Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 180

Vừa mới lên xe, Dao Anh muốn xem vết thương trên lưng Đàm Ma La Già, đưa tay định vén áo trong chàng.

“Không sao.” Đàm Ma La Già đè lại tay nàng, nhẹ nói, mặt rịn một lớp mồ hôi mỏng. 

Cặp mày Dao Anh nhíu chặt: “Chảy cả máu rồi…”

Nàng ngồi dậy, bảo chàng cúi đầu, ngón tay vừa kề đến bờ vai chàng, chàng run một cái, sau tích tắc, cổ tay đột nhiên bị chàng nắm chặt, ngã vào lòng chàng. 

Đàm Ma La Già ôm nàng thật chặt, bàn tay đặt trên gáy nàng, khép mắt.

“Đừng nhúc nhích, để ta ôm một lát.”

Chàng nói như cảm thán mà như không, như đã đôn đáo lâu ngày, cuối cùng có thể dừng lại thở một hơi. 

Không biết tự khi nào, chỉ cần nhìn thấy nàng, liền không nhịn được muốn gần gũi đụng chạm nàng.

Có mấy lần, nàng vô tình té vào lòng chàng, chàng biết mình nên lập tức đẩy ra, thế nhưng lại chẳng nhúc nhích, mặc cho nàng vô thức thân cận.

Chàng muốn ôm nàng không cố kỵ gì như thế.

Không cần phải nghĩ, không cần phải làm gì, ôm là đủ rồi.

Người Đàm Ma La Già thấm mồ hôi, lớp áo trong mỏng đã bị ướt nhẹp, cả người nóng lên, hương trầm thoang thoảng càng thêm nồng đậm, chọc lòng người.

Dao Anh đưa tay, cẩn thận tránh chỗ đau của chàng, ôm lấy eo chàng, cách lớp áo lắng nghe nhịp tim chàng. 

Xe ngựa lộc cộc lộc cộc chạy qua phố dài, tiếng bước chân như thủy triều đằng sau vọng đến.

Cấm Vệ quân, tướng lĩnh và quan viên cũng cưỡi ngựa theo sau.

Dao Anh đẩy ra một góc màn nhìn ra ngoài.

Phố dài hai bên rộn rộn ràng ràng, người đông nghìn nghịt, trên đường từ Vương Tự đến đi Vương cung đầy ắp người từ các bộ tộc khác nhau, gương mặt khác biệt, quỳ xuống dập đầu về hướng xe ngựa, trong miệng la chính là Vương.

Hơn hai mươi năm trước, Đàm Ma La Già vừa ra đời không lâu đã bị đại thần cưỡng ép từ Vương cung nhốt trong Vương Tự.

Nhiều năm sau, chàng từ Vương Tự rời đi, được đại thần và đông đảo bá tánh tiễn về Vương cung.

Hai mươi mấy năm, dốc hết tâm huyết, trong thời loạn lạc khổ đau gánh vác một Vương Đình nội ưu ngoại hoạn lung lay sắp đổ.

Nghĩ đến những khó khăn vất vả bao năm Đàm Ma La Già trải qua và kết cục của chàng trong sách, lòng Dao Anh chua xót.

Lúc chưa biết chàng, nàng chỉ xem chàng là một người xa lạ, kính nể, cảm khái chàng đoản mệnh. Lúc cùng đường được chàng cứu, ở chung sớm chiều, mấy lần đồng sinh cộng tử, chàng không còn là Phật Tử chỉ lưu truyền trong truyền thuyết… Nàng may mắn làm sao, có thể gặp được chàng, cùng chàng thấu hiểu bầu bạn.

Cảm xúc ấm áp nơi đỉnh đầu, Đàm Ma La Già cúi đầu hôn tóc xanh Dao Anh.

Hai người lẳng lặng ôm nhau.



Vương cung đã thành một vùng phế tích, cảnh tượng đổ nát, gạch ngói đá cát vụn rải rác.

Quan thị tùng dẫn người dọn dẹp sắp xếp ngoài quảng trường Vương cung, dựng lều trướng trên hành lang dài trên đài cao, trong trướng xếp đặt trường án, trên bàn bày đầy hoa tươi, bảo khí.

Xe ngựa dừng trước bậc, đại thần dân chúng phủ phục quỳ xuống đất.

Đàm Ma La Già xuống xe ngựa, quay người, vươn tay đỡ Dao Anh.

Cả vùng yên tĩnh, một tiếng ho khan không nghe thấy, chỉ có tiếng váy áo sột soạt.

Dao Anh vịn lấy tay Đàm Ma La Già xuống xe ngựa, nhìn thấy Lý Trọng Kiền và tướng lĩnh Tây quân theo đến, nhấc chân định đi qua, trên tay bị giữ chặt.

Đàm Ma La Già níu nàng lại, dắt nàng từng bước một đi đến hành lang dài, đứng trước lều trướng đài cao.

Dưới đài, chúng thần đứng dậy.

Tất Sa đi lên trước, trong tay bưng lấy một chiếc hộp mạ vàng, trong hộp ánh sáng vàng chói mắt Vương miện đính lá bằng vàng, dưới nắng chiều, kim thạch, mã não hổ phách khảm nạm trên miện chói mắt, ung dung hoa quý.

Anh dâng lên bảo hộp, một tay nắm lại, đặt trước ngực, hành lễ với Đàm Ma La Già.

Đàm Ma La Già cầm lấy Vương miện trong hộp, đội lên đầu.

Chuông trống vang ngân, lễ nhạc tấu vang, dưới thềm cấp dài, quan triều và dân chúng lần nữa cung kính quỳ sát đất, tiếng ca tụng núi kêu biển gầm, bay tận mây trời.

Đàm Ma La Già đứng trước bậc, một vòng nắng hoàng hôn lồng trên người chàng, vẽ nên đường nét sâu sắc tuấn tú, trên y phục vẫn còn dính máu, dáng người vững chãi như núi.

Chúng triều thần bái xong, tù trưởng các bộ lạc theo thứ tự tiến lên dâng bảo đao bảo vật, tỏ vẻ thần thuộc.

Đàm Ma La Già đưa mắt ra hiệu lễ quan bên cạnh.

Lễ quan tay cầm một mảnh da dê đi đến trước bậc, lớn tiếng đọc. “Phụng Vương Chiếu lệnh, từ hôm nay, trong quân bố trí thêm thị lang…”

Dưới đài lặng ngắt như tờ, đám người nín thở ngưng thần, cẩn thận lắng nghe.

Thời gian dần trôi qua, có người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không ngừng run rẩy, có người lộ vẻ kinh ngạc, thật lâu không bình tĩnh nổi, có người hớn hở, dập đầu tạ ơn.

Họ đều không ngờ tới, ngày đầu tiên khi đại chiến qua đi, Đàm Ma La Già lại bắt đầu một cuộc cải cách quyết đoán.

Chàng khen ngợi những người lập công trong đại chiến lần này, trừng phạt quan viên thừa cơ sinh sự trong cuộc náo động vừa rồi, đề bạt một nhóm tướng lĩnh xuất thân dân gian, lệnh quan văn chỉnh sửa luật pháp cũ, biên soạn luật mới, cải cách phục chế, hạn chế quyền lực thế gia.

Từ nay trở đi, quyền hành của Vương Đình về trong tay Quân chủ, thế gia không còn có thể nhấc lên sóng gió như trước.

Cuối cùng, lễ quan tuyên bố giảm miễn thuế phú, cùng dân nghỉ ngơi.

Đám quan viên mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu, bách vị tạp trần, người thông minh đã nhanh chóng nghĩ cách suy nghĩ làm sao lợi dụng thời cơ trước mắt mà phát triển cơ đồ. 

Dưới đài, dân chúng nghe nói Vương miễn trừ mấy năm thuế phú, hơn nữa con cái họ về sau không còn bị buộc làm lao dịch trong trang viên quý nhân, lòng tràn đầy mừng rỡ, cùng reo hò.

Chờ lễ quan tuyên đọc xong chiếu thư, chúng thần bái lễ đứng dậy, khom người cáo lui.

Người dân còn chưa muốn giải tán, ở lại hỗ trợ dọn dẹp, trên mặt mỗi người tràn đầy nụ cười vui sướng: Sống sót sau đại nạn, Bắc Nhung hoành hành đã không còn khả năng ngóc đầu trở lại, Vương tiếp tục thống ngự quần thần, Tây quân Vương Đình hòa thuận, cuộc sống sau này sẽ ngày càng tốt!

Toàn bộ đại điển, Dao Anh luôn đợi trong lều trướng, đứng cùng Đàm Ma La Già, nhận vạn dân triều bái.

Đến khi bá tánh dưới đài và đại thần sơn hô tôn hiệu của Đàm Ma La Già, nàng nhích người định lui vào một góc, Đàm Ma La Già ngước mắt, cặp mắt rơi lên mặt nàng, ôn hòa, mang theo mấy phần cố chấp.

“Ở lại cùng ta.”

Vai phủ ánh hào quang, chàng khẽ nói.

Dao Anh nhíu mày, cười cười, không di chuyển.



Đại điển kết thúc trong nắng chiều tỏa sáng. 

Đàm Ma La Già đi xuống bậc thang, Đại tướng mới nhậm chức, thống soái năm quân, tù trưởng các bộ lạc, Mạc Bì Đa Tất Sa theo sau, vây quanh chàng.

Tù trưởng các bộ lạc nhìn phế tích bị tàn phá hai bên hành lang dài, liên tục thở dài, nói: “Thánh Thành phồn hoa giàu có, buôn bán phát đạt, lòng các bộ lạc đều hướng về, không ngờ lại hủy trong cuộc biến động loạn lạc này.”

Đám đại thần cảm khái theo, sau chiến sự, nên cử hành một trận điển lễ long trọng vô cùng để ăn mừng, nhưng giờ đây nửa toà Thánh Thành trở thành phế tích, Vương lại yêu cầu giản lược mọi thứ, đại điển chuẩn bị đến là vội.

Đi ở phía trước Đàm Ma La Già dừng bước.

Đám người bận bịu dừng lại, mấy tù trưởng không biết mình nói sai gì, trố mắt nhìn nhau.

“Thánh Thành bị phá, còn có thể xây lại. An nguy trăm họ, Vương Đình trường trì cửu an đặt lên đầu.” Đàm Ma La Già quay lại liếc nhìn một vòng, nói, “Xưa nay thứ ta bảo vệ không phải là Thánh Thành, không phải Vương cung, mà là người dân Vương Đình.”

Vẻ áy náy lướt qua mặt đám đại thần. Tù trưởng các bộ lạc ngẩn ra, nghiêm trang lại, có phần kính nể nói: “Vương khoan hậu nhân từ, lòng mang vạn dân, là Hãn của Hãn chúng tôi, chúng tôi vĩnh viễn tận hiến với Vương, đi theo Vương bất kể!”

Những người khác phụ họa.

Khuôn mặt Đàm Ma La Già trầm tĩnh.

Thấy chàng bận rộn cùng đại thần thương thảo chính vụ, Dao Anh đứng một bên, không qua quấy rầy, chỉ huy thân binh hỗ trợ quét dọn Vương cung, sửa sang chiến trường, bỗng cảm giác được một ánh mắt nhiệt tình nhìn về phía mình.

Nàng nhìn qua.

Mạc Bì Đa đứng sau đám người, giáp bạc bào trắng, khí vũ hiên ngang, cười với nàng, đi tới ôm quyền nói: “Công chúa, náo động lần này nhờ có Tây quân tương trợ chúng ta mới có thể thừa dịp Hải Đô A Lăng không sẵn sàng tập kết binh mã.”

Dao Anh đáp lễ lại, “Tây quân và Vương Đình là đồng minh, vốn nên như vậy. Còn chưa chúc mừng Vương tử lên chức.”

Trước đó, Mạc Bì Đa phối hợp Tất Sa dẫn rắn ra hang, cố ý để quân cận vệ bắt, kế hoạch ban đầu là để dụ ra người giật dây, rút củi dưới đáy nồi. Không ngờ Tất Sa từ bỏ toàn bộ kế hoạch, cậu ta nghe nói quân cận vệ phản bội Đàm Ma La Già, biết thân phận mình mẫn cảm, nếu ở lại Vương Đình hẳn sẽ bị đại thần thù hằn bộ lạc Ô Cát Lý diệt trừ, thừa dịp canh giữ không nghiêm chạy ra ngoài, định về dẫn người trong bộ lạc Ô Cát Lý di chuyển – nếu Đàm Ma La Già bị bức tử, bộ lạc Ô Cát Lý sẽ không tiếp tục tận hiến với Vương Đình, nếu không chạy họ sẽ lập tức bị quý tộc xem như trâu ngựa mà chèn ép.

Không lâu, tin Đàm Ma La Già chết trong rối loạn truyền khắp Vương Đình, cha của Mạc Bì Đa không dám trì hoãn, màn đêm buông xuống liền dẫn theo tộc nhân chạy. Cho nên, đến khi Mạc Bì Đa biết tin Đàm Ma La Già còn sống, bộ lạc Ô Cát Lý đã chạy ra vài trăm dặm.

Lúc Mạc Bì Đa nhận được ưng đưa bức thư chính tay Đàm Ma La Già viết là cậu đang thương lượng với cha chuyện báo thù cho ngài, hai cha con mừng rỡ như điên, vội vàng dẫn bộ lạc quay lại, theo chỉ thị của Đàm Ma La Già liên lạc các bộ lạc, thu nạp binh mã. Mọi việc đều tiến hành trong bí mật, không thể để Hải Đô A Lăng nghe chút phong thanh, vì không để lọt tin tức, cậu ta cố ý để một bộ phận trong tộc tiếp tục đi về hướng Tây, thật ra đã dẫn theo tinh nhuệ chạy về Thánh Thành.

Đại chiến lần này, Mạc Bì Đa tác chiến có công, được thăng chức lần nữa, hầu như không có tiếng phản đối.

Mạc Bì Đa nhếch miệng cười cười: “Đều là vì Vương chỉ huy như thần, coi trọng tín nhiệm tôi, giao cho tôi trách nhiệm, mới có thể lập đại công…”

Vương trọng dụng cậu, dạy cậu thống lĩnh binh mã, làm sao quản cấp dưới, làm sao ở chung với đồng liêu. Văn Chiêu công chúa không vì khẩu âm của cậu và tập tục kỳ lạ của bộ lạc Ô Cát Lý mà chế giễu cậu.

Khi Vương và công chúa đứng trên đài cao, xứng chừng nào.

Chỉ có Vương, mới xứng với công chúa.

Mạc Bì Đa dừng lại một lúc lâu, giấu nỗi phiền muộn và mất mát, gãi da đầu, hai chân khép lại, làm đại lễ chính thức nhất với Dao Anh. “Công chúa, tôi thua dưới anh hùng anh vĩ nhân từ như Vương, tâm phục khẩu phục. Tôi xin chúc phúc công chúa và Vương sau này loan phượng hoà minh*, bạc đầu có nhau.”

*loan phượng cùng ca

Mặt mày Dao Anh giãn ra, nhoẻn miệng, sợi lụa buộc tóc trên đầu phất phơ theo, cười xinh đẹp rạng rỡ: “Tạ ơn Vương tử chúc phúc.”

Hai người chìm trong nắng chiều tà, nhìn nhau cười.

Một anh tư bừng bừng phấn chấn, một chói lọi.

Tiếng nói chuyện chung quanh ngừng lại, bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.

Mạc Bì Đa nghe tiếng Tất Sa ho khan, nghi hoặc nhìn qua, Tất Sa đưa mắt ra hiệu.

Một ánh mắt sáng như tuyết đảo qua người cậu, Đàm Ma La Già đang nói chuyện với đại thần nhướng mi, lia mắt qua đám đông, nhìn cậu.

Mạc Bì Đa không khỏi rùng mình.

Mặt trời đỏ rơi về phía Tây, sắc trời rất nhanh tối.

Đa số dân chúng trong thành đều không nhà để về, Đàm Ma La Già lệnh tướng sĩ dựng lều trướng ở ngoài thành, tạm thời sắp xếp họ ở trong lều vải.

Trong tuyết từng ngọn lều trướng nối tiếp kéo dài, ánh đèn lay động.

Đàm Ma La Già căn dặn quan viên: “Phòng ốc đường đi nhất định phải quét dọn sạch sẽ, các ngươi tự mình dẫn theo Cấm Vệ quân đi các nơi vẩy vôi nước, sau cuộc chiến phải chú ý phòng dịch, nếu có người bị bệnh, chuyển đến chỗ tập trung chẩn trị trước.”

Quan viên vâng dạ.

Tất Sa theo sát bên cạnh chàng, đợi mấy người kia lui ra, nhíu mày hỏi: “Vương, sao ngài không đợi vài ngày hãy ban bố chiếu lệnh?”

Đàm Ma La Già nhìn sang Dao Anh đứng cách đó không xa trước rèm nỉ nói chuyện với thân binh, “Có phải anh thấy cải cách lại trị* hiện nay quá cấp tiến?”

*việc quản lý của các quan

Vẻ mặt Tất Sa nghiêm túc, nhẹ gật đầu.

“Hiện giờ là thời cơ tốt nhất. Không phá thì không xây được, phá vỡ lồng trói buộc mới lập được quy tắc mới. Việc quản lý Vương Đình lúc này nên lấy lâu dài làm trọng, bây giờ bắt đầu cải cách lại trị, dù thành hay bại, thế gia cũng sẽ không thể lại rung chuyển chế độ tuyển quan mới.”

Đàm Ma La Già chậm rãi nói.

“Tất Sa, đừng xem thường bá tánh, sâu kiến hèn mọn, nhưng sâu kiến tuy nhỏ, cũng có thể lật đổ voi. Mở học đường, để con em bình dân cũng có thể được ngày ngày dạy dỗ, chờ một thời gian, bọn hắn có thể ngăn chặn thế gia, giúp dân giàu có yên ổn, mới là căn bản của trường trì cửu an.”

Tất Sa bừng tỉnh hiểu ra, âm thầm cảm khái, thì ra Đàm Ma La Già không trông cậy vào cải cách lập tức sẽ có hiệu quả, mỗi một bước ngài đi đều trải qua nghĩ sâu tính kỹ, giữa quý tộc Vương Đình nội đấu không ngừng, nguy hiểm cho xã tắc, chỉ có cách tăng cường Vương quyền mới giảm tránh chuyện thế gia tùy ý phế lập Vương lại xảy ra. Vương Đình cần chính trị thanh minh, triều đình yên ổn, nếu không sẽ lâm vào cuộc nội chiến không có điểm kết thúc.

Đang nói chuyện, Duyên Giác đi tới, nhỏ giọng: “Vương, công chúa khuyên ngài nghỉ ngơi sớm, vết thương trên lưng ngài còn chưa bôi thuốc…”

Đàm Ma La Già ừm, ánh mắt vẫn khóa trên người Dao Anh, hỏi: “Vệ Quốc Công đâu?”

“Doanh trướng của Vệ Quốc Công và tướng lĩnh Tây quân dựng ở phía Đông.”

Đàm Ma La Già gật đầu, “Đưa đồ qua.”

Duyên Giác vâng dạ, chạy từ từ tới khố phòng, chống nạnh chỉ huy cận vệ đưa từng hộp lễ vật mạ vàng đến doanh trướng Lý Trọng Kiền.

Đàm Ma La Già đi đến trước doanh trướng của mình.

Dao Anh lập tức kéo chàng vào lều, chau mày: “Nếu biết trước sau đại điển chàng còn phải bận rộn thế này thì ở trên xe ngựa em đã bôi thuốc giúp chàng, vết thương có đau không?”

“Minh Nguyệt nô.”

Đàm Ma La Già đưa tay ra hiệu thân binh lui ra ngoài, mắt xanh cụp xuống, nắm chặt bả vai Dao Anh, ngưng mắt nhìn nàng.

Trong lều thắp nến, dưới ánh nến chiếu rọi, ánh mắt chàng phá lệ sâu thẳm. 

Dao Anh ngẩng lên nhìn chàng: “Sao ạ?”

“Sau này ta vẫn sẽ đọc sách kinh, sẽ nghiên cứu Phật lý…”

Đàm Ma La Già chậm rãi nói, điệu bộ trịnh trọng, giọng khàn khàn, “Minh Nguyệt nô, dù cho ta không phải người trong Sa môn, ta vẫn sẽ tu đạo của ta… Vừa rồi nàng thấy đó, ta là Quân chủ Vương Đình, sẽ thường xuyên bận rộn xử lý chính vụ như hôm nay…”

Dao Anh run lên một lúc: “Hôm nay chàng để em theo chàng, là để em nhìn cả à?”

Đàm Ma La Già gật đầu, than nhẹ, “Minh Nguyệt nô, ta từ nhỏ lớn lên tại Phật Tự, biết phải làm một vị sư, làm một vị Quân chủ thế nào… Nhưng ta không biết cách để làm một tình lang tốt.”

Chàng không phải thiếu niên lang như Mạc Bì Đa, không hiểu cách làm sao để làm nàng vui vẻ.

Dao Anh lúc này sững sờ thật lâu, như vừa uống mấy bát rượu nho Cao Xương, trong lòng tê tê dại dại, có thứ đang âm thầm phun trào, căng tràn.

La Già biết tuốt, ấy mà để ý việc này. 

Trước đây, tâm chàng không chút vấn vương. Giờ chàng đã bước vào hồng trần của nàng, cố gắng vì nàng làm một tình lang tốt.

Dao Anh cảm xúc trập trùng, nhón chân, nhanh nhẹn hôn lên mặt chàng, cười nhẹ nhàng: “Chàng như thế này đã rất tốt rồi, sau này thì sao, còn phải nghe lời em, phải bôi thuốc thật ngoan, em bảo chàng về nghỉ thì chàng phải nghe lọt vào.”

Đàm Ma La Già rũ mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng ừ đáp.

Nàng không ngại, vậy thì, từ giờ trở đi, chàng là tình lang của nàng.

Dao Anh nhớ đến vết thương trên lưng chàng, đau lòng nói: “Được rồi, để em bảo người lấy thuốc trị thương, em giúp chàng bôi thuốc.”

Đàm Ma La Già lắc đầu.

Dao Anh híp cặp mắt, vừa mới đồng ý phải nghe lời nàng này. 

“Ta phải đi gặp Vệ Quốc Công…” Đàm Ma La Già giải thích, “Ngài ấy là huynh trưởng của nàng, giờ hẳn ta nên đi gặp ngài.”

Dao Anh thấy có phần ngọt ngào, lại có phần dở khóc dở cười, nhìn ngọn nến đang cháy: “Ngày mai rồi đi.”

Buổi chiều nàng vừa gặp mặt Lý Trọng Kiền rồi, hẳn lúc này anh đã ngủ rồi.

“Không.” Đàm Ma La Già lắc đầu, ôm nàng, rồi đi ra đại trướng, “Giờ ta đi gặp ngài ấy.”

Chàng muốn trân quý mỗi một giờ phút mỗi một tích tắc bên cạnh nàng, không muốn chờ thêm nữa.
Bình Luận (0)
Comment