Thân binh đuổi theo từng đợt như cơn sóng liên tiếp, trong đêm đen yên tĩnh thi thoảng có tiếng dây cung khiến người khiếp sợ, Hải Đô A Lăng giang tay vung đao, khắp trời đầy ánh đao lạnh lẽo.
Không ngừng có người kêu thảm ngã xuống.
Uất Trì Đạt Ma bị siết chặt vai đau như bị bỏng, vừa run lập cập hoảng sợ, đôi mắt nâu vừa bình tĩnh quét quanh.
Họ đã chạy ra khỏi Vương cung, tiếng la giết sau lưng dần xa.
Y phục của Hải Đô A Lăng đã rách tơi tả, cả người đẫm máu như vớt từ vũng máu ra, xách theo Uất Trì Đạt Ma nhảy lên một nóc nhà phủ đầy tuyết, ném Uất Trì Đạt Ma ra, trong miệng huýt sáo dồn dập từng tiếng.
Trong đêm tối chợt có tiếng bước chân, bóng người chao động, mấy thân vệ áo đen nghe tiếng chạy đến, quỳ gối dưới chân hắn.
“Kim Bột còn sống, hắn đã về tố giác ta với Đại Hãn.” Giọng Hải Đô A Lăng lạnh băng.
Đám thân vệ giật nảy người, nhìn nhau, dập đầu nói: “Thuộc hạ làm không được việc, nguyện về Nha đình tự nhận tội với Đại Hãn, tuyệt đối sẽ không liên lụy Vương tử.”
Uất Trì Đạt Ma nằm trên tuyết lòng thầm khâm phục: Hải Đô A Lăng vừa mới xông ra giữa trùng vây, cửu tử nhất sinh, còn chưa chạy khỏi Cao Xương, đã tỉnh táo mưu đồ làm sao rửa sạch tội lỗi, không hổ là hậu bối mà Ngõa Hãn Khả Hãn coi trọng nhất.
Hải Đô A Lăng nhe răng cười, tiện tay chùi máu đặc dính trên mặt, loảng xoảng ném đi trường đao trong tay, cao giọng nói: “Các ngươi trung thành đi theo ta, vào sinh ra tử, vì ta mà mạo hiểm ám sát Kim Bột, từng người đều trung dũng đỉnh thiên lập địa, nào có tội gì? Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, không phải các ngươi làm không được việc mà là Kim Bột mạng lớn.”
Đám thân vệ ngây ra, mặt đầy cảm động.
“Trong đời ta cũng phải trải qua một kiếp này.” Hải Đô A Lăng đứng chắp tay, nhìn thuộc hạ mình, từng chữ nói, “chắc chắn Đại Hãn đang lửa giận ngập trời, ai làm nấy chịu, người hạ lệnh ám sát Kim Bột là ta, ta sẽ nhận hết sai lầm, mặc cho Đại Hãn xử trí.”
Y cúi người, rút bội đao bên hông thuộc hạ, đưa vào tay gã. Thân vệ nhận đao, đầy mờ mịt.
Hải Đô A Lăng vỗ vỗ bờ vai gã: “Việc ta ám sát Kim Bột bại lộ, Đại Hãn và các Vương tử khác sẽ không bỏ qua ta, truy binh của Hina sắp tới ngay đây, ta không muốn chết dưới tay một người đàn bà, các ngươi cắt đầu ta về lĩnh thưởng, Đại Hãn không chỉ tha thứ các ngươi mà còn ban thưởng vàng bạc mỹ nữ.”
Thân vệ kịp phản ứng, hai tay phát run.
Ánh mắt Hải Đô A Lăng chuyển qua trên từng khuôn mặt của đám bộ hạ, bình tĩnh nói: “Các ngươi đã làm tận trách nhiệm, không cần nghe lệnh ta nữa, tự tìm đường sống cho mình.”
Đám thân vệ hai mắt rưng rưng, nhìn bóng dáng y kiên nghị mạnh mẽ, mãi lâu không lên tiếng.
Đột nhiên, một tiếng trong trẻo vang lên, thân binh vừa nhận cây đao quẳng nó đi, giận dữ đứng dậy, hai mắt đỏ như bật ra máu, khóc không ra tiếng: “Vương tử Nam chinh Bắc phạt, anh dũng chiến đấu, lập nhiều công lớn cho Bắc Nhung, lần nào tấn công cũng một ngựa đi đầu, trong quân ai không biết! Chỉ vì Vương tử không phải con ruột của Đại Hãn mới bị Đại Hãn vắng vẻ ngờ vực vô căn cứ, Đại Nhị Vương tử, bố trí mai phục ám hại ngài, khiến ngài trọng thương, Đại Hãn biết thừa do Nhị Vương tử khả nghi nhất vẫn chỉ chém mấy tên đạo tặc qua loa xong chuyện, thiên vị như thế, tôi không phục!”
Một câu lên án đánh vỡ vắng vẻ, kích thích ngàn cơn sóng, thân binh khác đều nhao nhao mặt đầy oán giận: “Vương tử không được buông tay chịu trói vậy đâu! Vương tử là đệ nhất dũng sĩ Bắc Nhung ta, là Đại Nhị Vương tử hạ độc thủ trước, Vương tử chẳng qua chỉ tự vệ thôi!”
“Đại Hãn làm việc hoa mắt ù tai, nhu nhược vô năng, Đại Vương tử, Nhị Vương tử lòng dạ hẹp hòi, có thù sẽ báo, nếu chúng kế vị Khả Hãn, ta đâu còn đường sống!”
“Đúng! Sớm cũng chết, muộn cũng chết, bị khinh khi dưới trướng chúng chi bằng đi theo Vương tử, chỉ Vương tử mới có thể dẫn đầu chúng ta chinh phục nhiều vùng đất hơn, đánh thắng nhiều trận hơn, đoạt nhiều mỹ nhân hơn nữa!”
“Vương tử, chúng ta phản đi!” Đám thân vệ ngẩng nhìn Hải Đô A Lăng, tay trái ôm trước ngực, ra dấu trung thành, cùng nói: “Chúng tôi nguyện đi theo Vương tử, xông pha khói lửa vì Vương tử, cho đến lúc chết!”
Hải Đô A Lăng nhìn đăm đăm đám bộ hạ, hai mắt hơi đỏ lên, thở dài: “Ta thực sự không đành lòng liên lụy chư vị theo ta chịu chết.”
Đám thân vệ lớn tiếng nói: “Chúng tôi không oán giận không hối hận!”
Hải Đô A Lăng đứng bất động, lặng đi thật lâu, bất đắc dĩ thở dài: “Chúng ta là con cháu Thần Lang, trên người có dòng máu Thần Lang chảy, không thể giống chuột quanh quẩn dưới cống ngầm, chết cũng muốn chết cho anh dũng! Chúng ta về nha đình, nếu Đại Hãn thật sự muốn ta lấy cái chết tạ tội, ta không còn gì để nói, có điều trước khi chết ta phải kéo đám Đại Vương tử đó làm bạn với ta!”
Đám thân vệ đầy phấn chấn, lớn tiếng cùng thưa vâng.
Uất Trì Đạt Ma không thốt tiếng nào, lẳng lặng nhìn say sưa Hải Đô A Lăng cổ động bộ hạ theo y làm phản.
Phu nhân Hina đuổi giết hắn, Kim Bột và mấy Vương tử còn sống cũng sẽ phái ra sát thủ, y tự biết khó bảo toàn, cố ra vẻ để thu phục bộ hạ, sau dù y lâm vào cảnh ngặt nghèo gì đám bộ hạ này sẽ chắc chắn không phản bội y.
Quả nhiên trong thô có tinh.
Hải Đô A Lăng trấn an được đám bộ hạ đang xúc động phẫn nộ, nhìn Uất Trì Đạt Ma, dìu ông ta đứng dậy: “Vừa rồi dưới tình thế cấp bách có nhiều mạo phạm, Quốc chủ thứ lỗi.”
Uất Trì Đạt Ma không kiên nhẫn hất tay y ra, vẻ mặt âm trầm như nước, hỏi: “Ngươi quả thật muốn mưu phản Bắc Nhung?”
Trong đôi mắt vàng nhạt của Hải Đô A Lăng sắc lạnh lập loè, nói: “Nếu thật sự Đại Hãn muốn giết ta, ta không thể nghển cổ đợi giết.”
Uất Trì Đạt Ma híp cặp mắt dò xét y một lát, hạ giọng: “Trong tay ta chỉ có mấy ngàn binh mã, không thể chống lại Bắc Nhung, ta không thể hứa hẹn với Vương tử cái gì, trừ phi Vương tử có thể ngồi ngang hàng với mấy Vương tử kia, ta mới có thể góp Vương tử một ít sức lực.”
Ánh mắt của Hải Đô A Lăng đột nhiên trở nên ác độc.
Uất Trì Đạt Ma bị doạ lùi ngay lại, lảo đảo suýt té xuống nóc nhà, cả người chao đảo đến mấy lần, miễn cưỡng đứng vững, hai mắt trương lên, cả giận nói: “Đêm nay ta tí thì bị ngươi hại chết! Ngươi chỉ có từng này người, ta không thể cùng ngươi chịu chết!”
Ông ta vừa gào vừa run lập cập, ngoài mạnh trong yếu, Hải Đô A Lăng nhìn ra ông ta đang cố ra vẻ ngầu, lòng khinh miệt cười: Vị Uất Trì Quốc chủ này đúng nhát gan ngại phiền như truyền thuyết, đêm nay Hina ra hiệu bộ hạ vạn tên cùng bắn, lúc ấy hắn ta sợ đến tè trong quần, người còn khai mùi nước tiểu.
Thứ hèn nhát.
Hải Đô A Lăng xem thường loại đàn ông như Uất Trì Đạt Ma, có điều giờ đây y một thuyền khó chèo chống, đành chấp nhận kết minh với dạng này, dù binh mã Cao Xương không nhiều, chỉ cần làm suy yếu đám người trợ giúp Đại Vương tử, y sẽ thêm một phần thắng.
Y quay người, nhìn ra phía Đông Nam xa xa, môi mỏng nhấp nhẹ.
Y vốn là sói rong ruổi thảo nguyên, tùy ý săn giết, vì mạng sống, không thể không làm một con chuột cống chui rúc xó xỉnh ngầm nổi loạn. Ngày hôm nay suýt nữa thì chết trong bẫy một con đàn bà, sỉ nhục này y sẽ ghi nhớ trong lòng. Sớm muộn cũng có một ngày, y sẽ tự tay giết mỗi một người chế giễu y, xem thường y, dùng máu tươi của chúng rửa sạch khuất nhục!
Kẻ mạnh thì làm vua.
Vị trí Đại Hãn cuối cùng sẽ rơi về tay y, đàn bà đẹp nhất thế gian này, vùng đất màu mỡ giàu có nhất, bảo vật quý giá nhất, đều thành vật trong lòng bàn tay.
…
Sau hai canh giờ, thân vệ của phu nhân Hina ở ngoài cửa thành ba mươi dặm phát hiện Uất Trì Đạt Ma thoi thóp.
Thân vệ liền tranh thủ đưa ông máu me khắp người về Vương cung. Phu nhân Hina nghe được đến thăm.
Vu y vừa mới rút mấy mũi tên cho Uất Trì Đạt Ma, trên người ông ta đang có mấy ổ máu, nằm trên giường đôi môi bầm đen, cả giận nói: “Đồ đàn bà rắn rết! Thật là độc phụ! Rõ ràng thấy ta nằm trong tay của Hải Đô A Lăng còn hạ lệnh bắn tên! Ngươi muốn nhân cơ hội giết ta ư? Phật phù hộ, ta thừa dịp Hải Đô A Lăng không chú ý lăn xuống tường thành, nhặt về một mạng, ngươi tính sai rồi!”
Phu nhân Hina nén giận nói: “Quốc chủ thật sự hiểu lầm ta rồi, sao ta lại không để ý an nguy Quốc chủ chứ? Ta vội vã bắt Hải Đô A Lăng cũng là vì lo lắng cho Quốc chủ.”
Nói xong, chuyển đề tài. “Mà sao Quốc chủ lại bí mật gặp Hải Đô A Lăng? Hắn nói với ngài cái gì?”
Gân xanh nổi lên trán Uất Trì Đạt Ma: “Ngươi hoài nghi ta và Hải Đô A Lăng nội ứng ngoại hợp à? Y suýt giết ta đó! Ngươi phái người giam lỏng ta, bên cạnh ta đều là tai mắt của ngươi, vậy ta cũng phải hỏi ngươi một câu, làm cách nào y trà trộn được vào Vương cung? Ngươi cố ý thả y vào cung, là muốn mượn tay y giết ta phải không?”
Dưới kích động vết thương khẽ động ông ta đau đến nhe răng trợn mắt, la bai bải, lúc thì mắng phu nhân Hina ác độc, lúc thì mắng Hải Đô A Lăng tàn nhẫn, mắng mấy câu, mồ hôi rơi như mưa, hơi sức yếu ớt, giọng nhỏ dần.
Vu y nhanh chóng xử lý vết thương cho ông. Phu nhân Hina lạnh mắt nhìn Vu y bôi thuốc, xác định ông ta bị thương thật mới đi ra khỏi phòng, hỏi thân binh phát hiện Quốc chủ như thế nào.
Thân binh thành thật trả lời, giọng ngày càng nhỏ: “Phu nhân… khi phát hiện Quốc chủ, trong quần ngài ướt đẫm.”
Mặt phu nhân Hina lộ vẻ căm hận. Sợ đến tè trong quần cơ đấy! Hèn gì khi xưa đại quân Bắc Nhung chưa công thành đã dâng thư xin hàng.
Phu nhân Hina câu môi khẽ cười, người chồng hèn yếu thế, dù biết hai đứa con đã chết, cũng quyết định không dám trả thù nàng, có chú Ngõa Hãn Khả Hãn làm chỗ dựa, cô ta có thể ở Cao Xương muốn làm gì thì làm. Đặt xuống nghi ngờ với chồng, ra lệnh thân binh tiếp tục truy tìm tung tích của Hải Đô A Lăng.
Sau nửa canh giờ, cấm vệ Vương cung đến xin chỉ thị, gia tộc quyền thế trong thành nghe nói Quốc chủ suýt nữa gặp chuyện, sợ Hải Đô A Lăng đi còn quay lại, đưa gia binh vào thành bảo vệ Quốc chủ.
Phu nhân Hina sinh lòng cảnh giác, nói: “Không được cho chúng vào thành!”
Cô ta có thể khống chế Uất Trì Đạt Ma cũng bởi vì thủ vệ Vương thành đều là người cô ta đem đến từ Bắc Nhung, sau đó âm thầm mua chuộc cấm vệ Vương cung. Gia tộc quyền thế Cao Xương ngoài mặt cung cung kính kính với cô ta, thật ra bên trong mỗi người đều có mục đích riêng, nếu gia binh của họ vào thành, sao cô ta áp đảo Vương công quý tộc được nữa?
Cấm vệ Vương cung ra ngoài đọc chiếu lệnh, khi quay về rất khó xử: “Phu nhân, người của Dương gia, Mạnh gia, Trương gia nói nếu như không thể bắt thích khách sớm, họ ăn ngủ không yên, nhất định cứ phải tăng thêm người bảo vệ Vương cung và trạch viện mới an giấc.”
Mặt phu nhân Hina xanh xám, lạnh lùng nói: “Vậy để chúng chờ cả đêm cho tỉnh. Không có mệnh lệnh của ta, gia binh không cho phép vào thành!”
Cấm vệ Vương cung túa mồ hôi đầy đầu, cân nhắc nói: “Phu nhân, lúc Quốc chủ được đưa về, dân chúng trong thành đều thấy, bây giờ lòng người trong thành hoảng sợ, cứ thế mãi e là không ổn.”
Phu nhân Hina lạnh lùng liếc mấy cận vệ bên cạnh, nếu đêm qua bọn họ giết được Hải Đô A Lăng, thì đâu có phiền toái thế này?
Cận vệ không dám lên tiếng.
Cấm vệ Vương cung dè dặt nói: “Phu nhân, vì kế hoạch hôm nay, không ấy mượn danh Quốc chủ ra chiếu lệnh, điều động gia binh của các gia tộc quyền thế trong thành đi đuổi bắt Hải Đô A Lăng và đám chó săn của y, đến lúc đó, phu nhân vừa trấn an lòng người, ngăn gia binh các nhà vào thành, vừa thừa cơ suy yếu đi chúng dân gốc Hà Tây, Hà Lũng.”
Phu nhân Hina trầm ngâm một lát, vỗ tay cười khẽ: “Diệu kế!”
Phần lớn quý tộc Cao Xương xuất thân từ vọng tộc Hà Tây, Hà Lũng, ỷ vào gốc gác gia tộc vững chãi, mỗi lần lá mặt lá trái, cô ta từ lâu đã không vừa mắt. Chúng yêu cầu đưa gia binh vào thành, chắc chắn là muốn đoạt Vương cung, không thể để chúng toại nguyện.
Cấm vệ nói đúng, chúng đã lấy cớ bảo vệ Quốc chủ thì ta đuổi đám gia binh chúng đi xa hết!
…
Xế chiều hôm đó, Vương cung tuyên bố chiếu lệnh, mệnh gia tộc quyền thế triệu tập nhân thủ, đóng giữ các nơi, nghiêm phòng thích khách, lại từ gia binh bên trong lấy ra võ nghệ phát triển người, gom góp mười chi đội ngũ, mỗi đội năm người, hướng đông truy kích ám sát Quốc chủ thích khách.
“Phu nhân Hina nói, bắt không được thích khách thì không cần quay về!”
Gia tộc quyền thế lập tức phản đối, họ phải vào cung bảo vệ Quốc chủ chứ không phải bị đuổi ra hoang mạc ăn cát!
“Chúng ta muốn gặp Quốc chủ!”
“Chúng ta phải vào cung bảo vệ Quốc chủ!”
Trước Vương cung la hét ầm ĩ.
Trong cung, phu nhân Hina cười lạnh liên tục: Muốn nhân cơ hội đoạt quyền à? Để các ngươi nếm thử mùi vị bê đá đập chân mình đi!
Ngoài cung, trạch viện Dương gia.
Dương Thiên nghe bộ hạ báo cáo xong xắn tay áo xoay người xông vào hành lang, cười nói: “Công chúa, người đoán không sai, đám chúng ta càng lớn tiếng, phu nhân Hina càng nghi thần nghi quỷ, không dám để cho gia binh các nhà vào thành.”
Ở hành lang trước một bóng hình yểu điệu xinh đẹp, đang ngước nhìn bích họa màu hoa văn pha trộn đang treo trên vách, nghe vậy, xoay người cười với cậu, thân mặc cẩm bào tay hẹp hoa văn đoàn khoa, da trắng hơn tuyết, cặp mắt trong trẻo.
Dương Thiên hưng phấn khó nhịn, đến gần mấy bước, hạ giọng nói: “Công chúa, người ta đã chọn xong, giờ phu nhân Hina yêu cầu họ đi truy kích Hải Đô A Lăng, họ phải lập tức lên đường.” Nói xong, thở dài, ra chiều rất bất đắc dĩ, đáy mắt lại lướt qua một tia hưng phấn vì âm mưu được như ý.
Dao Anh và cậu nhìn nhau cười.
Từ Tô Đan Cổ, nàng biết trinh sát Bắc Nhung trải rộng khắp Tây Vực, tầng tầng cửa ải nghiêm phòng tử thủ, từng bộ lạc quản lý rất nghiêm. Muốn nhanh về Trung Nguyên truyền tin, khó như lên trời.
Mấy năm nay Dương Thiên chiêu mộ không ít người, họ đều nguyện liều chết đưa tin. Dao Anh tin lòng trung thành của họ, có điều chỉ dựa vào trung thành và nghị lực không đột phá nổi phong tỏa của người Bắc Nhung, họ không có đồng phù đi lại của nội bộ Bắc Nhung, đi đến đâu đều sẽ bị kỵ binh Bắc Nhung truy sát.
Nàng và Dương Thiên thảo luận mấy cách che giấu thân phận: Dân buôn bán, sư tăng, sứ đoàn. Cuối cùng, Dao Anh chợt nhanh trí: Có gì mà thích hợp bằng thân binh của phu nhân Hina chứ? Có chiếu lệnh của phu nhân Hina, đoàn người sẽ đi lại trôi chảy, chí ít trên đường từ Cao Xương đến Qua Châu, Sa Châu sẽ không ai cẩn thận kiểm tra họ.
Cho nên Dao Anh và Uất Trì Đạt Ma mới báo tin cho phu nhân Hina. Cô ta bố trí mai phục giết được Hải Đô A Lăng là tốt nhất, còn nếu thất bại cũng không sao, họ tính toán từng kết quả của mọi khả năng, thấy đáng mạo hiểm.
Giờ đây, họ đã cầm được chiếu lệnh của phu nhân Hina, cầm được giấy thông quan và đồng phù, dùng danh của hộ vệ Quốc chủ triệu tập người ngựa, chuyển nghĩa quân bí mật huấn luyện đi, bố trí đầy đủ các nơi ở Cao Xương—— tất cả đều tiến hành ngay dưới mắt của phu nhân Hina.
Dương Thiên kìm lòng không nổi mà xúc động: “Có chiếu lệnh thuận lợi hơn hẳn.”
Dao Anh nhắc nhở: “Đừng xem thường, chiếu lệnh của phu nhân Hina chỉ dùng được mấy tháng, qua khỏi Sa Châu, còn phải xem tùy cơ ứng biến của họ.”
Dương Thiên nói: “Họ đã biết chuyến đi gian nan, không sợ.”
Dao Anh gật gật đầu.
Nhóm đầu tiên xuất phát đã chuẩn bị xong, chiếu lệnh từ Vương cung đưa đến nhà họ Dương, tất cả lập tức thu dọn hành lý, chuẩn bị khởi hành.
Dao Anh và Dương Thiên đi tiễn.
Mười người trẻ tuổi đầu chít khăn, hông đeo bảo kiếm, người mặc áo trắng đứng dưới hiên, nghe tiếng bước chân, ngẩng lên thấy Dao Anh chậm rãi đi tới, lật đật chắp tay trước ngực hành lễ.
Dao Anh đi đến trước bậc thềm, sóng mắt sóng sánh, ánh mắt dừng trên mặt từng người một hồi lâu.
Họ còn trẻ, lại kiên định dũng cảm như vậy, biết chuyến đi này rất có thể đầu lìa khỏi xác mà vẫn không chùn.
Dao Anh nghiêm mặt, khom người, cúi thấp đến cùng trước họ, vái chào hai ba cái, làm quân lễ trịnh trọng.
Nhóm người nín thở ngưng thần, hơn mười cặp mắt nhìn nàng, ánh mắt sáng rực.
Dao Anh ngẩng lên nhìn họ, “Tham hổ huyệt hề nhập giao cung, ngưỡng thiên hô khí hề thành bạch hồng*. Ngày trước thái tử Đan ở bờ Dịch Thủy tiễn đưa Kinh Kha, bi tráng chừng nào, vĩnh viễn lưu truyền thiên cổ, hôm nay ta tiễn đưa chư quân…”
*Đại ý vào long cung ám sát Tần Vương giống như vào hang cọp, nhưng anh hùng khí khái, ngửa mặt lên trời thở ra đều có thể hóa quầng sáng quanh mặt trăng/mặt trời.Mọi người đều ngưng trọng, trong mắt đầy hào hùng. Một thiếu niên lang trong đó nắm tay thành quyền, cất giọng: “Xin công chúa yên tâm, bọn tôi nhất định sẽ đưa được tin đến Lương Châu, không đến Lương Châu, tuyệt không quay đầu!”
Mấy người còn lại hưởng ứng theo, đồng thanh lập lời thề, giọng đầy khẳng khái.
Dao Anh nhớ tới những bộ xương khô trong cát vàng, lắc đầu.
Họ ngẩn ra.
Dao Anh nhìn cả nhóm, trong mắt như có sóng nắng rực rỡ, từng chữ từng chữ nói: “Chư quân không để ý đến sống chết, Dao Anh vô cùng mến phục, hôm nay ta tiễn chư quân, không khúc đưa tiễn, không thơ đề tặng, cũng không có lời nào hùng hồn, chỉ một nhắc nhở, mong chư quân cẩn thận bảo toàn chính mình, mọi sự cẩn thận. Sẽ có một ngày chúng ta lại gặp nhau!”
Giọng nói nàng mềm dịu, nhưng từng chữ âm vang, đầy khí phách.
Từng chữ nặng như vạn quân, đánh vào lòng mọi người, cả nhóm chấn động khắp người, thu lại khí phách thiếu niên không sợ trời, không sợ đất, trả lễ lại Dao Anh.
Lễ xong, bọn họ ngẩng lên, đạp lên yên ngựa. Dao Anh đứng lại trước bậc thềm, đưa mắt nhìn họ rời đi.
Cả đám chạy rất xa rồi quay lại phát hiện Dao Anh còn đứng đó dõi theo, gãi đầu, nhìn nhau cười mang theo mấy phần ngại ngùng.
“Chúng ta còn sống để quay về sao?”
“Nhất định có thể.”
“Ban nãy không phải mình mới vừa rất uy phong à? Sau này sẽ có người ca tụng chuyện xưa của mình đấy?”
“Ta uy phong hơn ngươi nha, ngươi xem ngươi mặt trắng bệch thế, sợ à? Ra khỏi thành rồi ngươi cứ theo ta, ta che chở ngươi!”
Một giọng cảm thán: “Công chúa thật xinh đẹp…”
Đám khác dừng lại, gầm lên: “Trương Cửu, ngươi đúng là không thành thật! Nghĩ gì thế! Có phải vừa nãy nhìn lén công chúa không?”
Trương Cửu nhỏ giọng giải thích: “Ta thuận miệng nói thôi mà…”
Trong gió truyền đến tiếng ồn ào ríu rít của đám thiếu niên lang. Dương Thiên mặt đỏ bừng: Đám này thật không ra gì! Vừa rồi còn đứng đắn hơn tổ phụ mình, mới chớp mắt đã nhặng xị vậy rồi?
Dao Anh đứng tại chỗ, lắc đầu bật cười, vẫn nhìn bóng lưng nhóm thiếu niên lang hăng hái biến mất trong gió tuyết mênh mông.
Lần này, chỉ mong họ sẽ không bị phụ lòng.