Lương Châu.Một tòa quan ải nguy nga hùng cứ ở gần và thông với thành lớn Hà Đông, kéo dài gần hai dặm, tường thành cao mấy trượng uy nghiêm đứng vững, thủ giữ con đường quan trọng nối liền với Trung Nguyên.Đã sắp tối, trong thành khói bếp lượn lờ, trên tháp cao tướng sĩ giữ quan ngáp thay phiên giao ban, bỗng thoáng nhìn thấy trên bình nguyên phía Tây bụi đất tung bay, mười mấy kỵ mã hất lên hoàng hôn mênh mông chạy vội tới, lập tức nhào tới trước phòng quan sát, thổi kèn lệnh.Trong tiếng kèn tu tu, cửa thành mở ra, Đô úy Tần Phi vừa tới Lương Châu không lâu tiến lên đón, thấy Lý Huyền Trinh thoi thóp trên lưng ngựa, rống to: “Xảy ra chuyện gì?”Thân binh Thái tử nhảy xuống lưng ngựa: “Trên đường về thành bọn tôi gặp phục kích!”Tần Phi lòng nóng như lửa đốt, cõng Lý Huyền Trinh sắc mặt tái nhợt, nhanh chân xông vào trong đường: “Người phục kích các ngươi là ai?”Thân binh lắc đầu: “Nhìn không ra, có thể là tàn binh của Hà thị.” Thế lực còn sót lại của Lương Châu chưa bị tiêu diệt, dù Khả Hãn Diệp Lỗ chính tay đâm thủ lĩnh Hà thị, tộc nhân Hà thị vẫn âm thầm ẩn núp chờ thời cơ.Quân y chạy tới rất nhanh, sau lưng Lý Huyền Trinh trúng mấy mũi tên lại phi nhanh xuyên đêm, vết thương vô cùng thê thảm, cũng may trời lạnh nên chưa thối rữa, và độc trên tên là loại độc rất thường gặp, không khó cứu chữa.Tần Phi dậm chân nói: “Đang yên đang lành, Điện hạ đi Diệp Lỗ làm gì?”Bình thường Thái tử rất nghiêm túc cẩn thận, nhưng điên lên thì chẳng còn ngó ngàng, tỉ như chỉ đem mấy thân binh đi cùng Khả Hãn Diệp Lỗ đến bộ lạc Diệp Lỗ.Thân binh lau mồ hôi, đáp: “Nghĩa tử Khả Hãn Diệp Lỗ Biệt Mộc Thiếp nhiệt tình mời Điện hạ đi dự lễ, còn muốn không say không nghỉ với Điện hạ, Điện hạ từ chối không được mới đi.”Trong lúc Lý Huyền Trinh và Khả Hãn Diệp Lỗ hợp sức tác chiến, Biệt Mộc Thiếp nhiều lần đề cập chuyện Khả Hãn sắp cưới công chúa Văn Chiêu.
Mới đầu Lý Huyền Trinh không để ý, nhưng gần đến khi Khả Hãn lên đường về bộ lạc, hắn đột nhiên đổi ý, nhận lời mời của Biệt Mộc Thiếp, đi theo.Lông mày Tần Phi nhíu nhẹ: Chẳng lẽ vì Thái tử bỏ qua lúc công chúa Văn Chiêu xuất giá nên cố ý đến xem lễ? Không phải ngài luôn rất ghét công chúa Văn Chiêu sao…Quân y ra đơn trị thương cho Lý Huyền Trinh, Tần Phi sợ trong đêm có chuyện ngoài ý muốn nên ngồi canh cạnh giường Lý Huyền Trinh, không dám chợp mắt.Nửa đêm, Lý Huyền Trinh bắt đầu sốt cao, miệng mê sảng.
Tần Phi vắt khăn lau mặt cho Lý Huyền Trinh, nghe tiếng gọi trong miệng hắn từng lần một, ngẩn ngơ, đầy kinh hãi, khăn trong tay rơi xuống chậu đồng tóe lên đầy bọt nước.Lý Huyền Trinh trên giường đột nhiên thẳng người ngồi dậy, tóc tai bù xù, hai mắt đỏ rực, trên da lưng trần trụi vết thương chồng chất, tựa như lệ quỷ.Tần Phi giật nảy mình.Lý Huyền Trinh chân trần nhảy xuống đất, lảo đảo xông ra khỏi phòng.
“Ta không hối hận!” Trong đêm yên tĩnh, giọng hắn nghe như tiếng gào thét tuyệt vọng, “Ta không hối hận!”Tần Phi lấy lại tinh thần, quơ lấy y phục trên bình phong, lộp cộp chạy xuống: “Điện hạ!”Cả thân trên Lý Huyền Trinh trần trụi, tóc dài rối tung, trên dưới cả người chỉ mặc một chiếc quần lụa rất mỏng, chân trần bước ngập trong tuyết sâu qua gần mắt cá chân, nhào về một binh sĩ đang di chuyển trực đêm, lôi người xuống ngựa rồi tự xoay người leo lên, đá bụng ngựa đạp tuyết chạy vội đi!Tần Phi gấp đến dậm chân, đoạt ngựa theo sau.Lý Huyền Trinh cưỡi ngựa lao ra khỏi cửa lâu, thẳng về hướng Tây.
Gió bấc thấu xương, Tần Phi cưỡi trên lưng ngựa cóng đến run lẩy bẩy, Lý Huyền Trinh không mặc y phục lại như không việc gì đón gió lao vùn vụt, tóc dài bị gió lốc thổi bay rối loạn, da thịt cóng đến tím xanh, dáng vẻ như điên loạn.Tần Phi giục ngựa tiến lên, đuổi kịp Lý Huyền Trinh, khống chế dây cương hắn, đợi ngựa Lý Huyền Trinh chạy chậm lại lập tức bay người lên ôm lấy Lý Huyền Trinh lăn xuống ngựa.
Vù vù vài tiếng, Lý Huyền Trinh lăn xuống lưng ngựa.
Hắn ngửa mặt nằm trên mặt tuyết lạnh cóng, nhìn trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm, vẻ điên cuồng hơi hòa hoãn bớt.“A Nguyệt…” Hắn đưa tay bắt về phía không khí lạnh lẽo, vết thương trên lưng rịn máu tươi, “Tại sao muội là con của Tạ Mãn Nguyện?”…Tháng ba năm đó, măng xuân nảy mầm, liễu rũ chim oanh kêu, hắn cũng bị thương nặng giống bây giờ.Quân y nói, chỉ có vị thần y ở Xích Bích trị hết được thương thế của hắn.Lý Huyền Trinh ngụy trang thành người Nam Sở cầu y, một mình đi Xích Bích, đến bến thuyền, khi thuyền chậm rãi cập bờ, trên bờ một thiếu nữ mỉm cười nhìn.Tuổi cô gái ấy không lớn, phấn trang ngọc trác, xinh xắn tươi đẹp, đứng nơi đó đón gió, cười nhẹ nhàng, hai mắt như một đôi trăng khuyết sáng tỏ.Trong tích tắc, Lý Huyền Trinh hoảng hốt nghĩ thiếu nữ trước mắt như đã từng quen biết.
Rõ ràng là lần đầu gặp gỡ, đáy lòng của hắn lại có cảm giác rất gần gũi.
Như đang độc hành trong tuyết chợt thấy một đám lửa chập chờn, một nồi cháo sôi ùng ục, ấm áp cả người đang đông lạnh.Lý Huyền Trinh chưa từng có cảm xúc đó, trong lòng kỳ lạ nhưng không lộ ra mặt, thẳng đến nhà thần y xin thuốc.Hôm sau, Xích Bích có trận mưa nặng hạt, thương thế hắn nặng thêm, không ngồi dậy được, nằm ở dưới hiên ngoài phòng của thần y, ướt đẫm cả người.Đang trong mê man, một đôi tay nhỏ trắng noãn duỗi tới, dìu hắn dậy vào trong hành lang tránh mưa, đưa một bát thuốc nóng hổi lên môi cho hắn uống hết.Lý Huyền Trinh vẫn mơ hồ, mãi mấy ngày sau mới hoàn toàn tỉnh táo.Nhìn thấy trên bến tàu thiếu nữ đá bóng dưới hiên, thấy hắn tỉnh, một chân xinh đẹp dẫm lên bóng, đôi lúm đồng tiền trên gò má mỉm cười ngọt ngào, “Huynh đài, ngươi tỉnh rồi!”Mỗi ngày cô bé đưa thuốc cho Lý Huyền Trinh, thấy hắn trơ trọi đáng thương, thỉnh thoảng còn chia ít đồ ăn cho hắn.
Mãi một tháng sau, Lý Huyền Trinh mới mở miệng hỏi cô bé: “Muội tên gì?”Thiếu nữ cười khẽ: “Ta là A Nguyệt.”Lý Huyền Trinh trong lòng mặc niệm mấy lần, thầm nghĩ, cái tên rất thích hợp với nàng, sáng trong như trăng sáng.A Nguyệt hỏi lại Lý Huyền Trinh: “Còn huynh đài tên gì?”“Ta họ Dương.” Lý Huyền Trinh nghĩ nghĩ, “Dương Trường Sinh.” Dương là họ giả.
Trường sinh nô, là tên tục Đường Doanh đặt cho.Hắn vốn nghĩ mẹ không còn, sau này chẳng còn ai gọi mình vậy nữa, song khi cô bé ấy cười gọi hắn Trường Sinh ca ca, hắn đột nhiên cảm thấy có lẽ đời này hắn cũng không đến mức cô độc mãi.Năm tháng ở Xích Bích như một giấc mộng.
Trong mộng hắn là Dương Trường Sinh, quen biết một thiếu nữ tên là A Nguyệt, hắn nghe nàng kể mình có người anh trai tốt nhất trên đời, khóe miệng cong lên.Nếu A Nguyệt là em gái hắn, chắc chắn hắn vô cùng thương yêu cưng chìu, không nỡ để cô bé phải nhíu mày, càng không để lại một mình cô bé ở Xích Bích chẳng quan tâm.
Lần đầu hắn có một thứ cảm giác không phục, như một nhi lang bình thường tự cho mình siêu phàm, hành động theo cảm tính, âm thầm muốn so cao thấp với anh trai của A Nguyệt, hắn sẽ là một người anh trai hoàn mỹ hơn mạnh mẽ hơn.Khi lên thuyền về quận Ngụy, hắn kinh ngạc nhận ra họ có thể là đồng hương nhưng không nghĩ sâu xa, mãi đến khi A Nguyệt đứng ở đầu thuyền, vui vẻ chỉ vào thanh niên cưỡi tuấn mã trên bờ.“Trường Sinh ca ca, người cưỡi hắc mã đó là anh trai muội!” Lời còn chưa dứt, nàng nhìn thấy tùy tùng đánh cờ Đường gia đứng cách Lý Trọng Kiền không xa mà ngẩn ngơ.Lý Huyền Trinh không biết một khắc đó Lý Dao Anh nghĩ gì trong lòng.
Hắn chỉ biết khi hắn nhận ra Lý Trọng Kiền, trong đầu vang ong ong như vô vàn sấm nổ bên tai.Dường như tất cả mọi người đang cười nhạo hắn.Thống khổ, phẫn nộ, tuyệt vọng.Thù hận.Cô ta lừa hắn! Cô ta là con gái của Tạ Mãn Nguyện, là em gái Lý Trọng Kiền!Trời cao đã đùa cợt hắn dữ dội biết bao… Từ khi mẹ mất, lần đầu để hắn cảm nhận được sự dịu dàng, để hắn không nhịn được muốn gần gũi, muốn chăm sóc cho cô gái ấy thật tốt, lại là con gái của kẻ thù.Kiếp này hắn đã định sống để báo thù.
Khuôn mặt bị thiêu hủy của mẹ hiện lên trước mặt hắn, “Giết sạch chúng! Giết sạch chúng!”Trong nháy mắt, mọi tình cảm tốt trước đó đều hóa thành nỗi hận sôi trào mãnh liệt ngập trời, đáy lòng hắn nổi lên một đám lửa lớn rừng rực, hắn cảm thấy phẫn hận, xấu hổ, nhục nhã.Phẫn nộ của hắn không thể hóa giải, hắn hận không thể giết nàng! Như vậy cô bé sẽ vĩnh viễn là A Nguyệt mà hắn biết, họ có thể vĩnh viễn dừng lại trong đoạn năm tháng ấy.Hai mắt Lý Huyền Trinh lóe sắc lạnh rực màu máu, gân xanh nổi lên trán, bóp họng Dao Anh, bóp rất chặt.
Dao Anh kinh ngạc nhìn hắn, định đẩy ngón tay lạnh như băng của hắn.
Hắn dùng sức, không chút nể tình.Nàng nhìn vào cặp mắt phượng đỏ như máu, “Trường Sinh ca ca…”…Gió tuyết tuyết tràn ngập, trong bóng đêm yên lặng như có tiếng nỉ non than mà không phải than mấy năm trước: Trường Sinh ca ca…Lý Huyền Trinh nằm ngửa trên mặt tuyết, cả người run lẩy bẩy, mắt phượng đỏ rực như con thú bị nhốt rống to: “Đừng gọi ta như vậy! Đừng gọi ta như vậy!”Tần Phi đứng bên cạnh luống cuống: “Điện hạ…” Khó trách mấy năm nay Thái tử thay đổi thất thường, thì ra giữa ngài và Thất công chúa có một đoạn quá khứ.Lý Huyền Trinh quay nhìn Tần Phi, ánh mắt đăm đăm, bỗng nhiên nhào tới, níu ống tay áo hắn: “Khi mẹ ta chết, Lý Dao Anh còn chưa ra đời… Con bé chưa ra đời, không tính, đúng không?”Tần Phi nghẹn ngào, không nói nên lời.Lý Huyền Trinh cười ha ha, khuôn mặt tuấn tú lộ ra mấy phần dữ tợn, lại tự nói: “Mẹ không đề cập đến cái tên A Nguyệt, nàng không tính, nàng không tính, nàng không tính là kẻ thù của ta!”Hắn loạng chà loạng choạng đứng lên.
“Ta sai rồi, ta đi đón nàng, nàng không tính!”Tần Phi ngăn lại Lý Huyền Trinh cười đến cổ quái: “Điện hạ… Khả Hãn Diệp Lỗ sẽ không thả người.”Mắt phượng Lý Huyền Trinh trợn lớn, đáy mắt đen như mực thiêu đốt lên hai luồng sáng rực: “Thì ta cướp nàng về.”Tần Phi thở dài: “Ngài giành được về sao?”Lý Huyền Trinh dừng chân.
Đúng nhỉ, đoạt không được, lúc hắn xúc động đã đồng ý lời mời tới bộ lạc Diệp Lỗ, bên cạnh chỉ có mấy thân binh, vốn không có năng lực mang nàng về.Dù có mang về, Lý Đức cũng sẽ đưa nàng đi lần nữa.Cục diện hôm nay đều do hắn tạo nên.
Nếu không phải hắn dùng kế để Khả Hãn Diệp Lỗ gặp nàng một lần trong Pháp hội Phật Đản, Khả Hãn sẽ không chủ động đưa Lương Châu làm sính lễ, Lý Đức sẽ không chủ ý đánh lên người nàng.
Nếu Lý Đức không hạ chỉ tứ hôn thì khi Lý Trọng Kiền xảy ra chuyện, nàng không cần dùng nó để trao đổi.Ánh lửa trong mắt Lý Huyền Trinh từng chút từng chút dập tắt, quay về với mênh mông vắng vẻ.
Thần sắc hắn đờ đẫn, bước tới trước mấy bước, vết thương trên lưng ê ẩm đau, trong tim còn đau đớn hơn, bịch một tiếng, đổ xuống mặt tuyết.Tần Phi thở dài, đỡ hắn về lưng ngựa, dẫn về phòng.Vừa trở lại cửa lâu, binh sĩ đi tuần cầm lấy một phong thư vọt lên: “Điện hạ, tin!”Tần Phi nhìn Lý Huyền Trinh đang chết lặng, nói: “Đưa qua trưởng sử trước đi.”Binh sĩ vội la lên: “Thư từ phía Tây đưa tới! Người Hồ đó nói là công chúa Văn Chiêu bảo hắn đến đưa tin! Cấp tốc, không thể chậm trễ!”Tần Phi sững sờ, còn chưa mở miệng, Lý Huyền Trinh trên lưng ngựa đột nhiên động đậy, ra tay chộp phong tin trong tay tên binh sĩ.Hai tay hắn run không ngừng, thử nhiều lần mới mở ra tin.Ánh đuốc ảm đạm rọi xuống, trong ánh lửa yếu ớt hắn đọc xong thư, vẻ mặt đột nhiên trầm xuống.
“Các nơi canh gác! Cử các tiếu tham đi*!” Lý Huyền Trinh thẳng tắp lưng, không để ý đến vết thương trên lưng, nhanh chóng ra chỉ thị, “Cảnh báo các trạm gác, lập tức khóa quan! Đóng chặt cửa thành! Bất kể là ai đến kêu cửa, không được để ý!”*lính tình báo.“Truyền lệnh xuống, các bộ cố thủ!”“Ai sợ chết, chém!”Căn dặn xong, Lý Huyền Trinh gọi thân binh tới: “Các ngươi nhanh đi Diệp Lỗ đón công chúa Văn Chiêu về!”Binh sĩ trong cửa lâu ngơ ngác giây lát, cùng vâng dạ, chia ra thi hành mệnh lệnh.Tiếng kèn trầm thấp tu tu thổi, xuyên qua gió tuyết mênh mông, từ quan ải hướng về hai bên Nam Bắc ra tín hiệu, quan ải các nơi lập tức hưởng ứng, tiếng kèn vang vọng chân trời.Bầu không khí nghiêm túc.Tần Phi theo sát sau lưng Lý Huyền Trinh, xông lên phòng quan sát.Lý Huyền Trinh đầy nghiêm túc, cùng với kẻ điên cuồng ban nãy tưởng như hai người, vội vàng mặc y phục, tóc dài tùy ý cột một chùm, đứng trên tháp cao hẻo lánh trên tường thành, nhìn ra phía Tây xa xa, đồng tuyết bát ngát phía Bắc.Biệt Mộc Thiếp lại là Hải Đô A Lăng.…Hải Đô A Lăng, là cháu trai thủ lĩnh Bắc Nhung coi trọng và tín nhiệm nhất.Truyền thuyết y sinh ra trên thảo nguyên trong một bộ lạc sống bằng chăn cừu, sau đó bộ lạc của y bị thảm sát, toàn bộ nam nữ trong tộc chết dưới đao kẻ cướp, y được thả xuống lòng sông thuận dòng trôi dạt, lưu lạc đến trên băng nguyên được mấy sói cái thu dưỡng, còn sống sót như một kỳ tích.Năm mười một tuổi hắn giết chết sói cái đã nuôi hắn lớn lên, tìm nương tựa vào bộ lạc Bắc Nhung, bằng công phu kỵ xạ hơn người mà được thủ lĩnh bộ lạc thưởng thức, nhận nuôi dưới gối, đi theo thủ lĩnh Nam chinh Bắc chiến.Thủ lĩnh đó chính là Ngõa Hãn Khả Hãn Bắc Nhung.Lý Huyền Trinh chưa từng trực tiếp đấu với Hải Đô A Lăng, chỉ có năm ngoái lúc Hải Đô A Lăng dẫn bộ tộc xuôi Nam đánh cướp, hai người từng nhiều lần gặp thoáng qua, từng lẫn nhau nghe danh đối phương.Mấy năm nay Ngõa Hãn Khả Hãn tập trung binh lực chinh phục Tây Vực, nghe nói ở phía Bắc Tây Vực bị bại mấy trận, tổn thương nguyên khí.Lý Đức, Lý Huyền Trinh từng cùng đại thần trong triều thảo luận biện pháp bài bố phòng tuyến phương Bắc.
Họ nhất trí cho rằng mấy năm gần đây Bắc Nhung sẽ không phát binh xuôi Nam, mục tiêu hiện tại của Bắc Nhung là thống nhất toàn bộ Tây Vực.
Nên Ngụy triều mới nóng lòng thu phục Lương Châu, tránh tương lai đại quân Bắc Nhung xuôi Nam, Ngụy triều không có sức phản kháng.…Không ngờ Hải Đô A Lăng chính là Biệt Mộc Thiếp.Lý Huyền Trinh cắn răng, trong hàm dâng lên một mùi máu tanh.Là kiêng kỵ rất sâu của hắn và Lý Đức.E dè Vương tử Bắc Nhung, lại ở ngay dưới mí mắt họ, thậm chí còn từng cùng y nâng cốc nói cười, tỷ thí võ nghệ.Nửa năm qua, Hải Đô A Lăng lấy thân phận người Diệp Lỗ cùng Ngụy quân kề vai chiến đấu, có phải đã tìm hiểu rõ bố trí của Ngụy quân rồi không? Hắn nhận lời mời đi Diệp Lỗ, trên đường về lại gặp phục kích, không thể nào là trùng hợp, kẻ hạ thủ chắc chắn là Hải Đô A Lăng! Nếu ngày đó hắn còn ở lại Diệp Lỗ hoặc về trễ một chút, chẳng phải đã bị Hải Đô A Lăng ra tay từ lâu?Toàn bộ là mưu kế của Hải Đô A Lăng, việc mấy tháng trước hẳn cũng là bố trí của y.Chu Lục Vân qua lại mật thiết với mấy người Hồ, thái độ Diệp Lỗ khác thường, cứng đầu đòi Ngụy triều tứ hôn…Chu Lục Vân!Cô ta từng nói mình muốn phục quốc.
Ai ra lời hứa hẹn để cô ta phục quốc?Nếu Chu Lục Vân gả cho Diệp Lỗ thật, có phải Hải Đô A Lăng định dùng cờ hiệu Chu thị mà tiến đánh Trường An, vì Chu Lục Vân phục quốc không?Những chuyện phát sinh nửa năm qua lướt nhanh qua trong đầu.
Lý Huyền Trinh sợ khiếp vía, mồ hôi lạnh đầm đìa, nện một đấm trên tường thành.Hắn trúng kế, tất cả họ đều bị Hải Đô A Lăng đùa giỡn trong lòng bàn tay!Giờ binh Bắc Nhung đột kích, hắn ở xa Lương Châu, không thể lập tức chạy về Trường An, không biết tình hình Trường An thế nào, Bắc Nhung có trực tiếp vòng qua Lương Châu được không?Tiếng bước chân hỗn loạn, các tướng lĩnh nhao nhao xông lên tháp cao.Lý Huyền Trinh trầm giọng hỏi: “Chúng ta có bao nhiêu binh phòng giữ?”Tướng lĩnh nhìn nhau, khó xử nói: “Điện hạ, gấp gáp quá, ước chừng chỉ có thể triệu tập hai ngàn người.”Lý Huyền Trinh nhắm mắt, lúc mở ra, sát ý bốc lên.
“Hai ngàn người thủ quan, đủ rồi.”Mấy năm qua Hải Đô A Lăng thường xuyên xung đột với các con trai khác của Ngõa Hãn, nội bộ Bắc Nhung tranh chấp không ngừng, không thể phái ra chủ lực tiến đánh Đại Ngụy, hắn chỉ cần thủ vững chờ viện quân đến.Trên chiến trường, dù địch ta cách xa bao lớn, hắn chưa hề sợ.Đám tướng lĩnh lo sợ bất an trong lòng nhưng thấy khuôn mặt Lý Huyền Trinh vẫn trầm tĩnh, khí thế hùng bá một mình giữ ải vạn người không thể qua, từ từ bình tĩnh lại, tự về cương vị mình, chia nhau kiểm kê nhân số.
Sau nửa canh giờ, tiếu tham gấp báo tin về: “Điện hạ, mười dặm phía Bắc bờ kia sông đúng là có động tĩnh!”Tần Phi nghĩ mà sợ, từ lúc Lý Huyền Trinh xem xong thư đến giờ ngắn ngủi nửa canh giờ, quân địch đã đến, nếu phong thư này đưa tới muộn chút, họ còn cơ hội chuẩn bị nghênh chiến sao? Run sợ trong lòng, hắn nắm chặt chuôi đao: “Sao công chúa Văn Chiêu lại biết mưu đồ Hải Đô A Lăng nhỉ?”Lý Huyền Trinh run run.Hắn cũng không biết.Nàng ở Diệp Lỗ xa xôi, khổ sở không nơi nương tựa, tình cảnh bi đát, phát giác được Biệt Mộc Thiếp là Vương tử Bắc Nhung liền đưa tin nhắc nhở hắn Hải Đô A Lăng dự định chia mấy đường đại quân tiến đánh Đại Ngụy, cho hắn kịp chuẩn bị nghênh chiến.Hắn kịp thời tỉnh táo, kịp thời khóa quan, còn nàng?Nàng gặp chuyện gì?Trong đêm tuyết từng tiếng từng tiếng kèn lệnh cất lên trong trẻo.
Kẻ địch đến.Lý Huyền Trinh rút đao đứng nghiêm, bình tĩnh tâm thần, nhìn chiến trận nơi chân trời tối đen chậm rãi đến gần.Hắn phải giữ vững Lương Châu.
Chỉ có thắng trận này, hắn mới có thể mang binh đi cứu nàng về.…Đại chiến giữa Bắc Nhung và lính phòng giữ quan ải kéo dài hơn nửa tháng.Dù kỵ binh Bắc Nhung lần lượt công kích thế nào, quân giữ thành vẫn nửa bước không lùi, giữ vững trận địa.
Mỗi khi sĩ khí thủ quân sa sút, Thái Tử Đại Ngụy luôn xung phong đi đầu, anh dũng tác chiến, sĩ khí quân thủ thành lại rúng động.Đến ngày thứ mười tám, Hải Đô A Lăng từ Kim Thành chạy đến, cưỡi ngựa leo lên dốc núi bên kia bờ sông, nhìn quan ải hùng tráng ở bờ bên kia vẫn ngạo nghễ đứng thẳng, hỏi mưu sĩ sau lưng: “Không phải ngươi nói Thái Tử Đại Ngụy đã bị trọng thương à?”Một kẻ sắp chết có thể dẫn bộ hạ chống đỡ nhiều ngày như vậy?Mưu sĩ cúi đầu nói: “Đúng là bản thân hắn bị trọng thương, tiếc rằng lúc ấy người lập bẫy mai phục không ngờ hắn về Lương Châu sớm vậy, chưa kịp chuẩn bị tên độc, chỉ chuẩn bị tên săn thú bình thường.” Vận khí Thái tử Đại Ngụy thật quá tốt mà.Hải Đô A Lăng bĩu môi, câu ngiêng con ngươi màu vàng nhạt: “Đã bố trí mai phục thì phải chém tận giết tuyệt! Không để người sống!”Mưu sĩ không lên tiếng.Hải Đô A Lăng cười lạnh: “Coi như hắn mạng lớn.”Y đã từng muốn ám sát Lý Đức và Lý Huyền Trinh, sau phát hiện nguy cơ quá lớn.
Nên mới định giết Lý Huyền Trinh ở Diệp Lỗ rồi trực tiếp vu oan lên Diệp Lỗ, không ngờ màn đêm buông xuống Lý Huyền Trinh đã bỏ đi.Nói cho cùng vẫn là chính hắn chủ quan.Có điều sao Lý Huyền Trinh lại sớm phát giác được Bắc Nhung đột kích?Hải Đô A Lăng chau mày.Không chỉ Lý Huyền Trinh, còn có Kim Thành, Tiêu Quan, Thiện Châu… từng trọng trấn y chuẩn bị tiến đánh đều giống như nhận được cảnh báo từ trước.Y phái vài trăm người giả làm người Diệp Lỗ, lấy danh nghĩa công chúa Văn Chiêu trà trộn vào Kim Thành, định hành động bất ngờ, nội ứng ngoại hợp đánh hạ Kim Thành, độc kế không thể thất bại, kết quả đêm đó đột nhiên cửa thành Kim Thành đóng chặt, toàn bộ người trà trộn vào thành bị người của một tay gọi là Đỗ Tư Nam trong thành chém giết.Còn nữa, Nam Sở, đất Thục vốn nên phát binh tiến đánh Đại Ngụy đột nhiên cũng giở quẻ, án binh bất động, chỉ mỗi Phong Châu phát binh theo Bắc.Hải Đô A Lăng sờ cằm.
Rốt cuộc sai sót chỗ nào? Chỉ tự hiểu ra sai ở đâu mới tránh không tái phạm sai lầm cùng loại.Hắn sai mưu sĩ: “Ngươi tự mình tra hỏi tên tù binh tướng thủ Kim Thành, ta muốn biết, tin báo rốt cuộc là từ thần thánh phương nào!”Mưu sĩ vâng lời.Lúc này, từ phía Đông ẩn hiện truyền đến tiếng vó ngựa từng đợt như sấm, tinh kỳ tung bay, bụi đất cuồn cuộn, trên bình nguyên mênh mông xuất hiện đốm đen dày đặc.Hải Đô A Lăng nheo mắt nhìn ra xa, cười cười: “Viện quân của chúng tới, thu binh thôi.”Lý Huyền Trinh là chiến tướng số một số hai Trung Nguyên, nếu như không thể nhất cổ tác khí* giết hắn, tốt nhất đừng tham chiến.
Hải Đô A Lăng thúc ngựa quay đầu, chạy xuống sườn núi.*một mạch mà làm xong chuyệnRồi sẽ có một ngày, y sẽ đích thân lãnh binh, mang theo dũng sĩ anh dũng nhất tộc đến chinh phục mảnh đất màu mỡ này.
Vùng màu mỡ đã chú định sẽ trở thành nông trường của Hải Đô A Lăng hắn.Võ ngựa Bắc Nhung đến đâu, chỗ đó sẽ bị y chinh phục.“Về bộ lạc Diệp Lỗ.” Hải Đô A Lăng khóe miệng khẽ nhếch.Lần này dù không thể theo kế hoạch một lần khiến các nước Trung Nguyên phân tranh, để Trung Nguyên lâm vào báo động, nhưng đoạt được không ít, thuận tay diệt mấy tiểu quốc, công chiếm toàn bộ vùng đất sông Lũng ngoại trừ Lương Châu, còn thu được một mỹ nhân tuyệt sắc.Nhớ đến mỹ nhân nằm cạnh giường Lão Khả Hãn khóc lóc yêu kiều thái độ không thể thắng trận, ngón tay y giật giật.Y thích nhìn mỹ nhân rơi lệ.Mỹ nhân Trung Nguyên da mịn thịt mềm, trắng như mỡ dê, từ đầu đến chân mỗi một chỗ đều vừa đúng, dịu dàng ngoan ngoãn, thuần phục, mềm mại, gặp hắn liền sợ run, như dê con chờ làm thịt, đợi bị nuốt ăn vào bụng.
Chắc chắn mùi vị mất hồn nhất.Hải Đô A Lăng cười nhẹ.Đêm nay, bọn chúng vượt qua dãy núi mênh mông tuyết trắng, vừa vặn đụng phải kỵ sĩ Diệp Lỗ phải ra trước mặt.
Kỵ sĩ lập tức phi thân xuống ngựa, bẩm báo: “Đại Vương tử đã bị tộc lão trung thành với Lão Khả Hãn giết!”Hải Đô A Lăng giận dữ: “Các ngươi không ngăn cản sao?” Hắn đã liệu rằng tên Đại vương tử ngu xuẩn kia không quản được bộ lạc mới để lại mấy tùy tùng tùy cơ ứng biến, sao gã vẫn bị giết?Kỵ sĩ xấu hổ nói: “Chuyện đột ngột xảy đến, thuộc hạ cũng không ngờ trời phạt rơi xuống!”Hải Đô A Lăng sững sờ: “Trời phạt?”Kỵ sĩ một năm một mười kể chuyện đêm đó: “Công chúa Văn Chiêu Đại Ngụy báo thù cho Lão Khả Hãn báo thù, triệu gọi trời phạt, đám Diệp Lỗ kinh hoảng lạnh vía, mấy tộc lão và tùy tùng của các Vương tử khác thừa loạn giết Đại Vương tử, công chúa Văn Chiêu không thấy.”Hải Đô A Lăng trầm sắc mặt, trong con mắt màu vàng óng nhạt lướt qua tia sắc bén như ưng.Y đã bị lừa.Công chúa Văn Chiêu vậy mà biết tiếng Hồ!Một công chúa vội gả đi xa, không lộ vẻ kịp học tiếng Hồ, sao có thể động một chút thì khóc sướt mướt, hết lần này đến lần khác phàn nàn với thị nữ chuyện huynh trưởng đưa nàng hòa thân?Cũng cùng lý đó, một công chúa mãi khóc ỉ ôi phàn nàn huynh trưởng đưa nàng hòa thân, sao có thể can đảm giả thần giả quỷ, giả mượn trời phạt nhiễu loạn toàn bộ Diệp Lỗ, thừa cơ trốn chạy?Mấy thái độ sợ hãi, mấy hành động nhu nhược, tất cả đều là ngụy trang, để y cho là nàng ta chỉ là một cô gái bình thường nhát gan.Chờ y rời đi, lập tức nàng ta lộ ra bộ mặt thật.Giỏi cho một cô gái ngoan ngoãn dễ bảo! Hải Đô A Lăng cười lạnh.“Nàng ta trốn hướng nào?” Hắn muốn đích thân bắt cô gái Hán kia lại!Kỵ sĩ cao giọng đáp: “Công chúa đi theo hướng Đông, chúng thuộc hạ ra roi thúc ngựa đuổi theo!” Nói xong móc trong ngực ra mấy phong thư nhuốm máu.“Chúng thuộc hạ trên đường chặn giết mấy hầu cận của công chúa, từng người họ đều mang theo thư tín trên người! Chúng thuộc hạ chặn giết tất cả mười tám người, cướp được mười hai phong thư!”Hải Đô A Lăng nhíu mày rậm, nhận tin đọc nhanh như gió, mặt lộ ra vẻ hơi giật mình.Người báo tin, là một nữ tử.Toàn bộ kế hoạch của y, đã thua trong tay nữ tử này.Đôi mắt ưng dài nhỏ của Hải Đô A Lăng nheo lại, huýt một tiếng gọi ưng nô, thả hùng ưng mình nuôi ra.Hùng ưng giang hai cánh, thuận gió bay lên không trung.Con ưng này chính là cặp mắt của y, nó xoay quanh trên chín tầng trời, tìm tung tích công chúa Đại Ngụy kia cho y.Nàng ta là con mồi y chọn trúng.Nàng chắp cánh khó thoát.