Nguyệt Thượng Trọng Hỏa

Chương 20

Tuyết Chi tùy tiện cầm lên “Thanh Hồng Kiếm” ước lượng rồi nói:

”Kiếm này đầu nặng chuôi nhẹ, cầm trong tay cảm giác không thoải mái lắm”.

Lại lấy một thanh “Tuyết Sư đao”: ”Thân đao hẹp,thuộc loại khinh đao,nhưng đao quá nặng, ưu điểm vì đó bị mất đi,nếu bên trong rỗng ruột thì sẽ tốt hơn nhiều”.

Lại nhấc một cây “ Cuồng phong tiên”: ”Ta không luyện qua tiên pháp,nhưng đã giao thủ với nhiều cao thủ dùng roi.Cây roi này nhìn qua có vẻ tinh mỹ,nhưng thực ra lại thiếu cân đối—–”.

Nói còn chưa xong,cây roi đã bị chủ tiệm cướp lại.Không ít người xung quanh tỏ ra kinh ngạc.

“Mua không nổi thì không nên nói bậy lừa người,bổn tiệm không chào đón ngươi!”.

“Ta quả thật không tính mua,tiệm các ngươi vũ khí nhìn cũng đẹp,bất quá thật là hữu danh vô thực”.

Tuyết Chi xoay người định bước đi.Chủ tiệm cơn tức bốc lên:”Nói bậy trong tiệm ta rồi lại muốn đi à?,ta nhìn người chỉ là một con bé từ nơi thôn dã tới,không biết tới thanh danh Trác đại gia ta,người đâu!”.

Vừa dứt lời,có mấy đại hán lao tới.Tuyết Chi cơn tức cũng bùng lên,lưu loát rút ra thanh kiếm sau lưng.

”Ta nghĩ người chắc chưa từng nghe tên Trọng Tuyết Chi ta”.

Chủ tiệm người haha cất lời:”Người là Trọng Tuyết Chi,ha ha ha,vậy lão tử chính là Trọng Liên! Đánh cho ta”.

Mấy đại hán rút ra bảo đao, hướng Tuyết Chi chém tới.Tuyết Chi lập tức xuất ra Hỗn Nguyệt Kiếm tầng thứ tám mà Mục Viễn vừa dạy.Tuy chưa thuần thục,hiệu quả còn không bằng tầng thứ bảy,nhưng đem ra dọa người tuyệt đối là không có vấn đề gì.Hai đại hán đứng đầu liếc mắt xem một cái,lập tức quay lại hướng chủ tiệm nói nhỏ vài câu,ông chủ Trác tỏ vẻ lo lắng,run run giọng nói:”Có bản lĩnh đừng chạy,chờ ta”

Tuyết Chi nghiêng đầu,kiếm trong tay tùy ý khua.

”Ta đợi”.

Ông chủ Trác lập tức hướng gian nhà trong đi vô.Tuyết Chi cười lạnh một tiếng,quay ra nhìn gian binh khí.Kì thực ai cũng biết rằng,trong các thành lớn đều là giá cao chất lượng bình thường,ngoại hình đẹp mới là nhất.Nàng có chút hối hận khi cùng chủ tiệm xung đột.Nhưng ở đây nhiều người xem,lúc này đi không phải làm cho người trong Trọng Hỏa Cung khi biết được sẽ khiếp sợ sao.

Đang do dự không quyết, một bàn tay hướng bên cạnh nàng trên tường lấy xuống “ Thanh Hồng Kiếm”.Tuyết Chi lúc đầu chỉ coi một chút thanh kiếm,nhưng vừa thấy bàn tay kia,nhịn không được quay đầu lại nhìn người đó.

“Thanh kiếm này quả thật không ra gì”.

Người đó nói:”Cô nương nói quả không sai”.

“Đúng vậy”

Tuyết Chi nhìn hắn”Ta nói rồi mà”.

“Cô nương là người luyện kiếm?”

“Đúng vậy”

Người đó hướng Tuyết Chi mỉm người:”Cảm thấy sao?”

“Không có việc gì”

Tuyết Chi phát hiện phản ứng của bản thân thật sự dại ra. Nhập giang hồ cũng đã nhiều năm,nhưng rất ít nhìn thấy nam tử trẻ tuổi cao lớn như vậy. Trong ấn tượng những năm gần đây gặp qua, Ngọc Tiêu Môn – tân chưởng môn rất cao, Thích Huyền phương trượng rất cao, Hoa Sơn trưởng môn Phong Thành cũng rất cao, nhưng nam tử nọ còn cao hơn họ hẳn một cái đầu.

“Không ngờ rằng ở tại Lạc Dương cũng có thể gặp người của Trọng Hỏa Cung,thật khó có dịp. Cô nương luyện Hỗn Nguyệt Kiếm thật rất khá”.

“Không dám không dám”.

Tuyết Chi nghiêng đầu hướng vách tường lắc lắc. Nam tử này bất luận là vẻ bề ngoài,thanh âm,thần thái đối với nàng mà nói,đều giống như cao lương mỹ vị đối với một người bụng đói đã ba ngày.

Trọng Tuyết Chi sống đã mười bảy cái xuân xanh, lần đầu mới có thể xác nhận bản thân mình là nữ.

Đúng lúc này,ông chủ Trác lại xuất hiện.

Lần này bên cạnh hắn không còn những hán tử thô hào mà là vài người mặc quần áo Hoa Sơn đệ tử.

“Chính con bé kia nói bậy tại tiệm ta ….Thượng …Thượng quan công tử?”.

Ông chủ Trác nhìn chằm chằm phía sau Trọng Tuyết Chi, ngạc nhiên nói:

”Ngài thế nào lại ở chỗ này”.

Đi theo ông chủ Trác phía sau hai tên Hoa Sơn đệ tử cũng hướng hắn chắp tay:”Ra mắt công tử”.

Thượng Quan công tử mỉm cười nói:“Ông chủ Trác,lâu ngày không gặp,gần đây tốt chứ”.

“Nhờ ơn công tử mọi việc đều tốt lắm”.

Thượng Quan công tử nhẹ nhàng xếp chiếc quạt lại khẽ lắc lắc:”Nơi này của ngươi sinh ý ngày càng náo nhiệt,vũ khí làm cũng ngày càng hoàn mỹ”.

“Dạ,đó là tự nhiên,khó có dịp Thượng Quan công tử tới một lần,thật là hãnh diện cho tiểu nhân,mời ngài vào trong uống một ngụm trà”.

“Không sao,ta còn có việc muốn nói với vị cô nương này,hẹn dịp khác”

Tuyết Chi hỏi:”Ngươi biết ta?”.

Thượng Quan – họ này không phải thông thường. Tuyết Chi liên tưởng đầu tiên chính là Thượng Quan Thấu, tên hoa hoa công tử.

Chậm đã….Thượng Quan Thấu.

Tuyết Chi ngẩng mạnh đầu, mới phát hiện vị Thượng Quan công tử tuy không cầm trượng, cũng không có như tại Anh Hùng Đại Hội, mặc bộ bạch y, ngược lại thay bằng hương phiến cẩm y, nhưng trên đầu có tam phiến khổng tước linh, ấn ký màu đỏ ở khóe mắt cũng ko hề biến mất, nhất thời trợn tròn mắt há hốc mồm. Trong ấn tượng của nàng, mẹ của Thượng Quan Thấu là bà chủ lớn của tiệm vải thành Lạc Dương, mà tiệm vải Phúc gia cơ hồ đã độc quyền toàn bộ thị trường vải dệt Lạc Dương. Như vậy vừa rồi những người đó nhắc tới tiểu thiếu gia, hẳn chính là….

“Ha,Thượng Quan Chiêu Quân!”

Tuyết Chi lần đầu cảm thấy thú vị đối với đoán đối tượng thân phận, tự nhiên như vậy trước mặt mọi người, nói ra ngoại hiệu mà Thượng Quan Thấu căm ghét nhất đời.
Bình Luận (0)
Comment