Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 40



Một năm trước ở Trường An, Dao Anh cầu y cho mẹ, ở chùa Đại Từ Ân gặp Đề Bà Mông Đạt.Lúc đó, nàng là công chúa cao quý, trong chùa Từ Ân mấy ngàn gốc hoa hạnh đua nhau nở rộ, xum xuê tươi tốt, sắc màu rực rỡ.Một năm sau ở Tây Vực, Dao Anh cầu sự che chở, lại trùng phùng với Đề Bà Mông Đạt ở Vương cung Thánh Thành.Giờ phút này, nàng lưu lạc ở vực ngoại, cách quê nhà 8,800 dặm mỗi bước đi liên tục gặp khó khăn, không biết khi nào mới có thể về nhà đoàn tụ với Lý Trọng Kiền.Mười mấy tháng, như đã qua mấy đời.Tất cả thấp thỏm đau khổ như thuỷ triều chậm rãi rút đi, Dao Anh mỉm cười, thương cảm đã thu lại trong một khắc nhận ra Đề Bà Mông Đạt đột nhiên lại trào lên, đứng dưới thềm, cao quý như Thất công chúa Lý gia Đề Bà Mông Đạt gặp lần đầu.“Pháp sư thỏa mãn tâm nguyện, thật đáng mừng.” Ánh mắt nàng sáng tỏ, cười nói.Con ngươi màu nâu nhạt của Đề Bà Mông Đạt nhìn Dao Anh mãi lâu, mặt hiện vẻ thổn thức.Trong thời loạn, dấu chân ông in qua Trung Nguyên Tây Vực, gặp rất nhiều quý nhân gặp vận rủi, ông những tưởng vị công chúa mảnh mai gặp đầy trắc trở này hẳn sẽ nước mắt lưng tròng, nhào dưới chân mình xin giúp đỡ.Nhưng nàng không có.Nàng đứng đó mỉm cười, đôi mắt xanh sáng như sao trời, chân thành chúc mừng ông đạt thành tâm nguyện.

Khổ nạn trải qua với nàng như chỉ là một cuộc trui luyện, dưới vẻ yếu đuối xinh đẹp bên ngoài là một tâm hồn cứng rắn nhất.Đề Bà Mông Đạt chậm rãi nói: “Vạn phát duyên sinh, đều là duyên phận, duyên tụ duyên tan, như mây như khói, sinh ly tử biệt, thiên đạo tự nhiên.

Công chúa và bần tăng quen biết ở Trường An lại trùng phùng tại Vương Đình này, có lẽ là ý trời.

“Dao Anh nghe không hiểu lời kinh của ông có điều vẫn cảm nhận được ý an ủi: Đây đều là mệnh số, công chúa không cần đau buồn.Dao Anh mỉm cười: “Có lẽ.”Số mạng đối với nàng mà nói, nàng tin —— Lý Huyền Trinh và Chu Lục Vân chẳng phải nhảy nhót loạn xạ kiểu gì cũng không chết được đấy thôi! Còn mỗi khi nàng muốn thay đổi vận mệnh của mẹ hay anh trai, đều sẽ nhận trừng phạt.Vậy thì có sao?Tin là một chuyện, tuân theo số trời là một chuyện khác! Nàng vẫn muốn cắn răng chống đỡ.Nhất điểm hạo nhiên khí, thiên lý khoái tai phong, thừa phong hảo khứ, trường không vạn lý, trực thượng thanh vân.*Không thể làm đại bàng bay thẳng cánh, cũng nên ra sức vỗ cánh bay cao.Nếu quả thật đến lúc hết đường để đi, thì không bằng cứ sống trọn như Lưu Linh* thời Tấn, chết thì chôn ta!*chỉ cần sống khẳng khái, là có thể thản nhiên ngàn dặm đón gió lớn mây cao, dù trong cảnh ngộ nào cũng thấy vô cùng sảng khoái.


Thủy điệu ca đầu – Tô Thức.Lưu Linh: từng theo quân kiến quốc, thích uống rượu, theo tư tưởng Trang Tử và tình thú phóng túng quá chén, tỏ vẻ miệt thị Lễ pháp, không để ý đến tài sản của cải, hay ôm bầu rượu, bảo người hầu: “Chết thì chôn ta”.

Chắc vậy có câu “đệ tử Lưu Linh” chỉ mấy ông xỉn tối ngày nhỉ.Cho nên lời của Pháp sư cũng không thể dỗ đến nàng.Đề Bà Mông Đạt cảm khái một lúc, nhìn thân binh mũm mĩm đứng cạnh mặt luôn cảnh giác: “Bát Nhã, Thất công chúa là khách của Phật Tử, các ngươi phải chăm sóc công chúa cho thật tốt, không thể lạnh nhạt.”Bát Nhã hét lên bằng tiếng Hồ: “Pháp sư, ngài không biết cái cô này làm gì Vương đâu!”Cậu nhớ tới Dao Anh cũng biết tiếng Hồ, đổi sang tiếng Phạn la hét tiếp, bô lô ba la chuyện cầu hôn hôm đó của Dao Anh trước đám đông.“Cái cô người Hán này dám trước mặt mọi người sỉ nhục Vương! Còn nói muốn làm Ma Đăng Già nữ! Cô ta… Cô ta…”Bát Nhã “Cô ta” một hồi thật lâu, giậm chân: “Cô ta phóng đãng! Cô ta vô sỉ! Nếu Nhiếp Chính Vương ở đây, đã chặt đầu cô ta từ lâu rồi!”Đề Bà Mông Đạt lộ vẻ vẻ kinh ngạc.Dao Anh dù không hiểu tiếng Phạn nhưng quan sát cậu thân binh nghiến răng nghiến lợi đầy phẫn hận là biết đang kể tội mình, hơi xấu hổ, quay sang Đề Bà Mông Đạt cười cười: “Hôm đó gặp nguy, bất đắc dĩ đã khinh bạc Phật Tử, vạn hạnh Phật Tử từ tâm, ra tay giúp đỡ, ta muốn gặp Phật Tử giải thích rõ ràng, mong Pháp sư có thể làm trung gian giúp đỡ.”Đề Bà Mông Đạt như vừa kịp lướt qua một vòng chấn kinh, đôi đồng tử màu nâu chớp chớp trong màn đêm, hiền hòa nói: “Công chúa không cần để ý, nếu không phải Phật Tử mới nhắc tới công chúa với bần tăng, bần tăng cũng không biết công chúa tới Vương Đình.”Dao Anh chưa phản ứng, Bát Nhã đã trợn to mắt không dám tin: “Gì? Là Vương bảo Pháp sư tìm gặp cô người Hán này á?” Sao Vương có thể nhớ ra cô này! Chả nhẽ Vương bị cái cô gái Hán vô sỉ này đả động mất rồi?Đề Bà Mông Đạt gật đầu: “Không sai, Phật Tử nói, trên dưới Vương Đình, không thể lạnh nhạt với công chúa Ngụy triều.”Bát Nhã nghẹn họng nhìn trân trối.Dao Anh cũng rất kinh ngạc, nàng còn tưởng ngài Phật Tử thánh khiết lạnh lùng kia vốn chẳng nhớ rõ nhân vật nàng, ai ngờ ngài ấy vừa về tới Vương Đình đã hạ lệnh này.Bát Nhã run rẩy, ngón tay chỉ vào Dao Anh, giận dữ: “Yêu nữ!”Mặc y phục nô lệ còn có thể làm hồn xiêu phách lạc, trên đường về Vương Đình, từ quan tướng, binh sĩ đến nô lệ cũng không dám nhìn cô ta lâu hơn một chút, nếu mà thay y phục đẹp có phải náo lật trời không?Dao Anh vô tội nháy mắt mấy cái, sóng mắt lưu chuyển, nhìn trong bóng đêm chỉ thấy một đôi mắt đẹp có mấy phần quyến rũ.Lòng Bát Nhã như bị vuốt mèo cào mấy lần, khuôn mặt tức đến đỏ bừng, rồi phát xanh phát tím, sau một chốc lại trắng lóa như tuyết, bỗng xoay người chạy về cung điện.Cô gái Hán này là ma nữ làm hỏng Phật Tử tu hành! Cậu phải đi ngăn cản Phật Tử!Đề Bà Mông Đạt lắc đầu, ra hiệu Dao Anh đi theo mình: “Tối nay Phật Tử vội vàng về cung, không rảnh gặp công chúa, bần tăng dẫn công chúa đi nghỉ ngơi trước.”Dao Anh theo sau, đến một gian đình viện trống, trong vườn hình như có trồng cây, tối quá nàng cũng không nhận ra cây gì, chỉ nghe một mùi thơm thoang thoảng.Cấm vệ cũng dẫn đám Tạ Thanh đến, Dao Anh vô cùng cảm kích, Đề Bà Mông Đạt xoa dịu vài câu rồi cáo từ rời đi.Sống sót sau tai nạn, gặp được người quen, đám thân binh nhỏ giọng reo hò, mệt mỏi mấy ngày liên tiếp trỗi dậy, vừa nằm xuống không đầy một lát đã khò khò.

Dao Anh xin ít thuốc chỗ cấm vệ bôi cho Tạ Thanh, thấy nàng ngủ yên ổn hơn mấy hôm trước, thở phào.Dưới cửa sổ tiếng ngáy liên tiếp.Dao Anh xoa xoa bả vai đau buốt, tựa trước cửa sổ, cười cười, đã rất nhiều ngày cho đến mãi hôm nay, lần đầu tiên nàng có thể thả lỏng.Đàm Ma La Già quả nhiên là một người tốt có lòng từ bi.Dao Anh chợp mắt thiếp đi.Bỗng nhiên, trong đêm yên tĩnh như nước vang lên liên tiếp tiếng gọi to nhỏ, tiếng bước chân lộn xộn.Dao Anh vã mồ hôi lạnh, giật mình ngồi dậy, nắm chặt chủy thủ giấu ở trên người nghe ngóng, phát hiện những tiếng động này không đi về hướng mình, chậm rãi thở hắt ra.Hải Đô A Lăng bình thường bận rộn việc quân nhưng mỗi khi rảnh rỗi thường cố ý trêu đùa nàng, xem thái độ kinh hoàng của nàng làm vui.

Mỗi đêm trước khi ngủ nàng đều phải đề phòng Hải Đô A Lăng đến, trong đêm nghe tiếng động bừng tỉnh ngay.Sát vách truyền đến tiếng la: “Pháp sư! Pháp sư!” Thì ra là tìm Đề Bà Mông Đạt.Dao Anh ngủ tiếp, thiếp đi chưa đầy một lát, ngoài viện bỗng có tiếng bước chân, lúc này là cửa sân của nàng bị đập vang.

“Thất công chúa! Pháp sư cho mời!”Dao Anh đứng dậy mở cửa, đệ tử Đề Bà Mông Đạt trực tiếp đưa nàng đến chính điện, cửa chính trong điện đóng chặt, họ qua cửa hông nhỏ vào vườn sau chính điện, bên trong u ám, hương thơm xông vào mũi, có vẻ trong vườn trồng không ít hoa cỏ.Địa thế Vương cung của Vương Đình rất cao, cung điện cũng xây trên những mỏm đá cao, Dao Anh theo đệ tử trèo lên thềm đá cao.Trước bậc có một đốm đuốc chập chờn, Đề Bà Mông Đạt chờ ở dưới hiên vẻ lo lắng: “Bần tăng có chuyện thỉnh giáo công chúa, mong công chúa chia sẻ.”Dao Anh gật đầu.Đề Bà Mông Đạt mồ hôi đầu đầy: “Lúc bần tăng từ Trường An lên đường, công chúa từng tặng cho bần tăng mấy bình thuốc viên, trong đó một vị thuốc tên là An tức hoàn, người hầu của công chúa nói thuốc này có công hiệu tiêu sưng giảm đau… Công chúa người có biết toa điều chế An tức hoàn không?”Dao Anh khẽ giật mình, suy nghĩ mấy vòng, trầm ngâm một lát, ánh mắt vượt qua hành lang u ám nhìn về phía cửa cung chính điện đóng chặt, nhẹ giọng hỏi: “Phật Tử bệnh à?”Đề Bà Mông Đạt cứng đờ trong chớp mắt, thở dài: “Công chúa đã đoán được, bần tăng cũng nói rõ, lúc bần tăng vừa tới Vương Đình, Phật Tử bệnh nặng, bần tăng thử qua rất nhiều phương thuốc, sau đó trong lúc vô tình để Phật Tử dùng vài viên An tức hoàn.”Lúc ấy kỵ binh Bắc Nhung khí thế rào rạt, liên kết các bộ tộc khác tiến đánh Thánh Thành, Đàm Ma La Già ngày giờ không nhiều, biết nếu tin mình bệnh nặng truyền ra, Vương Đình chắc chắn sẽ bại, dứt khoát ngựa chết chữa như ngựa sống, thuốc gì cũng uống.

Kết quả uống mấy viên An tức hoàn, chuyển biến tốt như có kỳ tích.An tức hoàn lấy từ chỗ Dao Anh, Đề Bà Mông Đạt không biết toa điều chế, thấy sắp hết bình An tức hoàn đành phái người đi Trung Nguyên xin thuốc, mặt khác nghĩ cách khác ổn định bệnh tình của Đàm Ma La Già, nhưng chiến sự căng thẳng, Đàm Ma La Già vốn không thể trốn mãi trong Thánh Thành dưỡng bệnh.

Chàng cố nén đau đớn xuất chinh, chống đỡ đến cùng ký kết minh ước Bắc Nhung, gượng đến dọa lui Hải Đô A Lăng, trở lại Thánh Thành, cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi.Đề Bà Mông Đạt nói xong, thở dài: “Phật Tử mới vừa phát bệnh, An tức hoàn bần tăng đem từ Trung Nguyên đã hết…”Nghi hoặc trong lòng Dao Anh lập tức khai sáng.Không ngờ một động tác tình cờ một năm trước của nàng lại ảnh hưởng đến chiến cuộc tám ngàn dặm bên ngoài.

Đàm Ma La Già cứu nàng, không phải bởi vì bị nàng đả động mà là nghe nàng nói ra thân phận công chúa Ngụy triều, ngài uống An tức hoàn có chuyển biến tốt, chắc chắn Đề Bà Mông Đạt có nhắc tới nàng.Đề Bà Mông Đạt nói cơ duyên, thì ra là vậy.Dao Anh nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.


Hèn gì Đàm Ma La Già vội vã chạy về Thánh Thành, còn phải chờ trời tối mới vào thành, bệnh của ngài, hơn nữa là bệnh rất nặng, sợ bị người nhìn ra.

Cho nên dọc đường nàng không thấy được thành bang bộ lạc lớn, tuyến đường Đàm Ma La Già về Thánh Thành cố ý tránh thành trì đông người.Vốn chàng định mang nàng về Thánh Thành, từ từ sẽ hỏi thăm toa thuốc An tức hoàn.

Không ngờ đột nhiên phát bệnh, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, Đề Bà Mông Đạt không thể không mời nàng đêm khuya tới đây, mạo hiểm nói ra tình trạng bệnh nặng của chàng.Nỗi lo âu của Đàm Ma La Già không phải vô cớ, chàng là thần trong mắt dân chúng Tây Vực, còn sống thêm một ngày, Vương Đình còn phồn vinh yên ổn, sau khi chàng chết Vương Đình lập tức sụp đổ, ngắn ngủi một tháng đã thần phục Bắc Nhung, toà Phật quốc ngàn dặm từ đó hoàn toàn tiêu vong trong dòng sông lịch sử.Tin tức truyền ra, Vương Đình chắc chắn loạn.Dao Anh thở dài: “Pháp sư, ta biết toa điều chế An tức hoàn nhưng dược liệu đều trồng ở Trung Nguyên, coi như Pháp sư có biết, ngay lúc này cũng không cách nào điều chế thuốc được.”Sốt ruột trong đôi mắt màu nâu của Đề Bà Mông Đạt từ từ giảm đi, đứng trước bậc, thở dài.

“Công chúa chê cười, bần tăng đúng là bất lực.

Phật Tử sớm thông minh, thiên tư khí khái, thuộc lòng điển tịch, giả như có thêm thời gian, hẳn là một tài năng vĩ đại của cửa Phật, đại hưng Phật pháp, phổ độ chúng sinh, bần tăng không đành lòng thấy ngài ấy trước khi đại đạo chưa thành bị rơi vào nỗi khổ luân hồi.”Dao Anh cũng không hi vọng Đàm Ma La Già mất sớm đến thế… Nàng nghĩ nghĩ, nói: “Pháp sư, ta có thể viết đơn thuốc ra đại khái, có khi có thể thay thế bởi dược liệu Tây Vực?”Đề Bà Mông Đạt là vị sư, coi nhẹ sinh tử, nếu không phải thực sự tán thưởng tư chất tài hoa của Đàm Ma La Già, sẽ không nói nhiều với Dao Anh vậy, đang muốn từ bỏ, nghe vậy, mừng rỡ.Trường An và Thánh Thành cách xa tám ngàn dặm, thuốc Thất công chúa tiễn ông vừa vặn có thể làm chậm nỗi đau của Đàm Ma La Già, giờ Thất công chúa lại nhân duyên trùng hợp xuất hiện ở Thánh Thành —— có lẽ tất cả đều là Phật an bài.Đề Bà Mông Đạt dẫn Dao Anh xuyên qua một hành lang thật dài, qua cửa hông vào trong điện.

Tầng tầng màn tơ vàng nặng nề dày đặc buông, nhìn từ bên ngoài, trong điện đen kịt một màu.Người hầu xốc màn che, từng luồng sáng vàng rực rỡ chợt trút.

Dao Anh đưa tay che mắt, từ từ thích ứng với luồng sáng trước mặt.Trong điện mấy trăm ngọn nến cháy rực, ánh nến rực rỡ thoáng như ban ngày.

Trên mặt đất trải thảm dệt Ba Tư thêu hình thú, đạp lên như đặt chân lên đám mây mềm mại, bốn phía rèm châu khảm đá quý nhẹ nhàng lắc lư, lộng lẫy hoa lệ, tỏa ra ánh sáng lung linh, trên vách tường treo bức bích họa sơn khắc vàng tinh tế giống như có ánh sáng vàng nhấp nháy, sắc sảo sinh động.Ánh sáng làm Dao Anh hoa mắt —— trong bóng đêm quờ quạng vào Thánh Thành, không thấy được toàn cảnh Vương cung, nàng nghĩ Vương cung cũng hùng vĩ lạnh lẽo như sườn núi bên ngoài, không ngờ chính điện xa hoa mỹ lệ như vậy.


Có thể thấy Vương Đình giàu có bực nào.Khó trách hai đời Khả Hãn Bắc Nhung đều nhất định phải có được Vương Đình.Bát Nhã và mấy thân binh khác quỳ gối trước giường trong nội điện, vẻ mặt bi thương, hai mắt khóc đỏ bừng, nhìn thấy Dao Anh được đưa vào, lập tức nhảy dựng.“Yêu…”Dao Anh không để ý, đi đến cạnh thư án, vung bút viết luôn ra đơn thuốc nàng biết.

Đề Bà Mông Đạt cầm lấy xem kỹ, thất vọng lắc đầu: “Trong phương thuốc này có thành phần khó kiếm là Thủy mãng thảo*,… Tất cả dược liệu bần tăng mang tới không có thứ có thể thay thế được.”“Thủy mãng thảo?” Dao Anh ánh mắt lóe lên.Giường bên cạnh truyền đến tiếng khóc lớn, Bát Nhã kêu to: “Pháp sư!”Đề Bà Mông Đạt bước nhanh đến trước giường, nhìn mặt Đàm Ma La Già vàng như giấy vàng, thở một hơi thật dài.

Dao Anh từ sau lưng ông nhô ra nửa cái đầu, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Đàm Ma La Già.Ánh nến chiếu rọi, chàng nằm đắp tấm chăn nỉ nền trắng thêu chỉ vàng, đáy mắt xanh đen, đôi môi trắng bệch, trên khuôn mặt tuấn mỹ rịn đầy mồ hôi, hai chân mày rậm nhíu chặt, rõ ràng đang chịu đựng nỗi đau đớn cực hạn nhưng không hề phát ra một tiếng.Một góc chăn xốc lên một góc lộ hai chân chàng sưng đến gần như đen thui —— mấy ngày qua, với đôi chân thế này, ngài ngồi trên lưng ngựa hiệu lệnh ngàn quân sao?Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Dao Anh không thể tin được người đàn ông mạng sống như treo trên sợi tóc này chính là Phật Tử mới vài hôm trước dẫn thiên quân vạn mã dọa lùi Hải Đô A Lăng.Trên những cồn cát cong cong di chuyển như dòng lũ kia, chỉ một mình ngài thân cà sa đỏ thẫm, chói lóa, bễ nghễ giữa thiên hạ.Dáng người trong trẻo mà vĩ đại.Có ai biết lúc ấy ngài đang cắn răng chịu tra tấn của đau đớn?Ý chí của người đàn ông này cứng cỏi chừng nào, mới chống đỡ được tới hôm nay?Ngài là Vương của Thánh Thành, là thần trong mắt của dân chúng Tây Vực, cho nên dù đau tới mức không muốn sống, ngài cũng phải một vai nâng Phật quốc mà trong chú định vẫn sẽ chết.Dao Anh không khỏi sinh lòng cảm khái, tiến lên mấy bước, kéo lộ chăn gấm.Bát Nhã la lên: “Cô muốn làm gì?!”Dao Anh không nhìn cậu ta, vén cà sa của Đàm Ma La Già, ngón tay sờ lên đôi chân sưng của chàng, “Lấy ít nước nóng tới.”Bát Nhã kêu to bảo thân vệ đuổi nàng.

Đề Bà Mông Đạt ngăn lại, hỏi Dao Anh: “Nước nóng? Làm vậy sẽ không sưng thêm sao?”Dao Anh nhìn Đàm Ma La Già, mấy hôm nay nàng không thể tiếp cận chàng, mỗi ngày chỉ từ đội phía sau từ xa nhìn vóc dáng xuất trần thoát tục cao ngạo của chàng, giờ đứng gần, nàng phát hiện chàng còn tuấn tú to lớn hơn trong tưởng tượng, dù đang bệnh, khuôn mặt vẫn như vẽ.Nàng nói: “Lúc trước ở Xích Bích ta có gặp một vị thần y chẩn trị cho người nọ, tình trạng không khác với ngài lắm, ngâm nước nóng, châm cứu… tạm thời có thể giảm bớt đau đớn cho ngài ấy.” Coi như không cứu sống được ngài thì chí ít có thể khiến hòa thượng lòng hoài từ bi bớt đau đớn chút ít.Đề Bà Mông Đạt có nghe nói qua châm cứu, “Trong chùa có vị sư người Hán biết châm cứu, mời ông ta đến Vương cung!”Giờ cách gì cũng thử, không có An tức hoàn, chỉ còn cách phó thác cho trời.Đám thân vệ nhìn nhau, từ niềm tin đối với Đề Bà Mông Đạt, nhận lệnh đi.Người hầu rất nhanh mang nước nóng đến, Dao Anh chỉ huy họ dùng dược liệu, lau đắp cho Đàm Ma La Già trước.

Sau nửa canh giờ, vị sư người Hán mới vội vàng chạy tới, Dao Anh đem khẩu quyết nhớ được nói hết cho ông, người rửa tay, khử châm, bắt đầu châm cứu cho Đàm Ma La Già.Ánh nến lẳng lặng cháy, chân sưng của Đàm Ma La Già vẫn chưa bớt nhưng lòng bàn tay đã không còn lạnh như trước, sắc môi cũng hồi phục chút ít.Dao Anh ở bên cạnh giúp đỡ, cầm khăn gấm lau mồ hôi lạnh cho Đàm Ma La Già.Sau nửa đêm, nến trong điện cháy chỉ còn một nửa, mi mắt nàng mệt mỏi sụp xuống, vô thức dựa giường ngủ thiếp đi.Trong mông lung, đột nhiên bị một tràng bước chân nặng nề bừng tỉnh.

Dao Anh mở to mắt, chợt chìm vào trong một tầm mắt tĩnh mịch như vực sâu.Một đôi mắt màu xanh thẫm đang lẳng lặng nhìn nàng.Đôi mắt này cơ trí lạnh trong, như sáng tỏ cả âm u, như có thể hiểu thấu đáo mọi vật thế gian, rõ ràng là ung dung nhìn nàng, lại làm nàng cảm thấy rất áp lực, không chỗ lẩn trốn.Giống như trong trong ngoài ngoài, từ thân thể đến linh hồn, đều bị người này nhìn thấu.Dao Anh giật mình, lấy lại tinh thần, trấn định che tay áo lau đi nước bọt bên môi, nhẹ nhàng đứng lên, đánh thức Đề Bà Mông Đạt ở một bên nhắm mắt tĩnh tọa: “Pháp sư, Phật Tử tỉnh rồi.”


Bình Luận (0)
Comment