt nô, có thật chỉ là để đền bù lỗi lầm không?
Lý Trọng Kiền không tin.
"Em sẽ đề phòng Lý Huyền Trinh..." Dao Anh nhớ tới cặp mắt phượng đầy tơ máu của Lý Huyền Trinh trước khi té xỉu, mày nhẹ chau, nói, "Anh à, trong lòng em biết rõ."
...
Sau khi Lý Trọng Kiền tới, thân binh vây quanh tiểu viện, Tất Sa, Duyên Giác và mấy người Vương Đình khác đều lui ra.
Tất Sa đi đến cạnh Đàm Ma La Già.
Chàng đang đứng trong bóng tối, nhìn ánh đèn từ cửa sổ hắt ra mờ ảo.
"Công chúa đã khỏe hơn nhiều... Công chúa hỏi, sao ngài không vào?"
Đàm Ma La Già lắc đầu.
Lấy thân phận gì mà vào?
Nàng đã có anh trai quan tâm, có bộ hạ trung thành hầu hạ.
Chàng bình thản nói: "Bảo y giả xem qua cho nàng một lần." Nàng mới vừa hồi phục, có thể sẽ lại phát tác.
Tất Sa đáp vâng, nhấc chân đi, dẫn y giả vào phòng.
Thầy thuốc xem xong mạch cho Dao Anh, tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Lý Trọng Kiền không yên lòng, đi theo y giả ra ngoài định hỏi bệnh tình Dao Anh, y giả không hiểu tiếng Hán còn hắn không biết tiếng Vương Đình, ông gà bà vịt đã đời, Duyên Giác nhảy vào gánh, cả ngày cậu đi theo Dao Anh có học được ít tiếng Hán.
Sau chốc lát, Tất Sa dẫn một y giả quay lại.
Y giả nói một xe ngựa lời các thứ, kinh thán không thôi, cuối cùng cười híp mắt nói: "Công chúa không có đáng ngại."
Đàm Ma La Già ừm đáp, xuống bậc thềm dặn dò Tất Sa.
"Điều tra rõ thích khách hôm nay là hậu nhân nhà nào, họ đã trà trộn vào Thánh Thành lâu ngày, không thể không để lại chút tung tích."
"Sáng mai bảo Trung Lang Tướng Cấm Vệ quân đến Vương Tự gặp ta."
Tất Sa đáp vâng.
Chàng lại dặn dò vài thứ khác, Tất Sa đáp lời từng việc một.
Bóng đêm thâm trầm.
Đàm Ma La Già trầm tư, vạt áo trước rơi đầy vầng trăng như bạc, đi ra đình viện.
Nghe sau lưng có tiếng bước chân, Duyên Giác thở hồng hộc chạy đến phía sau hai người, hành lễ xong, nói: "Nhϊếp Chính Vương, công chúa muốn về Vương Tự."
Đàm Ma La Già khóa chặt cặp mày, nói: "Hôm nay thân thể nàng khó chịu, ở lại đây nghỉ ngơi, đừng đi lại."
Duyên Giác thưa vâng, nói: "Công chúa có câu nhờ tôi chuyển cho ngài."
Đàm Ma La Già dừng lại, đưa lưng về phía cậu.
"Là gì?"
Duyên Giác nói: "Công chúa nói, đến giờ uống thuốc thì ngài phải nhớ uống thuốc."
Đàm Ma La Già thinh lặng thật lâu.
"Nàng sao rồi?"
"Công chúa đã khỏe hơn nhiều, công chúa nói bệnh này của nàng phát tác nhìn thấy ghê, thật ra không có gì đáng ngại, bảo ngài đừng lo lắng. Thị nữ vừa mới đưa thức ăn đến, công chúa đang dùng bữa."
"Cậu ở lại trông nom nàng, đừng có cùng nàng ra ngoài. Nếu có việc gấp, cho ưng báo tin."
Đàm Ma La Già dặn xong, cất bước đi ra.
Duyên Giác đáp lời, trở lại phòng Dao Anh, nói: "Nhϊếp Chính Vương đã về Vương Tự."
Dao Anh lẩm bẩm: "Ngài đi luôn à?" Nàng biết chàng sẽ không ở lại, nhưng vẫn tưởng trước khi đi sẽ đến nói mấy câu với nàng.
Duyên Giác gật đầu, nói: "Nhϊếp Chính Vương bảo cơ thể người suy yếu, hôm nay đừng xuống đất, Tướng quân A Sử Na sẽ chăm sóc cho ngài ấy."
Dao Anh ngây ra một lúc, gọi thân binh đến dặn: "Ngày mai anh của ta về dịch quán, mấy hôm nay anh ấy có chuyện quan trọng cần làm, hẳn sẽ không đi được đâu... Các ngươi nhớ trông chừng anh ấy, nếu có xung đột với Lý Huyền Trinh, nhất định phải cản."
Thân binh thưa vâng.
"Lý Huyền Trinh thế nào rồi? Bị thương rất nặng à?"
Thân binh đáp: "Rất nặng ạ, không chỉ vì hôm nay cản cho ngài một đao bị thương... mà trên người Thái tử điện hạ còn những vết thương khác, lúc Thái tử từ Sa Châu, Y Châu chạy tới Cao Xương người vẫn còn bị thương, vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết mới, trên lưng bên hông không mấy chỗ lành lặn. Thái tử muốn gặp ngài nhưng Nhϊếp Chính Vương Vương Đình đã cho người ngăn lại, Thái tử đã ngủ mê man rồi."
"Sao đột nhiên Thái tử lại xuất hiện ở Vương Đình? Trong thành có thân vệ của hắn không?"
"Có ạ, tiểu nhân đã cho người gọi tới, bọn họ nói..."
"Bọn họ nói, Thái tử điện hạ đến là vì công chúa, công chúa vừa rời Cao Xương, Thái tử điện hạ chạy ngay theo sau, không ai khuyên được."
Dao Anh nhíu mày.
Lúc Lý Huyền Trinh cùng Lý Trọng Kiền đi cứu nàng, nàng thật bất ngờ, nhưng chỉ dừng ở đó, nàng không muốn dính dáng gì với hắn. Lần trước Lý Huyền Trinh bị thương nặng ở lại trong lều của nàng, cùng nàng về Sa Thành, trên đường đi nàng không nói với hắn câu nào, khóe mắt còn không thèm ngó, lúc hắn rời đi nàng cũng không đi tiễn.
Sau này Tây quân và quân Lương Châu không tránh khỏi thư từ qua lại, trong công văn chính thức thường xuyên có thư riêng của hắn, hầu như mỗi bức đều hỏi thăm nàng, nàng đều phớt lờ.
Vốn nghĩ, giữa hai người sẽ không còn gặp nhau.
Cao Xương bị vây, hắn không để ý bộ hạ phản đối, đi vội ngàn dặm xuất hiện ngoài thành, chỉ dẫn theo hai ngàn binh mã, như sẵn sàng chịu chết.
Ở Sa Châu hắn đã bị thương, nếu không phải Lý Trọng Kiền và Mạc Bì Đa cùng hợp sức đối đầu với Hải Đô A Lăng thì hắn không một phần thắng.
Dao Anh lúc ấy nghĩ thầm, Lý Huyền Trinh đối với minh hữu vẫn rất đầy nghĩa khí. Nhưng mà là minh hữu sẽ không lặng lẽ đi theo nàng đến Vương Đình, còn gặp lúc nàng gặp nạn đứng ra thay nàng đỡ một đao kia.
Lý Huyền Trinh muốn đền bù cho nàng hử?
Dao Anh thản nhiên nói: "Chừng nào Thái tử tỉnh tới báo tin cho ta."
Đã đến nước này, giữa họ không thể quay lại quá khứ lúc vừa mới quen biết, nàng không quan tâm hắn đang nghĩ gì, không cần hắn hối hận, nàng chỉ muốn cách xa hắn chút.
Dặn dò xong việc, Dao Anh nằm xuống nghỉ ngơi, có lẽ ban ngày ngủ nhiều, lật qua trở lại ngủ không được.
Nửa đêm, nàng ngồi dậy, chân trần bước tới trước cửa sổ, mở một khe hẹp nhìn ra ngoài.
Hiên nhà trống rỗng, gió thổi ù ù, ánh trăng như bạc lăn tăn đầy đất.
Chàng không ở đây.
Dao Anh đợi một lúc, lắc đầu bật cười, quay người về giường.
Chàng bận như vậy, đương nhiên sẽ không tới.
Hôm nay lúc chàng cứu mình chắc chắn đã vận công, không biết chàng có uống thuốc đúng giờ không nữa, đêm nay nàng không ở bên cạnh chàng, một mình chàng có sao không?
Dao Anh trở mình, tay áo trượt xuống, Phật châu trên cánh tay lạnh buốt dịu nhẹ.
Nàng tháo Phật châu nắm trong tay, chợp mắt thϊếp đi.
...
Vương Tự.
Tất Sa canh giữ ngoài màn nỉ, sắc mặt nặng nề.
Trong đêm yên tĩnh vang lên chuỗi bước chân dồn dập, Ba Murs xách cổ y giả vội vàng chạy tới.
Y giả mới vừa từ chỗ Dao Anh chạy về, lại được vời đến Vương Tự, đứng trước màn che há miệng thở dốc mấy lần, vén rèm.
Trong phòng mấy ngọn nến cháy hừng hực, thoáng như ban ngày, trên giường một người nằm, ánh nến lồng lên mặt chàng, mặt vàng như giấy, hai mắt nhắm chặt, thần sắc tiều tụy.
Sắc mặt y giả chợt đổi: "Mới vừa rồi còn ổn mà..."
Tất Sa lo lắng nói: "Quay về đã như thế, tán công, đến đường còn không thể đi nổi."
Y giả lắc đầu thở dài, mở hòm thuốc lấy một bộ ngân châm, rửa tay, châm cứu cho La Già.
Sau nửa canh giờ, y giả mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, sắc mặt Đàm Ma La Già mới thoáng khôi phục xíu, mở mắt, ánh mắt rơi xuống mặt y giả.
"Còn bao lâu?"
Chàng hỏi, hơi thở mong manh.
Y giả cung kính đáp: "Vương, nhanh ổn thôi."
Đàm Ma La Già lắc đầu, ngân châm cấm chi chít trên người rung nhẹ, như vảy bạc lấp lánh.
"Ta hỏi ông, còn bao lâu?"
Chàng lại hỏi, dù khí tức yếu ớt, khí thế vẫn ung dung.
Tất Sa bên giường chấn động toàn thân.
Ngân châm trong tay y giả run run, không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Mấy hôm trước Vương chuyển biến tốt, nếu có thể duy trì, có lẽ còn được mấy năm..."
Đinh một tiếng tinh tế nhẹ vang, ngân châm trong tay ông rơi xuống đất.
Thầy thuốc run rẩy, quỳ xuống.
Trong phòng yên tĩnh như nước đọng.
Vẻ mặt Đàm Ma La Già vẫn như thường, đôi ngươi nhìn ánh nến chập chờn, thản nhiên nói: "Tiếp tục."
Chàng đã biết từ lâu, Thủy mãng thảo chỉ có thể kéo mấy năm.
Thầy thuốc thầm than, xen lẫn kính nể và thương hại, bò dậy, tiếp tục châm cứu cho chàng.
Một giọt mồ hôi to cỡ hạt đậu lăn bên gò má Đàm Ma La Già, chàng nửa tựa bên gối, hỏi: "Phái người đi điều tra sao rồi?"
Tất Sa hồi phục tinh thần, vội nói: "Đã phái, Giáo úy tự mình dẫn người điều tra khắp nơi, hẳn trong thành không có đồng bọn của chúng."
Chàng ừm đáp, "Nhớ tăng thêm người."
Người muốn gϊếŧ Tô Đan Cổ có quá nhiều, nếu tất cả đều đem cừu hận mà đổ hết lên người nàng, dù cạnh nàng có bao nhiêu thân binh cũng không đủ.
Tất Sa ôm quyền: "Ngài yên tâm, được phái đi đều là cận vệ, thân binh công chúa không nhận biết rõ người Vương Đình, cận vệ hay liên hệ với chúng, phản ứng nhanh hơn."
Đàm Ma La Già khẽ gật.
Kim châm trong tay y giả đang châm giữa ngón tay chàng.
Mười ngón tay liền tim, cơ cánh tay rung động, mà chàng chỉ nhẹ nhíu mày, thoảng như không cảm giác được đau đớn.
Nếu nàng ở đây, thể nào cũng sẽ mặt mũi đầy lo âu nhìn chàng, nói chuyện với chàng, nghĩ trăm phương ngàn kế dời sự chú ý của chàng, chàng mà nhướng mày, nàng cũng sẽ nhẹ nhàng nhíu mày theo.
Chàng tập mãi thành quen, không thấy đau.
Thế nhưng bị nàng nhìn bằng ánh mắt ân cần chuyên chú thế kia, cảm giác ăn đau sẽ nhạy cảm hơn.
...
Sáng hôm sau, vừa thức dậy Lý Trọng Kiền đã đến thăm Dao Anh.
Dao Anh còn dậy sớm hơn hắn, đã thay đồ, ăn xong, dạo một vòng lớn quanh người hắn, sắc mặt hồng hào, trung khí thập túc*: "Anh à, em khỏe rồi."
*tinh thần sung mãn, ở trạng thái tốt nhất.
Lý Trọng Kiền vẫn không yên lòng, buộc nàng uống vài bát thuốc bổ, chờ y giả trong phủ xem mạch cho nàng, nói đúng là nàng không sao mới yên tâm chút, căn dặn thân binh trông chừng Lý Huyền Trinh đang bị thương rồi vội vàng rời đi.
"Anh làm xong việc về ngay, em cẩn thận."
"Em biết rồi."
Dao Anh đưa mắt nhìn hắn ra ngoài, gọi Duyên Giác đem bút giấy, ngồi trước bàn sách viết thư. Thân binh đến báo: "Công chúa, Thái tử điện hạ tỉnh rồi."
Dao Anh buông bút.
Vai, lưng, trước ngực, đùi, cánh tay Lý Huyền Trinh đều quấn băng rất dày, nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch.
Thân binh vây quanh Dao Anh bước vào phòng, đôi mắt phượng ảm đạm vô thần kia lập tức dấy lên mấy ngọn lửa, giống như từ trong tro tàn đã cháy xong lại nổ lép bép sáng lên mấy tia lửa đỏ, hai luồng ánh mắt âm trầm khóa chặt trên mặt nàng.
Dao Anh nhíu mày, ra hiệu mọi người ra ngoài, quét mắt qua giường một vòng.
Chậu đồng đầy những máu, bên giường một mớ lớn băng bị thấm đẫm máu.
Nàng đưa mắt đối mặt với Lý Huyền Trinh.
"Sao lại cứu ta?" Điệu bộ bình thản.
Lý Huyền Trinh hơi kéo khóe môi, vùng vẫy dậy, ngồi dựa vào giường.
"Vì ta không muốn để muội xảy ra chuyện."
Dao Anh vẫn tỉnh rụi.
Lý Huyền Trinh che vết đao, nhếch miệng: "Thất Nương, muội vẫn còn hận ta phải không?"
Bất kể hắn làm gì, từ đầu đến cuối nàng vẫn hờ hững.
Dao Anh lắc đầu, đón lấy ánh mắt Lý Huyền Trinh, nói: "Lý Huyền Trinh, ta chỉ muốn cách xa ngươi một chút."
Lý Huyền Trinh như rớt vào hầm băng, tay chân lạnh buốt.
Nàng chán ghét hắn đến thế đấy, thậm chí không thèm hận hắn.
-------------------------
truyenwk.com : claretter_812