Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 187

Ưng Kim Tướng quân cách mỗi hai ngày sẽ đưa về thư của Lý Trọng Kiền. Thư hắn chỉ viết qua loa dăm ba câu, nói đã đến đâu, tiếp theo đi đâu. 

Hôm ấy, Dao Anh làm xong, cầm thư so với dư đồ, ồ lên, quay đầu hỏi Đàm Ma La Già.

Chàng nàng ngồi tựa lưng nhau, trên thư án trước mặt cũng chất đầy văn điệp, quét mắt một vòng dư đồ, nàng chỉ ở đâu, chàng liền nói được tên bộ lạc địa phương và phong thổ dân tình nơi đó. 

Dao Anh ngồi xuống bàn mình, nâng bút viết thư, bảo gần đây bị bệnh, rất nhớ Lý Trọng Kiền.

Thư đưa đi, không tới mấy ngày, Lý Trọng Kiền hồi âm, trên thư vẫn chỉ có mấy câu, không hỏi thăm bệnh của nàng.

Dao Anh cuộn lại tấm da dê, cau mày.



Hai tháng sau.

Trường An.

Bầu trời mênh mông, dải ngân hà rực rỡ, trên phố đốt đèn sáng trưng, chợ đêm ngàn đèn, đèn hoa rực rỡ tựa như bầu trời đầy sao in bóng ngược xuống mặt đất. 

Hoàng đế Ngụy triều Lý Đức đứng trước điện, thân mặc thường phục đỏ cổ vàng, tóc mai sương lạnh, nếp nhăn dày đặc, đôi mắt vẫn tinh tỏ sâu sắc, ngóng về hướng Tây. 

Bóng đêm trầm tĩnh, nhưng mưa gió sắp nổi.

Ông ho khan vài tiếng.

Nội thị lo lắng khuyên nhủ: “Thánh nhân, ngài vừa uống thuốc, không nên ra gió, đêm dài sương nặng, vẫn nên về điện sớm đi ạ.”

Lý Đức khoát tay. Nội thị cung kính lui xuống.

Thân vệ đầu chít khăn chạy chậm đến, ôm quyền nói: “Thánh nhân, chiếu thư đưa đi các vùng Hà Tây, Cao Xương, Cao Xương chưa hồi âm, Lâm, Trần, Dư, Vương gia dâng sớ, nói không khỏi sợ hãi, sẽ tùy ý phái con cháu lên kinh, để công chúa tuyển chọn.”

Lý Đức sắc mặt như thường.

Mất đi Hà Tây, Vương triều Trung Nguyên chẳng khác nào bị bóp chặt họng, định trước sẽ bị người quản chế. Hà Tây, Tây Vực khôi phục, công ở xã tắc, ơn cho tử tôn, ông vui hơn ai hết, Ngụy triều muốn trường trì cửu an, buộc phải đoạt lại chuồng ngựa, lớn mạnh quân bị.

Nhưng hiện giờ Tây quân nắm giữ trong tay Lý Dao Anh, lại trở thành một nỗi lo lắng âm thầm khác của ông.

Lý Dao Anh một nữ tử yếu ớt, lưu lạc trong Tây Vực chiến hỏa bay tán loạn, thế mà có thể sống sót, hơn nữa không ngừng lớn mạnh, tất cả đều nằm ngoài dự liệu của ông. Bên cạnh giường không cho phép người khác ngủ ngáy, Lý Dao Anh, Lý Trọng Kiền hận hắn tận xương, sớm muộn sẽ tạo phản, ông không thể giữ lại hai đứa con này.

Nhất định phải thừa dịp khi căn cơ của chúng chưa đủ vững chắc bồi dưỡng trước một bộ máy thế lực khác, để nghêu cò tranh nhau, triều đình mới mượn cơ hội khống chế thế cục.

“Phía Ly cung ai trông coi?”

“Thánh nhân, đã bố trí xong xuôi, Ly cung do Hữu Kiêu Vệ Tướng quân Tôn Khâm trấn giữ, Tạ hoàng hậu mọc cánh khó thoát, hộ vệ cung thành phía Bắc Trọng Huyền môn là Tả Kiêu Vệ Tướng quân Bùi Yến Chi, hộ vệ phía Nam, phía Đông theo thứ tự là hai vị Vũ vệ Đại Tướng quân, tất cả các phường đều dọn sạch, đều là người của Vũ Lâm Quân.”

“Binh mã Đông cung thì sao?”

“Theo thánh nhân giao phó, binh mã Đông cung bị điều đi Lạc Dương, hiện giờ Đông cung do Kim Ngô Vệ hộ vệ. Thái tử phi Trịnh thị an phận thủ thường, ngày ngày toàn tâm toàn ý dạy bảo Thái tôn, mặc kệ mọi việc, ngày thọ thần của lão phu nhân, điện hạ cũng chưa về Trịnh gia, chỉ cho người đưa thọ lễ bình thường.”

Lý Đức gật đầu.

Trịnh thị không hổ là cháu gái dòng họ Tể tướng, biết xem xét thời thế, biết lúc nào nên bo bo giữ mình, cô ta là mẫu thân của Thái tôn, chỉ cần nghe lời, vinh hoa quyền hành thích hợp nắm trong tay.

Một Kim Ngô Vệ bước nhanh lên thềm đá: “Bệ hạ, bài hịch tin chiến thắng, đội phi kỵ từ Nam Sở chạy về, đã đến địa phận Kinh Triệu phủ!”

Nhóm nội thị lộ vẻ vui mừng ra mặt.

Trước đây Thái tử Lý Huyền Trinh lãnh binh bên ngoài, chậm chạp không về, thậm chí còn đi Tây Vực xa vạn dặm, Hoàng đế phái mấy nhóm người đi thuyết phục, Thái tử mới trở lại Trường An. Mấy tháng trước, Thái tử dẫn quân xuôi Nam tiến đánh Nam Sở, xuất kỳ bất ý dìm nước quốc đô Nam Sở, đại bại Sở quân, quân thần nước Sở ra khỏi thành đầu hàng, vùng đất Nam Sở đã toàn bộ về tay Ngụy triều.

Thiên hạ nhất thống, Thái tử về kinh, ai không thích nét mặt tươi cười chứ?

Mắt đám nội thị láo liên, tranh nhau nịnh nọt Lý Đức, nói trên phố người viết truyện tán dương Thái tử anh dũng thần võ thế nào, đang nói hào hứng thì nghe tiếng bước chân dồn dập, hai tên Vũ Lâm vệ chạy nhanh lên thềm đá.

“Bệ hạ, Thái tử điện hạ không triệu mà về kinh, người đã đến bên ngoài cửa cung!”

Trước bậc yên ắng lại, nội thị nghẹn họng nhìn trân trối.

Đội phi kỵ mới vừa vặn tiến vào Kinh Triệu phủ, Thái tử thân là tướng soái, sao đã đến bên ngoài cửa cung rồi? Thân là Thái tử, ngài ấy tự tiện xông vào cấm cung, chả nhẽ ý đồ bất chính?

Gió thổi qua, mọi người rùng mình tại chỗ.

Lý Đức không đổi sắc mặt, như đã nghĩ tới trước, hỏi: “Nó dẫn theo bao nhiêu người?”

“Hồi bẩm bệ hạ, điện hạ chỉ dẫn theo mấy tùy tùng hồi kinh, những người khác về Đông cung, Thái tử một mình vào cung.”

Lý Đức trầm mặt: “Để nó vào.”

Vũ Lâm vệ đáp lời, đi cửa cung truyền tin, nhóm nội thị nhìn nhau, mồ hôi rơi như mưa, không dám thở mạnh.

Không bao lâu, xa xa có ánh đèn lay động, dưới thềm vang lên tiếng bước chân nặng nề.

Một bóng người cao lớn trong màn đêm bước nhanh từng bước mà lên, còn chưa tới gần, sớm có nội thị nhìn thấy sắc lạnh chiết xạ từ lưỡi đao lập loè, sợ run hết cả người.

Lý Đức nhìn người tới, không nói.

Ánh sao chụp xuống, không đợi nội thị nghĩ kịp đối sách, Lý Huyền Trinh đã xông lên hành lang, áo giáp trên người còn không cởi, phong trần mệt mỏi, cằm râu đầy mặt, bào trắng bị máu tươi và bụi đất nhuốm bẩn, mắt phượng dài hẹp lóe ra cuồng nộ.

“Người Trần gia đâu?”

Hắn đi đến trước mặt Hoàng đế, trực tiếp hỏi.

Lý Đức phất tay ra hiệu nội thị lui ra, thản nhiên nói: “Ngươi bỏ rơi đội phi kỵ, một mình vào cung, chính là vì mấy người Trần gia?”

Lý Huyền Trinh cười lạnh: “Tôi vừa mới phái người cứu người Trần gia, ngài liền cho người cướp đi, người nhốt ở đâu? Hôm nay tôi muốn dẫn họ đi.”

Lý Đức mặt không lộ vẻ: “Nam Sở Trần gia, có liên quan gì tới ngươi?”

Dừng một chút, ngữ điệu đột nhiên mãnh liệt, “Có phải là vì Thất Nương? Ngươi động lòng với nó sao?”

Lý Huyền Trinh thinh lặng.

Lý Đức giận quá hoá cười, hai tia sáng bắn ra từ trong mắt: “Ngu không ai bằng! Nó là ai chứ? Ngươi cứu người Trần gia vì nó thì nó sẽ cảm kích à? Nếu ngươi biết thân thế của nó, nên bắt người Trần gia, xem làm tay cầm, để nó sợ ném chuột vỡ bình! Chứ không phải cứu người đưa đi Cao Xương, nó sẽ không lưu tình!”

Lý Huyền Trinh nhìn ông ta, ánh mắt lạnh nhạt, “Thả người Trần gia ra.”

Lý Đức cười cười: “Hôm nay, Lý Dao Anh còn chưa mở miệng, ngươi vì máu mủ của nó một mình vào cung, tìm ta đòi người. Ngày khác, có phải chỉ cần nó mở miệng cầu xin, ngươi sẽ đem đế vị giang sơn chắp tay nhường nó cho hay không?”

Tiếng chất vấn lạnh băng quanh quẩn trong màn đêm.

Lý Huyền Trinh đứng trước bậc, khuôn mặt đóng băng, không nhúc nhích, gió mát phất qua, trên người hắn mùi máu tươi tản mát.

Sắc mặt Lý Đức càng lúc càng âm trầm: “Ngươi là Thái tử, sau là Hoàng đế, muốn cô gái nào dễ như trở bàn tay, dù Thất Nương họ gì, chỉ cần một câu nói của ngươi, nó liền phải vào cung phục thị ngươi, sao ngươi lại đứng đây bị nó coi như tôm tép nhãi nhép đùa bỡn?”

“Nàng không coi tôi là nhãi nhép.” Lý Huyền Trinh lạnh lùng thốt.

Tôm tép nhãi nhép còn có thể dỗ nàng cười, nàng vốn không để hắn vào trong mắt.

“Tôi thích nàng, dù cho ai đó xem đây là chuyện không có liêm sỉ bực nào, tôi sẽ không che giấu…” Đôi ngươi Lý Huyền Trinh phản chiếu bầu trời đêm sau thẳm, “Chuyện này không liên quan nàng ấy, nàng không có lợi dụng tôi!”

“Ngươi được ta dạy dỗ nhiều năm, lại ngây thơ bực này!” Lý Đức giận không kìm được, hất ống tay áo, mang theo một trận gió tanh lạnh, “Lý Trọng Kiền, Lý Dao Anh đã thành hoạ lớn trong lòng ta, ngươi và Thái tôn sớm muộn sẽ chết trên tay bọn chúng, ý trẫm đã quyết.”

“Dù không có tư oán, vì yên ổn giang sơn, trẫm nhất định phải diệt cỏ tận gốc!”

Lý Huyền Trinh nắm tay, nổi gân xanh, rút đoản đao bên hông.

Vũ Lâm vệ xông tới.

Lý Huyền Trinh râu tóc dựng đứng, phụt, đoản đao đâm vào ngực mình, máu tươi lóe ra.

Đám người cùng kêu to.

Lý Huyền Trinh từng chữ nói: “Thất Nương lòng mang trăm họ, ràng buộc với Lý Trọng Kiền. Ngài dám đả thương nàng, giết tôi trước đã!”

Lý Đức nhìn máu tươi phụt ra từ trước ngực hắn, nổi giận xanh mắt, “Ngươi đúng là không thể nói lý! Vì một con đàn bà không coi ngươi là người, đến mạng cũng không cần! Thất Nương và giang sơn của ngươi, bên nào nhẹ bên nào nặng?”

Lý Huyền Trinh trào phúng cười phì. “À, so với ngài năm đó, tôi không bằng ngài nhiều như vậy.”

Nghe ra ý mỉa mai của hắn, Lý Đức trừng to mắt, giận tím mặt, người run rẩy mấy lần, khuôn mặt dữ tợn.

Nội thị bên cạnh giật nảy, vội tới đỡ.

Lý Đức khoát tay hất nội thị, nội thị ngã nhào trên đất, bò dậy lùi qua một bên.

“Trẫm đúng là lục thân không nhận, cay nghiệt thiếu tình cảm, vô tình vô nghĩa.”

“Trẫm là Hoàng đế, quyết không thể cho phép trong triều có bất cứ tai hoạ ngầm nào!” Ông hằm hằm nhìn Lý Huyền Trinh, “Trẫm nói cho ngươi, ngươi đã tới chậm rồi, trẫm muốn ra tay, không ai ngăn được!”

Lý Huyền Trinh lộp bộp trong lòng, “Ông đã làm gì?”

Lý Đức thu lại cơn giận, thản nhiên nói: “Trẫm phái người viết thư cho Lý Trọng Kiền, báo nó biết Lý Dao Anh hoặc là từ bỏ Tây quân, hoặc là tìm một người chồng trong đám thuộc thần Đông cung, Tạ hoàng hậu đang ở Ly cung, trẫm đã điều tra rõ thân thế Lý Dao Anh, ngươi nói xem với tính tình Lý Trọng Kiền, nó có về kinh không? Lý Trọng Kiền vẫn muốn ám sát trẫm, nếu trẫm bắt nó, chả nhẽ Lý Dao Anh thấy chết không cứu? Trẫm sẽ không giết nó, giết nó, Tây quân tất loạn, cũng khó bàn giao với Đàm Ma Vương của Vương Đình, trẫm có cách để nó tự chui đầu vào lưới!”

Lý Huyền Trinh phút chốc trợn mắt, ý lạnh từ lòng bàn chân vọt thẳng lên.

Lý Đức phất tay, một Kim Ngô Vệ tiến lên, quỳ xuống đất nói: “Bệ hạ, mấy hôm trước Vệ Quốc Công Lý Trọng Kiền bỏ lại Tây quân, đêm tối lao vùn vụt, hai ngày nữa là có thể về kinh.”

Con ngươi Lý Huyền Trinh co rút, bỗng quay người.

Kim Ngô Vệ nhanh chóng nhào tới bao vây hắn, trường đao lợi kiếm đều chỉ vào hắn.

“Ngươi cho rằng sao ta muốn bắt người Trần gia? Chính là vì ép ngươi hồi kinh!” Lý Đức nhìn thằng con trai, “Lý Trọng Kiền về kinh, Lý Dao Anh hẳn cũng sẽ trở về, đến lúc đó nó mềm giọng cầu xin, ngươi chắc chắn sẽ giúp Lý Dao Anh cứu người, trẫm thay ngươi giải quyết tai họa trước, ngươi đóng cửa hối lỗi tốt cho trẫm!”

“Nhốt Thái tử lại! Chặt chẽ canh giữ, không có bút tích của trẫm, không được thả!”

Lý Huyền Trinh bị dẫn xuống, giam giữ trong mật thất địa lao.

Trong mật thất ánh sáng lờ mờ, một nữ tử mặc trường sam vải bố, tóc tai bù xù ngồi xổm ở góc tường, chân bị xiềng xích, nghe tiếng, ngẩng lên, thần sắc hoảng sợ, rụt vào góc, ánh mắt rơi lên người Lý Huyền Trinh, con ngươi từ từ trừng lớn, hé miệng, từ trong họng phát ra tiếng ngạc nhiên hổn hển, đột nhiên nhào tới.

Xiềng xích loảng xoảng rung, cô ta bị kéo ngược về, ngã xuống bụi cỏ, bò lổm ngổm  tới, đưa tay với vạt áo Lý Huyền Trinh.

“Trường Sinh… Cứu thiếp…”

Lý Huyền Trinh nhận ra cô ta, cứng đờ, bỗng quay lại. “Sao nàng ta lại ở đây?”

Thủ vệ bị ánh mắt hắn doạ phát run, dè dặt nói: “Điện hạ, là thánh nhân căn dặn ạ. Chu nương tử gả cho một quý tộc Bắc Nhung, lúc tàn quân Bắc Nhung đầu hàng, cô ta bị người Bắc Nhung hiến cho triều đình, cô ta tiết lộ cơ mật triều đình, cấu kết Bắc Nhung, thánh nhân biết trước kia ngài rất thích cô ta mới giữ lại tính mạng của cổ. Chu nương tử sống ở Bắc Nhung không quá như ý, lúc mới về đã thành thế này, ngài xem giờ cô ta nghe lời biết chừng nào, sau này điện hạ chỉ Đông, cô ta tuyệt đối không dám ngó Tây.”

“Thánh nhân nói, ngài thật sự thích Thất Nương, ngài ấy có cách làm cho Thất Nương sẽ phục tùng như Chu nương tử, dịu hiền cẩn thận, xem ngài là chủ, thân phận ngài tôn quý như thế, muốn thứ gì đều dễ như trở bàn tay, tội gì hạ thấp, tự lãng phí mình?”

Khi họ đang nói, Chu Lục Vân đờ đẫn, cong lưng bò tới, hai hàng nước mắt cuồn cuộn tuôn: “Thiếp nghe lời, Thái tử điện hạ, thiếp nghe lời hơn ai hết… sau này thiếp không làm loạn nữa đâu… Cứu thiếp ra… Thiếp sẽ phụng dưỡng chàng thật tốt… Thiếp giúp chàng sinh con… Đừng đưa thiếp về Bắc Nhung… Chúng là lũ dã man… Thiếp có chết cũng không thể quay lại đó…” Cô ta ghé vào dưới chân hắn, chật vật, khuất nhục, cầu xin hắn thương hại, không còn chút tôn nghiêm, mà trên mặt cũng không hề xấu hổ.

Lý Huyền Trinh bóp hai nắm đấm răng rắc, nghiêng đầu đi không nhìn cô ta, “Thả cô ấy ra!”

Dừng lại một chút, trầm thấp nói, “Đừng làm khó dễ cô ấy.”

Thủ vệ đáp vâng, kéo xiềng xích đưa Chu Lục Vân ra ngoài, cô ta run lẩy bẩy, kêu khóc gọi tên hắn, cầu xin hắn nhận mình.

Lý Huyền Trinh không quay lại, đợi không còn nghe được tiếng la khóc của cô ta, tê liệt ngã xuống đất, thờ thẫn một lúc.

Sâu trong địa lao bỗng nhiên nghe từng tiếng xiềng xích va chạm, hắn lấy lại tinh thần, lau mặt, ánh mắt đảo quanh một vòng thật nhanh.

Hắn phải nghĩ cách truyền tin cho Lý Dao Anh.



Trước điện, ánh trăng vẩy xuống một vùng sương tuyết.

Nội thị về phục mệnh, nói: “Bệ hạ, đã hỏi hết các cửa thành, Thái tử điện hạ đúng là quay về một mình, đội phi kỵ còn ở ngoại ô.”

Lý Đức trầm mặt, không lên tiếng, bỗng nhiên ho khan, thân thể lảo đảo, ngã quỵ ra sau.

Nội thị đồng thời xông lên đỡ ông ta, nửa đỡ nửa dìu, đưa ông lại giường nội điện, động tác thuần thục. Ông ngã phịch xuống, thở khù khụ, sắc mặt trắng bệch, môi tái xanh, nhận thuốc nội thị đưa tới, ngậm dưới lưỡi nhấp một ngụm trà, trong chớp mắt mồ hôi túa ướt quần áo.

Sau tròn nửa canh giờ, sắc mặt Lý Đức khôi phục chút, sai nội thị: “Bảo Thái tử phi đi gặp Thái tử, nó bị thương, đưa hai ngự y qua.”

Tin tức đưa ra ngoài, sau hai canh giờ, tâm phúc Thái tử phi Trịnh Bích Ngọc Tiểu Hoàng bưng một phong thư cầu kiến ở cửa.

“Bệ hạ, vết thương của Thái tử điện hạ đã băng bó, máu ngừng chảy. Điện hạ bảo Thái tử phi giúp ngài chuyển một phong thư đến Cao Xương, Thái tử phi không dám tự tiện truyền thư, xin ngài xem qua.”

Lý Đức nhận thư, mở ra đọc hết, nhớ đến cảnh Lý Huyền Trinh không hề do dự một đao đâm mình, sắc mặc vừa mới khôi phục lại trắng thêm mấy phần.

Quả nhiên Lý Huyền Trinh báo tin cho Lý Dao Anh, nhắc nhở con bé đừng về Trường An, còn hứa hẹn sẽ cố hết khả năng mình có cứu Lý Trọng Kiền.

Thằng bé thích Lý Dao Anh đến mức này.

Con trai của Doanh nương, ái chi dục kỳ sinh, ác chi dục kỳ tử*.

*Khổng Tử: Thương thì muốn nó sống, ghét là muốn nó chết

Lý Đức cười tự giễu cười.



Thái tử phi Trịnh Bích Ngọc từ địa lao ra, đi hậu điện một chuyến, cách một ao đầy sen nở rộ, nhìn con trai đang mặc lễ phục hoàng tôn ngồi trước theo tiến sĩ Hoằng Văn quán giảng kinh đọc sách.

Sau lưng nghe bước chân, tôi tớ khom người nói: “Điện hạ, thư đã đưa qua chỗ Thánh thượng.”

Nàng hờ hững đáp.

Một tiếng khóc đứt quãng ỉ ôi vọng đến, tôi tớ chỉ vào Chu Lục Vân bẩn thỉu cách đó không xa, nói: “Điện hạ, A Lang dặn bọn tôi chăm sóc Chu nương tử, tìm cho cô ta một chỗ yên thân, nô có nghe ngóng, Chu nương tử là tù binh Bắc Nhung hiến đi lên, đáng lý nên sắp xếp ở Hà Tây, Thánh thượng lại đặc biệt cho người đưa về, cô ta là nô tịch, trong cung chỉ làm việc nặng, nghe nói tình cảnh rất đáng thương, ngài xem, đưa cô ta đến chỗ nào thì thích hợp?”

“Thu xếp cho cô ta? Để rồi quay lưng cô ta lấy oán trả ơn?” Trịnh Bích Ngọc không thèm nhìn Chu Lục Vân, lấy xuống một mảnh lá sen, “Kiếm một chỗ trong cungxem như đã ngó qua, không cần quản nhiều, cô ta tự làm tự chịu. Thái tử có hỏi, thì bảo phía Thánh thượng có lời, các ngươi cũng không còn cách nào.”

Tôi tớ thưa vâng, xua tay về phía xa.

Chu Lục Vân trong tuyệt cảnh còn sống sót, trước mắt nhìn thấy có thể đi theo Trịnh Bích Ngọc xuất cung, lại bị bắt trở về, thay đổi rất nhanh, mặt mũi tràn đầy lo sợ không yên, há miệng định gọi người, cung nhân tay mắt lanh lẹ, che miệng cô ta kéo đi.

Trịnh Bích Ngọc cúi đầu, ngửi mùi thơm lá sen toả hơi đắng chát.

Lý Trọng Kiền hẳn đã chui vào thành, Thánh thượng bày ra thiên la địa võng, muốn mượn Lý Trọng Kiền dụ Lý Dao Anh, Lý Huyền Trinh sẽ không mặc kệ ngồi nhìn, mấy cha con không chết không thôi, không biết cuối cùng hươu chết vào tay ai.

Không đếm xỉa đến là cách sáng suốt nhất.

Nàng cho người nghe ngóng gần đây Kim Ngô Vệ có bắt giữ người nào khả nghi không, trong cung gió êm sóng lặng, không có tin truyền ra.

Lý Đức biết Lý Trọng Kiền đang tìm cơ hội ám sát hắn, ban bố ý chỉ, đến mùng sáu sẽ tham dự đại yến Khúc Giang.

Trịnh Bích Ngọc căn dặn con trai, mùng sáu cách xa Lý Đức một chút.

Nàng đếm thời gian, chờ phụ tử ba người quyết ra thắng bại.

Đến hôm mùng sáu, Khúc Giang biển người mãnh liệt, hết sức náo nhiệt. Kim Ngô Vệ mở đường, văn võ bá quan chen chúc, Lý Đức mặc thường phục cổ tròn màu vàng, mang khăn trùm đầu, chân mang ủng da đen, xuất hiện trên Lầu các Khúc Giang, tiếng hoan hô như sấm động, đám người đen nghịt nhốn nháo đổ về bên bờ hồ cạnh Khúc Giang, lớp phòng thủ của Kim Ngô Vệ bị phá một lỗ hổng nho nhỏ.

Trịnh Bích Ngọc ôm con, không quan tâm, thỉnh thoảng nhìn quanh, lòng bàn tay rịn mồ hôi.

Đột nhiên, ánh lửa ngút trời, biệt viện lầu các liền nhau trong giây lát liền bị biển lửa hừng hực nuốt chửng, đám người yên ắng một thoáng, quay đầu chạy, lập tức người ngã ngựa đổ, la hét chói tai khắp nơi.

Trịnh Bích Ngọc ôm hông con rút khỏi màn trướng, khóe mắt liếc thấy một bóng người cao lớn cầm kiếm nhào về phía Lý Đức đứng, thở dài.

Đó là cạm bẫy.



Hồ Khúc Giang địa hình thoáng rộng, bất lợi cho việc bao vây, nhưng Kim Ngô Vệ đã chuẩn bị đầy đủ, hỗn loạn hôm đó rất nhanh lắng lại.

Đến cùng là ai ám sát Lý Đức bị triều đình giữ kín, chỉ nói đã bắt được thủ lĩnh đạo tặc, dân gian đồn đãi tứ tung, có người đoán là dư nghiệt Nam Sở, có kẻ đoán là tử sĩ tiền triều, còn có người nói là người Bắc Nhung. Chỉ có quan viên trong triều biết, bóng dáng quen thuộc kia rõ ràng là Lý Trọng Kiền rời kinh mấy năm.

Lý Đức bắt được người, lập tức phát ra chiếu lệnh, muốn Lý Dao Anh vào kinh. Chiếu thư vừa mới đưa đi, một bức tin gửi về Trường An, cả triều chấn kinh.

Lý Dao Anh đã về, thỉnh cầu vào kinh thành.

Lý Đức cho là mình nghe lầm: Lý Dao Anh chưa nhận được chiếu thư, sao dám gióng trống khua chiêng về Trường An? Nó muốn cứu Lý Trọng Kiền, hẳn không phải sẽ lén lút về sao? Hơn nữa sao nó về nhanh vậy? Quân chủ Vương đình đâu?

Ông hỏi quan viên Lễ bộ, quan viên lật khắp văn thư phát hiện, năm ngoái Lý Đức từng hạ chiếu lệnh tướng lĩnh Tây quân hồi kinh, lúc ấy nàng ta không thèm để ý, lần này nàng ta về, nói Tây Vực xa xôi, mới nhận được chiếu lệnh, nên không tính là không có chiếu, trên đường hẳn nàng ta che giấu thân phận, dịch quán không biết, nhóm tướng lĩnh cũng không biết nàng ở đây. Còn Quân chủ Vương Đình hẳn không đồng hành, nếu không đã gọi là tự tiện vào cổng.

Lý Đức thầm kinh hãi, ông đã phái người chặn tin, phong tỏa cửa ải, Lý Dao Anh vẫn thông suốt, trở về nhanh như vậy!

Cũng may tất cả đều nằm trong kế hoạch của ông. 

Lý Dao Anh quả nhiên sốt ruột cứu anh trai, không đợi kịp Đàm Ma Vương theo nàng hồi triều.
Bình Luận (0)
Comment