Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 192

Hôm sau, Dao Anh tìm tới Lý Trọng Kiền ở trường ngựa.

Hắn đang cùng đám Dương Thiên chọn ra binh sĩ đánh mã cầu, huấn luyện đội ngũ phối hợp, thấy Dao Anh leo lên đài cao, phi thân xuống ngựa, tiện tay quăng cây đánh cầu yển nguyệt đến tay hào nô bên sân, mấy bước phóng lên thềm đá, trên tay áo hẹp màu đỏ dính đầy bụi, khăn chít đầu lỏng ra, lộ ra một nửa tóc ướt đẫm mồ hôi, mặt đầy mồ hôi, mắt phượng lộ ra sắc thâm đen phá lệ, thở hồng hộc hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Dao Anh đưa túi nước cho hắn, “Anh, em nghe nói đám Tạ Xung chứa chấp một vị nữ lang?”

Lý Trọng Kiền không nhận túi nước, đột nhiên biến sắc: “Em nghe gì rồi? Em cũng tới gặng hỏi anh hửm?”

Dao Anh không hiểu, nguýt hắn một cái, bốp, đập túi nước vào trước ngực hắn: “Không phải em đây đến hỏi anh sao? Sao em không tin anh chứ?”

“Anh là anh trai em, có chuyện như vậy, hẳn em hỏi anh trước, chả nhẽ đi tìm người khác chứng thực.”

Lý Trọng Kiền lấy lại tinh thần, thu hết tức giận, cười cười, ừng ực ừng ực uống một hớp nước lớn, còn lại trực tiếp xối hết lên đầu, rửa mặt.

“Đừng giận anh, mấy hôm nay quá nhiều người hỏi chuyện này, đều vặn vẹo anh.”

Dao Anh không giận, nhìn hắn, nghiêm mặt nói: “Anh, sao vị nữ lang kia có tín vật của anh?”

Lý Trọng Kiền câu khóe miệng, “Tín vật là lúc trước ta lưu lạc Bắc Nhung vô tình rơi vào tay cổ. Giữa ta với cô ấy chỉ là vài lần duyên phận thôi, không có gây ra chuyện gì phụ đạo nghĩa hết. Em có thể đi hỏi Talie, lúc ở Bắc Nhung là cô ta cứu ta, có thể chứng minh ta không có thiếu nợ phong lưu gì đó.”

Hắn nói vậy, Dao Anh tự nhiên tin tưởng, “Thế anh muốn sắp xếp cô ấy sao đây?”

Lý Trọng Kiền nhướng mày, trên mặt ướt sũng hiện lên mấy phần chần chừ: “Tuỳ cổ đi, giờ cổ không còn chỗ khác để đi, cứ nuôi cổ hẵng đã.”

“Rốt cuộc cô ấy có thân phận gì thế? Sao đám Tạ Xung không dám nói rõ?”

Lý Trọng Kiền lấy ngón tay làm lược, vuốt vuốt tóc, chít lại khăn, nói, “Minh Nguyệt nô, cổ là cô bé Ngõa Hãn Khả Hãn thu dưỡng, vốn nên nên gả cho Vương tử Bắc Nhung làm vợ.”

Dao Anh ngây ra, một bóng dáng chợt lóe lên trong đầu.

“Anh, vị công chúa đó có phải tên là Ba Na Nhĩ?”

Ngõa Hãn Khả Hãn thu dưỡng mấy bé gái mồ côi của bộ hạ trong tộc, phong làm công chúa, dốc lòng nuôi lớn rồi ban thưởng gả đi các bộ lạc, vừa lung lạc lòng người, vừa mượn thông gia cướp đoạt khống chế các bộ lạc, Ba Na Nhĩ là một trong số con gái nuôi của ông ta, lúc Bắc Nhung diệt vong, Ba Na Nhĩ còn chưa xuất giá, sau khi Kim Bột quy thuận Vương Đình từng nghe ngóng tung tích cô ấy, muốn đón cô ấy về Vương Đình.

Lý Trọng Kiền lộ vẻ kinh ngạc: “Em gặp cổ rồi á? Hồi nào?”

Dao Anh gật đầu, nói: “Thu phục Y Châu.”

Lúc nàng mang binh đi Y Châu, không cho phép Tây quân quấy rối phụ nữ trẻ em, ở Vương trướng từng gặp Ba Na Nhĩ, nhưng khi đó nàng vội vàng làm chính sự, không thể lưu ý những người khác.

Sở dĩ nhớ cái tên Ba Na Nhĩ, là bởi vì sau khi Ba Na Nhĩ thấy nàng, lộ vẻ kỳ lạ, chằm chặp nhìn nàng thật lâu, còn gọi nàng A Y Nỗ Nhĩ*, nói là biết nàng.

*Mai: theo tiếng Đột Quyết là ánh trăng sáng, Minh Nguyệt nô.

Hẳn là Lý Trọng Kiền từng đề cập nàng với cô ta.

“Anh…” Dao Anh trầm ngâm một lát, nói, “Công chúa Ba Na Nhĩ do Trưởng công chúa Nghĩa Khánh nuôi lớn, cũng không có tình cảm quấn quýt với Ngõa Hãn Khả Hãn, giờ Bắc Nhung đã quy thuận Vương Đình, nếu anh và công chúa Ba Na Nhĩ tình đầu ý hợp, không cần kiêng kị thân phận hay khác biệt đất nước.”

Lý Trọng Kiền cười nhạo: “Khác nước rồi thân phận thì có tính là gì? Ta không muốn lập gia, chưa làm chuyện gì có lỗi với cổ cả… Là do cô ta cứ phải đuổi tới, tình cảnh đáng thương, tuỳ cổ đi.”

Mấy chữ cuối cùng mang theo mấy phần buồn bực lạnh lùng.

Dao Anh nhíu mày, tính Lý Trọng Kiền nàng biết, nếu anh í thật sự chán ghét Ba Na Nhĩ, đã đuổi từ sớm, giờ Ba Na Nhĩ còn ở Cao Xương, tức là anh í cũng không chán ghét cô ấy.

“Trong lòng anh hiểu rõ là được.”

Lý Trọng Kiền đã không cô phụ Ba Na Nhĩ, vậy chuyện giữa họ nàng không quản nhiều.

Lý Trọng Kiền hừ đáp, nhếch miệng: “Chuyện của anh em đừng quan tâm…”, đột nhiên đổi giọng trêu, “Quản tốt hòa thượng của em đi kìa!”

Dao Anh giật mình, “La Già sao kia?”

Lý Trọng Kiền chỉ mấy tử đệ giữa sân, “Em xem mặt chúng nó kìa.”

Dao Anh nhìn sang, mấy tử đệ vừa chơi bóng, vừa vụng trộm nhìn nàng, thấy nàng lia mắt nhìn kỹ, cuống quít trốn tránh, Tam Lang Ngưu gia không cẩn thận té khỏi lưng ngựa, suýt thì bị vó ngựa đẫm lên, đợi cậu ta đứng lên, nàng để ý thấy mặt mũi cậu ta bầm dập.

Lý Trọng Kiền sờ cằm, đầy sâu xa nói: “Đám chúng nó là Đạt Ma tự mình chọn… Hôm qua lúc em vào thành đã đi nghỉ ngơi, hòa thượng phải gặp quan viên Cao Xương, em bỏ qua không ít trò hay rồi.”

Dao Anh nhớ đến đêm qua lúc gặp Đàm Ma La Già trên mặt chàng lóe lên một tia kỳ cục rồi biến mất, “Họ khó xử La Già ạ?”

Lý Trọng Kiền cười phì: “Khó xử cũng không hẳn, chả qua là một đám nhóc ngốc muốn xem thử đến cùng hòa thượng mạnh hơn chúng chỗ nào thôi, không có chuyện gì.”

Dao Anh thầm nghĩ tính tình La Già trầm ổn, ở đây lại là Cao Xương, chàng không muốn để nàng khó xử, coi như có ai cố ý gây khó dễ cũng chẳng có gì to tát.

“Thế em đi gặp chàng ấy tí. Anh đánh mã cầu tiếp đi, phía công chúa Ba Na Nhĩ nếu anh thấy khó giải quyết, nói với em một tiếng, em xử lý giúp. Còn nếu anh đã muốn chiếu cố cổ thì chăm sóc cho tốt, đừng nói gì lạnh lẽo tấm lòng cổ.”

Nàng nói xong, quay đầu đi.

Lý Trọng Kiền nhìn bóng lưng nàng vội vàng rời đi, trầm thấp cười lầm bầm một câu.

Hầu cận tìm tới: “A Lang, công chúa Ba Na Nhĩ bệnh rồi…”

Mày Lý Trọng Kiền lại nhíu cao: “Bệnh thì đi mời y giả, không cần chạy tới chạy lui chỗ ta, ta cũng đâu có chữa bệnh!”

Hầu cận không biết cơn điên của ngài từ đâu mà đến, thưa dạ.

Vừa đi ra mấy bước, hắn dừng chân, lại nói, “Y giả Vương cung y thuật tốt đấy, cầm thiếp ta đi mời, dùng thuốc gì cũng được, ghi sổ cho ta.”

Nói xong, nhận cầu trượng, đạp lên yên ngựa, tiếp tục chỉ huy binh sĩ diễn luyện trận pháp.



Dao Anh đi tìm Duyên Giác trước, tra hỏi: “Hôm qua trên yến tiệc có chuyện gì thế?”

Duyên Giác nhẫn nhịn trọn một đêm, đợi nàng vừa hỏi, ưỡn ngực nói: “Vương Hậu có chỗ không biết, hôm qua, đám tử đệ Cao Xương cứ phải đấu rượu với Vương, nhưng Vương vẫn tu ngũ giới, không uống rượu, bọn họ liền làm thơ châm chọc Vương không nhận thách thức, rồi cái họ lại đòi so tiễn thuật với Vương, xem ai có thể bắn trúng đại nhạn bay qua trên trời, Vương thì không sát sinh vô cớ, thế là họ lại làm thơ… Họ còn chơi cái trò gì đá cúc truyền hoa, quả xúc cúc đến chân ai, người đó phải làm một bài thơ, ai thua phải uống rượu…”

Thật ra đám tử đệ Cao Xương không phải làm thơ, chỉ dùng mấy câu điển cố, Duyên Giác nghe không hiểu, tưởng là họ đang cười nhạo ngài.

Dao Anh dở khóc dở cười.

Duyên Giác không hiểu tập tục Trung Nguyên chứ vào tai nàng, cách tử đệ Cao Xương khó dễ Đàm Ma La Già đều là mấy chiêu náo xe hoa, trêu chọc tân lang.

“Thế mặt bọn Ngưu Tam lang bị thương là sao?”

Duyên Giác vội vàng giải thích: “Vương thân phận tôn quý, lại kính yêu Vương Hậu, tuyệt đối không ra tay đánh người nha! Hôm qua lúc so tiễn thuật, Vương không thể giết đại nhạn, nên mới bắn mũi tên về phía tên mấy người kia, không chệch một tên, rớt hết, vì là thi kỵ xạ, có tử đệ giành trước, nên mấy con ngựa đụng nhau mới té cả đám… Còn nữa nha, sau yến hội họ còn bố trí mai phục định đánh lén Vương, Vương anh minh cơ trí, không để ý đến, một trong số họ bị dính bẫy người nhà mới bị loạn quyền đánh thành như thế…”

Tuy nói đám con cháu gia tộc quyền thế Cao Xương bên này văn võ song toàn, nhưng xa cách Trung Nguyên, chỉ vụng trộm đọc đôi chút kinh thư, học thức không bằng Đàm Ma La Già, sau một trận làm thơ luận đối phát hiện không làm khó được chàng, thế là dùng võ phục người, đến khi Đàm Ma La Già mấy mũi liên tiếp bắn rơi hết tên cả đám, họ mới sực nhớ tới uy danh Nhiếp Chính Vương. 

Đạt Ma mới đầu đi theo đám tử đệ tham gia náo nhiệt, đối mặt ánh mắt trong lạnh uy nghiêm của Đàm Ma La Già, lập tức tâm tư mất sạch, ngượng ngùng lui qua một bên uống rượu, chỉ còn mấy thiếu gia ăn chơi vẫn không phục, nghĩ trăm phương ngàn kế khó xử Đàm Ma La Già, đều bị chàng từng chiêu hóa giải.

Dao Anh không ngờ lúc mình ngủ xảy ra nhiều chuyện thế, mới tìm đến chỗ Đàm Ma La Già, cận vệ chắp tay, “Vương Hậu, Vương đang gặp sứ giả, ngài có gì dặn dò?”

Nàng lắc đầu, ra hiệu cận vệ đừng lên tiếng, chờ bên ngoài một chốc, thấy sứ giả ra, cố ý thả nhẹ bước chân vào nhà. Đàm Ma La Già ngồi trước thư án, không ngẩng đầu: “Ăn cơm chưa?”

“Sao chàng biết người đi vào là em?” Dao Anh đi đến sau lưng chàng, cúi người úp sấp trên vai chàng, một đôi tay trắng đưa qua hai bên cánh tay chàng, giúp sắp xếp lại mấy cuốn sách trên bàn, má dán vào gáy chàng. 

Người ta nói thịt băng da tuyết, ban ngày trời nắng gắt, trên người nàng cũng vẫn có mùi thơm thoang thoảng.

Đàm Ma La Già đè lại đôi tay nghịch ngợm của nàng, không cười lên tiếng nhưng trong lòng có niềm vui vẻ hân hoan nhảy nhót, một ao nước tĩnh, thủy liên nhẹ rung rinh.

“Nàng vừa đến gần ta liền biết.”

Dao Anh hôn nhẹ lên má chàng, “Em nghe anh trai nói, hôm qua bọn Ngưu Tam làm khó dễ chàng? Sao không nói em?”

Đàm Ma La Già ngẩng đầu, gập ngón tay nhẹ gõ bàn sách, quét mắt qua cận vệ đứng hầu ở cửa. Cận vệ hiểu ý, gật đầu thưa vâng, buông màn, nhẹ chân nhẹ tay khép cửa lại, kêu mấy người kia, yên lặng lùi xuống dưới lầu.

(*minh, xin lỗi, nóng quá, vừa gõ vừa thấy trưa tháng 5 nóng quá, hồi ức ở tập trước cũng ở văn phòng)

“Chuyện nhỏ thôi.” Chàng ngước nhìn nàng. “Gả cho ta, có thấy tủi thân không?”

Dao Anh bật cười, xích lại gần mổ khóe miệng chàng: “Nghĩ sao lại hỏi thế?”

Nụ hôn của nàng vừa chạm đã rời, La Già không khỏi lưu luyến hướng theo môi nàng, nàng đã lùi ra, hững hờ lật quyển kinh trên bàn sách chàng xem. 

Giữa đôi mày chàng chợt hơi nhúc nhích, tỉnh rụi đè quyển dưới cùng lại, “Từ Trường An, Qua Châu, Y Châu đến Cao Xương, cả đoạn đường, có rất nhiều nhi lang cầu thân nàng nhỉ.”

Đều là thiếu niên lang khí phách, thức thời.

Nàng biết bọn họ, lúc về thành có hàn huyên mấy câu, chuẩn xác gọi tên từng người, ai nấy đầy hưng phấn.

Chàng còn nghe thị nữ Vương cung Cao Xương xì xào: “Phật Tử đúng là đẹp trai ghê, nhưng Phật Tử là người xuất gia, trang nghiêm y như vị Phật ấy… Một xíu tình thú cũng không biết, công chúa sẽ rất nhanh chán Phật Tử thôi.”

“Đúng đó, nghe nói ngày ngày Phật Tử còn niệm kinh, công chúa trẻ đẹp thế, sao mà chịu được?”

“Mấy lang quân ấy đều là thành chủ sai người đi chọn…”

Đàm Ma La Già cúi đầu.

Dao Anh dựa cả người vào chàng, ngả hết vào lòng chàng, sượt qua lồng ngực chàng, vung tay lên, hào khí muôn vàn.

“Em không thích họ, chỉ thích chàng đây.”

Khóe môi Đàm Ma La Già hơi vểnh nhẹ, đưa tay ôm lấy nàng.

Nàng rất được dân chúng kính yêu, ở đây, không ai ngờ vực thân phận người Hán của nàng, càng không ai ngấm ngầm hãm hại châm chọc nàng câu dẫn người xuất gia, nơi nàng đến, dân chúng  đều chạy đến nghênh đón nàng.

Sau khi tìm được Lý Trọng Kiền nàng có thể mãi rời Vương Đình, vì chàng, nàng mới quay về Vương Đình, tín đồ  Vương Đình nhục mạ nàng, quan viên trong triều nghi ngờ nàng có ý khác, thế gia phái người ám sát nàng… Nàng gần như một mình lẻ loi ở lại một đất nước hoàn toàn căm thù nàng, gặp nhiều chuyện thế nhưng nàng chưa hề phàn nàn qua một câu với chàng.

Chàng chẳng qua chỉ bị mấy thiếu niên lang xúc động gây khó dễ tí thôi, nàng đã đặc biệt chạy đến an ủi.

La Già chăm chú ngắm nàng thật lâu. Mình có tài đức gì, có thể ôm trọn nàng vào lòng.

Dao Anh nhướng mi, đối diện ánh mắt chàng, cười cười, đưa tay sờ soạng đầu chàng.

“Sao còn chưa để tóc mọc thế ạ?”

Lòng bàn tay vừa mềm vừa tê, còn hơi ngứa, nàng cảm thấy đùa rất thích, giờ không còn sợ chàng, càng sờ càng trồi lên, bưng mặt chàng, lại sáp tới hôn một dấu.

Đàm Ma La Già nhìn nàng, im im một lúc rồi hỏi: “Để tóc mọc, còn thích không?”

Dao Anh khẽ giật mình, con ngươi từ từ trợn to, sau một lúc lâu, hắc một tiếng bật cười, ngả ra sau nằm lên cánh tay chàng, cười đến run cả vai.

Chàng lo để tóc rồi thì nàng sẽ thất vọng à?

Hòa thượng thế mà lại có nỗi buồn lo thế này ư?

Nàng cười đến không dừng được, ôm lấy cổ chàng, ngón tay phớt qua nét mặt sâu sắc của chàng: “Chàng sao em đều thích.”

Chàng ngắm nàng, bỗng cúi người, vây nàng giữa lồng ngực kiên cố của mình và bàn sách, mắt tối đi, một tay cài vào tóc nàng, một tay ghì cổ nàng, đầu ngón tay nhẹ khều mở dải lụa, dịu dàng vuốt ve đùa nghịch, giọng nói uyển chuyển trong lạnh thì thầm bên tai nàng: “Minh Nguyệt nô, vẫn luôn như thế này yêu thích ta, được không?”

Tỉ mỉ lộn xộn hôn lên tóc mai nàng.

Dao Anh vốn chỉ có ý đùa chàng, cố ý ngả vào lòng chàng quấy rối, như yếu đuối không xương, ẹo qua ẹo về, bị chàng đè lại, trong phút chốc không thể động đậy, dải lụa rơi ra, tóc dài rũ rượi xõa xuống, phủ kín đầu vai nàng.

Người chàng vẫn nóng hổi, cách mấy lớp áo thêu kín chỉ vàng, hâm nóng nàng, hai tay trói chặt nàng.

Người hiền hòa trở nên mạnh mẽ, càng khiến tim người động.

Một luồng nóng trào lên cả người nàng.

Chàng nâng mặt nàng, đến càng gần hơn, đôi mắt xanh trầm tĩnh phản chiếu nàng, lẳng lặng ngắm, không nói gì, thoảng như xưa nay cứ thế yên lặng bảo vệ nàng, trong mắt vẫn vĩnh viễn luôn giấu trời đất mênh mông, nhưng giây phút này ung dung như nhìn thấu lòng người khi đối mặt người khác đã biến thành tình ý dịu dàng mềm mỏng, khát vọng im ắng phun trào.

Rõ ràng chẳng hề làm gì, cũng chẳng nói lời nào, hơi thở vẫn cứ bình ổn, ánh mắt ấy lại giống như ngọn lửa u lam đang thiêu đốt hừng hực, lửa đỏ mạnh mẽ rực cháy dưới đáy sông băng.

Nhịp tim Dao Anh đột ngột tăng nhanh, ghì lấy cổ chàng xuống, hôn môi chàng, nhớ đến mỗi đêm chàng niệm kinh ru mình chìm vào giấc ngủ, đầu lưỡi ôm lấy của chàng, đánh vỡ môi răng chàng, lộn xộn một chỗ, quấn chặt không tách rời.

Hơi thở hòa quyện trao đổi, tiếng áo quần cọ nhau sột soạt, cơ thể tròn trịa mềm mại của nàng chậm rãi nở rộ trong bàn tay chàng, hương ngọt càng thêm nồng đậm.

Người La Già chấn động, hai tay bấu chặt nàng, hôn trả càng thêm kịch liệt.

Người nàng hơi lạnh, như muốn tan ra trong ngực chàng, cả người nóng hổi, không chỗ phóng thích, siết lấy nàng, như ôm lấy một vũng nước xuân róc rách, thân thể không chỗ nào dịu xuống được, muốn cứ thế hoà cùng nàng thành một, nhịn không được càng ôm càng chặt.

Thật lâu, chàng nghe thấy tiếng nức nở không chịu nổi của nàng, lấy lại tinh thần, bận rộn buông môi nàng, tay vẫn còn đặt trên cổ mềm mịn của nàng, dán chặt nàng vào chính mình.

Hai gò má nàng ửng hồng, đôi mắt ướt át, hơi thất thần, chàng không chớp mắt nhìn nàng, có phần thở gấp.

Dao Anh dần dần bình tĩnh lại, nhớ bên ngoài còn có cận vệ canh giữ, tay chống lấy chân chàng, chồm dậy.

Đàm Ma La Già đưa tay dìu nàng, sau tích tắc, người chàng bỗng cứng đờ, thở gấp hơn, nhắm mắt lại, môi tràn ra một tiếng rên không thể kìm chế, như đau đớn, lại như sảng khoái.

Dao Anh cảm giác chỗ lòng bàn tay chống vào không thích hợp, cũng cứng đờ, đang định rút tay về, Đàm Ma La Già run rẩy theo.

Quãng thời gian này công pháp chàng tinh tiến đến một cảnh giới khác, thường xuyên phát nóng, nàng sợ nóng, chàng vừa qua đi cơn chịu đựng, nàng liền đẩy chàng ra. Biết chàng đang kiềm nén, chỉ chốc lát lại nhích gần đùa chàng.

Chàng sợ làm bị thương nàng.

“Minh Nguyệt nô…”

Chàng thấp giọng gọi nàng, không gì khác, chỉ thì thầm tên nàng, trên người toả ra một hơi thở nồng đậm đến mức khiến nàng không thể nào tỉnh táo suy nghĩ.

Mặt Dao Anh như lửa đốt, lại như có tình nhiệt nén không được, chột dạ đảo mắt một vòng.

Giữa ban ngày.

Cửa sổ phòng đóng chặt, trước cửa sổ cũng không có bóng ai, cận vệ không biết từ lúc nào lặng lẽ rời đi, mấy ngày này chỉ cần họ ở một chỗ, người bên cạnh sẽ lui đi hết.

Dao Anh giống lần trước, chôn mặt vào hõm vai La Già, tai đỏ thấu hiện giữa mớ tóc dài rối tung.

Tại giây phút bị mềm mại bao phủ này, dù La Già cố ý khống chế mình, vẫn khó kiềm nỗi run run rẩy rẩy. 

Chàng run rẩy trong bàn tay nàng, căng cứng, nóng lên, cuối cùng tuôn trào, sóng tình xa lạ dạo chơi khắp người như thuỷ triều.

Kinh văn đã nói, dục vọng nam nữ, ví như nhựa cây sơn, khó mà xa rời, quả là thế.

Dục khiến con người ta không thể khống chế, mà chàng đã sớm sa vào trong đó, muốn được lấy càng nhiều.
Bình Luận (0)
Comment