Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 23

Editor: Puck - Diễn đàn

Nói thật ra thì bọn họ cũng quá đáng thương, có một người mẹ ruột nắm giữ thực quyền, lại giống như không có, bởi vì mẹ ruột còn sinh ra một trai một gái sau đó, so sánh với nhi tử sinh ra với chồng trước, dĩ nhiên thành chứng cứ bà không tòng nhất nhi chung.

(*) Tòng nhất nhi chung: chỉ một lòng chuyên nhất, một nữ không hầu hai chồng, phu tử không được tái giá. Cũng so sánh với trung thần không thờ hai chủ.

Ngô thị nói: “Nếu bên ngoài có người hỏi các con chuyện của tứ thúc, cứ nói là không biết. Hiểu chưa?” Mặc dù xảy ra chuyện, nhưng Ngô thị không hy vọng con của mình thành đối tượng bị hỏi thăm, chọc ra chút phiền toái không cần thiết.

“Nương, người cứ yên tâm đi, con và tiểu Kiều đều sẽ không nói, chỉ nói chúng ta phải tách ra.” Tiểu Phượng nói.

Chuyện tách ra truyền đi là tốt rồi, Ngô thị cũng không phản đối.

Triệu thị muốn khóc lại không dám khóc, nức nở nói với Đàm Ngưu đang ngồi chồm hổm trên mặt đất không lên tiếng: “Cha nó, hiện giờ phải làm sao, nếu tách ra, chúng ta đi đâu ở.”

Bọn họ vốn chính là chiếm phần tình nghĩa ở lại nơi này, hiện giờ tất cả mọi người muốn tách ra, bọn họ cũng không có tư cách ở lại đây.

Đàm Ngưu hồi lâu không trả lời, Triệu thị cảm thấy càng muốn khóc, một đại gia đình, nếu ngay cả một chỗ ở cũng không có, vậy làm sao sống tiếp.

Mới vừa rồi mọi người làm cho khí thế ngất trời, giống như hai vợ chồng bọn họ không tồn tại, chính là đi trong huyện thành cứu lão tứ, cũng không kêu Đàm Ngưu.

Đàm Ngưu cuối cùng đứng lên, nói: “Chúng ta trở về nhà mình!”

Triệu thị gầm nhẹ, “Ông điên rồi? Đàm gia này có thể trở về sao? Chỉ mấy gian lều rơm rạ, nhiều năm như vậy không người ở rồi, nói không chừng đã sớm sụp! Còn có người Đàm gia và nương ta làm như vậy, trở về còn không phải cắn ta chết?” dieendaanleequuydonn

Đàm Ngưu nói: “Nếu bà không đi, vậy bà sống một mình!” Hắn dù sao cũng họ Đàm, hiện giờ Diệp gia đã làm thành dáng vẻ này, hắn thật sự không muốn ở lại nơi này rồi, dù trở về bắt đầu lại từ đầu cũng được.

Ban đầu khi nương tái giá, trong lòng hắn cũng không phải không có câu oán hận, nhưng hắn chỉ là một đứa bé, còn chưa lớn, nói chuyện cũng không có ai nghe, vì vậy hắn càng trầm mặc.

Những năm này lấy vợ sinh con, mắt thấy ở trước mặt nương, mình chính là đối tượng chán ghét, hắn cũng chỉ có thể tăng thêm hơi sức làm việc, thế nhưng như vậy tới nay, con của mình càng bị người coi thành cỏ dại.

Triệu thị khóc thút thít rồi, đây đều là số mạng gì. Nàng không phải tính tình thông suốt có thể đi ra ngoài, đến lúc đó ở riêng, nàng nhất định không dám tranh, chính là tranh, trong tộc Diệp gia cũng sẽ không hướng về bọn họ, bọn họ là họ Đàm, ai sẽ giúp đỡ người khác họ.

Trong nhà này thứ gì đều là của người Diệp gia, nói trắng ra, hai vợ chồng ình chính là làm đầy tớ cho Diệp gia rồi.

Vì sao phải ở riêng. Không chia ra không phải tốt sao?

“Nương cũng không vui lòng ở riêng, nếu không chúng ta nói một chút với nương?” Triệu thị còn ôm hy vọng.

Đàm Ngưu hơi tức giận bừng bừng nhìn nàng, “Ta thà sống một mình!”

Triệu thị biết Đàm Ngưu nhất định có chủ ý, nghiêm khắc lại nói, một nhà mình ở chỗ Diệp gia này cũng không tính là sống tốt, mấy đứa bé cái gì cũng bị xếp hàng cuối cùng.

Đàm Ngưu cuối cùng thở dài một hơi mà nói ra, “Mặc dù trở về Đàm gia, sống khổ hơn hiện giờ một chút, nhưng mà do chúng ta đương gia làm chủ, mấy đứa bé ăn cơm cũng không cần nhìn sắc mặt của người khác rồi, chính là khổ một chút, tin tưởng Vũ Thủy tụi nó cũng vui lòng. Bà đừng nghĩ có hay không đều được, nhà này sớm muộn gì cũng phải chia ra, sớm chia ra chúng ta sớm yên tâm, cũng có thể mình kiếm mình xài. Hiện giờ đồng ý đi, đại ca nhị ca bọn họ còn có thể để ý chút tình cảm và thể diện, nếu chúng ta ở đến khi tách ra, còn phải tranh cái này cái kia, tình cảm và thể diện quá khứ sẽ không có. Chúng ta vốn yếu ớt, dù sao lưu giữ lại những tình cảm và thể diện này. Về sau bà cũng đương gia, còn không phải mạnh hơn hiện tại?” die~nd a4nle^q u21ydo^n

Triệu thị nghe Đàm Ngưu nói một phen, coi như trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, ở Diệp gia này, mình là người có địa vị thấp nhất trong số các con dâu, Quách thị dùng mình thuận tay nhất, còn động một chút là chửi mình chỉ sinh thứ đền tiền. Còn Diệp lão đầu, bởi vì mình không phải là nàng dâu của con ruột lão, lời gì cũng không tiện hỏi đến, liền do Quách thị trông coi mình. Tuy nói là mẹ chồng ruột, nhìn còn lợi hại hơn bà địa chủ

Nàng chính là sợ sau khi rời khỏi đây, toàn gia đều bị đói, nếu bên này một chút đồ cũng không chia cho nhà mình thì phải làm sao?

Đàm Ngưu nói: “Cha không phải người như vậy đâu, sẽ phân cho chúng ta chút lương thực, về phần đất, nhất định không thể nghĩ rồi, về sau mướn nhà Trương địa chủ đi, ta cũng có thể khai hoang nhiều chút.” Hắn có một chút khí lực.

Triệu thị nghĩ tới ở Diệp gia nhiều năm như vậy đều sạch bách, vẫn rất đau lòng.

Bên kia chạy nhanh đuổi đến huyện Bảo Bình, chạy thẳng tới huyện nha, Diệp lão đầu ngược lại chịu đưa tiền cho người của huyện nha, trong chốc lát liền nghe được Diệp Căn bị nhốt trong đại lao huyện nha.

Vị này là Trương bộ đầu trong nha môn, nghe nói còn là cháu của Trương địa chủ, quan hệ xa gần cũng không biết. Trương bộ đầu thu một lượng bạc Diệp lão đầu đưa tới, nói với mấy người: “Ta khuyên các ngươi vẫn đi về trước đi, lão tứ nhà các ngươi chọc phải người không tầm thường, người ta nói rồi, người kia phải nhốt mười ngày nửa tháng, ai tới van xin cầu tình đều không có khả năng. Người trong đại lao của huyện hiện giờ cũng không nhiều, hắn còn có thể ở riêng một buồng giam, qua một thời gian sẽ ra tới.”

Diệp lão đầu vừa nghe, trong lòng trầm xuống, hỏi Trương bộ đầu, “Tứ tiểu tử nhà ta là người trẻ tuổi, nói chuyện làm việc đều không dùng đến đầu óc, đều do ta đây người làm cha không dạy tốt, ta có thể cùng người ta giáp mặt nói xin lỗi không.”

Trương bộ đầu biết Diệp lão đầu đây là muốn hòa giải với đối phương, nhưng mà, Trương bộ đầu nói: “Nhị thúc, cháu còn có thể lừa thúc sao? Huyện thái gia chúng ta cũng được thư gửi xuống, người ta nói, hắn không quan tâm gì khác, chỉ cần giam một người, ngài à, chờ người ta ra được cơn tức này, người ta cũng không muốn làm lớn chuyện này, ngài thật sự muốn đi tìm người ta, thứ nhất, có gặp được người ta hay không còn chưa nói, thứ hai ấy, lỡ như người ta càng tức giận, lại cho giam thêm nửa năm gì đó, vậy chẳng phải càng chịu thiệt sao? Mười ngày nửa tháng này trôi qua rất nhanh rồi, thúc, đến lúc đó cháu cho người đi tìm ngài, đón Diệp Căn về nhà, ngài thấy như thế nào?”

Diệp Dũng dù sao cũng là lão đại, hắn thấy ông cụ hồi lâu nói không ra lời, liền nói với Trương bộ đầu: “Kim Thủy huynh đệ, lời của huynh chúng ta đều tin, có Kim Thủy ở bên cạnh để ý lão tứ ta, vậy tất cả không có chuyện gì.” die nda nle equ ydo nn

Diệp lão đầu cuối cùng hỏi: “Chúng ta có thể vào thăm tên nghiệp chướng kia một chút không?”

Trương bộ đầu lắc đầu một cái, “Cái này cháu không làm chủ được. Chỉ có điều lão ngài yên tâm, bên chỗ huyện thái gia kia cháu sẽ nói một chút, mấy người các ngươi đều là người đàng hoàng.” Nói cách khác, nếu nhất định muốn gặp, vậy là người không đàng hoàng giống như Diệp Căn.

Diệp lão đầu thở dài một cái, lại lấy ra ít tiền, giao cho Trương bộ đầu: “Kim Thủy, bên chỗ Diệp Căn mấy ngày nay phải dựa vào cháu. Đến lúc đó chú cảm tạ cháu!”

Trương bộ đầu cũng không khách khí, nhận lấy tiền nói: “Đây là nhất định.”

Mấy người tay không mà về, Quách thị đang trơ mắt nhìn đón con về, kết quả mấy người này chỉ một mình trở về, liền lạnh giọng hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Căn nhi còn không trở về? Mấy người các ngươi làm việc như thế nào?”

“Có phải bạc không đủ không, mấy người các ngươi tích cóp tiền riêng, coi như ta đây một người làm mẹ kế cầu xin các ngươi, cho ta mượn dùng một chút, huynh đệ các ngươi hiện giờ vẫn còn ngồi tù đấy.”

“Lão già, ông nói một câu đi.”

Hôm nay Diệp lão đầu bị đả kích hung ác, nghe Quách thị nói như thế, liền quát to một tiếng: “Đừng nói nữa! Đứa con trai tốt kia của bà, ngay cả có tiền cũng không ra được! Người ta chính là muốn nhốt con trai bà, chính là muốn ra giọng điệu này, bây giờ bà bán nhà cửa, tất cả đưa cho người ta đi, người ta cũng không thèm khát! Bà cũng đừng làm cho ta!”

Quách thị vừa nghe, lập tức hôn mê bất tỉnh, bà cho rằng con trai mình chọc phải quan lớn, sau đó cả đời không ra được, toàn bộ hy vọng đều không còn.
Bình Luận (0)
Comment