Lúc ánh mắt Tô Đan Cổ đảo qua Dương Thiên, cậu chợt thấy rùng mình. Cậu không mang mặt nạ, vẻ hồ nghi hỏi Dao Anh: “Công chúa, người này là ở đâu ra thế?”
Dao Anh nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Anh ấy là bạn ta.”
Minh ước giữa Uất Trì Đạt Ma và Vương Đình là chuyện bí mật, cả Dương Thiên cũng không rõ, trực giác của nàng bảo không thể tiết lộ quá nhiều.
Nghe giọng nàng trịnh trọng, ắt hẳn rất tin tưởng Tô Đan Cổ, Dương Thiên không hỏi thêm, quan sát Tô Đan Cổ tỉ mỉ, người này đeo mặt nạ không nhìn rõ khuôn mặt, cao gầy thon thả, đai lưng thắt gọn vẽ ra đường cong của cơ thể, tay dài eo ong, khí thế hung hãn, quanh người có một luồng khí bàng bạc uy nghiêm quanh quẩn, vừa nhìn đã biết là cao thủ tuyệt đỉnh.
Dương Thiên máu nóng sôi trào, nếu không phải ngay lúc này không thích hợp, cậu thật muốn tìm lý do tỷ thí với anh ta thử. Dao Anh nhìn được vẻ kích động của cậu, không khỏi bật cười.
Hẳn sẽ thất bại thôi, Tô Đan Cổ chỉ rút đao khi giết người và cứu người, còn lại tuyệt không động võ.
Ba người gặp nhau đi khỏi hành lang, xuyên qua phòng khách văng vẳng tiếng ti trúc*. Bóng đêm sâu thẳm, nến nhỏ giọt trong ngọn đèn tụ thành thác nước, vẫn còn vũ cơ lượn vòng nhảy múa, váy dài tung bay.
*nhạc cụ bằng trúc (đàn, sáo,…), cũng dùng để chỉ âm nhạcBỗng có mấy tân khách mặc cẩm bào say khướt cản đường bọn họ, bảy tám bàn tay chụp vai Dương Thiên. “Tứ Lang, hôm nay bắt được ngươi rồi, không phải ngươi có tiếng ngàn chén không say à? Lại đây, đấu với Bát Lang xem!”
Mấy người uống say người đầy mùi rượu, sức lại rất lớn, Dương Thiên thoái thác không được, bị kéo tới trước trường án ấn ngồi xuống, tất cả vây xung quanh, tranh nhau rót rượu cho cậu.
Dao Anh đứng một bên quan sát trong chốc lát, đang do dự có đi giải cứu Dương Thiên không thì ánh mắt thoáng liếc qua một bóng người trên tiền sảnh đang lại gần, lòng run lên bần bật.
Người đó cũng đeo mặt nạ, mặc cẩm bào tay hẹp đoàn hoa, tóc xoăn khoác áo choàng, cánh tay thô dày, thân hình cao lớn tráng kiện. Y được kiện bộc dẫn vào phòng, mắt như chim ưng liếc nhìn một vòng, con ngươi màu vàng nhạt tỏa ánh sáng lóng lánh dưới ánh nến.
Dao Anh nhanh chóng thu tầm mắt lại, xoay người.
Nàng không bao giờ nhận lầm, là Hải Đô A Lăng. Tô Đan Cổ nói ưng đã phát hiện con Bạch ưng của y xuất hiện vùng gần Cao Xương, quả nhiên y đã xuất hiện. Tô Đan Cổ đang đứng cạnh nàng, nàng sợ bị y nhận ra, theo phản xạ giang hai cánh tay ôm cánh tay hắn, túm lấy thật chặt.
Thấy nàng thình lình sát tới gần, Tô Đan Cổ hơi ngẩn ra, mày rậm nhẹ nhíu.
Dao Anh nhỏ giọng nói: “Tô tướng quân, Hải Đô A Lăng đến, ở ngay cửa.”
Tô Đan Cổ không hề tỏ vẻ gì, quét mắt một vòng, nhận ra bóng dáng Hải Đô A Lăng. Thảo nào nàng ấy đột nhiên nhào đến.
Hắn rũ mắt nhìn đỉnh đầu đen nhánh của Dao Anh, cả người nàng run rẩy, vùi đầu thật thấp, tóc thắt bím kết dây tơ lụa bảo thạch tản ra, cọ vào cánh tay hắn, ngón tay siết chặt ống tay áo hắn, đốt ngón tay cứng đờ.
Nàng rất khẩn trương.
Tô Đan Cổ không rút tay ra, đưa Dao Anh xoay người, giúp nàng né ánh mắt của Hải Đô A Lăng.
Cả người Dao Anh nằm lên cánh tay của hắn, giống như một con mèo chun vào lòng làm nũng, theo động tác của hắn mà từ từ di chuyển, đến khi đưa lưng về phía cửa, liếc qua không thấy Hải Đô A Lăng, người từ từ trầm tĩnh lại, nhẹ nhàng thở hắt ra, ngẩng lên nhìn Tô Đan Cổ.
Không việc gì phải sợ, Tô Đan Cổ ở đây. Có hắn ở đây, nàng đã thấy rất an tâm. Dù hắn lặng thinh ít nói, một câu trấn an nàng cũng không.
Tâm tư hỗn loạn của Dao Anh từ từ khôi phục, “Tô Tướng quân, có phải Hải Đô A Lăng tìm Uất Trì Đạt Ma không?” Nàng nắm chặt cánh tay của Tô Đan Cổ, dựa vào người hắn, ngẩng nhìn hắn bằng ánh mắt trong suốt mang theo tín nhiệm tuyệt đối, nhỏ giọng nói chuyện với hắn, hơi thở phất qua trước ngực và cằm hắn, nóng hôi hổi.
Một mùi thơm nhẹ thanh lượn lờ ở chóp mũi.
Tô Đan Cổ ngước lên nhìn về phía hành lang. Hải Đô A Lăng đi qua đi lại trong sảnh đường, trong tay cầm chén rượu sừng thú, vừa uống rượu, vừa không ngừng nhìn quanh vẻ đang tìm kiếm thứ gì.
Dao Anh không nhìn thấy cảnh sau lưng, Tô Đan Cổ lại là người tích chữ như vàng, mãi không mở miệng, thấy hơi nóng lòng, nhịn không được muốn ló ra từ cánh tay hắn, muốn xem thử Hải Đô A Lăng có đi tìm Uất Trì Đạt Ma không, vừa mới nâng nửa bên mặt đã cảm giác một ánh mắt sắc bén quét tới, người cứng đờ, lại lùi về trong vòng tay Tô Đan Cổ.
Từng ngón tay mềm mại bấu chặt cánh tay hắn, móng tay sơn màu hà sắc vừa nhạt vừa xinh đẹp.
Tô Đan Cổ vòng tay, cách mấy tấc, giả như vòng qua vai Dao Anh, nói khẽ: “Đừng nhúc nhích.” Giọng lạnh nhạt.
Dao Anh lập tức bất động, dựa vào ngực hắn, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Ánh mắt Hải Đô A Lăng quét xung quanh, nhìn thấy Tô Đan Cổ đeo mặt nạ, dù cách nửa căn phòng, vẫn cảm nhận được khí thế bất phàm, không khỏi chăm chú nhìn thêm, phát hiện hắn đang ôm trong ngực một cô gái nhỏ phong thái thướt tha, tóc đen nhánh, cơ thể hai người gần gũi nóng bỏng sát vào một chỗ, như đang thì thầm, rất nhanh dời ánh mắt.
Tô Đan Cổ thu cánh tay về, nói: “Hải Đô A Lăng đang tìm cơ hội.”
Đồng tử của Dao Anh xoay vòng, suy đoán mục đích chuyến đi này của Hải Đô A Lăng: “Phu nhân Hina và thân vệ cô ta đều là tai mắt của Ngoã Hãn Khả Hãn, Hải Đô A Lăng muốn gặp Uất Trì Đạt Ma nhưng lại sợ bị phát hiện, nên y cũng cải trang trà trộn vào, y đến thuyết phục Uất Trì Đạt Ma cho mượn binh.”
Hai người vừa nói vừa chậm rãi đi vào một góc khuất tối. Bên ngoài chỉ nhìn thấy Dao Anh kéo tay Tô Đan Cổ, Tô Đan Cổ cúi đầu nói chuyện với nàng, tư thế thân mật, một rất yểu điệu, một cao lớn trầm ổn, cho rằng bọn họ là một đôi tình nhân yêu đương nồng thắm, không nhìn nhiều. Yến hội nào chả có.
Dao Anh giả say, trốn trong ngực Tô Đan Cổ, lùi vào góc khuất có tịch án trống rồi buông bàn tay bấu chặt Tô Đan Cổ ra, tìm một kiện bộc rót rượu, nhờ giúp nhắn cho “Đường huynh” Dương Thiên.
Chỉ sau chốc lát, Dương Thiên vội vàng tìm tới, người đầy mùi rượu nhưng thần trí rất tỉnh táo, cậu quen uống rất nhiều, ngàn chén không ngã.
Dao Anh báo tin Hải Đô A Lăng tới. Dương Thiên chấn động cả người, hạ giọng hỏi: “Công chúa không nhận lầm người chứ?” Cậu chưa từng gặp Hải Đô A Lăng.
Dao Anh gật đầu: “Ta không bao giờ nhận lầm Hải Đô A Lăng.” Lúc này nàng thấy rất may mắn là mình kiên trì gặp Uất Trì Đạt Ma hôm nay, nếu Hải Đô A Lăng tìm gặp trước một bước, buổi gặp mặt của nàng sẽ không thuận lợi đến vậy.
Dương Thiên nghiêm túc, “Ta đi xem chỗ Quốc chủ.”
Dao Anh đưa mắt nhìn cậu ta quay vào, tính toán rất nhanh. Ở đây là Cao Xương, Hải Đô A Lăng che giấu thân phận, chính là thời cơ tốt để giết y. Nhưng y là đệ nhất dũng sĩ Bắc Nhung, võ nghệ cao cường, với tác phong của y, chắc chắn thân binh đang mai phục gần đây, nếu không thể một chiêu mà thành, đám Uất Trì Đạt Ma sẽ liền nguy hiểm.
Hơn nữa nàng cũng giống Hải Đô A Lăng không thể để lộ thân phận, không thể bị y nhận ra.
Công chúa lưu vong gặp rủi ro và công chúa nhận sự che chở của Phật Tử Vương Đình hoàn cảnh khác nhau, Đàm Ma La Già đã thông báo rộng rãi, nàng mới có thể an toàn đến Cao Xương, mới có thể gần như không uổng phí tâm sức khiến gia tộc quyền thế Hà Tây và Uất Trì Đạt Ma thừa nhận thân phận công chúa của nàng, những kẻ đầu cơ trục lợi mới bỏ ý định hiến nàng cho Hải Đô A Lăng.
Nếu nàng bị lộ trước mặt phu nhân Hina, rất có thể gây ra tranh chấp giữa Vương Đình và Bắc Nhung. Nàng không thể ỷ vào Đàm Ma La Già mà tùy ý làm càn.
Dao Anh ngồi quỳ trước tịch án, hai tay nắm chắc thành đấm, nghĩ đến đủ loại hậu quả nếu xúc động đem đến, sát khí dâng lên trong mắt từng chút từng chút rút đi.
Một ánh mắt trong lạnh rơi xuống mặt nàng. Dao Anh ngẩng lên.
Tô Đan Cổ nhạy bén phát giác chuyển biến của nàng. Dao Anh cười cười, nhỏ giọng nói: “Tướng quân không cần phải lo lắng cho tôi, tôi tự biết nặng nhẹ, sẽ không làm chuyện lỗ mãng.”
Tay nàng trói gà không chặt, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ không ngốc tới mức chạy đến ám sát Hải Đô A Lăng.
Tô Đan Cổ dời mắt, nhìn ra cửa kiểm tra một vòng phát hiện Hải Đô A Lăng đã rời bàn tiệc đi về hướng lều trướng, ra vẻ muốn đứng dậy, “Hải Đô đi gặp Uất Trì, ta đưa công chúa về.”
Dao Anh lắc đầu: “Đợi một chút, tôi sợ có biến cố, tôi phải chờ Dương Thiên ra.”
Tô Đan Cổ rũ mắt nhìn nàng. Dao Anh nhìn vào mắt hắn, khóe miệng cong nhẹ, từng chữ nói: “Tôi không sao, có tướng quân ở đây, tôi không hề sợ chút nào.” Vừa rồi thình lình thấy Hải Đô A Lăng, trở tay không kịp mới bối rối, bình tĩnh lại vẫn thấy ổn.
Tô Đan Cổ dời mắt, ngồi xuống lại.
Vũ cơ vẫn nhẹ nhàng nhảy múa theo điệu nhạc trong thính đường, trên cây đèn mạ vàng nến đã đổi cây mới, ánh nến sáng dịu, cảnh rất gió êm sóng lặng.
Dao Anh không có lòng dạ thưởng thức ca múa, tiện tay cầm một trái cây trên bàn vừa ăn, vừa lưu ý chỗ lều trướng.
Trăng huyền câu ở màn đêm đen tuyền trên cao, điệu hát dân gian kết thúc, khắp phòng vang lên tiếng khen thưa thớt, tiếng Khương Địch ngừng lại, mấy cô gái Hồ đầu đội mũ gấm đi đến thảm tròn ở trung tâm, trong thính đường yên lặng giây lát, ngón tay nhạc kỹ ôm tì bà lia một đường, bỗng vang lên làn điệu dồn dập, vũ cơ uốn éo eo nhỏ, xoay vòng, mép váy mở ra, giống như hoa nở rộ từng đoá từng đoá lộng lẫy.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên sôi nổi, tân khách nhao nhao nhảy múa, tay nắm chân nhảy mà múa.
Dao Anh đang nhìn hành lang bỗng trước mặt có một bóng người đổ đến, một bàn tay chìa ra trước mặt nàng. Nàng ngẩng đầu.
Một thanh niên đeo mặt nạ mặt thú, mặc áo tay hẹp, thắt lưng chặt bó hông đang đứng trước gót chân nàng, mắt nâu nhạt nhìn nàng, cười nói: “Nàng là em gái của Dương Thiên nhỉ? Ta và Tứ Lang rất hợp ý, Tam Nương, Ngũ Nương ta đều nhận ra, có phải Tứ Lang lại bỏ mặc nàng không? Dương tiểu nương đến tham gia với bọn ta đi.”
Dao Anh lắc đầu, đưa tay giật giật tay áo của Tô Đan Cổ bên cạnh, ra hiệu có người phải tiếp đãi.
Ánh mắt người thanh niên rơi trên mặt Tô Đan Cổ, liếc mặt nạ của hắn, rồi chằm chằm nhìn mặt nạ của Dao Anh, tỉ mỉ nhìn mãi lâu, ảo não a lên rồi làm dấu xin lỗi với Tô Đan Cổ.
“Tại hạ đường đột.”
Nói xong quay đi. Dao Anh thấy ánh mắt anh ta có phần kỳ cục, sờ lên mặt nạ trên mặt, dù là mặt nạ quỷ dọa người cũng đâu hiếm thấy, sao y cứ nhìn chằm chằm mặt nạ nàng nhỉ?
Nàng chưa cần suy nghĩ thì trong hành lang hiện một bóng người, Hải Đô A Lăng đi ra.
Dao Anh vội vàng cúi đầu, nhặt quả mơ khô đưa qua trước mặt Tô Đan Cổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay hắn.
Tô Đan Cổ cụp mắt, nhận quả khô rồi ngước lên theo dõi Hải Đô A Lăng. Lát sau, trên đỉnh đầu Dao Anh vang lên giọng hắn: “Hải Đô đi rồi.”
Nàng thở phào.
…
Trong lều trướng vẫn lờ mờ.
Hải Đô A Lăng vào Vương cung gặp Uất Trì Đạt Ma, Dương Thiên ở ngoài canh đợi y rời đi rồi cậu lập tức vén rèm bước vào, “Đạt Ma, Hải Đô A Lăng muốn gì?”
Uất Trì Đạt Ma ngồi trên giường, trầm mặt: “Y nói, Hina đã giết con trai con gái ta, hai chị em đưa đi Bắc Nhung là con của dân du mục.”
Dương Thiên nhíu mày: “Y đến Cao Xương chỉ để nói với ngài chuyện này ư?”
Uất Trì Đạt Ma liếc cậu hỏi: “Văn Chiêu công chúa đi rồi?”
Dương Thiên lắc đầu. Uất Trì Đạt Ma híp cặp mắt: “Quả nhiên công chúa vẫn chưa đi… Mời công chúa tới đây, ta muốn nói mấy câu.”
Dương Thiên ra ngoài mời Dao Anh, Dao Anh ngồi yên chờ sau một tuần trà xác định Hải Đô A Lăng đã đi mới đứng dậy đi gặp Uất Trì Đạt Ma.
Con ngươi Uất Trì Đạt Ma co lại, gật đầu: “Không sai, ta định hỏi câu này.”
Nàng đã nghe Dương Thiên kể nội dung cuộc trò chuyện giữa Hải Đô A Lăng và Uất Trì Đạt Ma, lúc vào lều trướng đã hỏi: “Quốc chủ muốn hỏi ta kẻ truy sát chị em của Thế tử rốt cuộc là bộ hai của ai phải không?”
Dao Anh ngồi xuống chỗ đối diện ông, nói: “Không gạt Quốc chủ, ta cũng không rõ.”
Uất Trì Đạt Ma lặng thinh một lát, cười lạnh: “Công chúa đang ở Cao Xương, vốn sẽ gặp ta, biết Hina đưa con ta đi mới kịp thời phái người đến cứu, còn lúc ấy Hải Đô A Lăng ở đâu? Y với ta chưa từng qua lại sao lại rõ ràng tình cảnh của ta như lòng bàn tay? Sao lại biết Hina muốn hạ sát thủ?”
Dao Anh đối mặt ông, nói: “Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước chờ phía sau.”
Lồng ngực Uất Trì Đạt Ma phập phồng kịch liệt, ánh mắt âm u lạnh lẽo, “Đa tạ công chúa cứu con ta! Nếu không phải công chúa ra tay, chúng khó thoát kiếp nạn này.”
Dao Anh bình tĩnh nói: “Cát nhân thiên tướng.”
Mây đen giăng đầy mặt Uất Trì Đạt Ma, ngón tay bóp thật mạnh: “Mới ban nãy Hải Đô A Lăng chưa mở miệng nói ra, ta đã đoán được ý đồ của y đến đây, đơn giản là muốn làm Tân Khả Hãn, tìm ta đòi tiền cầu binh, giúp y một tay, ta sẽ giả vờ đối phó.”
Ông thở dài, ngồi dậy, hai tay giơ ngang quay sang làm đại lễ với Dao Anh, trịnh trọng: “Con của ta giao cho người trông chừng giúp.”
Dao Anh đáp lễ, nói: “Xin Quốc chủ yên tâm.”
Uất Trì Đạt Ma không chớp mắt nhìn nàng, tóc đỏ mắt nâu, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt như mang theo đao, lạnh lùng nói: “Công chúa, nếu Hải Đô A Lăng thế lực lớn mạnh, giết các Vương tử khác, ta sẽ không có lựa chọn nào khác, đành nghe theo y.”
Dao Anh cười nói: “Dù chuyện gì xảy ra, dù minh ước có hỏng, tất cả không liên quan đến con cái của Quốc chủ.”
Con mắt nhỏ dài của Uất Trì Đạt Ma nhìn nàng hồi lâu, bên môi vẽ một vòng cười: “Ta tin tưởng công chúa.”
Dao Anh biết, giờ này khắc này, Uất Trì Đạt Ma mới thật coi nàng là minh hữu. Nàng đứng dậy rời đi, lúc sắp ra khỏi lều trướng, sau lưng nghe Uất Trì Đạt Ma cảm khái: “Công chúa không hổ là người của Phật Tử.”
Giọng ông ta vô cùng chân thành.
Mi tâm Dao Anh giật lên, ra khỏi lều trướng nhớ tới những lời đồn đại kỳ cục lưu truyền khắp phố lớn ngỏ nhỏ Cao Xương, ôm tay trước ngực, trong lòng thầm muốn bồi thường chỗ không đúng cho Đàm Ma La Già.
Nàng thiếu nợ Đàm Ma La Già rất nhiều.
Dương Thiên đuổi theo nàng, lòng như lửa đốt hỏi: “Công chúa, ai là bọ ngựa? Ai là hoàng tước?”
Đoạn đối thoại giữa Uất Trì Đạt Ma và Dao Anh giấu sự sắc bén, cậu nghe không hiểu, mấy lần định xen vào hỏi, Uất Trì Đạt Ma không thèm để ý đến.
Dao Anh giải thích: “Phu nhân Hina là bọ ngựa, Hải Đô A Lăng là hoàng tước.”
Sau khi nàng và Tô Đan Cổ nghi ngờ phu nhân Hina ra tay giết hai chị em đã phái người cứu chúng, nguỵ tạo dấu hiệu hai đứa đã chết, thân binh phu nhân Hina tưởng thật, không phái binh đuổi giết tiếp, bèn đưa một cặp chị em tuổi gần gần đi Bắc Nhung.
Ý đồ của phu nhân Hina rất rõ: Giết hai chị em giải quyết hậu hoạn, đồng thời giấu Uất Trì Đạt Ma, dùng hai đứa con của dân du mục tiếp tục uy hiếp ông ta.
Hải Đô A Lăng chợt xuất hiện ở Vương cung, còn cố ý mang tin dữ đến cho Uất Trì Đạt Ma, ông ta lập tức cảnh giác, Dao Anh cũng ý thức có thể việc không đơn giản như nàng nghĩ trước đó.
Muốn giết hai chị em này không chỉ có phu nhân Hina, còn có Hải Đô A Lăng. Dù cô ta có nổi sát ý muốn giết cặp chị em này hay không, Hải Đô A Lăng vẫn sẽ không để chúng còn sống đến Bắc Nhung, y muốn mượn việc này hãm hại phu nhân Hina, khiến quan hệ hai người hoàn toàn quyết liệt.
Cho nên Uất Trì Đạt Ma mới sợ không thôi, xúc động nói con hắn khó thoát kiếp nạn này. Nếu Dao Anh không ra tay cứu người, coi như hai đứa may mắn thoát khỏi đuổi giết của bộ hạ phu nhân Hina, vẫn trốn không thoát Hải Đô A Lăng.
Nghe nàng nói tỉ mỉ, Dương Thiên bừng tỉnh hiểu ra, cả giận nói: “Đến trẻ con chúng còn không tha!”
Dao Anh thầm nghĩ, xém tí nữa Hải Đô A Lăng đã thành công, nếu nàng không nhúng tay, Uất Trì Đạt Ma sẽ không hoài nghi động cơ của y. Đây có phải lại là một lần nàng đánh bậy đánh bạ mà phá hủy kế hoạch của Hải Đô A Lăng không?
Hai người vừa nói chuyện ra tới hành lang, trước bậc thềm một bóng người mạnh mẽ rắn rỏi đang đứng, trên vai phủ lớp ánh trăng mỏng lạnh lùng.
Mỗi khi Dao Anh gặp Uất Trì Đạt Ma, Dương Thiên, Tô Đan Cổ sẽ không ở quá gần, chỉ xa xa nhìn nàng.
Hắn đứng đó, như đang đứng trên đỉnh núi cao cao, xa cách.
Dao Anh nhìn bóng lưng hắn, nhớ tới ánh mắt kỳ quặc của tên thanh niên vừa rồi, hỏi Dương Thiên: “Tứ Lang, đêm nay ta đeo mặt nạ này có gì không ổn sao?”
Dương Thiên sửng sốt, lắc đầu. Dao Anh khẽ cau mày, kể chuyện thanh niên ban nãy.
Dương Thiên chợt vỗ đầu. “Trách tôi quên nhắc công chúa…” Cậu chỉ Tô Đan Cổ cách đó không xa, “Mặt nạ đeo ở yến hội trong cung là có ý tứ, công chúa và người đó cùng có mặt còn đeo mặt nạ giống nhau, chắc bạn tôi tưởng lầm hai người đính hôn.”
Dao Anh ngẩn ngơ.
Trời đất chứng giám, nàng không cố ý…
vầng chị không cố ý…