Dao Anh mơ một đêm.
Sáng hôm sau, nàng soi gương đồng chải tóc, giơ nhẹ hai tay tết mái tóc dài dày đen nhánh thành từng bím, mỗi bím quấn tơ lụa sắc vàng, điểm chuông bạc kim hoa, nghe vài tiếng gõ cửa, Tô Đan Cổ đến.
Hắn lại đeo mặt nạ quỷ.
Dao Anh mời hắn vào, không đợi hắn mở miệng, ngồi đối diện hắn, lưu loát vén tay áo chìa cánh tay ra trước mặt hắn, theo động tác, chuông bạc trên bím tóc, trên áo choàng nhẹ rung động, nghe đinh đang.
“Tô Tướng quân, ta khỏe hơn nhiều rồi. Việc không nên chậm trễ nữa, hôm nay chúng ta vào cung đi.”
Nhìn vẻ không kịp chờ đợi này chắc chắn đã chờ mình từ sớm. Tô Đan Cổ không lên tiếng, ngón tay gác lên cổ tay Dao Anh. Lòng bàn tay hắn chai một lớp mỏng, thô ráp, lạnh buốt, nàng không khỏi nhẹ run.
Tiết trời hôm nay thật trong xanh, sau tuyết rơi, ánh bình minh chiếu trên tuyết đọng, sáng choang rực rỡ cả một vùng ngoài hiên.
Dao Anh ngồi xếp bằng ngây ra, lúc này rất tỉnh táo, không dám sờ mặt nạ của Tô Đan Cổ nữa, nhớ đến nghi vấn đêm qua trước khi chìm vào giấc ngủ, nhẹ giọng hỏi, “Tô Tướng quân, Phật Tử cũng từng trải qua việc ngấm thuốc phải không?”
Lông mi Tô Đan Cổ chợt động, ngước mắt.
Dao Anh đối mặt với hắn, “Pháp sư Đề Bà Mông Đạt không thể chữa khỏi cho Phật Tử, Thủy mãng thảo chỉ tạm thời làm hạn chế nỗi đau đớn của ngài ấy, ngài ấy vẫn thường xuyên phát bệnh, đúng không?”
Trước khi Đề Bà Mông Đạt rời Thánh Thành, nàng tiễn ông có hỏi bệnh tình của Đàm Ma La Già. Đề Bà Mông Đạt mập mờ suy đoán, vẻ tiếc hận.
Lúc ấy Dao Anh không suy nghĩ nhiều, giờ xem ra, hẳn Đề Bà Mông Đạt tiếc nuối vì ông chỉ có thể dùng Thủy mãng thảo làm chậm lại nỗi đau cho Đàm Ma La Già, không thể trị tận gốc bệnh của La Già.
Cuối cùng Đàm Ma La Già mắc bệnh gì nhỉ? Mỗi lần ngài bế quan là vì bệnh nặng không đứng dậy được hay sao? Đề Bà Mông Đạt rất kính nể ngài, sao không chữa tận gốc bệnh ngài, chỉ để lại toa thuốc về Thủy mãng thảo rồi về Thiên Trúc nhỉ?
Những câu hỏi này luôn quẩn quanh trong lòng Dao Anh.
Tô Đan Cổ nhìn Dao Anh, trong đôi mắt xanh không một tia gợn sóng, nói: “Chứng bệnh của Vương là bệnh cũ lâu dài, không phải một sớm một chiều chữa xong.”
Dao Anh liếc hắn. Dù giọng hắn nghiêm túc như thường lệ, nàng vẫn nghe có vẻ qua loa.
Cũng là bình thường, Đàm Ma La Già thân phận quý giá, đại thần Vương đình còn không biết ngài thân mang bệnh nặng, nàng là người ngoài biết được nội tình, còn trực tiếp hỏi tới, Tô Đan Cổ không cảnh cáo nàng đã là rất khoan dung rồi.
Tô Đan Cổ ngẩng lên nhìn ánh bình minh chiếu xuống tuyết trắng mênh mang trước đình. “Sao công chúa lại nhớ đến mà hỏi chuyện này?”
Dao Anh chau mày, nói: “Thủy mãng thảo rất độc, dù có thể khử hàn giảm đau, giải nhiệt tiêu độc, nhưng dùng thường xuyên sẽ tổn hại cơ thể. Ngưng lộ hoàn mà tôi uống định kỳ khi điều chế có thêm Thủy mãng thảo phơi khô mài thành bột, mỗi tháng chỉ dùng một viên, liều lượng nhỏ, mà còn phải trải qua thuốc tan, tôi thấy Đề Bà Mông Đạt kê đơn cho Phật Tử, sử dụng Thủy mãng thảo gấp ba Ngưng lộ hoàn… Phật Tử uống thuốc trường kỳ vậy chắc chắn sẽ tổn thương.”
“Trước tôi có nhắc Tướng quân A Sử Na và Duyên Giác, không biết bọn họ có khuyên Phật Tử không nữa.”
Dao Anh đưa mắt nhìn thẳng vào mắt Tô Đan Cổ.
“Tô Tướng quân hiểu y thuật, thầy thuốc có tâm, nếu ngài chăm sóc Phật Tử, hẳn hiểu lợi hại bên trong hơn là Tướng quân A Sử Na hay Duyên Giác, cũng trải nghiệm nỗi đau của Phật Tử khi thuốc tan, bệnh của Phật Tử có thể từ từ trị, xin Tướng quân nhắc nhở ngài ấy, đừng vì Thủy mãng thảo có thể làm chậm lại nỗi đau mà ỷ lại vào nó.”
Giọng nói của nàng chân thành, không thăm dò, chỉ có lo lắng và buồn phiền.
Một tấm chân thành, mát lạnh như tuyết.
Tô Đan Cổ nhìn ra ngoài cửa, như đang tập trung cân nhắc lời Dao Anh, ừ đáp.
Dao Anh thở dài, nói: “Đáng tiếc những thứ thuốc tôi mang tới không có vị nào khắc chế được Thủy mãng thảo, chúng chỉ có ở Trung Nguyên, tôi từng hỏi lão Tề, tìm khắp ở phố chợ cũng không thu hoạch được gì. Nếu có thể về đến Trung Nguyên, tôi sẽ mời một vị thần y điều chế ít thuốc viên dùng khi ngấm thuốc cho Phật Tử, uống vào có thể giảm bớt tổn thương bởi Thủy mãng thảo.”
Nhắc đến chuyện về Trung Nguyên, nàng lập tức nhớ tới Lý Trọng Kiền, nỗi lo xông lên đầu, giọng hơi chùng xuống.
Tô Đan Cổ không nói gì.
Hai người lặng thinh, căn phòng yên như vùng nước tĩnh lặng.
Mặt trời lên chói chang, tuyết trên nóc nhà tan ra thuận theo đường ngói lợp nhỏ giọt xuống tí tách trước hiên nhà như một bức mành mưa.
Sau một lúc lâu, Tô Đan Cổ thu ngón tay, “Hôm nay công chúa không cần uống thuốc nữa.”
Dao Anh lấy lại tinh thần, biết hắn đồng ý hôm nay vào cung, lập tức gọi thân binh nhắn cho Dương Thiên.
…
Tô Đan Cổ đứng dậy ra ngoài.
Duyên Giác cung kính tiến lên đón, nhỏ giọng nói: “Nhiếp Chính Vương, đã thu xếp xong.” Nói xong, cúi đầu lùi sang một bên.
“Cậu thường xuyên theo Văn Chiêu công chúa đi phố chợ à?”
Duyên Giác đang thò đầu ra nhìn lén chỗ phòng Dao Anh, nghe hắn hỏi, ngẩn ra, thẳng tắp lưng đáp: “Vâng.”
Tô Đan Cổ đưa lưng về phía cậu, hỏi: “Văn Chiêu công chúa tìm gì trong phố chợ?”
Duyên Giác nghiêm túc nhớ lại, nói: “Khi Văn Chiêu công chúa đi dạo phố chợ, gần như là dạo từng cửa hàng một, chỗ bán vải vóc lụa gấm, bán châu báu ngọc thạch, bán ngựa gia súc, bán vải bố… Còn có cửa hàng bán thuốc nữa, tất cả quầy bán thuốc công chúa đều dạo một vòng, công chúa nói tiếng Hồ không được tốt, nghe không hiểu mấy tên thuốc, thường nhờ thuộc hạ hỗ trợ nghe ngóng chỗ bán thuốc từ Trung Nguyên.”
Nói xong, nhớ tới một chuyện, cậu nhịn không được nhếch miệng cười ra tiếng. “Công chúa còn nghe ngóng chỗ nào bán ưng, cô ấy cũng muốn nuôi một con.”
Tô Đan Cổ bỗng dừng lại.
Duyên Giác lập tức dừng bước.
Tô Đan Cổ quay lại, đôi mắt xanh dưới mặt nạ bình tĩnh quét qua cậu, “Văn Chiêu công chúa từng nói chuyện Thủy mãng thảo với cậu à?”
Duyên Giác khẽ giật mình, chần chừ giây lát rồi gục gặc: “Công chúa có nói ạ… Công chúa nói dùng thuốc này lâu dài không ổn, bảo thuộc hạ khuyên Vương…”
Ban đầu, cậu và A Sử Na Tất Sa lo Dao Anh sẽ làm lộ bí mật, rồi lại sợ nàng ấy mượn bí mật này gây khó dễ cho bọn hắn, ít nhiều đề phòng nàng. Về sau hai người phát hiện nàng không chỉ kín miệng như hũ nút, còn rất quan tâm chứng bệnh của Phật Tử, đã buông nỗi lo trong lòng.
Việc này không ai hỏi, cậu cũng không chủ động bẩm báo.
Duyên Giác nghĩ mình không làm sai, Tướng quân A Sử Na từng dặn, Văn Chiêu công chúa chỉ là một khách qua đường, việc lớn nhỏ liên quan đến nàng không cần báo cho Vương biết, nhưng khi Tô Đan Cổ hỏi, cậu vẫn vô thức thấy chột dạ, giọng ngày càng thấp.
Tô Đan Cổ không trách cậu, đứng dưới hiên một lát rồi quay đi.
Duyên Giác có chỗ nghĩ không ra, lặng lẽ thở ra, dè dặt theo sau.
…
Buổi chiều, Dao Anh thay một bộ trang phục Nữ lang quý tộc Cao Xương rời đình viện cùng Tô Đan Cổ, đi tới chỗ hẹn gặp Dương Thiên.
Dương Thiên cao to, người mặc cẩm bào tay hẹp, đầu chít khăn trách, chân mang giày gấm, đứng trên đường giữa người đi qua lại giống như hạc giữa bầy gà.
Dao Anh che mạng, vén màn nỉ ra hiệu với cậu ta giữa đám đông.
Dương Thiên không nhận ra nàng, tiếp tục rướn cổ lên nhìn quanh, mãi đến khi xe ngựa đến trước mặt mới kịp phản ứng, nhìn Dao Anh đầu chải tóc bím, người mặc áo tay hẹp cổ bẻ trang trí đoàn khoa hoa văn chim ưng, cười cười, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết.
“Công chúa ăn mặc phù hợp quá, ta còn chuẩn bị y phục cho người, đang muốn nhắc công chúa thay đồ, thì ra đã vẽ thêm chuyện.”
Dao Anh cười, mỗi đêm phu nhân Hina mở yến hội ở Vương cung, Vương công quý tộc có mặc đều chuộng đeo mặt nạ, nàng đã nghe ngóng, ngay cả mặt nạ cũng đã chuẩn bị xong.
Ánh mắt Dương Thiên đảo qua Tô Đan Cổ đeo mặt nạ, khí thế uy nghiêm, nhạy bén cảm giác được thân phận của hắn không đơn giản, hẳn là giỏi võ, trong giây lát dấy lên tâm tư muốn tỷ thí một trận, nhịn không được nhìn tới mấy lần.
Dao Anh không muốn để cậu phát hiện thân phận của Tô Đan Cổ, bước một bước tới trước che trước mặt Tô Đan Cổ, ra hiệu có thể xuất phát.
Dương Thiên thu tầm mắt, gật đầu, nói: “Khi vào cung công chúa bảo là đường muội của ta nhé, ta có mười em họ lận, có mấy đứa tuổi cũng cỡ công chúa, người trong cung người không phân biệt được.”
Dao Anh gật đầu ghi nhớ, đeo mặt nạ, quay sang nhìn Tô Đan Cổ. Mặt nạ che khuất mặt nàng, chỉ còn nhìn thấy một đôi mắt cong thành mặt trăng cười.
Chỉ từ đôi mắt ấy có thể nhìn ra nàng đang cười, đôi ngươi sáng sóng sánh chờ mong, tràn đầy ý cười, như ánh nắng vỡ vụn rớt vào đầm sâu, lấp lánh lấm tấm điểm nắng.
Tô Đan Cổ lặng thinh nhìn nàng.
Dao Anh chỉ chỉ mặt nạ trên mặt mình.
Mặt nạ nàng đeo là mặt quỷ dạ xoa hung ác, giống cái hắn hay đeo như đúc, cũng một bên xanh một bên đỏ.
Tô Đan Cổ cụp mắt, chằm chằm nhìn mặt nạ nàng một hồi, nhấc chân đi ra.
Dao Anh bật cười, buông tay, cười đuổi theo hắn.
…
Trời đã sắp tối, phòng lớn nhất Vương cung đốt lên mấy trăm ngọn nến, ánh sáng sáng rực như thiêu đốt, nến rực rỡ, cứ như ban ngày.
Trong thính đường màn trướng treo cao, ban nhạc kỹ ngồi xếp bằng dưới trướng, tuần tự tấu tì bà, đàn Không, tất lật, Khương Địch, ống tiêu, trống nhỏ, đồng bạt, vui ca liên tục, trên thảm nỉ trải trong đình, vũ cơ mảnh mai nhảy múa, vòng eo mềm mại thướt tha, người mặc bộ áo voan thị nữ mỏng manh nhìn thấu được, bóng người lay động.
Tiền đường bố trí mấy giường ngồi, món ngon đẹp mắt được xếp trên chiếc bàn đặt trên thảm đỏ trải dài, chén dĩa ly rượu chồng chất như núi. Tân khách đều ăn mặc rất đẹp và trang trọng, đầu đội mặt nạ, người ngồi kẻ nằm thưởng thức ca múa, ăn uống linh đình, người cầm ly bạc mạ vàng đi qua đi lại nói cười, thỉnh thoảng có tiếng cười to trong góc khuất.
Dao Anh đi theo Dương Thiên đi vào đại đường.
Dương Thiên nhìn thấy cảnh Vương cung múa hát tiệc tùng, khắp nơi cười nói vui vẻ, vừa thấy thất vọng vừa phẫn nộ, suýt giật cả mặt nạ.
Chị em thế tử bị đưa đi Bắc Nhung làm con tin, phu nhân Hina lại lấy rượu thịt gái đẹp mê mệt đám quý tộc, vậy mà họ cũng không chống đỡ nổi, chấp nhận sa vào sống mơ màng, sao không giận cho được?
Dao Anh sợ cậu xúc động hất luôn trường án bèn nhỏ giọng nhắc nhở: “Dương công tử, Uất Trì Quốc chủ ở đâu?”
Dương Thiên nhớ đến việc chính, thu cơn giận dẫn Dao Anh xuyên qua căn phòng ồn ào, đuổi mấy kiện bộc, đi qua một con đường yên tĩnh hơi tối, đi vào một góc có treo màn trướng.
Dao Anh chờ bên ngoài, thấy cậu ta đi vào, bên trong có tiếng nói chuyện. Lát sau, một cô gái người Hồ quần áo không chỉnh tề, tóc tai rối bời từ bên trong đi ra, khi ngang qua Dao Anh cố ý không che lại vạt áo, lộ làn da trắng trước ngực nụ hồng điểm, tức giận trừng trộ nàng.
Khóe miệng Dao Anh nhẹ kéo, hẳn cô này tưởng nàng là niềm vui mới do Dương Thiên dẫn đến tặng Uất Trì Đạt Ma.
Nàng quay đầu quét mắt qua căn phòng ở bên kia hành lang.
Vũ cơ vẫn nhảy múa, tân khách ngồi đó mặt đỏ kè, từ lúc Dương Thiên dẫn nàng vào cung, Tô Đan Cổ đã biến đâu mất, chẳng biết giờ đang núp góc nào. Dù nàng một mình đang ở trong một cung điện xa lạ nhưng biết chắc chắn hắn đang gác ở gần đây, trong lòng không thấy sợ hãi.
Dương Thiên xốc màn, thò đầu ra ra hiệu. Nàng đi vào.
Trong trướng không đốt đèn, tối lờ mờ, trên mặt đất có tấm thảm nhung dày, một người đàn ông tóc đỏ mắt nâu, râu ria xồm xoàm nằm tựa trên giường, trên người chỉ khoác một cái áo trường bào tay rộng nới lỏng, vạt áo vạch ra, thắt cái đai qua loa, nhìn sơ còn thấy được lồng ngực tái nhợt.
Giữa lông mày Dương Thiên lộ tia giận dữ, tiện tay cầm áo choàng rớt lung tung dưới đất ném lên người ông ta, nói: “Đạt Ma, vị này là Văn Chiêu công chúa.”
Uất Trì Đạt Ma chậm rãi nhướng mày, đôi mắt dài nhỏ hờ hững quét qua Dao Anh một vòng, cười lạnh: “Là Văn Chiêu công chúa Vương tử Hải Đô A Lăng nhất định phải có đấy à?”
Dương Thiên khẽ giật mình.
Uất Trì Đạt Ma bỗng xốc áo ngồi dậy, tóc đỏ xõa xuống, khóe mắt câu lên, sắc mặt u ám.
“Ta đang lo không biết làm sao ăn nói với Hải Đô A Lăng, mà cô Văn Chiêu công chúa này tự chui đầu vào lưới, thật không tốn chút công mà.”
Ông ta vừa dứt lời, ngoài lều trướng đột nhiên vang tiếng bước chân, mấy thân vệ từ góc khuất hiện ra, nhào về phía lều trướng.
Dương Thiên giật nảy mình, giận tím mặt, rút kiếm cản trước người Dao Anh, mũi kiếm chỉ thẳng vào Uất Trì Đạt Ma, giận dữ mắng: “Đạt Ma, ngài mật báo cho Hải Đô A Lăng sao?!”
Uất Trì Đạt Ma ngẩng nhìn cậu, vẻ mặt tái nhợt: “Tứ Lang, ngươi nghĩ ta còn lựa chọn nào khác sao?”
Dương Thiên cười lạnh: “Ngài là Quốc chủ cao quý, cho dù có bị quản chế cũng nên có tôn nghiêm của Quốc chủ! Chả nhẽ một phu nhân Hina đã làm ngài sợ mất mật à? Ngài không muốn phản kháng, luồn cúi thì cũng thôi đi, sao lại bán đứng Văn Chiêu công chúa chứ?”
Uất Trì Đạt Ma nhắm mắt, không phản bác được.
Mấy tên thân vệ dần xúm lại, trường đao trong tay lóe sắc lạnh.
Giữa lúc căng thẳng, bỗng Dao Anh vỗ tay cười khẽ. “Nhi lang nhà Uất Trì, danh bất hư truyền.”
Dương Thiên ngẩn ra quay lại nhìn nàng.
Uất Trì Đạt Ma ngẩng lên, mắt híp lại, con ngươi giật giật.