Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 183

Cả người Dao Anh như muốn bốc cháy.

Phản ứng của Đàm Ma La Già mạnh mẽ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của nàng.

Bên tai là tiếng thở dốc kiềm chế, nặng nề mà hỗn loạn của chàng, chóp mũi tràn ngập hương vị nhè nhẹ trên người chàng, đường nét cơ thể chàng cân đối, nóng  bỏng đến kinh người, bả vai kéo căng cứng rắn, mồ hôi từ lưng trần lăn xuống, cơ thể phát run.

Nhiệt độ cơ thể nóng lên, doanh trướng bỗng trở nên oi bức, ánh nến chập chờn dán lên bóng hai người ôm chặt lấy nhau, một màn sương mù mờ nhạt.

Rất nóng.

Chỗ nào trên người Đàm Ma La Già cũng nóng.

Hơi thở phả vào bên tay bên gáy Dao Anh triền miên nóng hổi.

Vòng giam siết chặt nàng đầy lực và kiên cố nóng rực.

Không khí quanh mình cũng như thiêu như đốt, nóng bỏng, mỏng manh, khiến nàng không thở nổi.

Dao Anh ỷ mình là người  tục, dù chưa từng trải, chí ít đã nghe nói rất nhiều, còn Đàm Ma La Già là người xuất gia thanh tu, đối với mấy chuyện này kiến thức nửa vời, mới đầu còn muốn trêu chọc chàng vài câu, dần dần không cười được nữa, gân cốt mềm nhũn hơn nửa, mồ hôi rịn lớp mỏng trên mặt, hai tay run run.

Đến chừng nàng rút về theo bản năng, Đàm Ma La Già vô thức phát ra một tiếng rên nhẹ khó nhịn, lập tức dán sát nàng, trán đầy mồ hôi gác bên gáy nàng giày vò, hơi thở nóng bỏng phất qua vành tai nàng, khí tức hoà quyện cùng của nàng.

“Minh Nguyệt nô...”

Một tiếng rên rỉ bao hàm đau đớn, vội vàng và kiềm nén từ đôi môi vẫn luôn thành kính niệm kinh tràn ra, gân xanh trên kéo căng, khí tức bá đạo ác liệt, huyết mạch căng phồng, ngựa hoang mất cương, dựa vào người nàng run rẩy, hai tay càng siết càng chặt.

Dao Anh mở to mắt, lặng lẽ ngó chàng.

Đàm Ma La Già siết lấy cả người nàng, đôi con ngươi bình thường không vui không buồn, không một tia gợn sóng nhiễm màu sắc dục, hai mắt đỏ lên, ánh mắt mê loạn, khắc chế, giãy giụa, mồ hôi thấm đẫm trên mặt khiến đường nét càng thêm tươi sáng lưu loát, mùi đàn ông và hương trầm lành lạnh hoà quyện, trêu chọc lòng người.







Bị chàng nhìn thế này, một cảm xúc tê dại từ chỗ sâu tận đáy lòng trào dâng, Dao Anh không khỏi run rẩy, đỏ bừng cả khuôn mặt, rốt cuộc đã không còn tâm tư đùa bỡn trêu ghẹo chàng, nhắm mắt lại.

Đàm Ma La Già chấn động cả người, đôi ngươi không chớp ngắm nàng gần trong gang tấc.

Nàng tựa trên bờ vai trần của chàng, không dám ngẩng lên, lụa buộc tóc lỏng lẻo, một mớ tóc dài đen nhánh cọ vào ngực chàng tán loạn, hai mắt nhắm nghiền, hai gò má ửng đỏ, thắm như hoa đào, mấy sợi tóc ướt mồ hôi dán vào một bên mặt, đôi môi tươi mềm mím thật chặt, không dám phát ra một tiếng nhỏ xíu nào.

Trong ao tam sinh, một đóa sen mới nở, khẽ đung đưa, một dáng vẻ không thể thừa nhận không nhịn nổi. 

Đóa hoa ướt át, no đủ.

* Sen: theo wiki thì sen trong Phật giáo tượng trưng tính âm – nên cứ mấy lúc này Mai lại ẩn dụ sen nha.

Chàng chăm chú nhìn cánh hoa kiều diễm, ác niệm tràn ra, không ngừng trầm luân.

Người vì ái dục sinh buồn lo, từ buồn lo sinh sợ hãi, xa rời ái, còn gì phải lo phải sợ?

Chàng xa rời không được.

Đã xa rời không được, vậy thì thừa nhận khát vọng của mình, muốn hoà cùng nàng làm một thể, muốn cầu ở nàng cực lạc thuần tuý nhất thế gian này.

...

Trong đầu Dao Anh rối như mớ đay, mấy thứ xem được trong sách của công chúa Man Đạt đã nhanh quên sạch sẽ, ý thức mê man, bên tai truyền đến một tiếng rên trầm thấp tối tăm.

Nàng không nhúc nhích, cả người ngây dại.

Đàm Ma La Già rung động mấy lần, hai tay ôm chặt nàng, vùi đầu vào mớ tóc dài nồng nàn phong diễm của nàng, khí tức nóng rực ẩm ướt.

Qua thật lâu, tiếng thở dốc của chàng mới bình thường lại, cánh tay hơi thả lỏng, thở nhẹ tỉ mỉ hôn dày đặc lên cổ, tóc mai, cặp mày nhíu chặt của nàng.

Dao Anh nhảy thình thịch trong lòng, bịch, nằm vật xuống xoay lưng về phía chàng, kéo mền gấm đắp lên người, che cả toàn bộ mặt, đến cả mắt cũng không lộ ra, cuộn thành một khối, mắt nhắm chặt.

Thấy trên sách là một chuyện, tự mình trải qua là một chuyện khác.

Cả người nàng nóng lên, cảm giác mình giống một con dê non trên vỉ nướng, sắp bốc khói.

Đàm Ma La Già từ giữa nóng bỏng ái tình tỉnh táo lại, nhìn lòng ngực trống trải, ngây ra.

Dao Anh cuộn cứng một cục, không dám cử động dù nhỏ, tiếng hít thở cũng nhẹ nhàng, ánh nến trong phòng lao xao, không một tiếng vang.

Chỉ sau chốc lát, một đôi tay lớn thò vào mền gấm, nắm chặt bờ vai nàng, ôm xoay trở cả người nàng lại, để nàng đối mặt với mình.

Ánh mắt Dao Anh ngó quanh, như dán lên mặt nệm nhung, không chịu ngẩng đầu.

“Thật xin lỗi.” Đỉnh đầu một câu khàn đặc.

Dao Anh sửng sốt một lát, nhướng mi.

Đàm Ma La Già ngồi sát trước nàng, trên mặt sắc dục còn chưa tan, khóe mắt ửng đỏ, cả người đầy mồ hôi, dưới ánh nến bóng loáng màu mật ong, sắc mắt tối xuống, vẻ áy náy.

Vừa rồi nàng không muốn chạm của chàng nữa, chàng không thể nào kiềm nén được, buộc nàng tiếp tục.

Dao Anh ngẩn ra nhìn Đàm Ma La Già, khóe môi từ từ cong lên, hất mền gấm ngồi dậy, nhỏ giọng nói: “Em không có giận.”

Chỉ là trong tích tắc nàng không phản ứng kịp. 

Đàm Ma La Già không lên tiếng, đôi ngươi ửng đỏ yên lặng nhìn đôi tay nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng.

Dao Anh vô thức nắm tay giấu vào trong chăn, ngồi dậy, ấn một nụ hôn mềm mại trên mặt Đàm Ma La Già.

“Em thật sự không giận…” Mặt nàng ửng đỏ, ý cười long lanh trong mắt sáng, giọng êm dịu, “Chàng là tình lang của em, em thích cùng chàng thân mật.”

Một luồng nóng lăn khắp người La Già, chớp mắt chốc lát, tay thò vào mền gấm, bắt đôi tay giấu đi của Dao Anh, cầm một chiếc khăn sạch, đem chậu đồng đến lau ngón tay của nàng.

Mặt Dao Anh nóng lên, lúc này hoàn toàn không thể nổi tâm tư ghẹo chàng nữa. 

Rửa sạch tay, nàng chuẩn bị nằm ngủ, đột nhiên lòng bàn tay phát nóng. Tim Dao Anh đập nhanh một trận.

Đàm Ma La Già nâng bàn tay của nàng lên môi, hôn lòng bàn tay nàng, đầu ngón tay, hôn lên từng ngón từng ngón, mi rung động, vẻ thành kính.

Chàng hôn khắp bàn tay nàng, ánh mắt rơi xuống cổ tay nàng.

Cổ tay nàng trống rỗng. 

Cặp mày Đàm Ma La Già hơi nhăn lại, vén ống tay áo Dao Anh, ngón tay dán sát da thịt luồn vào, chạm đến chuỗi Phật châu chàng tặng, vẫn luôn bị nàng giấu dưới lớp áo, kéo xuống, mang lại lên cổ tay nàng, quấn từng vòng từng vòng chậm rãi như đang tiến hành một nghi thức rất nghiêm túc.

Dao Anh ngắm chàng, không nói.

Phật châu như ánh trăng lồng trên cổ tay nàng, hạt châu từng viên trơn bóng, càng nổi bật cổ tay trắng như tuyết của nàng.

Đàm Ma La Già giúp nàng mang xong Phật châu, hôn ngón tay nàng, ngước lên: “Sau này cứ mang thế này, đừng che giấu nữa.”

Đầu Dao Anh nổ đùng, nhu tình căng tràn, nhiều muốn tràn ra, ôm lấy cổ Đàm Ma La Già kéo xuống hôn lên trán chàng. 

Khí tức La Già hơi trầm xuống, đột nhiên buông nàng ra, dìu nàng nằm xuống, đắp mền gấm bọc nàng lại.

Dao Anh khẽ giật mình, ánh mắt đảo qua dưới lưng chàng, con ngươi kinh ngạc trừng lớn.

Hình như chàng lại có phản ứng.

Nàng vươn tay.

Hô hấp La Già cứng lại, nhanh chóng chụp bàn tay ngo ngoe muốn động của nàng, vẻ mặt ổn định ung dung nhưng khí tức lại hơi loạn: “Sắc trời không còn sớm, ngủ sớm nào.”

Chàng nói, mặc lại áo trong, để nguyên quần áo nằm xuống bên cạnh Dao Anh, khép mắt.

Mắt Dao Anh dạo qua một vòng, lật người, tay vừa duỗi ra mền gấm, bàn tay Đàm Ma La Già đã thò sang, nắm lấy tay nàng.

“Ta ổn hơn rồi...” Chàng không dám nhìn vào đôi mắt đang cười của nàng, đôi ngươi nhắm lại, thầm niệm kinh văn, thở dài, giọng vừa tối vừa trầm, “Ngoan, ngủ đi.”

Vừa rồi suýt nữa chàng lại mất khống chế, một lần nữa, đêm nay, tại đây, chàng lại muốn nàng, nàng sẽ không chịu được.

Dao Anh nghe ra mỏi mệt trong giọng chàng, không đùa nữa, tay khoác lên trên cánh tay chàng, chợp mắt thiếp đi.

Nghe hơi thở nàng kéo dài đều đều, Đàm Ma La Già mở mắt, nắm chặt bàn tay nàng gác lên người mình, ngắm thật lâu, cổ họng bỗng rục rịch, nhẹ nhàng thả lại trong mền gấm.

Nến đã sớm tắt, trong trướng tia sáng lờ mờ.

Trong bóng đêm chàng ngắm vẻ mặt nàng ngủ điềm tĩnh, bình ổn lại, đưa tay khẽ vuốt gò má nàng, ngón tay phớt qua lông mày thanh tú của nàng, hai gò má đỏ hồng, dừng lại trên đôi môi mềm một lúc, kìm lòng không đặng lại hôn lên.

Dao Anh đang chìm trong mơ cảm giác có thứ gì dính lên, đưa tay vỗ.

Bốp.

Cánh tay Đàm Ma La Già bị đánh một cái, tỉnh táo lại, lùi về, nhìn nàng, khóe môi nhẹ nhàng cong.

Lúc ngủ gắt tính nhất.



Ánh sáng xuyên màn nỉ chiếu vào càng lúc càng sáng rõ. 

Lúc Dao Anh tỉnh lại bên cạnh đã trống trải, Đàm Ma La Già đã đứng dậy ra ngoài. Không biết đêm qua chàng ngủ lúc nào, khi nàng mơ hồ tỉnh lại chàng đã không còn bên cạnh.

Thị nữ vào lều, đưa nước nóng và y phục mới, phục vụ nàng rửa mặt, trong lều đốt chậu than, ấm áp.

Dao Anh ê ẩm cả người, đêm qua bị La Già siết chặt, dù chàng đã rất kiềm chế nhưng trên cánh tay nàng, bả vai, trên lưng vẫn có mấy vết bị bấu đỏ, tắm rửa xong thay y phục mới, thật tỉnh táo.

Thị nữ dọn lên một bàn ăn rất lớn, trên mâm ăn mạ vàng bát đĩa xếp lớp cả đống, đầy ngập, thịt cừu non, thịt bò, thịt hươu, bơ, cơm lúa mạch, cháo kê, bánh naan mặn, một mâm hạt dẻ cười, một mâm nho đen, một mâm mật gai, còn có cả một đĩa bánh kẹo, rực rỡ muôn màu.

Dao Anh lấy làm kinh hãi, bình thường La Già dùng bữa, cũng chỉ là một mâm thịt dê thêm một đĩa bánh naan, sao bữa sáng hôm nay lại chuẩn bị nhiều thế này? Mấy món khác thì cũng thôi đi, thời tiết này thạch lựu, mật gai cũng đâu còn nhiều. 

“Ta ăn không hết, dọn bớt xuống phân chia cho những người khác đi.”

“Đây là hôm qua Vương dặn dò ạ.” Thị nữ nói, hành lễ với Dao Anh, lui ra ngoài.

Dao Anh đần mặt, chỉ ăn bánh naan và cháo kê, mấy món khác chưa chạm đến, ra khỏi doanh trướng, đi về phía quân doanh Tây quân đóng quân.

Trên đường đi, người Vương Đình gặp nàng, dù là tôi tớ, dân thường, binh sĩ hay quan viên đều dừng việc trong tay đang bận bịu, nắm tay trái đặt trước ngực, cung kính hành lễ với nàng.

Nghi ngờ trong lòng Dao Anh càng sâu, xong việc, gọi Duyên Giác đến

Duyên Giác còn chưa đến gần, khom mình hành lễ trước, cười híp mắt nói: “Tiểu nhân bái kiến Vương Hậu.”

Dao Anh sửng sốt, cả kinh không dám đùa.

“Vương Hậu gì?”

Duyên Giác ngẩng lên, mặt còn mờ mịt hơn nàng: “Vương Hậu chính là công chúa người á.”

Dao Anh cười cười, nói: “Còn chưa chiêu cáo thiên hạ, cũng chưa trao đổi quốc thư, các cậu đừng gọi ta vậy, cứ giống như trước đây, gọi ta công chúa được rồi.”

Duyên Giác gãi da đầu, “Vương Hậu, hôm qua Vương dẫn người theo tham gia đại điển, chính là tuyên bố lập Hậu, hôm qua Vương đã dặn, từ nay trở đi, mỗi ngày sắp xếp người đưa thức ăn sáng đến cho người, cả Vương Đình đều biết…”

Ở cạnh chàng trên đại điển hôm qua chính là chiêu cáo thiên hạ sao? Chàng còn sắp xếp chuyện dọn món ăn trên đại điển nữa?

Dao Anh nhẹ chau mày, hỏi: “Bữa sáng hôm nay có ý nghĩa gì thế?”

Mặt Duyên Giác hơi ửng đỏ, nói: “Theo phong tục Vương Đình.. Là thức ăn chuẩn bị cho tân nương…Bắt đầu từ đại điển hôm qua đến ba tháng sau, ngày nào cũng sẽ dọn những thứ này…”

Khóe miệng Dao Anh giật giật.

Thảo nào bữa sáng nay lại phong phú thế, nhiều đến mức trường án cũng không bày hết. 

“Vương hậu, phong tục Vương Đình và Trung Nguyên không giống. Ở Vương Đình, lang quân nhà nào muốn cưới tiểu nương tử, chỉ cần tiểu nương tử hài lòng, lang quân sẽ dẫn người đi đoạt tiểu nương tử từ trong nhà, coi như thành hôn, mấy tháng này sẽ đem ra thứ tốt nhất chiêu đãi tân nương, mấy tháng sau...”

Duyên Giác đột nhiên dừng lại, ho khan hai tiếng, nói tiếp, “Tân lang đưa tân nương về nhà ngoại bái phỏng, là xem như kết thúc lễ. Trên đại điển công chúa và Vương cùng nhận bá quan triều bái, trong mắt mỗi người Vương Đình đã là Vương Hậu của bọn tôi rồi.”

Dao Anh nhớ lại, Vương Đình có lưu hành đoạt cưới một thời.

Các bộ lạc thịnh hành chế độ đoạt cưới, tân lang muốn cầu hôn con gái nhà ai, bí mật gặp riêng, sau đoạt cô gái từ nhà họ về sống chung, qua một thời gian đưa tân nương về nhà bái lễ, bình thường hai nhà sẽ ngầm đồng ý hôn sự trước hôn lễ.

Nàng dở khóc dở cười.

Hôm qua sau đại điển, trong mắt người Vương Đình, nàng được xem như là tân nương La Già “đoạt” về hén?

Dao Anh trở lại đại trướng, Đàm Ma La Già đã về, đang ngồi trong trướng phê đáp quốc thư, mặc áo gấm, ngồi nghiêm chỉnh, nhìn bóng lưng thoảng như vẫn là vị hòa thượng nghiên cứu kinh văn.

Nàng rón rén đi đến phía sau chàng, cúi người, tránh chỗ vết thương, một đôi tay trắng khoác lên bả vai chàng, “La Già, Duyên Giác nói người Vương Đình đã xem ta là Vương Hậu.”

Đàm Ma La Già cất bút, mặt bình tĩnh: “Công chúa chính là Vương Hậu của ta.”

Dao Anh mỉm cười, “Không phải chàng nói còn chưa thành thân à…”

Đây là lời đêm qua chàng nói.

Đàm Ma La Già dừng tay, buông bút, nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Dao Anh. 

“Đêm qua… với ta, công chúa đã là vợ ta. Khi hôn thư hai bên đưa xong, Vương Đình sẽ chính thức cử hành điển lễ.” Chàng nhẹ nhàng nói, đầy trịnh trọng.

Dao Anh đầu tiên là ngơ ngẩn, hơi muốn cười, thấy chàng nghiêm túc nên không dám cười thành tiếng, chỉ mỉm cười ôm chàng. Với chàng, đêm qua đã giúp chàng thế thì, chàng phải chịu trách nhiệm, nàng đã là vợ rồi nhỉ?

Nàng hôn trên gương mặt và đỉnh đầu chàng hai cái, ngồi dậy định nhấc chân đi ra thì cổ tay bị siết chặt, bị chàng kéo vào lòng, trên trán hơi nóng, môi chàng từ từ trượt xuống, cùng nàng môi lưỡi quấn giao.

Nghe ngoài trướng vang tiếng bước chân, Tất Sa ở bên ngoài bẩm báo.

Đàm Ma La Già buông Dao Anh, nhìn bóng lưng nàng biến mất sau lớp màn nỉ, ánh mắt vẫn còn mãi nhìn theo.

Tất Sa vào trướng, tằng hắng, nói: “Vương, mọi nơi đã sắp xếp ổn thỏa. Tiểu Vương Tử Kim Bột phụ trách thu nhận những tù binh Bắc Nhung, mấy bộ lạc khác bắt đầu lần lượt rút lui về bộ lạc mình, Mạc Bì Đa rút quân về bộ lạc, trú binh các nơi bắt đầu lần lượt về trụ sở...”

Anh bẩm báo xong mấy việc, trình ra một tấm da dê. 

Đàm Ma La Già nhận lấy, xem xong sắc mặt vẫn như thường, nói: “Nếu có việc ngoài ý muốn, mọi việc cứ theo ta dặn mà làm.”

Tất Sa thở dài, ôm quyền đáp vâng, định nói lại thôi, mặt vẻ đầy đấu tranh. 

Đàm Ma La Già cúi đầu tiếp tục phê duyệt văn thư. Tất Sa nghĩ nghĩ, vẫn không mở miệng, rời khỏi đại trướng.

Thân binh xưa kia của Phủ công chúa lên đón, nhỏ giọng hỏi: “Tướng quân, Vương nói sao ạ?”

Tất Sa lắc đầu: “Ta không báo Vương, mấy việc nhỏ nhặt này không cần nhắc với ngài.”

“Nhưng còn tôn hiệu của công chúa thì sao ạ?”

Tất Sa nhìn ra xa xa.

Công chúa Xích Mã đã chết, chết trong loạn quân.

Anh đã sớm biết kết quả, nhưng đến cùng vẫn là chị ruột, vẫn cho người đi nghe ngóng tung tích, tìm thi thể cô ta.

“Người chết như đèn tắt, dù cho Xích Mã làm bao nhiêu chuyện ác, tỷ ấy cũng là công chúa Vương Đình, hẳn phải để cho tỷ một phần thể diện, nhưng tỷ ấy cấu kết với thế gia, dẫn đến đại loạn trong triều, đến trước khi đại quân Bắc Nhung vây thành thì lại lại dẫn quân cận vệ bỏ thành mà chạy… Loại công chúa như thế, sao ta phải thuyết phục La Già ban cho tôn hiệu?”

La Già rộng lượng, chỉ cần anh ta khổ sở cầu khẩn, nói không chừng La Già sẽ đồng ý giữ lại tôn hiệu của Xích Mã, nhưng bá tánh sẽ tiếp nhận sao? Bàn Nhược, A Ly và những thân binh khác chết đi được phong danh trung nghĩa, thờ tại Phật Tự, để bá tánh tán tụng, Xích Mã và những thế gia đã dẫn theo tư binh bỏ thành chạy trốn dẫn tới hậu quả xấu, tội ác tày trời, bị dân lành căm hận, lẽ ra nên nhận trừng phạt, thưởng phạt phân minh thế mới trấn an được lòng người. Anh ta không nên vì việc riêng mà khiến La Già khó xử.

Tất Sa thở phào, nói.

Thân binh cúi thấp đầu. Tất Sa nhấc chân đi ra, thản nhiên nói: “Tỷ ấy luôn nói mình là con gái nhà Đàm Ma, đưa tỷ ấy chôn bên cạnh mẫu thân đi.”

Thân binh thưa vâng.



Cùng lúc đó, trong doanh trướng Tây, khinh kỵ mang đến một phong thư từ Trung Nguyên ngoài vạn dặm.

“Thư gửi Minh Nguyệt nô à? Ai gửi?”

Lý Trọng Kiền nhận tin, nhìn qua chữ viết trên phong thư, mày kiếm nhẹ vặn.*minh: đọc c181 tưởng LG nề nếp lắm ai ngờ tiền trảm hậu tấu. =)) cướp trước thưa sau, người trong cuộc ko biết chi hết mà lúc được cầu hôn vẫn xúc động vô bờ haha. hát vầy không biết mấy sắc nữ thỏa lòng chưa.
Bình Luận (0)
Comment