Nhà A Nhà B

Chương 38

Bốn mắt của Hà Đông và Cầm Cầm đảo quanh trên người Mạch Tiểu Hân và Mục Tư Viễn như đèn pha. Vừa rồi Tiểu Hân còn nói không đi, chớp mắt một cái đã cùng Mục Tư Viễn chuyện trò vui vẻ từ trên xe bước xuống, điều này khiến Hà Đông ngứa ngáy trong lòng hận không thể lập tức tóm lấy Mạch Tiểu Hân lôi đến chỗ không có người rồi tra khảo cho rõ ràng. Có điều hôm nay Ngải Lâm đã hạ quyết tâm phải tạo cơ hội cho Mục Tư Viễn nên vẫn khóa chết Hà Đông, Hà Đông đi đâu Ngải Lâm đi theo đó, Hoàng Khởi Sâm hiểu ý Ngải Lâm nên cũng dính lấy Cầm Cầm không buông tha, cho nên Mạch Tiểu Hân tự nhiên phải đi cùng Mục Tư Viễn ở phía sau.

Mục Tư Viễn thấy cô thành thục lắp phim vào máy ảnh liền hỏi: "Không ngờ lại có cô gái biết dùng máy ảnh cơ loại này, em đã học chụp ảnh à?"

Mạch Tiểu Hân gật đầu, là Ngô Cạnh đã dạy cô chụp ảnh, trước kia Ngô Cạnh thường khen cô có thiên tư, đương nhiên cô cũng biết một nguyên nhân rất lớn là trong mắt tình nhân có Tây Thi. Cô giơ máy ảnh lên mở nắp ống kính quay về phía hồ nước. "Đúng là có quá nhiều chuyện, khi còn bé em nghĩ rằng mình sẽ trở thành một họa sĩ, không ngờ bây giờ ngày nào cũng chỉ làm việc với các con số".

"Đúng vậy, không ngờ còn có chuyện trùng hợp như vậy. Thành phố B có dân số gần mười triệu, vậy mà chúng ta lại đi làm trong cùng một khu nhà". Mục Tư Viễn thấy cô vừa giơ máy ảnh lên chọn cảnh như thật vừa tán gẫu với mình hết sức thoải mái, trong lòng âm thầm cảm thấy vui mừng. "Đáng tiếc là thời gian dài như vậy mà anh vẫn không nhận ra em". Mặc dù trước kia rất ít khi xuống tầng 6 ăn cơm nhưng nhất định là đã gặp cô không chỉ một lần.

"Không phải em cũng không nhận ra anh sao, trong hoàn cảnh ấy, em chỉ để ý đến chú cảnh sát với đám lưu manh thôi!" Mạch Tiểu Hân cười nói, lại bấm hạ cửa trập đến tách một tiếng, "Cái này gọi là vô duyên đối diện bất tương phùng". Nếu như Mục Tư Viễn không cho cô biết thì sợ rằng cả đời này cô cũng sẽ không nhận ra anh ấy.

Mục Tư Viễn ngẩn ngơ, thấy cô lại xoay người sang bên kia lấy cảnh liền vội đuổi theo hai bước nói: "Tại sao lại vô duyên, cả tòa nhà cũng chỉ có hai chúng ta bị kẹt trong thang máy cùng nhau".

Mạch Tiểu Hân nhớ tới chuyện thang máy buổi tối hôm đó lại cảm thấy bất mãn, căm giận nói: "Cái công ty thang máy đó thật là mềm nắn rắn buông, rõ ràng hôm đó em cũng bị kẹt trong đó mà chỉ đến bệnh viện xin lỗi anh, đúng là đồ xu nịnh".

Mục Tư Viễn cau mày, Mạch Tiểu Hân không tiếp lời anh, là nghe không hiểu hay là giả ngu? "Ờ, tính ra suốt ba mươi năm anh chỉ gặp phải có mấy chuyện chật vật, vậy mà đều liên quan đến em. Đụng xe, kẹt thang máy, uống xì dầu".

Mạch Tiểu Hân nghe vậy vui hết cỡ, "Đây không phải anh ám chỉ em là sao chổi hay sao? Tránh xa em một chút đi tổng giám đốc Mục".

"Không được", Mục Tư Viễn nói quả quyết, thấy Mạch Tiểu Hân hơi giật mình quay lại nhìn mình, trong lòng luống cuống vội ra vẻ thoải mái, nói: "Không phải vẫn nói nhận ơn giọt nước phải báo đáp suối ngàn sao, năm đó em đã giúp anh một việc lớn như vậy, bây giờ em xa nhà một mình sống ở thành phố B, anh lại lớn hơn em những mấy tuổi nên đương nhiên phải chăm sóc em. Nếu em có chuyện gì thì nhất định phải nhớ đến tìm anh".

Mạch Tiểu Hân cười ha ha nói: "Bây giờ chúng ta đang ở Iraq à? Em có thể có chuyện gì chứ? Em chỉ là một viên chức nhỏ, giết người cướp của cũng không đến lượt em".

Mục Tư Viễn rất đau đầu: "Ý anh là, sau này em có chuyện phiền phức gì, bất kể chuyện lớn hay chuyện nhỏ đều nhất định phải nói với anh, được không?"

"Vì sao em nhất định phải có phiền phức? Em không có phiền phức gì cả". Mạch Tiểu Hân ranh mãnh cười nói với Mục Tư Viễn: "Tại sao em cứ cảm thấy mình giống người ăn mày đã cứu vị hoàng đế sa cơ trong truyện ấy nhỉ, một bát cháo đổi lấy vô số tiền của. Lúc thì có phong bì, lúc thì được tặng xe, lúc thì thẻ mua hàng, em còn nói với Đông Đông là thật sự gặp được một công tử Bạc Liêu rồi".

Mục Tư Viễn nhớ tới tất cả những việc làm của mình trước đây, không khỏi khó xử, "Đó không phải vì em đã giúp anh sao? Không quan hệ gì với chuyện năm đó".

"A, em tưởng là trả tiền từng đợt, thì ra còn không phải, thế chuyện năm đó anh định cảm ơn em thế nào? Không phải là tổng giám đốc Mục chuẩn bị viết chi phiếu cho em đấy chứ?" Mạch Tiểu Hân vui đùa nói. Hôm nay Mục Tư Viễn đi theo chăm sóc cô cực kì chu đáo, mức độ ân cần quả thực có thể sánh được với các cậu sinh viên chiều bạn gái nhất, cô bắt đầu không chịu nổi ánh mắt mập mờ của Ngải Lâm cứ thỉnh thoảng lại nhìn lại rồi. Mặc dù đã biết tiền căn hậu quả của mọi chuyện nhưng được một người đàn ông vừa cao vừa đẹp trai như vậy chăm sóc che chở mà lòng vẫn phải duy trì như nước lặng thì thật sự quá khó. Theo suy đoán của cô, Mục Tư Viễn đã nói ra chuyện đó thì nhất định sẽ phải tìm cơ hội cảm ơn cô, vậy thì cứ tuân thủ phong cách dùng tiền nói chuyện một là một, hai là hai của anh ấy đi, cứ tính sổ với mình cho rõ ràng để mình đỡ bị bề ngoài của anh ấy mê hoặc khiến trái tim cứ rục rịch muốn đập nhanh.

Mục Tư Viễn sửng sốt, làm gì mà anh không nghe ra ý của Mạch Tiểu Hân, trước kia là chính mình cầm tiền vẽ ra ranh giới giữa hai người, bây giờ là cô ấy hi vọng anh làm như vậy. Tấm thẻ mua hàng đó đã chặn đứng tình cảm dịu dàng của một cô gái, càng tồi tệ hơn là từ đó cô ấy không còn để ý gì đến phương hướng này nữa. "Không cảm ơn có được không? Nếu như có thể thì anh muốn thu hồi quà cảm tạ trước đây". Mục Tư Viễn nói, mồ hôi trên trán lấm tấm, đây là lần đầu tiên anh nói một câu vô lại trần trụi như vậy.

"Ha ha!" Mạch Tiểu Hân không nhịn được cười thành tiếng, "Tiền bị em tiêu mất rồi, xe cũng đi cũ rồi, còn thẻ mua hàng em cũng không biết bây giờ có còn số dư hay không nhưng đại để cũng gần hết rồi. Tổng giám đốc Mục, trên thế giới này ngay cả cho vay cho mượn còn khó mà đòi lại được chứ đừng nói đến quà đã tặng. Ngài phải bảo vệ hình tượng của một công ty đã niêm yết chứ!" Cô không kịp suy nghĩ cẩn thận về ý của Mục Tư Viễn trong câu nói kia mà chỉ cảm thấy buồn cười, lời nói như vậy rõ ràng cực kì không hợp với hình tượng của anh ấy mọi ngày.

Mục Tư Viễn lập tức chán nản. Ngải Lâm nói không sai, đúng là không thể hối hận.

Hà Đông rốt cục cũng cắt đuôi được Ngải Lâm chạy tới kéo Mạch Tiểu Hân đi chụp ảnh. Cô thờ ơ với tất cả mọi cảnh đẹp xung quanh, không ngừng hỏi Mạch Tiểu Hân có phải đã đảo ngược được tình thế với Mục Tư Viễn rồi không.

"Đâu có, anh ta vừa nói với tớ mấy năm trước, trong một lần tình cờ, tớ đã giúp đỡ anh ta, cho nên bây giờ anh ta chuẩn bị báo đáp cái ơn giọt nước đó". Chuyện trong nhà của Mục Tư Viễn đương nhiên cô không tiện nói với Hà Đông nên đành phải ậm ờ giải thích.

Có giúp đỡ người khác hay không mà chính mình cũng không biết? Hà Đông nhìn cô nửa tin nửa ngờ, "Chuyện gì? Tại sao bạn không nhớ anh ta?"

Mạch Tiểu Hân nói: "Tớ đã làm quá nhiều chuyện tốt, học tập chú Lôi Phong mà, đi một ngàn dặm chuyện tốt đủ chất đầy xe lửa. Hơn nữa làm chuyện tốt không phải nên làm như anh hùng vô danh sao, vậy tớ còn tốn công sức nhớ kỹ đã giúp ai làm gì?" Có lẽ tất cả sự chú ý của cô buổi tối hôm đó đều tập trung vào đám côn đồ và chú cảnh sát, cơ bản không để ý xem ngoại hình tài xế taxi như thế nào. Cô suy nghĩ có chút tự hào, tinh thần trọng nghĩa của cô thật là thuần túy, không quan hệ gì với nam nữ đẹp xấu giàu nghèo.

Mặc dù Hà Đông biết trong đó ắt có ẩn tình nhưng Cầm Cầm đã cảnh cáo cô thời gian này không cho phép can thiệp nhiều vào chuyện của Mạch Tiểu Hân, bây giờ lại thấy cô ấy không muốn nói tỉ mỉ nên cũng không còn truy hỏi. Mạch Tiểu Hân quả thật là một người như vậy, làm chuyện gì cũng chỉ dựa vào tấm lòng của chính mình, vừa chính trực vừa lương thiện, kể cả đối với cô và Cầm Cầm. "Vậy thì sở dĩ trước đây anh ta tốt với bạn như vậy là vì bạn đã giúp anh ta?"

Mạch Tiểu Hân gật đầu giơ ngón tay cái lên nói: "Mặc dù điều này có tổn hại đến lòng tự trọng và tự tin của tớ nhưng tớ vẫn phải nói bạn đã trả lời đúng!"

"Vậy mà anh ta còn cho bạn tấm thẻ mua hàng đó làm bạn đau lòng?" Hà Đông không hiểu, hỏi.

"Việc này có quan hệ gì với thẻ mua hàng? Chuyện nào ra chuyện đó. Sau khi rõ ràng tớ còn rất tán thưởng cách anh ta làm như vậy, điều này nói rõ anh ta là một người lý trí, sẽ không bao giờ làm việc không sáng suốt", Mạch Tiểu Hân cười nói, "Huống hồ chuyện tớ làm lúc đó còn chưa đến mức cảm động trời đất để anh ta phải lấy thân báo đáp hi sinh cả cuộc đời".

Hà Đông cười gõ gõ đầu cô, "Bạn còn suốt ngày trêu người ta là chú Lôi Phong, thì ra chính bạn mới là Lôi Phong thực sự". Cô nghiêng người đứng tựa vào một thân cây, "Nào, làm một kiểu".

Mạch Tiểu Hân lắc đầu nói: "Lại quên điều tối kỵ trong chụp ảnh rồi, đừng đứng ở phía trước thân cây".

Không biết từ khi nào Cầm Cầm đã đứng bên cạnh, nghe Mạch Tiểu Hân nói chuyện với Hà Đông cô chỉ nhíu mày không nói. Nhớ tới lời của ông xã sau khi về nhà hôm gặp Mục Tư Viễn lần đầu tiên, "Rốt cục anh cũng nghĩ ra vì sao cứ cảm thấy hôm nay Tư Viễn hơi là lạ, tốc độ đứng dậy của anh ta lúc nhìn thấy Mạch Tiểu Hân quá nhanh, còn nhanh hơn lúc thấy chủ tịch, hơn nữa lúc ăn cơm luôn vô tình hay cố ý xem sắc mặt Mạch Tiểu Hân, đến cùng giữa bọn họ có quan hệ gì?" Khi đó cô còn cười nhạo ông chồng làm marketing này của mình có bệnh nghề nghiệp quan sát sắc mặt người khác, sau đó lại xảy ra chuyện phù rể phù dâu, lúc đó cô mới tin là thật. Mạch Mạch luôn luôn dễ nói chuyện, nhưng hôm đó Hà Đông khiến Mục Tư Viễn không xuống thang được như vậy nhưng cô ấy lại chỉ mỉm cười cho qua mà không hề phản bác, đây không phải thái độ và cách làm nhất quán của cô ấy. Quan hệ của cô với Mạch Mạch và Hà Đông rất thân thiết nhưng mấy năm nay khi có thời gian nếu cô không bận đi làm thêm thì đều đến chỗ Hoàng Khởi Sâm, không có thời gian nói chuyện với hai cô bạn này cho tử tế. Mình lại không thể ép hỏi không kiêng nể gì như Hà Đông, cho nên trước đó mình hoàn toàn không biết gì cả. Hà Đông chỉ trả lời qua quýt rằng Mục Tư Viễn không thích Mạch Mạch, cho nên hôm tết Nguyên Tiêu cô không nhịn được cũng nói vài câu. Nhưng hôm nay nhìn thấy thái độ của Mục Tư Viễn đối với Mạch Mạch lại cảm thấy không phải. Buổi sáng, trước khi xuất phát, ông xã nói với cô Mục Tư Viễn và Mạch Mạch sẽ có vấn đề, dặn cô trông coi Hà Đông đừng để cô ấy quấy rối nhưng cô còn không cho là đúng. Cô hiểu rõ cá tính của Mạch Mạch, lúc đầu cảm tình với Ngô Cạnh tốt như vậy nhưng khi nói chia tay là chia tay, không hề dây dưa. Tình cảm với Mục Tư Viễn chắc chắn kém xa với Ngô Cạnh nên sao có thể quay đầu lại được. Bây giờ nghe những lời này của Mạch Tiểu Hân, cô cảm thấy rất đau đầu. Lôi Phong? Tạ ơn? Lấy thân báo đáp? Lý trí? Toàn là những cái gì thế này?

Ngải Lâm đi tới bên cạnh Mục Tư Viễn, nhìn ba cô bé chụp ảnh xa xa liền trêu chọc: "Hôm nay tâm tình rất tốt, tôi thấy Tiểu Hân cũng rất vui vẻ, Tư Viễn, anh đúng là cao thủ. Hà Đông nói với tôi là Tiểu Hân không chịu đến, tôi còn đang lo người nào đó sẽ thẹn quá thành giận mà tới tìm tôi tính sổ đấy".

Mục Tư Viễn vừa đặt giá nướng đồ vừa nói: "Chuyện không phải như cô nghĩ, Ngải Lâm, đừng trêu đùa Tiểu Hân chuyện này, đừng để mọi người khó xử".

Ngải Lâm không hiểu nói: "Không phải tốt rồi sao? Tôi thấy cô ấy cũng không tránh anh nữa, vừa rồi nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"

Mục Tư Viễn cười khẽ, "Từ bao giờ cô cũng thích buôn dưa như vậy rồi?"

"Trước giờ tôi vẫn thích mà", Ngải Lâm nói, "Tôi thấy Tiểu Hân rất có thiện cảm với anh, Tư Viễn, anh cũng nên nghiêm túc tìm một bạn gái rồi".

Mục Tư Viễn rầu rĩ nói: "Cô nhìn thế nào mà thấy cô ấy có thiện cảm với tôi? Cô không nghe thấy cô ấy vẫn gọi tôi là tổng giám đốc Mục với giọng điệu rất tôn kính sao?" Có lẽ trước kia từng có thiện cảm nhưng đáng tiếc là đã bị anh tự tay bóp chết từ trong trứng nước.

"Tôi để ý, cho nên tôi nhìn thấy. Tư Viễn, anh nhìn lại mình xem, mấy năm nay anh sắp biến thành cái máy kiếm tiền rồi, không nghỉ ngơi, không giải trí, không bạn gái, còn cứ như vậy thì anh chẳng khác gì một tên biến thái, mau chóng tìm một cô bé xinh đẹp đến cứu vớt anh đi".

"Chị cả Ngải Lâm, em đang chờ chị đến cứu vớt, đáng tiếc là chị đã là hoa có chủ rồi". Mục Tư Viễn vui đùa nói, "Lúc đầu tại sao cô lại tìm ông tiến sĩ nhà chị khiến toàn bộ nam sinh lớp ta tan nát cõi lòng?"

"Bởi vì ông tiến sĩ đó làm cho tôi yên tâm, mặc dù không có tiền cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt nhưng lúc tôi với anh ấy cùng ngồi phơi nắng ngoài ban công tôi có thể cảm nhận được hạnh phúc. Tư Viễn, loại hạnh phúc này cho dù mang núi vàng núi bạc tới tôi cũng không đổi. Anh cũng đi tìm một cô bé có thể cùng nhau phơi nắng đi, trước kia tôi cảm thấy anh và Tử Tình rất xứng đôi, bây giờ tôi lại không tán thành anh với Tử Tình. Mặc dù Tử Tình thích anh nhưng cô ấy là con gái nhà họ Lục, có rất nhiều lúc thân mình không thuộc về mình, làm con rể phú hào sẽ rất khổ cực".

"Tôi biết thương trường tàn khốc thế nào, thương nhân lạnh lùng thế nào, 5 năm trước tôi đã biết rồi, tôi đã lên cái thuyền Viễn Dương này bây giờ không xuống được nữa rồi, tôi hi vọng cô bé tôi thích không có loại gánh nặng này, có thể sống đơn giản, sống vui vẻ".

"Là Tiểu Hân sao?" Ngải Lâm chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp.

"Hồi tết mẹ tôi còn nói phải làm bữa cơm chính thức nhận cô ấy làm con nuôi, một mình bà quá cô quạnh". Mục Tư Viễn thản nhiên nói.

"Đừng lừa mình dối người nữa, Tư Viễn, trước kia Cầm Cầm còn gọi tôi là chú đấy, tôi không ngừng giới thiệu bạn trai cho cô ấy, luôn cảm thấy có thể chiến thắng tâm tư của chính mình nhưng không được. Một khi những cô bé này tiến vào trong lòng anh thì anh sẽ thật sự không có biện pháp tránh khỏi". Không biết Hoàng Khởi Sâm đã đứng bên cạnh từ bao giờ, "Anh có thể hơn được tôi bao nhiêu chứ?"

Mục Tư Viễn cúi đầu không nói. Có lẽ chính mình vẫn đang lừa mình dối người, ngoài miệng nói với người khác mình xem cô ấy là em gái, nói hạnh phúc của cô ấy ở nơi khác, nhưng một khi cô ấy không ở trong tầm mắt mình thì lại ngỡ ngàng luống cuống, lúc thấy cô ấy ở bên chàng trai khác thì càng đứng ngồi không yên. Loại tâm tình gặp nhau không bằng không gặp, không gặp lại mong gặp nhau này đâu phải là mình xem cô ấy là em gái? Nhưng có thể cứ thế tới biểu lộ với cô ấy sao? Vừa rồi mình lấy đủ dũng khí để ám chỉ rõ ràng như vậy mà cô ấy vẫn né tránh nhẹ nhàng như không. Anh nhớ tới lời Cầm Cầm nói, phụ nữ bây giờ, anh không thích thì tôi liền thôi, phóng khoáng lắm, tuyệt đối sẽ không tự mình làm khó mình làm gì. Xem ra mình thật sự mất cơ hội rồi, có lẽ cô ấy đã chuẩn bị tìm một phương hướng hoàn toàn bất đồng với mình. Cho nên đối mặt với nụ cười tươi sáng của cô ấy, anh không có dũng khí nói ra câu nói kia, sợ cô ấy từ chối, sợ cô ấy xoay người rời đi không chút do dự, từ đây không còn nhìn nhau. Anh không khỏi cười khổ, tất cả mọi người đều thấy anh là vương tử nhà B, có ai biết lúc đối mặt với cô bé gọi là Mạch Tiểu Hân này trong lòng anh lại bấy giác thấy mình thấp bé như nhà A. Sự dũng cảm của cô, sự chính trực của cô, sự lương thiện của cô, sự xinh đẹp của cô, sự hào hiệp của cô, thậm chí cả sự vui vẻ, từng tầng từng tầng xếp chồng lên nhau, đối với anh thì đó chính là nhà B khó mà với tới được, làm anh tự ti mặc cảm. Nhìn lại nghề nghiệp như đi trên băng mỏng của mình, nhìn lại cuộc sống gặp dịp thì chơi của mình, nhìn lại thế giới nội tâm ảm đạm tối tăm của mình, thậm chí nhìn lại thù hận và việc không từ thủ đoạn của mình, anh cảm thấy trước mặt cô ấy mình chính là cái bóng khi mặt trời dần lên cao đến đỉnh đầu, càng ngày càng ngắn lại từng tấc từng tấc, cho đến khi chỉ còn là một khoảng tối nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment