Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 190

Rối loạn lắng lại, nhưng một triều thiên tử một triều thần, sau khi Lý Huyền Trinh đại diện quốc sự, trong triều lòng người bàng hoàng.

Hắn không nương tay, quét sạch triều đình, đề bạt công thần, liên tiếp ban mấy phong tội trạng, trong vòng một đêm, trong lao ngục kín nghẹt người.

Mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu, trận này có gia tộc cha con tranh chấp xuống dốc, có gia tộc thừa cơ quật khởi, như thủy triều dao động, Trường An lại nảy ra một lớp quý tộc mới, như cành non mới nhú đầu cành, chỉ cần tưới tắm mưa móc là có thể khỏe mạnh trưởng thành. Một đời một thế, sinh sôi không ngừng.

Lý Huyền Trinh ngồi dựa bên giường phê chữa tấu chương.

Khí trời nóng bức, hắn cảm giác được mùi hôi thối từ vết thương thoang thoảng, người hầu sớm tối đưa thuốc đến, mùi thuốc đắng tản khắp cả điện.

Một phong tấu chương đưa đến trước mặt hắn.

Trịnh Cảnh ngồi quỳ trước trường án, nói: “Điện hạ, Đàm Ma Vương Vương Đình tự mình đến Trường An cầu cưới, sứ đoàn yêu cầu vào thành.”

Lý Huyền Trinh dừng tay, mở thư cầu hôn.

Văn thư là Đàm Ma La Già thân bút viết, hắn ta quả nhiên tinh thông chữ Hán, chữ viết kiệt tuấn, tiêu sái tự nhiên, xem ra là bản lĩnh khổ luyện nhiều năm.

Lý Huyền Trinh có thể tưởng tượng, lúc Đàm Ma La Già từng chữ từng chữ viết phong thư cầu hôn, trong lòng nhảy cẫng cỡ nào.

Dao Anh thích hắn, nguyện gả cho hắn.

Lý Huyền Trinh nhắm mắt chốc lát.

Này chỉ là một lá thư cầu hôn đi ngang qua sân, trời xui đất khiến, phải do hắn tự mình phê đáp.

Hắn lại một lần nữa phải đưa nàng xuất các.

Vết thương trên lưng vỡ ra, đau đến tận tim tận xương, Lý Huyền Trinh mở to mắt, nâng bút, mồ hôi rịn bên trán.

Dù không cam lòng đến mấy cũng chẳng thể ra tay ngăn cản, nàng sớm đã không phải là nàng trước đây, động tới nàng liền phải gánh chịu hậu quả Tây Vực rung chuyển, huống chi phía sau Đàm Ma La Già là Vương Đình giàu mạnh, hắn không có nửa phần thắng.

Như nước trôi, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không còn cơ hội quay đầu.

Chấp mê bất ngộ, hắn sẽ là Lý Đức kế tiếp.

Lý Huyền Trinh ổn định lòng mình, đang định đặt bút, nội thị cúi đầu vào điện. “Điện hạ, Văn Chiêu công chúa phái người đến.”

Lý Huyền Trinh khẽ giật mình, vội hỏi: “Cho vào, có chuyện gì?”

Nội thị nói: “Văn Chiêu công chúa nói, điện hạ có thương tích trong người, thư cầu hôn của Vương Đình cũng không nhọc đến điện hạ trả lời, Đàm Ma Vương cầu hôn ngài ấy, ngài ấy có thể tự mình hồi âm.”

Lý Huyền Trinh ngỡ ngàng một lúc, để bút xuống, khóe môi hơi vểnh, không cười.

Quả nhiên là tác phong của nàng.

Hôn sự của nàng, chính nàng làm chủ.



Tin tức rất nhanh truyền khắp Trường An.

Phò mã của Văn Chiêu công chúa đến.

Nhưng vào thành trước tiên không phải phò mã, mà là sính lễ Vương Đình đưa tới.

Trong tiếng nhạc khúc vui vẻ nhạc kỹ ra sức thổi, từng con voi toàn thân treo đầy châu báu giẫm bước chân ưu nhã vào thành, theo sát phía sau là xe ngựa nạm vàng khảm bảo, chở đầy rương lớn rộng mở, trong hòm xiểng đầy quý lễ, tơ lụa, châu báu ngọc thạch, ánh nắng chiếu xạ hào quang lấp lánh sáng loá. Nam nữ thân mang phục sức Vương Đình đứng cạnh hòm xiểng, mặt tươi cười, tay nâng mâm vàng, rơi vãi hoa tươi và tiền mừng xuống ven đường.

Nơi đội xe đi qua, hương thơm nồng đậm ngào ngạt.

Bá tánh trong kinh thật nhiều năm không thấy được cảnh tượng giàu có bậc này, vang dội cả thành, dân chúng lô nhô vọt ra cửa, đuổi theo sứ đoàn Vương Đình, tiếng người huyên náo, con trẻ chạy theo sát voi, mặt mũi tràn đầy hiếu kì.

Lý Trọng Kiền đứng ở cổng thành, xem mớ voi cồng kềnh chậm rãi dạo bước trên phố dài, liếc mắt ngó trời, sao xưa kia hắn không phát hiện, hòa thượng lại hiểu chuyện thế tục thế nhỉ?

Bên cạnh mấy tiếng cười giòn giã, như châu rơi khay ngọc.

Dao Anh liếc qua đoàn xe không thấy đuôi, mặt đầy hớn hở, thoáng nhìn sắc mặt Lý Trọng Kiền như không ngờ tới, mắt lúng liếng: “Anh, đây đều là quân phí Tây quân nha, không phải anh đang định xây dựng một đội bộ binh đánh trận pháp chuyên công sao? Đã chọn chỗ rồi, chỉ đợi anh về chọn người.”

Lý Trọng Kiền hất cằm, hừ lạnh, “Mớ sính lễ này em giữ đi, gì thì cũng là tâm ý của Vương Đình.”

Sau sính lễ, sứ đoàn Vương Đình vào thành.

Trước cửa thành ai sơn tắc hải, phố dài rộng lớn bị chen lấn chật như nêm.

Sương sớm đầu cành chưa khô, tiếng chuông du dương quanh quẩn trong gió, nhạc khúc liên miên bất tận, dư âm lượn lờ, nắng mai trong lạnh nghiêng chiếu, trong sương sớm lờ mờ, tiếng vó ngựa ung dung truyền đến.

Trong ngoài phố dài, vô số ánh mắt rót thành đại dương mênh mông, nhìn qua.

Tiếng vó lộc cộc, mấy chùm sáng vàng óng nghiêng nghiêng cắt qua, chiếu sáng một góc cẩm bào lấp lánh sắc vàng bạc bảo thạch, một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi hòa vào trong nắng mai nồng đậm ngày hè không tan, gương mặt tranh sáng tranh tối.

Đám người ngơ ngác nhìn nam tử một ngựa từ trong sương mù phi ra, mãi không bình tĩnh nổi.

Tiếng gió quanh quẩn đầy trời.

Lý Huyền Trinh chậm rãi đi xuống đài cao, quét mắt một vòng qua đám quan viên trẻ ngây người không nói nên lời, nhìn về phía Đàm Ma La Già.

Bóng người phong tư trác tuyệt kia giữa quan viên thân vệ chen chúc đi về phía hắn, cẩm y thêu điểm vàng bạc, hông mang đai giắt chủy thủ loan đao, phong thần tuấn lãng, phong nghi xuất chúng, cử chỉ cao nhã ung dung, giữa bễ nghễ có phong thái cao khiết xuất trần thanh lãnh, đứng đó, không nói lời nào, chỉ cần một ánh mắt, trong thoáng chốc tất cả đám nhi lang trẻ tuổi xung quanh khí vũ hiên ngang, cố ý thay trang phục âm thầm so tài cùng chàng kia đều nhạt nhòa phai mờ.

Mấy quan viên tuổi trẻ không phục cứng đơ mặt một lát, yên lặng lui ra, ủ rũ.

Đám người âm thầm tán thưởng, lang quân như người trời, cùng với Văn Chiêu công chúa đúng là một cặp bích nhân.

Quan Lễ bộ bước lên nịnh nọt, Đàm Ma La Già gật đầu thăm hỏi, mới mở miệng, giọng phổ thông Trường An ưu nhã, không chút khẩu âm người Hồ ngoại vực.

Cả đám lại đờ ra. 

Lý Huyền Trinh lên trước, ánh mắt cùng Đàm Ma La Già gặp trên không.

Một nháy mắt, cả hai đều không nhượng bộ.

Ánh mắt Lý Huyền Trinh mang theo săm soi, Đàm Ma La Già từ trong xương tản ra khí thế ung dung không vội, khuôn mặt ôn hòa, trong đôi mắt xanh thăm thẳm lại có tia sắc bén im ắng phun trào, giống vị Phật, uy nghiêm nội uẩn.

Hai người giữa đám quan viên chen chúc vào điện.

Tại yến tiệc, quan viên trẻ tuổi vắt hết óc khó dễ Đàm Ma La Già, chàng đối đáp lưu loát, đối với điển tịch tiếng Hán rõ như lòng bàn tay, phong thổ nhân tình cũng tiện nhặt lấy.

Đám quan chức không khỏi nhụt chí, so tướng mạo phong độ đã kém một khúc lớn, so học thức cũng chẳng thắng được, luận võ nghệ, càng không thể đánh đồng với phò mã.

Quan lễ bộ nhụt chí nhìn nhau: Chuẩn bị hôn lễ đi.

Trong lúc sứ đoàn Vương Đình và triều thần thương lượng, Dao Anh vội vàng xử lý chuyện Tây quân.

Nàng công bố thân thế, triều đình giữ lại phong hào của nàng, vì nàng sắp gả Đàm Ma La Già, lại gia phong, bá tánh vẫn gọi nàng là công chúa. Tần tướng quân trấn thủ Nam Sở lấy danh nghĩa nàng chiêu an Nam Sở, còn dựa vào địa thế hiểm trở tàn quân chống cự rất nhanh đầu hàng, Nam Sở dần dần yên ổn.

Nam Sở chuộng văn, biết Dao Anh vốn là người Nam Sở, thoại bản sự tích ca tụng nàng mọc lên như nấm, từng bản tiếp từng bản lưu truyền trên phố. 

Dao Anh cải tiến khắc bản thoại bản, văn nhân giờ đây viết văn xong, liền lập tức khắc bản in ra bán, dân đen đối với mớ thoại bản chạy theo như vịt, chẳng bao lâu, cố sự nàng hòa thân Tây Vực, cộng kết liên lý với Đàm Ma La Già truyền khắp đại giang Nam Bắc, cố sự đầy khúc chiết bi thương, Duyên Giác người lớn lên ở ngoại vực nghe được, lập tức chê bai mớ tin đồn của dân Tây Vực không đủ động lòng người.

Nàng không để ý, chuẩn bị hành lý về Cao Xương.

Dương Thiên kiên quyết không chịu thượng chủ, cũng không cho phép huynh đệ của mình thượng chủ, nàng khuyên cậu ta: “Hà Tây và Trung Nguyên cắt đứt quá lâu, Dương gia dẫn đầu hoà nhập triều đình không phải chuyện gì xấu.”

Dưới cố gắng của nàng, giờ đây chính sách pháp lệnh các châu Tây Vực đã giống Trung Nguyên, dân gian đã bắt đầu mua bán qua lại rộng rãi, con đường về Đông không còn đơn giản chỉ là thu hồi quốc thổ.

Dương Thiên gãi da đầu, cười ha ha nói: “Công chúa có chỗ không biết… mấy công chúa thân thể kiêu quý, người thì so đo người thì yếu ớt, tôi tính tình bướng bỉnh, sợ ở chung không nổi, lạnh nhạt quý nhân.”

Lời còn chưa dứt, sực nhớ Dao Anh cũng là công chúa, chạy xa nhanh như chớp, tìm Lý Trọng Kiền đi uống rượu.

Dao Anh bật cười.

Hôm nay, bỗng có người đưa tới một ổ chó con, nàng hỏi người hầu, nói là trong cung tặng hạ lễ.

“Điện hạ đặc biệt ra khỏi thành, tự thân chọn cho ngài! Mỗi một con đều rất đầy sức sống.”

Dao Anh ngẩn một lúc, bảo người hầu: “Đưa qua cho ưng nô, để hắn nuôi.”

Người hầu đầy tiếc nuối: “Sao công chúa không tự giữ lại nuôi?”

Dao Anh thản nhiên nói: “Con chó con trước kia ta nuôi không còn, sau này không tự nuôi nữa.”

Chó con đưa đi, tin tức truyền về trong cung. Sau đó, Lý Huyền Trinh dẫn chó con về, tự mình nuôi. 

Việc lớn việc nhỏ vụn vặt làm xong, Dao Anh dùng giọng điệu chính mình viết đáp hôn thư, gọi Duyên Giác đến, bảo cậu cầm đưa cho Đàm Ma La Già.

Miệng Duyên Giác mãi ngoác tới tai, cẩn thận bưng lấy hôn thư về dịch quán.

Ngoài cửa sổ một ao sen, duyên dáng yêu kiều, hương sen đầy viện.

Sơn thanh thủy tú bậc này, mới có thể dưỡng dục ra Minh Nguyệt nô của chàng.

Đàm Ma La Già nhận sách lụa, ngón tay mơn trớn chữ viết của nàng, giống mơn trớn làn da trắng tuyết của nàng, nhìn hoa sen uyển chuyển trong nắng gắt, khóe môi hơi cong.

Đợi về lại Vương Đình, nghĩ cách trồng một ao sen thế này.

Mười tám tháng này, bầu trời xanh trong, gió nhẹ không mây.

Sứ đoàn Vương Đình chính thức đón cưới.

Tinh kỳ tung bay, nhạc khúc vang động núi sông, Đàm Ma La Già một bộ hoa phục, dáng người cao lớn, chờ trước cửa thành, vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh không lay động hiện ra mấy phần sốt ruột không dễ nhận thấy.

Phố dài biển người phun trào, dân chúng biết hôm nay Dao Anh xuất các, thay y phục tươi sáng nhất, đầu đội hoa tươi, tay nâng lễ vật, ngăn hai bên phố dài đường hẻm cung nghênh.

Trên cây hoè cây du tươi tốt bên phố treo đầy lụa màu các loại, trời quang mây tạnh, sắc màu rực rỡ.

Trời còn chưa sáng, Trịnh Bích Ngọc đã sai người thắp nến sáng, đưa nhóm quý nữ sang trang điểm cho Dao Anh, trọn vẹn hai canh giờ mới trong thổn thức vịn nàng lên xe ngựa.

Dao Anh ngồi ngay ngắn ở trong xe, đầu chải búi tóc cao, quan hoa trâm mười hai cây, châu ngọc bác tấn đầu đầy, huy y địch văn màu xanh đậm, trung đan tố sa, chu thường dệt phượng vàng, mi tâm điểm thúy, thần biên diện yếp, trang điểm lộng lẫy, trong tay cập một cây quạt tròn, che khuất khuôn mặt.

Phục sức miêu tả tham khảo « thông điển », « Hỉ phục Đại Đường » và liên quan.

Xe ngựa chạy qua phố dài, trăm họ nhảy cẫng hoan hô, đuổi theo sau xe ngựa, gọi phong hào Dao Anh, tiếng cung chúc chập trùng sóng biển.

“Chúc công chúa và phò mã bạch đầu giai lão, sát cánh cùng bay!”

“Công chúa và phò mã sớm sinh quý tử!”

“Công chúa phải thường xuyên về thăm nhé!”

Dao Anh không khỏi nhớ đến cảnh bị ép hòa thân cưỡi xe ngựa rời Trường An, khi đó nàng nghĩ cả đời này sẽ không trở lại, trăm họ khóc đưa tiễn, tiếng khóc chấn thiên.

Nàng trở về, người nhà bình yên, thiên hạ thái bình.

Lần này, ai nấy mặt mũi tươi cười, Lý Trọng Kiền đi trước đoàn xe, tiên y nộ mã, anh tư bừng bừng, thoát khỏi bóng ma Lý Đức, hắn trông sáng sủa hơn trước nhiều.

Trên con phố chính trước cửa thành, hoa tươi phủ kín mặt đường, vài lá cờ trắng thêu chỉ vàng đón gió tung bay.

Dao Anh dừng mắt trên mấy lá cờ, trước mắt hiện lên ngày mới gặp Đàm Ma La Già, khóe môi nhấp nhẹ.

Lúc ấy xông lên trong tuyệt vọng, vốn không nghĩ nhiều.

Khuôn mặt nàng thoảng cười, tóc mây dày bóng, xinh đẹp động lòng người, thoáng như thần nữ.

Tiếng hoan hô của dân chúng càng thêm nhiệt liệt.

Lễ quan leo lên đài cao, tuyên đọc chiếu thư.

Đàm Ma La Già kiên nhẫn chờ, sau lưng chàng, kỵ sĩ cận vệ Vương Đình áo lam bào trắng một tay nắm lại đặt trước ngực, cung kính chào hỏi Vương Hậu bọn họ, trang nghiêm túc mục.

Đợi lễ quan đọc lên chữ cuối cùng, tuyên cáo kết thúc buổi lễ, Lý Trọng Kiền nhìn Dao Anh nháy mắt mấy cái, “Nếu có ấm ức, anh sẽ giúp em hả giận!”

Nói xong, hắn và tướng lĩnh Tây quân lùi đi.

Đàm Ma La Già ruổi ngựa tiến lên, tung người xuống ngựa, đi đến trước cửa xe, cúi người.

Đây là phong tục Vương Đình.

Một đôi tay tinh xảo vén màn xe, khuôn mặt Dao Anh mỉm cười ánh vào đôi mắt chàng.

Đàm Ma La Già kinh ngạc nhìn nàng trong y phục trang trọng lộng lẫy. 

Dao Anh cười nhẹ nhàng, dung mạo kiều diễm đến lóa cả sắc từng cây hoa nở rộ bên cạnh đường, sóng mắt sóng sánh, nhìn như tỏa ra sáng từ trong ra ngoài, nhất cơ nhất dung, tẫn thái cực nghiên.

*trích từ « cung A phòng phú ».

Thần nữ hàng thế.

Chàng mãi không lên tiếng, lòng đầy khác lạ, niềm vui vẻ khó mà hình dung lấp đầy.

Dao Anh cười kéo tay áo chàng, kéo chàng đến gần chút nữa, mổ trên mặt chàng một ngụm.

Nhạc kỹ Vương Đình càng thêm ra sức thổi nhạc khí.

Đàm Ma La Già lấy lại tinh thần, nhìn màn xe rơi xuống, khóe môi chậm rãi cong.

Kỵ sĩ cận vệ Vương Đình theo lên, vây quanh Vương và Vương Hậu bọn họ, đi về phía Tây.

Dân lành đuổi theo một dặm rồi lại một dặm, lưu luyến không rời đưa mắt nhìn đội xe đi xa.

Rất nhiều năm sau, cuộc hôn lễ trọng thể này vẫn là một trong những chuyện vui mà dân Trường An say sưa kể lại.

Đội xe vừa ra Kinh Triệu phủ, tân nương ra hiệu xe ngựa dừng lại.

Đàm Ma La Già lập tức ghìm ngựa dừng lại.

Màn xe lay động, Dao Anh thò đầu ra cửa xe, vén mớ màn hạt châu kim phượng lắc lư bên tóc, “La Già, đội cái này mệt quá, em muốn thay đồ, muốn cưỡi ngựa.”

Đàm Ma La Già chăm chú nhìn nàng, ánh mắt còn dịu dàng hơn cả gió phớt qua hoa. 

Tạ Thanh dắt ngựa Dao Anh đến, nàng tháo mũ phượng nặng nề, cởi huy y, thay cẩm bào nhẹ nhàng, đạp lên yên ngựa, roi dài phẩy, đón ánh nắng rực rỡ, rong ruổi trên bình nguyên mênh mông vô bờ.

Chạy được một quãng, gân cốt giãn ra, nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm, ngoái nhìn cười.

Đàm Ma La Già giục ngựa đi nhanh, ngang hàng với nàng mà đi, đưa tay nắm chặt tay cầm roi của nàng, siết chặt. 

“Minh Nguyệt nô, ta không biết làm một trượng phu tốt thế nào, nàng phải dạy ta.”

Dao Anh nhíu mày, lắc đầu: “Em cũng không biết.” Giọng đầy hoạt bát.

Nàng sẽ không mắc lừa đâu, lúc chàng luống cuống nói mình không biết làm một tình lang tốt, nàng lập tức mềm lòng, thật ra chủ ý chàng lớn cỡ nào chứ!

Đàm Ma La Già kìm lòng không đặng mỉm cười, cúi người hôn tóc Dao Anh.

Hai người tay nắm tay, giục ngựa từ từ đi, để lại trên mặt đất hai chiếc bóng rúc sát bên nhau, gắn bó không rời.

Cũng như bọn họ, nắm tay một đường, bầu bạn cả đời.

| HẾT | 

Mai: *Cảm giác chính văn kết thúc ở đây là ổn, kết cục viên mãn, Dao Anh và La Già sẽ không còn gặp trắc trở, về sau cả đời trôi chảy, ân ân ái ái, tạo phúc bá tánh, Tây Vực sẽ luôn lưu truyền truyền thuyết về họ, Nhị ca của họ cũng sẽ mở ra cho mình một cuộc đời mới. 

Vậy là tròn 5 tháng, cùng vui buồn với tấm truyện. Khen chê tùy vào mỗi người và mỗi thời điểm bạn đọc. Ngôn tình trên nền loạn lạc mưu lược chiến tranh, văn hóa vùng miền, nhân đạo, nhân quả, tôn giáo gì cũng ôm vào… khó lòng đòi hỏi sự hoàn hảo. (ước gì Mai tém lại chút, dĩ nhiên). Tuy vậy, phải iu thương khen ngợi tác giả đã thành công trong việc dẫn dắt cảm xúc đọc giả và xây dựng đầy đủ 1 cốt truyện có trước có sau tròn vẹn.

Rất vui khi trong quá trình edit truyện đã được đông đảo bạn đọc biết đến, chia sẻ, và tâm sự hỉ hả về truyện. Từ các cô rất đều đặn like từng chương một những ngày đầu, cho đến những cô đã hung hăng “lắc lư” trên các mặt trận diễn đàn để giới thiệu truyện ra ngoài, còn phải kể đến một số em luôn từng bước rà soát giùm lỗi chính tả… xin cảm ơn và nhiều yêu thương. Trong quá trình up chương, Minh có khóa 1 số chương và nếu có làm khó đọc giả hiền huệ, thì chịu khó thông cảm bỏ qua giùm. 

Tác giả còn có khoảng gần 20 chương ngoại truyện ngắn dài và có vẻ vẫn chưa dừng lại, Minh rảnh thì sẽ up. Hầu hết kể về cuộc sống của anh chị sau kết hôn (ngọt và sắc), Tất Sa, Lý Trọng Kiền, Lý Huyền Trinh, Tạ Thanh, Hải Đô A Lăng… và tiểu La Già.
Bình Luận (0)
Comment