Nguyệt Thượng Trọng Hỏa

Chương 35

Nghe vậy, tai Tuyết Chi liền dựng đứng lên: “Thật sao? Có tin tức về hai bản bí kíp đó thật à? Tên là gì?”

Cầu Hồng Tụ nói: “Không biết, tỷ cũng chỉ nghe nói thôi.”

“Ta thấy tin này không xác thực.” Thượng Quan Thấu nói, “Nếu Trọng Liên thật sự để lại bí kíp, tại sao không giao cho Tuyết Chi, hoặc Lâm Vũ Hoàng? Tuyết Chi vừa rời khỏi Trọng Hỏa Cung thì liền có lời đồn này, đó rõ ràng có ý muốn hãm hại muội ấy.”

Tuyết Chi nói: “Chiêu Quân tỷ tỷ thật thông minh.”

Thượng Quan Thấu làm như không nghe.

Trọng Đào nao nao, gằn từng chữ: “Chiêu Quân tỷ tỷ.”

Cầu Hồng Tụ cũng thì thầm nói: “Chiêu Quân tỷ tỷ.”

Sau đó, hai người chợt cười thành tiếng, nhất là Trọng Đào, đã không kiềm chế được mà ôm lấy cái bàn. Thượng Quan Thấu vẫn ngồi yên như cũ, thong thả mà ăn cơm. Đến khi hai người kia cười đủ, hắn mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Nếu các người dám đồn tên này ra, sau này xảy ra chuyện gì, hỏi trời mới biết.”

Cầu Hồng Tụ cười nói: “Được rồi, được rồi, hình tượng của ngươi là quan trọng nhất. Nhưng ta không sao hiểu được, Nanh Sói luôn mồm gọi “Đầu trọc” ngươi không nói gì, sao lại so đo “Chiêu Quân tỷ tỷ”?”

Trọng Đào nói: “Đầu trọc không thích bị gọi là nữ nhân.”

Thượng Quan Thấu lơ bọn họ: “Chi nhi, việc này không nên chậm trễ, ngày mai chúng ta phải đi Linh Kiếm sơn trang. Nhưng ta có một số việc phải giải quyết với họ, không cùng muội đi được, muội đi cùng bọn họ được không?

Tuyết Chi nói: “Huynh không đi à?”

Thượng Quan Thấu suy nghĩ rồi nói: “Hay là, để Nanh Sói với Hồng Tụ đi cùng muội?”

“Không cần làm phiền hai vị, muội tự đi cũng được.”

Hồng Tụ nói: “ Nhất Phẩm Thấu, người ta chỉ nhờ vào ngươi, ngươi tự đi đi. Không phải ngươi nói ngươi là anh trai người ta sao.”

“Nếu là Chi nhi yêu cầu, lên núi đao xuống chảo dầu đều không thành vấn đề, nhưng nếu là Linh Kiếm sơn trang, ta tuyệt đối không bước vào nửa bước.”

Hồng Tụ nói: “Vì sao?”

Trọng Đào nói: “Việc này không nên hỏi hắn. Ngươi tưởng thực lực Đầu trọc mà sợ mấy người đó sao, không ở lại môn phái đó, ngược lại vì sao đến phía Đông lập Nguyệt Thượng cốc chứ?”

Hồng Tụ nói: “Ta tưởng là dễ nghe hơn thôi.”

Trọng Đào nói: “Một bên là Thiên hạ đệ nhất sơn trang, còn lại là Thiên hạ đệ nhất sơn cốc. Hai bên không đội trời chung mà.”

Thượng Quan Thấu nói: “Nhưng mà lúc đó nhất thời xúc động, bây giờ hối hận không kịp rồi.”

Tuyết Chi nói: “Vì sao?”

Thượng Quan Thấu nói: “Ta là người tùy ý, lập một môn phái nhiều chuyện để làm lắm.”

Trọng Đào nói: “Người ta nằm mơ cũng nghĩ đến việc phát huy môn phái nổi danh thiên hạ, ngươi làm được, nhưng chơi không vui, nên lại không cần, còn Thiên hạ đệ nhất cốc chủ, nên ta đã nói ta rất ghét mấy người xuất gia mà.”

Thượng Quan Thấu nói: “Thật ra có một môn phái riêng cũng tốt.”

Hồng Tụ nói: “Vì sao?”

Trọng Đào nói: “Nữ nhân các người đừng có hỏi Vì sao nhiều như vậy được không!”

Ngày hôm sau, Thượng Quan Thấu dẫn theo Tuyết Chi lên Linh Kiếm sơn trang. Linh Kiếm sơn trang nằm ở bờ hồ Kim Kê, trước sơn trang có một cầu thang thật dài, không ít người đang dọn tuyết. Những bậc thang dài vô cùng vô tận, kéo dài đến cánh cửa đỏ trên cao. Lúc đi được một nửa, Thượng Quan Thấu nói đứng ở đây chờ Tuyết Chi.

Tuyết Chi đi vào một mình, người dưới vừa báo tên của cô, đã chạy đi trước. Đến giữa sân, trên thảm đỏ in huy hiệu riêng, Tuyết Chi đứng ở giữa đại sảnh, liền thấy bên trong đứng đầy người.

“Tuyết Chi, mau vào đây!” Giọng nói quen thuộc nhưng đáng ghét từ trong truyền đến. Tuyết Chi đi vào, Lâm Hiên Phượng đang cười khanh khách nhìn cô.

Tuyết Chi gượng gạo hướng ông ấy chắp tay: “Hiên Phượng thúc thúc.”

“Ta còn đang nghĩ là ai. Hóa ra là Tiểu Tuyết Chi, khách quý, khách quý đây.”

Vừa nghe giọng nói đó, Tuyết Chi càng bực mình. Nàng không để ý nơi này có rất nhiều nữ tử, Nguyên Song Song lại đứng ở cửa bên. Nàng cũng hướng Nguyên Song Song chắp tay: “Nguyên giáo chủ.”

Người bên cạnh Nguyên Song Song, tay cầm trường tiên chính là Lâm Phụng Tử. Trên trán cô ta lấm tấm mồ hôi, nhưng lại nhìn qua nàng mỉm cười. Nàng mở miệng muốn nói, nhưng lại bị Nguyên Song Song giành: “Ngọn gió nào đem Tiểu Tuyết Chi đến vậy? Cũng không biết từ núi cao xa xôi như vậy mà Tiểu Tuyết Chi đến đây là vì cái gì?”

Tuyết Chi nói: “Hiên Phượng thúc thúc, cháu muốn nói chuyện riêng với người một lát.”

“Hiên Phượng thúc thúc của cô hiện giờ bận rất nhiều việc, không thấy sao.”

Lâm Hiên Phượng nói: “Tuyết Chi, ở đây không có người ngoài, cháu cứ nói đi đừng ngại.”

Tuyết Chi nhìn qua bốn phía. Hạ Khinh Mi đang đứng một bên cùng với đệ tử của Linh Kiếm sơn trang, tay cầm trường kiếm, nhưng hơi thở hoàn toàn không gấp. Thấy Tuyết Chi, lập tức nhẹ nhàng hướng cô mà vẫy tay.

Tuyết Chi nói: “Tuyết Chi chờ ở ngoài cửa, lúc nào Hiên Phượng thúc thúc rảnh sẽ nói sau.”

Nguyên Song Song cười nói: “Aizz, Tuyết Chi à, tâm tư nữ nhân của ngươi ta còn không rõ sao. Thật ra ngươi đến mong Hiên Phượng thúc thúc làm sáng tỏ lời đồn, thuận tiện đến xem Hạ công tử thôi. Nhưng chọn thời điểm cũng đúng quá ha, Khinh Mi và Phụng Tử sẽ mau chóng thành thân thôi, không cần luận võ tỷ thí cao thấp đâu.”

Lâm Hiên Phượng nghiêm mặt nói: “Nguyên giáo chủ!”

Nguyên Song Song nói: “Bây giờ Hiên Phượng thúc thúc của ngươi cũng đỡ lời cho ngươi rồi đấy.”

Phụng Tử vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn xung quanh, đi đến chỗ Tuyết Chi: “Tỷ tỷ, muội không tính đoạt người trong lòng của tỷ đâu.”
Bình Luận (0)
Comment